Bhtt Hyerisubin Ben Canh Em
Ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa sổ, tạo thành những vệt sáng dài trên sàn gỗ. Chung Subin ngồi xổm bên góc bếp nhỏ, nhẹ nhàng đổ thức ăn ra chiếc đĩa nhỏ đặt trước mặt con mèo."Đến đây nào, bé ngoan." Giọng nàng dịu dàng, bàn tay vẫy vẫy con mèo trắng muốt đang lười biếng nằm trên ghế sofa.Con mèo nghe tiếng gọi, ngước đôi mắt xanh trong veo lên nhìn nàng, rồi uể oải nhảy xuống đất, từng bước chân mềm mại tiến lại gần. Nó dụi đầu vào tay nàng, kêu một tiếng nho nhỏ rồi mới chịu ăn.Chung Subin mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại. Con mèo này vốn thuộc về Lee Doohwan, nhưng anh nói dạo này công việc bận rộn, không có nhiều thời gian chăm sóc nó. Anh đề nghị nàng mang nó về nuôi, dù sao ở bên nàng, nó cũng sẽ được quan tâm nhiều hơn."Nhóc con, từ giờ ở với chị nhé." Chung Subin thì thầm, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp hiếm hoi.Căn hộ mới của nàng không quá rộng, nhưng đủ để nàng cảm thấy an toàn và thoải mái. Ở đây, nàng có thể bắt đầu lại, tìm lại chút bình yên sau những tháng ngày xáo trộn.Con mèo ăn xong, ngoan ngoãn cuộn mình bên chân nàng. Chung Subin nhìn nó, đôi mắt thoáng nét dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa chút cô đơn.Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng trong căn hộ nhỏ. Chung Subin liếc nhìn màn hình, thấy tên Kang Eunji hiện lên. Nàng chần chừ một chút rồi mới bắt máy."Alo, chị Eunji à?" Giọng nàng nhẹ nhàng, vẫn còn đượm chút ngái ngủ."Ừ, em bận không? Chị gọi có làm phiền em không?" Đầu dây bên kia, giọng Kang Eunji trong trẻo, mang theo chút hứng khởi."Không đâu, em đang ở nhà thôi. Có chuyện gì không chị?" Chung Subin nhẹ nhàng hỏi, tay vô thức vuốt ve bộ lông mềm mượt của con mèo đang nằm bên chân."À, chị gọi để nhắc em chuyện ngày mai đi dã ngoại. Mọi người đều háo hức lắm rồi, em vẫn nhớ chứ?"Chung Subin khựng lại, trong đầu nàng thoáng qua hình ảnh những khuôn mặt quen thuộc ở quán cà phê, bầu không khí vui vẻ của những buổi tụ tập. Nàng đã từng gật đầu đồng ý, nhưng lúc này trong lòng lại có chút do dự."Em... em nhớ rồi." Nàng đáp khẽ, giọng có chút lưỡng lự."Em đừng bảo là muốn rút lui đấy nhé?" Kang Eunji lập tức nhận ra sự khác thường trong giọng nói của nàng, liền lên tiếng hỏi. "Nếu em không đi, mọi người sẽ buồn lắm đấy.""Không phải đâu... Em chỉ là...""Em chỉ là sao? Có gì cứ nói với chị đi."Chung Subin im lặng vài giây, nàng không biết nên diễn tả thế nào cảm giác trong lòng mình. Kể từ khi chuyển đến chỗ ở mới, nàng gần như tách biệt với mọi người, trái tim nàng như đóng chặt lại, chẳng muốn mở ra với ai."Em sợ mình sẽ làm mọi người mất vui." Cuối cùng nàng cũng thốt ra được điều mình lo lắng."Ngốc quá!" Kang Eunji bật cười, trong giọng nói không có chút trách móc nào, ngược lại còn mang theo sự ấm áp. "Em ở đó, chị mới thấy vui. Mọi người cũng vậy. Em nghĩ ai cũng vui vẻ mà không có em à?""Nhưng mà...""Không nhưng nhị gì hết! Nếu em không đến, chị sẽ trực tiếp đến nhà kéo em đi đấy!"Giọng nói cương quyết của Kang Eunji khiến Chung Subin bật cười. Nàng biết mình không thể từ chối nữa, cũng không muốn làm chị ấy thất vọng."Được rồi, em sẽ đi. Chị không cần đến kéo em đâu.""Đó! Có phải tốt không? Chị đảm bảo em sẽ có một ngày thật vui. Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, chỉ cần tận hưởng thôi.""Vâng, em sẽ cố gắng.""Cố gắng gì chứ! Cứ thả lỏng đi. Mà này, em có cần chị đón không?""Không cần đâu chị, em tự đi được mà.""Ok, vậy hẹn gặp em ngày mai nhé. Nhớ mang theo đồ thoải mái một chút nha!""Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị.""Cảm ơn gì chứ, ngốc nghếch. Nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp nha!"Kang Eunji cúp máy, để lại trong lòng Chung Subin một chút ấm áp len lỏi. Nàng nhìn xuống con mèo nhỏ đang nằm cuộn tròn dưới chân mình, nhẹ nhàng nói:"Ngày mai chúng ta cùng đi chơi. Em có thích không?"Con mèo ngước đôi mắt trong veo lên nhìn nàng, kêu một tiếng nhỏ như đáp lại.Chung Subin mỉm cười, lần này nụ cười có chút nhẹ nhõm hơn trước. Có lẽ, đã đến lúc nàng mở lòng mình một chút, thử đón nhận những niềm vui nhỏ bé trong cuộc sống.__________________Ngày hôm sau nhanh đến, Chung Subin đã dậy từ sớm, chuẩn bị sẵn đồ đạc cho buổi dã ngoại. Chiếc ba lô gọn gàng đặt cạnh cửa, bên trong chứa đủ quần áo, vật dụng cá nhân và một ít thức ăn nhẹ cho con mèo nhỏ.Tiếng chuông cửa vang lên, Chung Subin bước ra mở cửa, nhìn thấy cậu trai trẻ đang đứng đó, nụ cười rạng rỡ trên môi."Cậu đến rồi à?" Chung Subin nói, giọng nhẹ nhàng.Cậu trai tên Jang Minjun, bằng tuổi với nàng, là đồng nghiệp trong quán cà phê. Jang Minjun thân thiện và dễ gần, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người."Ừ, chị Eunji bảo mình đến giúp cậu mang đồ. Đồ đạc đâu, để mình xách cho." Jang Minjun nói, ánh mắt tươi sáng, không ngại ngần đưa tay về phía ba lô.Chung Subin bật cười: "Cảm ơn nhé. Nhưng mình cũng không mang nhiều đồ đâu."Jang Minjun không để nàng từ chối, cậu nhanh tay xách lấy ba lô. "Không sao, cứ để mình. Xe đang đợi ở dưới rồi đấy, đi thôi!"Hai người cùng nhau bước xuống cầu thang, Jang Minjun vừa đi vừa hỏi han. "Cậu nuôi mèo à? Mình nghe nói cậu mới chuyển chỗ ở, có gặp khó khăn gì không?""À, cũng không có gì đâu. Chỗ ở mới khá ổn. Còn con mèo này là của bạn mình, nó tạm ở với mình thôi."Jang Minjun gật đầu, chân bước nhanh nhẹn nhưng vẫn luôn chú ý tốc độ của Chung Subin. "Vậy thì tốt. Thấy cậu dạo này vui vẻ hơn, mọi người cũng yên tâm đấy."Chung Subin khẽ mỉm cười, nàng cảm nhận được sự quan tâm từ Jang Minjun và mọi người xung quanh. Điều đó khiến nàng cảm thấy ấm áp, dù đôi lúc vẫn còn chút dè dặt.Xuống đến xe, Kang Eunji đã ngồi sẵn ở ghế lái, chị ấy hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với hai người: "Nào, nhanh lên! Mọi người khác đang đợi ở điểm hẹn đấy."Jang Minjun giúp Chung Subin đặt hành lý vào cốp xe rồi mở cửa xe cho nàng lên trước. Cậu ngồi vào ghế sau, vẫn giữ nụ cười vui vẻ, hào hứng chờ đợi chuyến đi chơi.Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, không khí bên trong tràn ngập sự thoải mái và tiếng nói cười.Ánh nắng gần trưa len lỏi qua những tán cây, tạo nên những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Chiếc xe của Kang Eunji dừng lại ở một bãi đất trống gần hồ nước, nơi đã được trải sẵn những tấm thảm picnic và một vài chiếc ghế xếp. Không khí trong lành, thoang thoảng mùi cỏ cây và hơi nước mát rượi từ hồ.Chung Subin mở cửa xe bước xuống, đôi mắt nheo lại vì ánh sáng. Nàng kéo nhẹ chiếc mũ lưỡi trai, che bớt nắng rồi cùng Jang Minjun lấy hành lý xuống.Con mèo nhỏ trong chiếc túi xách riêng kêu lên vài tiếng khe khẽ, như cũng cảm nhận được sự mới mẻ của nơi này."Chung Subin!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.Nàng quay lại, bắt gặp Lee Doohwan đang đứng gần đó, nụ cười dịu dàng trên gương mặt anh. Anh mặc áo phông đơn giản và quần short thoải mái, trông có vẻ thư thái và gần gũi hơn thường ngày."Anh Doohwan!" Chung Subin mỉm cười, bước tới gần."Anh không ngờ em cũng đi dã ngoại đấy. Eunji rủ anh, nhưng anh cứ nghĩ chỉ có mấy người bạn của cô ấy thôi."Chung Subin nhìn quanh, phát hiện ra vài gương mặt lạ. Những người bạn của Kang Eunji trông đều rất thân thiện, họ đang bận rộn sắp xếp bàn ghế, chuẩn bị thức ăn."Chắc mọi người đều là bạn của chị Eunji phải không?" Chung Subin hỏi.Lee Doohwan gật đầu: "Ừ, phần lớn là bạn cũ của chị ấy từ thời đại học. Anh cũng chỉ quen một vài người thôi."Trong lúc hai người trò chuyện, Kang Eunji đã mang theo giỏ thức ăn đến: "Mọi người trò chuyện xong rồi thì vào giúp tôi một tay với. Phải chuẩn bị bữa trưa đấy!"Jang Minjun đã nhanh nhẹn chạy tới trước, cậu đỡ lấy giỏ từ tay Kang Eunji: "Để em giúp chị!"Chung Subin và Lee Doohwan cũng nhanh chóng nhập cuộc. Mọi người cùng nhau trải khăn lên thảm cỏ, bày biện thức ăn và chuẩn bị những dụng cụ nấu nướng. Không khí trở nên náo nhiệt và vui vẻ hơn khi có thêm nhiều người tham gia.Một cô gái tóc ngắn, năng động bước tới tự giới thiệu: "Chào em, chị là Yoon Hana, bạn cùng lớp với Eunji hồi đại học. Em là Chung Subin đúng không?""Đúng rồi, rất vui được gặp cậu."Yoon Hana cười tươi: "Nghe Eunji nhắc đến em nhiều lắm, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."Chung Subin có chút ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, nàng cảm nhận được sự thân thiện từ Yoon Hana và những người bạn khác.Trong lúc mọi người bận rộn chuẩn bị, Lee Doohwan đi đến bên Chung Subin, nhẹ giọng hỏi: "Em có mệt không? Hay muốn ngồi nghỉ một chút không?"Chung Subin lắc đầu: "Em ổn. Được giúp mọi người thế này cũng vui mà."Lee Doohwan nhìn nàng, trong ánh mắt anh có chút gì đó dịu dàng và quan tâm.Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Kang Eunji đứng giữa vòng tròn, vỗ tay tập hợp mọi người lại: "Nào, bây giờ chúng ta sẽ chia nhóm để chuẩn bị phần còn lại nhé! Một nhóm phụ trách nấu nướng, một nhóm chơi trò chơi để đợi thức ăn. Ai muốn tham gia trò chơi nào?"Tiếng hò reo hưởng ứng vang lên, những cánh tay giơ lên đầy hào hứng.Khi Kang Eunji chia nhóm xong, Chung Subin không ngần ngại bước tới nhóm nấu nướng. Nàng cảm thấy mình có thể giúp đỡ một chút, hơn nữa cũng muốn tránh xa sự náo nhiệt của nhóm trò chơi."Em muốn phụ nấu nướng hả?" Kang Eunji hỏi, nụ cười thân thiện.Chung Subin gật đầu: "Vâng, em cũng biết chút ít nấu ăn, để em phụ chị nhé.""Được rồi, em giúp chị sơ chế rau củ đi. Ở đây có dao và thớt này." Kang Eunji vừa nói vừa đưa cho Chung Subin những nguyên liệu cần thiết.Lee Doohwan cũng theo vào nhóm nấu nướng, anh phụ trách nhóm bếp nướng ngoài trời. Thỉnh thoảng anh quay sang nhìn Chung Subin, thấy nàng chăm chú thái rau củ, động tác thành thạo."Chung Subin, em nấu ăn giỏi vậy hả?" Anh hỏi, giọng nói có chút ngạc nhiên."Em cũng chỉ biết chút chút thôi, không giỏi lắm đâu." Nàng cười nhẹ, đôi tay vẫn không ngừng làm việc.Kang Eunji đứng bên cạnh cũng gật gù: "Chung Subin thật khéo tay nha. Chị không ngờ đấy."Chung Subin có chút ngượng ngùng: "Không có đâu ạ, chỉ vài bước cơ bản bình thường thôi."Bầu không khí trong khu bếp rất hòa hợp. Mọi người cùng nhau trò chuyện, chia sẻ những câu chuyện nhỏ trong cuộc sống, tạo nên cảm giác gần gũi và ấm áp.Một lát sau, Yoon Hana bước vào với đôi tay đầy rau thơm: "Wow, mùi thơm quá! Mọi người cần mình giúp gì không?"Kang Eunji liền đưa cho Yoon Hana vài công việc đơn giản, còn Chung Subin vẫn tiếp tục sơ chế rau củ.Trong lúc thái cà rốt, Chung Subin bất cẩn để lưỡi dao cứa nhẹ vào ngón tay mình. Nàng giật mình khẽ kêu "Á!"Lee Doohwan lập tức quay lại: "Em sao vậy?"Kang Eunji cũng vội vàng chạy tới: "Em bị đứt tay à? Để chị xem nào!"Chung Subin lắc đầu: "Không sao đâu ạ, chỉ là vết xước nhẹ thôi."Nhưng Lee Doohwan vẫn cẩn thận lấy hộp y tế gần đó, anh nhẹ nhàng cầm tay nàng lên, dùng bông gạc lau vết máu rồi dán băng cá nhân."Em phải cẩn thận chứ." Anh nhẹ giọng trách móc nhưng ánh mắt lại đầy quan tâm.Chung Subin mím môi, khẽ nói cảm ơn. Nàng rút tay về, tiếp tục công việc nhưng động tác chậm lại, cẩn thận hơn.Kang Eunji nhìn cảnh tượng ấy, đôi mắt cô thoáng qua một tia trầm ngâm nhưng rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên. "Nếu mệt thì em cứ nghỉ đi Chung Subin, đừng cố quá nhé.""Em ổn mà, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi ạ."Khi tất cả đã chuẩn bị xong, nhóm bếp nướng của Lee Doohwan bắt đầu nhóm lửa, thịt và rau củ lần lượt được đặt lên vỉ nướng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.Mọi người bắt đầu tụ tập lại, tiếng cười nói vang vọng, hòa quyện với tiếng xèo xèo của thịt nướng, tạo nên bầu không khí ấm áp và vui vẻ.Dưới ánh nắng dịu nhẹ, Chung Subin cảm thấy lòng mình cũng nhẹ nhàng hơn. Nàng không biết rằng, từ xa, một ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng, mang theo chút lặng lẽ và cảm xúc không thể nói thành lời.Giữa khoảng sân rộng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi, không khí dã ngoại ngập tràn sự ấm áp và vui vẻ. Tuy nhiên, ở một góc xa, Lee Hyeri đứng im lặng dưới bóng cây, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía nhóm người đang nấu nướng.Son Jaesung đứng cạnh Lee Hyeri, gió nhẹ thổi qua nhưng anh lại cảm thấy lạnh sống lưng. Không phải do thời tiết, mà là do bầu không khí xung quanh Lee Hyeri.Anh chợt rùng mình, khẽ rụt cổ lại lên tiếng "Này, cậu đứng đây từ nãy đến giờ cũng được một tiếng rồi đấy. Không thấy mệt sao? Hay cậu định hóa đá luôn ở đây?"Lee Hyeri vẫn giữ ánh mắt hướng về phía xa, nơi nhóm người đang tụ tập nấu nướng, nụ cười và tiếng nói rộn ràng.Cô không đáp lại ngay, chỉ khẽ nhếch môi. "Nếu cậu thích thì cứ quay lại trước, tôi đâu có giữ cậu."Son Jaesung nhướn mày, giọng điệu có chút bông đùa. "Đuổi tôi đi? Cậu biết tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình mà. Huống hồ, ở đây không có gì vui cả, ngoại trừ... cậu đang theo dõi ai đó?"Lee Hyeri vẫn không động đậy, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua khoảng cách: "Cậu nghĩ nhiều rồi."Son Jaesung cười khẩy, khoanh tay dựa vào thân cây: "Thật sao? Tôi không nghĩ mình nghĩ nhiều đâu. Cậu nhìn người ta chăm chú như vậy, nếu là kẻ khác không biết còn tưởng cậu đang đóng vai stalker đấy.""Vậy cậu có muốn tôi đóng thật không?" Lee Hyeri quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo khiến nụ cười trên môi Son Jaesung cứng lại."Thôi được rồi, tôi chịu thua. Nhưng cậu cứ đứng đây mãi cũng không giải quyết được gì đâu." Anh thở dài, giọng nói chuyển sang nghiêm túc: "Hyeri, đừng hành hạ bản thân như vậy nữa."Lee Hyeri không đáp, chỉ lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, châm lửa. Khói trắng mờ ảo bay lên, che khuất đi ánh mắt phức tạp của cô.Son Jaesung hốt hoảng trước hành động của cô, đưa tay giật lấy điếu thuốc trên tay Lee Hyeri: "Nè, ở đây không được hút thuốc. Cậu muốn người ta dị nghị sao?"Lee Hyeri không tranh, cũng không phản bác, chỉ khẽ thở dài: "Vậy cậu muốn tôi làm gì?""Muốn cậu làm gì?" Anh cười nhẹ, giọng điệu bông đùa "Muốn cậu đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. Nếu khó chịu thì nói ra, đừng im lặng như vậy. Người ta không hiểu đâu."Lee Hyeri nhắm mắt lại, khói thuốc còn vương trên đầu ngón tay. Cô buông thõng hai tay, trong lòng rối bời."Cậu nghĩ tôi nên nói gì?""Nói cậu muốn gì. Hoặc là tiến tới, hoặc là buông bỏ. Đừng đứng ở giữa như vậy, vừa mệt mỏi lại vừa khó chịu."Cô mở mắt, ánh nhìn sắc bén: "Cậu nghĩ dễ vậy sao?"Son Jaesung thở dài, sự đùa cợt trên mặt anh dần phai đi, thay vào đó là vẻ chân thành. "Không dễ, nhưng cậu không thể cứ dậm chân tại chỗ như vậy. Cậu không mệt nhưng người khác nhìn vào cũng mệt lắm."Lee Hyeri im lặng.Son Jaesung thấy vậy cũng không nói thêm, anh biết cô cần thời gian để tự suy nghĩ. Anh vỗ nhẹ vai cô: "Đi thôi, đừng đứng đây nữa. Dù gì chúng ta cũng tới đây để vui vẻ mà."Lee Hyeri không phản kháng, ánh mắt nhìn thoáng qua nơi Chung Subin đang ngồi. Cuối cùng, cô cũng xoay người, cùng Son Jaesung trở lại nhóm của mình.Dưới bầu trời xanh, từng tia nắng rọi xuống, nhưng trong lòng Lee Hyeri, vẫn là một mảng tối âm u, chưa tìm thấy lối ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store