Chương 2: Nơi Ta Gặp Nhau
Tiếng chuông báo giờ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ, Hồng Kha nhìn đồng hồ, nhận ra mình đã sắp trễ giờ làm, vội khoác áo mưa, cô lao ra ngoài giữa màn mưa lạnh lẽo.
Cô không biết rằng, đằng sau cánh cửa của nhà hàng nhỏ đêm nay, cuộc đời cô sắp bước sang một chương mới, một chương đầy thử thách, nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Tiếng mưa vẫn đều đặn rơi, như thể không bao giờ dừng lại, nhấn chìm mọi âm thanh xung quanh, Hồng Kha bước vào nhà hàng với dáng vẻ ướt sũng, nước mưa vẫn nhỏ xuống từ mái tóc, len lỏi qua chiếc áo mưa đã nặng trĩu, đôi giày của cô vướng đầy nước, mỗi bước đi như kéo theo một gánh nặng vô hình, nhưng cô không hề tỏ ra mệt mỏi.
"Lại dầm mưa đến đây à?" Quản lý của nhà hàng đứng ở quầy thu ngân ngẩng đầu lên hỏi, giọng chị đầy nhẹ nhàng và quan tâm.
"Vâng." Cô trả lời ngắn gọn, không nói thêm gì, chỉ nhanh chóng tháo mũ, giũ nhẹ chiếc áo mưa rồi treo lên giá. Cô đã không còn muốn ai nhắc đến cơn mưa hay lý do khiến mình phải đến muộn, mỗi lần như vậy, cô chỉ cảm thấy mình càng xa cách với thế giới bên ngoài, với những người quan tâm đến mình.
Cô bước vào phòng thay đồ, nơi mà cả thể xác lẫn tâm hồn có thể tạm nghỉ ngơi trong những phút giây ngắn ngủi. Căn phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi cho những người nhân viên thay đồng phục. Những bộ đồng phục, những chiếc tạp dề cũ kỹ, tất cả đều là một phần trong vòng xoáy công việc mà cô đã quen thuộc. Cô vắt chiếc tạp dề lên ghế, không chút do dự, và một lần nữa, cô buộc nó vào như một thói quen.
Công việc ở đây thật sự không dễ dàng, nhưng Hồng Kha đã quen với nhịp sống bận rộn, dẫu sao, đó cũng là một cách để cô tránh đi những suy nghĩ trong đầu, những cảm xúc mà cô không biết làm sao để đối mặt, cô chỉ muốn hòa mình vào công việc, nơi không có ai hỏi về quá khứ, không có ai yêu cầu cô phải thay đổi.
"Hồng Kha, em ra đây một chút." Tiếng quản lý gọi từ phía quầy thu ngân.
Cô vội bước ra, thấy bên cạnh chị là một cô gái lạ.
"Đây là Ánh Luy, nhân viên mới của nhà hàng, hôm nay là buổi đầu tiên em ấy nhận việc, em hướng dẫn em ấy giúp chị nhé."
"Chào em, chị là Ánh Luy." Cô gái mỉm cười, đưa tay ra bắt.
Hồng Kha nhìn thoáng qua người mới, mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt thanh tú với nụ cười nhẹ nhàng, dáng vẻ của cô toát lên sự dịu dàng, nhưng đồng thời cũng có chút gì đó trầm tĩnh.
"Chào chị, em là Hồng Kha." Cô đáp lại, bắt tay một cách lịch sự.
Buổi tối hôm đó, nhà hàng đông khách như thường lệ, Hồng Kha dành phần lớn thời gian để hướng dẫn Ánh Luy các công việc cơ bản như cách sắp xếp bàn, cách nhận order từ khách, và cách giao tiếp lịch sự khi phục vụ.
"Chị cầm khay thế này để giữ thăng bằng, tránh làm đổ ly nước." Hồng Kha nói, tay cầm một khay mẫu để minh họa.
Ánh Luy làm theo, nhưng động tác còn hơi lúng túng.
"Như thế này phải không?"
"Không, chị đặt tay ở đây... đúng rồi, thế này." Hồng Kha chỉnh lại, giọng điềm tĩnh nhưng không quá nhiệt tình.
Là người không thích giao tiếp nhiều, Hồng Kha chỉ tập trung vào việc hướng dẫn một cách ngắn gọn, đủ để Ánh Luy hiểu.
"Em làm ở đây lâu chưa?" Ánh Luy hỏi khi cả hai đứng bên quầy chờ món ăn từ bếp.
"Gần hai năm rồi." Cô trả lời, mắt vẫn dõi theo màn hình bếp đang hiện danh sách món cần phục vụ.
"Chắc là em giỏi lắm nhỉ?"
"Cũng tạm thôi."
Câu trả lời ngắn gọn của Hồng Kha làm không khí hơi trầm xuống, Ánh Luy thoáng mỉm cười, nhưng không tiếp tục hỏi thêm.
Trong suốt ca làm việc, Hồng Kha chú ý thấy Ánh Luy rất chăm chỉ, dù ban đầu còn lúng túng, cô ấy tiếp thu khá nhanh và không ngại hỏi khi chưa rõ điều gì.
"Chị để ý khách bàn số 4 nhé, họ thường yêu cầu món thêm." Hồng Kha nhắc khi cả hai đang đứng cạnh nhau chuẩn bị bàn.
"Chị nhớ rồi, cảm ơn em." Ánh Luy đáp, gật đầu nhẹ.
Dù không nói nhiều, Hồng Kha đánh giá cao sự nghiêm túc trong công việc của đồng nghiệp mới.
Cuối buổi tối, khi nhà hàng đã vãn khách, cả hai cùng dọn dẹp, không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa rơi bên ngoài và âm thanh lách cách của bát đĩa.
"Em học ngành gì vậy?" Ánh Luy hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Kinh tế."
"Woww, học ngành đó là giỏi lắm luôn í?"
"Vâng." Hồng Kha đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía bàn cuối nhà hàng đang chờ thanh toán.
"Còn chị thì học tâm lý học." Ánh Luy nói, như muốn chia sẻ thêm.
Hồng Kha không biết đáp như thế nào, nhưng vì phép lịch sự, cô hỏi lại.
"Sao chị chọn ngành này?"
"Vì nó giúp chị hiểu con người hơn, và chị nghĩ mình muốn làm một người giúp đỡ người khác."
"Nghe thú vị thật." Hồng Kha nhận xét, giọng khẽ pha chút tò mò.
"Chị cũng mong thế." Ánh Luy cười nhẹ.
Trong căn phòng thay đồ sau ca làm, các nhân viên khác trò chuyện rôm rả.
"Ê Kha, em hướng dẫn người mới ghê ha!"
"Lần đầu thấy em kiên nhẫn vậy luôn á!"
Hồng Kha chỉ cười nhạt, không đáp, nhưng lòng cô có chút gợn, không hiểu sao, với Ánh Luy, cô không thấy phiền.
Khi kết thúc ca làm, cả hai rời khỏi nhà hàng cùng lúc, chiếc áo mưa cũ lại được khoác lên vai Hồng Kha.
"Cảm ơn em hôm nay đã hướng dẫn chị nhiều nhé." Ánh Luy nói, kéo khóa áo khoác.
"Không có gì, chị cứ hỏi nếu không biết." Hồng Kha đáp, giọng điềm tĩnh như mọi khi.
Khi chia tay ở ngã rẽ, Hồng Kha cúi đầu chào rồi bước nhanh đi, không quay đầu lại, đối với cô, Ánh Luy cũng chỉ là một đồng nghiệp mới, và công việc vẫn là thứ cô ưu tiên nhất.
Đêm đó, khi về đến phòng, Hồng Kha ngồi xuống bàn học, lấy ra những tài liệu kinh tế cần chuẩn bị cho buổi học kế tiếp. Ngoài trời, tiếng mưa vẫn rơi đều đều, như nhắc nhở rằng ngày mai sẽ lại là một ngày bận rộn như bao ngày khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store