[BHTT] Thủy Triều Nước Ấm - Cố Lai Nhất
Chương 49: ❝She's mine❞
Nói xong, Ôn Trạch Niệm quay người rời đi.Để lại Mạnh Ninh một mình đứng đó, nhân viên đi vào rà soát quy trình, nhìn thấy cô: "Hey, Cara, đến sớm vậy. Vừa hay, chúng ta cùng ra soát quy trình một lần nha? Phần thuyết minh về sứa nên xếp sau khi phục vụ món khai vị xong.""Ồ, được." Mạnh Ninh bước tới.Cảnh tượng này lại quá đỗi chân thực, quá đỗi đời thường, khiến cho khoảnh khắc vừa rồi khi Ôn Trạch Niệm đưa tay lên vuốt ve cánh môi cô dưới ánh đèn gần như mờ ảo của bể cá, lại tựa như một giấc mơ.Trong lòng Mạnh Ninh nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: Nếu bây giờ cô hỏi nhân viên xem, vừa rồi Ôn Trạch Niệm có đến đây không, rất có thể những nhân viên này sẽ ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt quái gở, nói rằng cô ấy không hề đến đây.Tất cả chỉ là ảo giác của cô.Cô chìm vào trong một giấc mơ, cuối cùng lạc mất cả hồn. Cô cứ ngỡ rằng dù thích thì vẫn có thể tự kiểm soát, vậy mà ngay cả linh hồn và ý thức cũng bắt đầu đảo lộn.May thay bọn trẻ nhanh chóng ùa vào, ồn ào lấn át đi mạch suy nghĩ.Món khai vị được phục vụ, micro được chuyển cho Mạnh Ninh. Lần đầu tiên cô làm hướng dẫn viên, dẫn một nhóm trẻ em lần lượt đi qua các bể cá.Thuyết minh đến sứa hoa đào, cô khựng lại. Lớp son bóng đã bị Ôn Trạch Niệm lau đi, đôi môi trở nên khô hơn đôi chút, giọng nói cất lên nghẹn lại, như thể cơn tê dại mà Ôn Trạch Niệm mang đến vẫn còn sót lại, len lỏi đến tận con tim.Cô vô thức cắn nhẹ môi dưới.Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Mạnh Ninh hỏi xem mình có thể về trước không và nhận được câu trả lời khẳng định.Cô ra khỏi sảnh tiệc, đi ngang qua phòng nghỉ. Vì bữa tiệc tối nay, phòng nghỉ không một bóng người, tắt đèn, nhưng bên trong lại có một giọng nam gọi tên cô: "Cara."Mạnh Ninh bước tới.Phải rồi, vừa nãy cô đã thấy giọng nói này có chút quen thuộc. Là nhà đầu tư tên Eden đó.Hắn ta có mặt ở đây, có nghĩa là buổi tiệc hôm nay được tổ chức cho các nhà đầu tư ư?Thân hình Mạnh Ninh che khuất ánh sáng trong hành lang, Eden cố gắng mở mắt: "Có thể lấy giúp tôi một ly nước được không?"Trông có vẻ như đã say.Mạnh Ninh thử đi tìm nhân viên phục vụ, nhưng hiển nhiên tối nay họ đều đã được điều đến 2 phòng tiệc. Mạnh Ninh lấy một chai nước, bật đèn phòng nghỉ lên rồi mới đi vào đưa cho hắn.Eden ở phía sau gọi cô: "Cara."Thật ra lúc đó cô đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên không dừng bước chân đang đi ra ngoài."Cara." Eden đuổi theo, ôm lấy vai cô.Mạnh Ninh thấy mình hơi nực cười, thực ra trước khi đẩy ra, cô thậm chí còn lý trí cân nhắc xem cách từ chối của mình có cần phải "khéo léo" hơn không.Cô không biết mâu thuẫn quá mức sẽ gây nên ảnh hưởng như thế nào đến công việc kinh doanh của Ôn Trạch Niệm.Toàn thân Mạnh Ninh nổi gai ốc. Cô cảm thấy mình đã chẳng còn bận tâm đến rất nhiều chuyện nữa, thậm chí đôi khi còn tê liệt toàn bộ giác quan. Nhưng một gã đàn ông bụng dạ khó lường, xúc cảm từ đầu ngón tay của hắn quá khác biệt với Ôn Trạch Niệm.Mượt mà. Ấm áp. Mềm mại.Đó là một loại bản năng. Giống như bản năng khi bị nhấn chìm dưới mặt nước, liều mình giãy giụa để hít thở.Lúc này, cổ tay cô thật sự xuất hiện một luồng cảm giác giống như vậy, đẹp đẽ đến tựa như một ảo giác.Tiếp theo đó là một lực kéo mạnh về sau, Eden không ngờ vẫn còn có người khác, khi nhìn lại, hắn trông thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy thịnh nộ của Ôn Trạch Niệm.Cô ấy kéo Mạnh Ninh vào lòng mình, sau khi xác nhận Mạnh Ninh không sao thì chắn cô ở sau lưng, trực tiếp vung một cái tát.Hôm nay, cô ấy trang điểm đậm, hiếm khi không đeo khuyên tai kim cương nhỏ, mà là khuyên tai kim cương dài, ba viên kim cương nhỏ đính trên sợi bạch kim, kéo dài xuống chiếc cổ thanh mảnh của cô ấy.Cô ấy dồn toàn bộ sức lực của mình vào cái tát đó, đến mức một bên khuyên tai kim cương quệt qua mặt cô ấy theo quán tính chuyển động của tay phải, để lại một vết máu nhạt màu.Sợi khuyên tai ấy mang một trọng lượng nhất định, không thể bám trụ nổi trên dái tai nữa, chốt tai lỏng ra, rơi xuống sàn đá cẩm thạch.Lúc này, đã có không ít người tới, tiếng chửi rủa của Ôn Trạch Niệm và tiếng khuyên tai kim cương rơi xuống đất đồng thời vang lên: "She's mine! This is C Hotel!"Lồng ngực cô ấy phập phồng: "How dare you! You stupid xxxxx!"Rất nặng lời, không hề thích hợp với bộ lễ phục thanh lịch trên người cô ấy. Vết máu nhạt thậm chí còn trở thành vật trang trí trên gương mặt trang điểm đậm của cô ấy, khiến cô ấy trông vừa xinh đẹp, lại vừa tàn nhẫn..Eden ôm mặt, rõ ràng là đang bối rối.Nếu ghép lời của Ôn Trạch Niệm vào ngữ cảnh trước sau, thì dường như có thể hiểu là: Đây là khách sạn C, cô ấy là nhân viên của khách sạn C, vậy nên cô ấy sẽ được tôi bảo vệ.Nhưng Mạnh Ninh nhận thấy, trật tự của hai câu nói này là, cô ấy nói "She's mine" trước, sau đó mới nói đây là khách sạn C.Ôn Trạch Niệm quay lại nhìn Mạnh Ninh: "Cậu không sao chứ?"Mạnh Ninh gật đầu.Cô ấy cởi áo vest của mình ra, khoác lên vai Mạnh Ninh: "Đi theo tôi."Vợ Eden hớt hải chạy đến, thứ đầu tiên bà ta quan tâm là bản mặt sưng vù của hắn. Chẳng cần phải hỏi tại sao vợ Eden cũng được mời đến bữa tiệc này mà hắn vẫn làm xằng làm bậy như vậy, hắn kiếm tiền, nên hắn có tiếng nói, đây là lý do tại sao phụ nữ nhất định phải có thu nhập của riêng mình.Ở một bên có nhân viên đang bàn tán: "Gwyneth... ngầu quá à!""Quản lý nào mà cũng như thế này thì làm gì có chuyện quấy rối tình dục chứ!"******Mạnh Ninh không biết nên hiểu đây là sự đối xử bình đẳng tới từ ban quản lý, hay chỉ dành cho riêng cô.Cô tin rằng Ôn Trạch Niệm sẽ bảo vệ bất kỳ cô gái nào trong tình huống tương tự, nhưng cô không chắc liệu cô ấy có sử dụng cách thức quyết đoán như vậy hay không.Vừa rồi, Ôn Trạch Niệm phẫn nộ là thật, chiếc khuyên tai đắt tiền rơi xuống đất, những viên kim cương vụn lăn tán loạn khắp các hướng, Ôn Trạch Niệm cũng chẳng bận tâm.Lúc này, vết máu trên mặt vẫn chưa phai nhạt đi.Ôn Trạch Niệm trực tiếp đưa cô ra ngoài, lên xe điện tham quan, ngồi cùng hàng với cô, cách nhau một khoảng nhỏ ở giữa. Mạnh Ninh không biết hai cánh tay trắng muốt lộ ra bên ngoài của cô ấy trước gió đêm thế này liệu có lạnh hay không.Cô ấy gác một khuỷu tay lên tay vịn của xe tham quan, chống cằm nhìn hàng cây nhiệt đới lướt qua bên ngoài xe, không biết đang nghĩ gì.Mạnh Ninh thấp giọng hỏi: "Cậu không quay lại xử lý hậu quả à?""Xử lý hậu quả gì?" Giọng điệu của Ôn Trạch Niệm rất bình tĩnh.Mạnh Ninh không biết nên hỏi tiếp như thế nào.Chiếc xe tham quan chạy thẳng, áo vest của cô ấy khoác trên vai Mạnh Ninh, mang theo hơi ấm cơ thể và mùi nước hoa của cô ấy. Trời đã đổ mưa lúc ban ngày, hơi nước nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, chiếc xe dừng lại trước tòa nhà chính khách sạn, giày cao gót đế mảnh của Ôn Trạch Niệm giấm lên một vũng nước đọng trên đường đá dăm: "Xuống xe."Cô ấy không giải thích cho tài xế tại sao phải đưa Mạnh Ninh đến tòa nhà chính, nếu muốn, cô ấy có thể nói, cô ấy cần gặp Mạnh Ninh để hỏi về tình hình tối nay, hoặc tối nay Mạnh Ninh chịu kích thích, cần thuê riêng cho cô một căn phòng.Có lẽ Ôn Trạch Niệm cảm thấy không cần thiết. Chẳng ai dám bàn tán về cô ấy.Cô ấy dẫn Mạnh Ninh lên tầng, quẹt thẻ, mở cửa căn phòng hạng sang của mình: "Vào đi."Tất cả đều là câu mệnh lệnh.Mạnh Ninh đi vào, cô ấy trực tiếp đá văng giày cao gót của mình đi: "Muốn tắm không?"Cô ấy đưa thẳng Mạnh Ninh vào nhà tắm: "Cậu đi tắm đi, tôi ở đây trông."Cô ấy dựa vào tường, không cười, Mạnh Ninh nhìn khuôn mặt cô ấy: "Cậu bị xước kìa.""Sao?""Mặt cậu, vừa nãy bị khuyên tai của cậu cào xước."Ôn Trạch Niệm sững sờ, đưa tay lên sờ má mình, hơi cau mày, hình như bây giờ mới thấy đau.Nhưng cô ấy buông tay xuống, lại cau mày, lần này là mất kiên nhẫn: "Không sao, cậu đi tắm luôn đi, nhanh."Mạnh Ninh thật sự cần phải tắm.Đầu ngón tay nhờn bóng của gã đàn ông trung niên giống như thực vật biển, để lại thứ dịch không thể gạt sạch.Mạnh Ninh cởi áo vest ra, trả cho Ôn Trạch Niệm, Ôn Trạch Niệm nhận lấy, vắt lên chiếc thanh bên cạnh. Mạnh Ninh đi vào nhà tắm.Nước nóng có khả năng xoa dịu lòng người, khi tên đàn ông áp sát vào thái dương cô, hơi thở hắn làm cho con người ta ngứa ran, cơn rùng mình ghê tởm giống như sâu bọ bò lên cánh tay.Cô tắm rửa rất lâu rồi mới ra ngoài, Ôn Trạch Niệm quả thực vẫn đang canh giữ ở cửa nhà tắm, khoanh tay dựa vào tường, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt ấy lại khiến con người ta cảm thấy như cô ấy chẳng nhìn đi đâu cả.Chỉ còn lại một bên tai còn đeo khuyên.Cô ấy hỏi Mạnh Ninh: "Cậu mặc áo choàng tắm có sợ không thoải mái không?"Áo choàng tắm quá riêng tư, chỉ có một sợi đai lưng để níu giữ tất cả những gì riêng tư của con người, sau những chuyện vừa trải qua, có lẽ sẽ khiến con người ta bất an.Mạnh Ninh còn chưa kịp trả lời, cô ấy đã mở cửa phòng tắm, cầm lấy chiếc váy dạ hội Mạnh Ninh đã mặc vứt thẳng vào sọt rác. Mạnh Ninh: "Đó là...""Tôi biết." Cơn thịnh nộ đối với Eden qua đi, ngữ điệu của cô ấy vẫn luôn rất bình tĩnh: "Cậu mượn của khách sạn."Cô ấy lời ít ý nhiều nói: "Tôi sẽ giải quyết."Rồi đi đến tủ quần áo của mình, lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tây ngay ngắn, gọn gàng đưa cho Mạnh Ninh, trên đó phảng phất hương nước hoa không thể gột rửa, cùng với đó là hương thơm thoang thoảng của phòng giặt đồ.Cô ấy nói: "Cậu thay đi, tôi không nhìn đâu."Đây là lần đầu tiên Mạnh Ninh mặc quần áo của Ôn Trạch Niệm.Cô đi vào phòng khách phụ, thấy Ôn Trạch Niệm đang ngồi trên chiếc sofa trắng mà cả hai thường người, trên chiếc bàn thấp trước mặt có một chai rượu và hai chiếc ly.Mạnh Ninh liếc nhìn, không phải loại Ôn Trạch Niệm tặng cô, là một loại rượu ngoại khác, mang màu hổ phách đậm.Gọi cô: "Lại đây ngồi đi."Mạnh Ninh ngồi xuống, Ôn Trạch Niệm lại hỏi: "Cần uống chút rượu không?"Mạnh Ninh lắc đầu, Ôn Trạch Niệm nói: "Tôi cần, cậu uống với tôi đi."Hôm nay, cô ấy dùng ly miệng vuông, giữ trong tay có cảm giác ổn định. Rót 2 ly rượu, cực kỳ gắt trong khoang miệng, Mạnh Ninh nhăn mũi.Mỉm cười nói với Ôn Trạch Niệm: "Một ly rượu như thế này, bằng nửa tháng lương của tôi, đúng chứ?"Ôn Trạch Niệm chẳng để ý tới câu bông đùa của cô, không đặt ly rượu đã uống cạn xuống, mà giữ trong tay, cổ tay xoay nhẹ.Mạnh Ninh nhẹ giọng nói: "Phòng cậu có hộp cứu thương không? Tôi xử lý vết thương trên mặt giúp cậu.""Tôi không sao." Mỗi lần lên tiếng, giọng điệu của Ôn Trạch Niệm đều rất bình thản, đặt ly rượu lên mặt bàn, lại tự rót cho mình một ly, ngước mắt hỏi Mạnh Ninh: "Cậu muốn nữa không?"Mạnh Ninh lắc lắc đầu.Ôn Trạch Niệm nâng ly lên, dấu son màu hồng in lên thành ly. Loại rượu này quá nặng, Mạnh Ninh cũng không biết đêm nay Ôn Trạch Niệm đã uống những gì, không kìm được mà nhắc nhở: "Uống ít thôi.""Tôi cần." Ôn Trạch Niệm nói: "Để hạ hỏa."Mạnh Ninh nói: "Tôi đâu có sao.""Tôi biết cậu nghĩ mình không sao." Ôn Trạch Niệm gật đầu: "Chính vì thế nên tôi mới nổi giận, Mạnh Ninh, tại sao cậu lại nghĩ bản thân mình không sao?"Mạnh Ninh sững sờ.Ôn Trạch Niệm lại hỏi: "Vì sao cậu lại phớt lờ cảm giác của chính mình?"Như thể đây là hai câu tự vấn, không cần ai trả lời. Cô ấy đặt ly rượu xuống, chậm rãi thở hắt ra một hơi: "Cậu muốn nghỉ ở đâu tối nay? Ở chỗ tôi hay về ký túc? Nếu ở lại đây thì không cần phải lo sẽ xảy ra chuyện gì đâu, vì tôi phải làm việc."Mạnh Ninh suy nghĩ: "Tôi sẽ về ký túc."Có lẽ Ôn Trạch Niệm cũng đồng tình với việc để cô quay trở lại môi trường quen thuộc: "Được, tôi tìm người đưa cậu về.""Không cần đâu." Mạnh Ninh vội vàng từ chối: "Tôi tự về."Ôn Trạch Niệm ngước mắt nhìn cô, không nói gì thêm, gật đầu.Cô đứng dậy: "Vậy tôi về đây."Sau khi quay đi lại không kìm được mà ngoảnh lại: "Cậu đừng uống rượu nữa."Ôn Trạch Niệm vẫn ngồi đó, không ngẩng đầu, chỉ để lại cho cô phần gáy trắng trẻo, trầm giọng: "Ừ."******Mạnh Ninh đi bộ về ký túc một mình.Mở cửa, Kỳ Hiểu lượn vòng quanh khắp phòng như đà điểu, nhìn thấy cô, lập tức nhảy tới: "Cậu có sao không?"Các nhân viên đều có đủ thể loại group chat, có không ít người đã chứng kiến sự việc hôm nay, xem ra Kỳ Hiểu đã nhận được thông tin. Mạnh Ninh cong môi: "Không sao.""Mình muốn nhắn tin cho cậu." Kỳ Hiểu nói: "Nhưng lại nghe nói cậu bị Gwyneth đưa đi, sợ làm phiền hai người.""Ừ." Mạnh Ninh nghĩ bụng, đáng ra phải nhắn tin cho Kỳ Hiểu trước. Cô không biết Kỳ Hiểu đi vòng vòng trong phòng được bao lâu rồi, đưa Kỳ Hiểu ngồi xuống mép giường: "Cô ấy đưa mình về phòng cô ấy tắm, thay quần áo, sau đó mình quay lại phòng luôn."Kỳ Hiểu gật gù: "Không sao là tốt rồi, mình sợ muốn chết. Thế còn cô ấy thì sao?"Mạnh Ninh khựng lại, Kỳ Hiểu giơ điện thoại lên cho Mạnh Ninh xem.Có người chụp được cảnh Ôn Trạch Niệm đưa cô đi, nhưng cô lại đang khoác áo vest, đầu cúi gằm, chỉ bị lọt một nửa nhỏ cơ thể vào trong khung hình. Chủ thể của bức ảnh là Ôn Trạch Niệm.Ôn Trạch Niệm mím môi, bước đi rất nhanh, nên thân hình có phần mù mờ vì tốc độ di chuyển cao. Nhưng khuôn mặt được chụp rất rõ nét, hàng mày tựa núi xa, đôi môi mỏng phớt hồng.Vết máu trên mặt trở thành một vật trang trí kỳ lạ, làm cô ấy trông vừa mạnh mẽ, vừa mỏng manh.Mạnh Ninh cụp mắt nhìn bức ảnh."Vốn dĩ mình không muốn hỏi đâu." Kỳ Hiểu ngồi đối diện cô nói: "Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng, có thể nào, cô ấy thật sự thích cậu không?"Mạnh Ninh ngước lên, trả điện thoại lại cho Kỳ Hiểu.Kỳ Hiểu nhận lấy: "Mình nghe nói, vụ đầu tư này toang rồi.""Cậu nghe nói lúc nào?"Kỳ Hiểu nói thời gian.Mạnh Ninh tính toán, đó hẳn là lúc cô đang tắm, còn Ôn Trạch Niệm ở bên ngoài chờ cô."Mình chưa thấy Gwyneth nổi giận bao giờ, đáng sợ thật đấy."Mạnh Ninh hơi cúi xuống, đầu ngón tay ấn vào mép giường, vô thức xoa xoa.Tối nay cô hỏi Ôn Trạch Niệm có cần quay lại xử lý hậu quả không, Ôn Trạch Niệm rất bình tĩnh, cô tưởng chuyện này luôn sẽ có cách giải quyết.Dù sao Ôn Trạch Niệm cũng quá mạnh.Nhưng giờ đây Kỳ Hiểu nói với cô rằng, vụ đầu tư toang rồi.Cô chưa bao giờ nghĩ Ôn Trạch Niệm thích cô, kể từ khi phát hiện Ôn Trạch Niệm chỉ từng lên giường với một mình cô.Nhưng điều này là vô lý.Kỳ Hiểu phân tích giúp cô: "Xem cậu kìa, trông thì hiền hòa, nhưng thật ra thì khá khó gần. Bất cứ ai muốn theo đuổi cậu, cậu đều trực tiếp từ chối. Nếu cô ấy không tỏ ra không thích cậu, thì chẳng phải cậu đã bỏ chạy sớm rồi sao?"Đúng, cô đã bỏ chạy từ sớm rồi.Cô không thể gánh vác tình cảm của bất kỳ ai, đặc biệt là Ôn Trạch Niệm.Kỳ Hiểu quan sát sắc mặt cô: "Cậu, có muốn đi tìm cô ấy không?"Mạnh Ninh suy nghĩ: "Có."Kỳ Hiểu lập tức: "Đi đi, đi đi, có chuyện muốn nói thì phải nói cho rõ."Mạnh Ninh đứng dậy, đi ra ngoài.Đêm xuân sau cơn mưa, cỏ cây thơm ngát, tĩnh lặng làm cho con người ta hài lòng. Mạnh Ninh dùng thẻ mở cửa phòng Ôn Trạch Niệm, nhưng không biết chốn thương trường mà cô đang đối mặt có phải nơi gió tanh mưa máu hay không.Mạnh Ninh bước vào.Trong phòng khách phụ sáng đèn, nhưng không có ai. Khi làm việc, Ôn Trạch Niệm có thói quen xấu, thuốc lá, rượu và tài liệu nằm rải rác khắp bàn, gió thổi, trang giấy nhẹ nhàng phe phẩy.Tầm mắt Mạnh Ninh theo chiều gió nhìn ra sân thượng.Ôn Trạch Niệm đang đứng tại đó, một tay vịn lan can đá cẩm thạch trắng, ngoảnh lại nhìn.Mạnh Ninh chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy.Tiệc tất niên khi đó, cô ấy cũng đứng ở rìa sân thượng, mặc một chiếc váy dạ hội màu đen dài quét đất, phía sau là bãi biển nói liền bầu trời và đại dương, xa hơn nữa là những ngọn sóng xếp chồng lên nhau, tạo nên một dải bạc nhạt.Dù gió đêm nhẹ nhàng lay động vạt váy và mái tóc dài của cô ấy, nhưng vẻ đẹp của cô ấy dường như khiến thời gian và không gian ngưng đọng. Tựa như pháo hoa nở rộ giữa không trung bị ngưng kết, khiến vẻ đẹp chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc tồn tại vĩnh hằng.Lúc đó, cô ấy mang một chiếc mặt nạ ren màu đen, giờ thì đôi mắt cô ấy được trang điểm đậm một cách tinh tế, thực sự rất khó để Mạnh Ninh nói rằng, Ôn Trạch Niệm đã từng có giây phút nào gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình chưa?Cô bước tới, thấy Mạnh Ninh đang cầm một điếu thuốc trắng mảnh trong tay.Gió thổi qua, làn khói trắng bạc khẽ phất phơ theo gió.Khói thuốc cũng lượn lờ quanh đôi môi mỏng của cô ấy, hỏi Mạnh Ninh: "Có chuyện gì à?"Mạnh Ninh cảm thấy có lẽ mình còn quá non kém, dẫu đã tiến đến gần Ôn Trạch Niệm đến thế, cô vẫn không thể ngửi thấy bất kỳ mùi gió tanh mưa máu nào. Mọi thứ nơi đây đều dịu dàng như tấm rèm lụa khẽ phấp phới phía sau, tựa một giấc mơ, chẳng có chuyện thế tục gì cần vướng bận hay lo toan.Nhưng Mạnh Ninh phải hỏi: "Tôi nghe nói, vụ đầu tư hình như thất bại rồi, có đúng vậy không?"Cô không hề tự đại, nhưng nếu vấn đề này thật sự có liên quan đến chuyện xảy ra tối nay, liệu cô có thể làm chút gì đó không? Có lẽ là, đi xin lỗi Eden? Tâm trí cô rối bời, không biết nguyên tắc quan trọng hơn, hay không để cho sự nghiệp của Ôn Trạch Niệm bị ảnh hưởng quan trọng hơn.Có lẽ, trong lòng cô, vế sau quan trọng hơn.Cô sợ quỹ đạo cuộc sống đã định sẵn của Ôn Trạch Niệm, sẽ lệch đi vì mình, dù chỉ một chút.Ôn Trạch Niệm hỏi cô vì sao lại phớt lờ cảm xúc của chính mình.Có lẽ, vì cô là một người sắp ra đi. Một tuần nữa thôi, nơi đây sẽ chẳng còn Mạnh Ninh nữa, cần gì phải suy tính nhiều thế?Ôn Trạch Niệm liếc nhìn cô: "Tôi sẽ không nói là vụ đầu tư thất bại, vì đây là lựa chọn từ hai phía.""Trước buổi tiệc tối nay, tôi đã nhận được đánh giá rủi ro từ chuyên viên phân tích rủi ro tài chính, phát hiện bản hợp đồng đó có lỗ hổng, vậy nên dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm cách chấm dứt hợp đồng thôi."Vì vậy, sự việc tối nay, tình cờ lại biến thành một quân cờ trong tay Ôn Trạch Niệm ư?Cô lùi lại nửa bước, Ôn Trạch Niệm quay sang nhìn cô: "Về nghỉ ngơi đi."Trên khuôn mặt xinh đẹp đến thản nhiên ấy, một vệt máu mờ làm nổi bật làn da trắng như tuyết.Mạnh Ninh gật đầu."Mạnh Ninh."Ôn Trạch Niệm gọi cô đang chuẩn bị rời đi."Tối nay tôi cần gọi điện với chuyên viên phân tích rủi ro tài chính liên tục, vì thế nên mới đi tới nơi yên tĩnh. Nếu tôi không tình cờ chứng kiến chuyện tối nay, cậu định sẽ làm gì?"Làm gì?Mạnh Ninh vẫn chưa kịp suy nghĩ về câu hỏi này.Ôn Trạch Niệm cong khóe môi: "Cậu có thể gọi tên tôi, tôi sẽ đến cứu cậu."Gọi tên nào của cô ấy đây?Ôn Mẫn? Hay Ôn Trạch Niệm? Hay Gwyneth?Chắc là vế sau, hiện tại cô ấy quyền lực đến mức, biến chữ G thành ký hiệu chỉ thuộc về một mình cô ấy. Trên đơn xin nghỉ việc đã trả lại cho Mạnh Ninh, tại phần ký tên, cô ấy ký bằng mực tím xanh—— "G".Cô ấy nói lời này bằng giọng điệu đùa cợt, như đang nhắc nhở Mạnh Ninh đừng quá để bụng. Nhưng dáng người thẳng tắp của cô ấy mảnh khảnh nhưng bình thản, khiến mọi người không kìm được mà tin rằng, cô ấy là một vị thần trong cõi mộng này, gọi cô ấy, cô ấy thật sự sẽ giáng xuống từ trên trời.Từ đó, ngai vàng đầy gai một lần nữa nở rộ những bông hồng leo, con rồng ngủ say trong hang động đóng kín vĩnh viễn, cô ấy đưa tay vuốt mí mắt bạn, bạn sẽ chìm vào giấc mơ tuyệt đẹp và mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.So với việc Ôn Trạch Niệm không màng hậu quả vì mình, Mạnh Ninh thà chấp nhận chuyện Ôn Trạch Niệm coi sự việc bất ngờ đêm nay như một quân cờ để lợi dụng.Cô không hề tức giận, lặng lẽ chúc Ôn Trạch Niệm "Ngủ ngon", rồi đi ra ngoài.Lần này, cô để lại thẻ phòng lên chiếc bàn thấp.Cô nghĩ, mình sẽ không quay lại nữa.******Hôm sau đi làm, Mạnh Ninh tưởng rằng sẽ có người đến hỏi cô về chuyện tối qua.Trên thực tế là chẳng có ai cả. Cũng không có ai đến trêu ghẹo dù thiện ý hay thiếu thiện ý: "Chỉ dựa vào sức một mình cô, mà cô đã thay đổi cả hướng đi của toàn thể khách sạn C đấy."Nghe nói nhóm nhà đầu tư đó đã rời đảo ngay trong đêm, sự việc tối qua cùng với toàn bộ cuộc đàm phán đầu tư, bốc hơi như sương sớm khi mặt trời mọc, không để lại bất cứ dấu vết nào.Tin tức của Ôn Trạch Niệm được tung ra một cách hoàn hảo. Cô nghe thấy có nhân viên bàn tán về "tin bên lề" họ hóng hớt được, nói rằng điều kiện đầu tư lần này có lỗ hổng nên đã bị tạm dừng.Vốn đầu tư sẽ làm thay đổi phân chia lợi ích hiện có. Doanh thu năm ngoái của khách sạn C không đạt mục tiêu, lần gọi vốn này lại trở thành "mối đe dọa trước mắt" của tất cả mọi người nên toàn bộ ban quản lý đã rút kinh nghiệm xương máu, phương án tối ưu hóa của Ôn Trạch Niệm một lần nữa được đề xuất và khẳng định.Mạnh Ninh ở tận đáy chuỗi sinh thái, cô thậm chí không thể đoán được, liệu toàn bộ cuộc đàm phán đầu tư này có phải là một vở kịch cho Ôn Trạch Niệm hay không.Một thủ đoạn.Nghe nói báo cáo tài chính quý trước của khách sạn C rất tốt, trước khi cất cánh đến Paris, Ôn Trạch Niệm có thể nộp cho tập đoàn một đáp án hài lòng.Chẳng trách cô ấy thăng tiến nhanh như vậy, cô ấy bao bọc tất cả mọi thứ trong vỏ bọc mơ mộng, không một ai đoán được ý độ thực sự của cô ấy.Mạnh Ninh không đến gặp Ôn Trạch Niệm nữa.Mãi cho đến ngày nghỉ, cô và Kỳ Hiểu cùng nhau rời đảo.Đến đợt nghỉ cuối cùng rồi, lần sau lên đảo, cô có thể trực tiếp làm thủ tục nghỉ việc.Điều này cũng có nghĩa là, Ôn Trạch Niệm sẽ bay tới Paris vào ngày mai.Ngày nghỉ đầu tiên của Mạnh Ninh trôi qua như bao ngày khác. Dọn dẹp, làm cơm trưa, buổi chiều Kỳ Hiểu và Tống Tiêu đi mua sắm, cô ở nhà nghiên cứu cách lắp rap tủ giày do Tống Tiêu mua trên mạng.Các cô đã quyết định rằng, căn phòng nhỏ của Mạnh Ninh có cho thuê cũng chẳng được bao nhiêu, Kỳ Hiểu và Tống Tiêu không thích người lạ ở chung nên hai người quyết định chia đôi tiền thuê gian phòng này.Mặt trời ngả về tây, chiếu qua cửa sổ, tạo thành hai hình vuông biến dạng trên sàn gỗ nơi Mạnh Ninh đang ngồi xếp bằng.Cửa đột nhiên mở ra.Kỳ Hiểu khoác túi mua sắm đi vào một mình, Mạnh Ninh cười hỏi: "Tống Tiêu đâu?""Cậu ấy đi mua đồ hầm rồi." Kỳ hiểu ném túi đồ lên chiếc sofa đôi, rồi nắm chặt cánh tay Mạnh Ninh: "Đứng dậy, mau đi thôi.""Đi đâu?""Mình hỏi rồi, 7 rưỡi tối này có canô ra đảo. Bây giờ cậu đi tàu điện ngầm là đuổi kịp." Vừa nói, vừa đẩy Mạnh Ninh ra ngoài. "Này." Mạnh Ninh mỉm cười cản cô nàng: "Sao tối nay bọn mình phải quay lại đảo chứ?""Không phải bọn mình! Mà là cậu!" Kỳ Hiểu gào lên: "Mạnh Ninh, cậu đừng giả vờ nữa, cậu thật sự chưa từng muốn hỏi cô ấy thêm một câu nữa sao? Cậu thật sự chưa bao giờ muốn cô ấy rằng, nếu khoản đầu tư không bị buộc chấm dứt và cô ấy chứng kiến Eden bắt nạt cậu, thì cô ấy sẽ làm gì à?"Liệu cô ấy có nổi giận đến mức cho hắn một bạt tai không?Kỳ Hiểu đột nhiên bật khóc: "Nếu cô ấy cũng thích cậu thì sao? Cậu căn bản chưa từng cố hết sức để thử mà, cậu cứ thế nhìn cô ấy rời đi à?"---------------------------------------------------------------Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store