ZingTruyen.Store

[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu

Chương 56

tinhnhienca

Chương 56 chương 56

Nhiệt liệt khó có thể bỏ qua.

Trong phòng, hương hoa hải đường nồng đậm, như vừa được sương sớm tưới lên, kiều diễm mà tươi mới.

Ngồi trong lòng Yến Hoài, Lục Khê Nhiên hơi ngửa đầu, bị nàng hôn đến đuôi mắt phiếm lên sắc đỏ khác thường, cả người mềm nhũn.

Nàng đẩy vài lần theo bản năng, nhưng đều bị Yến Hoài vòng chặt mà bỏ qua.

Nụ hôn càng lúc càng tinh mịn, không bao lâu lông mi Lục Khê Nhiên vương nước mắt, khẽ nức nở: "... Không thể hôn nữa."

Yến Hoài dừng lại một chút, nhìn cổ nàng lại lần nữa xuất hiện những vệt đỏ, lưu luyến không nỡ rời, ngẩng mắt nhìn gương mặt Lục Khê Nhiên.

Khuôn mặt đỏ ửng ấy hoàn toàn lọt vào mắt nàng, trong lòng liền dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.

"Lục Khê Nhiên..." Nàng nhẹ giọng thì thầm, cả người dường như đều khát cầu được hôn nàng thêm lần nữa, nhưng vẫn nhớ phải nghe lời, liền buông lỏng vòng eo đang siết chặt, cố gắng bình ổn cảm xúc.

Không cam lòng lắm mà nói: "Không hôn."

"Ta mua đậu phộng tô, uy ngươi ăn được không?"

Nói xong, nàng lại nắm lấy ánh mắt Lục Khê Nhiên, vòng tay đặt nàng trước bàn trang điểm, mở hộp điểm tâm, đưa đậu phộng tô đến bên miệng nàng.

Lục Khê Nhiên lúc này đâu còn sức?

Nàng thức dậy đã muộn, rửa mặt, thay y phục, trang điểm đều tốn không ít thời gian, lại bị Yến Hoài quấn quýt đến cả người mềm rã, tự nhiên không muốn làm khó mình, liền phối hợp mở miệng.

Nàng thích ăn điểm tâm, cũng biết làm điểm tâm.

Nhưng khẩu vị lại khá kén, trừ vài lần đầu Yến Hoài mua nàng không quá thích, những lần sau đều rất hợp ý.

Đậu phộng tô cùng kẹo đậu phộng là thứ nàng khó mà từ chối. Nàng ngồi trong lòng Yến Hoài, từng miếng nhỏ ăn mấy khối, rồi mới để nàng buông mình xuống.

Lúc này khôi phục chút sức lực, sự không vui của Lục Khê Nhiên liền hiện rõ.

Nhất là khi nhìn thấy trên cổ mình lại nhiều thêm vài vệt đỏ, nàng lạnh nhạt nói: "Đêm nay ngươi về vườn hoa, hoặc là ngủ lại cửa hàng."

"Không được ngủ cùng ta."

Nghe vậy, Yến Hoài lập tức rũ đầu, mắt trông mong nhìn Lục Khê Nhiên.

Không dám phản bác, cũng không muốn đáp ứng.

Lục Khê Nhiên lại không để ý tới nàng, một lần nữa cầm dải lụa, cẩn thận buộc lại.

Lần này nàng buộc còn đẹp đẽ gọn gàng hơn lúc buộc cho Yến Hoài, những chỗ có vệt đỏ đều được che kín, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Tự biết mình sai, Yến Hoài liền cầm hộp điểm tâm theo sau nàng. Đến gần cổng viện mới nhanh bước, đỡ nàng lên xe ngựa, sắp xếp đồ vật trong thùng xe gọn gàng rồi mới thúc xe rời đi.

Lâm gia ở phía đông thành, gần chợ phía đông – khu tụ cư của người giàu, cách nam thị một đoạn. Hôm nay đến chúc mừng Lâm gia không ít, vừa qua chợ phía đông đã đông nghịt người, xe ngựa không thể đi tiếp. Yến Hoài liền xuống xe, vén rèm nói với Lục Khê Nhiên: "Khê Nhiên, xe ngựa chỉ có thể dừng ở đây."

Lục Khê Nhiên vốn đang chợp mắt, nghe vậy mới mơ màng mở mắt.

Trong lòng vẫn còn chút giận, nàng không lập tức đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Nhìn sang hộp điểm tâm, Yến Hoài hiểu ý, cầm xuống trước, rồi đưa tay định đỡ nàng.

Không ngờ vừa xuống xe đã thấy Tần Nhiêu và Diêu Nhã Chân tay trong tay đi tới.

Triều An huyện thành không lớn, lại đều đến Lâm trạch dự yến dọn nhà, việc chạm mặt là điều dễ hiểu. Nhưng trong mắt Tần Nhiêu lại thoáng qua vài phần kinh ngạc, thậm chí muốn rút tay mình khỏi tay Diêu Nhã Chân.

Diêu Nhã Chân lại không chịu, còn mang vẻ không vui nhìn Lục Khê Nhiên.

Đã hiểu rõ nguồn cơn cùng tính cách Tần Nhiêu, Yến Hoài vừa buồn bực vừa bất đắc dĩ. Tay nàng đỡ Lục Khê Nhiên không buông, còn nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, dịu dàng nói: "Nương tử, chậm một chút."

Đây là lần đầu tiên Yến Hoài gọi nàng như vậy trước mặt, Lục Khê Nhiên hơi kinh ngạc, rồi liền hiểu dụng ý của nàng, tự nhiên phối hợp khoác tay, ngượng ngùng mỉm cười.

Không cần nhiều lời, sự thân mật giữa hai người đã thể hiện rõ.

Nhất là các nàng vừa mới thân cận không lâu, tín hương giao hòa nồng đậm, giờ vẫn còn dư hương nhàn nhạt.

Dù đều dùng ức chế, người thường khó cảm nhận rõ, nhưng khi lại gần vẫn có thể nhận ra hương vị tương đồng, dung hòa lẫn nhau.

Bởi vậy khi hai người tiến lên chào hỏi Tần Nhiêu và Diêu Nhã Chân, sắc mặt Tần Nhiêu biến đổi, Diêu Nhã Chân thấy vậy cũng theo đó đổi sắc.

Lục Khê Nhiên cùng Yến Hoài đều không để tâm, nhất là Yến Hoài. Nàng khẽ cười, đi lướt qua hai người, cao giọng nói: "Hai vị, ta cùng nương tử xin vào trước."

Lục Khê Nhiên thậm chí không nói một lời, dựa sát bên Yến Hoài, mềm mại như không xương, dán chặt vào nàng.

Đi được một đoạn xa, sắp tới cổng Lâm trạch mới đứng thẳng người.

Đột nhiên mất đi hơi ấm, Yến Hoài vội vàng kéo nàng lại, Lục Khê Nhiên không cho chạm, thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe: "Ta vừa rồi chỉ diễn với ngươi, ngươi chẳng lẽ coi là thật?"

"Sao lại là diễn? Ngươi chính là nương tử của ta, chúng ta là thê thê đã qua hộ tịch." Yến Hoài bất mãn đáp. Lục Khê Nhiên đưa tay véo má nàng, khiêu khích nói: "Thê thê thì không thể diễn sao?"

"Không thể." Yến Hoài không vui, vành mắt hơi đỏ, bám dính lấy Lục Khê Nhiên, nắm chặt tay nàng.

Thấy vậy, Lục Khê Nhiên không trêu nữa. Nếu thật chọc nàng khóc thì đúng là không ra sao, liền để mặc nàng kéo tay cùng đi vào Lâm trạch.

Chỉ là không ngờ Yến Hoài lại dính người đến vậy.

Khi nàng cùng Lâm Mịch Tuyết và mấy vị Khôn Trạch khác trò chuyện, Yến Hoài cũng đứng bên cạnh. Dù giữ khoảng cách xa nhất mà vẫn nắm tay nàng, cũng đủ khiến người khác chú ý.

Vài ánh mắt nhìn qua nhìn lại, Yến Hoài đều không để ý.

Ngược lại còn bị Lâm Mịch Tuyết trêu: "Yến Càn Quân cùng Lục tỷ tỷ quả nhiên ân ái, nửa khắc cũng không rời."

Nếu lời này do người khác nói, có lẽ Lục Khê Nhiên còn nghĩ nhiều, nhưng nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của Lâm Mịch Tuyết, liền biết nàng nói thật lòng. Lại có một Khôn Trạch chưa lập gia đình bên cạnh nói: "Có lẽ sau này Lâm tỷ tỷ cũng có thể tìm được một Càn Quân như vậy."

Lục Khê Nhiên gật đầu theo, trong lòng lại mơ hồ lo lắng.

Gia nghiệp Lâm gia ở Đông Hải không lớn, nhưng tại Triều An huyện lại không nhỏ. Lâm Mịch Tuyết nhỏ hơn Yến Hoài hai tuổi, đúng độ tuổi xem mắt Càn Quân, lại thêm chuyện liên hôn vì sinh ý gia tộc vốn không hiếm.

Tình huống như vậy càng khó nói.

Lục Khê Nhiên chỉ có thể phụ họa, mong nàng sau này tìm được người mình ái mộ.

Lâm Mịch Tuyết tất nhiên hiểu, trong lòng không khỏi cảm khái: "Nếu là ta có thể tự mình quyết định, hoặc là vốn đã thích..."

Phần sau nàng không nói tiếp, Lục Khê Nhiên cùng Khôn Trạch bên cạnh cũng không mở lời, chỉ đổi sang vài câu chuyện phiếm.

Là chủ nhân, Lâm Mịch Tuyết không thể luôn ở bên hai người, không lâu sau liền rời đi tiếp đãi khách khác.

Lục Khê Nhiên cùng vị Khôn Trạch kia không thân, khách sáo vài câu liền dẫn Yến Hoài đến yến hội.

Yến Hoài một tấc không rời, Lục Khê Nhiên cũng không thấy gì, chỉ hỏi nàng: "Ngươi không cần đi chào hỏi vài người có sinh ý qua lại sao?"

Yến Hoài lắc đầu: "Không cần."

"Có Mao Phù ở đó rồi, không cần ta."

Lời này không sai. Từ khi vào vườn hoa, nàng đã nói rõ với Mao Phù, chuyện đối ngoại đều để Mao Phù lo, nàng chỉ cần bỏ sức, học cách trồng hoa.

Hôm nay Lâm gia dọn nhà yến cũng vậy, vào cửa hai người chỉ gật đầu ra hiệu rồi mỗi người làm việc của mình.

Yến Hoài theo sát bên Lục Khê Nhiên, thỉnh thoảng cũng thấy Mao Phù đang cùng người làm ăn uống rượu nói chuyện.

Nàng chỉ một lòng ở bên Lục Khê Nhiên, giúp nàng che tay, lẩm bẩm sao còn chưa dọn món, rồi thấp giọng hỏi: "Khê Nhiên, ngươi có đói bụng không?"

"Không đói bụng." Lục Khê Nhiên đạm thanh nói, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy người mới vừa rồi đứng bên cạnh Lâm Mịch Tuyết là Khôn Trạch Phàn Mạn Quỳnh đã ngồi xuống.

Bởi vì mối quan hệ với Lâm Mịch Tuyết, Lục Khê Nhiên cùng nàng trò chuyện khá hợp, Yến Hoài ngồi một bên an tĩnh nắm tay Lục Khê Nhiên, vừa thưởng thức vừa nghe.

Không bao lâu sau, Lâm gia chủ nhân, phụ thân của Lâm Mịch Tuyết, đứng giữa đám đông, cao giọng nói: "Cảm tạ chư vị đã cho Lâm mỗ chút bạc diện..."

Toàn là những lời cảm kích, Yến Hoài cùng Lục Khê Nhiên tự nhiên cũng vỗ tay hưởng ứng. Nhưng phần lớn mọi người đều không quen biết nhau, Phàn Mạn Quỳnh liền lần lượt giới thiệu. Lâm gia ngoài Lâm Mịch Tuyết và song thân, còn có một vị thứ huynh là Lâm Toàn. Người này là con do Lâm phụ khi còn trẻ cùng một thị nữ sinh ra, sau khi thị nữ qua đời không lâu, Lâm mẫu gả vào liền nuôi nấng Lâm Toàn trưởng thành.

Giới thiệu xong xuôi, Phàn Mạn Quỳnh liền cùng Lục Khê Nhiên trò chuyện về những chuyện liên quan đến hương liệu. Yến Hoài hứng thú không lớn, liền đưa mắt nhìn quanh.

Không bao lâu sau, nàng lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc.

Ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng càng nhìn càng thấy rõ ràng.

Là Yến Dân.

Hắn đang ngồi bên cạnh Lâm Toàn, hai người nâng chén nói cười rôm rả. Yến Hoài nhìn một cái liền thu hồi ánh mắt, quay về phía Lục Khê Nhiên.

Chỉ là phía sau vài người nói chuyện ngày càng ồn ào, uống càng lúc càng nhiều. Lâm Toàn lớn tiếng nói: "Huynh đệ, ta nghe nói không bao lâu nữa huyện chúa sẽ đến Bắc Cảnh, nghe đâu còn muốn chinh địa, đến lúc đó ngươi liền..."

Yến hội vốn đã hỗn tạp, mấy người này lại càng ồn ào khó chịu. Yến Hoài kéo nhẹ tay áo Lục Khê Nhiên, có ý muốn rời đi.

Không chỉ riêng nàng muốn đi, Phàn Mạn Quỳnh trong lòng cũng đã có tính toán. Đúng lúc này Lâm Mịch Tuyết đi tới, đoàn người liền theo nàng đến chào từ biệt Lâm phụ. Nhưng vừa mới nhúc nhích, Lâm Toàn đang ngồi quay lưng lại liền gọi lớn: "Muội muội, mấy vị nương tử mạo mỹ này đều là bạn tốt của ngươi sao?"

Lâm Toàn tuy là thiếu gia Lâm gia, nhưng lại là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, khiến Lâm phụ đau đầu vô cùng. Lâm Mịch Tuyết cũng luôn tránh được thì tránh.

Chỉ là Lâm Toàn lúc nào cũng rảnh rỗi sinh chuyện, uống chút rượu liền bắt đầu gây sự.

Giờ phút này liền tìm tới trước mặt mấy người.

Yến Dân ngồi phía sau hắn, say khướt, vốn không để ý, nhưng khi thấy Yến Hoài trong đám đông thì mắt trợn tròn.

Hiện giờ hắn đã khác xưa, trên người mặc viên lãnh bào màu tàng hồng chỉnh tề, tóc vấn cao cài trâm.

Chỉ là nhiều thói quen vẫn không sửa được, xiêm y lấm lem, tóc tai lộn xộn.

Hắn lảo đảo bước tới bên Yến Hoài, cười nhạo nói: "Yến Hoài, lâu không gặp, sao ngươi vẫn chỉ biết trốn sau Khôn Trạch, làm rùa đen rút đầu?" Nói xong còn vươn tay ra...

Ngay sau đó liền nghe hắn nhăn mặt hét lên: "A...! Yến Hoài!"

Từ phía Yến Hoài nhìn lại, nhất thời không rõ hắn định làm gì, chỉ thấy trước mặt mình là Lục Khê Nhiên. Nàng bước lên một bước, bắt lấy cổ tay hắn, bẻ mạnh.

Nàng không hề lưu lực, dùng trọn mười thành sức. Yến Dân đau đến nhe răng trợn mắt, miệng đầy bất mãn: "Yến Hoài, hôm nay tại yến tiệc Lâm gia, ngươi lại dám bất kính huynh trưởng như vậy?"

Yến Hoài đào đào lỗ tai, bộ dạng như vừa rồi không nghe thấy. Lúc này Lâm Mịch Tuyết lên tiếng hòa giải: "Huynh trưởng của bằng hữu trước đã nói năng lỗ mãng, nếu để phụ thân biết được..."

Lâm Toàn vốn đang xem náo nhiệt, nghe vậy liền cười xòa, kéo Yến Dân trở về tiếp tục uống rượu.

Sự việc liền tạm lắng xuống. Chỉ là Yến Dân khi rời đi vẫn không cam tâm, che cổ tay, hung hăng liếc Yến Hoài một cái. Yến Hoài cũng không né tránh, cười như không cười nhìn lại hắn.

Tuy không biết Yến Dân rốt cuộc bằng cách nào trà trộn vào tiệc dọn nhà Lâm gia, nhưng nàng hoàn toàn không sợ, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo vài phần khinh miệt. Yến Dân bị nàng nhìn đến vừa xấu hổ vừa bực bội, lại bị Lâm Toàn giữ chặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Yến Hoài thu lại nụ cười, xoay người kéo tay Lục Khê Nhiên.

Nhưng nàng không dùng tay vừa chạm vào Yến Dân, nàng ngại bẩn.

Lục Khê Nhiên nhìn thấy rõ ràng, biết nàng vì sao như thế, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Đi được vài bước, lại nghe Yến Hoài nói: "Hôm nay ngươi với ta đều chưa ăn được bao nhiêu, buổi tối về nấu nồi ăn có được không?"

Yến Hoài hoàn toàn giống như đã quên chuyện buổi sáng chọc Lục Khê Nhiên không vui, bị nàng đuổi ra khỏi phòng.

Hoặc là cố ý không muốn nhớ, nhưng Lục Khê Nhiên lại không quên, còn trêu nàng: "Hôm nay chuyện không được ở phòng ta, ngươi quên rồi sao?"

Bị vạch trần, Yến Hoài có vài phần đỏ mặt, lại nhẹ nhàng lay tay Lục Khê Nhiên nói: "A tỷ, a tỷ, tay ta đau, ngươi thương ta một chút được không ~?"

Lúc này bọn họ vừa ra đến cổng lớn. Trước cửa, Lâm phụ vì chuyện vừa rồi đã biểu đạt xin lỗi với mấy người, lúc này đang cùng Phàn Mạn Quỳnh hỏi thăm trưởng bối trong nhà...

Các nàng chào từ biệt rồi đi được chưa bao xa, Yến Hoài lại như không thấy người qua kẻ lại, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Khê Nhiên, vẻ đáng thương tràn đầy.

Lục Khê Nhiên có vài phần chống đỡ không nổi.

Bởi vì trong yến tiệc cũng có không ít người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Yến Hoài, giống như lời Yến Dân nói, cảm thấy nàng thảo người ghét, một Càn Nguyên Quân lại cứ chen chúc giữa đám Khôn Trạch.

Mà với tư cách là người ở gần Yến Hoài nhất, Lục Khê Nhiên hiểu rõ. Nàng thích thú, ánh mắt luôn dõi theo mình.

Nếu không cũng sẽ không vừa thấy Yến Dân giơ tay liền lập tức ra tay.

Nàng trước mặt người ngoài có vài phần kiệt ngạo, giống như lúc ban đầu vừa về đến nhà.

Nhưng theo thời gian, đối với mình nàng chỉ biết dùng ánh mắt ngấn nước làm nũng, nhiệt liệt đến mức không thể bỏ qua.

Lục Khê Nhiên mềm lòng, lại nghĩ đến cánh tay nàng vốn đã có thương tích, liền mím môi hỏi: "Thật muốn ăn nồi?"

Yến Hoài nghe vậy, đôi mắt càng sáng lên, liên tục gật đầu nói: "Tưởng! Tưởng! Tưởng cùng a tỷ cùng nhau ăn!"

【 Tác giả có chuyện nói 】

[Buông tay] Lục tỷ, ngươi cứ chiều nàng đi, sớm muộn gì cũng chiều hư thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store