ZingTruyen.Store

[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu

Chương 68

tinhnhienca

Chương 68 chương 68

Yến Hoài xem nữ nhân nhìn đến quên mình.

Thiển tầng đánh dấu yêu cầu nhiều lần đánh dấu.

Chỉ cần ở Lục Khê Nhiên có yêu cầu khi đánh dấu.

Yến Hoài ghi nhớ lời Ô Tương Mai nói, hai câu tinh hoa ấy nàng đều khắc sâu trong lòng. Vì thế vừa mới hôn Lục Khê Nhiên tuy có chút nảy sinh ác độc, nhưng cũng chỉ nghĩ hôn hôn là đủ.

Huống chi đầu óc nàng còn chưa tỉnh táo, vẫn sa vào giấc mộng: ngày nàng cưới Lục Khê Nhiên về nhà.

Xe lừa chậm rì rì, lần đầu tiên đánh xe, Yến Hoài căng chặt vô cùng, sợ làm Lục Khê Nhiên bị xóc mà "hư".

Lục Khê Nhiên nhìn mảnh mai, sắc mặt lại bạch đến kỳ cục, nàng sao có thể không sợ?

Nhưng hiện tại Lục Khê Nhiên đã khác. Nàng kiều diễm đến cực điểm, hai má ửng hồng, nhỏ giọng nói: "... Tới đánh dấu ta."

Yến Hoài không dám không nghe, càng không thể trái với bản tâm.

Bởi trong mộng, Lục Khê Nhiên về đến nhà liền tốt rồi.

Đêm tân hôn không phải thức trắng một đêm sắc thuốc, đút thuốc, canh bên cạnh nàng ngủ.

Mà là như hiện tại, ôm lấy eo nàng, không kiêng nể gì hôn sau cổ nàng.

Lục Khê Nhiên hơi ngửa đầu, phát ra thanh âm dễ nghe, tay lại nắm lấy tóc mình.

Nhẹ nhàng đong đưa, như đong đưa thẳng đến tận tim nàng vậy.

Yến Hoài ôm nàng từ phía sau, vừa hôn vừa mơ hồ hỏi: "... Sẽ đau sao?"

Nàng vẫn lo.

Sợ Lục Khê Nhiên quá dễ vỡ.

Nhưng Lục Khê Nhiên mắt mê ly, lại như đang nói với nàng: không đau, là nàng nghĩ nhiều.

Hương vị ngọt ngào như rượu lên men, tinh khiết, thơm ngon.

Mắt Yến Hoài có chút đỏ, hạ khẩu cũng nặng. Nghe Lục Khê Nhiên kêu rên, nàng vẫn không dừng, thẳng đến khi sương sớm thấm nhuận hải đường, phương hinh lâu dài.

Nàng mới buông, tựa phía sau Lục Khê Nhiên, giúp nàng sửa lại áo lót bị rơi.

Thân hình Lục Khê Nhiên vốn giảo hảo, vừa trải qua như vậy, chỗ phập phồng càng chọc người. Yến Hoài đem áo lót lấy lại, Lục Khê Nhiên vừa hoàn hồn đã nhẹ nhàng chống lại: "... Đổi một kiện."

Yến Hoài ngẩn ra, lùi lại một chút định đi lấy cái mới. Ai ngờ nàng vừa đứng dậy, tiếng oán giận của Lục Khê Nhiên đã vang lên: "Yến Hoài, ngươi sao lại như tiểu cẩu vậy?"

"Ai...?" Yến Hoài mờ mịt quay đầu, liền thấy chiếc áo lót mới tinh kia đã rách nát hoàn toàn.

Quả thật là nàng vừa rồi vừa cào vừa cắn mà thành...

Chiếc áo lót ấy...

Quá mỏng manh, nàng căn bản không phải cố ý!

Yến Hoài quay lại định giải thích, Lục Khê Nhiên lại không nghe, trực tiếp ném lên người nàng.

Yến Hoài đứng yên, đoán chừng Lục Khê Nhiên sẽ chẳng nghe giải thích.

Thế nên nàng chỉ chậm rì rì đi lấy cái mới cho nàng.

Chờ Lục Khê Nhiên mặc chỉnh tề, Yến Hoài đỡ nàng xuống giường, ân cần nói: "Hôm nay ta sẽ đi mua nhiều chút đem về cho ngươi."

Nam thị có rất nhiều cửa hàng như vậy.

Áo lót, mạt ngực, thứ gì cũng có. Vào đông tới rồi, cũng nên thay một đợt.

Áo lót của Lục Khê Nhiên quá mỏng, nếu bên trong thêm một tầng mạt ngực cũng ấm hơn. Yến Hoài nghĩ vậy, hoàn toàn không nhận ra gương mặt Lục Khê Nhiên đã hơi phiếm hồng.

Lục Khê Nhiên không nghĩ tới Yến Hoài lại hào phóng nói thẳng ra.

Áo lót của nàng phần nhiều mỏng nhẹ, có tuệ mang, nút bọc.

Còn Yến Hoài... đa phần là vải bông, giản lược phẳng phiu. Lục Khê Nhiên rất sợ Yến Hoài mua cho nàng loại kiểu dáng ấy.

Nàng không thích, vì nàng vốn... quá đẫy đà, tự nhiên thích loại mỏng nhẹ hơn.

Chỉ là lời ấy nhất thời khó mở miệng.

Ban đêm cởi ngủ, hoặc bị mê loạn mà bị Yến Hoài xé nát thì còn đỡ, nếu nghiêm túc nói ra nàng muốn kiểu dáng...

"Không cần, y hộp còn không ít."

"Ngươi lần sau thiếu chạm vào là được."

Nói ra lời này vẫn khiến Lục Khê Nhiên đỏ mặt không thôi, cúi đầu nhìn vạt áo mình đã sửa gọn. Ai ngờ Yến Hoài lại lắc đầu không đồng ý: "Ngươi mấy thứ đó quá mỏng."

"Vào đông mặc bên trong không ấm."

"Ngươi nếu không yên tâm ta mua cho ngươi, vậy hôm nay nhân lúc cửa hàng cùng vườn hoa đều không vội, chúng ta cùng đi."

Yến Hoài một lòng chỉ nghĩ đối Lục Khê Nhiên tốt, không cân nhắc lời nói và phản ứng của nàng. Nói xong liền kéo nàng ra cửa.

Mặt trời đã lên cao, Lục Khê Nhiên biết không thể chậm trễ.

Nàng còn phải tới cửa hàng.

Trước đó mấy hôm bận rộn chuyện tiệc cưới của Bao Vịnh cùng Phàn Mạn Quỳnh. Hai ngày này lầu hai cần nghỉ ngơi chỉnh đốn, nàng muốn làm Dược Phu cao, không chỉ cho gương mặt mà thân thể cũng có nhiều chỗ cần, trước mắt lại đang bận Băng Hi tiết, chính là lúc nàng chỉnh đốn tốt nhất.

Nàng không chần chừ, cùng Yến Hoài kỵ chung, để nàng đưa tới cửa hàng.

"Khê nhiên, ta lát nữa sẽ tới tìm ngươi."

Trước lúc chia tay, Yến Hoài nói vậy. Lục Khê Nhiên vừa nghĩ tới nàng "tìm" mình để làm gì, liền có vài phần mất tự nhiên.

Sợ Yến Cầm hoặc A Thải nghe thấy.

Nhưng vào cửa hàng rồi nàng mới kịp phản ứng: cho dù nghe thấy cũng chẳng sao, bởi vì Yến Hoài chỉ cần rảnh, luôn lười biếng tới cửa hàng tìm nàng.

Nàng duỗi thẳng lưng, bước vào trong tiệm.

Chỉ là khiến nàng có chút mất mát, Yến Hoài "lát nữa" vẫn chưa tới, thậm chí người đưa hoa còn mang lời: "Yến chủ nhân hôm nay sẽ về nhà muộn chút, Mao chủ nhân mời ông chủ uống rượu, dặn ta nói với Lục chủ tiệm một tiếng."

Người này thường xuyên tới nam thị đưa hoa, lâu dần Lục Khê Nhiên cũng quen mặt. Triệu Thiền trong tiệm chính là muội muội hắn.

Lục Khê Nhiên liền hỏi thẳng: "Đi đâu uống rượu?"

Chỉ có Mao Phù thì nàng không lo, nhưng vườn hoa còn có Yến Tiêu.

Lục Khê Nhiên sợ nàng dạy hư Yến Hoài, nên hỏi luôn. Triệu Võ không thấy có gì, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Hình như là Túy Hương Lâu. Trước lúc đi còn dặn ta, dọc đường bận rộn ta cũng sợ nhớ không rõ, nhưng có lẽ không sai."

"Mao chủ nhân mời khách đều đi Túy Hương Lâu."

"Đều đi...?" Lục Khê Nhiên bắt lấy chữ, bất động thanh sắc hỏi lại. Triệu Võ tự nhiên nói: "Đúng vậy. Trước đó vài ngày, yến dọn nhà của Lâm gia kết thúc cũng đi Túy Hương Lâu."

Nghe đủ rồi, Lục Khê Nhiên cười nhạt: "Hảo, ngươi đi bận đi."

Triệu Võ còn phải đưa hàng mấy nhà, liền gật đầu rời khỏi cửa hàng.

Còn Lục Khê Nhiên, đứng trước cửa tiệm hồi lâu không nhúc nhích.

Bận xong, Yến Cầm thấy thế liền lại gần hỏi: "Khê nhiên, A Hoài có việc sao?"

"Có việc, nàng tối nay muốn đi Túy Hương Lâu."

"Chúng ta cũng đi."

Hôm nay tới cửa hàng, Lục Khê Nhiên đã sắp xếp xong chuyện tu chỉnh. Vẫn là mấy thợ thủ công nàng thuê từ khi mới mở tiệm, người quen tay, lại rẻ.

Buổi chiều không bận mấy, nàng liền đóng cửa sớm, dẫn mọi người trong tiệm đi Túy Hương Lâu.

Triệu Thiền vào tiệm chưa lâu, mấy người còn chưa có dịp ra ngoài ăn, vừa nghe thì mắt đã sáng rực.

Bắc Cảnh vốn là biên giới, phía bắc nữa là thôn xóm gần nhung địch. Triệu Thiền cùng Triệu Võ xuất thân từ nơi ấy,一路 tới Triều An huyện mới cắm rễ. Triệu Võ ở vườn hoa hai năm, mua được căn thảo phòng ở vùng đất hoang trong huyện thành, một mình sống.

Có chỗ an thân rồi, hắn mới đem Triệu Thiền vừa phân hoá chưa lâu về ở cùng.

Triệu Thiền năm nay mới mười sáu, làm việc nhanh nhẹn, lại vì năm năm ở nhà làm lụng nên sức lực không nhỏ.

Tuy cũng là Khôn Trạch như Lục Khê Nhiên cùng Yến Cầm, nhưng sức lực lại lớn hơn các nàng nhiều, nhất là lớn hơn Lục Khê Nhiên.

Chỉ là Lục Khê Nhiên là chủ tiệm, phần nhiều làm việc tinh tế, không ai bắt bẻ.

Nên Triệu Thiền rất rõ ràng bổ Yến Hoài.

Lục Khê Nhiên đối nàng còn tính ôn nhu. Ban đầu Triệu Thiền sợ "chủ tiệm", nhưng lâu dần cũng hoạt bát. Trên đường nàng thường lẻn tới bên Lục Khê Nhiên hỏi: "Khê nhiên A Tỷ, Túy Hương Lâu ăn ngon không?"

Lục Khê Nhiên đạm cười đáp: "Ăn ngon."

Nàng tưởng Triệu Thiền hỏi xong sẽ đi nói chuyện với Yến Cầm cùng A Thải.

Ai ngờ hôm nay lại không phải. Sắp tới cửa Túy Hương Lâu, Triệu Thiền vẫn ở cạnh nàng, còn chỉ lên lầu hai: "Khê nhiên A Tỷ, ta sao thấy người kia giống Tỷ Thê vậy?"

Không phải giống.

Chính là Yến Hoài.

Thật ra Lục Khê Nhiên đã thấy từ sớm. Giờ phút này Yến Tiêu đang mời rượu, còn Yến Hoài thì thoái thác.

Yến Hoài không uống rượu, Lục Khê Nhiên biết rõ, nhưng không ngờ nàng lại tận mắt thấy Yến Hoài một hơi uống cạn.

Đúng lúc Triệu Thiền chỉ về phía Yến Hoài nói chuyện, Lục Khê Nhiên không đáp, chỉ thấy trên mặt nhiễm một tầng sương lạnh.

Yến Cầm cùng Lý Tam Tỷ thấy không ổn, liếc nhau. Yến Cầm bước tới bên Lục Khê Nhiên.

Lý Tam Tỷ thì nghĩ phải mau tới xem Yến Hoài đang làm gì.

Chuyện của thê thê, các nàng không nên can thiệp quá nhiều, nhưng tình nghĩa đã sâu, há có đạo lý nhìn các nàng cáu kỉnh?

Ai ngờ Lý Tam Tỷ vừa nhìn quanh, Lục Khê Nhiên đã bất động thanh sắc nói: "Tam Tỷ, ngươi theo ta đi xem hôm nay có những loại rượu nào."

Túy Hương Lâu đặc sắc chính là rượu nhiều chủng loại, lại mỗi ngày lên rượu mới khác nhau. Rượu trắng, rượu trái cây, rượu thuốc, rượu gạo, rượu vàng... thứ gì cũng có.

Lục Khê Nhiên ngày thường tới đều gọi rượu trái cây, hôm nay cũng không ngoại lệ.

"Chủ quán, rượu mơ xanh ba bình." Lục Khê Nhiên nói xong liền hỏi Lý Tam Tỷ: "Tam Tỷ, ngươi muốn uống loại khác không?"

Lý Tam Tỷ nghe nàng gọi ba bình rượu mơ xanh, liền biết nàng muốn một mình uống hai bình, bình còn lại chia cho Yến Cầm.

Còn Lý Tam Tỷ ngày xưa hay uống chút rượu gạo, hôm nay lại không định uống.

Nàng lắc đầu: "Không uống, hôm qua không nghỉ ngơi tốt."

Không phải không muốn uống, mà là sợ mấy người đều uống say thì không tốt.

Lục Khê Nhiên cũng không hề quản nàng, nghỉ ngơi một lúc lâu, trong lòng lại dần dần sinh ra vài phần tâm thần không yên.

Nàng thỉnh thoảng lại nhìn về phía Yến Hoài bên kia.

Túy Hương Lâu tuy không phải phong nguyệt chi địa, nhưng trong lầu có nhạc sư diễn tấu.

Không bao lâu, tiếng đàn Không thanh thúy dễ nghe vang lên. Lục Khê Nhiên thu hồi tầm mắt, nâng chén uống một ngụm rượu mơ xanh.

"Yến Hoài, ngươi thế nhưng còn giấu rượu! Ngươi cũng biết cái này...!"
Yến Tiêu vốn mang theo vài phần trêu ghẹo cười nàng, lại nghe tiếng đàn Không truyền đến, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn.

Yến Tiêu đến Triều An huyện chưa lâu, lại đã thành "khách quen" của Túy Hương Lâu. Nữ trung quân đánh đàn Không kia nàng vừa vặn quen biết, liền hướng xuống dưới vẫy tay. Nhạc sư mỉm cười nhạt nhòa, theo sau liền có giọng nam cao giọng hô: "Yến Càn Quân có thưởng——"

Một tiếng "Yến Càn Quân" làm Yến Hoài giật mình.

Nàng vốn không định uống rượu.

Nhưng Mao Phù lấy danh nghĩa một vị chủ nhân khác mời nàng, nói lần trước nàng đã không đến, lần này nếu còn không đến thì...

Yến Tiêu lại càng liên tục mời rượu, Yến Hoài bất đắc dĩ, liền đem rượu —— đổ đi!

Không ngờ Yến Tiêu lại cao điệu như vậy. Dù trong lòng nàng biết không phải gọi mình, nhưng vẫn không khỏi cảnh giác, cũng không rõ đang cảnh giác điều gì. Đến khi ánh mắt nàng nhìn thấy Lục Khê Nhiên ngồi xa xa, trong lòng liền "lộp bộp" một cái.

"Nhà ta nương tử tới rồi, ta qua đó nhìn một chút!"

Yến Hoài ném lại một câu liền đứng dậy. Mao Phù vừa định nói cùng nàng đi, đã bị nàng bỏ lại phía sau.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng vội vã đi qua, cười giải thích với Lục Khê Nhiên:
"Khê Nhiên, tiền thưởng kia là Yến Tiêu!"

Sợ nàng hiểu lầm, nàng liền ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Không ngờ lại bị người phía sau va phải một chút, nụ cười trên môi chợt cứng lại. Nàng ngẩng mắt nhìn theo người đã đi xa, thật lâu không hoàn hồn.

Thấy nàng bị đụng, Lục Khê Nhiên vừa xoay người định hỏi, sắc mặt lại lạnh xuống. Theo tầm mắt Yến Hoài nhìn về phía sau, liền thấy nàng vì một nữ nhân mà thất thần.

Mà nữ nhân kia, trang phục cùng thân hình rõ ràng giống một Khôn Trạch quân.

【 Tác giả có chuyện nói 】
Lục tỷ: Chân trước còn bảo người đi mua nội y, quay đầu đã uống rượu nhìn nữ nhân!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store