CHƯƠNG 6: HẢI VỌNG ĐÀI
Hải Vọng Đài – nơi từng là vùng linh hải linh thiêng nhất của hai tộc, nay lại mang một vẻ chết chóc lạ thường. Mặt biển đêm tĩnh lặng đến rợn người, từng dòng linh khí trong nước như đang rút dần về một điểm tối sâu hun hút phía dưới.
Từng đoàn quân nhân ngư do Vạn Cẩn Ninh dẫn đầu lặng lẽ bơi qua vùng nước đen đặc. Cẩn Ninh mặc chiến giáp trắng, ánh sáng từ đó yếu ớt như ngọn đuốc trong màn sương.
Tử Linh đi bên cạnh, tay cầm giáo dài, mắt luôn quét quanh.
"Không có âm thanh nào ngoài tiếng dòng chảy,"
Tử Linh khẽ nói, giọng nàng vang trong làn nước như một tiếng vọng.
"Ngay cả sinh vật biển cũng không dám bén mảng đến đây. Điện hạ, nơi này... có gì đó không ổn."
Cẩn Ninh gật nhẹ. Từ sâu trong tâm, nàng cảm nhận được một thứ gì đó – lạnh lẽo, cổ xưa, và... quen thuộc đến khó hiểu.
Một cơn gió nước lạnh buốt thổi qua, khiến những phiến đá cổ run rẩy. Trên bệ đá trung tâm của Hải Vọng Đài, hàng loạt ký tự cổ khắc bằng máu đã khô ánh lên màu đỏ thẫm.
Cẩn Ninh tiến lại gần, đặt tay lên mặt đá. Một luồng khí lạnh tức khắc chạy dọc cánh tay nàng, khiến đôi đồng tử thu lại. Trong khoảnh khắc ấy, tâm trí nàng bị kéo tuột vào một khoảng không vô tận.
⸻
Nàng đứng giữa một vùng nước trắng mờ như sương. Tiếng chuông ngân xa xa, vọng lại từ đáy biển. Và rồi — một bóng dáng xuất hiện giữa màn sương, uy nghiêm mà dịu dàng.
Một người con gái, mái tóc dài buông theo dòng nước, đôi mắt mang ánh sáng của ngàn tinh tú. "Ngươi là ai..." Cẩn Ninh khẽ thốt. Giọng nói của người kia vang lên, như trộn lẫn với tiếng sóng: "Ta là người từng canh giữ nơi này. Là Ngư Linh Tinh Quân... và cũng là người đã phong ấn Hải Ma Thần."
Ánh sáng quanh nàng ta chợt mờ đi, giọng nói trở nên nghiêm trọng: "Phong ấn đang yếu dần. Hắn đã bắt đầu nuốt lấy linh khí của các ngươi. Những cái chết gần đây chỉ là sự khởi đầu... Và ngươi, Cẩn Ninh... chính là chìa khóa để thức tỉnh cả hai luồng sức mạnh — ánh sáng và bóng tối."
Trước khi Cẩn Ninh kịp hỏi thêm, một cơn sóng dữ xé toạc ảo ảnh. Bóng đen khổng lồ từ đâu tràn đến, cuộn lấy nàng. Trong tiếng gào thét của linh hồn vỡ nát, nàng nghe thấy một giọng khác — trầm thấp, đen tối, và gần như thì thầm ngay bên tai: "Ngươi không thể thoát khỏi ta... Vạn Cẩn Ninh..."
⸻
"Điện hạ! Tỉnh lại!"
Tiếng của Tử Linh vang lên, kéo Cẩn Ninh trở về. Nàng mở mắt, thấy mình đang nằm trên bệ đá, hơi thở đứt quãng. Xung quanh, linh khí hỗn loạn, và vài binh sĩ đã ngã gục — thi thể họ tái xanh, linh lực trong người bị hút cạn.
Một làn khói đen từ vết nứt dưới bệ đá tuôn ra, cuộn tròn như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tử Linh giơ giáo lên, nhưng khi mũi giáo chạm vào làn khói, âm thanh như kim loại vỡ vang lên, khiến cả hai phải lùi lại.
Cẩn Ninh ôm lấy đầu, mồ hôi lạnh phủ trán. Nàng nghe thấy giọng nói thì thầm trong tâm trí — không phải của Hải Ma Thần, mà là của ai đó khác... ấm áp hơn, dịu dàng hơn:
"Cẩn Ninh..."
Đôi mắt nàng mở to. Giọng nói đó dù xa xăm, nàng vẫn nhận ra. Là Thanh Mạn Ân. Nàng chưa từng nghe lại tên ấy từ ngày chia ly, nhưng vào giây phút này, linh lực trong cơ thể nàng khẽ dao động, phản ứng với luồng linh khí lạ truyền đến từ phương Bắc.
"Ân..." – Cẩn Ninh khẽ gọi, nhưng chỉ có bong bóng nước tan ra trong im lặng. Tử Linh nắm lấy tay nàng: "Điện hạ, chúng ta phải rời khỏi đây! Thứ này không thể phong ấn lại được lâu!"
Cẩn Ninh nhìn xuống vực sâu của Hải Vọng Đài, nơi ánh sáng xanh đang dần biến mất vào bóng tối. Nàng thì thầm, giọng trầm như sóng ngầm: "Không. Ta phải biết... vì sao ta nghe được giọng của nàng."
Tử Linh kinh ngạc: "Nàng?" Nhưng trước khi kịp hỏi thêm, một luồng sét ánh vàng lóe lên từ tay Cẩn Ninh, chiếu rọi cả lòng biển — ánh sáng của Thủy Thiên Kích vừa khẽ thức tỉnh.
⸻
Ở nơi khác, rất xa, Thanh Mạn Ân mở bừng mắt giữa đêm. Trên tay nàng, linh châu lam nhạt nứt ra, ánh sáng trong suốt rọi vào gương mặt thanh tú. Nàng đặt tay lên tim, nơi đang đập nhanh đến bất thường. "Cẩn Ninh..." – Mạn Ân thì thầm, ánh mắt lấp lánh. "Cuối cùng... ta lại nghe thấy nàng rồi."
Gió biển thổi qua, kéo theo những dải ánh sáng mỏng. Phía chân trời, mặt biển đột ngột lóe lên một vệt sáng vàng kim — như lời hồi đáp từ nơi xa xôi nhất của đại dương.
Linh lực của hai người bắt đầu hòa cùng một nhịp. Cơn ác mộng tại Hải Vọng Đài chỉ vừa mới khởi đầu, nhưng định mệnh giữa Vạn Cẩn Ninh và Thanh Mạn Ân – đã chính thức thức tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store