ZingTruyen.Store

Bhtt Lichaeng Minh Oi Dung Khoc

Thái Anh bước vào phòng bà Hai với vẻ mặt đỏ bừng, ánh mắt đầy tức giận. Nàng không để bà Hai kịp lên tiếng, liền chất vấn ngay

Thái Anh: Tại sao má lại đánh Lệ Sa? Lệ Sa là người của tui, không ai có quyền động vào cô ấy khi chưa có sự cho phép của tui! Má làm vậy có biết hậu quả không? Trước giờ tui có chèn ép người của má đâu

Bà Hai nghe Thái Anh nói vậy thì hơi lùi lại một bước, nhưng vẫn cố lên tiếng để phản bác

Bà Hai: mắc gì tao không được đánh, dòng cái thứ nghèo kết xác bày đặt ăn cắp ăn trộm. Thứ như nó đáng lẽ tao chặt tay nó từ lâu rồi. Mai tao kêu thằng Thân đem nó lên đồn cho quan bỏ tù nó mọt gông

Thái Anh nắm tay thành nắm đấm, đập mạnh xuống cái bàn trong phòng Bà Hai làm ấm trà rớt xuống nền gạch bể một cái kẻng. Bà Hai giật mình ôm lấy dây chuỗi trên tay trong lòng có hơi run sợ

Thái Anh: Má à má nên nhớ rằng trước giờ ai xen vào chuyện của tui, đụng đến người của tui điều phải bỏ mạng. Biết bao nhiêu người không có mắt đã chết rồi đó. Má nghĩ cái danh cô Hai Phác tàn nhẫn xứ này chỉ do đồn thôi à? Tui nể má là má Hai của tui nên tui du di cho má bao nhiêu chuyện, má ra ngoài xã hội đánh bài nợ nầng tui cũng trả cho má, má xem tui có trách má cái gì bao giờ chưa.

Bà Hai: mắc gì vì một con người ở nghèo hèn ăn cắp mà mày hỗn với má Hai mày vậy đó hả hay mày có tính ái với nó rồi, nhà này riết không có phép tắc gì hết. Ông ơi...huhu... ông về đi ông ơi... về coi con gái ông ăn hiếp vợ ông nè ông ơi...

Thái Anh cười lạnh nhìn bà Hai khóc lóc ăn vạ mà phát chán trong lòng vừa bực vừa mệt nhưng chẳng muốn nói nên lời với mẹ kế của mình

Thái Anh: Ăn cắp? Tình ái? Thứ đó chẳng bao nhiêu tiền và cũng hà cớ gì má phải đánh người của tôi như vậy như vậy? Má nên biết có những người của tôi má không nên động đến họ. Anh Tú thằng Tuấn và người tiếp theo chính là Lệ Sa chúng là thân cận của tôi và chỉ có mình tôi có thể sai bảo và thậm chí là giết tụi nó. Còn Lệ Sa nó không phải loại người như bà nói. Nếu bà cứ tiếp tục làm vậy, bà sẽ phải chịu hậu quả nặng nề.

Bà Hai (vẫn khăng khăng): Nhưng mà tao thấy nó lén lút lục lọi trong phòng tao, chắc chắn là...

Thái Anh không cho bà Hai tiếp tục nữa, cắt ngang: Má đừng có lý do kiểu đó! Tôi sẽ trả cho má gấp 20 lần thứ má bị mất

Lúc này, cậu Ba Trung bước vào nhà, thấy mẹ và chị Hai đang cãi vã, cậu nhìn mẹ rồi thở dài, không kiên nhẫn

Thái Trung: Má, má nín đi có được không! Nhà này chưa đủ mệt mỏi sao mà má cứ đi kiếm chuyện với chị Hai hoài vậy? Má đúng là thứ rảnh rỗi, má ở không thì má đi tụng kinh niệm phật đi cho mỏ má bớt nhọn lại

Bà Hai: Má mày bị người ta chửi mày không binh tao mà mày còn binh nó hả cái đồ con cái mất dạy

Thái Trung: Binh má chuyện gì, má hết bày chuyện này đến bày chuyện khác. Nhà cửa êm ấm má không muốn, má hung dữ có tiếng có tâm ai hỏng biết sao mà má đòi binh má nữa. má bớt bớt dùm con đi MỆT QUÁ RỒI

Bà Hai nghe thấy con trai nói, cảm thấy mình đang ở thế yếu nên không dám tiếp tục tranh cãi, im lặng ngồi xuống.

Thái Anh (liếc nhìn bà Hai một cái, giọng nói đầy uy quyền): má từ nay đừng làm vậy nữa, cậu Ba chị xin lỗi cậu

Thái Trung: Chị Hai à...

Cả không gian trong phòng bỗng im lặng, sự căng thẳng vẫn bao trùm trong không khí. Bà Hai cúi đầu, không dám nói thêm lời nào, chỉ có ánh mắt đầy lo lắng đầy bực bội nhìn về phía Thái Anh. Thái Anh cũng chán không thèm nói, nàng về phòng đống cửa bất giác ôm mặt nàng thấy tim mình đau lắm lòng cũng buốt theo.

Sáng hôm sau, tại một căn phòng bệnh viện vắng vẻ, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, nhưng không đủ để xua tan cái cảm giác nặng nề đang đè lên không khí. Lệ Sa tỉnh dậy sau một đêm dài đầy đau đớn. Cô cố gắng ngồi dậy, cảm nhận từng cơn đau nhói ở lưng và khắp cơ thể. Mặc dù thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, nhưng những vết thương từ cú đánh hôm qua vẫn còn khiến cô cảm thấy như thể từng lớp da, từng khối cơ trên người mình đều bị xé toạc ra.
Lệ Sa nhìn xung quanh, nhận ra cô vẫn đang ở trong bệnh viện. Trí Tú, người đã suốt đêm thức bên cạnh cô, vẫn ngồi đó ngủ gục. Lệ Sa khẽ mấp máy môi, cảm giác đau đớn rần rần trên lưng.
Cốpppp

Trí Tú: tỉnh rồi hả... khát nước sao không kêu anh

Lệ Sa: thấy gần nên tưởng tự lấy được, thấy anh ngủ không dám kêu

Trí Tú: cần gì thì kêu anh anh làm cho, động đến vết thương nó tét lét ra thì lại đau thấy ông trời rồi sao

Lệ Sa (uống nước xong cũng thấy đã khát, cô nằm xuống ngước mặt về phía anh Tú): nhức muốn chết, mà chừng nào em mới được ra nhà thương vậy anh

Trí Tú: Còn lâu lắm

Lệ Sa: Hỏng ấy anh xin cho em ra trong chiều nay đi

Trí Tú: mày bị khùng hả em, ra cho chết hay gì. Cái lưng của mày bị đánh như cái mền vậy hết bệnh rồi mới ra

Lệ Sa: hổm tiền thuốc kia đã trả không nổi rồi giờ đi thêm vô nhà thương ở nữa tháng về bán cái thân trả tiền cho Cô Hai. Càng kéo dài nợ của em càng bự ra. À mà em định bật lại đánh bà đó rồi đó mà hai thằng kia nó bẻ tay em ra sao rồi thằng kia đánh, em làm không lại. chứ đánh tay đôi thì đụ má tụi nó chưa chắc đánh được em.

Trí Tú: anh sợ em rồi đó còn đòi đánh lại chủ cả. Kể anh nghe mọi chuyện ra mần sau coi?

Lệ Sa: Thì là vầy nè ...*********... là vậy đó

Lệ Sa thuật lại cho Trí Tú nghe, nghe xong anh chỉ biết thở dài bất lực, lặng im một lát, rồi mới mở miệng, giọng nói đầy mệt mỏi và lo lắng.

Trí Tú: Anh thật sự không hiểu tại sao em lại phải chịu đựng những điều này nếu biết anh đã van xin để em đừng về Phác gia. Em... em đâu có làm gì sai. Nhưng anh là người đứng ngoài cuộc, anh không thể làm gì hơn lúc anh về là em bị đánh bầm dập rồi anh không có thể bảo vệ được em.

Lệ Sa nhìn Trí Tú, trong mắt cô là sự cảm thông và xót xa. Cô hiểu rằng anh luôn lo cho cô như an hem ruột, anh cảm thấy mình bất lực trước những điều đang xảy ra với cô. Thực ra, trong suốt thời gian qua, Trí Tú luôn là người lặng lẽ đứng sau cô, giúp đỡ, chăm sóc, nhưng anh không bao giờ dám nhận mình có thể làm gì lớn lao hơn, vì anh luôn cảm thấy mình không đủ khả năng để thay đổi số phận của Lệ Sa.
Lệ Sa khẽ mỉm cười, dù nụ cười của cô có chút gượng gạo, nhưng cô không muốn nhìn thấy anh vì mình mà cảm thấy đau lòng.

Lệ Sa: Đừng lo, anh Tú. Em không sao đâu. Đau chút xíu rồi sẽ qua mà. Vết tích này nhầm nhò gì anh ơi

Trí Tú: mày nói thì hay lắm em, da thịt con người chứ phải da trâu đâu mà chút xíu rồi hết. Anh hứa với Trân Ni là bảo bọc em rồi mà anh lại để em bị như vầy

Lệ Sa: nên đừng nói cho bà Ni biết chuyện này nếu không bả biết bả qua nhà bả làm rùm beng lên mệt lắm. Lỡ mà anh gặp chị Ni anh bí quá thì anh nói em tự té nha

Cô khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp từ tay Trí Tú đang vuốt trên đầu mình cái cảm giác ấm áp như bà nội hay vuốt đầu cô. Đã lâu rồi cô không cảm thấy có ai ở bên cạnh mình như thế này, quan tâm và lo lắng cho mình như vậy. Dù không nói ra, nhưng cô biết rằng sự chăm sóc của anh đã là điều quý giá nhất trong cuộc sống cô lúc này người an hem chí cốt. Tuy vậy, trong lòng Lệ Sa không khỏi lo lắng. Những cơn đau trên cơ thể không phải là điều cô lo nhất. Nỗi lo lớn nhất của cô chính là khoản tiền viện phí, là những khoản nợ mà cô không biết khi nào mới trả xong. Thái Anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng. Chắc chắn cô lại phải mang thêm một đống nợ nần nữa, và nếu không trả được, sẽ chẳng biết điều gì tồi tệ sẽ xảy ra. Cô không muốn dính đến những người nhà giàu nữa, rốt cuộc thì người giàu ai cũng tàn ác như nhau đấy thôi.
Lệ Sa hít một hơi thật sâu rồi buông lỏng người, tựa lưng vào gối.

Lệ Sa: Huhu ... con mẹ Thái Anh đó chắc chắn sẽ bắt em trả thêm mấy chục ngàn cho coi. Giàu mà keo quá

Trí Tú nhìn cô, đôi mắt anh lộ rõ sự mắc cười, và cả sự. Anh đã quá quen với việc sống một cuộc đời nghèo khó, làm công cho người khác và chỉ biết cúi đầu chấp nhận mọi điều xui xẻo đánh đập đến với mình. Nhưng Lệ Sa là đứa trẻ của sự tự do, người mà anh quý mến và luôn cố gắng bảo vệ, lại phải chịu đựng như thế này, anh hứa với em Ni là sẽ bảo vệ cho Lệ Sa mà anh không làm được anh áy náy lắm.

Trí Tú: Mày đừng có lo, chuyện tiền bạc cứ để anh mày

Nhưng Lệ Sa lắc đầu, cười lên hắc hắc
Lệ Sa: Thôi đi cha, cảm ơn à. Nợ ai nấy trả. Chuyện của em, em sẽ tự lo. Để dành tiền cưới vợ đi cha nội.

Trí Tú: vợ...vợ gì lấy...mần gì có

Lệ Sa: ê bớt có xúc phạm trí khôn của ta đây, đừng tưởng ta không biết chú đây miến ai he he he

Giọng Lệ Sa kiên quyết nhưng mang hàm ý cà rỡn. Cô không muốn Trí Tú phải chịu thêm bất kỳ gánh nặng nào. Anh đã có quá nhiều lo toan cho cuộc sống của mình rồi, và cô không muốn anh thêm khổ vì mình, anh cũng phận làm công anh còn cha mẹ còn phải kiếm tiền lấy vợ. Lệ Sa hiểu rằng dù tình cảm của Trí Tú dành cho cô là tình cảm anh em như ruột thịt, nhưng cuộc sống của cô cô sẽ tự đi trên đôi chân gánh trên đôi vai của mình và không muốn làm khổ ai. Trí Tú nhìn cô, nhìn đôi mắt ánh lên sự kiên quyết đó, nhưng rồi anh chỉ biết khẽ thở dài và bật cười. Anh hiểu rằng, dù anh có muốn giúp thế nào, cô cũng sẽ không nhận. Nhưng anh vẫn hứa trong lòng rằng nó cần gì anh sẽ giúp. Anh sẽ tìm cách giúp đỡ cô, dù là cách nào đi nữa vì nó cũng là người mà em Ni yêu thương nhất.

Trí Tú: Em không phải lo, thì bây cần gì cứ gọi cho anh.

Lệ Sa nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô khẽ gật đầu, rồi lại khép mắt lại, cảm thấy một chút ấm áp dâng lên trong lòng. Dù cô biết rằng mọi thứ vẫn còn rất khó khăn, nhưng có anh em ở bên cạnh, cô không cảm thấy mình đơn độc.

Sáng hôm đó, Thái Anh ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, nhìn qua cửa kính mà lòng không yên. Mặc dù bên ngoài là một không gian huyên náo của đường làng, nhưng trong lòng nàng lại chỉ có sự trầm lắng và lo âu. Nàng tự trách mình vì không bảo vệ được Lệ Sa, người nàng đã yêu thương, cũng chính vì cái ý nghĩ vớ vẩn mang Lệ Sa về nhà ở đợ mà cô bị má Hai của nàng đánh đến mức đi nhà thương. Trong nhà cô, với tất cả quyền lực và sự giàu có, lại không thể bảo vệ nổi một người như Lệ Sa. Mỗi khúc cua trên đường như đánh thức sự bất an trong lòng cô, nỗi buồn không thể nào dứt.
Khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện, Thái Anh thở dài, rồi mở cửa xe bước ra. Cô mang theo cái cà mên cháo nóng, thành thật muốn chăm sóc cho Lệ Sa.
Khi bước vào phòng bệnh, Thái Anh nhìn thấy Trí Tú đang ngồi bên cạnh giường, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chăm sóc Lệ Sa. Anh ấy cúi đầu chào khi thấy Thái Anh, nhưng đôi mắt anh cũng đầy sự bối rối. Thái Anh nhẹ nhàng lên tiếng

Trí Tú: Dạ con chào Cô Hai

Thái Anh: Anh Tú về nói sắp nhỏ chuyển gốm lên ghe đi. Lái buôn dưới Cà Mau lên lấy rồi, nhớ đốc thúc tụi nhỏ làm cẩn thận

Trí Tú nhìn Lệ Sa rồi liếc sang nhìn Thái Anh, nàng cũng hiểu anh Tú nghĩ gì nên nói anh Tú không cần lo. Hôm nay nàng rảnh nên nàng chăm sóc Lệ Sa giúp anh khi nào anh về thì anh đến thay

Thái Anh: Anh về đi. Anh đã ở đây cả đêm rồi, không cần phải ở lại nữa đâu. Ở đây có ý tá người ta có thể lo cả ngày cho Lệ Sa. Với lại tui sẽ ở đây đến khi nào anh quay lại, anh cứ từ từ mà mần công chuyện cho xong

Trí Tú nhìn Thái Anh, một chút ngập ngừng hiện lên trên khuôn mặt anh. Nhưng rồi, anh vâng lời và đứng dậy, chào Lệ Sa một lần nữa rồi bước ra khỏi phòng.
Lệ Sa nhìn theo bóng Trí Tú khuất dần, trong lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng. Cô biết rõ vị trí của mình - chỉ là người làm, một người không xứng đáng được chăm sóc hay nhận sự quan tâm của chủ cả như vậy. Nhưng những lo lắng đó cô chỉ dám giữ trong lòng, không dám nói ra, bởi cô hiểu rõ sự phân biệt giữa người làm và người chủ. Đồng thời sau sự việc hôm qua cô cũng chán nản mấy người có tiền lắm rồi.
Căn phòng bỗng dưng trở nên yên tĩnh hơn, khi chỉ còn lại Thái Anh và Lệ Sa. Thái Anh nhẹ nhàng đặt tô cháo lên bàn cạnh giường, rồi ngồi xuống, ánh mắt ân cần nhìn Lệ Sa. Cô cầm muỗng, múc một ít cháo, đưa lên cho Lệ Sa, nói trong khi nhìn cô ân cần
:
Thái Anh: Ăn đi, không phải lo gì hết, tui sẽ chăm sóc cho em

Lệ Sa lúc đầu hơi hốt hoảng nhìn Thái Anh, rồi khẽ cười. Cô cảm thấy có chút ngượng ngùng tay thì quơ quơ trên không khí hỏi nhỏ

Lệ Sa: Ai đây? ra...đi ra... con nào nhập cô Hai vậy trời ơi?

Thái Anh: Em...em....má tui có đánh vô đầu em không mà sao em khờ rồi?

Lệ Sa: Này mới đúng nè. Cô Hai, sao cô lại đến chăm sóc tui, tui chỉ là một người làm không cần làm như vậy đâu

Thái Anh nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời: Thật ra chuyện này lỗi do tui, má tui là người sai vì đổ lỗi cho em. Tui kêu gia nhân đi tìm chiếc nhẫn thì mới biết là do má làm rớt. Tui ấy náy lắm lung, nên tui muốn bù đấp cho em...nên là...tui

Lệ Sa: Cô Hai biết không từ ngày em gặp cô Hai là em đã thấy THƯƠNG rồi cô Hai à

Thái Anh: À ...hả...?

Lệ Sa: ừ là Thương...Thương tích đầy mình

Thái Anh: EM!

Lệ Sa (nắm lấy tay Thái Anh, ánh mắt nghiêm trọng làm Thái Anh giật mình nhìn trơ trơ): Cô Hai biết không từ ngày em gặp cô Hai là em chỉ muốn nói là MÌNH

Thái Anh: Lệ Sa..

Lệ Sa: Mình mẩy bầm dập hahahah.

Thái Anh: LẠP LỆ SAAAA, em có tin là tui___

Lệ Sa: Có tin là tui tăng em gấp đôi tiền nợ không? Cô Hai ơi câu này nghe hoài riết thiệt luôn rồi. Cô trêu đùa: Giờ tui phải nằm nhà thương rồi cô Hai à chắc là tiền nợ của tôi lại tăng lên đúng không? Cô Hai tính làm sao cho đặng nha chứ giờ tui nhức đầu chống mặt mắc ói khó thở quá.

Lệ Sa được nước thấy Thái Anh xuống nước thì giỡ thói lưu manh ăn vạ, biết đâu được khất nợ chuyện kia nên thay vì cô thấy đau lưng thì giờ cô đẻ thêm ra mắc ói.Thái Anh thấy quê quá tán nhẹ vào mặt Lệ sa một cái, cô cũng hùa theo giả vờ lăn lóc do đau.

Thái Anh khẽ cười, lắc đầu: đánh có đau miếng nào đâu mà bày đặt lăn lăn, tiền kia thì vẫn nợ. còn tiền nằm nhà thương này thì tui trả cho em em không cần trả lại

Lệ Sa: Vậy là tiền kia vẫn nợ á hả ( cô nói nhỏ lầm thầm rằng nàng thật keo )

Thái Anh: Nợ mãi là nợ, nói tui keo tưởng tui không nghe à có tin tiền nợ tăng gấp ba không. Há miệng ra tui đút cháo cho em nhanh lên

Lệ Sa: Cô Hai... không cần đâu mà tui có tay chứ bộ

Thái Anh: Nhanh lên, há miệng nhanh

Lệ Sa: Thoiiiiii

Thái Anh: Một...

Lệ Sa: thoiii mà cô nghĩ sao vậy, sợ ẻ

Thái Anh: Hai...

Lệ Sa làm sao chống nổi lại Thái Anh, cuối cùng thì cũng phải làm con chó nhỏ nghe lời nàng. Không khí trong phòng bớt căng thẳng. Thái Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, những nỗi buồn trong lòng cô dường như đã phần nào tan biến. Cô thấy lòng mình ấm lại khi nghe tiếng cười của Lệ Sa, và tự nhiên, tình yêu thương dành cho cô cũng lớn dần lên. Thái Anh nghĩ, có lẽ cuộc sống không chỉ là quyền lực và tiền bạc. Đôi khi, những điều nhỏ bé như sự quan tâm và chăm sóc chân thành lại là thứ quan trọng hơn cả. Cô nhìn Lệ Sa, trong lòng có một sự thay đổi nhỏ nhưng rõ rệt - có lẽ từ giờ, cô sẽ không chỉ coi Lệ Sa là người làm, mà là một người bạn, một người mà cô thực sự quan tâm.

________________________________________

Từng ngày trôi qua, sau khi hoàn thành công việc ở xưởng, Thái Anh cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn không thể bỏ qua việc đến thăm Lệ Sa. Từ sáng sớm, trong lòng cô đã có một cảm giác khó chịu khó lý giải. Khi đến nhà thương thì nhìn thấy Trân Ni và Lệ Sa bên nhau, cô không thể kiềm chế được cảm giác ghen tị. Nhưng bên ngoài, cô vẫn giữ vẻ thanh cao, quyền quý, cố gắng che giấu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Khi Thái Anh bước vào phòng bệnh, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm gương mặt cô trở nên sắc nét hơn bao giờ hết. Nhưng điều làm cô chú ý không phải là căn phòng bệnh viện trống trải, mà là cảnh tượng trước mắt: Lệ Sa đang ngồi trên giường bệnh, Trí Tú ngồi bên cạnh, còn Trân Ni thì nắm tay Lệ Sa thật chặt, trò chuyện với cô một cách thân mật. Ánh mắt của Trân Ni và Lệ Sa sáng lên, thỉnh thoảng họ lại cười rúc rích như thể không có gì có thể chia cắt họ. Nàng cảm thấy thật khó coi làm mấy hành động thật khó coi.

Chuyện là Trân Ni đi chợ thì gặp anh Tú, em có hỏi thăm Lệ Sa như nào rồi định đi kiếm Lệ Sa chơi thì mới biết Lệ Sa bị thương, anh Tú nghe lời Lệ Sa là nói cô bị té. Chứ không dám nói với em là Lệ Sa đi mần bị chủ đánh nếu không em sẽ giảy giụa lên.

Lệ Sa nhìn thấy Thái Anh, trên môi cô hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hơi lạnh lạnh. Thái Anh thì vẫn là người khó ăn khó chịu nhưng chưa bao giờ thể hiện sự khó chịu như này, nhưng hôm nay, trong đôi mắt của nàng có điều gì đó khác lạ. Lệ Sa cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí và vội vàng mở lời để phá vỡ sự im lặng

Lệ Sa: Cô Hai, cô tới rồi sao? nay cô Hai không có việc à

Trí Tú: Dạ chào cô hai

Thái Anh cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng giọng nói của cô lại có một chút chua chát
Thái Anh: Ừm chào mọi người, tui vừa mới xong công việc ở xưởng. Nên đến thăm em,tui không phải đã nói rồi sao, tôi đã mướn y tá chăm em rồi mà sau lại làm phiền đến cô út đây? Giọng nàng đều đều, nhưng ánh mắt sắc bén không rời khỏi Trân Ni.

Trân Ni cười nhẹ, rồi lại nhìn Thái Anh với một ánh mắt đầy thách thức. Em đứng lên, bước đến gần Lệ Sa hơn, và trong khi nắm tay Lệ Sa, em lại cố tình dùng lời lẽ đầy ám chỉ

Trân Ni: Lệ Sa, chị là chị em với Lệ Sa từ nhỏ, vậy nên là chị sẵn sàng chăm sóc em chị có thể chăm sóc em mà không cần phải xin phép ai cả. Em có việc gì cứ nói cho chị hỉu hong đừng có ngại. Em nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng cũng đầy kiêu ngạo.

Thái Anh không khỏi cảm thấy bị xúc phạm, nụ cười của nàng cứng đơ. Nàng nhìn vào đôi tay đang nắm chặt của Trân Ni và Lệ Sa, ánh mắt của nàng không thể che giấu sự ghen tị và buồn bực. Cảm giác không thể kiểm soát được dâng lên trong lòng, càng nhìn thấy cảnh tượng ấy, Thái Anh càng cảm thấy bực bội. Thái Anh và Trân Ni đứng đối diện nhau, không ai nhìn ai, nhưng lời nói của họ cứ như những mũi dao sắc nhọn, không ai chịu kém. Mỗi câu nói đều nhắm thẳng vào nhau, chỉ có Lệ Sa là người phải chịu đựng những màn "đá xéo" đầy tinh vi này.

Trân Ni nhìn Lệ Sa, cười nhẹ nhưng giọng đầy ẩn ý: Lệ Sa à, em biết không, đôi khi chuyện gặp phải tai nạn là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà, nếu em không phải vất vả làm việc cả ngày lẫn đêm, không phải tự mình xoay sở mọi thứ thì chắc sẽ không gặp phải chuyện xui xẻo đó đâu. Dù sao thì, thật may là em có người chăm sóc chu đáo, lo lắng cho em, đúng không? Chắc chắn không phải lúc nào cũng là những người có cuộc sống quá 'rảnh rang' như... một số người đâu

Lệ Sa: em....

Thái Anh không chịu thua, ánh mắt lướt qua Trân Ni rồi quay sang Lệ Sa với nụ cười nhạt: Lệ Sa, em không cần lo lắng quá đâu. Lỗi cũng một phần tại tui tui sẽ từ từ bù đấp cho em, nhưng mà tui mừng vì may mắn là em không phải sống trong một môi trường quá kiểm soát sống trong chốn khuê phòng, như kiểu ba mẹ lúc nào cũng muốn em phải sống theo ý họ. Em có thể tự do quyết định cuộc sống của mình, và khi có chuyện xảy ra, người luôn ở bên cạnh em, chăm sóc em không phải là ai khác, mà chính là...ừm

Lệ Sa: em....

Trân Ni cười khẽ, đôi mắt lộ rõ vẻ chế giễu: Nhưng mà, nếu như em không thiếu nợ, chắc sẽ không phải lao vào làm việc vất vả như vậy, đúng không? Đôi khi, những người xung quanh cứ thích làm mọi chuyện trở nên phức tạp, khiến người khác phải lao đao. Nhưng mà, cũng không sao đâu, em cũng đã có người luôn ở bên để hỗ trợ em trong lúc này.

Thái Anh không bỏ qua, giọng đầy châm biếm: Nhưng mà, dù cho em có làm gì đi nữa, ai là người ở bên cạnh em trong lúc khó khăn nhất? Ai là người sẵn sàng chăm sóc em mà không cần ai phải nhắc nhở, chứ không phải những người chỉ biết đứng từ xa, nói những điều không hiểu rõ tình hình? Chắc chắn không phải người suốt ngày bị quản lý chặt chẽ theo ý cha má đến nỗi không thể làm gì theo ý mình đâu

Cả hai cứ thế trao nhau những ánh mắt đầy ẩn ý, không trực tiếp nói ra nhưng mỗi lời đều đầy tính khinh miệt. Lệ Sa đứng giữa, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng nhưng không dám nói gì, chỉ biết im lặng nhìn những mũi tên sắc nhọn cứ vô tình hay cố ý bắn về phía mình. Chính lúc này, Trí Tú nhận thấy không khí giữa ba người không ổn. Anh đứng dậy, giọng điềm tĩnh:

Trí Tú: Trân Ni, muộn rồi, mẹ em sẽ lo lắng đó. Chúng ta về thôi, anh đưa em về đi chợ mà tới giờ này chưa về nữa về trễ bà bá hộ la em bây giờ

Trân Ni nhìn anh, đôi mắt vẫn không rời khỏi Lệ Sa. Cô không cam tâm, nhưng lại biết rằng nếu ở lại lâu, mẹ sẽ gọi. Cuối cùng, cô đành đứng dậy, đi về phía Trí Tú với một cái nhìn đầy tiếc nuối.
Trí Tú vội vàng bước theo Trân Ni ra cửa. Trân Ni, dù rất muốn ở lại lâu hơn để tiếp tục trò chuyện với Lệ Sa, nhưng cuối cùng đành phải chấp nhận ra về. Trong khi đi, cô còn không quên quay lại nhìn Thái Anh một cách đầy thách thức.

Đêm khuya, khi tất cả mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối tĩnh lặng, Thái Anh trở về nhà, bước vào căn phòng lạnh lẽo của mình. Cánh cửa đóng lại với một tiếng "cạch" nhẹ, nàng lặng lẽ tiến vào bóng tối, không một ánh đèn, không một âm thanh. Chỉ có tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng, như thể không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của đêm. Nàng ngồi xuống chiếc ghế bành cổ điển, tay nắm chặt tách trà còn ấm, nhưng trong lòng nàng lại là một cơn bão âm ỉ. Đôi mắt nàng sắc lạnh nhìn về phía trước, như thể nhìn xuyên qua bóng tối. Trong giây phút này, nàng cảm thấy mình hoàn toàn cô đơn, không ai có thể thấy được sự bão tố đang cuộn trào trong tâm trí nàng. Mỗi khi nghĩ đến Trân Ni, nàng lại cảm thấy một cơn tức giận bùng lên, như thể có ai đó đang thách thức quyền lực của mình. Tay nàng bóp chặt tách trà, ngón tay trắng bệch, nhưng nàng không hề cảm thấy đau. Đau đớn là thứ mà nàng đã từ lâu bỏ lại sau lưng. Nàng tự thì thầm trong bóng tối, giọng nói trầm và lạnh lùng, như thể những lời này không phải để nói ra mà để nghiền nát mọi thứ: "Tôi nhất định sẽ không để ai kể cả Trân Ni là thanh mai trúc mã của em cản đường tôi. Lệ Sa à, tôi sẽ làm bằng mọi giá để chiếm lấy trái tim em ấy. Không ai có thể thay thế tôi." Nàng biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng để chiếm trọn trái tim Lệ Sa, Lệ Sa khác với lũ đàn ông ham mê sắc dục tầm thường khác, cô là một người trượng nghĩa. Phải để Lệ Sa nhìn nhận ra Thái Anh sẽ là người duy nhất còn lại bên cạnh cô suốt cuộc đời. Đến lúc đó, nàng sẽ khiến Lệ Sa hiểu rằng chỉ có mình nàng mới xứng đáng để có được tình cảm ấy. Đêm nay, trong bóng tối sâu thẳm, Thái Anh đã quyết định. Dù phải hy sinh, dù phải làm bất kỳ điều gì, nàng sẽ không bao giờ từ bỏ. Trân Ni sẽ không bao giờ là mối đe dọa đối với tình cảm của nàng và Lệ Sa. Nàng sẽ làm tất cả để chiếm lấy tình yêu của cô ấy. Bằng mọi giá, cái danh Cô Hai Phác tãn nhẫn không phải tự nhiên mà có

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store