ZingTruyen.Store

[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu

Chương 24

tinhnhienca

Chương 24 chương 24

Muốn tới gần nàng tâm.

Một phen động tác vừa rồi, Lục Khê Nhiên ánh mắt dần dần thanh minh, hiển nhiên cũng ý thức được tư thế thân mật giữa hai người. Nàng cắn cắn môi, rất có hứng thú nhìn về phía Yến Hoài.

Yến Hoài đang ở trong thế thiên nhân giao chiến, chú ý tới tầm mắt của Lục Khê Nhiên mới cúi đầu nhìn xuống. Nhìn thấy rồi, gương mặt nàng không chỉ đỏ lên mà hô hấp cũng có chút gấp: "Ta sợ ngươi té ngã."

Lúc này cái ôm đã không còn chặt như ban nãy, không đến mức khiến Lục Khê Nhiên khó thở, nhưng cũng làm nàng không có cảm giác an toàn như trước. Nàng giật giật eo, hai tay vòng qua Yến Hoài, thanh âm mang theo vài phần giận dỗi: "Phóng ta trở về ~"

"Hảo... Hảo!" Yến Hoài vội vàng đáp, hơi nghiêng đầu, phối hợp đặt Lục Khê Nhiên ngồi lại bên kháng. Chờ nàng ngồi vững, Yến Hoài mới đứng dậy, thấp giọng nói: "Cơm đã nấu xong... Ta ra ngoài chờ ngươi."

Lục Khê Nhiên thần trí đã tỉnh táo hơn không ít. Nghĩ đến việc vừa tỉnh ngủ đã bị Yến Hoài ôm tới ôm lui, nàng liền đi tới bàn trang điểm, định sửa soạn lại dung nhan.

Nhưng vừa chạm tới trâm cài, nhìn hình ảnh của mình trong gương đồng, tay nàng lại khựng lại.

Nàng là sau khi tắm gội mới ngủ, lúc này chưa trang phấn, tóc tuy có vài phần lộn xộn, nhưng gương mặt ửng hồng ấy lại càng thêm mấy phần nhan sắc.

Lục Khê Nhiên chưa từng thấy dáng vẻ này của chính mình, nhất thời nhìn đến ngây ra, rồi sau đó buông hết tóc xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Lục Khê Nhiên quả thực gầy.

So với lần trước say rượu được bế lên còn nhẹ hơn, tựa hồ có thể tùy ý xoay chuyển.

Nhận thức này khiến Yến Hoài vừa xót xa vừa lo lắng.

Nàng sợ Lục Khê Nhiên lại gầy đi, trở nên giống như lúc mới thành thân. Vì thế nhìn mấy món mình nấu, nàng cau mày, nghĩ xem có phải làm hơi ít, Lục Khê Nhiên phải ăn bao nhiêu mới có thể bù lại phần thịt.

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, Lục Khê Nhiên đã đi ra.

Yến Hoài ngẩng đầu nhìn, thấy tóc nàng gọn gàng dán bên cổ, da trắng nõn, gương mặt ửng hồng, trong mắt chứa ánh sáng nhu hòa, chậm rãi đi tới trước bàn.

Tim Yến Hoài tựa hồ lỡ mất một nhịp, nàng chớp mắt, có chút mất tự nhiên, chỉ vào đồ ăn trên bàn nói: "Ta thấy thời gian không còn sớm, sợ ngươi đói, nên không làm quá nhiều món."

Quả thật không nhiều, chỉ có hai món.

Nhưng phân lượng lại đủ, canh cải trắng thịt viên, rau cần xào thịt ti.

Không phải kiểu đại huân Yến Hoài thường thích, ngược lại lại hợp tâm ý Lục Khê Nhiên.

Nàng mỉm cười gật đầu, không quên khen: "Đa tạ Càn Quân, hôm nay thái sắc ta rất thích."

Nếu là ngày thường, Lục Khê Nhiên hẳn sẽ trêu chọc Yến Hoài, hỏi rốt cuộc là ai sợ ai đói, nhưng hôm nay thì không. Không khí bữa cơm này cũng có chút khác so với mấy ngày trước.

Mấy hôm trước, Lục Khê Nhiên ít lời, chỉ hỏi việc đồng áng của Yến Hoài, nhắc nàng ăn nhiều một chút, không mấy phần ôn nhu.

Nhưng lúc này, Yến Hoài có thể cảm nhận rõ ràng, cả người Lục Khê Nhiên đều mềm mại.

Nàng xách váy, cẩn thận ngồi xuống, mỉm cười nhìn Yến Hoài, trêu ghẹo: "Chẳng lẽ Càn Quân muốn nhìn ta ăn sao?"

Một câu ấy khiến gương mặt vốn đã nóng của Yến Hoài càng đỏ hơn, từ cổ lên đến cằm đều nóng ran. Nàng ấp úng đáp lời, rồi ngồi xuống đối diện Lục Khê Nhiên.

Biết Lục Khê Nhiên thích uống rượu, Yến Hoài đặc biệt hâm hoa quế tửu cho nàng.

Rót đầy chén, Yến Hoài đưa tới trước mặt nàng: "Thời tiết dần lạnh, uống chút cho ấm."

Lục Khê Nhiên cười khẽ nhận lấy, nhỏ giọng cảm tạ. Yến Hoài lại không nhịn được nhắc: "... Nhưng vẫn là đừng uống nhiều."

Hai lần trước, bộ dáng say rượu của Lục Khê Nhiên vẫn rõ ràng trước mắt, Yến Hoài vừa lo rượu hại thân, lại vừa không chống đỡ nổi dáng vẻ ấy của nàng.

Nhưng rõ ràng, đối mặt thế này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Yến Hoài vẫn có chút mất tự nhiên, ánh mắt không tự chủ được mà dừng trên người Lục Khê Nhiên.

Chỉ mặc áo trong, tóc đen buông xõa, Lục Khê Nhiên toát lên một loại nhu thuận khó nói. Yến Hoài khẽ chớp mắt, múc một chén nhỏ canh cải trắng thịt viên đặt trước mặt nàng.

Tuy chỉ là một chén nhỏ, nhưng thịt viên lại được xếp đầy, gần như không thấy cải trắng.

Lục Khê Nhiên có chút không quen, tay đặt bên chén mà chưa cầm đũa.

Yến Hoài đang ăn cải trắng, thấy vậy cũng đặt đũa xuống, vội vàng nuốt, có phần trách móc: "Vừa rồi ôm ngươi, ta phát hiện Khê Nhiên a tỷ gầy đi không ít, không bồi bổ thì sao được?"

Nàng trong lòng sốt ruột, không chú ý tới ánh mắt Lục Khê Nhiên khẽ nhướng lên khi nghe lời nàng, liền trực tiếp cầm chén đưa tới bên môi Lục Khê Nhiên, ánh mắt kiên định nhìn nàng.

Trong lòng Lục Khê Nhiên bật cười, rõ ràng nàng còn chưa nói gì.

Yến Hoài hà tất phải gấp gáp như vậy?

Nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tia vui sướng khó tả. Nàng hơi hé môi, động tác thong thả, ánh mắt lại luôn đặt trên người Yến Hoài.

Lâu dần, Yến Hoài cũng nhận ra có gì đó không ổn. Tay bưng chén khẽ run, nàng quay đầu đi, không dám nhìn Lục Khê Nhiên, lời nói vẫn mang vài phần cứng rắn: "Ta chỉ là sợ ngươi không ăn."

Lục Khê Nhiên khép môi, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta không ăn, Càn Quân liền phải uy ta sao?"

"...Ân." Yến Hoài đỏ mặt, thanh âm nhỏ đến mức khó nghe, vẫn không dám nhìn Lục Khê Nhiên, nhưng tai lại khẽ động, sợ bỏ lỡ câu trả lời của nàng.

Thế nhưng Lục Khê Nhiên không đáp, mà nắm lấy tay Yến Hoài.

Yến Hoài quay đầu, chạm phải ánh mắt mang cười của Lục Khê Nhiên. Nàng bị nắm chặt cổ tay, lực đạo tăng thêm chút. Dưới ánh nhìn chăm chú ấy, Lục Khê Nhiên kẹp lấy thịt viên, đưa về phía trước.

Ngay khi sắp chạm môi, Lục Khê Nhiên lại mở miệng: "Không phiền Càn Quân, ta tự mình ăn là được."

Yến Hoài buông tay, đưa đũa cho nàng, rồi ngồi lại ngay ngắn, cầm chén đũa của mình ăn.

Sau đó, hai người đều không nói gì.

Bởi vì Yến Hoài phát hiện, khi nhìn Lục Khê Nhiên tự mình ăn, trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác mất mát khó gọi tên.

Mất mát ấy hòa cùng xấu hổ vì vừa rồi thân mật, quấn lấy nàng hồi lâu. Cuối cùng, nàng vẫn chủ động mở lời, cắn đũa hỏi: "Trong nhà còn bao nhiêu kim quế có thể bán?"

Kim quế vốn không nhiều. Ban đầu Lục Khê Nhiên chỉ định giữ lại làm điểm tâm hoặc ủ rượu. Nhưng một là kim quế nhiều hơn dự tính, hai là Yến Hoài bận rộn bên ngoài, nàng cũng không muốn nhàn rỗi, liền bắt đầu làm thêm. Giờ Yến Hoài hỏi, nàng đáp: "Ước chừng còn có thể bán non nửa tháng." Rồi hỏi lại: "Có chuyện gì sao?"

"Là thế này, hôm nay ta nghe Lý Tam Tỷ nói, đem lương thực kéo lên trấn bán có thể được giá hơn, nên nảy ra chút ý tưởng."

"Cũng nghĩ, nếu Hương Anh cùng hương phấn nhiều, liền mang lên huyện thành bán. Lần trước ở tiệm son phấn, ta thấy phẩm tướng bình thường mà giá lại rất cao."

"Khê Nhiên a tỷ tay nghề tốt như vậy, tất nhiên không lo bán, ta liền muốn hỏi ngươi có nguyện ý hay không."

Việc này không chỉ Yến Hoài nghĩ tới, kỳ thực Lục Khê Nhiên cũng từng nghĩ.

Chỉ là dạo này Yến Hoài về nhà liền bận, kim quế hương liệu nàng làm cũng không nhiều, nên tạm thời quên mất.

Nàng trầm ngâm một chút, rồi nói: "Kim quế hương liệu thì không vội bán, nhưng lương thực thì gấp hơn. Trước đây ta ngại phiền, có người tới thu là bán. Càn Quân có ý này rất tốt, huyện trung thiếu gạo, kéo ra chợ giá có thể tăng không ít."

"Nếu được, ta cũng cùng ngươi đi. Sắp vào đông rồi, nghĩ thêm nghề khác cũng tốt."

"Hoặc là Càn Quân nguyện ý, cũng có thể cùng ta bàn tiếp việc bán hương liệu. Vào đông tịch mai tranh diễm, cũng có thể làm hương."

Chỉ là làm tịch mai hương liệu vào đông phức tạp hơn nhiều, Lục Khê Nhiên cũng chỉ thuận miệng nhắc tới, chưa chắc Yến Hoài đã đồng ý. Nào ngờ Yến Hoài lập tức gật đầu.

"Nghe Khê Nhiên a tỷ, a tỷ nói được thì nhất định được."

"Chờ bán xong lương thực, ta sẽ gom tiền mua một chiếc xe ngựa che mưa chắn gió."

Yến Hoài càng nói càng hứng khởi, trong lòng tính toán tiền trợ cấp sắp tới ở huyện, lại nghĩ đến tương lai việc buôn bán hương liệu của Lục Khê Nhiên có thể đi xa đến đâu, trong mắt dần dần ánh lên quang mang.

Lục Khê Nhiên lại nhẹ nhàng cắt lời: "Việc này không vội, cần bàn bạc kỹ."

"Càn Quân trước lo xong hạt thóc trong nhà đã."

Yến Hoài hiểu đạo lý, nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm.

Sau bữa cơm, Yến Hoài theo thường lệ đi tắm gội, thay áo trong mới rồi rời khỏi phòng tắm.

Mấy ngày nay buổi tối nàng đều như vậy, tắm xong liền ra túp lều ngoài ruộng ngủ. Nhưng hôm nay vừa bước ra, nàng lại cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, quay về nhà chính mới phát hiện.

Hóa ra là quên thiêu giường đất.

Giường đất mấy ngày không thiêu, thậm chí còn lạnh hơn cả túp lều nàng dựng kỹ, phủ rơm rạ ngoài ruộng. Nàng ngồi bên giường đất, lại nhìn về phía cửa.

Trong mắt thoáng qua một tia do dự, cuối cùng vẫn đứng dậy, khoác áo đi ra ngoài.

Lúc này chỉ có thể tranh thủ trời chưa quá muộn, đi ôm ít củi về thiêu. Nhưng nàng vừa đẩy cửa, định ra sân, thì cửa nhà chính của Lục Khê Nhiên lại mở ra.

Lục Khê Nhiên có chút kinh ngạc hỏi: "Càn Quân là... còn muốn về túp lều kia ở sao?"

"Tự nhiên không phải!" Yến Hoài vội vàng đáp, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lục Khê Nhiên, nàng lắp bắp giải thích: "Là... là ta quên thiêu giường đất cho mình, giờ đi ôm củi."

Giờ này không sớm cũng không muộn, nhưng nếu Yến Hoài còn phải lăn lộn một lượt thiêu giường đất, thì khi ngủ đã quá trễ. Ngày mai nàng còn phải xuống ruộng, e rằng tinh thần không chịu nổi.

Nghĩ vậy, Lục Khê Nhiên cảm thấy không ổn, liền dịu giọng đề nghị: "Không bằng đến nhà chính ngủ một đêm."

Ánh mắt nàng trong trẻo, mơ hồ lộ ra lo lắng. Yến Hoài nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn, cảm giác tim đập gia tốc ban ngày lại dâng lên. Nàng nghe thấy giọng mình khàn đi: "... Hảo."

Nói xong, gương mặt liền dần dần nóng lên, thấy Lục Khê Nhiên có chút ngẩn ngơ, nàng lập tức thẳng lưng, muốn nói thêm điều gì đó, lại thấy Lục Khê Nhiên xoay người đi vào nhà chính, mở cửa, cất bước đi vào trong.

Nơi này xem như hôn phòng của hai người, cũng từng cộng tẩm, chỉ là chuyện đã quá xa xăm, đến nay lại trở nên xa lạ.

Vừa rồi đáp ứng là tùy tâm mà làm, vào cửa rồi, gương mặt Yến Hoài càng đỏ lợi hại, đứng nép ở góc, không dám tiến lên trước một bước.

Lục Khê Nhiên không nhìn nàng nữa, cầm đệm chăn trải ra, cùng chính mình cách một khoảng rồi mới nói: "Càn Quân liền ngủ ở chỗ này đi."

Yến Hoài đáp ứng, chuyện này cũng nằm ngoài dự liệu của Lục Khê Nhiên. Nàng vốn cho rằng theo tính tình của Yến Hoài, tất sẽ tình nguyện lăn lộn qua đêm, cho nên trong lòng cũng có chút mất tự nhiên.

Nghĩ lại, tách ra một chút khoảng cách vẫn là tốt hơn.

Yến Hoài cũng không khá hơn bao nhiêu, không dám nhìn Lục Khê Nhiên, nghe tiếng sột soạt liền cho rằng nàng đã nằm xuống, bèn đứng dậy định thổi tắt ánh nến, chỉ là còn chưa kịp thổi, giọng Lục Khê Nhiên đã vang lên từ phía sau: "Đừng thổi."

Thanh âm mang theo một tia run rẩy khó nhận ra, Yến Hoài đứng thẳng người, phun ra một hơi, trong lòng lại không hiểu sao thả lỏng đi vài phần.

Cùng lúc đó, phần tâm tình cực nóng kia cũng lặng lẽ hạ nhiệt.

Nàng nghiêng người nằm trên giường, cố ý thả nhẹ hô hấp, bên tai chỉ nghe thấy hơi thở cũng chẳng nhẹ nhàng của Lục Khê Nhiên.

Trong lòng cuồn cuộn không dứt, ký ức từ lúc về đến nhà cho tới giờ phút này cứ lặp đi lặp lại.

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở cảnh Lục Khê Nhiên đứng ở cửa nói chuyện cùng Tần Nhiêu.

Bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, chính mình muốn tới gần tâm của Lục Khê Nhiên, cùng với... nỗi thấp thỏm vì sợ không được nàng yêu thích.

【Tác giả có chuyện muốn nói】

[ tốt ][ tốt ] đúng giờ tới rồi nhé! Bổn văn là chậm nhiệt, ta đã viết rõ trong văn án rồi, khúc dạo đầu chính là nhàn nhạt như vậy đó! A Hoài cũng đang nỗ lực tiếp cận Lục, [ cười khóc ] hơn nữa với tính cách của A Hoài, nói không chừng còn sẽ có màn truy thê đó [ cười xấu xa ].

Thứ bảy lên kẹp, ta thức khuya chưa viết xong, sẽ đổi mới vào khoảng mười giờ tối thứ bảy nhé! Cảm tạ mọi người đã ủng hộ, chương này sẽ phát tiểu bao lì xì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store