Bhtt Hoan Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong
🐸 Chương 132: Bé đáng thương cuối cùng (6) 🐸Nhưng dù Nguyễn Khinh có mềm lòng, cô vẫn sẽ không nói ra lời an ủi ai cả.Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng cứng rắn ấy, Cố Dự đành phải tạm thời rời đi.Nguyễn Khinh chậm rãi bước đến bên khung cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng cúi mắt xuống.Không bao lâu sau, cô liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp tinh xảo bước ra khỏi công ty, chỉ là bóng dáng mảnh mai kia thoạt trông có chút cô đơn, lạc lõng.Nguyễn Khinh luôn cảm thấy, so với Cố Dự trong quỹ đạo phát triển ban đầu, Cố Dự khi đối diện với cô dường như mềm mại hơn, cũng nhút nhát hơn. Có lẽ, bên dưới lớp cảm xúc này, còn ẩn giấu một điều gì khác.Cảm nhận được ánh nhìn của Nguyễn Khinh, Cố Dự gắng nhịn, không quay đầu lại.Một giọng nói dịu dàng khẽ thở dài: "Chấm dứt sớm như vậy cũng tốt, trong tình huống này, Khinh Khinh căn bản sẽ không động đến chúng ta."Tạ Thiền Y từ trước đến nay luôn nghĩ rất thấu đáo.Tạ Độ Sinh im lặng không nói gì.Lạc Nhạn Chu mở lời: "Trẫm nhớ, trong buổi tiệc ban đầu, Giang Chỉ đã bị hạ thuốc..."Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì giọng Thiệu Lăng đã lạnh như băng, chỉ buông ra hai chữ: "Không được.""......"Hiểu rõ Thiệu Lăng đã nghĩ sai, Lạc Nhạn Chu cười lạnh: "Ngươi ngu sao? Trẫm mà làm ra loại chuyện đó à?!"Thiệu Lăng im lặng. Nhưng sự im lặng ấy lại giống như một sự mặc nhận.Suy cho cùng, vẫn là cùng một người. Dù bây giờ không có suy nghĩ đó, thì chưa chắc ngày xưa đã chưa từng làm qua.Bởi lẽ, khi phát hiện bản thân yêu một người đã từng "tổn thương" mình, có ai có thể khống chế được ham muốn báo thù... cũng như cưỡng đoạt.Ngày trở về khi ấy, cảnh tượng Nguyễn Khinh nằm trên chiếc giường đẫm máu ấy... Thiệu Lăng luôn ghi nhớ, không dám quên đi.Nỗi đau đớn tột cùng ấy, là sự bi thương gắn kết tận xương tủy.Trong đôi mắt đen láy xinh đẹp của Cố Dự, đột nhiên rơi xuống một giọt lệ.Giọng Lạc Nhạn Chu dịu xuống: "Ý của trẫm là...""Là tự mình uống thứ thuốc đó." Chưa đợi nàng nói xong, Ninh Sơ đã tiếp lời."Được." Letticia gật đầu đồng ý, sau đó nói thêm: "Thật ra, ta càng muốn được nhìn thấy bộ dạng thật sự của tiểu công chúa.""Ta cũng muốn." Cố Dự khẽ cất tiếng, giọng nói như gợn sóng buồn bã.------Bữa tiệc của nhà họ Giang chậm rãi đến gần.Quần áo, phụ kiện mà Cố Dự mặc trên người đều là do Nguyễn Khinh sai trợ lý đưa nàng đi chuẩn bị, chứ không phải do chính cô đích thân lựa chọn.Mãi đến ngày diễn ra bữa tiệc, Nguyễn Khinh mới bảo tài xế lái xe đón Cố Dự, cùng nhau đến tham dự tiệc ở nhà họ Giang.Theo tính cách nguyên chủ, từ lúc biết Giang Chi đã có bạn trai đến nay đã qua một tháng, việc mang Cố Dự đến hôm nay hẳn là một quyết định cô sẽ hối hận. Nhưng đã nói ra, tự nhiên không thể nuốt lời.Vì vậy, lúc này Nguyễn Khinh chỉ lạnh nhạt nhìn nàng, dặn dò: "Sau khi vào đó, ngoan ngoãn một chút."Cố Dự ngoan ngoãn gật đầu.Chỉ là, dù nàng không nói một lời nào, chỉ với việc nàng đi theo bên cạnh Nguyễn Khinh đến buổi tiệc nhà họ Giang cũng đủ để thu hút ánh mắt của chín mươi chín phần trăm người có mặt.Huống chi, gương mặt Cố Dự lại cực kỳ giống với Giang Chi.Khi Nguyễn Khinh và Cố Dự bước vào nhà họ Giang, Giang Chi vừa lúc từ trên lầu đi xuống, lập tức trông thấy Cố Dự đứng bên cạnh Nguyễn Khinh, gương mặt kia giống nàng đến kinh ngạc.Phản ứng đầu tiên của Giang Chi, đương nhiên là vừa xấu hổ vừa giận dữ. Dù sao hôm đó nàng đã nói rất rõ ràng, còn vì muốn Lận Sương chết tâm mà tuyên bố mình đã có bạn trai.Nếu không phải vẫn còn nhớ rõ đây là dịp gì, Giang Chi suýt nữa đã không nhịn được mà chất vấn Nguyễn Khinh, tại sao lại dẫn một người có gương mặt giống nàng đến thế đến dự tiệc.Trong cơn thẹn giận, Giang Chi cũng vô thức bỏ qua cảm giác chua xót và tủi thân nơi đáy lòng.Nguyễn Khinh chỉ liếc nhìn Giang Chi một cái, rồi thu hồi ánh mắt, dẫn Cố Dự đi chào hỏi Giang phụ và Giang mẫu.Dĩ nhiên, theo tính cách nguyên chủ, giờ phút này cô đang thấp thỏm và hối hận.Chỉ là, mục đích Nguyễn Khinh mang Cố Dự đến buổi tiệc này, chính là để giúp nàng nhận thân.Nhà họ Giang tuy nghĩ rằng con gái ruột của mình đã mất từ lâu, nhưng nguyên nhân chỉ là tìm kiếm nhiều năm không thấy, chưa từng có chứng cứ xác nhận cái chết ấy.Dù hiện tại nhà họ Giang không lập tức liên hệ Cố Dự với đứa con gái thất lạc, nhưng khi mọi người trong buổi tiệc nhìn thấy gương mặt Cố Dự giống Giang Chi đến thế, tất nhiên sẽ bàn tán trong một thời gian dài.Nhà họ Giang sớm muộn cũng sẽ sinh nghi.Khi nhìn thấy Cố Dự, Giang phụ và Giang mẫu lập tức kinh ngạc.Nguyễn Khinh chỉ mỉm cười, nói rằng mình tình cờ cứu nàng một lần, hôm nay dẫn theo cũng bởi nàng ngoan ngoãn, lại có gương mặt giống Giang Chi nên xem như em gái mà đối đãi.Giang phụ và Giang mẫu đều là người hiền hậu, không hề nghi ngờ lời cô nói, thậm chí còn rất thích Cố Dự.Chỉ trò chuyện đôi chút, Nguyễn Khinh liền khéo léo tìm cớ rời đi cùng Cố Dự.Lúc này, buổi tiệc mới bắt đầu, còn lâu mới kết thúc.Nguyễn Khinh luôn giữ Cố Dự bên cạnh, dù sao bữa tiệc này không an toàn. Trong quỹ đạo ban đầu, Giang Chi từng uống phải ly rượu bị hạ thuốc.Dĩ nhiên, người bỏ thuốc không đạt được mục đích khiến Giang Chi mất mặt. Khi phát hiện nàng có dấu hiệu bất thường, nguyên chủ đã lập tức đưa nàng vào căn phòng khách mà mình thường nghỉ lại mỗi khi đến nhà họ Giang...Rồi chiếm đoạt nàng.Bởi lẽ thuốc kia quá mạnh.Nhưng Nguyễn Khinh lại không biết, ly rượu nào mới là ly bị bỏ thuốc. Muốn tránh để Giang Chi uống phải, chỉ có cách luôn trông chừng nàng bên cạnh.May mà đúng lúc Nguyễn Khinh đang nghĩ cách, Giang Chi lại tự tìm đến.Nhìn thấy Giang Chi bước tới, Cố Dự lập tức nói mình muốn đi vệ sinh.Dáng vẻ nàng ngoan ngoãn, khi Nguyễn Khinh nhìn sang, tuy có chút sợ sệt, nhưng đôi mắt đen láy lại kiên định, dường như thực sự muốn đi vệ sinh.Nguyễn Khinh khẽ đáp một tiếng, giọng nói vốn lạnh nhạt bỗng dịu xuống: "Quay lại sớm nhé, đừng để tôi phải chờ lâu."Cô còn tiện tay xoa xoa đầu nàng.Mi mắt Cố Dự run nhẹ, vành tai khẽ ửng đỏ.Dù biết rõ Khinh Khinh chỉ đang diễn kịch, nàng vẫn không kiềm được mà vừa mừng vừa xúc động.Nàng ngượng ngùng đáp một tiếng "vâng", rồi xoay người rời đi. Trước khi đi, nàng còn mím môi, khẽ cười với Giang Chi một cái.Giang Chi vốn đang vừa thẹn vừa giận, nay càng thêm giận dữ.Nhìn thấy vẻ mặt nàng ẩn hiện cơn giận, Nguyễn Khinh khẽ thở dài, giọng mềm mại:"Ai đã chọc giận A Chi của chúng ta vậy?"Giang Chi im lặng. Nàng gắng đè nén lửa giận, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Chị Lận Sương, vừa nãy... người đó là bạn gái của chị sao? Cô ấy thực sự... rất giống em.""Chỉ là người tình cờ cứu về thôi..." Nguyễn Khinh đáp, "Làm sao có thể đem so với A Chi của chị được."Giang Chi lập tức nhíu mày, nói: "Chị Lận Sương, chị... sao có thể làm như vậy?"Nguyễn Khinh không nói gì.Cùng lúc đó, Cố Dự lấy cớ đi vệ sinh đã âm thầm đổi ly rượu vốn định mang đến cho Giang Chi — ly rượu bị hạ thuốc.Rượu vang trong ly trong suốt, không thể nhìn ra dấu hiệu bất thường.Cố Dự ngửa đầu, uống cạn.Rượu vừa vào bụng, nàng đi chưa được mấy bước, sắc đỏ đã từ cần cổ lan lên đến vành tai, gương mặt trắng mịn như ngọc cũng dần nhiễm sắc hồng.Nguyễn Khinh còn đang trò chuyện cùng Giang Chi.Bất chợt, cô cảm giác có một người ngã sà vào trong lòng mình. Âm thanh rên khẽ, mềm mại của thiếu nữ truyền đến tai.Nguyễn Khinh cúi mắt, sắc mặt khẽ biến. Cô gần như lập tức nói với Giang Chi: "Dẫn chị đến phòng khách."Giang Chi vốn đang giận dỗi, thoáng sững người. Đợi đến khi thấy rõ Cố Dự trong lòng Nguyễn Khinh, gương mặt đỏ bừng, thần trí dường như đã mơ hồ, nàng mới kịp phản ứng.Chỉ là, lúc này Nguyễn Khinh đã bế Cố Dự rời đi.Đến phòng khách, Nguyễn Khinh lập tức bế nàng vào phòng tắm.Dù để mặc cho dòng nước lạnh xối xả, làn da Cố Dự vẫn nóng rực.Nguyễn Khinh đặt nàng vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước lạnh, rồi buông tay, định lấy điện thoại gọi cho Giang mẫu, nhờ bác sĩ riêng của nhà họ Giang đến khám.Dù sao trong quỹ đạo ban đầu đã nói rõ loại thuốc này vô cùng mạnh, nếu không đến bước đường cùng, Nguyễn Khinh tuyệt đối sẽ không động vào Cố Dự.Thân thể nàng theo thuốc mà thay đổi, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo.Khi nhận ra Nguyễn Khinh đặt mình vào bồn tắm rồi buông tay, tưởng rằng cô sẽ rời đi, Cố Dự bỗng bật dậy khỏi làn nước.Nguyễn Khinh vừa lấy điện thoại ra, còn chưa kịp bấm số, liền nghe phía sau vang lên tiếng nước dội.Cô theo phản xạ quay đầu nhìn lại.Thiếu nữ xinh đẹp, yếu ớt ôm chặt lấy eo cô, khóe mắt bỗng rơi xuống một giọt lệ.Giọng nàng mềm mại khàn khàn, xen lẫn tiếng nghẹn ngào: "Khinh Khinh..."Cơ thể Nguyễn Khinh cứng đờ, tâm trí thoáng chốc trống rỗng.Cô đã rất, rất lâu rồi...Chưa từng nghe ai gọi mình bằng cái tên ấy.Nhưng đồng thời, cô cũng không quá bất ngờ.------Tác giả có lời muốn nói:Xin lỗi QAQ, đã quá nửa đêm rồi.Chúc mọi người ngủ ngon, moah moah!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store