Bhtt Thuy Trieu Nuoc Am Co Lai Nhat
Người nói Kỳ Hiểu vô tình, người nghe Mạnh Ninh hữu ý.Tất nhiên cô và Ôn Trạch Niệm không hề yêu đương. Hai người không biết gì về nhau làm sao có thể yêu nhau được? Các cô chỉ tình tứ hơn một chút, say mê hơn một chút, chiếm hữu nhiều hơn một chút so với bạn giường để tô điểm thêm chút sắc hồng cho giấc mơ này mà thôi.Mạnh Ninh lập tức phủ nhận lời của Kỳ Hiểu: "Đừng ăn nói linh tinh, bọn mình chỉ đơn thuần là quan hệ thể xác thôi."Kỳ Hiểu cười rung cả vai: "Đơn thuần? Đơn thuần cỡ nào? Đã là quan hệ thể xác rồi mà còn đơn thuần."2 ngày sau, Mạnh Ninh đến phòng Ôn Trạch Niệm tìm cô ấy.Tốt lắm, cô nghĩ trong lòng.Ôn Trạch Niệm ngồi ngay ngắn trên sofa đọc tài liệu, như thường lệ, giấy tờ lộn xộn trên chiếc bàn thấp, trong chiếc ly thủy tinh đế cao bên cạnh, rượu vang trắng chỉ còn lại một chút.Và Ôn Trạch Niệm vẫn mặc bộ đồng phục ban ngày, chiếc thắt lưng xích kim loại quanh eo tôn lên vòng eo thon thả, tất lưới bao bọc lấy đôi chân dài tuyệt đẹp.Mạnh Ninh bước tới, cô ấy ngước mắt lên thở dài một hơi: "Tôi nhớ cậu quá."Vai Mạnh Ninh cứng đờ.Cô ấy ve vẩy giấy tờ trong tay: "Những thứ này làm tôi phát điên lên mất."Vai Mạnh Ninh lại thả lỏng.Thì ra là cô ấy mệt mỏi vì công việc. Cần vui tai vui mắt, cần vui vẻ trong thoáng chốc.Mạnh Ninh hỏi: "Có đọc truyện không?"Lần trước nữa, cô đã giở trò với Ôn Trạch Niệm, cảm nhận những thay đổi tinh tế trong cơ thể Ôn Trạch Niệm nhưng lại bắt người ta đọc truyện, không được dừng. Lần trước, Ôn Trạch Niệm trả đũa, hai người tiếp xúc da thịt, Ôn Trạch Niệm ôm cô từ phía sau, những ngón tay không mấy nề nếp, ghé vào tai cô đọc truyện, phân tán một nửa tâm trí. Lần này, Ôn Trạch Niệm chỉ tưởng rằng cô lại muốn trả đũa, trực tiếp giơ cờ trắng đầu hàng: "Tôi không chơi, khó chịu lắm.""Không khó chịu." Mạnh Ninh hứa: "Tôi không chạm vào bất kỳ điểm nhạy cảm nào của cậu đâu."Ôn Trạch Niệm nửa tin nửa ngờ: "Tôi phải đi tắm trước à?""Không cần, cứ đọc truyện trước đã."Ôn Trạch Niệm về phòng lấy phong bì của đêm nay, ngồi xuống sofa, lấy giấy ra, liếc nhìn Mạnh Ninh.Mỗi lần Mạnh Ninh đến tìm cô ấy, ban đầu cô đều sẽ ngồi ở góc 90 độ phía bên kia, giữ khoảng cách, ngoan ngoãn như một sinh viên đại học chưa trải sự đời.Nhưng khi cô ấy cụp mắt, quét qua một lần và bắt đầu đọc, Mạnh Ninh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.Nhìn thoáng qua, mỗi lần mặc váy suông, Ôn Trạch Niệm đều giữ tư thế ngồi rất đẹp, một tay vuốt phẳng vạt váy sau rồi mới ngồi xuống. Đồng phục của cô ấy đều được may đo riêng, nếu không thì đã chẳng tôn lên vẻ mảnh mai, cao ráo, thắt lưng thon gọn, đường cong đẹp mắt ở hông và đôi chân thon dài của cô ấy một cách hoàn hảo.Khi cô ấy ngồi xuống, chân váy suông cùng chất liệu với bộ Âu phục sẽ tạo ra những nếp gấp nông đẹp mắt nơi gốc đùi.Mạnh Ninh chỉ nhìn một cái, giữ đúng lời hứa, không hề đưa tay chạm vào, cũng để yên cho hàng cúc áo trên Âu phục được cài ngay ngắn. Khi Ôn Trạch Niệm dường như đã tin cô, giọng nói cũng thoáng trở nên thoải mái hơn đôi chút.Cô nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu gối Ôn Trạch Niệm. Hơi thở của Ôn Trạch Niệm hơi thắt lại, tạo nên chút cảm giác trúc trắc tinh tế trong giọng nói.Mạnh Ninh là người tấn công, cũng là người tiếp nhận. Nếu không quá quen thuộc đến cả hơi thở và giọng nói của Ôn Trạch Niệm, cô làm sao có thể nắm bắt được sự thay đổi tức thời trong âm thanh đó để rồi thỏa mãn đến đau lòng?Con người ta ham hư vinh. Cô thích cái cách mình làm cho Ôn Trạch Niệm có phản ứng bằng việc sử dụng nhiệt độ ở lòng bàn tay áp lên đầu gối.Ôn Trạch Niệm đang đọc truyện thì liếc nhìn Mạnh Ninh.Thật sự đấy, khuôn mặt đó quá lừa người. Hàng mi rất dài, không dày, nhưng lại tô đậm thêm vẻ thuần khiết. Ngồi dưới ngọn đèn này cùng ánh trăng len lỏi từ ban công, khuôn mặt thanh khiết đến vô thực, đôi mắt trắng đen rõ ràng tựa như một dòng suối cạn.Trông thì ngoan, nhưng bàn tay lại đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu gối Ôn Trạch Niệm.Có lẽ điều duy nhất để lộ cảm xúc nội tâm của cô, là hàng mi hơi hướng xuống, và hơi thở thi thoảng khựng lại.Thế là Ôn Trạch Niệm đã biết, Mạnh Ninh si mê đầu gối cô ấy.Mạnh Ninh nghĩ, suy nghĩ đồi trụy này của cô, có lẽ đã manh nha ngay khi Ôn Trạch Niệm xuất hiện trong nhà ăn nhân viên, nhẹ nhàng chạm đầu gối vào chân cô dưới gầm bàn.Cho đến bây giờ, cô ngồi cạnh Ôn Trạch Niệm, thật sự dùng lòng bàn tay vuốt ve đầu gối mỏng manh ấy, đã xác minh rằng bản thân cô vô cùng khát khao làm việc này.Kết cấu hơi xù xì của tất lưới lại khiến con người ta nhớ đến nước da mịn màng của Ôn Trạch Niệm.Cô chuyển sang dùng đầu ngón tay vẽ những đường tròn, lắng nghe hơi thở của Ôn Trạch Niệm thay đổi theo nhịp điệu của mình.Cô ghé sát vào tai Ôn Trạch Niệm: "Tôi thích cậu đi tất lưới.""Nhưng bây giờ cởi ra đi, được không?"******Truyện khoa học viễn tưởng mô tả sự mênh mông của vũ trụ, loài người nhỏ bé như thế nào, có lẽ chỉ mong muốn có thể ngăn cản sự vô thường hư ảo trong đó.Cô thích cái cổ mảnh khảnh của Ôn Trạch Niệm. Thích dái tai mềm mại của cô ấy. Cũng thích đầu gối của cô ấy.Cô phát hiện ra rằng những nơi mình thích đều có một điểm chung.Chúng đều là những bộ phận mỏng manh trên cơ thể con người. Chỉ cần chạm nhẹ, máu sẽ chảy về nơi đó, lộ ra những đốm đỏ.Lúc này, đầu gối của Ôn Trạch Niệm cũng như vậy. Làn da mỏng manh, lộ ra đường nét xương ưu tú, được Mạnh Ninh hôn đến mức lóng lánh, nhưng lại giống như cành hoa mộc miên lật úp.Đó là một màu sắc tuyệt đẹp đến mức làm cho con người ta say đắm, đan xen giữa đỏ và hồng, nếu mĩ nhân thời cổ đại tham thêm vài chung rượu thì trên gò má cũng sẽ nhiễm màu sắc như thế này.Mạnh Ninh ngước mắt nhìn.Gò mà của Ôn Trạch Niệm cũng vậy, khiến cô ấy trông như có hơi men.Ôn Trạch Niệm hẳn là có phần tức giận.Bởi vì mỗi lần khiêu khích người khác, Mạnh Ninh lại cố chấp không chịu tháo chuỗi hạt tràng. Ôn Trạch Niệm bảo cô nằm lên khăn tắm và mình thì quỳ trước mặt cô.Ôn Trạch Niệm lúc này không hề chú trọng chuẩn mực.Đôi môi mỏng thường ngày trông cực kỳ tao nhã không ngại nhắc nhở: "Mạnh Ninh, nhớ không? Tôi đã nói rằng tôi thích nghe âm thanh của cậu."Truyện khoa học viễn tưởng đã đọc xong, đêm nay không còn câu truyện nào để Mạnh Ninh phân tâm nữa. Nhưng vẫn còn một nơi khác lôi kéo tâm tư cô, trôi dạt từng chút một——Ôn Trạch Niệm quỳ trên sofa, vậy sắc hồng trên đầu gối liệu có đậm hơn không?Cô thất thần, Ôn Trạch Niệm càng giận hơn.Thưởng bắt đầu giống với phạt. Hoặc nói cách khác, phạt vốn đã giống với thưởng rồi.Khi vào nhà tắm để vệ sinh, cô ngẫm lại tại sao đêm nay mình lại phải khiêu khích Ôn Trạch Niệm như vậy?Sau đó hiểu ra rằng, chính là tính chiếm hữu bên trong đang càn quấy.Vì khi cô bước ra khỏi nhà tắm, câu nói tiếp theo với Ôn Trạch Niệm là: "Sau này ở chỗ công cộng, nên kiềm chế lại một chút."Sâu thẳm trong lòng, dường như cô không hề muốn nói lời này với Ôn Trạch Niệm và vạch ra một ranh giới lý trí trong giấc mơ đẹp đẽ, kỳ ảo và phóng túng của hai người. Ôn Trạch Niệm nói: "Sao tôi lại thành ra thiếu kiềm chế thế?""Không phải cậu, mà là chúng ta." Cô vẫn luôn quen với việc tự suy ngẫm: "Kỳ Hiểu còn nhìn ra chúng ta nháy mắt đưa tình rồi đấy."Ôn Trạch Niệm khẽ cười.Mạnh Ninh lại bắt đầu ngẫm lại xem phần nào trong câu làm cho Ôn Trạch Niệm vui. Là vì cô nói "nháy mắt đưa tình" ư?Nhưng tiếp đó Ôn Trạch Niệm đã giải đáp cho cô: "Tôi thích nghe cậu nói 'Chúng ta'."Mạnh Ninh khựng lại.Đêm nay cô khiêu khích Ôn Trạch Niệm một cách càn rỡ như vậy còn có một nguyên nhân khác. Cô luôn cảm thấy mối quan hệ hai người lúc nào cũng song hành, nhiều dục vọng thì sẽ bớt tình tứ hơn. Mà bớt dục vọng thì tình tứ lại ập tới. Ôn Trạch Niệm nói: "Kỳ Hiểu chắc sẽ không nói với người khác đâu."Mạnh Ninh gật đầu: "Tôi lo Kỳ Hiểu cũng nhìn ra được thì nếu như có ai khác kỹ tính nhận ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu."Ôn Trạch Niệm hỏi: "Cậu lo cho tôi à? Không lo sẽ ảnh hưởng không tốt đến cậu sao?"Nhắc đến đây, Mạnh Ninh lại nhẹ nhõm nhếch mép: "Tôi sắp nghỉ việc rồi, sợ gì chứ?""Nghỉ việc để đi du lịch, sau đó thì sao? Đi du lịch về xong không làm trong ngành khách sạn nữa à?""Không biết." Mạnh Ninh cười nhạt đi: "Chắc là không, ở lại đủ rồi, đi càng xa càng tốt, có khi nhìn trúng một đất nước nhỏ nào đó ở Bắc Âu, ở lại để lấy visa lao động, không về nữa."Sắc mặt Ôn Trạch Niệm lạnh đi đôi phần: "Ừ, chẳng có tí lưu luyến nào. Chẳng phải trước đây cậu cũng đối xử với tôi như vậy hay sao?"Mạnh Ninh sững sờ, Ôn Trạch Niệm đã đổi chủ đề: "Biết rồi, cảm ơn cậu đã cân nhắc ảnh hưởng mà chuyện này mang đến cho tôi, tôi sẽ kiềm chế."Giọng điệu khi cô ấy nói từ "Kiềm chế" rất lạ, làm cho Mạnh Ninh phát hiện ra cô ấy không được vui cho lắm.Mạnh Ninh chần chừ, muốn bước tới, vỗ vai Ôn Trạch Niệm để an ủi.Nhưng câu nói đùa của Kỳ Hiểu vẫn không ngừng văng vẳng bên tai cô: "Cứ như là đang yêu ấy."Các cô có thể có tình cảm dâng trào ngoài dục vọng, nhưng giống đang yêu quá thì không được.Tình cảm quá dạt dào luôn nguy hiểm.Làm cho con người ta lo trước lo sau. Mưu mô. Để rồi cuối cùng, ngay cả bản thân cũng chẳng còn nhận ra chính mình nữa.Mạnh Ninh cuộn tròn những ngón tay, giả vờ như không nhận ra gì, nói: "Thế tôi đi trước đây."******Sáng hôm sau, Mạnh Ninh và Kỳ Hiểu hoàn thành huấn luyện rồi đến nhà hàng nhân viên ăn sáng.Vị trí ngồi của hai người các cô hôm nay là: Mạnh Ninh ngồi đối diện với quầy thức ăn phía xa, Kỳ Hiểu thì ngồi quay lưng. Rõ ràng sáng nay có waffle mà Kỳ Hiểu thích nhất, nhưng cô nàng ăn được một miếng là lại ngoái đầu.Mạnh Ninh dùng đốt ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Cậu nhìn cái gì đấy? Chẳng sợ nghẹn gì cả."Kỳ Hiểu ra hiệu bằng mắt với cô: "Cậu nghĩ mình nhìn cái gì?"Vì chỗ ngồi nên khi Ôn Trạch Niệm bước vào nhà hàng, Mạnh Ninh nhìn thấy cô ấy trước Kỳ Hiểu.Vẫn là bộ đồng phục công sở ấy, tôn lên bờ vai và lưng thẳng tắp cùng vòng eo thon gọn, hoàn toàn trái ngược với cái cách cô ấy hơi rướn thẳng lưng để Mạnh Ninh cởi tất lưới của mình.Kỳ Hiểu nhìn thấy Ôn Trạch Niệm khi cô ấy đang lấy thức ăn.Thì thào liên tục: "Tới rồi, tới rồi, tới rồi." Không biết Kỳ Hiểu tu tập được thuật đọc khẩu hình từ bao giờ, để không gây sự chú ý, thậm chí còn chẳng mấp máy môi.Có thể thấy để hóng hớt trực tiếp, con người ta phải trang bị thêm cho mình một vài kỹ năng.Mạnh Ninh cúi đầu cắt waffle, đầu dao cọ sát với đĩa tạo ra tiếng kêu nhỏ. Cô nhắc nhở mình nên nghĩ nhiều hơn về đôi đầu gối phớt hồng ẩn dưới lớp tất lưới của Ôn Trạch Niệm, nhưng luôn chẳng kìm được mà nghĩ đến giọng điệu khi nói "Kiềm chế" của Ôn Trạch Niệm đêm qua.Cuối cùng, cô không vỗ vai Ôn Trạch Niệm, mà cứ thể giả vờ như không biết gì và bỏ đi.Lúc này lại chẳng kìm được mà quan sát sắc mặt của Ôn Trạch Niệm từ xa.Kỳ Hiểu thấp giọng hỏi: "Sao còn chưa tới nữa? Mình chuẩn bị lâu lắm rồi đấy."Khoe 8 cái răng, vờ như mình không hề căng thẳng hay hóng hớt gì cả mà nói với Ôn Trạch Niệm: "Morning, Gwyneth."Kết quả Mạnh Ninh lại nói: "Cô ấy không tới đâu.""Hả?"Kỳ Hiểu tự ngoái đầu nhìn mới phát hiện Ôn Trạch Niệm đang ngồi cùng với tổng giám đốc người Ý."Ồ." Kỳ Hiểu không được hóng hớt, tuy nhẹ nhõm, nhưng khó tránh khỏi có phần thất vọng: "Chắc là có công việc cần thảo luận."Chuyện Kỳ Hiểu lén nhìn cử động của Ôn Trạch Niệm cũng chẳng có gì. Ai ai cũng luôn khao khát cái đẹp, trong nhà hàng chẳng biết có bao nhiêu người lặng lẽ lén liếc nhìn Ôn Trạch Niệm nữa là. Mạnh Ninh cũng nhìn theo hướng đó.Thật sự như lời Kỳ Hiểu ư? Có công việc cần thảo luận.Cô cũng không chắc, vì biểu cảm của Ôn Trạch Niệm chẳng có vẻ gì là nghiêm túc cả, thậm chí còn có chút nhàn hạ.Nhưng cũng không có quầng thâm, không nhìn ra vẻ tức giận.Cô dọn đĩa ăn và cùng Kỳ Hiểu ra khỏi nhà hàng, không nhận ra ánh nhìn hướng về mình của Ôn Trạch Niệm ở phía sau.Buổi chiều, Ôn Trạch Niệm ra bãi biển.Lúc đó Mạnh Ninh không trực, đang ngồi trong phòng điều khiển. Đồng đội đang làm nhiệm vụ giám sát trong phòng điều khiển nói: "Gwyneth tới rồi, hình như đến lướt sóng với các nhà đầu tư."Có người hào hứng hỏi: "Gwyneth cũng lướt sóng à?""Làm gì có chuyện đó? Bây giờ là giờ làm việc của cô ấy. Vẫn như trước, cô ấy chỉ đi cùng thôi."Mạnh Ninh cụp mi mắt, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Thật ra cô chẳng chơi điện thoại mấy, ứng dụng cũng ít đến đáng thương, chỉ là khi không muốn trò chuyện, con người ta luôn phải làm chút gì đó để người khác tưởng rằng họ rất bận. Mạnh Ninh biết nếu bây giờ cầm ống nhòm lên thì có thể nhìn thấy Ôn Trạch Niệm, nhưng cô không làm vậy.Ngờ đâu khuôn mặt của Ôn Trạch Niệm vẫn va vào tầm mắt cô.Ôn Trạch Niệm xuất hiện ở cửa phòng điều khiển: "Xin lỗi vì đã làm phiền."Khi không cười, khuôn mặt của Ôn Trạch Niệm quả thực rất dễ khiến cho người khác nảy sinh cảm giác xa cách, không khí trong phòng điều khiển cũng ngưng đọng lại. Thế nên chất giọng đặc biệt của cô ấy nghe càng rõ ràng hơn: "Cho hỏi có băng cá nhân không?"Xem ra là một nhà đầu tư nào đó đã bất cẩn bị trầy xước. Không nghiêm trọng, dán băng cá nhân vào là xong.Những người khác khi nghe cô ấy nói lúc nào cũng sẽ có thêm một giây choáng váng. Duy chỉ có Mạnh Ninh bên đảo bếp phía sau đứng dậy trước: "Có, để tôi lấy cho cậu."Đội trưởng sững sờ.Trong đội này, anh có thể coi như là người tiếp xúc với Mạnh Ninh lâu nhất, biết Mạnh Ninh tuy hiền lành, nhưng tuyệt đối không hề nhiệt tình.Ôn Trạch Niệm gật đầu, bước tới.Khi ngồi xổm xuống để lấy băng cá nhân trong ngăn kéo, Mạnh Ninh cảm thấy ánh nhìn của Ôn Trạch Niệm đang rơi trên vai mình, nặng trĩu.Khi đứng dậy đưa băng cá nhân cho Ôn Trạch Niệm, cô chủ động cười với Ôn Trạch Niệm, thấp giọng chào: "Hi."Ôn Trạch Niệm như không nhìn thấy, gật đầu, quay người rời đi.Mạnh Ninh: ...Quả nhiên là vẫn giận ư?Hay là giống chính những gì cô nói, "kiềm chế"?Mạnh Ninh không đủ trình, không thể đoán được tâm tư của Ôn Trạch Niệm. Giống như một học sinh học kém đột nhiên bị đẩy vào phòng thi tháng, căn bản chẳng biết áp dụng công thức nào trước một câu hỏi trắc nghiệm, ban đầu đoán là C, nghĩ lại thì đoán là B, cuối cùng lại sửa về C. Đã vài ngày cô không đi tìm Ôn Trạch Niệm, đêm hôm đó trở về ký túc, Kỳ Hiểu nói với cô: "Lần trước mình mua tinh chất kỷ tử nghìn năm chẳng phải là bị lừa đó sao?"Mạnh Ninh "Ừ" một tiếng, không hiểu tại sao cô nàng tự dưng lại nhắc đến chuyện này.Kỳ Hiểu nghiêm túc nói: "Lần này mình lại thấy một loạt tinh chất nấm ngàn năm trên livestream...""Khoan." Mạnh Ninh hỏi: "Nấm sống được ngàn năm à?"Lần này Kỳ Hiểu nói có sách mách có chứng: "Nói là họ hàng gần với nấm linh chi, linh chi sống được 1000 năm đấy thôi."Mạnh Ninh liếc xéo cô nàng, cô nàng cười haha: "Được rồi, chọc cậu đấy, mình không định mua gì cả, cậu trông cũng không yếu, thời gian gần đây cũng không ngất, mà sao không đi gặp Gwyneth thế?"Nói xong lại nghiêm túc: "Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng."Mạnh Ninh nói: "Vẫn chưa đến xuân đâu.""Đêm gì cũng được, tóm lại là một khắc đáng giá ngàn vàng nhá!" Kỳ Hiểu nói: "Chẳng bao lâu nữa là Gwyneth ra nước ngoài, cậu cũng sắp nghỉ việc rồi, không phải sao?"Mạnh Ninh "Ừ" một tiếng.Nửa đêm, Kỳ Hiểu mơ màng mở mắt trộm nhìn, thấy Mạnh Ninh cuộn tròn trên giường mình, quay lưng về phía cô nàng, nằm nghiêng rất ngoan ngoãn.Sao lại có người ngủ mà lại chẳng động đậy gì, cũng chẳng trở mình vậy nhỉ?Sau đó đoán, có lẽ vì Mạnh Ninh căn bản chẳng ngủ?Con bé sốt ruột đến chẳng ngủ được, sao không đi tìm Gwyneth nhỉ?Ngày hôm sau, hai người đến ngày nghỉ, lên chuyến canô sớm nhất rời đảo.Mãi đến khi lên tàu điện ngầm ầm ĩ tiếng người, Kỳ Hiểu mới nhỏ giọng hỏi: "Hai người làm sao thế?""Hả?" Mạnh Ninh không nghe rõ, sát lại gần cô nàng hơn.Người phụ nữ trẻ cao ráo một tay cầm lấy tay cầm, tay kia đút trong túi áo hoodie. Khuôn mặt thanh tú và duyên dáng ấy khi cười thì hiền hòa, khi không cười thì lạnh lùng, khi xen giữa cười và không cười thì lại có phần hững hờ.Kỳ Hiểu: "Mình hỏi cậu và người kia, xảy ra chuyện gì rồi phải không?""Chuyện gì?" "Giận dỗi hay gì đó chẳng hạn."Mạnh Ninh cười nhạt hơn: "Giận dỗi cái gì? Cậu tưởng yêu thật đấy à?"Kỳ Hiểu cong môi: "Thế thì mình nghĩ nhiều rồi."Nấu cơm. Lau dọn. Xem phim giải trí. Ăn nướng. Buổi tối bị gọi ra khỏi phòng để xem chiếc váy mùa xuân Kỳ Hiểu mới mua online.Kỳ Hiểu rất hài lòng: "Mình dùng hết voucher để mua đấy!"Về phòng mình, Mạnh Ninh ngồi vào bàn học, mặc cho ánh đỏ từ đèn tín hiệu an toàn hàng không lọt qua cửa sổ lướt qua lướt lại trên mặt mình.Điện thoại cầm trên tay, xoay một vòng, góc điện thoại gõ nhẹ vào mặt bàn.Cô nhận ra mình không phải chưa từng có ý định, gửi một tin nhắn chào hỏi đến Ôn Trạch Niệm.Có lẽ sẽ hỏi thêm một câu: "Đang làm gì thế?"May thay, cô có thói quen xóa sạch lịch sử cuộc gọi, cũng chưa từng lưu số của Ôn Trạch Niệm, thậm chí mỗi lần ánh mắt dừng lại ở hai con số "89" cuối cùng, cô hoàn toàn không nhớ nổi 9 chữ số phía trước.Chiều hôm sau, cô ra ngoài như thường lệ.Không còn đến quán cà phê "3rd" nữa, cô khoác balô bước đi vô định.Cô quen với việc ẩn mình trong đám đông, như vậy sẽ chẳng ai chú ý đến cô.Bất tri bất giác đi đến một khu chợ đồ cũ, nắng xuống làm bốc lên hơi thở bụi mù. Có chủ quầy hàng đang níu lấy khách hàng tiềm năng, nói tỵ yên hồ của ông ta là vật truyền lại từ thời Đại Đường thịnh thế.Không phải tỵ yên hồ du nhập vào Trung Quốc vào cuối thời Minh sao? Mạnh Ninh nhớ lại những câu chữ trong sách giáo khoa lịch sử.Người mua nghe ông ta thổi phòng vô lý, cũng không tin, cười trừ.Mạnh Ninh tiếp tục bước đi, các quầy hàng bắt đầu bình thường trở lại.Có cửa hàng hộp nhạc rất cổ kính, gõ từng nhịp chậm rãi phát ra giai điệu thiêng liêng tựa như tiếng chuông nhà thờ. Cũng có cửa tiệm đặt một chiếc máy đánh chữ cổ ở trước cửa, lớp sơn xanh bạc hà sậm đã bong tróc đôi chỗ.Mùi bụi đất trong không khí làm cho con người ta cảm thấy an toàn, giống như một thời xưa cũ yên ả.Cô đi dạo sâu vào trong, dừng bước trước một cửa hàng cũ bán đầy bật lửa.Bật lửa của Ôn Trạch Niệm nằm ngay trong túi quần cô, mỗi lần cất bước, chạm nhẹ vào chân cô. Chiếc bật lửa này đến từ một thương hiệu xa xỉ của Pháp bắt đầu bằng chữ L, giá tiền vượt xa khả năng chi trả của Mạnh Ninh.Ôn Trạch Niệm từng đùa với cô rằng, sẽ tăng lương cho cô 300 tệ, bảo cô mua chiếc bật lửa để đền cho mình.Cô đeo balô bước vào cửa hàng, ông chủ xăm trổ xắn tay áo ngồi trong quầy hàng chơi game, cũng chẳng hỏi han gì cô.Lại càng tiện cho cô tùy ý xem xét.Hầu hết bật lửa cổ điển đều thuộc thương hiệu Z mà ai cũng biết, không biết chúng được thu thập từ khắp nơi trên thế giới như thế nào, cũng không biết những chủ nhân trước đây của chúng đã xảy ra câu chuyện gì.Một vài cái có những đốm trầy, han gỉ đẹp mắt.Ánh mắt của Mạnh Ninh dừng lại trên một chiếc bật lửa màu bạc đục trong số đó, rất nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với bật lửa thông thường. Góc dưới bên trái có một bánh xe nhỏ, nhìn hình dạng có vẻ như đến từ một chiếc tàu hàng thời Trung Cổ cần phải ra khơi và chống lại cướp biển.Không mấy tinh tế, chất khá thô.Cô đắn đo hồi lâu, mắt nhìn sang những chiếc bật lửa khác, nhưng rồi lại quay trở về.Cầm chiếc bật lửa đặt lên quầy, hỏi ông chủ: "Cái này bao nhiêu?"Mức giá tâm lý của cô là 600, ông chủ đang say sưa giữa cuộc chơi khốc liệt, chẳng thèm nhấc mí mắt, nhưng lại đưa ra một cái giá vượt xa mức gia tâm lý của cô."Bao nhiêu cơ?" Cô thật hoài nghi mình đã nghe nhầm.Ông chủ cuối cùng cũng chịu ngước mắt nhìn cô: "Không cần thì thôi, không mặc cả."Mạnh Ninh nghĩ ông chủ có lẽ đã nhìn thấu cô.Lười biếng chơi game chỉ là bề ngoài dùng để đánh lạc hướng. Có lẽ khi cô đeo balô lang thang trước các kệ hàng, ông chủ vẫn luôn âm thầm quan sát cô.Nhìn ra mong muốn của cô.Trong những tình huống như thế này, mặc cả cũng chẳng có ý nghĩa gì, cô dứt khoát quét mã trả tiền.Dù sao cũng sắp đi rồi, chẳng tiếc số tiền cho chiếc bật lửa này.Cô về đến nhà thuê, Kỳ Hiểu đã sắp xếp xong hành lý: "Bọn mình đi thôi, hôm nay vẫn kịp bắt xe buýt."Cả hai lên đảo suôn sẻ, cô tắm rửa, do dự rồi bỏ chiếc bật lửa cũ vào túi áo đồng phục, đi ra ngoài.Kỳ Hiểu chờ mãi đến quá nửa đêm mà cô vẫn chưa về, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thản như bà mẹ già.Mạnh Ninh khó xử vô cùng.Trong những năm tháng qua, cô hoàn toàn khép kín cảm xúc của mình, giữ mối quan hệ hời hợt với mọi người. Với Ôn Trạch Niệm, đơn giản là một vết rách bị xé toạc bởi giấc mơ đẹp, cô không biết dỗ dành, không biết phải làm sao để khiến người ta hết giận.Bước một bước về phía tòa nhà chính của khách sạn, rồi quay lại, cúi đầu định bụng về ký túc.Nghĩ lại thấy không ổn, lại quay ngược lại, vội vã đi đến tòa nhà chính của khách sạn.Đầu xuân về đêm, nhiệt độ dần dần tăng lên, khi cô đừng trong thang máy, từng đốt xương sống lấm tấm những giọt mồ hôi."Bíp" một tiếng quẹt thẻ vào phòng, sáng đèn, Ôn Trạch Niệm ở trong.Mạnh Ninh mím môi.Có lẽ Ôn Trạch Niệm ở đây còn hơn là không, nếu không, cô đợi lâu sẽ căng thẳng, không chừng còn bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy mất.Cô bước vào, Ôn Trạch Niệm đang làm việc, cũng chẳng ngước mắt nhìn cô.Như thường lệ, cô ngồi ở góc 90 độ phía bên kia.Tâm trạng của Ôn Trạch Niệm không được tốt, đọc tài liệu đến phát bực, chửi thề bằng tiếng Anh, rồi đưa tay chạm vào ly rượu cổ mảnh trên chiếc bàn thấp.Mạnh Ninh thấp giọng nói: "Hết rồi." Nhắc nhở Ôn Trạch Niệm rượu đã hết.Ôn Trạch Niệm hiển nhiên đã nghe thấy, đầu ngón tay trắng trẻo, mảnh mai rụt lại, nhưng không ngẩng đầu nhìn Mạnh Ninh.Trên chiếc bàn thấp không có chai rượu nào, có lẽ Ôn Trạch Niệm uống cạn xong đã dọn đi. Mạnh Ninh suy nghĩ một lát rồi đứng dậy đi về phía tủ rượu.Ôn Trạch Niệm có lẽ thật sự chịu nhiều áp lực công việc, không thường uống say, nhưng nghiện rượu, trong tủ rượu không biết có bao nhiêu chai, chiếm phần nhiều là vang trắng.Mạnh Ninh không biết tối nay cô ấy uống loại nào, lấy ra vài chai ngắm nghía. Cô sở hữu năng lực quan sát khá tốt, nhưng căn bản không thể phân biệt dựa vào màu sắc rượu. Sau đó, cô đưa mắt sang phải, nhìn thấy chai rượu quen thuộc.Đó là loại rượu Ôn Trạch Niệm đã mời cô uống vào lần đầu cô đến phòng Ôn Trạch Niệm. Thấy cô thích loại rượu này trong buổi tiệc tối, cô ấy nói muốn tặng cô chai này. Lấy một chai chưa mở, viết tên cô, nhưng lại cất vào tủ rượu trong phòng mình.Bây giờ Mạnh Ninh lấy chai rượu ra, cụp mắt nhìn nét chữ thanh thoát, uyển chuyển của Ôn Trạch Niệm.Chữ viết của Ôn Trạch Niệm luôn rất đẹp, bộc lộ một chút sắc sảo ẩn chứa trong tính cách.Mạnh Ninh cầm chai rượu bước tới chiếc sofa nơi Ôn Trạch Niệm đang ngồi.---------------------------------------------------------------Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store