ZingTruyen.Store

Bhtt Hoan Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong

🌊 Chương 139: Thế giới hiện thực (5) 🌊

Khi thấy Cố Dự khám bệnh cho Nguyễn Khinh xong, Nguyễn Hành không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Cố, xin hỏi tình trạng cơ thể của Khinh Khinh bây giờ thế nào rồi?"

Giọng nàng hơi thấp, nhưng vô cùng nghiêm túc và dịu dàng: "Đã dần dần hồi phục. Chỉ cần chú ý thì sẽ không còn những triệu chứng ngất xỉu đột ngột nữa, xin cậu Nguyễn yên tâm."

Người nhà họ Nguyễn dù có phải đi làm công ty, mỗi ngày cũng đều để lại một người ở nhà chăm sóc Nguyễn Khinh. Mà câu hỏi giống hệt như vậy, gần như cách vài ngày lại được nhắc đến một lần.

Cố Dự cũng chưa từng cảm thấy phiền, mỗi lần đều kiên nhẫn trả lời rất nghiêm túc. Khác hẳn với hình tượng lạnh lùng mà bệnh viện từng miêu tả.

Ngay cả người nhà họ Nguyễn, ấn tượng đầu tiên về nàng cũng chẳng phải dịu dàng gì, mà là lạnh nhạt, xa cách, thậm chí còn mang theo một loại khí chất như thoát tục.

(Tác giả có lời muốn nói: Thực ra hai chữ "thoát tục" có lẽ cũng chưa hẳn phù hợp, nhưng ngoài chữ đó ra, Nguyễn Hành thật sự không tìm thấy từ nào thích hợp để miêu tả Cố Dự.)

Thật ra, cảm giác khó nói thành lời kia, chính là thần tính.

Nhưng khi đối diện với người nhà họ Nguyễn, Cố Dự lại luôn dịu dàng kiên nhẫn. Nhất là mỗi lần nàng nhìn về phía Nguyễn Khinh, ánh mắt kia còn mềm mại như nước, dường như còn ẩn giấu một loại tình cảm khác.

Nguyễn Hành nhận ra được, không phải bởi anh quá tinh tế, mà vì Cố Dự chưa bao giờ định che giấu.

Còn Nguyễn Khinh, nhìn bề ngoài cảm xúc chẳng có gì thay đổi, nhưng Nguyễn Hành từ nhỏ đã nhìn em gái lớn lên, nên dễ dàng nhận ra sự khác thường của cô. Nhưng cụ thể khác thường thế nào, thì anh lại không rõ.

Chỉ là, cái ý nghĩ từng bị anh phủ nhận, nay lại mơ hồ trỗi dậy.

Nguyễn Khinh và Cố Dự có quen biết từ trước.

Nhận được câu trả lời của Cố Dự, Nguyễn Hành tạm thời không nghĩ nhiều nữa, chỉ theo thói quen trước khi nàng rời khỏi nhà, mời nàng ở lại dùng cơm trưa. Còn về câu trả lời, Cố Dự chưa cần nói, anh đã biết rồi.

Bởi vì trước đây, nhà họ Nguyễn cũng từng vài lần giữ nàng ở lại, nhưng lần nào nàng cũng mỉm cười khéo léo từ chối. Vài lần như thế, người nhà cũng chẳng còn nhắc đến nữa. Lần này, chỉ là Nguyễn Hành trong lúc thất thần, vô thức nói ra mà thôi.

Nhưng câu trả lời của Cố Dự lại khiến anh bất ngờ. Nàng khẽ mỉm cười: "Được, vậy thì làm phiền anh và Khinh Khinh rồi."

Nguyễn Hành hiếm khi ngẩn ra một chút, nhưng ngay sau đó đã kịp phản ứng, cũng cười nói:
"Không biết bác sĩ Cố có kiêng món nào không? Để tôi nhắc dì Trần."

"Không có." Cố Dự nói, "Làm phiền anh rồi."

Nguyễn Hành cười lắc đầu.

Đợi anh đi khỏi, Cố Dự mới dám đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Khinh, vừa vặn chạm vào ánh mắt điềm tĩnh kia.

Giọng nàng dịu dàng nhưng khẽ khàng run rẩy: "Khinh Khinh, tôi ở lại..."

Nguyễn Khinh vẫn giữ vẻ bình thản, cất giọng: "Dù có là ai khác đến, ba mẹ và anh cả cũng sẽ giữ lại thôi."

Ý Khinh Khinh là, nàng và những người khác... chẳng có gì khác biệt sao?

Mắt Cố Dự bỗng đỏ lên, giọng nói dịu dàng trở nên khàn khàn: "Khinh Khinh, tôi không tin trong lòng em, tôi và người khác không hề có chút khác biệt nào."

Đuôi giọng nàng run run, câu nói vốn chắc nịch, lại lộ ra vài phần thiếu tự tin.

Nguyễn Khinh rất ít khi thấy Cố Dự như vậy. Dù là công chúa Đế quốc, hay là Tạ Thiền Y, thì nàng lúc nào cũng cố chấp và mạnh mẽ.

Nhưng dáng vẻ yếu đuối này, đối với cô, lại chẳng hề xa lạ.

Lúc này nghe giọng nàng run nhẹ, Nguyễn Khinh hiếm khi khẽ cười: "Tất nhiên là cô khác. Ngay từ đầu nhiệm vụ, cô đã định sẵn sẽ là người đặc biệt nhất trong lòng tôi rồi."

"Nhất là bây giờ, tôi không chỉ nhớ rõ mọi chuyện từng xảy ra, mà cả tình cảm khi đó cũng còn nguyên vẹn." Nguyễn Khinh chớp nhẹ hàng mi, nói, "Tôi làm sao có thể đem em so sánh với người chẳng hề liên quan nào khác được chứ?"

Rõ ràng cô đang cười, nhưng trong lòng Cố Dự lại đau nhói. Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt càng thêm đỏ, nhưng đôi môi không chút máu lại chỉ mấp máy, chẳng biết nên nói gì.

"Là tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Ngay từ khi Tạ Độ Sinh khôi phục lại ký ức, tôi đã bắt đầu hối hận." Cố Dự khàn giọng, "Khinh Khinh, tôi..."

Cho nên, mới cam tâm tình nguyện mà chết đi. Cũng bởi vậy, nàng mới đi theo đến tận nơi này.

Nguyễn Khinh vẫn nhớ rõ, khi Tạ Độ Sinh chết, cơn đau nhói bất ngờ trong tim cô.

Cô sợ Tạ Độ Sinh, từng vì phải chịu đựng nỗi đau thay nguyên chủ mà không kìm được sinh lòng hận, nhưng rồi qua thời gian lại dạy dỗ nàng trưởng thành, từng được nàng cứu mạng, và luôn khắc ghi — tất cả chẳng qua chỉ là một nhiệm vụ.

Nhưng cho dù thế nào, cũng không thể che giấu được rằng cô từng buồn thương vì cái chết của Tạ Độ Sinh. Và cũng chẳng chỉ buồn thương cho riêng nàng.

Những cảm xúc bị khơi dậy lần nữa bởi lời nói của Cố Dự khiến Nguyễn Khinh bất an khó chịu. Khuôn mặt vốn bình thản nay không thể giữ được, trông có phần khó coi, cùng với những cảm xúc khó nói thành lời, thậm chí có chút hoảng loạn.

Nguyễn Khinh nói: "Tôi không muốn nghe."

Cô nhìn về phía Cố Dự, lặp lại: "Cố Dự, tôi bây giờ không muốn nghe."

Giọng Cố Dự nghẹn lại, không nói thêm nữa. Nhưng nhìn thấy cảm xúc trên người Nguyễn Khinh cuối cùng cũng thay đổi, trong lòng nàng ngoài đau buồn, còn có niềm vui mừng đối lập.

Ít nhất, Khinh Khinh của nàng, đối với nàng, vẫn còn cảm tình. Dù là chán ghét, phiền muộn, thậm chí là oán hận, cũng tốt hơn nhiều so với sự bình lặng như thể nhìn một người xa lạ vô nghĩa kia.

Nguyễn Hành cố tình nán lại dưới lầu lâu hơn một chút. Không ngờ lúc đi lên lại nghe được câu nói cuối cùng của Nguyễn Khinh.

Anh khẽ nhíu mày, gõ cửa phòng.

Bầu không khí bên trong lập tức rơi vào tĩnh lặng. Vài giây sau, Nguyễn Khinh mới đi mở cửa. Cố Dự thấy vậy thì thoáng khựng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Dù cả hai đã điều chỉnh cảm xúc, nhưng đôi mắt hoe đỏ của Cố Dự vẫn chẳng thể che giấu. Nguyễn Hành lại giả vờ như không thấy, cũng chẳng đề cập đến.

Lúc ăn cơm, bầu không khí càng thêm kỳ lạ.

Ngay từ ngày đầu tiên sau khi có kết quả kiểm tra, Cố Dự đã liệt kê ra một danh sách thực phẩm cần kiêng cho Nguyễn Khinh.

Nhưng trong những món không cần kiêng vẫn có nhiều món cô thích ăn.

Trong bữa ăn, vài lần Cố Dự đều kín đáo gắp cho Nguyễn Khinh những món ấy.

Trong thế giới nhiệm vụ trước kia, Nguyễn Khinh dù phải duy trì nhân thiết, nhưng những người từng thấy diện mạo thật của cô như Tạ Thiền Y, thậm chí Ninh Sơ và Thiệu Lăng, đều biết được phần nào sở thích của cô.

Chỉ là, những món mà Cố Dự gắp cho, Nguyễn Khinh chẳng đụng tới một miếng.

Đợi đến khi Cố Dự rời đi, Nguyễn Hành giữ lại Nguyễn Khinh đang định lên phòng.

Cô khựng lại, ngồi xuống ghế sofa. Vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh nghe thấy rồi?"

"'Cố Dự, tôi không muốn nghe.'" Nguyễn Hành nhún vai, thẳng thắn, "Anh chỉ nghe được mỗi câu đó."

Anh nhìn em gái, vuốt cằm, hỏi: "Thì ra em gái anh thật sự quen biết với bác sĩ Cố à? Hai người cãi nhau sao? Hay là cô ấy bắt nạt em?"

Nguyễn Khinh hơi cúi mắt: "... Rất lâu trước kia, em từng gặp vài lần."

Cô dừng một chút, rồi bổ sung:

"Không thân."

Giọng điệu chẳng có chút gợn sóng. Mà đã như thế, cho dù hai người từng quen biết thế nào, một khi em gái không muốn nói, Nguyễn Hành cũng không định truy hỏi. Chỉ là... anh cười cười:

"Quan hệ này trông không giống 'không thân' chút nào..."

Nguyễn Khinh khẽ ngẩng mắt.

"... Mà giống đang chiến tranh lạnh." Nguyễn Hành nghĩ nghĩ, bỗng bật ra câu này.

Nhưng vừa nói xong, chỉ có anh tự cười một mình. Nhìn thấy em gái nhíu mày, Nguyễn Hành thu lại ý cười, dịu giọng:

"Nhóc con, nếu thật sự không thân thì thôi, anh sẽ không nhắc nữa. Nhưng nếu em thật sự để tâm đến người bạn mà mình chẳng biết đã quen từ bao giờ này... thì sau này, đừng để chính mình phải hối hận."

Anh thật sự không biết giữa Nguyễn Khinh và Cố Dự có khúc mắc gì, nhưng vẫn nhận ra, em gái mình, tuy miệng nói không thân, nhưng trong lòng, không phải là không để ý đến nàng.

Cô để ý đến Cố Dự ư?

Đúng vậy, cô để ý. Nhưng đúng sai, tình cảm, vốn chưa bao giờ đơn giản.

Nguyễn Khinh khẽ muốn cười, nhưng cười không nổi. Cô đứng dậy, bước lên lầu, song trong khoảnh khắc xoay người lại khẽ để lại một câu nói nhẹ như gió.

Nguyễn Khinh nói: "Em sẽ suy nghĩ cho kĩ, anh."

-------

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người ngủ ngon~ thấy bình luận rồi đó, ôm ôm cả nhà, thương thương~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store