Bhtt Phe Hau Cover Lichaeng
Chương 218Khi Lệ Sa cùng Phác Thái Anh vừa về tới kinh thành thì gặp phải mật sứ trong cung đang đi ra ngoài tìm Phác Thái Anh."Nương nương, cấp báo!" Mật sứ thấy Hoàng hậu nương nương hồi kinh cảm thấy rất may mắn là nương nương đã về đúng lúc."Chuyện gì?" Phác Thái Anh thấy mật sứ sắc mặt ngưng trọng, trong lòng liền có dự cảm điềm xấu."Mấy ngày trước bệ hạ say mê đọ sức với gấu và hổ, nhưng hôm qua nhất thời vô ý, bị gấu làm trọng thương nguy hiểm. Tô đại nhân sai nô tài nhanh chóng mời nương nương trở về chủ trì đại cục." Mật sứ bẩm báo với Phác Thái Anh.Lạp Thành đối với quốc sự không có hứng thú chút nào, thích đấu võ với các dũng tướng, nhưng vì là thiên tử nên các võ tướng đương nhiên đều nhường hắn, việc này khiến Lạp Thành cảm thấy không thú vị, cũng không thèm tìm võ tướng đấu võ nữa, sau đó trầm mê vào nữ sắc. Nhưng vài ngày trước, phiên bang tiến cống mấy con sư tử, Lạp Thành liền nảy ra ý tưởng mới, đấu võ với người không có ý nghĩa thì đấu với dã thú hung mãnh, tựa hồ cũng là ý không tồi. Lạp Thành đã bắt đầu chán nữ sắc nên lập tức liền hành động, sai người săn không ít gấu, hổ đem vào cung. Nhưng mấy năm gần đây hắn trầm mê nữ sắc, bỏ bê luyện công, võ nghệ và thể lực đương nhiên không còn như trước, nhưng đánh thắng một hai con gấu vẫn còn có thể, sau khi đánh thắng vài con, Lạp Thành mười phần có cảm giác thành công, liền càng hăng say, ngày một gia tăng số lượng mãnh thú, rốt cuộc khi đối diện với nhiều con gấu vây công, vô ý bị cào thương tích, bây giờ nguy cơ đến sinh mệnh."Lập tức hồi cung!" Phác Thái Anh và Lệ Sa nghe được tin này, sắc mặt kịch biến, ra roi thúc ngựa nhanh vào hoàng thành.Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều rất lo lắng đến an nguy của Lạp Thành. Nội tâm Phác Thái Anh mười phần tự trách, nếu nàng nhắc chuyện Lạp Thành với Lệ Sa để hồi cung sớm hơn mấy ngày thì tốt hơn. Mình bị cảm giác vui sướng trùng phùng làm mê mẩn đầu óc, nhưng Mệnh Bàn rõ ràng là nói tháng sau Lạp Thành mới lâm nạn, sao lại xảy ra sớm hơn vậy chứ?Tô Thanh Trầm ở trong cung gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Lạp Thành bị gấu cào trọng thương, nguy cơ đến tính mệnh, việc này nàng một mực che giấu, không dám tuyên bố ra bên ngoài, cũng mật chiếu cho Dương Đằng phái binh trấn giữ thành, đồng thời phái người đi tìm Phác Thái Anh hồi cung. Tô Thanh Trầm biết, trước khi Phác Thái Anh hồi cung, nhất thiết phải ổn định trong cung và triều đình, tránh kẻ khác thừa cơ làm loạn.Cũng may là Phác Thái Anh trở về kịp lúc, thần kinh Tô Thanh Trầm đang căng thẳng khi nhìn thấy Phác Thái Anh trở về chủ trì đại cục mới thở dài một hơi. Đương nhiên Tô Thanh Trầm cũng chú ý tới nữ tử mà Phác Thái Anh mang về lần này, mặc dù nàng đeo khăn che mặt, nhưng dáng người mười phần giống Lạp Lệ Sa, liền biết Phác Thái Anh cuối cùng đã tìm được Lạp Lệ Sa, nàng cảm thấy mừng cho Phác Thái Anh.Lệ Sa và Phác Thái Anh vừa vào cung liền đi thẳng vào tẩm cung Hoàng đế, giờ phút này Lạp Thành không còn vũ dũng như trước, sắc mặt xanh đen, đã sắp thoi thóp.Phác Thái Anh nhìn thấy, trong lòng cũng mười phần khó chịu, nhưng nàng biết giờ phút này chính là lúc Lạp gia cần mình. Nàng lập tức phân phó Tô Thanh Trầm, cho gọi bốn vị trọng thần vào cung thương thảo, bảo đảm cho Thái tử Lạp gia mới một tuổi có thể thuận lợi đăng cơ.Lệ Sa thấy đệ đệ như vậy, nước mắt liền rơi xuống.Mặc dù Lệ Sa mang mạng che mặt, nhưng Lạp Thành nhìn dôi mắt và thân hình mười phần giống tỷ tỷ Lệ Sa, dù đã không thế nói nên lời nữa, nhưng thần sắc mừng rỡ kích động, hiển nhiên nhận ra người trước mắt chính là tỷ tỷ của mình, hắn đưa tay muốn chạm vào Lệ Sa, nhưng đã không còn khí lực, hắn từ trước đến nay không sợ chết, giờ phút này nhìn thấy Lệ Sa, càng cảm thấy chết cũng không tiếc.Lệ Sa đưa tay nắm lấy tay Lạp Thành, nước mắt càng không ngăn được, nàng sống lại một đời, cũng không thể cải biến vận mệnh của phụ thân cùng đệ đệ, nghĩ đến mình một kiếp này vẫn trơ mắt nhìn đệ đệ chết đi, nàng liền mười phần đau lòng."Hoàng Thượng ra sao?" Phác Thái Anh hỏi ngự y đang ở bên cạnh.Ngự y nơm nớp lo sợ, cả đám đều cúi đầu, mặt xám như tro lắc lắc đầu, hiển nhiên là thúc thủ vô sách.Lạp Thành nhìn thấy Lệ Sa, tựa hồ bởi vì trong lòng không còn gì tiếc nuối, ngoại trừ Lệ Sa thì Lạp Thành không còn gì lo lắng, cho nên một lát sau liền nhắm mắt lại.Sau khi Lạp Thành chết, Lệ Sa bởi vì quá mức bi thống mà ngất đi.Phác Thái Anh liền giao cho Đình Nhi chăm sóc Lệ Sa, còn mình với tư cách là mẹ của Thái tử, hoàng hậu chi tôn cho triệu kiến bốn vị trọng thần lên triều.Các trọng thần lập tức hành lễ Thái hậu với Phác Thái Anh, ai cũng không dám đối với Hoàng hậu nương nương quyền khuynh triều chính có nửa điểm lãnh đạm, ngày mai đã là Thái hậu. Hoàng hôn vừa tắt, Thái tử nhỏ tuổi đăng cơ, Thái hậu lâm triều xưng chế, đây là kết quả hiển nhiên, Phác thái hậu lập tức liền trở thành người danh chính ngôn thuận tiếp quản giang sơn của Lạp gia.Tin Hoàng đế băng hà truyền ra, hoàng thành đề phòng sâm nghiêm, trọng binh trấn giữ các cửa thành chính, cũng định ngày hôm sau Thái tử đăng cơ. Thái tử đăng cơ, có rất nhiều công việc, Phác Thái Anh cùng các đại thần cả đêm thương thảo việc Thái tử đăng cơ. Phác Thái Anh bận rộn, mặc dù tâm luôn nhớ Lệ Sa, nhưng trong lòng nàng biết giờ phút này không thể nửa điểm sơ sót, nhất định phải chờ thế cục ổn định xong đã.Một bên là Hoàng đế phu quân băng hà, một bên là tìm được tiểu thư nhà mình, tâm tình của Đình Nhi quả thực là buồn vui đan xen, mặc dù nương nương đã dặn, người trước mắt chỉ là người giống tiểu thư, không phải là tiểu thư nhà nàng, không cho phép gọi nàng là trưởng công chúa, nhưng lại dặn dò mình phải đối đãi nàng như đối với tiểu thư. Đình Nhi không biết Phác Thái Anh vì sao lại làm vậy, nhưng nàng từ nhỏ đã hầu hạ tiểu thư đến lớn, chắc chắn người trước mắt chính tiểu thư. Mặc dù trong lòng Đình Nhi tràn đầy nghi hoặc, nhưng mọi chuyện vẫn ngoan ngoãn tuân theo Phác Thái Anh, dưới cái nhìn của nàng, nương nương đã dặn như vậy thì tất nhiên là có nguyên nhân.Lúc Lệ Sa tỉnh lại, sắc trời đã tối, mở mắt liền nhìn thấy Đình Nhi đang ở bên giường với vẻ mặt lo lắng."Tiểu thư, rốt cuộc người đã trở về." Đình Nhi thấy Lệ Sa tỉnh lại, nhịn không được liền nói, mắt liền đỏ lên, giống như so với trượng phu vừa mất, Đình Nhi càng quan tâm đến Lệ Sa hơn. Nghĩ đến tiểu thư nhà mình bị hủy khuôn mặt, liền thương yêu không dứt, tiểu thư kiêu ngạo như vậy, làm sao lại chịu được chứ?"Ta không phải là tiểu thư của ngươi, tên ta là A Sửu, chỉ là giống tiểu thư của ngươi mà thôi." Lệ Sa phủ nhận, nàng hiện tại là A Sửu, không thể cùng Đình Nhi nhận nhau. Nghĩ đến Lạp Thành đã chết, nội tâm Lệ Sa vẫn mười phần khó chịu, sống lại một đời, so với kiếp trước vận mệnh của hai người nàng quan tâm nhất đều không thay đổi, nàng một lần nữa nếm lấy bất lực thống khổ cùng tuyệt vọng, đại khái vận mệnh đã định là như thế."Nếu như tiểu thư không phải là tiểu thư, vì sao lại khổ sở chứ?" Đình Nhi thấy Lệ Sa dưới khăn che mặt lần nữa mệt mỏi, biết tiểu thư nhất định là vì hoàng thượng mất mà thương tâm. Nàng thấy Lệ Sa không nhận mình thì cảm thấy mười phần khổ sở, mặc dù nàng nghĩ tiểu thư nhất định có nỗi khổ tâm riêng.Lệ Sa không trả lời.Đình Nhi cũng không hỏi nữa, liền cùng Lệ Sa ngồi yên lặng rơi lệ."Nàng đâu?" Lệ Sa rất nhớ Phác Thái Anh, thật ra lúc nàng mở mắt ra là đã muốn hỏi Phác Thái Anh đâu, không ai có thể làm cho nàng an lòng bằng Phác Thái Anh.Đình Nhi vừa nghe liền biết người Lệ Sa hỏi là Phác Thái Anh."Ngày mai Thái tử đăng cơ, nương nương cùng các đại thần đang chủ trì đại cục." Đình Nhi thành thật nói.Lệ Sa mặc dù rất muốn Phác Thái Anh giờ khắc này ở bên cạnh mình, nhưng nàng cũng biết, Phác Thái Anh lúc này thay mình gánh vác trách nhiệm.---Chương 219Lúc Lệ Sa gặp lại Phác Thái Anh là ở đại điển tân hoàng đăng cơ. Phác Thái Anh đã trở thành Thái Hậu, ôm tiểu hoàng đế chưa tròn một tuổi ngồi trên long ỷ tiếp nhận bách quan triều bái. Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh cực điểm vinh quang, nàng giật mình nhớ lại kiếp trước, thời khắc này trong lòng Lệ Sa có mấy phần sầu bi, mấy phần thổn thức và cũng có mấy phần vui mừng.Phác Thái Anh ngồi trên long ỷ tiếp nhận bách quan triều bái, nàng nhìn về phía Lệ Sa cách đó không xa, nhớ tới hơn mười năm trước, lúc Lệ Sa nói với mình là "Tiêu thiều Cửu Thành, Phượng Hoàng lai nghi". Phác Thái Anh cảm thấy thật may mắn, khi mình cực điểm vinh hoa hiển quý thì nàng có thể làm bạn ở bên cạnh mình.Đêm hôm đó, sau khi đại điển đăng cơ kết thúc xong, Phác Thái Anh mới mệt mỏi lê bước trở lại Trường Lạc cung, nàng nhìn thấy Lệ Sa cô đơn một mình đứng trong gió lạnh bên ngoài điện.Phác Thái Anh cho tất cả cung nhân lui ra, nàng đi lại gần Lệ Sa."A Sửu..." Phác Thái Anh nhẹ giọng kêu."Giống như tất cả đều không thay đổi gì, ta cảm thấy mình đặc biệt vô dụng." Lệ Sa trầm giọng nói."Lệ Sa sao lại vô dụng, chí ít giang sơn này là của Lạp gia, hậu nhân Lạp gia đều có thể thụ hưởng, nàng đã mang lại cho bọn họ vinh hoa phú quý. Quan trọng nhất là nàng còn sống, cái này đối với ta mà nói chính là ý nghĩa lớn nhất." Phác Thái Anh nhìn Lệ Sa phi thường nghiêm túc nói.Lệ Sa ôm Phác Thái Anh vào trong lòng, nghĩ đến phụ thân cùng đệ đệ đã mất, liền cảm thấy khó chịu nên càng ôm chặt Phác Thái Anh. Phác Thái Anh bây giờ chính là điểm tựa duy nhất của nàng, chỉ có Phác Thái Anh mới có thể mang đến một tia ấm áp trong giá lạnh."Là ta không tốt, nếu như ta có thể sớm nghĩ ra một chút, sớm mang nàng trở về, có lẽ còn có thể cứu vãn..." Phác Thái Anh cảm thấy nếu về sớm hơn một chút, có lẽ kết quả sẽ khác."Nàng đã vì Lạp gia chúng ta mà làm quá nhiều rồi." Lệ Sa làm sao lại có thể trách được Phác Thái Anh, trên thực tế, chính mình sống hai đời cũng không có cách nào cải biến vận mệnh của mình, con người ở trước vận mệnh không có ý nghĩa, Lệ Sa cũng không thể không tuân theo."Còn chưa đủ, một ngày nào đó có thể không còn để nàng khổ sở thương tâm nữa mới được." Phác Thái Anh cũng ôm thật chặt Lệ Sa, mỗi lần Lệ Sa gặp trắc trở thống khổ, chính mình cũng không cách nào chia sẻ được với Lệ Sa, nàng cực kỳ chán ghét cảm giác bất lực như vậy.Đình Nhi ở gần đó nhìn hai người ôm nhau cũng yên lặng lau nước mắt, cũng may nương nương tìm được tiểu thư, mà tiểu thư cũng còn có nương nương.—Lục Ngưng Tuyết đang vẽ tranh, nhanh chóng để bút xuống, Đại sư tỷ luôn đi sớm về trễ, nhất là bây giờ Hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, ngay cả nàng muốn gặp Đại sư tỷ cũng khó, rõ ràng ngày ngày gần nhau, nhưng cũng lại sẽ thường tương tư.Từ sau khi chung sống với Tô Thanh Trầm, Tô Thanh Trầm liền không cho phép Lục Ngưng Tuyết tiếp tục vẽ xuân cung đồ, đổi thành các loại tranh sơn thủy. Lục Ngưng Tuyết mặc dù không còn vẽ xuân cung đồ, nhưng so với họa sơn sơn thủy thủy, nàng vẫn thích họa nữ tử. Cung trong nữ nhân đông đảo, tụ tập đủ loại mỹ nhân trong thiên hạ, có đủ đề tài vẽ không hết, bất quá Lục Ngưng Tuyết đều vụng trộm họa mỹ nhân, bởi vì Đại sư tỷ không thích nàng họa các nữ tử khác. Lục Ngưng Tuyết vẽ nữ tử rất sinh động, phong thái khác lạ, truyền ra ngoài cung, người người tranh nhau mua sưu tầm. Đặc biệt là Lục Ngưng Tuyết họa mỹ nhân, thích ra hệ liệt, tỉ như thập nhị hoa thần, nữ tu la, thất tiên nữ, nữ yêu,... Lục Ngưng Tuyết vẽ mỹ nhân đồ, tư thái đặc biệt to gan rõ ràng, hơi lộ nhưng lại không dâm, ngàn vạn tư thái, đã có không ít bức tranh mỹ nhân làm các thư sinh xem như tình nhân trong mộng.Không ít văn nhân nhã sĩ đối với người gọi là Tử Hư Tiên Sinh hết sức tò mò, có thể vẽ ra nhiều mỹ nhân như vậy thì Tử Hư Tiên Sinh đến cùng là thần thánh phương nào, có người khẳng định đây nhất định là người quyền quý, quỷ phong lưu mỹ nhân trong thiên hạ, nếu không làm sao có thể vẽ ra nhiều loại mỹ nhân như thế. Trong bộ mỹ nhân đồ mỗi mỹ nhân đều khác nhau, không trùng lặp, mỗi một chi tiết nhỏ đều sinh động tự nhiên, kinh diễm, làm cho người ta yêu thích không rời tay.Có người từng nói, nếu có thể sưu tập được đủ một hệ liệt mỹ nhân đồ của Tử Hư Tiên Sinh, dù chết cũng không tiếc. Có thể có được đủ một bộ là không dễ, huống chi một hệ liệt. Đã từng có người tổ chức triển lãm tranh, mời tất cả những nhà quyền quý trong kinh thành mà có giữ mỹ nhân đồ của Tử Hư Tiên Sinh tham gia, đem tất cả mỹ nhân đồ tới cho tất cả mọi người mở rộng tầm mắt. Đáng tiếc, lần đó cũng chỉ tề tựu được hai hệ liệt, còn lại mấy cái khác đều không có.Ba năm qua Lệ Sa sinh tử chưa biết, Phác Thái Anh cũng không có tâm tư xem xuân cung đồ, cho nên Tử Hư Tiên Sinh thay đổi chủ đề vẽ, nàng cũng không có ý kiến, về phần Lục Ngưng Tuyết tự đem mình và Lệ Sa đều vẽ vào trong hệ liệt thì nàng cũng không biết. Mỹ nhân rất giống Phác Thái Anh là đứng đầu trong thập nhị hoa thần, mỹ nhân rất giống Lệ Sa là đứng đầu nữ tu la, Lục Ngưng Tuyết sau khi vẽ xong liền đem hai bức họa này đưa cho Phác Thái Anh. Cho nên trong các hệ liệt truyền ra ngoài liền thiếu mất hai bức họa mấu chốt này.Người mà Lục Ngưng Tuyết vẽ thường xuyên nhất chính là Tô Thanh Trầm. Tô Thanh Trầm cũng là một trong các hoa thần, Lục Ngưng Tuyết không có đem các bức họa Tô Thanh Trầm truyền ra ngoài, chỉ để riêng mình thưởng thức.Trong ấn tượng của Lục Ngưng Tuyết, Đại sư tỷ của nàng lúc nào cũng bận rộn, trước kia ở Thanh Phong quán cũng vậy, bây giờ vào cung làm nữ quan thì càng bận rộn hơn."Chuyện trong cung đã làm xong hết rồi sao?" Lục Ngưng Tuyết quan tâm hỏi, mỗi lần Hoàng hậu nương nương xuất cung, Đại sư tỷ đều vội vàng, lần này Hoàng đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, càng loay hoay, khó có được đêm nay trở về sớm như vậy.Lục Ngưng Tuyết đi đến sau lưng Tô Thanh Trầm, giúp Tô Thanh Trầm xoa bóp vai, Đại sư tỷ vất vả như thế thực sự làm nàng đau lòng."Triều cục cuối cùng đã ổn định lại, xong một trận này thì về sau sẽ tốt hơn rất nhiều." Tô Thanh Trầm hồi đáp, bả vai mỏi nhừ, được Lục Ngưng Tuyết xoa, cảm giác vừa xót vừa tê, rất là thoải mái dễ chịu."Vậy là tốt rồi, chỉ mong nương nương sớm ngày tìm được Trưởng công chúa điện hạ, nếu không mỗi lần nương nương xuất cung, thì sư tỷ đều phải bận rộn." Lục Ngưng Tuyết cảm thán nói, chỉ cần Phác Thái Anh không ở đây, Đại sư tỷ chẳng những càng bận rộn hơn so với ngày thường, thần kinh cũng quá căng thẳng, cho nên nàng không mong Phác Thái Anh xuất cung chút nào."Về sau, nương nương có lẽ là sẽ không xuất cung nữa." Tô Thanh Trầm cảm thấy người mà Phác Thái Anh mang về kia hẳn là Lạp Lệ Sa, chỉ cần tìm được Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh liền sẽ không còn xuất cung, trong cung chỉ cần có Phác Thái Anh, Tô Thanh Trầm cảm thấy chính mình cũng tương đối thư thả, bởi vì trời có sập xuống thì đều có Phác Thái Anh đỡ lấy."Tìm được Trưởng công chúa điện hạ rồi sao?" Lục Ngưng Tuyết kinh hỉ hỏi."Thân hình người kia nhìn mười phần giống như Trưởng công chúa điện hạ, chỉ nghe nói khuôn mặt bị hủy, nương nương tuyên bố với bên ngoài là không phải Trưởng công chúa điện hạ." Tô Thanh Trầm thật lòng nói."Khuôn mặt bị hủy?" Lục Ngưng Tuyết sắc mặt lo lắng, nghĩ đến tính tình Lạp Lệ Sa kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp vô cùng mà bị hủy thì đại khái có thể hiểu được mấy phần."Việc này bên ngoài không thể vọng nghị." Tô Thanh Trầm không yên lòng nhắc nhở, cho dù Lục Ngưng Tuyết đã vào cung nhiều năm, nàng vẫn cảm thấy Lục Ngưng Tuyết đơn thuần giống như một tờ giấy trắng."Ta từ trước đến nay không nói nhiều. Đối nương nương mà nói, nàng còn sống thì quan trọng hơn tất cả, khuôn mặt hủy cũng không phải là chuyện quá lo lắng." Lục Ngưng Tuyết vẫn cảm thấy vui cho Phác Thái Anh."Ừ, nương nương há là nữ tử tầm thường, đương nhiên sẽ không để ý, tìm được mới quan trọng." Tô Thanh Trầm đồng tình nói."Nương nương không cần hằng năm xuất cung tìm công chúa điện hạ nữa, Đại sư tỷ sau này cũng không nơm nớp lo sợ, nửa điểm không dám sơ sẩy những lúc nương nương xuất cung nữa." Lục Ngưng Tuyết cảm thấy đây mới là chuyện mà làm cho nàng cảm thấy vui nhất, cũng có ý là Đại sư tỷ sẽ có thời gian ở bên cạnh mình nhiều hơn."Từ lúc vào cung, thật vắng vẻ nàng." Tô Thanh Trầm vừa nói vừa kéo Lục Ngưng Tuyết đến trước mặt mình, để cho Lục Ngưng Tuyết ngồi lên chân mình, nàng vùi mặt vào trong lòng Lục Ngưng Tuyết.Lục Ngưng Tuyết đang ngồi trên đùi Tô Thanh Trầm, khuôn mặt trắng nõn liền lập tức đỏ lên.Tô Thanh Trầm cảm thấy thế nhân đại khái vĩnh viễn cũng không thể ngờ, Tử Hư Tiên Sinh vẽ nhiều xuân cung đồ như vậy lại là một người dễ dàng đỏ mặt. Lục Ngưng Tuyết lén lút vẽ không ít mỹ nhân đồ, nàng há lại không biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi. Nói nàng dễ dàng thẹn thùng, nhưng trên giường thì lại mười phần làm càn rỡ, khi đó có lẽ mới là Tử Hư Tiên Sinh.Bởi vì lạnh nhạt Lục Ngưng Tuyết hơn một tháng, tay Tô Thanh Trầm ở trên người Lục Ngưng Tuyết bắt đầu dao động, mặt Lục Ngưng Tuyết thì càng đỏ lên, Đại sư tỷ hiện tại cũng càng ngày càng...---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store