ZingTruyen.Store

Bhtt Loi Di Cua Nhung Trai Tim Lac Loi

Hôm sau, Bạch Yên Chi có một ca trực bận rộn, cô phải giải quyết nhiều bệnh nhân phức tạp. Cùng lúc đó, Lộ Tử Định đang chạy khắp nơi với một khay thuốc trong tay, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Khi Yên Chi đi ngang qua khu vực phát thuốc, cô thấy Lộ Tử Định đang bận rộn với một bệnh nhân lớn tuổi khó tính.

"Cô không thấy sao? Đây không phải thuốc của tôi! Cô phải cẩn thận chứ!" bệnh nhân hét lên.

Lộ Tử Định cười gượng, cố gắng giải thích, "Thưa ông, đây là thuốc theo đơn của bác sĩ. Tôi đảm bảo rằng nó phù hợp với tình trạng của ông."

Ngay lúc đó, Bạch Yên Chi bước vào, nhìn tình huống trước mặt và quyết định can thiệp. "Xin chào, tôi là bác sĩ Bạch Yên Chi. Có vẻ như có chút nhầm lẫn ở đây, để tôi kiểm tra lại cho ông nhé."

Bệnh nhân nhìn Yên Chi với ánh mắt nghi ngờ nhưng không nói gì thêm. Yên Chi cầm lấy đơn thuốc từ tay Lộ Tử Định và xem xét kỹ lưỡng. Sau một lúc, cô xác nhận rằng mọi thứ đều đúng và nhẹ nhàng giải thích cho bệnh nhân, khiến ông ta dịu lại.

"Xin lỗi vì sự nhầm lẫn. Tử Định, lần sau hãy chú ý hơn," Yên Chi nói với nụ cười nhẹ.

Lộ Tử Định cảm thấy xấu hổ nhưng cũng biết ơn vì sự giúp đỡ của Yên Chi. "Cảm ơn,bác sĩ... bác sĩ Bạch. Tôi sẽ cẩn thận hơn."

"Hãy cứ gọi tôi là Yên Chi như lúc trước là được rồi.sao lại gọi là bác sĩ Bạch rồi?"Yên Chi mỉm cười hỏi trêu.

"À ...được ...bác sĩ...ak không... Yên Chi, Yên Chi". Lộ Tử Định lúg túng trả lời.

Yên Chi lắc đầu khó hiểu."không phải bình thường vẫn gọi mình là Yên Chi sao? Hôm nay cô ấy làm sao thế không biết?"

Yên Chi đâu biết rằng sau sự thất thố ngày hôm qua và tình huống vừa rồi làm cho Lộ Tử Định mặt đỏ đến mang tai.Nên mới quên luôn không biết phải gọi cô như thế nào.

Sau khi giải quyết xong vấn đề, Yên Chi và Tử Định rời khỏi phòng bệnh nhân. Trên đường quay lại phòng làm việc, họ bắt đầu nói chuyện.

"Cô có vẻ khá bận rộn hôm nay," Yên Chi bắt chuyện."Đúng vậy, bệnh viện lúc nào cũng đông đúc. Nhưng tôi thích công việc này, giúp đỡ người khác làm tôi thấy mình có ý nghĩa," Tử Định trả lời với nụ cười nhẹ.

"Đó là điều đáng quý. Tôi cũng cảm thấy vậy. Nhưng đôi khi, áp lực công việc khiến tôi mệt mỏi," Yên Chi thở dài.

Tử Định nhìn Yên Chi với ánh mắt đồng cảm. "Chúng ta đều có những ngày khó khăn. Nhưng tôi tin rằng, với sự kiên nhẫn và chăm chỉ, chúng ta sẽ vượt qua được."

Trong khi họ đang nói chuyện, một tiếng chuông báo động khẩn cấp vang lên. "Có sự cố ở phòng ICU!" giọng nói qua hệ thống loa thông báo.

Cả Yên Chi và Tử Định lập tức chạy về phía phòng ICU. Khi họ đến nơi, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt. Một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được cấp cứu ngay lập tức.

Yên Chi nhanh chóng chỉ đạo các y tá và bác sĩ khác, "Chuẩn bị máy thở! Lộ Tử Định, cô phụ trách việc tiêm thuốc và kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân!"

Tử Định lập tức hành động theo chỉ thị, tiêm thuốc và liên tục kiểm tra các thiết bị. Tuy nhiên, trong lúc vội vã, cô vô tình đụng vào một công tắc, làm cho hệ thống báo động trong phòng bật lên, khiến cả đội ngũ hoảng hốt.

"Ôi không, tôi xin lỗi!" Tử Định kêu lên, cố gắng tắt báo động.

Yên Chi thấy tình huống này, vừa lo lắng vừa không khỏi bật cười, "Tử Định, bình tĩnh! Tập trung vào bệnh nhân!"

Tử Định nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục công việc của mình. Dù tình huống lúc đầu có chút rối loạn, nhưng với sự phối hợp nhịp nhàng và chuyên nghiệp, cả đội ngũ đã thành công trong việc cứu sống bệnh nhân.

Sau khi tình hình ổn định,mồ hôi ướt đẫm trên trán họ, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm vì đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.

"Thật may là mọi thứ đều ổn," Yên Chi thở phào."

Đúng vậy. Xin lỗi vì đã gây ra tình huống báo động. Tôi sẽ cẩn thận hơn," Tử Định nói với giọng áy náy.

"Không sao đâu. Lần đầu tiên tôi cũng gặp nhiều rắc rối tương tự. Quan trọng là cô đã làm tốt phần việc của mình," Yên Chi cười động viên.

Khi cả hai chuẩn bị rời khỏi phòng, họ gặp Hạ Tiểu Vy và Lê Kỳ Tình, những người bạn thân của họ.

"Hai người làm việc vất vả quá. Có cần giúp gì không?" Hạ Tiểu Vy vui vẻ hỏi."Không, cảm ơn Tiểu Vy. Tử Định và tôi đã xử lý xong rồi," Yên Chi đáp lại.

"Có vẻ như hai người đã có một ngày khá căng thẳng," Lê Kỳ Tình nhận xét, mắt nhìn Tử Định.

"Đúng vậy, nhưng chúng tôi đã học được rất nhiều điều," Tử Định cười nhẹ.

"Vậy thì tốt. Chúng ta nên tổ chức một buổi gặp gỡ sau giờ làm để thư giãn. Mọi người nghĩ sao?" Tiểu Vy đề nghị.

"Nghe hay đấy. Tôi nghĩ chúng ta đều cần một buổi tối thư giãn sau những ngày làm việc căng thẳng," Yên Chi đồng ý."Tôi cũng đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện và thư giãn," Tử Định thêm vào.

Buổi tối hôm đó, tại một quán cà phê gần bệnh viện, Yên Chi, Tử Định, Tiểu Vy và Kỳ Tình cùng ngồi trò chuyện. Họ kể lại những câu chuyện hài hước và những tình huống khó quên trong công việc.

"Nhớ lần trước khi chúng ta phải xử lý bệnh nhân đó không, Yên Chi? Anh ta cứ đòi hỏi những yêu cầu kỳ quặc, khiến cả phòng cấp cứu phải bối rối," Tiểu Vy kể lại, cười khúc khích.

"Ồ, đúng rồi! Và anh ta còn nói rằng anh ta là hoàng tử của một vương quốc xa xôi," Yên Chi cười lớn.

"Công việc của chúng ta có lúc rất áp lực, nhưng cũng có những khoảnh khắc thật thú vị," Tử Định nói, mắt lấp lánh niềm vui.

"Tôi đồng ý. Quan trọng là chúng ta có thể chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau," Kỳ Tình nhẹ nhàng nói.

Buổi gặp gỡ diễn ra trong không khí ấm áp và thân thiện. Những câu chuyện cười và kỷ niệm công việc giúp họ xua tan đi mọi mệt mỏi và căng thẳng. Qua những buổi gặp gỡ như thế này, tình bạn và sự gắn kết giữa họ ,gần, lại thêm gần hơn.

Trở về bệnh viện sau buổi tối, Yên Chi và Tử Định tiếp tục ca làm việc của mình. Họ đã hiểu nhau hơn thêm một tầng mới và phối hợp nhịp nhàng hơn trong mọi tình huống.

Khi đi ngang qua hành lang bệnh viện, Yên Chi quay sang Tử Định và nói, "Cảm ơn cô vì đã ở đây và giúp đỡ. Tôi thực sự cảm kích sự chăm chỉ và tận tâm của cô."

"Tôi cũng vậy, Yên Chi. Làm việc cùng cô, tôi học được rất nhiều điều và thấy mình tiến bộ hơn mỗi ngày," Tử Định đáp lại với nụ cười.

"Tôi mong rằng chúng ta sẽ tiếp tục làm việc tốt như vậy. Và hy vọng sẽ không có thêm những tình huống báo động bất ngờ nữa," Yên Chi đùa.

"Cô cứ yên tâm, tôi sẽ cẩn thận hơn nhiều," Tử Định cười đáp.

Cả hai cùng cười, cảm thấy thoải mái hơn sau một ngày làm việc vất vả. Từ những tình huống khó khăn và những khoảnh khắc hài hước, họ dần dần hiểu và quý mến nhau hơn. Những ngày làm việc tại bệnh viện Đại An giờ đây không chỉ là công việc, mà còn là những trải nghiệm quý giá, đầy cảm xúc và ý nghĩa đối với cả Bạch Yên Chi và Lộ Tử Định.

Một ngày mới lại bắt đầu tại bệnh viện trung tâm Đại An. Bạch Yên Chi và Lộ Tử Định chuẩn bị bắt đầu ca trực buổi sáng. Hôm nay, không khí dường như nhẹ nhàng hơn khi ánh nắng sớm chiếu vào hành lang bệnh viện, mang lại một cảm giác yên bình lạ thường. Tuy nhiên, họ không biết rằng một chuỗi các sự kiện hài hước đang chờ đợi họ phía trước.

Khi bước vào phòng nghỉ của nhân viên, Yên Chi và Tử Định thấy Hạ Tiểu Vy và Lê Kỳ Tình đang cười nói vui vẻ. Tiểu Vy, với bản tính vui vẻ và lạc quan, luôn biết cách tạo ra không khí thoải mái cho mọi người.

"Hai người đến đúng lúc lắm! Tôi vừa nghĩ ra một trò đùa vui để thử làm," Tiểu Vy nói, mắt lấp lánh niềm vui.

Yên Chi nhìn Tiểu Vy nghi ngờ, "Trò đùa gì vậy? Đừng nói là lại liên quan đến bệnh viện nhé."

"Đúng vậy! Lần này chúng ta sẽ tổ chức một trò chơi 'truy tìm kho báu nho nhỏ'. Mỗi người sẽ có một nhiệm vụ phải hoàn thành và người hoàn thành nhanh nhất sẽ nhận được một món quà đặc biệt," Tiểu Vy giải thích, vẻ mặt đầy háo hức.

Kho báu? Ở bệnh viện?" Tử Định cười, cảm thấy hứng thú.

"Đúng vậy! Đây là danh sách các nhiệm vụ," Tiểu Vy nói, đưa ra một tờ giấy.

Danh sách nhiệm vụ gồm các công việc hàng ngày nhưng được viết theo cách hài hước. Ví dụ, thay vì "kiểm tra nhịp tim", chúng ta phải "tìm hiểu nhịp điệu của trái tim bệnh nhân". Thay vì "phát thuốc", chúng ta phải "phát hiện thuốc phiêu lưu".

"Được rồi, nghe có vẻ thú vị đấy. Tôi tham gia," Yên Chi nói, ánh mắt sáng lên.

Khi trò chơi bắt đầu, mọi người đều lao vào hoàn thành nhiệm vụ của mình. Tử Định được giao nhiệm vụ "tìm hiểu nhịp điệu của trái tim bệnh nhân". Cô quyết định đến gặp một bệnh nhân lớn tuổi và dùng ống nghe để kiểm tra nhịp tim. Tuy nhiên, ông cụ này lại rất tinh nghịch.

"Cô bạn trẻ, cô nghe được nhịp điệu gì rồi?" ông cụ hỏi với nụ cười ranh mãnh.

"Tôi đang cố gắng tìm hiểu đây," Tử Định trả lời.

"Thử nghe lại xem nào," ông cụ nói rồi bắt đầu hát một bài hát vui vẻ, khiến Tử Định không nhịn được cười.

Trong khi đó, Yên Chi phải "phát hiện thuốc phiêu lưu". Cô đi đến phòng dược và gặp Vương Minh Tuấn, y tá trưởng, người luôn tạo không khí vui vẻ.

"Anh Tuấn, tôi đang tìm thuốc phiêu lưu, anh có thể giúp không?" Yên Chi hỏi với giọng nửa đùa nửa thật.

"Thuốc phiêu lưu à? Tôi nghĩ loại đó phải được giấu kỹ lắm. Chắc ở đâu đó trong phòng dược này," Tuấn cười lớn.

Yên Chi bắt đầu lục lọi trong phòng dược, cố gắng tìm kiếm một cách nghiêm túc. Đột nhiên, một lọ thuốc bị đẩy ngã và rơi xuống sàn, làm bật nắp, thuốc viên văng tung tóe khắp nơi.

"Ôi không!" Yên Chi kêu lên.

"Kho báu của cô đã được tìm thấy rồi," Tuấn nói, cười nghiêng ngả.

Lúc này, Tiểu Vy và Kỳ Tình xuất hiện. Tiểu Vy bật cười khi thấy cảnh tượng trước mắt, còn Kỳ Tình thì mỉm cười nhẹ nhàng.

"Yên Chi, cô đúng là có tài tạo ra những tình huống không thể ngờ tới," Tiểu Vy nói, cố nhịn cười.

"Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ thôi mà," Yên Chi nói, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Trong khi đó, Lê Kỳ Tình đang hoàn thành nhiệm vụ "tìm hiểu sự hiểu biết sâu sắc của đồng nghiệp". Cô quyết định đến gặp Trần Gia Bảo, bác sĩ trưởng khoa nghiêm khắc.

"Ông Bảo, tôi muốn hỏi ông một câu hỏi," Kỳ Tình nói một cách nghiêm túc.

"Gì vậy, Kỳ Tình?" Gia Bảo hỏi, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.

"Nếu ông phải chọn giữa việc cứu một bệnh nhân và việc giải một bài toán hóc búa, ông sẽ chọn gì?" Kỳ Tình hỏi, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc.

Gia Bảo nhìn Kỳ Tình một lúc lâu rồi bật cười, điều hiếm khi xảy ra. "Tôi sẽ chọn cứu bệnh nhân, nhưng tôi rất tò mò về bài toán đó. Câu hỏi này nằm trong nhiệm vụ 'truy tìm kho báu' của Tiểu Vy phải không?"

Kỳ Tình cười, "Đúng vậy, ông bắt thóp nhanh thật."

Cả nhóm quay lại phòng nghỉ để chia sẻ những câu chuyện hài hước của mình. Tiểu Vy, Yên Chi, Tử Định, Kỳ Tình và cả ông trưởng khoa Trần Gia Bảo cùng ngồi xuống, kể lại những tình huống mà họ gặp phải trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ.

"Tôi nghĩ phần thú vị nhất là khi ông cụ bắt tôi phải nghe ông hát. Ông ấy thật sự rất vui tính," Tử Định kể lại, vẫn không nhịn được cười.

"Còn tôi thì làm rơi thuốc khắp nơi. Anh Tuấn chắc sẽ kể lại chuyện này mãi," Yên Chi nói, mặt vẫn hơi đỏ.

"Chúng ta cần thêm những trò chơi như thế này để giảm căng thẳng," ông Gia Bảo nói, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn.

Ngô Lan Phương, bạn thân của Tử Định, bước vào phòng với vẻ mặt lém lỉnh. "Có vẻ như các bạn đã có một ngày thú vị. Ai là người thắng cuộc?"

Tiểu Vy đứng lên, giơ tay cầm một chiếc hộp nhỏ. "Và người chiến thắng chính là... Lộ Tử Định! Với sự can đảm và khả năng chịu đựng bài hát của ông cụ," cô tuyên bố, khiến mọi người cười rộ lên.

Tử Định nhận lấy chiếc hộp nhỏ, mở ra và thấy một chiếc huy hiệu bằng nhựa ghi "Người hùng của ngày". "Thật tuyệt! Cảm ơn mọi người," cô nói, cười hạnh phúc.

Cô cởi mở hơn, hòa hợp hơn với mọi người.Hoàn toàn không nhận ra, khác xa với cô gái khó tính và trầm tư của lúc trước.

"Được rồi, chúng ta trở lại công việc thôi. Nhưng nhớ rằng, mỗi ngày làm việc cũng cần một chút niềm vui," ông Gia Bảo nói, đứng dậy và quay lại công việc.

Cả nhóm cũng bắt đầu tản ra, trở lại với công việc thường nhật của họ. Nhưng tiếng cười và những kỷ niệm vui vẻ của buổi sáng hôm đó vẫn còn vang vọng trong tâm trí của mỗi người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store