ZingTruyen.Store

[BHTT] [HOÀN] [EDIT] Phế A Giải Giáp Sau, Kiều Thê Ngày Ngày Muốn Đánh Dấu

Chương 18

tinhnhienca

Chương 18 chương 18

Hoảng hốt trung gặp được Lục Khê Nhiên.

Yến Hoài buổi tối ngủ, đã không còn như mấy ngày đầu vừa về nhà, còn để nguyên quần áo mà ngủ, cũng không còn co ở góc.

Hôm nay tắm gội xong lại uống táo đỏ khương thủy, cả người đều ấm áp dễ chịu, tư thế ngủ cũng tùy tính hơn. Nàng ghé trên gối đầu, trên giường đất còn có thư tín Phó Vân gửi tới, cùng một nửa hồi âm chưa viết xong, cứ thế nặng nề ngủ mất.

Giấc ngủ ấm áp, chỉ là sáng hôm sau tỉnh lại thì hơi không dễ chịu, cánh tay cùng cổ đều có chút đau nhợt nhạt.

Yến Hoài nghĩ do tư thế ngủ không tốt, liền không để trong lòng. Nàng trở mình hoàn hồn, nghe được viện ngoại truyền tới thanh âm, không bao lâu liền tỉnh táo hẳn, mặc quần áo xuống đất.

Áo vải thô cố ý mua đã bị nước mưa tưới ướt, nàng liền lôi ra kiện gạch màu đỏ viên lãnh bào trước kia.

Trên đường về nhà lăn lộn nên có chút cũ, ngày thường mặc cũng không đau lòng, chỉ là không ngờ vừa bước ra khỏi phòng, liền thấy A Thải búi hồi tâm, nghịch ngợm đáng yêu, hai tay nâng hai thân xiêm y đi tới trước mặt nàng.

"Dì, đây là mẹ nuôi bảo ta đưa cho ngươi."

Hai thân xiêm y chính là mấy ngày nay Lục Khê Nhiên làm. Yến Hoài nhìn mà mắt không khỏi sáng lên.

Đồng thời lại khiến nàng nhớ tới lúc mới về, Lục Khê Nhiên làm A Thải đưa cho nàng hai thân xiêm y. Tố sắc nàng đã mặc vài lần, còn bộ vàng nhạt thì nàng trả lại cho Lục Khê Nhiên.

Không phải không mừng, mà là sợ làm dơ.

Còn hai kiện này là màu nàng thiên thích, lại không quá nhạt, không dễ lộ bẩn.

Yến Hoài nhận lấy xiêm y, lại ngó ra viện ngoại, muốn tìm xem Lục Khê Nhiên ở đâu, không ngờ A Thải che miệng cười khúc khích: "Dì dậy muộn, mẹ nuôi cùng mẹ ta làm bạn đi cắt thịt rồi. Mẹ nuôi bảo ta chờ ngươi tỉnh, đưa xiêm y cho ngươi thay."

Hôm qua Yến Hoài ngủ rất kiên định, cũng không biết vũ dừng khi nào. Nhìn đường còn lầy lội, nàng liền lo Lục Khê Nhiên ra cửa sớm, trong lòng gấp gáp, ôm xiêm y định đi ra ngoài, lại bị A Thải chặn đường.

Hồi tâm búi trên đầu lắc qua lắc lại, nàng chống nạnh, ra vẻ thần bí: "Mẹ nuôi nói, muốn ngươi thay xiêm y."

"Nếu nàng trở về thấy dì không đổi, lần sau cũng sẽ không cho ta sơ đẹp tóc như vậy."

"Thịt cũng sẽ không cho ta ăn!"

Yến Hoài ôn tồn dừng bước, nhìn A Thải vốn còn khí thế, nhưng nhắc tới trâm cài cùng thịt thì đôi mắt đã hơi rung rung, đáng thương vô cùng.

Nàng nhất thời khó lòng cự tuyệt.

Khẽ thở dài, nàng đành quay lại trong phòng.

Nàng trước nhìn bộ hạnh hoàng sắc áo váy, chất liệu cực hảo, là loại vải nàng chỉ từng thấy Lục Khê Nhiên mặc trên người.

Cho nên nàng không do dự, mặc vào một kiện khác: màu đỏ quả hạnh sắc viên lãnh bào.

Kiểu dáng đơn giản mà đẹp, chỉ là cổ tay áo hơi ngắn, nhưng không ảnh hưởng. Nàng mặc xong đi ra, coi như báo cáo kết quả cho A Thải.

Người chắn cửa lúc này mới chịu tránh ra.

Sau cơn mưa không khí dễ chịu, Yến Hoài lại không thể không cẩn thận xốc làn váy, từng bước in dấu mà đi.

Trong viện vẫn là đường bùn, nàng không thể không như vậy.

Sợ dính bùn thì đau lòng.

A Thải thì không sợ. Nàng vốn đi theo sau Yến Hoài, không lâu đã chạy lên trước. Đến cửa liền quay lại hô lớn: "Dì, mẹ cùng mẹ nuôi về rồi!"

Yến Hoài càng thêm gấp, bước nhanh đi qua.

Vừa thấy Lục Khê Nhiên, nàng liền quên mất sợ làm dơ, đưa tay giúp nàng xách thịt cùng đồ ăn.

Về nhà đã một đoạn thời gian, Yến Hoài cũng dần nhìn ra khi nào trong nhà sẽ ăn thịt.

Lúc ban đầu Lục Khê Nhiên túng nàng, bất quá vì nàng vừa mới trở về. Thịt kho tàu cùng móng heo là vậy, thịt dê nồi cũng là vậy. Về sau đều là gia thường tiểu thái. Có lần Yến Hoài nhắc muốn ăn thịt, Lục Khê Nhiên cũng nói đôi câu, sinh hoạt phải tiết kiệm.

Nghĩ tới tiền bạc trong tay, Yến Hoài cũng không kiên trì nữa. Nhưng lần này, ngày thứ hai nàng về, Lục Khê Nhiên – người quen miệng nói "tiết kiệm" – lại mua thịt heo cùng móng heo về.

Giao cho Yến Hoài còn nói: "Khối hoa mai này phì gầy đều có, Càn Quân nếu muốn ăn thịt kho tàu thì cứ làm."

Lục Khê Nhiên không mừng thịt mỡ, nên cố ý chọn hoa mai thịt. Còn móng heo...

Nàng thừa lúc Yến Cầm cùng A Thải mẹ con nói chuyện rồi vào cửa, lặng lẽ ghé sát Yến Hoài, thì thầm: "Móng heo hầm canh, đến lúc đó ngươi ăn nhiều chút."

Những ngày chế tác hương liệu, Lục Khê Nhiên phần lớn sẽ lưu Yến Cầm mẹ con ở lại ăn cơm. Trừ phi Yến Cầm không ra khỏi cửa, nàng mới bảo A Thải đem đồ ăn đưa qua. Hôm nay hai người cùng nhau đi mua đồ ăn, tự nhiên cũng cùng nhau ăn.

Cho nên Lục Khê Nhiên mới nói riêng như vậy với Yến Hoài.

Mua hai cái móng heo, lại thêm không ít thịt, kỳ thật cũng đủ rồi, không cần cố tình nhắc. Nhưng một phen như thế, lại khiến Yến Hoài rõ ràng cảm nhận được phần thiên vị ấy.

Má nàng hơi đỏ, ngượng ngùng nói: "Cũng không cần..."

"Ta còn không biết ngươi sao? Người nhiều ngươi liền sẽ thu, đến lúc đó vẫn ăn không đủ no."

Ngữ khí quen thuộc của Lục Khê Nhiên khiến Yến Hoài ngây ra. Nàng chớp chớp mắt, rồi lại hơi cúi đầu.

Vốn định che đi chuyện mặt đỏ, nhưng vừa cúi xuống liền phát hiện ống quần dính bùn...

Nhận được tân y phục, nàng còn chưa kịp cảm tạ Lục Khê Nhiên, đã làm dơ.

Sắc mặt Yến Hoài hơi trắng bệch, hai chân banh chặt, nhu nhu mở miệng: "Đa tạ Khê Nhiên a tỷ xiêm y, nhưng ta... nhưng ta mới vừa mặc đã làm dơ."

Lúc này Yến Cầm cùng A Thải đã vào viện, cửa chỉ còn hai người các nàng.

Yến Hoài uể oải hiện rõ, Lục Khê Nhiên nhìn mà buồn cười.

Xiêm y mặc lên người, ô uế khó tránh, nàng liền trấn an: "Ô uế thì tẩy, có gì đâu?"

Yến Hoài vẫn chưa nghĩ thông, bị Lục Khê Nhiên nhẹ nhàng đẩy vào trong viện, nàng mũi chân khẽ điểm, xốc làn váy chậm rãi mà đi.

Lục Khê Nhiên ở phía sau còn bồi thêm một câu: "Ô uế để ta tẩy, Càn Quân cứ đi nhanh về phía trước là được."

Độc thân ở Nam Cảnh nhiều năm, Yến Hoài sớm quen chuyện của mình tự mình làm. Thậm chí có khi ngay cả thời gian cũng không có. Nhưng về nhà rồi, an ổn xuống, nàng mỗi đêm đều sẽ giặt sạch xiêm y. Dù Lục Khê Nhiên nói như vậy, Yến Hoài cũng quyết không để nàng tẩy.

Nàng khẽ lắc đầu, muốn nói không thể, nhưng thần sắc đã động dung.

Động dung vì câu nói vừa rồi của Lục Khê Nhiên.

Không biết là nàng nghĩ nhiều hay sao, tóm lại câu ấy khiến nàng ngoài động dung, còn dậy lên một tia gợn sóng.

Nàng cũng quên mất xốc làn váy, quay lại đứng trước Lục Khê Nhiên.

Rồi đem tiền bạc mấy ngày qua cùng Lý tam tỷ ở ngoài kiếm được đưa cho Lục Khê Nhiên.

"Trừ mấy ngày nay cần tiêu dùng, còn cả ta mua một kiện xiêm y, dư lại chừng một trăm văn, đều đưa Khê Nhiên a tỷ."

"Trong nhà cần không nhỏ, lần sau ta còn sẽ kiếm."

Lời Yến Hoài đã là ý tứ rằng về sau tiền nàng kiếm được đều sẽ giao cho Lục Khê Nhiên. Nhưng Lục Khê Nhiên không nhận. Nàng đặt tay lên tay Yến Hoài, tách tiền ra, chỉ lấy một nửa, cười nói: "Càn Quân có tâm, bất quá ta chỉ thu một nửa là hảo."

"Thê thê nhất thể, tuy không cần phân quá rõ, nhưng Càn Quân ở ngoài cũng phải có tiền dư."

Yến Hoài lại thấy không thể, muốn đưa hết. Lục Khê Nhiên liền khép tay nàng lại, nhìn xiêm y trên người nàng, nói: "Càn Quân nghĩ vậy không đúng. Nếu ngươi đều đem tiền tài đưa ta, vì sao ta làm xiêm y ngươi lại cẩn thận như thế?"

Lời này Yến Hoài phải tốn chút sức mới hiểu ra. Muốn phản bác, lại nhất thời không nói rõ chỗ nào đúng chỗ nào sai. Cuối cùng nàng không dây dưa nữa, trực tiếp khấu lại ba mươi văn, số còn lại đưa Lục Khê Nhiên.

Không dung phản bác: "Vậy cứ thế."

Xoay người trở vào, nàng cũng không còn cẩn thận quá mức, chỉ là chú ý hơn một chút. Khi thiêu sài nấu cơm, cũng không để làm dơ thêm.

Lục Khê Nhiên thỉnh thoảng chú ý nàng, cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ là thường xuyên gắp thêm thịt, thêm đồ ăn, thêm móng heo cho nàng.

Ngày hôm sau muốn bán hương liệu, lại nhờ có Yến Hoài hỗ trợ, đến lúc trời chạng vạng liền làm xong. Yến Cầm cùng A Thải hai người trở về nhà, Lục Khê Nhiên ngồi ở đình hóng gió bắt đầu làm điểm tâm, Yến Hoài thì bưng bồn ra bên cạnh giếng múc nước.

Nàng đem xiêm y hôm qua, cùng xiêm y hôm nay đều qua nước giặt rửa.

Đợi phơi xong, nàng liền mặc áo trong rộng rãi, tới tới lui lui đi lại.

Lục Khê Nhiên làm xong điểm tâm, tò mò nhìn qua: "Càn Quân đang làm gì vậy?"

"Ta thấy trong nhà đều là đất nện, liền nghĩ qua ít thời gian kiếm được tiền, mua chút gạch đem mặt đất phô một phô."

"Như vậy trời mưa hoặc mưa dầm, sẽ không sợ giẫm lên làm bẩn xiêm y cùng giày."

Yến Hoài qua lại đi chính là để đo đạc cần bao nhiêu gạch. Việc này nàng ở Nam Cảnh cũng từng làm, coi như quen tay. Chỉ là đi lại nhiều, mồ hôi trên trán nàng nhẹ nhàng tản ra, Lục Khê Nhiên thấy vậy liền bước tới, lại lấy khăn giúp nàng lau mồ hôi.

Yến Hoài giật mình, lần này không cự tuyệt, nhưng cũng ngượng ngùng để Lục Khê Nhiên lau, liền giơ tay nhận lấy, tự mình nhẹ nhàng lau.

Lục Khê Nhiên nhìn nàng, ở một bên nhẹ giọng nói: "Mấy việc này cũng không vội, chờ thu hoạch vụ thu xong, Càn Quân rảnh thì làm cũng được, hoặc là ta dạo này tìm mấy người..." Còn chưa nói hết, Yến Hoài vừa lau mồ hôi liền nói: "Không cần tìm người."

"Chỉ nhiêu đó, ta không cần tới một ngày là phô xong."

Lời này của Yến Hoài không phải khoác lác, đều là kinh nghiệm. Nói xong nàng cất khăn tay gọn gàng, rồi chỉ chậu nước đặt một bên: "Lát nữa ta giặt sạch khăn tay, Khê Nhiên a tỷ ngày mai liền dùng được."

Ai ngờ Lục Khê Nhiên thần sắc lại hơi lãnh đạm: "Không cần, khăn tay ta nhiều lắm, ngươi cứ dùng là được."

Yến Hoài có chút mạc danh, nhìn nàng nói xong liền rời đi, rất lâu cũng không thốt ra được lời.

Chuyện này nàng chưa từng gặp, càng nghĩ càng không thông.

Đến ban đêm đi ngủ cũng còn nghĩ mãi: vì sao Lục Khê Nhiên đột nhiên nổi cảm xúc như vậy.

Đêm dài, nàng lại càng ngủ không yên.

Trong lòng rối loạn hoảng hốt, không còn thoải mái như hôm qua. Nàng lăn qua lộn lại hồi lâu, mới thấy chỗ cánh tay đau càng rõ rệt.

Yến Hoài nhẹ nhàng xoa, rồi vén tay áo lên.

Chỉ vừa tới khuỷu tay, đã lộ ra một vết sẹo khiến người ta sợ hãi, lên nữa lại là vết trúng tên...

Hôm qua đốn củi dùng lực, nên hôm nay mới khó chịu như vậy. Mấy vết thương này Yến Hoài vốn đã quen, nhưng giờ khắc này lại nóng rát thật sự.

Nàng xoa nhẹ cũng không bớt, ánh mắt lại có vài phần mê ly. Hôn hôn trầm trầm nàng nhắm mắt, trong cơn hoảng hốt lại thấy Lục Khê Nhiên mở cửa đi vào.

Nàng ngồi dậy, với tay giữ người bên cạnh, hạ giọng khẽ gọi: "Khê Nhiên a tỷ..."

【 Tác giả có chuyện nói 】

[ Cầu vồng thí ] Tới rồi, A Hoài kiếm tiền!!!

Lúc sau mỗi một ngày đều sẽ ngày cày xong, tuần sau sẽ v!!!

Thực xấu hổ, thời gian định sai rồi. Còn đã trải qua một đợt xét duyệt [ cười khóc ]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store