Chương 94 (+): Mặt đứng đắn, tay lại không đứng đắn
Phó chủ tịch chính là phát hiện ra rằng mâu thuẫn giữa Lý Khải Thắng và Sầm Mặc Tiêu không thể điều hòa. Hắn cùng những đổng sự này đều là nhân tinh, Lý Nguyên cũng chỉ là con nuôi, một đứa con nuôi cư nhiên dám càn rỡ tranh đoạt gia sản cùng con gái ruột của Lý Khải Thắng, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu đã qua mặt Lý Khải Thắng để tự mình giải quyết, cho thấy rõ Lý Khải Thắng thiên vị Lý Nguyên.
Người bình thường đều hiểu giữa con trai nuôi và con gái ruột ai quan trọng hơn, Lý Khải Thắng làm như vậy, khẳng định trong lòng có quỷ, nói không chừng Lý Nguyên chính là do hắn gieo trồng. Nếu thật vậy, mối quan hệ giữa Lý Khải Thắng cùng Sầm gia khẳng định đứt đoạn, Sầm lão dĩ nhiên không chấp nhận một đứa con rể tới cửa nhà mình lại dám ở ngoài dưỡng con trai riêng, còn lớn mật đem đứa con hoang đó về nhà tranh đoạt gia sản.
Hắn đánh bàn tính rất hay, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, Lý Khải Thắng cư nhiên đem công ty trực tiếp chuyển giao cho Sầm Mặc Tiêu, như vậy cho dù hắn liên hợp cùng các cổ đông khác, cũng không thể áp đảo Sầm Mặc Tiêu. Kế hoạch của hắn chỉ còn một bước, lại thất bại trong gang tấc, khiến hắn giận đến mức tái mặt ngay tại chỗ, đứng trước hội nghị đều là vẻ mặt giận dữ.
Thành công giành lấy Thái Hòa về tay, Lục Tử Cẩn tạm thời yên tâm. Các cô không nhất thiết phải có được Thái Hòa, nhưng có vài thứ không thể để người khác nhúng chàm.
Lục Tử Cẩn còn trẻ, hội đồng quản trị cũng không yên tâm về cô, huống chi giờ phút này cô cũng đã tiếp quản sự vụ Trí Hòa, một người không thể phân thân, cho nên cuối cùng cao tầng Thái Hòa quyết định chọn ra một trong số đổng sự làm Quyền tổng giám đốc, còn Lục Tử Cẩn thay mặt Sầm Mặc Tiêu đảm nhận Quyền chủ tịch, quyền khống chế trực tiếp vẫn nằm trong tay Sầm Mặc Tiêu.
Lý Khải Thắng đã mất đi thân phận đổng sự trưởng, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi Hội đồng quản trị, giống như những cổ đông khác định kỳ hưởng hoa hồng từ cổ phần. Hắn biết Sầm Mặc Tiêu vô pháp tha thứ cho hắn, hối hận không thôi, nhưng cuối cùng vẫn một lòng đều đặt ở Lý Nguyên.
Thời gian trôi qua nhanh, đã ba tuần kể từ khi Sầm Mặc Tiêu bị thương, Sầm Mặc Tiêu nằm viện hơn nửa tháng, cô thật sự chịu không nổi, mỗi ngày quấn lấy Lục Tử Cẩn muốn xuất viện, Lục Tử Cẩn biết nghẹn hư cô, nhưng vết thương trên lưng Sầm Mặc Tiêu mới cắt chỉ được ba ngày, Lục Tử Cẩn không yên tâm.
Càng quan trọng là tuy ngoại thương khôi phục khá tốt, nhưng tim Sầm Mặc Tiêu vẫn không ổn định, khiến cho Lục Tử Cẩn thực lo lắng. Cô đã nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa và bác sĩ Trang rất nhiều lần, Sầm Mặc Tiêu trái tim tổn thương rất khó để hồi phục, tuy rằng trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng về sau cần càng cẩn thận, cô ấy không chịu nổi kích thích quá lớn.
Thuốc điều trị bệnh tim cũng có tác dụng phụ, dùng lâu dài cũng không phải chuyện tốt, cho nên phương án trị liệu kế tiếp cần điều chỉnh theo thể trạng của Sầm Mặc Tiêu.
Lục Tử Cẩn nghe đến đây, trong lòng đau từng trận, nhưng trước mặt hai vị bác sĩ, cô chỉ có thể chịu đựng, chỉ là đôi mắt đỏ bừng. Nghĩ đến tiểu công chúa nhà cô vốn khỏe mạnh, bây giờ lại phải dè chừng từng li từng tí cô liền đau lòng.
Rối loạn nhịp tim không thường xuyên ở người trẻ tuổi vốn không phải là bệnh nặng, cố tình lại bị cha con Lý Nguyên hãm hại khiến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng. Hận ý của cô đối với Lý Nguyên cùng Lý Khải Thắng cũng liền càng thêm sâu sắc.
Lục Tử Cẩn sợ trạng thái của mình ảnh hưởng đến Sầm Mặc Tiêu, một mình đứng ở hành lang, ngơ ngác nhìn cửa thang lầu phát ngốc.
Thẳng đến khi tay cô đột nhiên bị người nắm lấy, cô mới hoảng sợ, quay đầu liền thấy được Sầm Mặc Tiêu. Cô vội vàng xoay người, duỗi tay đi đỡ cô ấy: "Sao em tự ra đây một mình?"
Sầm Mặc Tiêu đánh giá cô, cười nói: "Em đã sớm có thể tự xuống giường hoạt động, chị còn bảo hộ lý đẩy em ra ngoài đi dạo làm gì."
Lục Tử Cẩn vẫn không buông tay: "Mới cắt chỉ ba ngày, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn, em đi đường có đau không?"
Sầm Mặc Tiêu lắc đầu, quay sang nhìn chằm chằm Lục Tử Cẩn, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Chị có tâm sự sao? Như thế nào đứng phát ngốc ở đây?"
Lục Tử Cẩn sửng sốt, "Không có việc gì, chỉ là vừa gặp bác sĩ phụ trách, cho nên chị đang nghĩ làm sao khiến em ngoan ngoãn nghe lời, ở lại bệnh viện quan sát thêm một đoạn thời gian."
Sầm Mặc Tiêu nhấp hạ miệng, có chút rầu rĩ không vui: "Em đã khỏe, vì sao còn phải ở thêm mấy ngày, hơn hai mươi ngày rồi không về nhà, em muốn về."
Lục Tử Cẩn chỉ cười: "Chị biết em nhớ nhà, nhưng vẫn phải cẩn thận, chờ bác sĩ nói không có việc gì, chị lập tức đưa em về nhà được không?"
Sầm Mặc Tiêu chỉ là thích làm nũng trước mặt Lục Tử Cẩn, cô cũng không phải thật sự tùy hứng, gật gật đầu, nhưng trong mắt vẫn có chút thất vọng. Cô ở lại bệnh viện chỉ có thể chờ Lục Tử Cẩn tan tầm tới bồi cô, nếu xuất viện, cho dù Lục Tử Cẩn không cho cô làm chuyện gì, cô cũng có thể đi theo chị ấy.
Lục Tử Cẩn đau lòng lại bất đắc dĩ, nhìn lọ thuốc mỡ bên cạnh giường, ôn nhu nói: "Chị thoa thuốc cho em, khoẻ sớm chút nào chúng ta về nhà sớm chút đó."
Sầm Mặc Tiêu ngoan ngoãn ghé vào giường, Lục Tử Cẩn khóa cửa thật kỹ, thậm chí còn khóa trái, nhìn Sầm Mặc Tiêu đem y phục bệnh nhân cởi đến khuỷu tay, chờ cô bôi thuốc.
Da thịt trên người Sầm Mặc Tiêu trắng như tuyết, áo bệnh nhân to rộng rút đi, cô ghé vào trên giường như vậy, bả vai mượt mà phồng lên xương bướm, đường cong phá lệ xinh đẹp.
Vốn là một bộ thân thể hoàn mỹ không tì vết, lại bị miệng vết thương phía sau lưng điểm lên. Bây giờ cắt chỉ rồi, nơi đó liền bắt đầu đỏ lên phát sưng, dừng ở trên da thịt trắng nõn mịn màng của cô, phá lệ rõ ràng, đâm vào đôi mắt Lục Tử Cẩn phát đau.
Cẩn thận bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương, điều này không chỉ xúc tiến miệng vết thương khép lại, mà còn có tác dụng liền sẹo, chẳng qua không biết cuối cùng có thể khôi phục đến mức độ nào.
Sầm Mặc Tiêu không thấy được sau lưng nhưng cũng có thể nghĩ đến phỏng chừng khó coi, quay đầu nói: "Có phải khó coi lắm không?"
Động tác trong tay Lục Tử Cẩn thoáng ngừng, mày hơi chau, vừa mới chuẩn bị nói cái gì lại nuốt đi xuống, nhàn nhạt nói: "Ừm, khó coi."
Sầm Mặc Tiêu nâng lên thân nhìn cô, trong mắt có chút ủy khuất: "Thật vậy chăng? Chị chê vợ rồi?"
Y phục sau lưng của cô được cởi xuống, trước người tự nhiên cũng là rộng mở, ánh mắt Lục Tử Cẩn nhịn không được lưu luyến ở kia vài lần, tuy rằng Sầm Mặc Tiêu mặc nội y, nhưng dáng vẻ lúc này càng như dục cự còn nghênh, làm Lục Tử Cẩn rất không được tự nhiên dời đi ánh mắt, duỗi tay thế cô kéo lên quần áo, sau đó hết sức chuyên chú gài cúc áo cho cô.
Sầm Mặc Tiêu vẫn là để ý này đó, có sẹo kỳ thật không có gì ghê gớm, nhưng ở trước mặt người mình yêu, ai không hy vọng bản thân hoàn mỹ. Huống hồ lúc các cô làm chuyện kia, Lục Tử Cẩn phá lệ thích hôn lưng cô, có cái sẹo rất không tốt.
Thấy tâm tình cô thật sự có chút hạ xuống, Lục Tử Cẩn cúi người đi qua hôn cô một ngụm: "Vợ mê người cỡ nào không tự biết sao? Một cái sẹo liền khiến chị ghét bỏ em? Huống chi em vì cứu chị, chị nhìn chỉ thấy khổ sở. Em thế nào đều hoàn mỹ trong lòng chị, nhưng là sẹo thật khó coi, cho nên về sau nhất định không thể lại bị thương, biết không?"
"Thật không chê sao, vậy lúc chúng ta làm....chị có hôn chỗ đó của em nữa không?" Sầm Mặc Tiêu trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn ưu thương nói.
Lục Tử Cẩn không khỏi đỏ mặt, "Không cần nói bậy."
"Vừa rồi chị rất đứng đắn mặc quần áo cho em, lại không dám nhìn em, chị đang nghĩ cái gì?" Sầm Mặc Tiêu cũng sẽ không buông tha chút cơ hội nào trêu cô, cúi đầu nhìn vào mắt Lục Tử Cẩn, mang theo giảo hoạt cười.
Lục Tử Cẩn ánh mắt lập loè, giảo biện nói: "Chị không dám nhìn em lúc nào."
Sầm Mặc Tiêu chỉ là cười, tiếp tục nói: "Chị có nhớ em không?"
Người đang ở trước mặt, tự nhiên chữ "nhớ" này không chỉ đơn thuần là tưởng niệm, Lục Tử Cẩn cảm thấy cả người khô nóng, người này thoạt nhìn đạm mạc đứng đắn, chính là lúc em ấy phong tao, Lục Tử Cẩn căn bản không phải đối thủ.
Cô không tự giác nuốt nước miếng, nhẹ nhàng hoạt động yết hầu chính là tốt nhất trả lời.
Người khởi xướng thực vừa lòng, duỗi tay câu lấy ngón tay Lục Tử Cẩn: "Em rất muốn chị, nhưng ở bệnh viện chị không chịu chạm vào em, cũng không cho em chạm vào chị, bây giờ em cũng khỏe rồi, chúng mình về đi được không."
Lục Tử Cẩn không bị mỹ nhân kế làm cho lú lẫn, cô chậm rãi tới gần Sầm Mặc Tiêu và chỉ cách cô ấy một lóng tay, khoảng cách này có thể trao đổi hơi thở của nhau, chính là Lục Tử Cẩn cũng không chịu lại gần thêm nữa, cứ như vậy nhìn Sầm Mặc Tiêu.
Cô cảm giác được rõ ràng, hơi thở của Sầm Mặc Tiêu từ hoãn đến tĩnh cuối cùng ngăn không được rối loạn, sau đó câu môi cười khẽ: "Về làm gì, ở đây không được sao?"
Gậy ông đập lưng ông, đây là Lục Tử Cẩn học được từ Sầm Mặc Tiêu. Hai người đóng cửa lại cũng không cần cố kỵ bị người nhìn thấy, vì thế cô áp tay Sầm Mặc Tiêu xuống, không cho cô ấy lộn xộn, cùng cô ấy hôn môi.
Nụ hôn tràn ngập tình yêu và thương tiếc triền miên lâm li, ban đầu Sầm Mặc Tiêu còn tưởng giãy giụa, sau đơn giản thả lỏng thân thể tùy ý Lục Tử Cẩn muốn làm gì thì làm.
Ngón tay Lục Tử Cẩn từng tấc từng tấc đo đạc đi qua, luồn vào ngực áo Sầm Mặc Tiêu, phủ lên khỏa mềm mại kia, bình thản mềm ấm, tinh tế ôn tồn. Vạt áo nhìn qua phồng lên yểu điệu, mị hoặc mê người. Hai cô đều ẩn nhẫn khó nhịn, muốn ngừng không được.
Không thể thâm nhập nhưng cũng không thể lui về, Lục Tử Cẩn chỉ có thể nghẹn khuất, ngón tay ở kia vỗ về nhẹ câu, uyển chuyển qua lại.
Khuôn mặt Sầm Mặc Tiêu đỏ bừng, cô mặt mày ẩn tình, nhìn Lục Tử Cẩn cong môi nói: "Em thật sự không thể muộn tao bằng chị, mặt đứng đắn tay lại không đứng đắn."
Lục Tử Cẩn hắng giọng, cầm quần áo mới giúp Sầm Mặc Tiêu đổi.
"Chị hỏi bác sĩ rồi, mai làm kiểm tra xong nếu không có vấn đề, chúng ta liền xuất viện."
Sầm Mặc Tiêu hớn hở, "Thật?"
"Thật." Lục Tử Cẩn gật đầu, nhìn cô vui mừng lộ rõ trên mặt, cũng không khỏi vui theo.
Sầm Mặc Tiêu gần đây ở bệnh viện đem làm việc và nghỉ ngơi điều chỉnh cực tốt, tới chín giờ rưỡi liền ngủ. Nhìn cô ngủ say, Lục Tử Cẩn mới đi qua phòng cách vách gặp Sầm Khang Hồng.
"Ông ngoại."
Sầm Khang Hồng gật gật đầu, thần sắc nhu hòa: "Ngủ rồi?"
"Ngủ rồi ạ, gần đây em ấy ngủ thật sự hương." Nhắc tới Sầm Mặc Tiêu vẻ mặt Lục Tử Cẩn cũng ôn nhu lên, cười nói, trong giọng nói mang theo tràn đầy yêu chiều.
Sầm Khang Hồng nở nụ cười, nhịn không được trêu chọc: "Nó quá dính con, không đợi nó ngủ, ông cũng chưa có biện pháp cùng con nói chuyện riêng."
Sầm Mặc Tiêu khỏe lại, tinh thần Sầm Khang Hồng cũng tốt hơn, hơn nửa tháng này khôi phục thực không tồi, tuy nói không rõ ràng được như trước nhưng đã miễn cưỡng có thể nghe hiểu.
Lục Tử Cẩn có chút ngượng ngùng, Sầm Khang Hồng thở dài, thả lỏng người, ánh mắt có chút phóng không, sau một lúc lâu mới nói: "Chuyện năm đó ông có con trai riêng, có phải là do Lý Khải Thắng sắp đặt không?"
Lục Tử Cẩn vội nhìn ông, thần sắc lão nhân thực bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tràn đầy mỏi mệt cùng bi thương.
"Con đúng sự thật nói cho ông, ông đã chuẩn bị tâm lý rất tốt, sẽ không sao đâu." Biết cô lo lắng cái gì, Sầm Khang Hồng thấp giọng nói.
Lục Tử Cẩn nhìn ông, sau đó gật gật đầu.
Sầm Khang Hồng nhắm hai mắt lại, ngửa đầu dựa vào trên ghế, sau một lúc lâu từ khóe mắt ông rơi xuống một viên nước mắt vẩn đục, giơ tay không chút nào để ý lau, lúc ông lần nữa mở mắt ra, cặp con ngươi thiển sắc kia bất đồng với Sầm Mặc Tiêu trong suốt, đã tích lũy quá nhiều thứ, nặng trĩu thâm thúy mà ám trầm.
"Ông hiểu được, Tử Cẩn à, cảm ơn con thật lòng đối đãi Mặc Tiêu, cuối cùng làm con bé có nơi ký thác." Lão nhân lời nói mạc danh khiến lòng người chua xót.
Lục Tử Cẩn nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, A Tiêu cũng là nơi để con ký thác."
Sầm Khang Hồng quay đầu nhìn cô, sau đó nở nụ cười, liên tục gật đầu nói: "Tốt, tốt. Con về nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay chạy suốt ở Trí Hòa cùng Thái Hòa, buổi tối còn chăm Mặc Tiêu, mệt muốn chết rồi."
"Dạ." Trước khi ra cửa, Lục Tử Cẩn đối với lão nhân trong phòng nói: "Ông ngoại, Lý Khải Thắng và Lý Nguyên chết không hết tội, nên đến báo ứng một cái không thể thiếu, nhưng ông càng phải bảo trọng chính mình, nếu ông có chuyện gì, A Tiêu sẽ chịu không nổi."
Cô vẫn lo lắng, lão nhân đời trước không có sống qua năm nay, cô chỉ có thể tận khả năng đi phòng bị.
"Ừ, ông đã biết."
Lúc trước ở Viễn Dương, tuy rằng Lục Tử Cẩn chỉ là giám đốc thiết kế, nhưng phần lớn sự vụ trong công ty đều do cô giải quyết, hơn nữa cô rất có thiên phú quản lý, ánh mắt đầu tư độc đáo, thực mau ở Trí Hòa khiến cho nhiều đổng sự lau mắt mà nhìn, ít nhất không có người còn dám công khai nghi ngờ cô.
Ở bệnh viện 26 ngày, Sầm Mặc Tiêu rốt cuộc xuất viện. Lưu tẩu còn ở lại trong nhà, chờ Lý Nguyên bị đem ra xét xử, tham dự làm chứng.
Hai người dù rất lâu không về nhà, trong nhà vẫn rất sạch sẽ. Con trai Lưu tẩu được đưa vào trại cai nghiện, biểu hiện thật sự không tồi, cái này làm cho Lưu tẩu thập phần an ủi, cũng thực cảm kích lúc trước hai người cho bà ta một cơ hội.
Sầm Mặc Tiêu xuất viện về nhà, Lưu tẩu đem trong nhà thu thập thật tốt, còn dựa theo phong tục, chuẩn bị cái chậu than.
Một đống than hỏa đặt ở trong bồn, Lưu tẩu nghiêm túc nói: "Tiểu thư từ bệnh viện về nhà, vượt chậu than, thiêu hủy hết thảy đen đủi, về sau bình bình an an khỏe mạnh an khang."
Sầm Mặc Tiêu trước nay chưa thấy qua như vậy, đứng ở kia thập phần tò mò. Lục Tử Cẩn nhìn chậu than, nở nụ cười: "Ừm, Lưu tẩu nói không sai, coi như là cát lợi, đem bệnh viện không tốt đều thiêu hủy, về sau ly nó rất xa."
Sầm Mặc Tiêu tuy rằng cũng không tin này đó, nhưng chuyện tốt đẹp không nên cự tuyệt, Lục Tử Cẩn nắm tay cô, cúi đầu cẩn thận nhìn cô vượt qua chậu than, ngẩng đầu trong mắt đều là ý cười ôn nhu.
"Kỳ thật phong tục vượt chậu than, thông thường là tân nương tử vào cửa mới có."
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó thấp giọng nói: "Chị còn muốn cưới em lần nữa sao?"
-----------------------------------
Mình nghi là con wattpad cùi bắp này bị lỗi ko lưu những gì mình đã edit huhu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store