Bhtt Ngoc Mong Lai Sinh Tai Kien Ly Gia An
Bên này, Cố Hiểu Mộng cũng ra sức khai thác người bạn của nàng, Tư Vũ lúc đầu còn né tránh, một lúc biết không thể gạt được Cố Hiểu Mộng, lại biết chắc chắn bên kia Thẩm Di San có lẽ đã nói hết với Cố Ninh Ngọc rồi, nên cũng đành phải thành thật."Tôi và chị ấy chỉ là đang tìm hiểu thôi. Còn chưa có chính thức.""Cậu thật gian xảo, gạt tôi lâu như vậy. Là cậu hay chị ấy chủ động vậy? Cậu thật sự thích chị ấy?"Cố Hiểu Mộng nhướng chân mày vẽ ra nụ cười nửa miệng lém lỉnh nhìn Tư Vũ, giọng điệu lại mang ý tứ trêu chọc. Tư Vũ vốn dễ xấu hổ, bị Cố Hiểu Mộng hỏi như thế gương mặt cũng đỏ lên, tay nắm chặt lấy vạt áo sơ mi đến nhàu, giọng nói vì lúng túng mà nhỏ như tiếng muỗi kêu."Là chị ấy chủ động, có thích chị ấy hay không hả ??? Tôi... tôi cũng không biết."Nhìn dáng vẻ Tư Vũ ngại ngùng, Cố Hiểu Mộng cảm thấy rất tức cười, đột nhiên một ý nghĩ xẹt ngang qua đầu, Cố Hiểu Mộng lấy điện thoại từ balo ra làm động tác giả như có người gọi đến, rất tự nhiên bấm trả lời. Giả vờ như đang nói chuyện với Cố Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng biểu cảm trên mặt từ bình thường dần biến chuyển sang hốt hoảng lo âu, vội vàng quay sang nói với Tư Vũ, giọng điệu gấp gáp. "Mau về thôi, chị San có chuyện rồi, đột nhiên ngất xỉu không biết là bị gì."Tư Vũ nghe nói Thẩm Di San có chuyện thì mặt tái đi, không nói không rằng quay đầu chạy về phía căn hộ, mặc kệ Cố Hiểu Mộng có đang chạy theo phía sau hay không. Điều mà Tư Vũ lo lắng lúc này là Thẩm Di San bị cái gì, có sao hay không mà thôi?! Cố Hiểu Mộng vừa chạy theo Tư Vũ vừa cười thầm trong bụng, lại lấy điện thoại bấm gọi cho Cố Ninh Ngọc, kể nhanh gọn cho Cố Ninh Ngọc nghe kế hoạch của nàng. Cố Ninh Ngọc nghe nàng kể thì gật gù thuận theo nàng mà đi trêu ghẹo hai người Thẩm, Tư, lại nghĩ biết đâu sẽ giúp Thẩm Di San hiểu hơn về Tư Vũ. "Di San, tôi sẽ cho cậu một bất ngờ, nhưng cậu tuyệt đối phải nghe lời tôi. Bây giờ, cậu mau nằm xuống đây, một lát nữa dù có nghe được gì thì cũng không được mở mắt ra."Cố Ninh Ngọc đẩy Thẩm Di San nằm xuống sopha, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc muốn Thẩm Di San phối hợp với mình. "Bất ngờ gì? Mà chuyện gì sao phải nằm đây?" Thẩm Di San bối rối nhưng vẫn thuận theo động tác của Cố Ninh Ngọc nằm xuống. "Cậu cứ nhắm mắt yên lặng là được. Nhớ đó, không được lên tiếng dù có nghe thấy cái gì."Cố Ninh Ngọc vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên, biết chắc là Tư Vũ trở về, Cố Ninh Ngọc dùng khẩu hình bảo Thẩm Di San nhắm mắt, còn đưa ngón tay lên miệng mình ý bảo Thẩm Di San nhất định phải yên lặng. Xong xuôi, Cố Ninh Ngọc đứng lên đem theo tâm trạng lo lắng chạy ra mở cửa. Cánh cửa còn chưa kịp mở rộng, thân ảnh Tư Vũ đã lao vào bên trong ánh mắt dáo dác tìm kiếm Thẩm Di San, miệng không ngừng lo lắng hỏi Cố Ninh Ngọc."Chị Ngọc, A San làm sao vậy? Tại sao lại ngất xỉu? Chị ấy có sao không?"Nhìn thấy Tư Vũ lo âu đến thất thần lao đến chỗ Thẩm Di San đang nằm, Cố Ninh Ngọc vừa thương vừa buồn cười nhưng cố nhịn xuống, giọng điệu vẫn như rất hoảng hốt đáp lời Tư Vũ."Tôi cũng không biết nữa! Nhưng tôi đã gọi xe cấp cứu rồi."Tư Vũ ngồi xổm kế bên Thẩm Di San, bàn tay run run đưa lên má Thẩm Di San, ngón tay khẽ vuốt nhẹ, miệng thì thầm gọi tên: "A San, chị bị làm sao vậy?" Thẩm Di San nghe thấy âm thanh của Tư Vũ có chút nghẹn ngào, dạ xót xa muốn mở mắt ra nói cho Tư Vũ nghe đây chỉ là trò đùa của chị em Cố gia. Nhưng sâu trong đáy lòng cô lại có chút tham lam cảm giác được Tư Vũ quan tâm mình như thế này, cho nên Thẩm Di San đã không nhúc nhích, vẫn tiếp tục nằm im trong trạng thái bất tỉnh. Cố Hiểu Mộng vừa đúng lúc chạy vào đứng kế bên Cố Ninh Ngọc quan sát Tư Vũ, bàn tay nắm tay áo Cố Ninh Ngọc giật giật. "Chị Ngọc, chị có nhớ không, lúc chị còn chưa đi du học, chị San có lần đang đi chơi cũng bất chợt ngất như thế này. Lần đó, nếu bác sĩ không cứu kịp thời là chị ấy mất mạng rồi, chị nhớ không?""Đúng đúng, tôi nhớ rồi, nhắc đến lần đó tôi còn sợ! Tôi nhớ lúc đó miệng cậu ấy còn sùi cả bọt mép nữa." Cố Ninh Ngọc hiểu ý, thuận theo lời nói dối của Cố Hiểu Mộng. Thẩm Di San bên kia cũng suýt nữa thì bật cười, cái gì mà sùi bọt mép, Cố Ninh Ngọc kia cũng thiệt là phóng đại không gượng miệng mà. Chỉ tội nghiệp cho Tư Vũ, vừa nghe xong đã bật khóc nức nở, một tay vẫn dán sát trên má Thẩm Di San, tay còn lại không ngừng lay, toàn thân không tự chủ run nhẹ một cái."A San... chị tỉnh lại đi, đừng làm em sợ mà."Cảm giác buồn cười vì lời nói dối của chị em Cố gia còn chưa trọn, lại nghe tiếng khóc kịch liệt của Tư Vũ, Thẩm Di San không còn tâm trí để mà nương theo trò đùa này nữa liền ngồi bật dậy, kéo Tư Vũ lên ôm lấy, thanh âm có chút hối hận, gấp gáp vuốt tóc Tư Vũ dỗ dành."Đừng sợ, tôi không sao. Tiểu Vũ, đừng khóc."Đang nức nở đột nhiên bị Thẩm Di San ôm lấy, Tư Vũ ngơ ngác trong vòng tay của Thẩm Di San, lại nghiêng đầu nhìn qua phía Cố Hiểu Mộng thấy hai chị em nhà họ đang che miệng cười. Tư Vũ dường như sáng tỏ được mọi lẽ.—"Là trò đùa sao?! Bọn họ hiệp lực cố tình ức hiếp mình sao?!"—Trong lòng trỗi dậy ngọn lửa tức giận, chân mày cô nhíu chặt như muốn đụng vào nhau. Mặc kệ Thẩm Di San có liên quan hay không Tư Vũ cũng dứt khoát đấy Thẩm Di San ra khiến Thẩm Di San ngã nhào ra phía sau. Đứng dậy bỏ về phòng, trước khi rời đi không quên tia ánh mắt đỏ au đến chỗ Cố Hiểu Mộng, tức giận nói một câu: "Mọi người thật sự rất quá đáng!" "Rầm!" Cánh cửa phòng sập mạnh làm ba con người còn đang ngơ ngác ở phòng khách giật nảy người. Tư Vũ thật sự giận rồi, một cô gái không hay giận người khác, nay lại vì bị người ta trêu ghẹo mà tức giận, hay là vì tình cảm bị nhìn thấu mà thẹn quá hóa giận. Nhưng cho dù là lý do gì, thì cũng là việc tốt mà hai chị em Cố gia bày ra, mà cư nhiên người đi thu dọn tàn cuộc lại chính là Thẩm Di San. Thẩm Di San mím môi nhìn Cố Hiểu Mộng rồi lại nhìn Cố Ninh Ngọc, nghiến răng ken két phun ra từng chữ."Bây giờ thì bất ngờ rồi, đều tại hai người cả."Cố Hiểu Mộng nhún vai một cái ra vẻ vô tội, tiện thể vội vàng nắm lấy tay Cố Ninh Ngọc kéo về phòng, tránh phải chịu một trận nộ hỏa của Thẩm Di San. Có điều Cố Ninh Ngọc trước khi khuất tầm nhìn của Thẩm Di San còn hướng Thẩm Di San nháy mắt một cái, thanh âm ba phần vui vẻ bảy phần trêu ghẹo nói. "Chúc cậu may mắn!""Cậu ... tôi nhất định tính sổ với cậu."Thẩm Di San nhịn không nổi mắng Cố Ninh Ngọc một câu.Không ngờ có ngày Thẩm Di San lại có thể thấy một Cố Ninh Ngọc ngày thường thanh lãnh, điềm đạm, nay cũng biết đùa dai như vậy. Thật không biết là nên vui hay nên buồn, chỉ biết bây giờ người khổ sở nhất chắc chắn là Thẩm Di San.Thẳng đến sáng hôm sau khi mọi người thức dậy, đã không còn thấy một Tư Vũ nét mặt giận dỗi tối hôm qua nữa, đổi lại là một gương mặt tươi tắn, hoạt bát. Xem ra tối hôm qua có người đã tốn không ít công sức rồi đây, thoáng nhìn còn cảm thấy Thẩm Di San dường như là có một chút mệt mỏi. Liếc qua thấy Cố Ninh Ngọc đang lén nhìn mình cười thầm, Thẩm Di San chướng mắt đưa tay thúc eo Cố Ninh Ngọc một cái rõ đau, rồi bước lên phía trước mặc kệ Cố Ninh Ngọc còn đang ôm chỗ đau mà xuýt xoa. —"Thật là nhỏ mọn, đau chết đi được!"—Cùng nhau ăn sáng, sau đó đi dạo khắp nơi trong thành phố chụp ảnh kỷ niệm. Bốn cô gái mỗi người một vẻ đẹp, khí chất tỏa ra lại luôn mang theo sự thu hút đặc biệt. Cho nên ở mỗi địa điểm mà họ đi qua đã luôn khiến mọi người phải dừng lại ngắm nhìn một lúc, rồi lại bất giác mỉm cười rạng rỡ bước đi. Như thể bốn người Cố, Thẩm, Tư vừa truyền cho họ một nguồn năng lượng tích cực để bắt đầu một ngày mới vậy, như thể bốn người chính là một bức tranh của sức sống và sự tươi trẻ, xinh đẹp và lạc quan. Thấm mệt mọi người lại kéo nhau vào một trung tâm thương mại tránh nắng, Cố Hiểu Mộng đề nghị buổi chiều sẽ tự mua đồ về nấu ăn, nàng quyết định sẽ đích thân xuống bếp phục vụ mọi người.Bữa tối cũng không có gì cầu kỳ lắm, vì lạ chỗ nên tâm lý nấu nướng cũng không có tung hoành ngang dọc được giống như bếp nhà, lại không thể mua đủ nguyên liệu những thứ mà Cố Hiểu Mộng muốn làm, cho nên cuối cùng chỉ có thể làm được spaghetti, beefsteak và salad thôi. Nghe qua thì có vẻ bình thường đơn giản, nhưng mà thông qua bàn tay của Cố Hiểu Mộng trang trí, món ăn liền trở nên bắt mắt không thua gì nhà hàng cao cấp. Nhìn món ăn được bày lên bàn tiệc tươm tất đâu đó, Cố Hiểu Mộng gật gù tạm hài lòng. Vừa cầm lấy điện thoại định xem gì đó thì nó đột ngột reo lên, Cố Hiểu Mộng vội vàng bấm trả lời."Hello"
"......."
"Okay, I'll be right down. Thanks!"Cúp máy, Cố Hiểu Mộng quay qua nói với mọi người mình phải xuống dưới nhà lấy chút đồ. Nói xong thì nắm tay Tư Vũ kéo đi, trước khi xoay người rời khỏi còn không quên kín đáo nháy mắt với Thẩm Di San một cái, khi mà Cố Ninh Ngọc còn đang loay hoay bày ly và rượu vang lên bàn.Hai mươi phút sau vẫn chưa thấy Cố Hiểu Mộng quay lại, Cố Ninh Ngọc hơi sốt ruột phần vì thức ăn đang dần nguội đi sẽ không ngon, như vậy sẽ uổng phí tâm sức của nàng. Lúc Cố Ninh Ngọc định bụng sẽ đi xuống dưới sảnh xem có chuyện gì mà Cố Hiểu Mộng còn chưa trở lại, thì điện thoại Thẩm Di San báo tin nhắn, là tín hiệu của Cố Hiểu Mộng. Thẩm Di San bước tới nắm cánh tay Cố Ninh Ngọc ngăn cản. "Cậu ở lại đây đi, để tôi đi cho."Thẩm Di San bước đến gần cánh cửa lấy thân người che lại đưa tay tắt cầu dao điện, cả căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ kịp nghe Cố Ninh Ngọc hoảng hốt a lên một tiếng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp gọi tên Thẩm Di San, Cố Ninh Ngọc đã nhìn thấy từ phía cửa ra vào truyền đến thứ ánh sáng lung linh dịu nhẹ. Ánh lửa bé nhỏ của ngọn nến đang soi rọi ba gương mặt quen thuộc, nhưng Cố Ninh Ngọc giờ này lại chỉ nhìn thấy sự xinh đẹp của Cố Hiểu Mộng đang cầm bánh kem tiến gần lại phía cô. Giọng hát của ba người Cố, Thẩm, Tư cùng vang lên trước sự kinh ngạc của Cố Ninh Ngọc."Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday to you. Sinh nhật vui vẻ chị Ngọc/Tiểu Ninh."Cố Ninh Ngọc hai tay theo phản xạ đưa lên che miệng lại biểu thị phi thường cảm động, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác kinh hỉ như thế này. Sáu năm du học, tuy mỗi năm đều sẽ nhận được quà từ phương xa của mọi người, nhận được nhiều lời chúc mừng Nhưng là năm nào Cố Ninh Ngọc cũng đều quên mất ngày sinh của bản thân, luôn là khi nhận được quà hay cuộc gọi chúc mừng thì mới giật mình nhớ đến. Năm nay là năm đầu tiên sau sáu năm lại được cùng mọi người tận hưởng giây phút này, lại còn là ở một đất nước xa xôi cùng sự bất ngờ từ những người thân thiết nhất. Cố Ninh Ngọc không ngăn được sự xúc động, một giọt nước nóng hổi cũng đã rơi khỏi khóe mắt tự lúc nào. Nhìn thấy Cố Ninh Ngọc cứ đứng trơ ra bất động, Cố Hiểu Mộng đặt bánh sinh nhật lên bàn, tiến lại gỡ đôi tay Cố Ninh Ngọc ra. Lúc này mới phát hiện gương mặt Cố Ninh Ngọc đã ướt, Cố Hiểu Mộng gấp gáp dùng ngón tay cái của nàng lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng an ủi. "Chị Ngọc đừng khóc, hôm nay là sinh nhật chị mà.""Đúng rồi, chị Ngọc mau cầu nguyện đi""Cậu mà còn không mau, nến sẽ cháy hết đó nghen!""Mau, chị mau ngồi xuống cầu nguyện đi."Cố Ninh Ngọc đưa mắt nhìn mọi người, sau đó chấp hai tay, mắt nhắm lại cầu nguyện rồi thổi nến. Nến vừa thổi tắt điện cũng được Thẩm Di San mở lại, căn hộ bây giờ lại trở nên sáng sủa như lúc đầu. Tư Vũ đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh, Cố Hiểu Mộng cũng đồng thời cầm ra hai hộp nhỏ một xanh một đỏ đưa đến trước mặt Cố Ninh Ngọc, vui vẻ nói."Đây là quà của em, còn đây là quà của baba bảo em đưa cho chị nè!""Còn đây là quà của em và A San tặng cho chị. Chúc chị niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều.""Cám ơn mọi người, tôi thật sự vui lắm!" - Cố Ninh Ngọc đón lấy quà của mọi người, thanh âm thập phần xúc động, vui vẻ."Thôi nào, mau ăn đi thôi, tôi đã đói lắm luôn rồi nè! Mau nâng ly chúc mừng thôi nào!" - Thẩm Di San lên tiếng phá vỡ bầu không khí cảm động đến trầm lắng. Ăn xong bữa tối, hai người Thẩm, Tư đều khen ngợi tài nghệ nấu nướng thuộc cấp thượng đẳng của Cố Hiểu Mộng, có thể xứng tầm với những đầu bếp chuyên nghiệp rồi. Riêng Cố Ninh Ngọc lại không có nói gì, chỉ mỉm cười ăn không bỏ xót một chút gì trên đĩa như một lời tán thưởng. Bữa ăn này đối với Cố Ninh Ngọc mà nói không chỉ đơn giản là ngon, mà còn là mật ngọt đang chảy khắp cơ thể lẫn đại não cô, nơi đâu cũng là sự ngọt ngào đến bất tận mà Cố Hiểu Mộng đã dụng tâm vì cô mà làm. Hạnh phúc này đối với Cố Ninh Ngọc mà nói là không gì có thể diễn tả được. Mọi người dọn dẹp xong, lại kéo nhau ra phòng khách tiếp tục uống nốt chai rượu vang, trong lúc cao hứng Cố Hiểu Mộng chạy vào phòng lấy ra cây đàn guitar mà lúc đi nàng đã mang theo. Mọi người nhìn theo bộ dáng Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế sopha, ôm đàn vào lòng căng chỉnh dây, gương mặt vô cùng nghiêm túc giống như một ca sĩ sắp trình diễn tiết mục ở các sân khấu lớn vậy."Em đàn tặng chị Ngọc một bài nha. Tư Vũ cậu hát đi.""Sao lại là tôi? Biết hát cái gì bây giờ?!""Thì hát bài hát mà đợt cậu đoạt giải văn nghệ ở trường đó.""Tư Vũ còn biết hát nữa sao? Lại còn đoạt giải cơ à ?!" - Cố Ninh Ngọc cảm thấy hôm nay có quá nhiều điều ngạc nhiên rồi. "Đương nhiên, Tiểu Vũ thật sự hát rất hay đó nha!" - Thẩm Di San được dịp tự hào về cô nương nhỏ của mình.Tư Vũ nghe Thẩm Di San khen thì mặt vốn ửng đỏ vì rượu nay lại càng đậm hơn, ngại ngùng cúi mặt."Hát cũng được, nhưng nếu không hay mọi người đừng chê nha."Tiếng đàn bắt đầu vang lên từng nốt, giọng hát trong trẻo êm tai của Tư Vũ không nhanh không chậm cũng bắt đầu ngân nga từng câu hát."Em vẫn đang tìm kiếm một người mà em có thể nương tựa, để em yêu thương. Ai sẽ cầu nguyện cho em, lo lắng cho em, làm náo động cả cuộc đời em. Những dấu hiệu của hạnh phúc bắt đầu xuất hiện, định mệnh từ từ kéo ta lại gần nhau hơn. Và nỗi cô đơn đã bị xóa nhòa, chúng ta đã có thể trò chuyện, có sự biến đổi. Lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mi dài là những nét đẹp nhất của người. Mỗi đêm em không thể chợp mắt, mãi nhớ đến nụ cười của người.Người biết không, người đối với em rất quan trọng. Có Người cuộc sống của em mới trọn vẹn.Lúm đồng tiền nhỏ xinh đôi mi dài, khiến người ta mê hoặc đến vô phương cứu chữa. Bước chân chậm lại, cảm giác như đã say rồi. Cuối cùng em cũng đã hiểu hạnh phúc khi hòa hợp cùng ai đó là thế nào. Sự ấm áp của cả đời người. Em sẽ yêu người mãi mãi đến già!" (*)Cố Ninh Ngọc và Thẩm Di San ngồi đó, vừa nhấp từng ngụm rượu vang vừa nhìn theo hai tiểu cô nương một đàn một hát vô cùng nhịp nhàng, hòa hợp. Khung cảnh diễm lệ đến động lòng người, hai người Cố, Thẩm từng chút đắm chìm theo từng động tác của người trong lòng, ánh mắt ngập tràn yêu thương cùng sủng nịnh. Có lẽ lúc này đây, Cố, Thẩm không chỉ tan trong ý tình nồng đậm của bài hát, mà đồng thời còn chìm sâu trong men say ái tình của bản thân, không cách nào thoát ra!(*)Ca khúc mà Tư Vũ hát là: "Lúm đồng tiền nhỏ." (phiên bản Twins)
"......."
"Okay, I'll be right down. Thanks!"Cúp máy, Cố Hiểu Mộng quay qua nói với mọi người mình phải xuống dưới nhà lấy chút đồ. Nói xong thì nắm tay Tư Vũ kéo đi, trước khi xoay người rời khỏi còn không quên kín đáo nháy mắt với Thẩm Di San một cái, khi mà Cố Ninh Ngọc còn đang loay hoay bày ly và rượu vang lên bàn.Hai mươi phút sau vẫn chưa thấy Cố Hiểu Mộng quay lại, Cố Ninh Ngọc hơi sốt ruột phần vì thức ăn đang dần nguội đi sẽ không ngon, như vậy sẽ uổng phí tâm sức của nàng. Lúc Cố Ninh Ngọc định bụng sẽ đi xuống dưới sảnh xem có chuyện gì mà Cố Hiểu Mộng còn chưa trở lại, thì điện thoại Thẩm Di San báo tin nhắn, là tín hiệu của Cố Hiểu Mộng. Thẩm Di San bước tới nắm cánh tay Cố Ninh Ngọc ngăn cản. "Cậu ở lại đây đi, để tôi đi cho."Thẩm Di San bước đến gần cánh cửa lấy thân người che lại đưa tay tắt cầu dao điện, cả căn hộ chìm trong bóng tối, chỉ kịp nghe Cố Ninh Ngọc hoảng hốt a lên một tiếng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp gọi tên Thẩm Di San, Cố Ninh Ngọc đã nhìn thấy từ phía cửa ra vào truyền đến thứ ánh sáng lung linh dịu nhẹ. Ánh lửa bé nhỏ của ngọn nến đang soi rọi ba gương mặt quen thuộc, nhưng Cố Ninh Ngọc giờ này lại chỉ nhìn thấy sự xinh đẹp của Cố Hiểu Mộng đang cầm bánh kem tiến gần lại phía cô. Giọng hát của ba người Cố, Thẩm, Tư cùng vang lên trước sự kinh ngạc của Cố Ninh Ngọc."Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday to you. Sinh nhật vui vẻ chị Ngọc/Tiểu Ninh."Cố Ninh Ngọc hai tay theo phản xạ đưa lên che miệng lại biểu thị phi thường cảm động, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác kinh hỉ như thế này. Sáu năm du học, tuy mỗi năm đều sẽ nhận được quà từ phương xa của mọi người, nhận được nhiều lời chúc mừng Nhưng là năm nào Cố Ninh Ngọc cũng đều quên mất ngày sinh của bản thân, luôn là khi nhận được quà hay cuộc gọi chúc mừng thì mới giật mình nhớ đến. Năm nay là năm đầu tiên sau sáu năm lại được cùng mọi người tận hưởng giây phút này, lại còn là ở một đất nước xa xôi cùng sự bất ngờ từ những người thân thiết nhất. Cố Ninh Ngọc không ngăn được sự xúc động, một giọt nước nóng hổi cũng đã rơi khỏi khóe mắt tự lúc nào. Nhìn thấy Cố Ninh Ngọc cứ đứng trơ ra bất động, Cố Hiểu Mộng đặt bánh sinh nhật lên bàn, tiến lại gỡ đôi tay Cố Ninh Ngọc ra. Lúc này mới phát hiện gương mặt Cố Ninh Ngọc đã ướt, Cố Hiểu Mộng gấp gáp dùng ngón tay cái của nàng lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng an ủi. "Chị Ngọc đừng khóc, hôm nay là sinh nhật chị mà.""Đúng rồi, chị Ngọc mau cầu nguyện đi""Cậu mà còn không mau, nến sẽ cháy hết đó nghen!""Mau, chị mau ngồi xuống cầu nguyện đi."Cố Ninh Ngọc đưa mắt nhìn mọi người, sau đó chấp hai tay, mắt nhắm lại cầu nguyện rồi thổi nến. Nến vừa thổi tắt điện cũng được Thẩm Di San mở lại, căn hộ bây giờ lại trở nên sáng sủa như lúc đầu. Tư Vũ đi vào phòng lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh, Cố Hiểu Mộng cũng đồng thời cầm ra hai hộp nhỏ một xanh một đỏ đưa đến trước mặt Cố Ninh Ngọc, vui vẻ nói."Đây là quà của em, còn đây là quà của baba bảo em đưa cho chị nè!""Còn đây là quà của em và A San tặng cho chị. Chúc chị niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều.""Cám ơn mọi người, tôi thật sự vui lắm!" - Cố Ninh Ngọc đón lấy quà của mọi người, thanh âm thập phần xúc động, vui vẻ."Thôi nào, mau ăn đi thôi, tôi đã đói lắm luôn rồi nè! Mau nâng ly chúc mừng thôi nào!" - Thẩm Di San lên tiếng phá vỡ bầu không khí cảm động đến trầm lắng. Ăn xong bữa tối, hai người Thẩm, Tư đều khen ngợi tài nghệ nấu nướng thuộc cấp thượng đẳng của Cố Hiểu Mộng, có thể xứng tầm với những đầu bếp chuyên nghiệp rồi. Riêng Cố Ninh Ngọc lại không có nói gì, chỉ mỉm cười ăn không bỏ xót một chút gì trên đĩa như một lời tán thưởng. Bữa ăn này đối với Cố Ninh Ngọc mà nói không chỉ đơn giản là ngon, mà còn là mật ngọt đang chảy khắp cơ thể lẫn đại não cô, nơi đâu cũng là sự ngọt ngào đến bất tận mà Cố Hiểu Mộng đã dụng tâm vì cô mà làm. Hạnh phúc này đối với Cố Ninh Ngọc mà nói là không gì có thể diễn tả được. Mọi người dọn dẹp xong, lại kéo nhau ra phòng khách tiếp tục uống nốt chai rượu vang, trong lúc cao hứng Cố Hiểu Mộng chạy vào phòng lấy ra cây đàn guitar mà lúc đi nàng đã mang theo. Mọi người nhìn theo bộ dáng Cố Hiểu Mộng ngồi trên ghế sopha, ôm đàn vào lòng căng chỉnh dây, gương mặt vô cùng nghiêm túc giống như một ca sĩ sắp trình diễn tiết mục ở các sân khấu lớn vậy."Em đàn tặng chị Ngọc một bài nha. Tư Vũ cậu hát đi.""Sao lại là tôi? Biết hát cái gì bây giờ?!""Thì hát bài hát mà đợt cậu đoạt giải văn nghệ ở trường đó.""Tư Vũ còn biết hát nữa sao? Lại còn đoạt giải cơ à ?!" - Cố Ninh Ngọc cảm thấy hôm nay có quá nhiều điều ngạc nhiên rồi. "Đương nhiên, Tiểu Vũ thật sự hát rất hay đó nha!" - Thẩm Di San được dịp tự hào về cô nương nhỏ của mình.Tư Vũ nghe Thẩm Di San khen thì mặt vốn ửng đỏ vì rượu nay lại càng đậm hơn, ngại ngùng cúi mặt."Hát cũng được, nhưng nếu không hay mọi người đừng chê nha."Tiếng đàn bắt đầu vang lên từng nốt, giọng hát trong trẻo êm tai của Tư Vũ không nhanh không chậm cũng bắt đầu ngân nga từng câu hát."Em vẫn đang tìm kiếm một người mà em có thể nương tựa, để em yêu thương. Ai sẽ cầu nguyện cho em, lo lắng cho em, làm náo động cả cuộc đời em. Những dấu hiệu của hạnh phúc bắt đầu xuất hiện, định mệnh từ từ kéo ta lại gần nhau hơn. Và nỗi cô đơn đã bị xóa nhòa, chúng ta đã có thể trò chuyện, có sự biến đổi. Lúm đồng tiền nhỏ xinh, đôi mi dài là những nét đẹp nhất của người. Mỗi đêm em không thể chợp mắt, mãi nhớ đến nụ cười của người.Người biết không, người đối với em rất quan trọng. Có Người cuộc sống của em mới trọn vẹn.Lúm đồng tiền nhỏ xinh đôi mi dài, khiến người ta mê hoặc đến vô phương cứu chữa. Bước chân chậm lại, cảm giác như đã say rồi. Cuối cùng em cũng đã hiểu hạnh phúc khi hòa hợp cùng ai đó là thế nào. Sự ấm áp của cả đời người. Em sẽ yêu người mãi mãi đến già!" (*)Cố Ninh Ngọc và Thẩm Di San ngồi đó, vừa nhấp từng ngụm rượu vang vừa nhìn theo hai tiểu cô nương một đàn một hát vô cùng nhịp nhàng, hòa hợp. Khung cảnh diễm lệ đến động lòng người, hai người Cố, Thẩm từng chút đắm chìm theo từng động tác của người trong lòng, ánh mắt ngập tràn yêu thương cùng sủng nịnh. Có lẽ lúc này đây, Cố, Thẩm không chỉ tan trong ý tình nồng đậm của bài hát, mà đồng thời còn chìm sâu trong men say ái tình của bản thân, không cách nào thoát ra!(*)Ca khúc mà Tư Vũ hát là: "Lúm đồng tiền nhỏ." (phiên bản Twins)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store