Bhtt Hh Edit Hoan Duyen Toi La Lang Quan Phong Nguyet Bac
Chương 24: Sắc lang, có khỏe không?
"Tiên Quân cũng đến thăm Mẫn Lan tỷ tỷ sao?" Thanh Trạc chân thành đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh nước, dáng vẻ thiên chân vô tà ( ngây thơ ). Tư Đồ Ngu ở trong lòng lườm một cái. Chậc chậc, Công chúa điêu ngoa thật biết giả bộ. Có điều muốn diễn kịch sao, bổn tiên liền phụng bồi."Mẫn Lan là biểu muội của ta, nàng bị thương nên biểu tỷ như ta theo lý nên đến thăm." Tư Đồ Ngu ôn hòa hữu lễ trả lời, "Chỉ là không nghĩ đến Công chúa cũng đến đây.""Bổn Công chúa đến đây cũng hết sức hợp lý, Mẫn Lan tỷ tỷ là sư phụ của ta, tình cảm sư đồ của chúng ta cũng không so với tình thân biểu tỷ muội cạn hơn nha." Thanh Trạc cong môi, hướng Tư Đồ Ngu chớp mắt xinh đẹp, vô cùng đắc ý. Tư Đồ Ngu sửng sốt, nhìn về phía Tiên tử trên giường, vẻ mặt hỏi ý."Thanh Trạc, là môn sinh đắc ý nhất của ta đấy." Mẫn Lan ánh mắt lưu chuyển giữa hai người, mím môi cười nhẹ. "Đắc ý nhất? Biểu muội, không phải ngươi chỉ có một mình nàng là đồ đệ đi." Tư Đồ Ngu nhíu mày, chính là không muốn Công chúa này quá đắc ý. Thanh Trạc ở bên cạnh nghe thế mắt phượng mang theo lửa giận trừng nàng một cái, "Chỉ có mình ta là đồ đệ thì sao, bổ Công chúa nhảy không tốt sao?"Ách, không sai rất tốt, nhưng, bổn tiên mới không ca ngợi ngươi. Tư Đồ Ngu bĩu môi, "Bình thường thôi mà, bổn tiên vẫn cảm thấy Mẫn Lan biểu muội nhảy đẹp hơn.""Này, sắc lang ngươi nói gì?! Cái gì gọi là bình thường thôi?!" Công chúa đại nhân rốt cuộc không nhịn được nữa."Bổn tiên nói là sự thật.""Được rồi, hai người các ngươi thật như con nít." Mẫn Lan ôn nhu đánh gãy tranh chấp của hai người, "Điệu múa tay áo dài của Thanh Trạc ta cũng đã nhìn thấy, quả thật rất tốt.""Ôi, biểu muội, ngươi cũng không dự tiệc sao có thể nhìn thấy?" Tư Đồ Ngu kinh ngạc, Mẫn Lan bị thương nằm trên giường cũng không có dự Bàn Đào Hội. Chẳng lẽ có thiên lý nhãn?"Mẫu hậu vì để Mẫn Lan tỷ tỷ có thể ở trong phòng ngủ nhìn thấy buổi biểu diễn ở tiệc rượu, đặc biệt ban cho Tiêu Linh Kính, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống ở Bàn Đào Hội. Tiên Quân đại nhân rất ít khi đến thiên đình, chưa từng thấy qua bảo khí cũng là chuyện bình thường." Thanh Trạc tự nhiên nói, khóe mắt dư quang liếc nhìn Tư Đồ Ngu, thần tình kia rõ ràng biểu đạt năm chữ: Hừ, thiểu kiến đa quái *.( * ) Thiểu kiến đa quái : để mô tả về một tình huống tương tự hoặc về một người rất thiếu hiểu biết. Nghĩa đen, có nghĩa là " ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ" và hiểu nôm na là "lấy làm kinh ngạc về những thứ vốn chưa được thấy bao giờ."Nhìn dáng vẻ như bị nghẹn của Tư Đồ Ngu, Công chúa đại nhân tâm tình rất tốt, đứng dậy đi đến trước tấm bình phong hoa văn đối diện giường, váy dài vung lên, bức bình phong đó ở trong màn sương lấp lóa biến ảo thành một mặt gương lớn, trong gương rõ ràng là tình cảnh vân đài cùng nhóm tiệc rượu. Lúc này có một ít Tiên tử bưng đĩa đi đến chỗ ngồi dâng thêm rượu và trái cây, trên đài vừa múa vừa hát, di chuyển dưới ánh đèn xinh đẹp."Thật là có thể nhìn thấy a." Tư Đồ Ngu lẩm bẩm. Mẫn Lan che miệng cười khẽ, "Đồ nhi múa, sư phụ ta đây có thể không xem sao? Hơn nữa, không chỉ là múa, khi đó ta còn nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt si mê của Tư Đồ ngươi lúc ở chỗ ngồi nhìn Thanh Trạc khiêu vũ đấy.""Gì chứ, nào có!" Tư Đồ Ngu mở to hai mắt thề thốt phủ nhận. Tiên tử cũng không để ý đến nàng, tự nhiên nói: "Trước tiệc rượu một tháng, ta đang luyện múa thì bị trật chân, tuy rằng không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn cần phải nằm trên giường an dưỡng không thể biểu diễn ở tiệc rượu. Cũng may có Thanh Trạc." Tiên Tử dừng một chút, nhìn Tư Đồ Ngu, đáy mắt ý cười khiến người khác không hiểu, "Thanh Trạc cơ sở không tệ, trong vòng một tháng có thể luyện tay áo dài tuyệt đối không phải dễ dàng. Có thể khiến nàng kiên trì khổ luyện không kể ngày đêm, nói đến cũng bởi vì nghe nói ở lần yến hội này người nào đó cũng có chỗ. Bây giờ nhìn lại... cũng không uổng phí khổ tâm rồi.""Mẫn Lan tỷ tỷ! Ngươi nói cái gì đấy?!" Thanh Trạc đỏ mặt, ở một bên quở trách."Người nào đó? Không phải nhảy cho sư phụ xem sao?" Tư Đồ Ngu ngạc nhiên hỏi, sau đó bỗng nhiên cười khẩy nói : "Ồ? Tiểu Công chúa hẳn có người thích rồi hả?""Hừ, không liên quan đến ngươi." Thanh Trạc cắn môi, hung hăng lườm nàng một cái. Mà Tiên tử ngồi trên giường đáy mắt xẹt qua nhàn nhạt đau thương, không tiếng động thở dài.Ôi, cũng thật là trì độn a.Mà lúc này còn không biết mình đã bị người ta oán giận, sự chú ý của Tiên Quân đại nhân hoàn toàn bị tình cảnh trong Linh Tiêu Kính hấp dẫn đi. "Ôi, đây không phải Ly Túc sao?" Tư Đồ Ngu nhìn trong gương, chỉ thấy một góc chỗ ngồi, Bạch y Tiên tử cùng một vị tiên nam anh tuấn đang ngồi cùng một chỗ. Khóe mắt Tiên tử mỉm cười, tay ngọc nhỏ dài cầm ly rượu, bờ môi nhẹ nhàng đóng mở, tựa hồ đang nói gì đó. Nhìn thấy tiên nam ngồi ở vị trí vốn thuộc về nàng, còn nhìn chằm chằm Ly Túc cười một cách mê gái!Trên vân đài nhạc êm múa đẹp, sáo trúc dễ nghe.Bên trong con ngươi đen như mực của Mộ Dung Ly Túc một mảnh xán lạn, nàng nhìn vân đài, có chút thất thần. A, người kia bây giờ đang ở cùng ai, là Mẫn Lan Tiên tử, hay là Thanh Trạc Công chúa.Tiên nam ngồi bên cạnh nhìn gò má tuyệt mỹ của Mộ Dung Ly Túc, si mê không ngớt, "Ly Túc Tiên tử, ta ngồi đây cùng ngươi uống, đợi lát nữa Tiên Quân trở về nhìn thấy có thể hay không... không vui?"Không vui sao? Có lẽ có đi. Trong đầu Mộ Dung Ly Túc tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của Tư Đồ Ngu, nhếch khóe miệng, nhưng nhàn nhạt trả lời: "Có lẽ nàng sẽ không trở về. Chỉ là Tán Tài Thần Quân ở đây không ở cùng nhóm quân tịch, không sao à?" Lời nói có chút ẩn ý, cũng có thể nghe ra trong đó có ý tứ 'tiễn khách'. Hai mắt lấp lánh của tiên nam nháy mắt ảm đạm đi."Tiên tử nói phải, vậy tại hạ xin cáo từ trước, ngày sau có cơ hội, còn hy vọng có thể cùng Ly Túc Tiên tử chè chén tâm sự." Tán Tài Thần Quân ngượng ngùng nói, nhưng không nỡ di chuyển thân thể, dáng vẻ lưu luyến không rời. Người ở ngoài gương đã nghiến răng nghiến lợi."Đáng ghét, thừa dịp ta không ở đó liền đến gần." Tư Đồ Ngu tức giận vung tay áo đóng lại Linh Tiêu Kính, tự nói: "Còn cười đến vui vẻ như vậy! Không được, ta phải trở về."Thanh Trạc đứng bên cạnh Tư Đồ Ngu đem hết thảy vẻ mặt biến hóa của nàng thu hết vào đáy mắt, thấy nàng đóng Linh Tiêu Kính, lên tiếng chế nhạo: "Vị Bạch y mỹ nhân kia là Mộ Dung Ly Túc đi? Ngươi dường như rất để ý nàng?""Đương nhiên để ý, nàng là Ngự Thư của bổn tiên!" Tư Đồ Ngu không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nhìn về phía người trên giường, "Lan nhi biểu muội, thấy ngươi không có chuyện gì ta cũng an tâm, nghỉ ngơi thật tốt, biểu tỷ hôm khác lại đến thăm ngươi." Nói xong liền muốn đi ra ngoài, lại bị Công chúa đại nhân ra tay ngăn cản."Này, sắc lang, có dám theo ta đến nơi này hay không?""Có việc hôm khác lại nói, bổn tiên hiện tại không rảnh." Tư Đồ Ngu đen mặt, hất cái tay chắn ngang bụng, cái tay kia đổi thành nắm ống tay áo của nàng. "Này, Ly Túc Tiên tử người ta đang cùng Thần Quân tuấn tú tiêu sái trò chuyện vui vẻ, ngươi đi về không phải quấy rầy người ta sao?" Thanh Trạc giảo hoạt nói, ngữ khí cân nhắc: "Hay là Tiên Quân đại nhân yêu thích Ly Túc Tiên tử? Nhưng mà ta nghe nói, trong lòng Tiên tử đã có người thương nha.""Ngươi nói bậy gì đó." Tư Đồ Ngu lạnh giọng nói, nhưng sức không đủ."A, sắc lang, ta nói gì trong lòng ngươi rõ ràng. Bây giờ đi về làm người thứ ba hay là cùng bổn Công chúa đi chơi, tự ngươi chọn đi." Thanh Trạc buông tay áo Tư Đồ Ngu ra, nhìn Mẫn Lan đang ngồi im trên giường, quay người đi ra ngoài cửa, vài sợi tóc đảo qua gò má Tư Đồ Ngu, ừ, hương mai ngạo nghễ trong tuyết.Tư Đồ Ngu nhíu mày, nàng không biết Công chúa này đến cùng là muốn làm gì, ôi, nữ nhân a. Nàng lắc đầu một cái, nhìn về phía Mẫn Lan: "Lan Nhi biểu muội, ta...", "Đi đi, ta cũng buồn ngủ rồi." Tiên tử không chờ nàng nói xong đã mềm mỏng đánh gãy, hướng nàng cười, sau đó vén chăn gấm nằm xuống. Tư Đồ Ngu đi đến cúi người xuống nhẹ nhàng giúp nàng chỉnh tốt góc chăn, rồi chậm rãi đi ra cửa.Ở ngoài cửa, Công chúa đại nhân đứng ở nơi đó, nhếch khóe miệng.Tiếng bước chân xa dần, Tiên tử nằm trên giường mới chậm rãi mở mắt. Nhẹ giọng nỉ non: "Tư Đồ..."✂━━━━━━
✂━━━━━━
Gió lạnh thổi qua, người bị treo trên cây vô hạn phiền muộn.Dưới tàng cây, thị nữ đem đoạn dây thừng trong tay quấn trên cây khô, thở dài: "Tâm tư Công chúa, Tiên Quân ngươi đừng phỏng đoán..." Sau đó, người đi đình trống, Tư Đồ Ngu bị treo trên cây đến xương sống thắt lưng đau, chỗ vai cũng tụ máu, nhưng pháp lực lại không khôi phục, hiện tại thực sự là, toàn thân đều đau! Tiên Quân cảm thấy bị tội này thật oan ức, tâm muốn khóc cũng có. Mất sức trở tay làm thủ quyết, gọi Đại Cẩu hoàng kim ra."Tiểu Tam, ngươi có thể đem ta thả xuống không?"Đại Cẩu liếc mắt nhìn đầu buộc dây thừng cao cao trên thân cây, không lên tiếng, không nhúc nhích.Tư Đồ Ngu phiền muộn càng sâu, "Này, vậy ngươi lén lấy thuốc giải của Công chúa cho ta?"Đại Cẩu miễn cưỡng lười biếng duỗi người, dùng chân trước gãi gãi lông bụng."Quên đi, ngươi không cần để ý đến ta, để ta tự sinh tự diệt..." Tiên Quân cụt hứng.Lần này Đại Cẩu rất nghe lời, không chút do dự mà, chạy xa...Tư Đồ Ngu, ngổn ngang trong gió.✂━━━━━━
Thanh Thủy: ('・∀・') Công chúa, người hết giận chưa?Thanh Trạc: Hừ, bổn Công chúa mới không dễ dàng tha thứ cho nàng.Thanh Thủy hưng phấn lấy ra một cái rương lớn, ở bên trong tìm kiếm: Ψ( ゚∀゚)Ψ Vậy lần sau chúng ta thử một chút đồ kẹp tay, cái đinh bản này cũng không tệ a, ôi còn có phấn ngứa thực cốt ( ăn mòn xương )...Thanh Trạc: ( '•౪•')Tại sao có thể đem những thứ này dùng trên người nàng --- Trong phòng ta không phải còn có Hổ Đầu Châm, Độn Đao ( đao cùn ), với Xuyên Tâm Tiễn sao?!Mộ Dung Ly Túc: (≖ ‿ ≖) Công chúa, ngươi không nên quá đáng như vậy, cõi đời này chỉ có ta mới có thể mắng nàng, trói nàng, đánh nàng, châm nàng...Tư Đồ Ngu: ( giận ) (⊙ヮ⊙)Các ngươi coi ta chết rồi sao!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store