ZingTruyen.Store

Bhtt Mac Dao Vo Tam Hien Dai Cover Lichaeng

Cô đạp lên tường, cơ thể liền bay lên, chân còn lại thì đạp cái tường khác, bay đến trước mặt người đó. Người kia chạy được hai bước, thấy hoa mắt, bị Lạp Lệ Sa đạp một cước quay lại.

"Chuyện chưa có giải quyết xong thì muốn chạy sao? Ai cho phép vậy hả" Lạp Lệ Sa đạp một cái thấy chưa đủ, lại đá thêm một phát hắn bay tới chỗ mọi người.

"Cô... Cô rốt cuộc là ai?" Tên đầu trọc bị tài năng của cô trấn áp.

"Là vệ sĩ của Phác Thái Anh. Tên đầu trọc biểu hiện của mày làm chủ tao sợ đó, cho nên kêu tao đến giải quyết chuyện này. Mày đừng tưởng rằng có nhiều người thì được, cho dù mày có gọi bao nhiêu người đến nữa cũng không đủ cho tao đánh?"

Lữ Thiệu Kiệt nghe xong liền lắc đầu, cái này quá khoa trương rồi!

"Mấy người nghe cho kỹ đây, tao tới là giải quyết chuyện này. Chuyện này giải quyết xong tao lập tức đi ngay. Phác gia, Phác Thái Anh, còn có anh ta." Cô chỉ Lữ Thiệu Kiệt đang đứng làm khán giả xem: "Các người cũng đừng có ý đồ gì. Chúng tôi nói chuyện dễ thương lượng lắm, nước giếng không phạm nước sông. Nếu như dùng vũ lực..." Lạp Lệ Sa nói đến đây thì không nói nữa, nhìn tên đầu trọc rồi cười lạnh.

Tên đầu trọc cũng coi từng ra ngoài xã hội, nhưng người ở trước mặt ngang như vậy hắn chưa từng thấy qua? Muốn động thủ lần nữa, nhưng cánh tay trên người bị Lạp Lệ Sa dùng cây gậy đánh còn bị thương, bây giờ cử động liền đau.

Hắn quay đầu nhìn người kia liếc một cái, người kia dáng người tương đối nhỏ, nhìn thấy thì hiểu liền. Nhận được ánh mắt của tên đầu trọc, hắn mở miệng nói: "Vị chị hai này, chúng tôi phục cô rồi? Tôi mắc tiểu, cô thả tôi đi nhà cầu được không?"

Lạp Lệ Sa cũng không có ý định làm khó những người này, nói chuyện rõ ràng là được. Nếu mình đánh hắn ta đến hỏng luôn? Như vậy hắn sẽ báo cảnh sát? Cho nên liền thả tên nhỏ con đi.

Tên nhỏ con ở trước mặt Lạp Lệ Sa đi qua, còn cúi đầu khom lưng vô cùng kính sợ. Nhưng vừa đến phía sau Lạp Lệ Sa, lập tức trở nên nguy hiểm, lấy cây dao găm trên lưng ra, liền xoay lại đâm sau lưng Lạp Lệ Sa.

"Cẩn thận!" Lữ Thiệu Kiệt thấy được vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Lạp Lệ Sa không nghĩ là sẽ nói thế. Tai nghe sau lưng có âm thanh lạ, đã được huấn luyện cô không ngu quay đầu lại. Thân thể nghiêng về phía trước, một cước đá ngược ra sau.

Tên nhỏ con mắt thấy sắp có thể chạm tay, chưa kịp vui mừng thì bị ăn một đạp, chút nữa mất mạng. Dao cũng cầm không nổi, tuột khỏi tay.

Mấy đứa bên phe gã đầu trọc cũng nhìn thấy, trong nháy mắt Tiểu Cá Tử xuất thủ, thì họ cũng thừa dịp cầm đồ chơi nhào tới Lạp Lệ Sa. Nhưng không ngờ, chỉ một chiêu nàng đã giải quyết xong Tiểu Cá Tử. Lạp Lệ Sa xoay người, đón lấy cây dao. Một nhát tuyệt đẹp, cắm thẳng xuống bên cổ của gã đầu trọc.

Tất cả động tác của mọi người đều dừng lại.

"Muốn cùng tao chơi trò chơi này? Xem ra không cho các người thấy máu các người sẽ không cam lòng." Nói xong, cây dao trên tay cô nhẹ nhàng nhúc nhích. Tên đầu trọc cảm thấy cái cổ tê rần, một vệt máu xuất hiện, máu tươi tuôn ra.

"Ngừng ngừng! Cô đừng ra tay!" Kỳ thật ,vết thương trên tay cũng không có đau nhiều. Nhưng vết thương này ở trên cổ, thực sự là đang thử thách ý chí của hắn mà.

"Cái miệng của mày, tốt nhất là đừng nói những câu tao không muốn nghe. Nếu không, vết thương thứ hai sẽ không cạn như thế." Lúc này vẻ mặt của Lạp Lệ Sa vô cùng biến hóa, giống như ma quỷ khát máu.

"Tôi biết rồi. Chuyện này sẽ dừng ở đây. Về sau chúng tôi sẽ không tìm Phác Thái Anh và Lữ Thiệu Kiệt để làm phiền nữa." Trên trán của tên đầu trọc đổ đầy mồ hôi.

"Còn có gia đình Phác gia." Lạp Lệ Sa nhấn mạnh.

"Đúng, còn có gia đình Phác gia. Nói chung về sau chúng tôi cùng Phác Thái Anh không có liên quan, cũng không trêu chọc, như vậy được chưa?"

Lạp Lệ Sa hài lòng gật đầu. "Coi như mày biết điều." Cô rút con dao về.

"Xẹt!" Lúc rút dao về thuận tiện tặng cho hắn thêm một vết thương mới, so với vết thương thứ nhất sâu nhiều hơn. Máu tươi lập tức chảy xuống, dính ướt quần áo của tên đầu trọc.

"Vết thương này là để mày nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay. Yên tâm, không chết được đâu." Vứt con dao xuống đất, Lạp Lệ Sa nhìn Lữ Thiệu Kiệt vẫy tay một cái, "Chúng ta đi thôi. Anh nhớ kỹ chỗ ở những người này cho tôi."

Lữ Thiệu Kiệt nín cười, đi theo đằng sau Lạp Lệ Sa. Những người này tự động nhường đường, đứng nhìn hai người rời khỏi.

"Cô muốn địa chỉ của mấy người kia à?" Ra khỏi ngõ hẻm, sắc trời cũng đã tối.

"Tất nhiên là giả. Tôi lấy địa chỉ để làm gì? Những người kia có lẽ đã có kinh nghiệm. Chỉ là về sau anh nên cẩn thận một chút." Lạp Lệ Sa đang đứng gọi taxi.

"Đừng gọi. Xe tôi ở bên kia, để tôi đưa cô về." Lữ Thiệu Kiệt nói, hai người cùng lên xe.

"Nhìn dáng vẻ cô như vậy, cũng không giống người từng làm trong quân đội. Ngược lại, giống chị hai xã hội đen hơn." Vẻ mặt Lữ Thiệu Kiệt cũng nhẹ nhõm, nói ra lời đùa.

Lạp Lệ Sa tựa lưng vào ghế, cố gắng thả lỏng thân thể cùng dây thần kinh của cô. "Chưa ăn qua thịt heo, làm sao biết heo không chạy! Tôi đang làm gì? Cả ngày đánh mấy tên bại hoại, chuyện như vậy, nhìn hai mắt sẽ biết."

"Vậy chỉ có thể nói cô có tư chất cao."

Lạp Lệ Sa nghe như vậy cũng không thấy khó chịu, khóe miệng thì mỉm cười nhìn anh ta. Suy nghĩ một hồi, quay đầu nói: "Thì ra anh đang nói tôi là người xấu đúng không?"

Lữ Thiệu Kiệt vội vàng lắc đầu. Nhưng khóe miệng của anh ta đang cười. "Bản lĩnh của cô như vậy, xác thực so với tôi càng thích hợp bảo vệ cô ấy. Luôn che chở tốt cho cô ấy, tôi phải cám ơn cô."

Lời này Lạp Lệ Sa nghe cảm thấy là lạ. Tại sao giống như gửi gắm vậy? Thái Anh chính là của cô, khi nào thì phiền đến anh ta nói lời này.

"Lời như vậy cũng không cần anh nói. Tôi tự nhiên sẽ bảo vệ Thái Anh, mà còn bảo vệ đến an toàn."

Lữ Thiệu Kiệt cũng không nói gì thêm. Anh cũng không phải là người nói nhiều. Trong xe nhất thời im lặng. Nháy mắt đã đến nhà Phác gia, anh ta đột nhiên nói, "Cô ấy chấp nhận cô rồi sao?"

"Cái gì?" Lạp Lệ Sa không nghe rõ.

Xe chậm rãi dừng lại, Lữ Thiệu Kiệt nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt đang thăm dò, "Thái Anh chấp nhận cô rồi sao?"

Lạp Lệ Sa cắn môi không nói chuyện.

"Cô cũng không cần giấu diếm tôi. Quan hệ của hai người các cô, tôi đã thấy không được bình thường. Thái Anh là một người rất lạnh lùng, lần trước lúc tụ hợp, khi cô vì cứu anh bạn học mém xảy ra chuyện. Lúc đó, vẻ mặt của Thái Anh nhìn là biết có vấn đề. Tôi chỉ không thể tin được hai người các cô..." Biểu hiện của Lữ Thiệu Kiệt còn có chút mơ màng.

"Hai chúng tôi thế nào? Con gái cùng con gái cũng không được sao?" Lạp Lệ Sa lập tức xù lông hỏi lại.

Cái này... Cái này khiến Lữ Thiệu Kiệt không biết nói thế nào? Anh ta đương nhiên không thể chấp nhận được. Thế nhưng, dù anh ta không chấp nhận, cũng không có nghĩa chuyện đó là sai. Đạo lý này anh ta vẫn hiểu rõ.

"Chỉ cần cô ấy vui vẻ, hạnh phúc là đủ rồi." Anh ta nói xong chuẩn bị khởi động xe.

Lạp Lệ Sa ngăn cản. "Anh có thể vì Thái Anh nỗ lực nhiều năm trả giá nhiều như vậy, thật vĩ đại? Anh coi mình là thánh nhân sao?"

Lữ Thiệu Kiệt nghe lời này cũng không tức giận, chỉ là chờ câu sau của cô.

"Anh nỗ lực nhiều như vậy cũng không chiếm được trái tim của em ấy, là do anh không có sức quyến rũ. Anh vì bảo vệ em ấy mà ngồi tù, chứng tỏ năng lực không đủ. Lữ Thiệu Kiệt, anh là đàn ông, nhưng nói đến bảo vệ em ấy, còn rất kém. Tôi không có xem thường anh, tôi chỉ muốn nói, anh nên có cuộc sống của mình. Về sau Thái Anh sẽ rất hạnh phúc, hi vọng anh cũng có thể có được hạnh phúc." Thái Anh có cô bảo vệ, cô cũng không hi vọng có người nào đó lại nhớ đến.

Lữ Thiệu Kiệt với tay định lấy gói thuốc, suy nghĩ, rồi thu tay lại. "Lúc nãy, nhìn cô ra tay thật là đáng sợ. Tôi thật sự lo lắng cho Thái Anh, nếu như ở nhà cô cũng bạo lực như vậy..."

Lạp Lệ Sa bĩu môi. Coi như cô bạo lực gia đình cũng bị nàng đánh. Ai dám mở miệng chọc tức nương nương a! Người này thật sự không hiểu Thái Anh nhà cô rồi.

"Tôi đã sớm buông tay." Cuối cùng lầm bầm một câu, Lữ Thiệu Kiệt cũng khởi động xe. Khi Lạp Lệ Sa xuống xe, anh ta nói: "Cô nên đối xử tốt với cô ấy, dù gì tôi cũng là anh trai của cô ấy."

"Chào anh vợ!" Lạp Lệ Sa trả lời không đứng đắn, lập tức bước nhanh đi tìm Phác Thái Anh.

Lữ Thiệu Kiệt còn ở tại chỗ, thật lâu cũng không nghĩ ra, hai người con gái làm sao nảy sinh tình yêu.

"Thật sự gặp quỷ mà!"

Lạp Lệ Sa trở lại Phác gia, tùy ý nói với mẹ Phác hai câu, rồi kéo Phác Thái Anh về phòng.

"Giải quyết xong rồi sao?" Nhìn thấy vẻ mặt Lạp Lệ Sa thoải mái trở về, nàng cũng yên lòng.

"Như ăn điểm tâm thôi mà. Anh của em căn bản không có ra tay, nhưng mấy người đó cũng không đủ để chị đánh." Lạp Lệ Sa khoa tay múa chân, trong mắt đều lóe lên ánh sáng.

"Anh của em?"

"Lữ Thiệu Kiệt đó, em không phải nhận anh ta làm anh sao?"

Phác Thái Anh bật cười. Nhận thì nhận, nhưng cũng không qua lại, ngược lại cũng quên mất mối quan hệ này. "Không có việc gì thì tốt. Mọi chuyện đã giải quyết xong, chúng ta trở về cũng không cần lo lắng."

Lạp Lệ Sa gật đầu. Sau đó híp con mắt thành mặt trăng, "Thái Anh, chị tài giỏi đúng không?"

Phác Thái Anh nhìn phía sau Lạp Lệ Sa, cái đuôi của lão xói xám lắc qua lắc lại. Nàng bất đắc dĩ thấp giọng nói: "Trong đầu của chị, không còn gì khác nữa à?"

"Này, này! Chị yêu thương vợ của chị không được sao?" Lạp Lệ Sa bất mãn.

Nói đến khí thế hùng hồn như vậy. Phác Thái Anh không còn gì để nói. "Mỗi một lần đánh nhau chị liền hưng phấn như vậy, đúng là thiên phú đánh nhau." Không còn cách, nàng nói sang chuyện khác.

"Cũng không phải. Từ nhỏ chị là một đứa bé rất hiểu chuyện." Lạp Lệ Sa ôm nàng ngồi ở trên ghế salon, đưa tay tháo cây trâm của nàng ra. Mái tóc dài mượt mà buông xuống, dưới ánh đèn rực rỡ.

"Thật đúng là nhìn không ra." Thân thể Phác Thái Anh dính trên người Lạp Lệ Sa, nàng mặc áo lông rất mỏng, rõ ràng nhìn thấy đường cong lả lướt.

Lạp Lệ Sa cố gắng không để ánh mắt rối loạn, sức chịu đựng của cô khiến nhân thần đều tức giận, "Chị đi lính nhiều năm, mỗi ngày đều là bạo lực và nhiệm vụ, con người hiền lành đến mấy cũng sẽ thay đổi. Sau khi xuất ngũ, cơ hội ra tay cũng ít đi, đôi lúc cũng thấy ngứa ngáy." Vừa đến giai đoạn trưởng thành, thì cô tiếp nhận huấn luyện của bộ đội, tính cách cũng từ đó hình thành, nên rất khó thay đổi. Khi cô còn là lính đã quen không cần nói cứ trực tiếp ra tay, sau khi xuất ngũ thì đã cố gắng kìm chế ít nhiều, nếu không cả đám sớm bỏ mạng.

Bọn họ như thế này, ít nhiều cũng vì quen với những hành vi bạo lực trong xã hội mà tạo thành, rất khó khống chế bản thân. Khi dòng máu kia dâng trào, họ liền nhớ đến cái thời còn đi lính, về cái giá trị lớn nhất mà họ tồn tại qua thời gian.

Lạp Lệ Sa không hối hận những gì đã học được, cô tin khi muốn trưởng thành ai cũng phải đánh đổi rất nhiều thứ. Nếu không nhập ngũ, thì cả đời này cô toàn trốn chui trong núi. Đời người như vậy, so với bây giờ thật không công bằng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store