[BHTT] Hàng Long Quyết [Cover][Lichaeng]
Chương 54: Hồng Ảnh (1)
Tô Ngọc cùng Hoa Nhứ Vãn liếc mắt nhìn nhau, có chút buồn cười. Trước không nói là có nóng hay không, Phác Thái Anh đầy mặt thẹn thùng vừa nhìn liền biết ngay. Nhưng nếu Trì Thanh tiền bối đã khỏe chút, Tô Ngọc các nàng cũng yên tâm. Tuy nói các nàng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vị tiền bối này hai lần ra tay cứu các nàng, hơn nữa nói cũng kỳ quái, ở chung bất quá hai ngày, theo lý thuyết đều không quen thuộc, Tô Ngọc lại cảm thấy Trì Thanh rất thân thiết. Xét về tình về lý, các nàng đều hy vọng Trì Thanh có thể bình yên vô sự. Tô Ngọc để Hoa Nhứ Vãn cùng Bạch Tĩnh đi trước nghỉ ngơi, nàng do dự một lát, vẫn là gõ gõ cửa phòng Phác Thái Anh, nàng có chút chuyện muốn hỏi nàng ấy. Sau khi Phác Thái Anh chạy khỏi phòng, Lạp Lệ Sa còn có chút hoảng hốt, lần này hàn bệnh thế tới rào rạt, vượt ra ngoài nàng đoán trước, may mắn có Phác Thái Anh ở bên cạnh, bằng không nàng cũng không biết làm sao để vượt qua.Mà vừa rồi hệ thống ném ra cho nàng một dãy độ hảo cảm biến động, trong lúc nàng hôn mê, liên tiếp rất nhiều +1, +1, +0,1 xuất hiện, nàng đếm đếm có mười cái 1 điểm, tám cái 0,1 điểm, còn vừa vặn làm tròn. Điều kỳ lạ là có một cái -2 thực chói mắt, nàng đã làm gì khiến Rồng Con tức giận trừ điểm của nàng như vậy? Nàng đang nghĩ ngợi, Trình Tố liền đến gõ cửa. Sau khi vào phòng, Trình Tố nhìn Lạp Lệ Sa hảo hảo ngồi trên giường, nàng thở phào nhẹ nhõm, "Tỷ đã khôi phục?" Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, "Ân, ta không sao, đa tạ." Trình Tố nhíu mày, "Tỷ khách khí với ta làm gì, huống hồ ta cũng không giúp được bao nhiêu. Tỷ nói xem, nhiều năm không thấy bóng dáng, vừa gặp liền bệnh cũ tái phát, làm ta sợ muốn chết." Lại nói tiếp, nàng vẫn là vẻ mặt lòng còn sợ hãi.Lạp Lệ Sa cười khổ một tiếng, "Không có biện pháp, cơ thể ta quá vô dụng." Trình Tố thở dài, "Hàn bệnh này thật sự cổ quái, ngay cả viêm tinh thạch cũng không giúp được. Nhiều năm như vậy vẫn không giảm bớt, tỷ làm sao có thể chịu đựng?" Nghĩ đến dáng vẻ Lạp Lệ Sa lúc phát bệnh, Trình Tố đầy mặt không đành lòng, nàng đến gần liền chịu không nổi, Lạp Lệ Sa cả người đều hãm sâu trong hàn độc, thống khổ trong lúc đó có thể tưởng tượng. Lạp Lệ Sa cũng thực đau đầu, lúc trước ở Thiên Diễn Tông nàng rất ít động linh lực, cũng sẽ không giao thủ cùng rồng, mỗi lần phát tác cũng không quá khủng bố, hiện giờ càng ngày càng nghiêm trọng. Bất quá...... Nàng nghĩ tới Phác Thái Anh. Bên kia Trình Tố thật sự nhịn không được hiếu kỳ, mở miệng hỏi Lạp Lệ Sa, "Nhưng viêm tinh thạch cũng không áp chế được hàn độc, nha đầu kia làm sao có thể?"Lạp Lệ Sa trong lòng cả kinh, nàng suýt nữa đã quên. Cũng may không đi cùng Nam Cung Quyết đến cứ điểm Xung Hư Môn, bằng không Phác Thái Anh khả năng muốn bại lộ khí tức rồng. Trình Tố là bằng hữu tốt của nàng, nàng xưa nay tín nhiệm nàng ấy, nhưng thân phận Phác Thái Anh là tuyệt mật, nàng không thể mạo hiểm, vì thế nàng châm chước một chút nói: "Thái Anh là Hỏa linh căn, linh lực chí thuần chí dương, hơn nữa nàng ấy tu hành công pháp đặc thù, đối hàn bệnh của ta có diệu dụng." Nói xong nàng nhìn Trình Tố, thần sắc nghiêm túc, "Trình Tố, Thái Anh trải qua rất nhiều nhấp nhô, tu hành công pháp kia khả năng sẽ dẫn đến phiền toái, cho nên linh lực đặc thù của nàng ấy, ngàn vạn không thể để những người khác biết, cho dù là những người đi chung đến đây, đều không được. Hôm nay nếu không phải vì giúp ta, nàng ấy tất nhiên sẽ không để lộ ra tới, nếu trong tửu lâu có người phát hiện tiếng gió, ngươi nhất định phải làm họ giữ kín như bưng." Nếu là hàn bệnh bình thường, Phác Thái Anh dùng thân nhiệt giúp nàng giảm bớt cũng không có gì lạ. Nhưng ngay cả viêm tinh thạch cũng vô dụng, Phác Thái Anh lại có thể, tất nhiên sẽ chọc người chú ý. Nếu không phải nàng lâm vào hôn mê, nàng tuyệt đối không cho phép Phác Thái Anh vận dụng sức mạnh Long tộc, quá hấp tấp rồi, vạn nhất bị người nhìn trộm, sẽ dẫn tới thân phận bại lộ. Trình Tố là người thông minh, dĩ nhiên phát giác Phác Thái Anh đặc biệt, cho nên nàng cần thiết cùng Trình Tố nói rõ ràng. Trình Tố trong lòng hiểu rõ, nhướng mày nói: "Ta là người không biết lý lẽ sao? Nàng ấy cứu tỷ, chính là bằng hữu của ta, ta tự nhiên sẽ che chở. Bất quá tỷ nơi nào câu dẫn được tiểu cô nương xinh đẹp như vậy?" "Ngươi dùng từ không ra thể thống gì." Lạp Lệ Sa nghe được thẳng nhíu mày, lập tức đem câu hệ thống hay dùng ra nói. "Ơ, sao lại không ra thể thống gì. Tỷ không biết rồi, nàng ấy vừa tỉnh liền chạy đi qua, phát hiện tỷ bị hàn độc hành hạ, lập tức bắt lấy Xuân Mính, còn muốn phá cửa xông vào, lại cùng ta nói chỉ cần cho nàng ấy vào phòng, muốn nàng ấy bồi tội như thế nào cũng được." Lạp Lệ Sa nghe được có chút sững sờ, kinh ngạc qua đi, nàng nhịn không được nở nụ cười, "Thái Anh còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đại nhân đại lượng, đừng tính toán với nàng ấy." "Giọng điệu của tỷ, càng ngày càng sai." Trình Tố trêu đùa, nhưng trong lòng lại héo úa. Nhiều năm kinh thương, từ nam chí bắc đủ loại màu sắc hình dạng người nàng đều gặp qua, cho nên nàng giỏi nhất là xem mặt đoán ý, nghiền ngẫm nhân tâm. Nàng có thể nhìn ra tới, nụ cười này của Lạp Lệ Sa là phát ra từ trái tim. Ban đầu gặp được Lạp Lệ Sa, Trình Tố liền phát hiện người này cùng người khác hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng tu vi cực cao, lại không có sự kiêu ngạo phách lối của người Tiên môn. Khí chất của Lạp Lệ Sa cũng thập phần mâu thuẫn. Lúc không nói một lời thì thanh lãnh đoan chính, bóng dáng nhìn tựa như tiên nữ hạ phàm. Nhưng lại mang một chiếc mặt nạ rất buồn cười, giống như tán tu lang thang. Một khi mở miệng, phong lưu lại tùy tính, thỉnh thoảng nói những điều rất kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị. Theo lý thuyết Lạp Lệ Sa không phải cao lãnh chi hoa, ngược lại mang theo thế tục nhân tình vị, còn có chút ẩn sĩ rộng rãi. Nhưng có một số thời điểm trong đôi mắt Lạp Lệ Sa đều hàm tuyết mang sương mù, cho dù nàng cùng ngươi trò chuyện cười đùa, tùy tính lại cởi mở, nhưng trên thực tế nàng lại cách ngươi rất xa. Túi da ở trước mặt ngươi, nhưng linh hồn lại thuộc về thế giới khác. Chính cảm giác mâu thuẫn này đã làm Trình Tố đối Lạp Lệ Sa rất có hảo cảm, dần dần quen thuộc, cùng nhau hợp tác làm ăn, dựng nên một phen cơ nghiệp. Nhiều năm qua Lạp Lệ Sa thoáng ẩn thoáng hiện, mỗi lần tới đều mang mặt nạ, ngay cả nàng là bằng hữu thân thiết nhất, cũng chưa từng thấy qua dung mạo thật của Lạp Lệ Sa, càng đừng nói có thể đi vào trái tim nàng ấy. Lần này nghe Lạp Lệ Sa nhắc tới Phác Thái Anh, ý cười trên môi không hề nghĩ ngợi, đều khởi phát từ đáy lòng, khó có thể khắc chế. Hơn nữa Lạp Lệ Sa cũng không tự biết, giữa những hàng chữ đều đối Phác Thái Anh mười phần cưng chiều cùng thân mật. Bất quá Trình Tố chỉ là buồn bã trong chốc lát, nàng trời sinh tính tình rộng rãi, cũng không nghĩ quá sâu xa, ngược lại tiếp tục nói: "Ta vốn cho rằng tỷ chỉ thích bầu bạn cùng linh trà rượu ngon, sao lại để bụng nha đầu kia như vậy?" Lạp Lệ Sa nhìn Trình Tố, phảng phất minh bạch tâm tư của nàng, "Ngươi cảm thấy ta quá nhạt nhẽo đúng không?" Trình Tố không chỉ một lần hỏi Lạp Lệ Sa, chuyện gì mới có thể khiến Lạp Lệ Sa để bụng, nhưng mấy năm đó Lạp Lệ Sa cái gì cũng không muốn quản, nàng chỉ chờ cốt truyện đi đến hồi kết, rồi nhanh chóng rời khỏi thế giới thị phi này. Nhưng thời gian trôi qua rất lâu rồi, nàng sinh sống ở đây nhiều năm, đều mau đuổi kịp thế giới nguyên bản của nàng, cho dù muốn vô tâm, cũng không thể mặc kệ mọi thứ. Trình Tố dời mắt, lại nhịn không được nhìn quét Lạp Lệ Sa, "Chẳng lẽ không phải? Nói là bằng hữu, kỳ thật tỷ......" "Trình Tố, ta luôn xem ngươi là bằng hữu tốt nhất." Lạp Lệ Sa đánh gãy lời Trình Tố, thực nghiêm túc nói. Trình Tố đột nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu, nàng mở miệng nói: "Vậy tỷ xem nàng ấy là gì?" Nàng nhịn không được nhắc tới Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa sửng sốt, trái tim đột nhiên đập mạnh, "Thái Anh sao." Nàng hậu tri hậu giác ý thức được Trình Tố ngữ khí có chút không thích hợp, nàng ngẫm nghĩ một chút, có lẽ Trình Tố cho rằng nàng mới gặp Phác Thái Anh mấy ngày liền thân thiết hơn so với tình bạn mười mấy năm này, vì vậy giải thích: "Có thể ngươi không tin, ta quen biết Thái Anh trước khi gặp ngươi." "Trước khi gặp ta? Sao có thể, nàng ấy bao lớn?" Trình Tố thoáng kinh ngạc, sau đó nghĩ đến chuyện gì, nheo mắt nói: "Sẽ không phải là nàng rồng sữa mà tỷ nuôi ngày đó đi?" Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu. "Ồ, khó trách. Là cửu biệt gặp lại?" Trình Tố nở nụ cười, khó trách vị cô nương kia đối Lạp Lệ Sa lo lắng như vậy. Lạp Lệ Sa đứng lên, vỗ vỗ Trình Tố, "Cho nên Trình đại chưởng quầy, ngươi cũng đừng cùng tiểu cô nương ăn giấm." Trình Tố có chút thẹn thùng, "Nói bậy, ta ăn giấm hồi nào." "Ừ ừ, là ta nói linh tinh. Thái Anh còn đang bị thương, ta phải đi xem nàng ấy thế nào. Ngươi đi lo chuyện chính mình thôi, ta có thể tự chiếu cố bản thân." Lạp Lệ Sa cũng không muốn nhiều lời, vừa rồi tỉnh dậy có chút xấu hổ nên nàng đã quên mất một chuyện rất quan trọng, nàng phải nhanh đi xem Rồng Con mới đúng. "Nha đầu kia ở căn phòng thứ ba bên tay phải." Trình Tố nói xong, nhìn Lạp Lệ Sa đi ra cửa, nhắc nhở nói: "Đai lưng chưa cột tốt." Trình Tố cũng không muốn hỏi nhiều về vấn đề này, dù sao cũng là chuyện riêng tư của Lạp Lệ Sa. Nhìn khí sắc Lạp Lệ Sa rốt cuộc tốt lên, Trình Tố quyết định trở về tiếp tục nghiên cứu trà của mình. Lạp Lệ Sa đi đến trước phòng Phác Thái Anh,vừa nâng tay nàng lại nhớ đến lúc mình nửa tỉnh nửa mê, tay chân không thành thật mà chạy loạn khắp người Rồng Con, nàng vừa xấu hổ vừa hận không thể đào cái hố nhảy xuống. Đại khái là năm đó ôm Tiểu Long Tử sưởi ấm ký ức quá khắc sâu, dẫn tới nàng hồ đồ loạn tưởng mình đang ở thời gian đó, còn mê muội đi hỏi nàng ấy móng vuốt cùng sừng rồng đâu rồi, thật sự là không ra thể thống gì."Ngươi không ra thể thống gì, lại không phải một lần, còn ở đây thẹn thùng sao?" Hệ thống lại ra tới tìm mắng, Lạp Lệ Sa mặt mày lạnh lùng, "Ngươi trước đó giả chết, giờ ló mặt ra làm gì? Nào có hệ thống phế như ngươi, báo đời là lợi hại nhất." Hệ thống tức giận đến không nói nên lời, "Ngươi......" Lạp Lệ Sa cũng mặc kệ thẹn thùng, gõ gõ cửa phòng. Mở cửa chính là Tô Ngọc, lúc nhìn đến Lạp Lệ Sa, ánh mắt Tô Ngọc hơi lượng, "Trì tiền bối, ngài đã khỏe." Lạp Lệ Sa gật đầu, "Ừm, ta đến xem Thái Anh." Phác Thái Anh đang đứng bên trong, rõ ràng là đang nhìn về phía Lạp Lệ Sa, nhưng bắt gặp ánh mắt người kia nhìn mình, nàng lập tức nghiêng đầu nhìn đi nơi khác. Tô Ngọc cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút quái quái, nhưng vẫn chạy nhanh mời Lạp Lệ Sa đi vào. Lạp Lệ Sa vẫn còn có chút xấu hổ, may là có mặt nạ che lấp, nàng vẫn có thể giấu đi qua. "Thân thể của nàng có vấn đề gì không? Tỉnh lại cảm giác như thế nào?" Phác Thái Anh nhấp môi, trái tim hơi hơi nhảy dựng, lắc lắc đầu, "Ta không sao, chỉ là bị Mắt Quỷ ảnh hưởng, nên ta có chút khó chịu." Tô Ngọc thấy thế cũng vội vàng nói: "Ta vẫn luôn trông chừng Thái Anh, sư muội tỉnh lại thực bình thường, cũng không phát sinh cái gì." Lạp Lệ Sa nhìn Tô Ngọc, Tô Ngọc xưa nay không am hiểu nói dối, ánh mắt thực mau dời đi, chỉ là nhìn Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa mày khẽ nhíu, nàng vẫn nhớ rõ mắt trái Phác Thái Anh khi đó đỏ bừng, còn lạnh lẽo nhìn nàng, cực kỳ tà khí, khiến nàng sởn cả sống lưng. Nếu thật bị ma khí xâm lấn, Phác Thái Anh nhất định cả người thống khổ, không thể nào là loại bệnh trạng này. Mắt trái của nàng ấy mang theo huyết sát chi khí màu đỏ, là dấu hiệu của nhập ma. "Thái Anh, nàng ngồi xuống đây, để ta xem một chút." Lạp Lệ Sa nắm tay Phác Thái Anh, ôn nhu để nàng ngồi xuống, lại nhìn Tô Ngọc, "Ta cần kiểm tra xem trong người Thái Anh còn tàn lưu ma khí hay không, Tô Ngọc ngươi...." Tô Ngọc trong mắt có chút lo lắng, nàng nhịn không được lại nhìn về phía Phác Thái Anh, "Trì tiền bối, Thái Anh không phải bị nhập ma, trước kia tại tông môn nàng bị ma vật gây thương tích, sợ rằng là lần đó lưu bệnh căn." Tô Ngọc trạng thái có chút không đúng, Lạp Lệ Sa nhíu mày, chợt ý thức được Tô Ngọc là đang lo lắng cho Phác Thái Anh, nói đúng hơn, Tô Ngọc chính là đang đề phòng nàng, sợ nàng phát hiện ra cái gì đó, sẽ gây tổn hại cho Phác Thái Anh. "Ta đã biết, yên tâm, ta sẽ không hại Thái Anh." Tô Ngọc nói lắp một, "Không có, không có, ta đương nhiên biết, ta chỉ là......" "Sư tỷ, ngươi đừng khẩn trương, ngươi cứ đi về trước nghỉ ngơi." Phác Thái Anh thực cảm kích Tô Ngọc, cũng giống như Trì Thanh, vị sư tỷ này là thật lòng yêu quý nàng. Lạp Lệ Sa nhìn Tô Ngọc rời đi, trong lòng có chút vui vẻ, không hổ là đồ đệ của nàng, biết yêu thương tiểu sư muội như vậy, thật là đứa trẻ tốt. Cảm khái qua đi, nàng quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh, nhìn chằm chằm vào mắt trái nàng ấy, chỉ thấy con ngươi màu mực tinh khiết sáng trong, không hề có dấu vết huyết lệ như phía trước. Phác Thái Anh bị nàng nhìn đến có chút hoảng hốt, "Trì Thanh?" Lạp Lệ Sa hơi chút dịch khai ánh mắt, thấp thấp ứng thanh, bất quá nàng không lập tức hỏi Phác Thái Anh, mà là oán trách nói: "Nàng đấy, sao lại lớn mật như vậy?" Phác Thái Anh còn không phản ứng kịp, "Nàng nói gì?' "Ở nơi xa lạ, liền dám vận dụng sức mạnh căn nguyên của mình sao?" Phác Thái Anh mặt đằng mà đỏ, cúi đầu ngượng ngùng niết ngón tay, sau đó nàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Hàn bệnh của nàng quá mức nghiêm trọng, ta không thể để nàng như vậy được." Trái tim Lạp Lệ Sa như bị người chạm, mềm thành một khối, "Ta hàn bệnh phát tác, so nàng tiết lộ thân phận càng nghiêm trọng sao?" Phác Thái Anh nhíu mày, "Ta đổi thân phận là vì báo thù, kẻ thù luôn ở kia, cho dù bại lộ ta cũng có thể tìm cách khác, nhưng nàng chỉ có một, không gì có thể so nàng càng quan trọng." Lạp Lệ Sa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng hơi thấp đầu, bình phục trái tim loạn nhịp của mình, loại cảm giác này thật khó để diễn tả, giống như thực hạnh phúc nhưng lại làm đôi mắt nàng lên men, trong lòng phát mềm nhưng lại cảm thấy có chút khổ sở. "Ngốc tử, ta cũng sẽ không chết." Phác Thái Anh mày nhăn càng thêm khẩn, "Nàng đừng nói chết." "Ta nói ta sẽ không." Lạp Lệ Sa cười nhẹ một tiếng, cảm thấy Rồng Con nghiêm túc thế này thật quá đáng yêu. "Đó cũng không được, không cho nói." Phác Thái Anh cũng phát giác chính mình thật không nói lý, nhưng nàng chịu không nổi dáng vẻ Lạp Lệ Sa mềm ấm mỉm cười, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ. "Cho nên Thái Anh, nàng tin tưởng ta sao?" Lạp Lệ Sa thu cười, nhẹ giọng nói. Phác Thái Anh lập tức ngẩng đầu, "Ta tin tưởng nàng." Lạp Lệ Sa ánh mắt phức tạp, nàng rõ ràng hy vọng Phác Thái Anh hoàn toàn tín nhiệm chính mình, nhưng khi Phác Thái Anh không chút do dự gật đầu, nàng lại cảm thấy trong lòng đầy tội lỗi. Cho dù dùng thân phận nào để ở bên Phác Thái Anh, thì nàng trước sau cũng chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi. Nói dối người tóm lại là muốn trả giá đắt, giống như Pinocchio, cái mũi sẽ biến dài, nàng dạng này đi lừa gạt Rồng Con vốn đối nàng hoàn toàn tín nhiệm cùng chân thành, về sau nàng phải trả giá thế nào mới có thể bù đắp cho nàng ấy đây? "Vậy Thái Anh, nàng có thể nói cho ta, mắt trái của nàng xảy ra chuyện gì không?" Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm thấy chính mình thật lệnh nhân sinh ghét, nàng yêu cầu Phác Thái Anh nói ra bí mật cho nàng biết, nhưng chính mình lại chưa từng thật sự đối Phác Thái Anh mở rộng cửa lòng, cũng vô pháp chia sẻ bí mật kinh thiên động địa kia. Phác Thái Anh môi nhấp đến trắng bệch, nàng nhìn Lạp Lệ Sa, trong lòng có chút giãy giụa. Nàng tin tưởng Lạp Lệ Sa, nhưng nàng lại rất sợ hãi. Nếu Tà Niệm trong cơ thể mình chính là ma, Trì Thanh biết được, nàng ấy sẽ đối mình thế nào đây? Nếu đúng như lời Tà Niệm nói, đối phương là chính mình, vậy mình không chỉ là rồng, mà còn là ma. Trì Thanh có thể thừa nhận sự tồn tại của Long tộc, nhưng còn Ma tộc thì sao? Nàng ấy có thể tiếp thu không? "Ngươi điên rồi! Phác Thái Anh, ta chính là ngươi, ngươi muốn đem ta bán đứng? Ngươi muốn biết trước tương lai, ngươi muốn báo thù, muốn Hóa Thần đều phải dựa vào ta, ngươi nên phân biệt rõ ràng, cho dù Trì Thanh không ngại, nhưng Tiên môn cùng Long tộc thì sao? Vạn nhất bại lộ, ngươi bây giờ không năng lực bảo hộ mình, ngươi muốn Trì Thanh bảo hộ ngươi sao? Trì Thanh có thể, nhưng nếu hàn bệnh phát tác, ngươi lại lôi kéo nàng, chỉ sợ Lạp Lệ Sa chưa chết, Trì Thanh đã chết trước." Hồng Ảnh vừa vội vàng lại phẫn nộ, tầm mắt Phác Thái Anh dần dần mơ hồ, cảnh tượng hồng y nữ tử đứng giữa một trời phế tích lại xuất hiện. Nữ tử kia cả người đằng đằng sát khí, y phục màu đỏ đã phân không ra vải dệt cùng vết máu. Phác Thái Anh hoảng đầu, nỗ lực muốn thấy rõ ràng. Liền ở nàng chịu không nổi đầu đau sắp xé rách, nữ tử kia quay lại, làm cho nàng nhìn rõ dung mạo. Cặp mắt đỏ đậm, sừng rồng trên trán, đuôi lông mày bị vết máu cắt qua, là nàng...... Là nàng chính mình. "A!" "Thái Anh, Thái Anh!" Lạp Lệ Sa sửng sốt nhìn Phác Thái Anh ôm đầu liều mạng đâm vào bàn, thống khổ bất kham. Nàng chạy nhanh tiến lên đem người ôm lấy, Phác Thái Anh giãy giụa kêu rên lên một tiếng, trực tiếp ngất đi. - ------------------------------ *Cho nên đây là song trọng sinh, đúng không? Hệ thống là Lạp Lệ Sa kiếp trước, Tà Niệm (Hồng Ảnh) là Phác Thái Anh kiếp trước. Bằng cách nào đó, trước khi trọng sinh thì Lạp Lệ Sa đã được tái sinh ở thế giới hiện đại, rồi mới bị xuyên vào sách để trở lại thế giới vốn có của nàng. Còn Phác Thái Anh trọng sinh với Hồng Ảnh là đời trước của mình, được phong ấn ở con mắt trái. Hồng Ảnh kiếp trước rất đau khổ, đừng tra tấn nàng, hãy để nàng kiếp này được đến hạnh phúc. Dù hơi miễn cưỡng nhưng cp Hồng Ảnh – Hệ thống cũng khá thú vị (mặc dù Tiểu Lạp ở đời trước quá vô tình, còn Thái Anh đời trước quá ma mị, nhưng không sao, vẫn đẹp đôi). *Ta luôn tự hỏi, nếu sư tôn và Thái Anh ở cùng một chỗ và làm chút chuyện Tấn Giang không cho phép diễn tả, thì Hệ thống và Hồng Ảnh sẽ trong tình trạng gì? Sư tôn ở đây, và hệ thống ở kia, Thái Anh ở chỗ này, và Hồng Ảnh ở chỗ kia, tiếp theo.... (nụ cười dần trở nên tà ác). *Một người có hệ thống, một người có kiếp trước, khi ở bên nhau chính là bốn người? Tình tay bốn, không dễ nói chuyện yêu đương, hahahahahahaha *Hệ thống (Lạp Lệ Sa kiếp trước): ta dùng thời gian rất lâu mới dưỡng ra Tiểu Đồ Đệ lợi hại như vậy, cuối cùng nàng hắc hóa tự sát, vậy mà kiếp này hai người các ngươi dám ở chỗ này ân ân ái ái?*trực tiếp tiêu hủy (toàn văn hoàn).
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store