Bhtt Hoan Khoai Xuyen So Tay Cuu Roi Be Dang Thuong
🥑 Chương 126: Bé đáng thương thứ bảy (23) [End TG7]🥑Nguyễn Khinh một lần nữa tỉnh lại, đã là năm ngày sau.Lúc vừa mở mắt, trước mắt cô như còn phủ một tầng sương mờ, lờ mờ chẳng thể nhìn rõ, không biết bản thân đang ở trong mộng hay đã tỉnh lại rồi.Nguyễn Khinh khẽ chớp mắt, đến khi làn sương mỏng kia dần tan biến, ý thức còn dừng lại trước khi hôn mê mới hoàn toàn tỉnh táo.Cô chậm rãi ngồi dậy, cơ thể vẫn không thể điều động linh khí, còn có chút mềm nhũn.Tạ Độ Sinh không có trong phòng. Nguyễn Khinh hơi rủ mắt xuống, bộ ngoại bào đã được cởi ra trước đó được gấp gọn gàng đặt bên giường, còn y phục trên người cô vẫn lưu lại sự hỗn loạn do chống cự giãy giụa trước khi hôn mê.Cô đưa tay kéo mở y phục, trên người không có bất cứ dấu vết nào, cũng không cảm nhận được chút đau đớn nào.Tạ Độ Sinh... chưa từng đụng vào cô.Nhận thức rõ ràng được chuyện này, hơi thở Nguyễn Khinh khẽ run, vừa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại trào dâng một nỗi bi ai không sao gọi tên.Chỉ cần nghĩ đến việc hễ bị Tạ Độ Sinh chạm vào, bản thân sẽ không cách nào kiềm chế được run rẩy và sợ hãi, Nguyễn Khinh bật cười khẽ một tiếng, nhưng nơi đáy mắt lại như có ánh nước lay động.Rõ ràng kiếp trước, khi bị Tạ Độ Sinh tra tấn và trả thù, cô còn có thể cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng. Vậy mà bây giờ, ngược lại lại trở nên yếu đuối như vậy.Nguyễn Khinh khoác lên mình bộ ngoại bào đặt bên giường, bước xuống giường.Trong năm ngày này, Tạ Độ Sinh vẫn luôn canh giữ bên cạnh sư tôn vì nàng mà hôn mê, nhưng lại không dám chạm vào cô dù chỉ một lần.Mãi đến khi nhận ra Nguyễn Khinh sắp tỉnh lại, nàng mới rời khỏi căn phòng. Thế nhưng với thần hồn ở Độ Kiếp kỳ, từ sau khi sư tôn tỉnh lại, từng hành động của cô đều thu hết vào đáy mắt nàng.Tạ Độ Sinh nhìn thấy sư tôn kéo mở y phục, cũng nhìn thấy vẻ mặt hơi thả lỏng nhưng vẫn lạnh nhạt kia. Rồi nàng lại thấy cô bước xuống giường và đi ra ngoài."Sư tôn nghỉ ngơi có tốt không?"Tạ Độ Sinh xoay người, giọng nói trầm thấp thoáng mang theo sự ôn hòa, tựa như chuyện xảy ra trước khi Nguyễn Khinh hôn mê chưa từng tồn tại.Sắc mặt Nguyễn Khinh vẫn tái nhợt, môi cũng chẳng còn chút huyết sắc. Cô ngẩng mắt, nhìn về phía Tạ Độ Sinh, ánh mắt như băng vụn tuyết lạnh, không mang chút hơi ấm của con người."Tạ Độ Sinh," cô khẽ nói, "ngươi nói đúng, ta sợ ngươi. Và nỗi sợ này, là do chính tay ngươi ban cho."Giọng cô, cũng như thần sắc và ánh mắt, lạnh lùng xa cách, tựa như băng ngọc vỡ vụn, lộ ra sự xa cách nghìn trùng.Đôi mắt đỏ thẫm của Tạ Độ Sinh tối đi một chút."Kiếp trước kiếp này, người nhà họ Tạ đều đã nhận lấy trừng phạt xứng đáng." Nguyễn Khinh khẽ run hàng mi, đôi mắt đen như phủ đầy băng tuyết thẳng tắp nhìn về phía Tạ Độ Sinh: "Còn ta, nếu ngươi vẫn muốn trả thù ta, hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn kiếp trước, hoặc là trực tiếp... giết ta."Khi ba chữ cuối cùng thoát ra khỏi môi, hệ thống trong đầu cô dường như có chút phản ứng, nhưng toàn bộ sự chú ý của Nguyễn Khinh đều đặt trên người Tạ Độ Sinh nên hoàn toàn không nhận ra.Bề ngoài cô thoạt nhìn lạnh lùng hờ hững, nhưng trong lòng không phải không lo lắng căng thẳng.Dù sao, nếu chết sớm, nhiệm vụ của thế giới này cũng sẽ hoàn toàn thất bại. Hệ thống chưa từng nói rõ nhiệm vụ thất bại sẽ phải đối mặt với điều gì, nhưng Nguyễn Khinh biết, hậu quả của việc thất bại... phần lớn là điều cô không thể chịu đựng nổi.Nghe sư tôn nói xong, đôi mắt đỏ sẫm của Tạ Độ Sinh triệt để tối tăm u ám.Nàng bước về phía Nguyễn Khinh.Nguyễn Khinh không kìm được lùi lại một bước, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, nhưng đôi mắt đen như sương vẫn nhìn thẳng vào Tạ Độ Sinh, không hề thoái lui.Nhìn thấy thân thể cô không tự chủ mà run rẩy, Tạ Độ Sinh đè nén khát vọng muốn tiến gần hơn, nhưng trong mắt lại càng dâng đầy sắc đỏ đậm đặc.Nàng khẽ cong môi, giọng khàn khàn: "Sư tôn, ta không chạm vào người, cũng không giết người, càng không thể để người rời đi."Nói đến đây, nàng hơi dừng một chút, rồi tiếp lời:"Cho nên... sư tôn cũng đừng luôn thử thách sự nhẫn nại của ta. Bằng không, một ngày nào đó, ta rốt cuộc sẽ không thể kìm chế, tiếp tục làm những chuyện trước khi người hôn mê."Trong giọng nói khàn đục của Tạ Độ Sinh mang theo sự cố chấp sâu sắc, thậm chí ẩn chứa cả cơn điên cuồng chẳng khác gì kiếp trước.Sắc mặt Nguyễn Khinh trong nháy mắt trắng bệch.Trong đôi mắt đỏ thẫm của Tạ Độ Sinh như có sự thương tiếc. Nàng mỉm cười, giọng khàn khàn lại lộ ra sự dịu dàng: "Nếu sư tôn vẫn muốn ra ngoài du lịch, ta nguyện cùng người đi khắp nơi."-------Tạ Độ Sinh quả nhiên nói được làm được.Nàng đưa Nguyễn Khinh ra ngoài chu du, chứ không giam cô mãi trên Tê Dao Sơn, hơn nữa... suốt năm mươi năm trời, nàng chưa từng chạm vào Nguyễn Khinh dù chỉ một chút.Trong một thị trấn nhỏ nơi tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống, bên trong tửu lâu, Tạ Độ Sinh đang gắp thức ăn cho Nguyễn Khinh.Khung cảnh này, thoáng có chút tương tự với lần đầu Nguyễn Khinh dẫn nàng rời tông môn năm xưa.Nguyễn Khinh nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ. Thần sắc cô vẫn lạnh lùng hờ hững, chẳng khác gì trước kia, cùng với đó là nỗi sợ hãi khắc sâu tận xương tủy dành cho Tạ Độ Sinh.Nhưng đối với Tạ Độ Sinh mà nói, có thể cùng sư tôn bên nhau trọn năm mươi năm, đã là thay đổi rất lớn so với dáng vẻ lạnh nhạt quyết tuyệt trước đây.Và về sau, bọn họ vẫn sẽ còn rất nhiều lần năm mươi năm như thế."Sư tôn," đợi Nguyễn Khinh dùng bữa xong, Tạ Độ Sinh khẽ nói, "chúng ta về Tê Dao Sơn một chuyến đi."Hàng mi Nguyễn Khinh khẽ run, không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp một tiếng "ừ".Đợi đến khi trở về núi Tê Dao, Nguyễn Khinh mới biết lý do vì sao Tạ Độ Sinh muốn quay lại.Tạ Độ Sinh sắp đột phá, tiến vào Độ Kiếp hậu kỳ — tu vi giống hệt nàng ở kiếp trước sau hơn ba trăm năm.Nguyễn Khinh ngước nhìn mây kiếp đang dần tụ lại trên bầu trời, dù sấm sét chưa giáng xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ rệt uy thế to lớn trong đó.Cuối cùng cô cũng nhớ ra, vài ngày trước đại hội tu tiên nhiều năm về trước, người đột phá Hóa Thần kỳ ở nơi không xa Thái Hoa Tông... chính là Tạ Độ Sinh.Vì sợ làm cô bị ảnh hưởng, Tạ Độ Sinh khi độ kiếp đã rời cô thật xa. Còn phong ấn tu vi của cô, từ lâu đã được nàng giải khai.Nhưng Nguyễn Khinh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định bỏ trốn.Vì có dấu ấn kia tồn tại, dù cô trốn đến đâu, một ngày nào đó Tạ Độ Sinh vẫn sẽ tìm được. Đến lúc đó, nàng còn có thể kiềm chế được nữa hay không... lại là chuyện khác.Trước khi Độ Kiếp, Tạ Độ Sinh đã bày trận khắp núi Tê Dao, vừa để ngăn người khác xông vào, vừa để ngăn Nguyễn Khinh bỏ chạy.Mây kiếp trên trời ngưng tụ, so với lần nàng độ hóa thần kiếp khi trước mạnh mẽ hơn gấp trăm lần. Dù Nguyễn Khinh biết rõ trong quỹ đạo nguyên bản, Tạ Độ Sinh sẽ độ kiếp thành công, cô vẫn không nhịn được mà thấy tim mình siết chặt.Dù sao, đời này Tạ Độ Sinh là tiên – ma tu.Với thân phận người độ kiếp, Tạ Độ Sinh càng rõ ràng hơn cô về sự nguy hiểm của lần lôi kiếp này, mạnh mẽ vượt xa rất nhiều so với lần độ kiếp ở kiếp trước.Mây kiếp càng nhiều, lôi kiếp với uy thế kinh thiên như vậy gần như cả tu chân giới đều có thể cảm nhận được.Tu sĩ trong giới dù kinh ngạc không biết ai đang độ kiếp, nhưng không một ai dám đến gần.
Loại lôi kiếp này, nếu thất bại, cho dù có tu sĩ Đại Thừa ở gần, cũng có thể bị ảnh hưởng: nhẹ thì trọng thương khó lành, nặng thì hồn phi phách tán.Tiếng sấm trời cuồn cuộn, đạo lôi kiếp đầu tiên cuối cùng cũng giáng xuống.Tiếp đó, là đạo thứ hai. Từng đạo nối tiếp nhau, không cho người ta lấy một hơi thở.Tia sét xanh tím phản chiếu trong đôi mắt Nguyễn Khinh, cũng chiếu lên thân ảnh Tạ Độ Sinh đứng giữa trung tâm lôi kiếp.Đến cuối cùng, ngay cả Tạ Độ Sinh cũng không rõ bản thân đã gánh chịu bao nhiêu đạo lôi kiếp.
Rõ ràng vẫn còn lôi kiếp giáng xuống từ đám mây kia, nhưng trước mắt nàng, sấm sét xanh tím như tan biến, thay vào đó là từng hình ảnh bỗng nhiên hiện lên.Mỗi một cảnh tượng đều có bóng dáng sư tôn.Dù rằng, trong những hình ảnh đó, dung mạo sư tôn hoàn toàn khác biệt. Và... những người yêu sâu đậm nhưng lại cưỡng ép sư tôn kia.Khoảnh khắc những hình ảnh này hiện ra trước mặt Tạ Độ Sinh, hệ thống vốn vẫn ngủ say gần như lập tức phát ra cảnh báo trong đầu Nguyễn Khinh, hòa lẫn cùng tiếng sấm dội bên tai.Tạ Độ Sinh cũng cảm nhận được dao động kia — loại dao động mà nàng đã từng cảm nhận vài lần ở kiếp trước.Cùng lúc đó, đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.Tạ Độ Sinh mở đôi mắt khép chặt, đôi mắt đỏ tươi như nhỏ máu. Nàng đứng dậy, áo dài đỏ sẫm tung bay trong gió, cứng rắn chịu đựng đạo lôi kiếp này.Máu thịt rách toạc, một vệt máu từ khóe môi nàng chảy xuống.Nguyễn Khinh gần như theo bản năng bước lên một bước về phía nàng, nhưng khi đôi mắt đỏ của Tạ Độ Sinh liếc sang, cô lập tức dừng lại.Điều Nguyễn Khinh hoàn toàn không ngờ tới là, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Độ Sinh đã xuất hiện ngay trước mặt cô, đôi môi vương máu hung hăng hôn xuống.Nguyễn Khinh bị nàng giam chặt trong lòng, thân thể vẫn run rẩy dữ dội, nhưng không tài nào thoát khỏi. Bộ y phục trắng tinh, trong nháy mắt bị máu của Tạ Độ Sinh nhuộm đỏ.Nụ hôn của Tạ Độ Sinh từ cưỡng ép không thể chống cự, dần biến thành bi thương vô lực.Trước khi hôn mê, Nguyễn Khinh chỉ mơ hồ cảm giác được dường như có giọt nước mắt rơi xuống cổ mình.Tạ Độ Sinh ôm chặt người trong lòng, nơi trái tim là cơn đau thắt khiến nàng gần như không thở nổi. Từ hốc mắt nàng rơi xuống không phải lệ trong suốt, mà là hàng lệ máu thẫm đỏ."Sư tôn..." Ngón tay Tạ Độ Sinh khẽ vuốt gương mặt cô, giọng khàn khàn, "Ta rất muốn... giữ người lại, vĩnh viễn."Nguyễn Khinh đang hôn mê tất nhiên không thể nghe được lời nàng nói. Nhưng hệ thống trong đầu cô thì đã sợ đến mức dữ liệu suýt rối loạn, chỉ có thể run rẩy co rúm trong thức hải của cô, chờ tổng cục lên tiếng đáp lại.Thế nhưng, ngay khi Tạ Độ Sinh bế Nguyễn Khinh đặt về giường, hệ thống lại đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của nàng:"Ra đây."Thần hồn của Tạ Độ Sinh gần như chạm tới tận gốc rễ của hệ thống, nó nào dám giả chết nữa, vội vàng run rẩy lên tiếng: "T-tổ... tổ trưởng...""Tổ trưởng?" Đuôi mắt nàng còn vương sắc đỏ, hơi khẽ nhướng lên. Đôi mắt máu sâu hoắm âm u, lạnh lẽo. Nàng bật cười, nhưng lại không mang chút ấm áp nào: "Ta không phải là cô ta."Hệ thống rùng mình run rẩy, không dám đáp lời."Nếu ta đoán không lầm..." Khóe môi Tạ Độ Sinh cong lên thành một nụ cười như có như không, nhưng trong đáy mắt lại là nỗi bi thương khó thể nói thành lời. "Ta hẳn là... mảnh linh hồn cuối cùng mà sư tôn cần mang về."Trong thoáng chốc, mọi thứ đều sụp đổ.Một đêm mà biết được bản thân vốn không phải một người hoàn chỉnh, chẳng qua chỉ là một trong vô số mảnh linh hồn của người khác. Những đau khổ nàng từng chịu đựng, tất thảy đều vì kẻ kia mà sinh ra. Ngay cả sư tôn – người đã từng đối tốt với nàng – cũng chỉ bởi vì muốn cứu người kia mà đến bên nàng.Ánh mắt nàng chìm sâu, lạnh lẽo như vực thẳm. Giọng nói thấp trầm, khàn khàn: "Sư tôn... có biết chuyện này không?""Ký chủ... hoàn toàn không biết gì cả." Hệ thống vội vã đáp, do dự một lát, thấy vẻ âm u trên mặt nàng như dịu đi một chút, mới dè dặt nói: "Ngài... tôn giả, ngài không thể giữ ký chủ lại. Cô ấy... cô ấy đồng ý ký khế ước với chúng ta, vốn là để có thể trở về nhà..."Thấy vẻ mặt Tạ Độ Sinh càng thêm lạnh lẽo, hệ thống sợ hãi rụt rè nói hết câu: "Ký chủ... cũng chưa từng yêu bất cứ mảnh linh hồn nào của tổ trưởng."Dù sao... dù sao cô ấy cũng chưa từng thừa nhận mà.Hệ thống vừa chột dạ nghĩ, vừa len lén quan sát sắc mặt của Tạ Độ Sinh, sợ rằng nàng thật sự làm như lời đã nói trước đó – giữ ký chủ lại trong thế giới này.Dù sao, với sức mạnh hiện tại, các quy tắc của thế giới này cũng đã không thể trói buộc nàng nữa.Nếu Nguyễn Khinh thật sự bị giữ lại, e rằng ngay cả tổng cục cũng chẳng thể làm gì được. Không có mảnh linh hồn cuối cùng trở về, tổ trưởng sẽ mãi mãi ngủ say không tỉnh lại.Hệ thống biết rõ gần như không thể thay đổi suy nghĩ của Tạ Độ Sinh, nhưng ngoài cách này ra, nó cũng không còn lựa chọn nào khác.Khoảnh khắc tiếp theo, thần hồn của Tạ Độ Sinh liền thu hồi lại.Trận pháp trước đó đều đã hư hỏng trong kiếp lôi, nàng liền đứng dậy, bày lại trận pháp và kết giới bao quanh núi Tê Dao. Cả ngọn núi tựa như biến mất khỏi nơi đây.Lần này, Nguyễn Khinh hôn mê không lâu, chỉ đến ngày hôm sau là tỉnh lại.Tạ Độ Sinh vẫn luôn ngồi bên giường, lẳng lặng trông chừng cô.Thấy cô tỉnh, câu đầu tiên nàng nói là: "Sư tôn, từ nay về sau, người hãy ở bên ta... được không?"Trong đôi mắt đỏ thẫm ấy thậm chí còn chứa đựng sự khẩn cầu.Nguyễn Khinh hơi sững người, rồi đáy lòng lại dâng lên ý cười tự giễu. Cô lạnh nhạt nói: "Tạ Độ Sinh, từ đầu đến cuối, ngươi đã từng cho ta cơ hội lựa chọn chưa?"Tạ Độ Sinh bỗng chốc im lặng, như thể ngây dại.Những lời muốn nói xoay chuyển nơi đầu lưỡi, nhưng cuối cùng nàng lại nuốt hết vào lòng. Nàng mỉm cười yếu ớt, cúi xuống, khiến Nguyễn Khinh run lên theo bản năng.Nhìn vào đôi mắt băng lạnh vô tình của sư tôn, lý trí mà Tạ Độ Sinh đã gắng gượng kiềm nén vào ngày độ kiếp nay rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ.Hệ thống đang co rút trong thức hải Nguyễn Khinh muốn nhắc nhở cô, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể giả vờ như bản thân không tồn tại.Ánh mắt đỏ như máu khiến tim Nguyễn Khinh run lên. Nhưng dù thân thể run rẩy dữ dội, sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt.Thế nhưng khi nàng càng cúi sát, Nguyễn Khinh rốt cuộc không nhịn được mà bật thốt:"Tạ Độ Sinh, ngươi phát điên cái gì?! Ngươi quên lời hứa trước đây rồi sao?!""Sư tôn..."Giọng nàng khàn đặc. Tạ Độ Sinh cúi đầu, gần như sắp hôn lên môi cô. Nguyễn Khinh theo bản năng muốn tránh né, nhưng đã bị nàng đè xuống, không cách nào nhúc nhích."Ta muốn có người."Khuôn mặt vốn đã trắng bệch vì sợ hãi của Nguyễn Khinh, trong khoảnh khắc ấy càng thêm tái nhợt như tờ giấy.Cơ thể Tạ Độ Sinh gần như bao trùm lấy cô. Nhưng lần này, cuối cùng nàng vẫn không thể thực sự làm đến bước cuối cùng.Một giọt lệ máu trượt xuống từ mắt nàng, Tạ Độ Sinh ôm chặt thân thể run rẩy của Nguyễn Khinh vào lòng, cả người như bị xé thành hai nửa.Một nửa điên cuồng, cố chấp, muốn giữ cô lại vĩnh viễn.Một nửa lại đau khổ không nỡ, muốn buông tay để cô rời đi.Nàng bật cười, nhưng trong giọng nói lại mang tiếng nức nở: "Sư tôn, tại sao ta phải buông tay?"Nguyễn Khinh mặt trắng bệch, ý thức mơ hồ cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của nàng. Thế nhưng, những lời này... rốt cuộc là có ý gì?Cô không hiểu, cũng chưa từng nghĩ rằng với bản tính cố chấp điên cuồng của Tạ Độ Sinh, nàng sẽ thật lòng muốn buông cô ra.Nguyễn Khinh nhắm mắt, rồi nghe thấy giọng nàng khàn khàn vang lên bên tai:"Sư tôn, rốt cuộc... người đến là để cứu ta, hay là để..." giết ta.Tiếng nói ấy đầy nức nở và bi thương, còn kèm theo nỗi đau không thể nào nói rõ.Sự kinh hoảng trong lòng Nguyễn Khinh dường như trong khoảnh khắc này tan biến. Hàng mi cô run lên kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt ra.Tạ Độ Sinh...Ý của Tạ Độ Sinh... là gì?Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bên tai cô đã không còn nghe thấy giọng nàng nữa.------Không biết qua bao lâu, Nguyễn Khinh mới mở mắt ra. Toàn thân cô vẫn còn run rẩy, thần thức lập tức tản ra khắp Tê Dao Sơn, nhưng không tìm thấy bóng dáng Tạ Độ Sinh ở đâu.Dựa vào vách tường ngồi dậy, trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói đầy lo lắng:"Ký, ký nhân... cậu không sao chứ?""Cậu không nói, tôi suýt nữa quên mất sự tồn tại của cậu." Nguyễn Khinh khẽ cười, nhưng giọng nói chẳng mang chút ý cười nào, "Tạ Độ Sinh biết được chuyện gì rồi?"Hệ thống bị hỏi liền rơi vào trạng thái rối rắm. Nó không muốn giấu cô, nhưng quy định của tổng cục lại không thể dễ dàng vi phạm. Song hiện tại tình huống đặc biệt, nếu nó nói ra, chắc cũng không sao.Nếu ký chủ thật sự bị giữ lại trong thế giới này, mà vẫn không biết chân tướng, thì tội lỗi của nó mới là lớn nhất.Cuối cùng, hệ thống vẫn nhỏ giọng kể lại toàn bộ sự tình.Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Khinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sắc mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt.Thảo nào, tính tình Tạ Độ Sinh lúc ôn nhu lúc điên cuồng.Hệ thống từng bóng gió nhắc nhở cô, từ sau khi kết thúc nhiệm vụ thứ ba, người cô phải cứu... kỳ thực chỉ là một người.Nguyễn Khinh đã từng suy đoán, nhưng vì tính cách của từng người quá khác biệt, cô chưa bao giờ coi họ là một.Cô khẽ nhắm mắt, điều duy nhất giống nhau giữa họ, có lẽ chính là sự cố chấp... và tình cảm sâu nặng dành cho cô.Hơi thở Nguyễn Khinh dồn dập, một thời gian dài cũng chẳng biết nên mang tâm trạng gì. Khi mở mắt ra, trong đầu cô vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của hệ thống:"Nếu bị giữ lại trong thế giới này, sẽ... không thể trở về nữa."Thế nhưng... hai trăm năm, thời gian này quá dài.Dù hiện tại Tạ Độ Sinh còn có chút mềm lòng, Nguyễn Khinh cũng không dám chắc, trong hai trăm năm đó, nàng có thật sự sẽ không giữ cô lại hay không.Huống hồ... nếu cô rời đi thành công, vậy Tạ Độ Sinh sẽ ra sao?Nguyễn Khinh vốn muốn tránh vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi ra."Tôi cũng không biết." Hệ thống chân thành đáp.Bởi lẽ, mảnh linh hồn này đã có ý thức độc lập hoàn toàn. Nàng muốn hay không, ngay cả tổng cục cũng không thể ép buộc.Đôi môi Nguyễn Khinh khẽ hé, dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời.Hệ thống vốn định an ủi cô rằng chỉ cần thoát khỏi thế giới này, tổng cục vẫn sẽ đưa cô trở về thế giới ban đầu. Nhưng còn chưa kịp nói, nó đã lập tức cảm nhận được khí tức của Tạ Độ Sinh, chỉ đành co rúm lại, không dám lên tiếng.Tạ Độ Sinh bước vào, sắc mặt tái nhợt, thần tình có vẻ mỏi mệt.Nguyễn Khinh yên lặng ngồi trên giường, đoán nàng vừa rồi ra ngoài hẳn là để phát tiết cảm xúc.Vài ngày sau đó, Tạ Độ Sinh dường như lại trở về trạng thái như trước khi Độ Kiếp, thậm chí còn kìm nén hơn.Nguyễn Khinh không dám nói nhiều, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt của nguyên chủ. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào thật sự cam tâm tình nguyện ở lại.Thời gian từng chút trôi qua, Nguyễn Khinh cho rằng mình sẽ phải ở bên nàng suốt hai trăm năm dài, còn phải dè chừng việc nàng triệt để giữ cô lại.Nhưng chỉ hơn hai tháng sau, cô bỗng nghe thấy Tạ Độ Sinh nói: "Sư tôn, ta để người rời đi... được không?"Giọng nàng thấp trầm, dịu dàng như nước, nhưng khi lọt vào tai Nguyễn Khinh lại mơ hồ như hư ảo.Đến khi Tạ Độ Sinh khẽ hôn lên môi cô, Nguyễn Khinh run lên mới hoảng hốt hỏi: "Ngươi... vừa nói gì?"Tạ Độ Sinh không nhắc lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô:"Sư tôn, ngủ đi."Theo lời nàng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, Nguyễn Khinh không thể khống chế mà khép chặt mắt lại.Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, cô vẫn còn dừng lại ở câu nói kia – nàng thực sự định thả cô đi sao?Hệ thống cẩn thận đề phòng, sợ Tạ Độ Sinh sẽ làm gì đó với ký chủ. Nhưng nàng chỉ lặng lẽ ngồi bên giường, im lặng suốt một đêm.Đến khi trời gần sáng, hệ thống mới nghe nàng khẽ nói: "Hôm nay, đưa nàng ấy... trở về đi."Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ. Hệ thống ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra nàng đang nói chuyện với mình. Chỉ là, còn chưa kịp trả lời, bóng dáng Tạ Độ Sinh đã biến mất.Nguyễn Khinh tỉnh dậy ngay sau đó không lâu.Cô rời giường, không nhận thấy có gì bất thường, chỉ là... Tạ Độ Sinh không có trong phòng.Từ trước tới nay, nàng từng rời đi trước khi cô tỉnh, nhưng lần này, một cơn bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Nguyễn Khinh. Cô lập tức tản thần thức, bao trùm khắp núi Tê Dao, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng nàng.Nguyễn Khinh đột nhiên nhớ đến lời nàng nói đêm qua.Cô gần như lập tức hỏi hệ thống:"Tạ Độ Sinh đâu?"Hệ thống co rúm, không dám nói.Cảm nhận được sự né tránh đó, sắc mặt Nguyễn Khinh lập tức trở nên khó coi, giọng cô lạnh hẳn đi: "Tạ Độ Sinh ở đâu?!"Hệ thống bị dọa sợ, đành ỉu xìu chỉ vị trí nàng đang ở cho cô.Nguyễn Khinh lập tức điều khiển phi kiếm, dốc hết tốc lực, không màng tiêu hao linh lực. Dẫu vậy, khi cô tìm thấy nàng, cũng đã gần nửa canh giờ trôi qua.Đó là một vách núi hiểm trở.Tạ Độ Sinh ngồi nơi mép vực, như đang lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm.Cảm nhận khí tức của Nguyễn Khinh, nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt máu lập tức tối đi.Cảm xúc này, đương nhiên không nhằm vào Nguyễn Khinh, mà là dành cho hệ thống đã chỉ đường cho cô.Giọng Nguyễn Khinh khàn khàn:"Tạ Độ Sinh, ngươi định làm gì?"Nhìn thấy sự lo lắng bị giấu kín dưới vẻ mặt lạnh lùng của sư tôn, Tạ Độ Sinh thoáng sững người, rồi khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng qua một tia ôn nhu.Nàng bật cười khẽ: "Sư tôn, nếu ta chưa từng trở về... liệu mọi chuyện có khác đi không?"Dù là kiếp trước hay kiếp này, những điều nàng khao khát... chưa từng có được.Lời vừa dứt, toàn bộ tu vi trong cơ thể nàng lập tức tiêu tan. Thân thể Tạ Độ Sinh cũng theo đó mà nhanh chóng lão hóa, chỉ còn lại một bộ xương trắng ngồi lặng lẽ trên mép vực.Nguyễn Khinh chết lặng nhìn cảnh ấy, sắc mặt trắng bệch, vẻ lạnh nhạt trong mắt tan biến. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể làm gì.Ngay cả bộ xương trắng ấy, cuối cùng cũng theo gió mà tan biến, chẳng để lại chút dấu vết nào."Tạ Độ Sinh!"Giọng Nguyễn Khinh khàn khàn, cuối cùng ngoài cái tên ấy, cô chẳng nói ra được điều gì khác.Cô lặng lẽ đứng tại chỗ, trong đôi mắt đen không phân biệt được cảm xúc.Mãi đến khi đồng hồ đếm ngược rời khỏi thế giới sắp kết thúc, nơi khóe mắt cô mới rơi xuống một giọt lệ."Hệ thống, cậu nói xem..." Nguyễn Khinh khàn giọng, "Tôi rốt cuộc... là đang cứu nàng, hay đang giết nàng..."Đó chính là câu nói mà đêm ấy Tạ Độ Sinh chưa kịp thốt ra.Nhưng giống như đêm ấy, chẳng có ai đáp lại.
Loại lôi kiếp này, nếu thất bại, cho dù có tu sĩ Đại Thừa ở gần, cũng có thể bị ảnh hưởng: nhẹ thì trọng thương khó lành, nặng thì hồn phi phách tán.Tiếng sấm trời cuồn cuộn, đạo lôi kiếp đầu tiên cuối cùng cũng giáng xuống.Tiếp đó, là đạo thứ hai. Từng đạo nối tiếp nhau, không cho người ta lấy một hơi thở.Tia sét xanh tím phản chiếu trong đôi mắt Nguyễn Khinh, cũng chiếu lên thân ảnh Tạ Độ Sinh đứng giữa trung tâm lôi kiếp.Đến cuối cùng, ngay cả Tạ Độ Sinh cũng không rõ bản thân đã gánh chịu bao nhiêu đạo lôi kiếp.
Rõ ràng vẫn còn lôi kiếp giáng xuống từ đám mây kia, nhưng trước mắt nàng, sấm sét xanh tím như tan biến, thay vào đó là từng hình ảnh bỗng nhiên hiện lên.Mỗi một cảnh tượng đều có bóng dáng sư tôn.Dù rằng, trong những hình ảnh đó, dung mạo sư tôn hoàn toàn khác biệt. Và... những người yêu sâu đậm nhưng lại cưỡng ép sư tôn kia.Khoảnh khắc những hình ảnh này hiện ra trước mặt Tạ Độ Sinh, hệ thống vốn vẫn ngủ say gần như lập tức phát ra cảnh báo trong đầu Nguyễn Khinh, hòa lẫn cùng tiếng sấm dội bên tai.Tạ Độ Sinh cũng cảm nhận được dao động kia — loại dao động mà nàng đã từng cảm nhận vài lần ở kiếp trước.Cùng lúc đó, đạo lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.Tạ Độ Sinh mở đôi mắt khép chặt, đôi mắt đỏ tươi như nhỏ máu. Nàng đứng dậy, áo dài đỏ sẫm tung bay trong gió, cứng rắn chịu đựng đạo lôi kiếp này.Máu thịt rách toạc, một vệt máu từ khóe môi nàng chảy xuống.Nguyễn Khinh gần như theo bản năng bước lên một bước về phía nàng, nhưng khi đôi mắt đỏ của Tạ Độ Sinh liếc sang, cô lập tức dừng lại.Điều Nguyễn Khinh hoàn toàn không ngờ tới là, ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Độ Sinh đã xuất hiện ngay trước mặt cô, đôi môi vương máu hung hăng hôn xuống.Nguyễn Khinh bị nàng giam chặt trong lòng, thân thể vẫn run rẩy dữ dội, nhưng không tài nào thoát khỏi. Bộ y phục trắng tinh, trong nháy mắt bị máu của Tạ Độ Sinh nhuộm đỏ.Nụ hôn của Tạ Độ Sinh từ cưỡng ép không thể chống cự, dần biến thành bi thương vô lực.Trước khi hôn mê, Nguyễn Khinh chỉ mơ hồ cảm giác được dường như có giọt nước mắt rơi xuống cổ mình.Tạ Độ Sinh ôm chặt người trong lòng, nơi trái tim là cơn đau thắt khiến nàng gần như không thở nổi. Từ hốc mắt nàng rơi xuống không phải lệ trong suốt, mà là hàng lệ máu thẫm đỏ."Sư tôn..." Ngón tay Tạ Độ Sinh khẽ vuốt gương mặt cô, giọng khàn khàn, "Ta rất muốn... giữ người lại, vĩnh viễn."Nguyễn Khinh đang hôn mê tất nhiên không thể nghe được lời nàng nói. Nhưng hệ thống trong đầu cô thì đã sợ đến mức dữ liệu suýt rối loạn, chỉ có thể run rẩy co rúm trong thức hải của cô, chờ tổng cục lên tiếng đáp lại.Thế nhưng, ngay khi Tạ Độ Sinh bế Nguyễn Khinh đặt về giường, hệ thống lại đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng của nàng:"Ra đây."Thần hồn của Tạ Độ Sinh gần như chạm tới tận gốc rễ của hệ thống, nó nào dám giả chết nữa, vội vàng run rẩy lên tiếng: "T-tổ... tổ trưởng...""Tổ trưởng?" Đuôi mắt nàng còn vương sắc đỏ, hơi khẽ nhướng lên. Đôi mắt máu sâu hoắm âm u, lạnh lẽo. Nàng bật cười, nhưng lại không mang chút ấm áp nào: "Ta không phải là cô ta."Hệ thống rùng mình run rẩy, không dám đáp lời."Nếu ta đoán không lầm..." Khóe môi Tạ Độ Sinh cong lên thành một nụ cười như có như không, nhưng trong đáy mắt lại là nỗi bi thương khó thể nói thành lời. "Ta hẳn là... mảnh linh hồn cuối cùng mà sư tôn cần mang về."Trong thoáng chốc, mọi thứ đều sụp đổ.Một đêm mà biết được bản thân vốn không phải một người hoàn chỉnh, chẳng qua chỉ là một trong vô số mảnh linh hồn của người khác. Những đau khổ nàng từng chịu đựng, tất thảy đều vì kẻ kia mà sinh ra. Ngay cả sư tôn – người đã từng đối tốt với nàng – cũng chỉ bởi vì muốn cứu người kia mà đến bên nàng.Ánh mắt nàng chìm sâu, lạnh lẽo như vực thẳm. Giọng nói thấp trầm, khàn khàn: "Sư tôn... có biết chuyện này không?""Ký chủ... hoàn toàn không biết gì cả." Hệ thống vội vã đáp, do dự một lát, thấy vẻ âm u trên mặt nàng như dịu đi một chút, mới dè dặt nói: "Ngài... tôn giả, ngài không thể giữ ký chủ lại. Cô ấy... cô ấy đồng ý ký khế ước với chúng ta, vốn là để có thể trở về nhà..."Thấy vẻ mặt Tạ Độ Sinh càng thêm lạnh lẽo, hệ thống sợ hãi rụt rè nói hết câu: "Ký chủ... cũng chưa từng yêu bất cứ mảnh linh hồn nào của tổ trưởng."Dù sao... dù sao cô ấy cũng chưa từng thừa nhận mà.Hệ thống vừa chột dạ nghĩ, vừa len lén quan sát sắc mặt của Tạ Độ Sinh, sợ rằng nàng thật sự làm như lời đã nói trước đó – giữ ký chủ lại trong thế giới này.Dù sao, với sức mạnh hiện tại, các quy tắc của thế giới này cũng đã không thể trói buộc nàng nữa.Nếu Nguyễn Khinh thật sự bị giữ lại, e rằng ngay cả tổng cục cũng chẳng thể làm gì được. Không có mảnh linh hồn cuối cùng trở về, tổ trưởng sẽ mãi mãi ngủ say không tỉnh lại.Hệ thống biết rõ gần như không thể thay đổi suy nghĩ của Tạ Độ Sinh, nhưng ngoài cách này ra, nó cũng không còn lựa chọn nào khác.Khoảnh khắc tiếp theo, thần hồn của Tạ Độ Sinh liền thu hồi lại.Trận pháp trước đó đều đã hư hỏng trong kiếp lôi, nàng liền đứng dậy, bày lại trận pháp và kết giới bao quanh núi Tê Dao. Cả ngọn núi tựa như biến mất khỏi nơi đây.Lần này, Nguyễn Khinh hôn mê không lâu, chỉ đến ngày hôm sau là tỉnh lại.Tạ Độ Sinh vẫn luôn ngồi bên giường, lẳng lặng trông chừng cô.Thấy cô tỉnh, câu đầu tiên nàng nói là: "Sư tôn, từ nay về sau, người hãy ở bên ta... được không?"Trong đôi mắt đỏ thẫm ấy thậm chí còn chứa đựng sự khẩn cầu.Nguyễn Khinh hơi sững người, rồi đáy lòng lại dâng lên ý cười tự giễu. Cô lạnh nhạt nói: "Tạ Độ Sinh, từ đầu đến cuối, ngươi đã từng cho ta cơ hội lựa chọn chưa?"Tạ Độ Sinh bỗng chốc im lặng, như thể ngây dại.Những lời muốn nói xoay chuyển nơi đầu lưỡi, nhưng cuối cùng nàng lại nuốt hết vào lòng. Nàng mỉm cười yếu ớt, cúi xuống, khiến Nguyễn Khinh run lên theo bản năng.Nhìn vào đôi mắt băng lạnh vô tình của sư tôn, lý trí mà Tạ Độ Sinh đã gắng gượng kiềm nén vào ngày độ kiếp nay rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ.Hệ thống đang co rút trong thức hải Nguyễn Khinh muốn nhắc nhở cô, nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể giả vờ như bản thân không tồn tại.Ánh mắt đỏ như máu khiến tim Nguyễn Khinh run lên. Nhưng dù thân thể run rẩy dữ dội, sắc mặt cô vẫn lạnh nhạt.Thế nhưng khi nàng càng cúi sát, Nguyễn Khinh rốt cuộc không nhịn được mà bật thốt:"Tạ Độ Sinh, ngươi phát điên cái gì?! Ngươi quên lời hứa trước đây rồi sao?!""Sư tôn..."Giọng nàng khàn đặc. Tạ Độ Sinh cúi đầu, gần như sắp hôn lên môi cô. Nguyễn Khinh theo bản năng muốn tránh né, nhưng đã bị nàng đè xuống, không cách nào nhúc nhích."Ta muốn có người."Khuôn mặt vốn đã trắng bệch vì sợ hãi của Nguyễn Khinh, trong khoảnh khắc ấy càng thêm tái nhợt như tờ giấy.Cơ thể Tạ Độ Sinh gần như bao trùm lấy cô. Nhưng lần này, cuối cùng nàng vẫn không thể thực sự làm đến bước cuối cùng.Một giọt lệ máu trượt xuống từ mắt nàng, Tạ Độ Sinh ôm chặt thân thể run rẩy của Nguyễn Khinh vào lòng, cả người như bị xé thành hai nửa.Một nửa điên cuồng, cố chấp, muốn giữ cô lại vĩnh viễn.Một nửa lại đau khổ không nỡ, muốn buông tay để cô rời đi.Nàng bật cười, nhưng trong giọng nói lại mang tiếng nức nở: "Sư tôn, tại sao ta phải buông tay?"Nguyễn Khinh mặt trắng bệch, ý thức mơ hồ cảm nhận được sự đau khổ tột cùng của nàng. Thế nhưng, những lời này... rốt cuộc là có ý gì?Cô không hiểu, cũng chưa từng nghĩ rằng với bản tính cố chấp điên cuồng của Tạ Độ Sinh, nàng sẽ thật lòng muốn buông cô ra.Nguyễn Khinh nhắm mắt, rồi nghe thấy giọng nàng khàn khàn vang lên bên tai:"Sư tôn, rốt cuộc... người đến là để cứu ta, hay là để..." giết ta.Tiếng nói ấy đầy nức nở và bi thương, còn kèm theo nỗi đau không thể nào nói rõ.Sự kinh hoảng trong lòng Nguyễn Khinh dường như trong khoảnh khắc này tan biến. Hàng mi cô run lên kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt ra.Tạ Độ Sinh...Ý của Tạ Độ Sinh... là gì?Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bên tai cô đã không còn nghe thấy giọng nàng nữa.------Không biết qua bao lâu, Nguyễn Khinh mới mở mắt ra. Toàn thân cô vẫn còn run rẩy, thần thức lập tức tản ra khắp Tê Dao Sơn, nhưng không tìm thấy bóng dáng Tạ Độ Sinh ở đâu.Dựa vào vách tường ngồi dậy, trong đầu cô đột nhiên vang lên giọng nói đầy lo lắng:"Ký, ký nhân... cậu không sao chứ?""Cậu không nói, tôi suýt nữa quên mất sự tồn tại của cậu." Nguyễn Khinh khẽ cười, nhưng giọng nói chẳng mang chút ý cười nào, "Tạ Độ Sinh biết được chuyện gì rồi?"Hệ thống bị hỏi liền rơi vào trạng thái rối rắm. Nó không muốn giấu cô, nhưng quy định của tổng cục lại không thể dễ dàng vi phạm. Song hiện tại tình huống đặc biệt, nếu nó nói ra, chắc cũng không sao.Nếu ký chủ thật sự bị giữ lại trong thế giới này, mà vẫn không biết chân tướng, thì tội lỗi của nó mới là lớn nhất.Cuối cùng, hệ thống vẫn nhỏ giọng kể lại toàn bộ sự tình.Trong khoảnh khắc ấy, Nguyễn Khinh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, sắc mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt.Thảo nào, tính tình Tạ Độ Sinh lúc ôn nhu lúc điên cuồng.Hệ thống từng bóng gió nhắc nhở cô, từ sau khi kết thúc nhiệm vụ thứ ba, người cô phải cứu... kỳ thực chỉ là một người.Nguyễn Khinh đã từng suy đoán, nhưng vì tính cách của từng người quá khác biệt, cô chưa bao giờ coi họ là một.Cô khẽ nhắm mắt, điều duy nhất giống nhau giữa họ, có lẽ chính là sự cố chấp... và tình cảm sâu nặng dành cho cô.Hơi thở Nguyễn Khinh dồn dập, một thời gian dài cũng chẳng biết nên mang tâm trạng gì. Khi mở mắt ra, trong đầu cô vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của hệ thống:"Nếu bị giữ lại trong thế giới này, sẽ... không thể trở về nữa."Thế nhưng... hai trăm năm, thời gian này quá dài.Dù hiện tại Tạ Độ Sinh còn có chút mềm lòng, Nguyễn Khinh cũng không dám chắc, trong hai trăm năm đó, nàng có thật sự sẽ không giữ cô lại hay không.Huống hồ... nếu cô rời đi thành công, vậy Tạ Độ Sinh sẽ ra sao?Nguyễn Khinh vốn muốn tránh vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi ra."Tôi cũng không biết." Hệ thống chân thành đáp.Bởi lẽ, mảnh linh hồn này đã có ý thức độc lập hoàn toàn. Nàng muốn hay không, ngay cả tổng cục cũng không thể ép buộc.Đôi môi Nguyễn Khinh khẽ hé, dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không cất lời.Hệ thống vốn định an ủi cô rằng chỉ cần thoát khỏi thế giới này, tổng cục vẫn sẽ đưa cô trở về thế giới ban đầu. Nhưng còn chưa kịp nói, nó đã lập tức cảm nhận được khí tức của Tạ Độ Sinh, chỉ đành co rúm lại, không dám lên tiếng.Tạ Độ Sinh bước vào, sắc mặt tái nhợt, thần tình có vẻ mỏi mệt.Nguyễn Khinh yên lặng ngồi trên giường, đoán nàng vừa rồi ra ngoài hẳn là để phát tiết cảm xúc.Vài ngày sau đó, Tạ Độ Sinh dường như lại trở về trạng thái như trước khi Độ Kiếp, thậm chí còn kìm nén hơn.Nguyễn Khinh không dám nói nhiều, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh nhạt của nguyên chủ. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể nào thật sự cam tâm tình nguyện ở lại.Thời gian từng chút trôi qua, Nguyễn Khinh cho rằng mình sẽ phải ở bên nàng suốt hai trăm năm dài, còn phải dè chừng việc nàng triệt để giữ cô lại.Nhưng chỉ hơn hai tháng sau, cô bỗng nghe thấy Tạ Độ Sinh nói: "Sư tôn, ta để người rời đi... được không?"Giọng nàng thấp trầm, dịu dàng như nước, nhưng khi lọt vào tai Nguyễn Khinh lại mơ hồ như hư ảo.Đến khi Tạ Độ Sinh khẽ hôn lên môi cô, Nguyễn Khinh run lên mới hoảng hốt hỏi: "Ngươi... vừa nói gì?"Tạ Độ Sinh không nhắc lại, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô:"Sư tôn, ngủ đi."Theo lời nàng, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, Nguyễn Khinh không thể khống chế mà khép chặt mắt lại.Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, cô vẫn còn dừng lại ở câu nói kia – nàng thực sự định thả cô đi sao?Hệ thống cẩn thận đề phòng, sợ Tạ Độ Sinh sẽ làm gì đó với ký chủ. Nhưng nàng chỉ lặng lẽ ngồi bên giường, im lặng suốt một đêm.Đến khi trời gần sáng, hệ thống mới nghe nàng khẽ nói: "Hôm nay, đưa nàng ấy... trở về đi."Giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ. Hệ thống ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra nàng đang nói chuyện với mình. Chỉ là, còn chưa kịp trả lời, bóng dáng Tạ Độ Sinh đã biến mất.Nguyễn Khinh tỉnh dậy ngay sau đó không lâu.Cô rời giường, không nhận thấy có gì bất thường, chỉ là... Tạ Độ Sinh không có trong phòng.Từ trước tới nay, nàng từng rời đi trước khi cô tỉnh, nhưng lần này, một cơn bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng Nguyễn Khinh. Cô lập tức tản thần thức, bao trùm khắp núi Tê Dao, nhưng không hề tìm thấy bóng dáng nàng.Nguyễn Khinh đột nhiên nhớ đến lời nàng nói đêm qua.Cô gần như lập tức hỏi hệ thống:"Tạ Độ Sinh đâu?"Hệ thống co rúm, không dám nói.Cảm nhận được sự né tránh đó, sắc mặt Nguyễn Khinh lập tức trở nên khó coi, giọng cô lạnh hẳn đi: "Tạ Độ Sinh ở đâu?!"Hệ thống bị dọa sợ, đành ỉu xìu chỉ vị trí nàng đang ở cho cô.Nguyễn Khinh lập tức điều khiển phi kiếm, dốc hết tốc lực, không màng tiêu hao linh lực. Dẫu vậy, khi cô tìm thấy nàng, cũng đã gần nửa canh giờ trôi qua.Đó là một vách núi hiểm trở.Tạ Độ Sinh ngồi nơi mép vực, như đang lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm.Cảm nhận khí tức của Nguyễn Khinh, nàng hơi nghiêng đầu, đôi mắt máu lập tức tối đi.Cảm xúc này, đương nhiên không nhằm vào Nguyễn Khinh, mà là dành cho hệ thống đã chỉ đường cho cô.Giọng Nguyễn Khinh khàn khàn:"Tạ Độ Sinh, ngươi định làm gì?"Nhìn thấy sự lo lắng bị giấu kín dưới vẻ mặt lạnh lùng của sư tôn, Tạ Độ Sinh thoáng sững người, rồi khẽ mỉm cười, trong mắt thoáng qua một tia ôn nhu.Nàng bật cười khẽ: "Sư tôn, nếu ta chưa từng trở về... liệu mọi chuyện có khác đi không?"Dù là kiếp trước hay kiếp này, những điều nàng khao khát... chưa từng có được.Lời vừa dứt, toàn bộ tu vi trong cơ thể nàng lập tức tiêu tan. Thân thể Tạ Độ Sinh cũng theo đó mà nhanh chóng lão hóa, chỉ còn lại một bộ xương trắng ngồi lặng lẽ trên mép vực.Nguyễn Khinh chết lặng nhìn cảnh ấy, sắc mặt trắng bệch, vẻ lạnh nhạt trong mắt tan biến. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể làm gì.Ngay cả bộ xương trắng ấy, cuối cùng cũng theo gió mà tan biến, chẳng để lại chút dấu vết nào."Tạ Độ Sinh!"Giọng Nguyễn Khinh khàn khàn, cuối cùng ngoài cái tên ấy, cô chẳng nói ra được điều gì khác.Cô lặng lẽ đứng tại chỗ, trong đôi mắt đen không phân biệt được cảm xúc.Mãi đến khi đồng hồ đếm ngược rời khỏi thế giới sắp kết thúc, nơi khóe mắt cô mới rơi xuống một giọt lệ."Hệ thống, cậu nói xem..." Nguyễn Khinh khàn giọng, "Tôi rốt cuộc... là đang cứu nàng, hay đang giết nàng..."Đó chính là câu nói mà đêm ấy Tạ Độ Sinh chưa kịp thốt ra.Nhưng giống như đêm ấy, chẳng có ai đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store