Bhtt Mun Chay Thoat Khoi Tran Kha Day Ta Moi Em
Bác sĩ chưa nói dứt câu, Ngải Giai trong trạng thái mất bình tĩnh mà nắm chặt siết cổ áo bác sĩ, cô không tin vào những gì vữa nghe thấy, dần mất kiểm soát lý trí, tay bóp chặt cổ tên bác sĩ đe doạ.
- Các ngươi phải cứu được cô ta, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, bằng mọi giá không để cho cô ta chết. Không cứu được, TÔI CHO ĐÁM VÔ DỤNG CÁC NGƯỜI NGỦ XUỐNG DƯỚI CÙNG CÔ TA.
Bác sĩ nghe những lời hăm doạ, cổ bị bóp chặt, không khí không thể truyền vào cơ thể, mặt dần tái đi, mồ hôi lạnh ướt trán, môi run lẩy bẩy, lấp vấp nói từng chữ khó khăn.
- Cô..ấ..ấy..co..còn..so..sống..
Nghe tên bác sĩ nói, tay cô dần thả lỏng cổ đối phương, chân mềm nhũn ngã quỵ quỳ xuống nên đất lạnh. Cô vui mừng nghĩ " tạ ơn người đã không mang cô ấy đi", Ngải Giai phấn chấn đứng lên, đẩy đuổi tên bác sĩ ra chỗ khác, cô đứng trước cửa tay vốn chạm cửa
Nhưng.. cô chỉ đứng bất động trước cảnh cửa đấy, lần nữa chạm vào bức tưởng chứa đựng nỗi oán hận trong lòng cô, rốt cuộc vì sao? Phải, Ngải Giai cắn rứt lương tâm không dám đối mặt với nàng, bản thân lại chẳng có thân phận gì ngoài kẻ thù.
Nếu nàng không bị cô bắt, nàng có thể nằm phía trong đó suốt hàng giờ liền sao. Ngải Giai ánh mắt vô hồn nhìn cánh cửa trước mắt, cô lấy tư cách gì mà gặp nàng đây, đến cả một thân phận bên nàng cũng không có. Tay nắm chặt, vết thương chưa lành thẳng dần rách ra, máu trên tay dần chảy ra " liệu em có chấp nhận đối mặt với tôi, cho phép tôi bên cạnh em ", cô quay lưng lại đối diện với cánh cửa, bóng lưng trầm che khuất đi khuôn mặt lạnh lẽo, trầm lặng
Bước chân nặng nề, nơi ấy truyền đến cảm giác đau đớn đến khó chịu, cô dần di chuyển ra phía ngoài, xử lý thủ tục nhập viện, đến cả số tiền viện phí cũng một tay cô chi trả cho nàng.
Bản thân không yên tâm để nàng ở nơi đây một mình, vội lấy điện thoại ra, tìm kiếm số điện của Trịnh tổng, gọi đến cho đối phương báo một tiếng, nhưng đối phương từ đầu đến cuối không bắt máy. Cô đánh gửi lại tin nhắn, rồi bước đi trở về.
Cô ngước nhìn bầu trời đang dần đổi màu đỏ cam, ánh sáng non nớt mờ nhạt bám vào bóng lưng của cô, nó như chiếu sáng hình ảnh cô độc, giết người không nương tay.
Ngải Giai lần nữa trở về căn hộ bỏ trống từ lâu, cô nới lỏng cà vạt, bước đến tủ lạnh lấy vài lon bia đặt trên bàn. Cô ngồi xuống sofa, vừa uống vừa nhìn khoảng hư không.
Hôm nay, bản thân đã trải qua quá nhiều cảm xúc mà nó chưa từng tồn tại trong cô, nó không thể kiểm soát, cô biết cảm giác này, nhưng..cô với em là không thể... Từ trước khi gặp em, đến căn hộ này, cô vốn đã từ lâu không chạm đến, tự nói bản thân không quá bị con người lấn áp cảm xúc, điều đó vốn không nên tồn tại trong người cô, Ngải Giai tay đặt che khuất mắt, miệng tự cười khinh bản thân
- Thất bại rồi.. tôi vốn đã động lòng với em.
Từng lon bia xuất hiện trên bàn càng nhiều, Ngải Giai như rơi vào tuyệt vọng, tránh né cảm xúc bản thân, bia càng lấn áp tâm trí, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Đan Ny được đưa về tới nhà cách đây một ngày, tiểu hồ ly ở nhà rất nhanh chơi thân thiết với nàng, khiến nàng có chút vui, hạnh phúc, ngôi nhà từ lâu đã không nhộn nhịp như vậy, quyết định mua bé này là ý kiến không tồi. Khi trở về, tuy phía dưới hơi đau là đi có chút khó khăn, nhưng không muốn chậm trễ việc và giấy tờ công ty nên nàng nhanh chóng lên phòng riêng tắm và thay đồ, liền ra ngoài, quay lưng lại vẫy tay tạm biệt tiểu hồ ly.
Nàng ôm cả đống công việc cho đến tối khuya nàng trở về, tay không còn sức lực mà mở cửa, tiểu hồ ly ngồi đợi trước cửa vui vẻ chạy đến dựa vào đầu nàng cọ quậy, nó vui mừng chào đón nàng về, nó như một cục bông khổng lồ mềm mại, Đan Ny thích thú ôm lấy tiểu hồ ly trước mắt
- Louis, mẹ về rồi đây^^
Bạch hồ ly có chút ngơ ngác với tên mới của bản thân, nhưng vẫn gật đầu với Đan Ny, nàng dần di chuyển lên phía lầu, thay ra bộ quần áo ngủ, nằm trên giường tay vỗ nhẹ trên nệm.
- Louis, lên đây
Bạch hồ ly ngoan ngoãn trèo lên giường, cho Đan Ny dựa vào, nàng phiền lòng bắt đầu tâm sự với nó. Sáng giờ, nàng đã cố gắng liên lạc với Di Hân, nhưng không có tin tức của cô, đến tổ chức cũng không thấy bóng dáng cô. Nàng lo lắng sợ cô gặp nguy hiểm, liền kêu người đi tìm kiếm khu vực xung quanh, nhưng Di Hân dường như tan biến không tồn tại. Đan Ny đang trầm tư động não xem rốt cuộc sư tỷ của nàng đang ở đâu, chuông điện thoại vô tình phá vỡ cái suy nghĩ của Đan Ny. Nàng tức tốc cầm điện thoại lên cầu mong đối phương là sư tỷ.
Không.. là số lạ gửi tới nhiều như vậy, Đan Ny hụt hững vụt tắt hi vọng, nhưng vào hòm thư tin nhắn, cô nhanh chóng cùng bạch hồ ly chạy ra bên ngoài bắt taxi. Bạch hồ ly tự mình biến nhỏ lại, nằm gọn trong vòng tay nàng mà đi theo, nàng vội vã nói với taxi.
- Chú, đưa con tới bệnh viện**** địa chỉ***, nhanh đi chú
Tốc độ chiếc xe phóng nhanh xém bị giao thông bắn tốc độ, bệnh viện gần ngay trước mắt, xe dừng lại, nàng không thèm đếm số tiền mà vứt đại một sấp nhanh tiến vào bên trong đến quay tiếp tân.
Đan Ny hỏi người y tá, dựa theo chỉ dẫn chân nàng rất nhanh chạy đến mở cửa ra. Đập vào mắt nàng là hình ảnh một cô gái yếu ớt nằm trên giường, mắt nhắm chặt, không chút động đậy, máy nhịp tim chạy ổn định, nhưng xung quanh không có hiện trạng nào cho thấy Di Hân tỷ tỷ đã tỉnh. Tình trạng băng bó khắp người, Đan Ny bước tới nhìn Di Hân mà sót, đau đớn, nàng cảm thấy có lỗi, đáng lẽ ra không nên nhờ cô làm việc đó. Bạch hồ ly liếm lên mặt nàng, an ủi, Đan Ny vẫn chút có lỗi, tựa đầu vào Louis trong lòng.
Nàng nghi ngờ là tên Trần Kha đó làm ra, Đan Ny ánh mắt dần hận thù thêm một bậc, càng muốn giết đối phương.
Lúc này, nàng ra ngoài tìm đến bác sĩ của Ngải Giai hỏi tình hình. Biết được có thể tối này, cô sẽ tỉnh nhưng vẫn phải nằm viện vài ngày, tình trạng vết thương của Di Hân khá nghiêm trọng. Đan Ny khi nghe nói, cô là được một cô gái nào đó mang đến đây, hơn nữa bản thân cô gái đó còn bị thương và dính máu, nàng muốn điều tra thêm về việc đó để cảm ơn cô gái ấy nhưng chỉ có thông tin đấy, kì lạ thay không một ai nhớ đến khuôn mặt hay ngoài hình cô gái.
Đan Ny không muốn nghĩ nhiều, nàng trở về phòng Di Hân chăm sóc cô, cho đến gần 11h, tay cô dần cử động, mắt bắt đầu mở hờ chậm dừng, tiếp nhận ý thức mọi vật xung quanh. Di Hân nhớ tới chuyện hôm qua hốt hoảng ngước đầu nhìn mọi thứ xung quanh, người muốn đứng dậy ý định trốn thoát nhưng bị Đan Ny ngăn lại.
- Đan Ny..
- Chị.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- À không sao, em yên tâm
- Vậy mà không sao, xém gãy cột sống thành người thực vật, còn bị vết cào của của thú lớn trên người, thêm cả việc xém bị chấn thương sọ não mà tử vong...
- Chị vẫn tỉnh nói chuyện với em thôi, phải không?
- Nhưng.. em đừng làm em lo chứ
[ Đan Ny mạnh mẽ kiềm chế nước mắt, có chút oán giận ]
- Được rồi nè.. lần sau chị sẽ cẩn thận, ổn cả thôi
[ Di Hân ôm nàng vào lòng]
- Ừm, đây là..
[ Cô chỉ tay về phía Louis]
- Ừm, bảo bối em mới hốt đó, dễ thương không.
- Wowww, cho chị ôm cái đi
- Hihi, không cho đâu
[ Đan Ny lè lưỡi trêu chọc cô]
- Con bé này, em mua đồ ăn giúp chị nha Đan Ny.
- Ừm, đợi em xíu, em cùng bé Louis đi
Đan Ny nói rồi, ôm Louis vào lòng nhanh chóng chạy đi, thế là kế hoạch của cô hoàn toàn thất bại. Vốn định bảo Đan Ny để bé hồ ly ở đây, bản thân nhân cơ hội ôm không ngờ con bé lại mang theo. Cô rớt nước mắt sầu, than thở muốn ôm cục bông đó quá.
Di Hân nằm trên giường mà có chút suy nghĩ bận tâm tới người đã cứu cô lúc ấy, thêm cả việc tại sao cô ta lại cố tình thả xiềng xích cho cô. Thật kì lạ, cô ta không sợ Trần Kha biết, có khả năng cao sẽ bị giết, cô ta không sợ. Hàng loạt suy nghĩ trong đầu Di Hân càng ngày càng nhiều, đến mức bác sĩ vào kiểm tra hoàn tất lúc nào cô còn không biết, thời gian dần trôi đỉnh điểm tới 12h. Cô trở về hiện thực nhìn lên đồng hồ mà bất ngờ.
- Kì lạ, sao Đan Ny đi lâu thế
Di Hân với tới lấy điện thoại bên góc bàn, cô kiếm số điện thoại gọi cho nàng. Đầu dây bên kia không bắt máy, Di Hân dần trở nên lo lắng, cuộc gọi xuất hiện càng nhiều, kết quả vẫn y cũ. Cô mặc kệ bản thân đang bị thương, tay rút ống truyền nước biển, cố cử động bản thân xuống xe lăn phía dưới giường. Gọi điện cho Đường Lỵ Giai tới, còn bản thân cô vẫn cố chấp ngồi trên chiếc xe lăn tìm kiếm khắp bệnh viện, lúc này ra tới phía ngoài đụng mặt Đường Lỵ Giai.
Hai người bắt đầu quan sát xung quanh, phát hiện một hộp ở dưới đất và hồ ly vết thương khắp người đang nằm dưới nhất, Lỵ Giai đến gần quan sát, may mắn Louis còn sống, vết thương còn mới. Nhưng hiện tại khuya, ai có thể ra tay tàn độc như vậy. Đường Lỵ Giai ôm Louis đến đưa cho Di Hân, nàng lo lắng tức giận suy nghĩ.
Di Hân không chút nghi ngờ, đối phương nhất định là Trần Kha. Bản thân vô cùng chắc chắn, cô ta nhất định sẽ không tha cho Đan Ny, Lỵ Giai ngầm quan sát, trong suy nghĩ hiểu vấn đề trước mắt. Không chút hành đồng dư thừa mà đem Di Hân lên xe cùng với Louis và xe lăn gấp cất vào phía sau, cô bắt đầu khởi hành chạy tới nơi cần đến theo sự hướng dẫn của Di Hân. Bản thân không quên bỏ hộp cứu thương kế bên, để nàng tiện băn bó vết thương cho bé hồ ly đấy.
- Các ngươi phải cứu được cô ta, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, bằng mọi giá không để cho cô ta chết. Không cứu được, TÔI CHO ĐÁM VÔ DỤNG CÁC NGƯỜI NGỦ XUỐNG DƯỚI CÙNG CÔ TA.
Bác sĩ nghe những lời hăm doạ, cổ bị bóp chặt, không khí không thể truyền vào cơ thể, mặt dần tái đi, mồ hôi lạnh ướt trán, môi run lẩy bẩy, lấp vấp nói từng chữ khó khăn.
- Cô..ấ..ấy..co..còn..so..sống..
Nghe tên bác sĩ nói, tay cô dần thả lỏng cổ đối phương, chân mềm nhũn ngã quỵ quỳ xuống nên đất lạnh. Cô vui mừng nghĩ " tạ ơn người đã không mang cô ấy đi", Ngải Giai phấn chấn đứng lên, đẩy đuổi tên bác sĩ ra chỗ khác, cô đứng trước cửa tay vốn chạm cửa
Nhưng.. cô chỉ đứng bất động trước cảnh cửa đấy, lần nữa chạm vào bức tưởng chứa đựng nỗi oán hận trong lòng cô, rốt cuộc vì sao? Phải, Ngải Giai cắn rứt lương tâm không dám đối mặt với nàng, bản thân lại chẳng có thân phận gì ngoài kẻ thù.
Nếu nàng không bị cô bắt, nàng có thể nằm phía trong đó suốt hàng giờ liền sao. Ngải Giai ánh mắt vô hồn nhìn cánh cửa trước mắt, cô lấy tư cách gì mà gặp nàng đây, đến cả một thân phận bên nàng cũng không có. Tay nắm chặt, vết thương chưa lành thẳng dần rách ra, máu trên tay dần chảy ra " liệu em có chấp nhận đối mặt với tôi, cho phép tôi bên cạnh em ", cô quay lưng lại đối diện với cánh cửa, bóng lưng trầm che khuất đi khuôn mặt lạnh lẽo, trầm lặng
Bước chân nặng nề, nơi ấy truyền đến cảm giác đau đớn đến khó chịu, cô dần di chuyển ra phía ngoài, xử lý thủ tục nhập viện, đến cả số tiền viện phí cũng một tay cô chi trả cho nàng.
Bản thân không yên tâm để nàng ở nơi đây một mình, vội lấy điện thoại ra, tìm kiếm số điện của Trịnh tổng, gọi đến cho đối phương báo một tiếng, nhưng đối phương từ đầu đến cuối không bắt máy. Cô đánh gửi lại tin nhắn, rồi bước đi trở về.
Cô ngước nhìn bầu trời đang dần đổi màu đỏ cam, ánh sáng non nớt mờ nhạt bám vào bóng lưng của cô, nó như chiếu sáng hình ảnh cô độc, giết người không nương tay.
Ngải Giai lần nữa trở về căn hộ bỏ trống từ lâu, cô nới lỏng cà vạt, bước đến tủ lạnh lấy vài lon bia đặt trên bàn. Cô ngồi xuống sofa, vừa uống vừa nhìn khoảng hư không.
Hôm nay, bản thân đã trải qua quá nhiều cảm xúc mà nó chưa từng tồn tại trong cô, nó không thể kiểm soát, cô biết cảm giác này, nhưng..cô với em là không thể... Từ trước khi gặp em, đến căn hộ này, cô vốn đã từ lâu không chạm đến, tự nói bản thân không quá bị con người lấn áp cảm xúc, điều đó vốn không nên tồn tại trong người cô, Ngải Giai tay đặt che khuất mắt, miệng tự cười khinh bản thân
- Thất bại rồi.. tôi vốn đã động lòng với em.
Từng lon bia xuất hiện trên bàn càng nhiều, Ngải Giai như rơi vào tuyệt vọng, tránh né cảm xúc bản thân, bia càng lấn áp tâm trí, cô dần chìm vào giấc ngủ.
Đan Ny được đưa về tới nhà cách đây một ngày, tiểu hồ ly ở nhà rất nhanh chơi thân thiết với nàng, khiến nàng có chút vui, hạnh phúc, ngôi nhà từ lâu đã không nhộn nhịp như vậy, quyết định mua bé này là ý kiến không tồi. Khi trở về, tuy phía dưới hơi đau là đi có chút khó khăn, nhưng không muốn chậm trễ việc và giấy tờ công ty nên nàng nhanh chóng lên phòng riêng tắm và thay đồ, liền ra ngoài, quay lưng lại vẫy tay tạm biệt tiểu hồ ly.
Nàng ôm cả đống công việc cho đến tối khuya nàng trở về, tay không còn sức lực mà mở cửa, tiểu hồ ly ngồi đợi trước cửa vui vẻ chạy đến dựa vào đầu nàng cọ quậy, nó vui mừng chào đón nàng về, nó như một cục bông khổng lồ mềm mại, Đan Ny thích thú ôm lấy tiểu hồ ly trước mắt
- Louis, mẹ về rồi đây^^
Bạch hồ ly có chút ngơ ngác với tên mới của bản thân, nhưng vẫn gật đầu với Đan Ny, nàng dần di chuyển lên phía lầu, thay ra bộ quần áo ngủ, nằm trên giường tay vỗ nhẹ trên nệm.
- Louis, lên đây
Bạch hồ ly ngoan ngoãn trèo lên giường, cho Đan Ny dựa vào, nàng phiền lòng bắt đầu tâm sự với nó. Sáng giờ, nàng đã cố gắng liên lạc với Di Hân, nhưng không có tin tức của cô, đến tổ chức cũng không thấy bóng dáng cô. Nàng lo lắng sợ cô gặp nguy hiểm, liền kêu người đi tìm kiếm khu vực xung quanh, nhưng Di Hân dường như tan biến không tồn tại. Đan Ny đang trầm tư động não xem rốt cuộc sư tỷ của nàng đang ở đâu, chuông điện thoại vô tình phá vỡ cái suy nghĩ của Đan Ny. Nàng tức tốc cầm điện thoại lên cầu mong đối phương là sư tỷ.
Không.. là số lạ gửi tới nhiều như vậy, Đan Ny hụt hững vụt tắt hi vọng, nhưng vào hòm thư tin nhắn, cô nhanh chóng cùng bạch hồ ly chạy ra bên ngoài bắt taxi. Bạch hồ ly tự mình biến nhỏ lại, nằm gọn trong vòng tay nàng mà đi theo, nàng vội vã nói với taxi.
- Chú, đưa con tới bệnh viện**** địa chỉ***, nhanh đi chú
Tốc độ chiếc xe phóng nhanh xém bị giao thông bắn tốc độ, bệnh viện gần ngay trước mắt, xe dừng lại, nàng không thèm đếm số tiền mà vứt đại một sấp nhanh tiến vào bên trong đến quay tiếp tân.
Đan Ny hỏi người y tá, dựa theo chỉ dẫn chân nàng rất nhanh chạy đến mở cửa ra. Đập vào mắt nàng là hình ảnh một cô gái yếu ớt nằm trên giường, mắt nhắm chặt, không chút động đậy, máy nhịp tim chạy ổn định, nhưng xung quanh không có hiện trạng nào cho thấy Di Hân tỷ tỷ đã tỉnh. Tình trạng băng bó khắp người, Đan Ny bước tới nhìn Di Hân mà sót, đau đớn, nàng cảm thấy có lỗi, đáng lẽ ra không nên nhờ cô làm việc đó. Bạch hồ ly liếm lên mặt nàng, an ủi, Đan Ny vẫn chút có lỗi, tựa đầu vào Louis trong lòng.
Nàng nghi ngờ là tên Trần Kha đó làm ra, Đan Ny ánh mắt dần hận thù thêm một bậc, càng muốn giết đối phương.
Lúc này, nàng ra ngoài tìm đến bác sĩ của Ngải Giai hỏi tình hình. Biết được có thể tối này, cô sẽ tỉnh nhưng vẫn phải nằm viện vài ngày, tình trạng vết thương của Di Hân khá nghiêm trọng. Đan Ny khi nghe nói, cô là được một cô gái nào đó mang đến đây, hơn nữa bản thân cô gái đó còn bị thương và dính máu, nàng muốn điều tra thêm về việc đó để cảm ơn cô gái ấy nhưng chỉ có thông tin đấy, kì lạ thay không một ai nhớ đến khuôn mặt hay ngoài hình cô gái.
Đan Ny không muốn nghĩ nhiều, nàng trở về phòng Di Hân chăm sóc cô, cho đến gần 11h, tay cô dần cử động, mắt bắt đầu mở hờ chậm dừng, tiếp nhận ý thức mọi vật xung quanh. Di Hân nhớ tới chuyện hôm qua hốt hoảng ngước đầu nhìn mọi thứ xung quanh, người muốn đứng dậy ý định trốn thoát nhưng bị Đan Ny ngăn lại.
- Đan Ny..
- Chị.. rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- À không sao, em yên tâm
- Vậy mà không sao, xém gãy cột sống thành người thực vật, còn bị vết cào của của thú lớn trên người, thêm cả việc xém bị chấn thương sọ não mà tử vong...
- Chị vẫn tỉnh nói chuyện với em thôi, phải không?
- Nhưng.. em đừng làm em lo chứ
[ Đan Ny mạnh mẽ kiềm chế nước mắt, có chút oán giận ]
- Được rồi nè.. lần sau chị sẽ cẩn thận, ổn cả thôi
[ Di Hân ôm nàng vào lòng]
- Ừm, đây là..
[ Cô chỉ tay về phía Louis]
- Ừm, bảo bối em mới hốt đó, dễ thương không.
- Wowww, cho chị ôm cái đi
- Hihi, không cho đâu
[ Đan Ny lè lưỡi trêu chọc cô]
- Con bé này, em mua đồ ăn giúp chị nha Đan Ny.
- Ừm, đợi em xíu, em cùng bé Louis đi
Đan Ny nói rồi, ôm Louis vào lòng nhanh chóng chạy đi, thế là kế hoạch của cô hoàn toàn thất bại. Vốn định bảo Đan Ny để bé hồ ly ở đây, bản thân nhân cơ hội ôm không ngờ con bé lại mang theo. Cô rớt nước mắt sầu, than thở muốn ôm cục bông đó quá.
Di Hân nằm trên giường mà có chút suy nghĩ bận tâm tới người đã cứu cô lúc ấy, thêm cả việc tại sao cô ta lại cố tình thả xiềng xích cho cô. Thật kì lạ, cô ta không sợ Trần Kha biết, có khả năng cao sẽ bị giết, cô ta không sợ. Hàng loạt suy nghĩ trong đầu Di Hân càng ngày càng nhiều, đến mức bác sĩ vào kiểm tra hoàn tất lúc nào cô còn không biết, thời gian dần trôi đỉnh điểm tới 12h. Cô trở về hiện thực nhìn lên đồng hồ mà bất ngờ.
- Kì lạ, sao Đan Ny đi lâu thế
Di Hân với tới lấy điện thoại bên góc bàn, cô kiếm số điện thoại gọi cho nàng. Đầu dây bên kia không bắt máy, Di Hân dần trở nên lo lắng, cuộc gọi xuất hiện càng nhiều, kết quả vẫn y cũ. Cô mặc kệ bản thân đang bị thương, tay rút ống truyền nước biển, cố cử động bản thân xuống xe lăn phía dưới giường. Gọi điện cho Đường Lỵ Giai tới, còn bản thân cô vẫn cố chấp ngồi trên chiếc xe lăn tìm kiếm khắp bệnh viện, lúc này ra tới phía ngoài đụng mặt Đường Lỵ Giai.
Hai người bắt đầu quan sát xung quanh, phát hiện một hộp ở dưới đất và hồ ly vết thương khắp người đang nằm dưới nhất, Lỵ Giai đến gần quan sát, may mắn Louis còn sống, vết thương còn mới. Nhưng hiện tại khuya, ai có thể ra tay tàn độc như vậy. Đường Lỵ Giai ôm Louis đến đưa cho Di Hân, nàng lo lắng tức giận suy nghĩ.
Di Hân không chút nghi ngờ, đối phương nhất định là Trần Kha. Bản thân vô cùng chắc chắn, cô ta nhất định sẽ không tha cho Đan Ny, Lỵ Giai ngầm quan sát, trong suy nghĩ hiểu vấn đề trước mắt. Không chút hành đồng dư thừa mà đem Di Hân lên xe cùng với Louis và xe lăn gấp cất vào phía sau, cô bắt đầu khởi hành chạy tới nơi cần đến theo sự hướng dẫn của Di Hân. Bản thân không quên bỏ hộp cứu thương kế bên, để nàng tiện băn bó vết thương cho bé hồ ly đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store