Bhtt Lac Hoa Tua Tuyet
Lâm Lạc Hương đưa em trai về trước cửa phòng, Lâm Lạc Khánh giơ tay ra hiệu cho cô đi về, bản thân tự mở cửa một khoảng nhỏ đủ cho một người lọt vào, nhanh chóng chui vào rồi đóng cửa ngay lập tức, Lâm Lạc Hương cảm thấy quái lạ nhưng vẫn quay lưng đi về phòng mình, nằm vật ra giường lười biếng vớ lấy cái điện thoại, thấy đã gần 7 giờ, cô đành cố ngồi dậy, lại đi xuống phố mua tạm 2 bát mì mang lên, gõ cửa phòng Lâm Lạc Khánh :
"Tiểu Khánh, ăn tối.""..."Không có ai đáp lại"Tiểu Khánh?"
Lâm Lạc Hương nhíu mày, cầm tay nắm cửa, khẽ đẩy vào :
"Chị vào nhé?"Bên trong căn phòng tối om không một tiếng động, im lặng đến quái lạ.Cô lần mò tìm công tắc điện nhưng thật kỳ lạ, không thấy nó đâu.Lâm Lạc Hương đi vào thêm chút nữa, miệng khẽ gọi :
"Tiểu Khánh?"Bỗng cánh cửa đằng sau cô đóng sập lại, cô giật mình quay đầu, chỉ thấy một mảng tối om.Lâm Lạc Hương bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tay cầm chặt túi đựng mì, hơi run run bước lên thêm một bước.Bỗng nhiên cả căn phòng bừng sáng, trước mắt cô là Lâm Lạc Khánh đứng ở giữa đang cười rất tươi, đứng 2 bên là bạn bè cô, còn có cả Tiểu Khôi. "Chị hai, chúc mừng sinh nhật!"
Lâm Lạc Khánh mở miệng trước tiên. Ngay sau đó những người xung quanh cùng đồng thanh :
"Chúc mừng sinh nhật!"Lâm Lạc Hương hơi ngạc nhiên, ngó ra phía sau Lâm Lạc Khánh thấy 1 cái bánh gato to, rất nhiều món vặt xung quanh và quà tặng.Cô từ ngạc nhiên đến xúc động, mỉm cười đi về phía mọi người, dang tay ôm Lâm Lạc Khánh một cái rồi bỏ ra, vỗ vỗ vai nó, lại nhìn sang những người khác :
"Cảm ơn mọi người."Tất cả mọi người đều cười nhìn cô, thay nhau tặng cô những gói quà nhỏ.Tại sao cô lại có thể quên sinh nhật mình được nhỉ?
Lâm Lạc Hương vừa nghĩ vừa nhai bim bim. Hazz mặc kệ, chút nữa về phòng còn phải cày thêm 2 chương truyện cho Hội chị em nữa chứ.Nghĩ vớ vẩn một hồi, cô mang đôi ngọc ra ngắm. Thực sự cô cảm thấy nó rất quen, rất rất quen nhưng cô cũng chắc chắn là chưa bao giờ gặp nó. Lại nghĩ nghĩ một lát, cất nó vào hộp, cho vào túi, vừa lúc đó có tiếng gọi từ phía ồn ào kia truyền lại :
"Lạc Hương, qua đây chơi này!""Được." Cô mỉm cười chạy lại nhập cuộc cùng mọi người._______________
Sáng hôm sau, Lâm Lạc Hương thức dậy, ngáp một cái, rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi, liền vơ balo phi đến trường.Hôm nay trường cô tổ chức dã ngoại trải nghiệm trên một vùng đồi khá rộng và vắng vẻ. Cô vốn định không tham gia, nhưng vì có người kia đi, nên cô cũng đi.Đúng 9 giờ sáng, xe bus trường cô đã có mặt tại đỉnh đồi. Từng tốp học sinh hí hửng ùa ra khỏi xe, tản ra khắp nơi thăm thú ngắm cảnh."Các em đi chơi xung quanh đây, đúng 30 phút sau tập hợp về chỗ này." Cô tổng phụ trách nghiêm nghị nói với đám học sinh, giọng điệu có chút lo lắng : "Các em nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa, tránh mấy chỗ vách đá ra." "Vâng." Đám học sinh đồng thanh trả lời rồi lại chia tốp tản ra đi thăm quan.Lâm Lạc Hương cùng với cô bạn thân Hồng Hồng dắt nhau chuẩn bị rời đi thì một cánh tay kéo cô lại :"Tiểu Lạc.""Hửm?" nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, bất giác tim đập loạn một nhịp : "A, Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"Từ Vũ là anh trai của Từ Khôi, cũng là học trưởng đẹp trai ôn nhu dịu dàng, người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường đại học này. Cô và cậu ấy vốn là thanh mai trúc mã, Từ Vũ lớn hơn Lâm Lạc Hương một tuổi, nhưng không xưng anh em mà gọi nhau như bạn bè. Chính là huynh đệ tình thâm!Nhưng không biết từ bao giờ, cô dần dần đối với Từ Vũ lại là một thứ tình cảm nhỉnh hơn tình bạn một chút. Chính là thích."À không ..." Từ Vũ hơi ngập ngừng mở lời :
"Ờ thì... tớ muốn nhờ Hồng Hồng một chút ...""Được." Lâm Lạc Hương mỉm cười quay sang Hồng Hồng :
"Đi đi, tớ qua bên kia đợi." Tuy cười nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi buồn. Tiểu Vũ không phải là tìm cô sao?Hồng Hồng gật đầu một cái, liền theo sau Từ Vũ đi ra một khoảng đất trống, nói chuyện gì đó, Lâm Lạc Hương vờ không để tâm, trong lòng khó chịu nhưng vẫn nhấc chân đi về phía vách đá vắng vẻ ở khá xa, ngồi đợi Hồng Hồng về."Hồng Hồng, cái này ..." Từ Vũ vừa nói vừa móc trong túi ra một phong thư nho nhỏ màu hồng, cẩn thận đưa cho Hồng Hồng, ngập ngừng nói :
"Cậu ... giúp tớ đưa cho Tiểu Lạc được không? Tớ ..." Hồng Hồng tròn mắt ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, cười cười nhận lấy phong thư đặt vào túi, vỗ ngực tự tin :
"Được được, cậu yên tâm, giao cho tớ.""Được."Hai người chào tạm biệt nhau rồi tách ra. Từ Vũ đi tìm Từ Khôi, Hồng Hồng đi tìm Lâm Lạc Hương.Cùng lúc đó ở vách đá, Lâm Lạc Hương ngồi đợi Hồng Hồng được một chút thì có một tốp nữ sinh đi tới, dẫn đầu là vị sư tỷ khối trên, được mệnh danh là hoa khôi của khối, Hồ Tiểu Mai.Vừa nhìn thấy Lâm Lạc Hương, cô ta cười nhếch môi, tới gần mở miệng châm chọc :
"Ai za, đây chẳng phải là vị trúc mã của học trưởng Từ sao? Đệ nhất xấu nữ khối dưới, Lâm Lạc Hương?"Lâm Lạc Hương nghe thấy "đệ nhất xấu nữ" liền ngước mắt nhìn Hồ Tiểu Mai. Cái biệt danh đó ở đâu ra chứ? Chẳng phải cô chỉ hơi không ưa nhìn thôi hả? Với "một chút" quầng thâm do thức đêm cày truyện mà thôi, đâu đến nỗi được mệnh danh "đệ nhất xấu nữ" chứ? Ừm... mặc dù xấu thật.Lâm Lạc Hương nén giận, mỉm cười hết sức thân thiện đáp lại :
"A, Hồ học tỷ, hay nên gọi là Hồ hoa khôi?"Hồ Tiểu Mai nghe vậy thì sung sướng hất cằm, vênh váo tự đắc. Đây đúng là đại diện cho kiểu nữ phụ ngu ngốc không xuất hiện quá 3 chương.Lâm Lạc Hương ngừng một chút rồi tiếp tục :
"Học tỷ, cô xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, hoàn mỹ như vậy, Từ Vũ sao lại không thèm nhìn cô lấy một cái chứ, thật không hiểu nổi mà."Haha, Lâm Lạc Hương cô biết thừa Hồ Tiểu Mai thích Từ Vũ, mà nói ra thì hết nửa số nữ sinh trường này thích cậu ấy rồi, chậc chậc, ưu tú quá làm chi.Hồ Tiểu Mai nghe vậy nhíu mày nhìn Lâm Lạc Hương, nghiến răng nghiến lợi. Hoa khôi khối như cô, lại học chung lớp với Từ Vũ, vậy mà Từ Vũ không thèm để ý đến cô, suốt ngày chạy xuống khối dưới gặp Lâm Lạc Hương, miệng lúc nào cũng "Tiểu Lạc, Tiểu Lạc." Nói không ghen tị thì là nói dối.Vốn đã ghen tị với Lâm Lạc Hương, lại bị cô trêu tức, Hồ Tiểu Mai cả giận chạy tới đẩy mạnh cô một cái, ai ngờ số cô đen đủi, ngay đằng sau là vách đá trơn, lúc bị đẩy ra sau chân đạp vào vách đá chết dẫm ấy, không nghi ngờ gì trượt chân ngã ngửa ra đằng sau, trực tiếp lăn từ đỉnh đồi cao xuống.Đúng lúc Hồng Hồng đi tới nhìn thấy, hốt hoảng kêu lên :
"Tiểu Lạc!!! Cứu, cứu mạng!! Người đâu mau cứu mạng!!"
Hồng Hồng gào khản cổ họng, tay bám trên vách đá nhìn xuống nơi Lâm Lạc Hương vừa ngã, miệng không ngừng kêu cứu :
"Cứu với! Có ai không mau cứu cậu ấy! Tiểu Lạc!"Về phía Hồ Tiểu Mai, sau khi đẩy người mới bình tĩnh lại, hốt hoảng khi thấy Lâm Lạc Hương ngã xuống đồi, vội vàng kéo theo đồng bọn đi tìm giáo viên, cô cũng không muốn hại chết Lâm Lạc Hương, tất cả chỉ là tai nạn, đúng, là tai nạn!
"Tiểu Khánh, ăn tối.""..."Không có ai đáp lại"Tiểu Khánh?"
Lâm Lạc Hương nhíu mày, cầm tay nắm cửa, khẽ đẩy vào :
"Chị vào nhé?"Bên trong căn phòng tối om không một tiếng động, im lặng đến quái lạ.Cô lần mò tìm công tắc điện nhưng thật kỳ lạ, không thấy nó đâu.Lâm Lạc Hương đi vào thêm chút nữa, miệng khẽ gọi :
"Tiểu Khánh?"Bỗng cánh cửa đằng sau cô đóng sập lại, cô giật mình quay đầu, chỉ thấy một mảng tối om.Lâm Lạc Hương bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tay cầm chặt túi đựng mì, hơi run run bước lên thêm một bước.Bỗng nhiên cả căn phòng bừng sáng, trước mắt cô là Lâm Lạc Khánh đứng ở giữa đang cười rất tươi, đứng 2 bên là bạn bè cô, còn có cả Tiểu Khôi. "Chị hai, chúc mừng sinh nhật!"
Lâm Lạc Khánh mở miệng trước tiên. Ngay sau đó những người xung quanh cùng đồng thanh :
"Chúc mừng sinh nhật!"Lâm Lạc Hương hơi ngạc nhiên, ngó ra phía sau Lâm Lạc Khánh thấy 1 cái bánh gato to, rất nhiều món vặt xung quanh và quà tặng.Cô từ ngạc nhiên đến xúc động, mỉm cười đi về phía mọi người, dang tay ôm Lâm Lạc Khánh một cái rồi bỏ ra, vỗ vỗ vai nó, lại nhìn sang những người khác :
"Cảm ơn mọi người."Tất cả mọi người đều cười nhìn cô, thay nhau tặng cô những gói quà nhỏ.Tại sao cô lại có thể quên sinh nhật mình được nhỉ?
Lâm Lạc Hương vừa nghĩ vừa nhai bim bim. Hazz mặc kệ, chút nữa về phòng còn phải cày thêm 2 chương truyện cho Hội chị em nữa chứ.Nghĩ vớ vẩn một hồi, cô mang đôi ngọc ra ngắm. Thực sự cô cảm thấy nó rất quen, rất rất quen nhưng cô cũng chắc chắn là chưa bao giờ gặp nó. Lại nghĩ nghĩ một lát, cất nó vào hộp, cho vào túi, vừa lúc đó có tiếng gọi từ phía ồn ào kia truyền lại :
"Lạc Hương, qua đây chơi này!""Được." Cô mỉm cười chạy lại nhập cuộc cùng mọi người._______________
Sáng hôm sau, Lâm Lạc Hương thức dậy, ngáp một cái, rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi, liền vơ balo phi đến trường.Hôm nay trường cô tổ chức dã ngoại trải nghiệm trên một vùng đồi khá rộng và vắng vẻ. Cô vốn định không tham gia, nhưng vì có người kia đi, nên cô cũng đi.Đúng 9 giờ sáng, xe bus trường cô đã có mặt tại đỉnh đồi. Từng tốp học sinh hí hửng ùa ra khỏi xe, tản ra khắp nơi thăm thú ngắm cảnh."Các em đi chơi xung quanh đây, đúng 30 phút sau tập hợp về chỗ này." Cô tổng phụ trách nghiêm nghị nói với đám học sinh, giọng điệu có chút lo lắng : "Các em nhớ cẩn thận, đừng đi quá xa, tránh mấy chỗ vách đá ra." "Vâng." Đám học sinh đồng thanh trả lời rồi lại chia tốp tản ra đi thăm quan.Lâm Lạc Hương cùng với cô bạn thân Hồng Hồng dắt nhau chuẩn bị rời đi thì một cánh tay kéo cô lại :"Tiểu Lạc.""Hửm?" nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, bất giác tim đập loạn một nhịp : "A, Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"Từ Vũ là anh trai của Từ Khôi, cũng là học trưởng đẹp trai ôn nhu dịu dàng, người tình trong mộng của biết bao nữ sinh trong trường đại học này. Cô và cậu ấy vốn là thanh mai trúc mã, Từ Vũ lớn hơn Lâm Lạc Hương một tuổi, nhưng không xưng anh em mà gọi nhau như bạn bè. Chính là huynh đệ tình thâm!Nhưng không biết từ bao giờ, cô dần dần đối với Từ Vũ lại là một thứ tình cảm nhỉnh hơn tình bạn một chút. Chính là thích."À không ..." Từ Vũ hơi ngập ngừng mở lời :
"Ờ thì... tớ muốn nhờ Hồng Hồng một chút ...""Được." Lâm Lạc Hương mỉm cười quay sang Hồng Hồng :
"Đi đi, tớ qua bên kia đợi." Tuy cười nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi buồn. Tiểu Vũ không phải là tìm cô sao?Hồng Hồng gật đầu một cái, liền theo sau Từ Vũ đi ra một khoảng đất trống, nói chuyện gì đó, Lâm Lạc Hương vờ không để tâm, trong lòng khó chịu nhưng vẫn nhấc chân đi về phía vách đá vắng vẻ ở khá xa, ngồi đợi Hồng Hồng về."Hồng Hồng, cái này ..." Từ Vũ vừa nói vừa móc trong túi ra một phong thư nho nhỏ màu hồng, cẩn thận đưa cho Hồng Hồng, ngập ngừng nói :
"Cậu ... giúp tớ đưa cho Tiểu Lạc được không? Tớ ..." Hồng Hồng tròn mắt ngạc nhiên, sau đó như hiểu ra, cười cười nhận lấy phong thư đặt vào túi, vỗ ngực tự tin :
"Được được, cậu yên tâm, giao cho tớ.""Được."Hai người chào tạm biệt nhau rồi tách ra. Từ Vũ đi tìm Từ Khôi, Hồng Hồng đi tìm Lâm Lạc Hương.Cùng lúc đó ở vách đá, Lâm Lạc Hương ngồi đợi Hồng Hồng được một chút thì có một tốp nữ sinh đi tới, dẫn đầu là vị sư tỷ khối trên, được mệnh danh là hoa khôi của khối, Hồ Tiểu Mai.Vừa nhìn thấy Lâm Lạc Hương, cô ta cười nhếch môi, tới gần mở miệng châm chọc :
"Ai za, đây chẳng phải là vị trúc mã của học trưởng Từ sao? Đệ nhất xấu nữ khối dưới, Lâm Lạc Hương?"Lâm Lạc Hương nghe thấy "đệ nhất xấu nữ" liền ngước mắt nhìn Hồ Tiểu Mai. Cái biệt danh đó ở đâu ra chứ? Chẳng phải cô chỉ hơi không ưa nhìn thôi hả? Với "một chút" quầng thâm do thức đêm cày truyện mà thôi, đâu đến nỗi được mệnh danh "đệ nhất xấu nữ" chứ? Ừm... mặc dù xấu thật.Lâm Lạc Hương nén giận, mỉm cười hết sức thân thiện đáp lại :
"A, Hồ học tỷ, hay nên gọi là Hồ hoa khôi?"Hồ Tiểu Mai nghe vậy thì sung sướng hất cằm, vênh váo tự đắc. Đây đúng là đại diện cho kiểu nữ phụ ngu ngốc không xuất hiện quá 3 chương.Lâm Lạc Hương ngừng một chút rồi tiếp tục :
"Học tỷ, cô xinh đẹp như vậy, thông minh như vậy, hoàn mỹ như vậy, Từ Vũ sao lại không thèm nhìn cô lấy một cái chứ, thật không hiểu nổi mà."Haha, Lâm Lạc Hương cô biết thừa Hồ Tiểu Mai thích Từ Vũ, mà nói ra thì hết nửa số nữ sinh trường này thích cậu ấy rồi, chậc chậc, ưu tú quá làm chi.Hồ Tiểu Mai nghe vậy nhíu mày nhìn Lâm Lạc Hương, nghiến răng nghiến lợi. Hoa khôi khối như cô, lại học chung lớp với Từ Vũ, vậy mà Từ Vũ không thèm để ý đến cô, suốt ngày chạy xuống khối dưới gặp Lâm Lạc Hương, miệng lúc nào cũng "Tiểu Lạc, Tiểu Lạc." Nói không ghen tị thì là nói dối.Vốn đã ghen tị với Lâm Lạc Hương, lại bị cô trêu tức, Hồ Tiểu Mai cả giận chạy tới đẩy mạnh cô một cái, ai ngờ số cô đen đủi, ngay đằng sau là vách đá trơn, lúc bị đẩy ra sau chân đạp vào vách đá chết dẫm ấy, không nghi ngờ gì trượt chân ngã ngửa ra đằng sau, trực tiếp lăn từ đỉnh đồi cao xuống.Đúng lúc Hồng Hồng đi tới nhìn thấy, hốt hoảng kêu lên :
"Tiểu Lạc!!! Cứu, cứu mạng!! Người đâu mau cứu mạng!!"
Hồng Hồng gào khản cổ họng, tay bám trên vách đá nhìn xuống nơi Lâm Lạc Hương vừa ngã, miệng không ngừng kêu cứu :
"Cứu với! Có ai không mau cứu cậu ấy! Tiểu Lạc!"Về phía Hồ Tiểu Mai, sau khi đẩy người mới bình tĩnh lại, hốt hoảng khi thấy Lâm Lạc Hương ngã xuống đồi, vội vàng kéo theo đồng bọn đi tìm giáo viên, cô cũng không muốn hại chết Lâm Lạc Hương, tất cả chỉ là tai nạn, đúng, là tai nạn!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store