[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu
Chương 60
Chương 60 Chương 60
Bất mãn cắn môi nàng.
Lục Khê Nhiên cũng nóng, ngoài việc ngâm trong nước ấm, nàng càng cảm nhận rõ nhiệt ý từ người Yến Hoài truyền tới, thậm chí còn nóng hơn cả làn nước thấm da.
Nhưng lúc này thật không tiện, nàng ngâm mình trong thau tắm cảm thấy thiếu an toàn, liền đặt tay lên vai Yến Hoài, hơi thẳng lưng: "A Hoài, chờ một chút."
Giọng nàng đối với Yến Hoài quá đỗi mềm mại.
Yến Hoài ô một tiếng, bất mãn lắc đầu, chẳng để ý mà ôm lấy cổ Lục Khê Nhiên.
Lục Khê Nhiên không mặc gì, sau cổ lại là nơi mẫn cảm, nàng khẽ ưm một tiếng, lần nữa đánh thức lý trí Yến Hoài: "Chờ... chờ đã."
Đáp lại nàng là tiếng "ào" một cái, Yến Hoài nhảy vào thau, từ phía sau ôm trọn nàng, chóp mũi cọ lên sau cổ.
Rất ngứa, khiến hô hấp Lục Khê Nhiên nặng thêm.
Yến Hoài lại cọ càng quá mức.
Nàng không cắn, chỉ lặp đi lặp lại dùng môi cọ xát, chỉ cảm thấy hương hoa nồng đậm khiến nhiệt trong người dần dần lắng xuống.
Không biết qua bao lâu, không khí cũng trở nên lạnh.
Yến Hoài hoàn hồn, mới thấy sau cổ Lục Khê Nhiên loang lổ dấu vết.
Nơi ấy vốn nên kiều diễm, giờ lại đáng thương đến cực điểm, từ sau cổ lan tới sau tai, đuôi mắt đều là đỏ ửng bất thường.
Thật ra từ lúc tách khỏi Lục Khê Nhiên, trên đường đến huyện nha Yến Hoài đã thấy khó chịu, chỉ là khi ấy chưa để tâm.
Hoặc nói, nàng vẫn chịu đựng được.
Ngược lại, khi vào phòng, ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, nàng mới dần mất đi lý trí, chỉ muốn tìm Lục Khê Nhiên.
Nhìn thấy là đủ, chạm vào là đủ, hôn lên là đủ...
Không ngờ lại thành ra như vậy, nàng cắn chặt môi mình.
Yến Hoài do dự giây lát, cúi đầu chính xác tìm đến môi nàng, hôn nhẹ nhàng, mềm mại, mang theo hơi thở trấn an khiến Lục Khê Nhiên mềm nhũn, vòng cổ nàng lộ ra vài phần yếu ớt.
"Đừng, đừng ở chỗ này."
Có thể bình yên vô sự nhìn thấy Yến Hoài trở về nhà, Lục Khê Nhiên liền mềm lòng.
Giờ phút này bị nàng hôn môi, quanh thân dính đầy tín hương.
Càng có một loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Nàng vốn chưa từng bị đánh dấu, chỉ là một nụ hôn môi, Lục Khê Nhiên liền phát hiện chính mình đã thay đổi.
Trở nên mềm nhũn.
Khắp nơi đều là mềm nhũn.
Nhưng Yến Hoài chỉ biết gặm cắn, làm nàng tan chảy rồi lại bỏ mặc.
"Ta lạnh, muốn mặc quần áo."
Lục Khê Nhiên nói chuyện, hàm răng run lên. Yến Hoài nghe rất rõ ràng, trong lòng liền sinh ra mấy phần áy náy, hai tay vòng lấy Lục Khê Nhiên, ôm nàng rời khỏi thau tắm, từng bước một đi trở về.
Nàng dường như không lạnh, chỉ nghĩ đặt Lục Khê Nhiên lên giường, quấn chặt chăn, còn mình thì từ bên ngoài ôm lấy nàng, ghé sát tai nàng hỏi: "Ấm hơn chút chưa?"
"Ấm hơn... Ngô!" Lục Khê Nhiên cúi đầu trả lời, vành tai lại bị Yến Hoài cắn một cái. Thanh âm nàng khó nhịn, không tự giác co ngón tay lại, muốn đẩy Yến Hoài ra, nhưng lại rất rõ ràng cảm nhận được sự ỷ lại của Yến Hoài.
Loại ỷ lại này, đối với Lục Khê Nhiên mà nói, còn khiến nàng hưởng thụ gấp trăm lần so với việc hôn môi tuyến thể.
Cho nên nàng không nhúc nhích, nhìn Yến Hoài như một con tiểu thú ôm nàng, cọ nàng, cuối cùng chôn mặt nơi cổ nàng, mơ hồ nói: "... Ta cũng đỡ hơn rồi."
Đầu óc Yến Hoài quả thực rất thanh tỉnh, đáy mắt cũng toàn là thanh minh, nhưng nhìn cổ Lục Khê Nhiên bị mình hôn đến đỏ lên, vẫn có chút ngượng ngùng.
Thậm chí còn có chút hoài nghi, rốt cuộc mình bị thứ gì đó thao túng sao?
Nếu không... Nếu không... Sao lại không ngoan đến mức này?
Nàng có chút uể oải, ngoan ngoãn bắt đầu mặc quần áo, thuận tay cầm ngăn cắn khí đặt bên cạnh Lục Khê Nhiên, rũ mắt nói: "A tỷ, tối nay ta ngủ mang ngăn cắn khí."
Lục Khê Nhiên cũng chịu không nổi.
Bởi vì Yến Hoài hữu dũng vô mưu.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của nàng lại khiến Lục Khê Nhiên không phát nổi cáu, chỉ bất đắc dĩ thở dài, hỏi: "Đói bụng không?"
Yến Hoài đột nhiên ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, Lục Khê Nhiên đã từ trong ánh mắt nàng đọc hiểu.
Yến Hoài rất đói, nhưng lại thẹn không dám nói.
Lục Khê Nhiên cũng không để ý nàng có muốn nói hay không, tự mình nói: "Ta đói rồi." Lại sai bảo nàng: "Ngươi đi lấy xiêm y cho ta, đặt lên bình phong."
Trong nhà chỉ có hai người, Lục Khê Nhiên tự nhiên cầm áo trong sạch sẽ. Ai ngờ Yến Hoài lại đột nhiên xông vào, hôn đến nàng toàn thân mềm nhũn, chật vật không chịu nổi.
Nhưng hiện tại nàng còn xem như ổn, nỗi lo lắng ban đầu cũng dần tan biến.
Yến Hoài tự nhiên không dám trái lời, mặc được nửa bộ y phục liền đi lấy giúp Lục Khê Nhiên, thấy nàng thay đồ liền xoay người sang chỗ khác.
"Ra vẻ đạo mạo." Lục Khê Nhiên cười nàng, Yến Hoài chỉ rụt cổ, không đáp lời.
Đợi đến khi tiếng sột soạt dừng lại, nàng mới quay người, kéo tay Lục Khê Nhiên, cùng nàng đến trước bàn.
Than hỏa là Yến Hoài mang vào, không bao lâu nước ấm liền sôi sùng sục. Ánh mắt Yến Hoài rơi xuống, lại nhìn về phía Lục Khê Nhiên.
Thần sắc nàng nhàn nhạt, dường như không có ý định mở miệng.
Yến Hoài hắng giọng, nói: "Hôm nay đi huyện nha chỉ là thuật lại đầu đuôi sự tình. Yến Dân đến rồi còn gào loạn, nhưng không ai để ý hắn."
"Cũng không ai biết cái gì Tống đại nhân."
"Hắn bị giam trong nhà lao, ta liền bình yên trở về."
Lục Khê Nhiên vốn lo lắng Yến Hoài rốt cuộc thế nào, nghe được lời này, trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng. Buổi tối nàng ăn không nhiều, nói đói cũng không phải làm bộ, chỉ là chưa nghe Yến Hoài nói thì không yên tâm, lúc này mới có thể an tâm dùng bữa.
Bất quá nàng đối với nồi thịt dê cũng chỉ ăn được chừng mực, không lâu sau liền dừng lại.
Những nguyên liệu này là Lục Khê Nhiên mua lại, lương thực đầy đủ. Nàng sợ Yến Hoài bôn ba một ngày bị đói, mà Yến Hoài cũng không phụ kỳ vọng, gần như ăn sạch.
Trời đã khuya, hai người cũng không chần chừ, thu dọn đơn giản liền ngủ chung một chỗ.
Lần này Yến Hoài ngoan hơn rất nhiều, còn tự tay đeo kim loại khung lên. Lục Khê Nhiên lại thấy có chút đau lòng, kéo tay nàng hỏi: "Ngươi có thể thành thật ngủ không?"
Ngậm đồ vật trong miệng, Yến Hoài nói không rõ: "Ngô, ngạch, rông lắm!"
Lục Khê Nhiên khẽ cười, kéo tay Yến Hoài xuống, không cho nàng mang.
Trong ánh mắt có phần khó hiểu của Yến Hoài, Lục Khê Nhiên nghiêng người, ghé sát nàng hơn chút, khóe mắt ngấn nước, giọng mềm đi: "... Ngủ đi."
Nàng là cố ý để Yến Hoài lại gần, nhưng Yến Hoài khi tín hương đã tan, liền lại giống như khúc gỗ.
Lục Khê Nhiên mơ màng sắp ngủ, tay nàng cũng không sang ôm, ngược lại lúc tỉnh lại, nàng phát hiện Yến Hoài siết chặt eo nàng, hô hấp đều đều.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, không quấy rầy Yến Hoài, gọn gàng xuống giường.
Không lâu sau khi nàng rời đi, Yến Hoài cũng mở mắt.
Trong phòng vẫn còn hương thơm nhàn nhạt, là Lục Khê Nhiên.
Trên người nàng cũng có, thậm chí sau cổ cũng dính chút.
Yến Hoài có chút vui sướng, lại có vài phần bất an.
Đêm qua nàng gặp ác mộng, gần sáng mới ngủ, cũng là... Dựa sát Lục Khê Nhiên mới ngủ được.
Cho nên Lục Khê Nhiên vừa rời đi, dù bị hương khí bao quanh, nàng cũng không ngủ nổi.
Nàng giống như sinh bệnh, không thấy Lục Khê Nhiên liền cảm thấy trong lòng trống rỗng, tương tư thành bệnh.
Dứt khoát ôm gối đầu của Lục Khê Nhiên vào lòng, cọ tới cọ lui.
Vểnh mông, vùi đầu vào trong.
Lục Khê Nhiên vào gọi Yến Hoài dậy, nhìn thấy chính là dáng vẻ kỳ quái ấy.
"A Hoài, dậy ăn..." Lời còn chưa nói xong, đôi mắt đã trợn tròn.
Yến Hoài cứng người, ngẩng đầu lên, lại không dám quay lại nhìn, chỉ thấp giọng đáp: "Đã biết."
Nàng muốn giả như không có chuyện gì xảy ra, Lục Khê Nhiên lại không muốn.
Lập tức đi qua, nhìn Yến Hoài gần như muốn chui xuống, khẽ cười, duỗi tay "bang" một tiếng, vỗ lên mông nàng.
Yến Hoài càng căng thẳng, mặt đỏ bừng, quay đầu sợ hãi hỏi: "Ngươi vì sao... đánh ta?"
Lục Khê Nhiên khoanh tay, lạnh giọng nói: "Ta còn muốn hỏi ngươi, vì sao phải ôm gối đầu của ta?"
Từ lúc vào phòng, Lục Khê Nhiên đã mơ hồ ngửi thấy tín hương của Yến Hoài, nhưng không ngờ nàng lại làm như vậy.
Nàng rời phòng đã hơn một canh giờ, lúc này cũng chỉ có gối đầu còn lưu lại tín hương. Lục Khê Nhiên đoán được nguyên do, lại vẫn không nhịn được trêu nàng.
Quả nhiên bị trêu đến thật, Yến Hoài rầm rì buông tay, ánh mắt còn lưu luyến, nửa quỳ trên giường, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi..."
Hoàn toàn không còn vẻ gấp gáp của đêm qua, ngược lại có vài phần đáng yêu.
Ý cười trong mắt Lục Khê Nhiên lại hiện lên, giọng không mặn không nhạt: "Vậy thì mau dậy ăn cơm. Hôm nay không đi cửa hàng, sửa sang lại sân."
Chuyển đến nhà mới, hai người đều bận rộn, trong viện đồ đạc bày biện lộn xộn.
Tiền viện, Yến Cầm cùng Lý Tam Tỷ đã sớm sắp xếp ổn thỏa. Lục Khê Nhiên không chịu nổi cảnh hỗn độn này, lại lười tự mình động tay.
Hôm nay nàng làm bữa sáng phong phú cho Yến Hoài, để nàng ăn no rồi dọn sân.
Ăn xong, Yến Hoài nghỉ nửa khắc, liền bắt đầu thu dọn từ phòng chứa củi.
Nhà trong huyện đều đốt địa long, nơi này cũng không ngoại lệ. Ngoài củi lửa còn có than đá, tuy không nhiều, Yến Hoài liền dọn hết vào trong phòng sát tường.
Địa long để đó đốt, ban ngày trời ấm, còn chưa dùng đến. Trong lúc nàng làm việc, Lục Khê Nhiên ở cách đó không xa vá túi tiền và Hương Anh.
Tất nhiên là chuẩn bị cho Yến Hoài. Nàng ra ngoài, chỉ có một túi tiền và Hương Anh là không đủ.
Lục Khê Nhiên vốn đã chuẩn bị sẵn, đợi Yến Hoài xong việc, nàng cũng làm xong.
Yến Hoài bận đến toát mồ hôi, Lục Khê Nhiên lại gần, muốn giúp nàng lau.
Thực ra công việc này không nặng, chỉ là hơi bẩn.
Yến Hoài thấy nàng đến gần liền tránh: "Ta dọn than đá, người dơ hề hề, đừng lau."
Trước kia Yến Hoài cũng từng nói như vậy, khi đó làm Lục Khê Nhiên có chút không vui. Hôm nay nghe xong liền cảnh giác, vội vàng bổ sung: "Chờ ta tắm gội xong, Khê Nhiên lại giúp ta lau."
Lời này không nói thì thôi, đã nói ra lại khiến Lục Khê Nhiên cảm thấy không thích hợp.
Yến Hoài chỉ cười, không nói gì, đốt địa long, để nước nóng, rồi đi tắm.
Cơm chiều còn chưa chuẩn bị, Lục Khê Nhiên thấy nàng đi liền hỏi: "Buổi tối muốn ăn gì?"
"Ngô, vẫn ăn thịt dê nồi đi. Ta tắm xong sẽ đi mua nguyên liệu."
"Khê Nhiên pha nước chấm rất ngon, hôm nay còn muốn ăn."
Liên tiếp hai ngày ăn sẽ không ngán sao?
Lục Khê Nhiên trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không nói ra. Yến Hoài thích thì ăn.
Hơn nữa bận rộn cả ngày, nàng nào nỡ để Yến Hoài đi mua. Bèn để Yến Hoài tắm, còn mình đi.
Đi qua tiền viện, vừa lúc gặp Yến Cầm cũng chuẩn bị ra ngoài, hai người liền cùng đi chợ. Khi trở về, trời đã sẩm tối, Lục Khê Nhiên có chút vội.
Sợ Yến Hoài tắm xong bị đói.
Nói với Yến Cầm một câu lát nữa cùng ăn cơm, liền vội về hậu viện.
Cửa phòng đóng chặt, nàng tưởng Yến Hoài sẽ chờ ngoài cửa, nhưng không thấy.
Đẩy cửa ra, nàng nhẹ giọng gọi: "A Hoài?"
Không có đáp lại.
Nàng liền đi về phía phòng tắm, bên trong không có hơi nước, Yến Hoài dường như đã rời đi. Nhưng Lục Khê Nhiên vẫn tiến thêm vài bước, nhìn thấy Yến Hoài dựa bên thau tắm, đã hôn mê, tim nàng trầm xuống.
Ném nguyên liệu xuống, nàng chạy tới.
Hơi nước lẫn lộn khiến nàng không cảm nhận được tín hương của Yến Hoài, cũng không biết nàng làm sao, Lục Khê Nhiên mặt đỏ lên.
Sờ cánh tay lạnh ngắt của Yến Hoài, tay nàng run rẩy: "A Hoài, ngươi không sao chứ?"
Yến Hoài không đáp. Lục Khê Nhiên không đành lòng để nàng ngâm trong nước lạnh, liền cúi xuống vớt nàng lên, không để ý Yến Hoài mở mắt.
Ánh mắt mê ly nhìn Lục Khê Nhiên.
Nàng giơ tay, dùng sức kéo người vào lòng.
Y phục Lục Khê Nhiên bị nước làm ướt sũng, nàng kinh ngạc nhìn Yến Hoài.
Thấy nàng không tỉnh táo, vừa định mở miệng giải thích, Yến Hoài đã ấn tay nàng lên mép thau, giữ cổ nàng hôn tới.
"Ngô...!" Lục Khê Nhiên rên lên, Yến Hoài không dừng lại, nụ hôn gấp gáp, như muốn nuốt chửng nàng.
Lục Khê Nhiên dần cảm thấy khó thở, đuôi mắt ngấn lệ.
Ý thức được không thoát ra được, nàng lại lạc vào nụ hôn mang hương vị Yến Hoài.
Cố tình Yến Hoài lúc này càng lớn mật hơn bao giờ hết, vạt áo bị kéo ra trong mấy cái, luồng khí lạnh khiến Lục Khê Nhiên không tự giác run lên...
"Lục Khê Nhiên..." Yến Hoài mơ hồ nỉ non, không thỏa mãn với hôn môi, ghé sát bên thau tắm cọ sát, chính xác nắm lấy tuyến thể của nàng.
Hương khí lập tức tràn ra, Lục Khê Nhiên hoàn toàn mềm xuống.
Nếu Yến Hoài không giữ nàng, e rằng nàng đã trượt xuống đất.
Bởi vì nàng chưa từng cảm nhận dục vọng mãnh liệt đến vậy của Yến Hoài, như bị nước ấm xâm chiếm, thân thể mềm mại lảo đảo.
"Cốc cốc."
Đúng lúc này, cửa bị gõ. Lục Khê Nhiên nước mắt mơ hồ nhìn sang, hé miệng chưa kịp phát ra tiếng, Yến Hoài vốn đang cắn tuyến thể nàng đã bóp cằm nàng, lại chặn môi nàng, mọi tiếng nức nở đều bị nuốt hết.
Ngoài cửa, Yến Cầm không nghe đáp lại, nhẹ giọng thúc giục: "Khê Nhiên, A Hoài, than hỏa đã sinh rồi..."
Yến Hoài bất mãn cắn môi nàng, ánh mắt ngập nước, đầy chiếm hữu mà đáng thương: "Ngươi chỉ được nhìn ta, nghe ta, không được nhìn người khác, nghe người khác."
Không chỉ thân thể, mà trái tim Lục Khê Nhiên cũng mềm ra.
Nàng đỏ bừng mặt, chóp mũi cũng hồng.
Bởi vì ngoài cửa có người, nhưng nàng lại không thể khống chế đáp lại nụ hôn của Yến Hoài.
Trong khe hở, Lục Khê Nhiên nắm chặt tay Yến Hoài, vừa khóc vừa ra lệnh: "Không được quá ồn, ta không muốn... Cầm tỷ nghe thấy... Ngô ~"
【 Tác giả có lời muốn nói 】
[ buông tay ][ buông tay ] A Hoài chi lăng lên!!!! Ma ma xem trọng ngươi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store