[BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 27: Vọng Nguyệt Các
Ta cùng nàng đi từ phía đông đến phía bắc của vương đô. Phía bắc là vương cung, đó là một quần thể kiến trúc vô cùng rộng lớn, cửa cung cao vời vợi, uy nghiêm khó tưởng, người bên trong không thể ra, mà người ngoài cũng chẳng thể vào được. Mộ Dung Bạch vẫn nắm chặt tay ta, bước đi rất chậm. Ta không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc. Ta rốt cuộc đoán không được tâm tư của nàng, nàng hẳn là sẽ chê ta. "Ngươi nhìn thấy tòa lầu kia không?" Khi còn cách cửa vương cung một đoạn, nàng bỗng nhiên đứng lại, chỉ vào một tòa các trong cung, nói. "Đó là Vọng Nguyệt Các." Ta ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy một tòa các cao chót vót, dường như không phải là kiến trúc Tần Quốc, mái cong như móc câu, giống phong cách phía Giang Nam kia hơn. "Đó là tòa các mà một vị vương của Tần Quốc rất lâu về trước đã xây cho người trong lòng bà." Nàng nhẹ nhàng nói. "Ngươi có biết vì sao bà lại xây nó không?""Không biết.""Người mà bà thích là một nữ tử giống như ánh trăng sáng. Vị vương kia muốn giữ người đó lại, giữ người đó ở lại Tần vương cung cùng bà. Thế nhưng bà lại không thể từ bỏ vương vị, lại càng không thể buông bỏ người kia, nên bà đã xây tòa các đó." Nàng quay đầu nhìn ta. "Từ tòa các đó nhìn ra, có thể ngắm nửa vương đô. Ánh trăng nhìn từ nơi đó, là ánh trăng đẹp nhất Tần Quốc."Ta dường như đã hiểu, nhưng cũng không phải thật sự hiểu."Đã tính toán đến vậy, nhưng bà vẫn không thể giữ không được người kia, giống như bà chẳng thể giữ được ánh trăng đẹp nhất." Nàng thở dài. "Vậy nên cuối cùng bà đã chọn giết chết người đó."Ta ngẩn ra, nhìn nàng không nói nên lời.Nàng cất bước, đi rất chậm, nắm chặt tay ta, hướng về phía vương cung mà tiến. Thật lâu sau, nàng lại nói: "Ta nghĩ, ta sẽ không trở thành vị vương đó, mặc dù ta còn yêu thiên hạ này hơn."Ta chợt nhớ lại ngày mà ta hạ sơn. Hôm đó, ta tự bói một quẻ cho chính mình, quẻ nói rằng "Mệnh lí hữu Bạch, khi chi thập niên, hàm lệ nhi chung." (Trong mệnh có Bạch, dối gạt mười năm, ôm hận mà chết).Ta đại khái đã yêu nàng, đã yêu rất sâu đậm rồi, nên cho dù là như vậy, ta cũng vẫn nguyện tin tưởng nàng, đem tất cả đánh cược một lần. Dùng mạng của ta để đánh cược, cược lấy chân tâm của nàng. Có lẽ ta đã quá tự đại, ta cho rằng ta có thể thay thế thiên hạ mà nàng khao khát. Điều nực cười nhất là, khi đó ta đã tính được kết cục sau này của mình, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng với nàng. Ta cho rằng tình yêu của ta có thể đổi lấy được chút chân tình từ nàng, chẳng lường được sau cùng ta lại thực sự bỏ mạng ở sa trường. Vì quốc của nàng, vì gia của nàng.Thời niên thiếu, ta cứ ngỡ rằng tình yêu có thể cảm hóa tất cả, sau này ta mới nhận ra, từ đầu đến cuối, người bị cảm động chỉ có một mình ta. Nàng là vương, chưa từng thay đổi, cho nên nàng sẽ không tín nhiệm ta, nhưng lại dùng tình yêu để trói buộc ta. Ta nghĩ năm tháng sau này còn dài, nàng rồi sẽ hiểu — rồi sẽ hiểu những điều mà ta mong mỏi.Nhưng nàng không hiểu, tạo hóa trêu ngươi.Sau này, khi ta gục xuống trên chiến trường, tóc bạc rối tung, thân thể tàn khuyết. Trong giây phút máu chảy cạn kiệt, cảm nhận được cái chết đang đến gần, ta ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng. Khoảnh khắc ấy, ta cuối cùng cũng tin vào sự thật mà bấy lâu ta đều không nguyện tin. Mỗi chi tiết, mỗi thâm tình nàng cùng ta sớm tối bên nhau, đều là màn kịch đã được đạo diễn từ trước.Nàng không tín nhiệm ta, dù lòng ta đã tỏ, lại chẳng đành quay đầu. Ta không có cách nào cự tuyệt nàng, dù đã biết trước kết cục của chính mình."Nếu trở mặt với Trần và Sở, Tần liệu có thể đánh một trận?" Gần đến cửa cung, nàng hỏi ta như vậy. Ta không nói gì. Ta nghĩ có lẽ mình đã biết nàng muốn gì rồi, vì vậy nên ta mới cảm thấy mất mát. Nhưng dẫu mất mát, ta vẫn cười đáp lại nàng: "Ba năm. Dùng quốc sách của ta, ba năm là đủ."Nàng nghiêng đầu nhìn ta: "Có thể nói rõ không?""Trị thế không nhất đạo, cường quốc chẳng thể rập khuôn xưa cũ. Ta học Tần luật mười năm, cũng có chút tâm đắc. Tần lập quốc trăm năm, chế độ cũ kỹ, dân hiếu chiến vô mưu. Trước kia tướng quốc Nghiêm thị dùng biến pháp cải cách, khiến Tần hiển hách chư hầu, sau lại có Khí Vương quét sạch tất cả, phú cường hậu thế. Tần Quốc hiện tại đã có thực lực thống nhất thiên hạ, nhưng muốn thành nghiệp đế, thì phải dẹp yên nội loạn trước. Nội loạn không trừ, có được thiên hạ thì có ích gì?"Tần Quốc ngày nay tuy mạnh nhưng không địch nổi hai dũng, nếu khai chiến với bất kỳ nước nào trong hai nước kia, Tần cũng không có lợi thế tuyệt đối. Muốn nhất thống thiên hạ, nhất định phải bắt đầu biến pháp. Tần Quốc kiến quốc nhiều năm, tuy rằng tướng quốc Nghiêm thị đã mạnh tay thực thi biến pháp, nhưng thời gian trôi qua, có những chế độ giờ đã quá lỗi thời, mà một số thậm chí vào thời điểm đó hoàn toàn là một loại thỏa hiệp trung dung. Nếu khai chiến, những điều này chắc chắn sẽ thành gánh nặng, cho nên phải thực hiện điều chỉnh nhỏ, phải phá bỏ toàn bộ những "thỏa hiệp" đó, thay vào đó là những chế độ mới, tràn đầy sinh lực. Biến pháp như vậy tuy phạm vi không rộng, nhưng lại liên quan đến lợi ích nhiều nhất, mà lợi ích tăng giảm, tất nhiên sẽ chiêu mời họa sát thân.Tự cổ chí kim, đều là như thế.Đứng mũi chịu sào chính là phong địa của công tộc, cũng như việc tập trung vương quyền.Phong địa của công tộc thì dễ giải quyết, bởi vì pháp lệnh mà tiên Tần Vương Duệ từng thực thi: "Nam nữ đồng quyền kế thừa, người có tước vị, đích tử kế thừa tước, không phải đích tử thì theo phân phong." Sau hơn một trăm năm chia phong nội bộ trong công tộc, các thế lực lớn đã bị phân tán. Những nhánh nhỏ còn lại hoàn toàn không thể đe dọa đến quyền lực tập trung trung ương. Chỉ cần Mộ Dung Bạch tìm được lý do thích hợp, là có thể lần lượt tiêu diệt chúng, thu hồi phong địa. Từ đó, lãnh thổ Tần Quốc liền trở thành vương thổ.......Nhưng khó khăn chính là tập trung vương quyền. Dù Mộ Dung Bạch đã kế vị được bảy năm, nhưng đại quyền quân chính vẫn nằm chặt trong tay Thái hậu Giản An và Thừa tướng Cam La, mà hai người này đều không phải hạng dễ đối phó. Một nửa triều đình đều chịu ân huệ của bọn họ, muốn lật đổ bọn họ... Ta nghĩ ta vẫn nên chuẩn bị sẵn quan tài cho mình thì hơn!Cũng không hiểu Tiên vương trúng phải gió gì, lại để hai người này phụ tá triều chính. Chẳng phải Mộ Dung Bạch đã cai quản Tần Quốc rất tốt rồi sao?"Ta biết rồi." Sau hồi lâu, nàng khẽ nói.Ta nghĩ nàng hẳn đã hài lòng, hài lòng vì ta không phải một tên phế vật, vẫn còn hữu dụng với nàng. Như vậy, ta có thể ở lại bên cạnh nàng lâu thêm một chút.Khi chúng ta trở về Trường Sinh Điện thì đã là giờ Tuất. Sau khi rửa mặt chải đầu, hai người đối diện nhau, không nói lời nào, rồi đi ngủ sớm.Sáng hôm sau, lúc ta thức dậy, đã không biết Mộ Dung Bạch đi đâu rồi.Rửa mặt xong, ăn sáng xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, ta đến thăm Nhược Phi Điện. Mộ Dung Thanh Ngôn đã trở về, đang đọc sách trong thư phòng. Ta ngồi cùng hắn một lúc liền cảm thấy vô vị, định trở về. Nào ngờ trên đường đi, ta lại gặp phải một người, một người mà ta nghe danh đã lâu."Vương Quân." Nam nhân trước mặt hành lễ với ta nói.Ta bất động thanh sắc mà đánh giá hắn. Hắn có bốn phần giống với Mộ Dung Bạch, cao tám thước, mặt mũi sắc lạnh, một thân trường bào màu huyền thanh lại càng tăng thêm vài phần tuấn lãng. Ta từng gặp hắn ở đại hôn. Hắn là Tề Vương Mộ Dung Vũ, lớn hơn Mộ Dung Bạch ba tuổi, là trưởng tử của Tiên vương. Tuy đều là nhi tử của Tiên vương, nhưng bọn họ một người chỉ là quận vương, một người lại là quân vương, chênh lệch quả thực rất lớn. Nguyên nhân sao? Đương nhiên là vì Mộ Dung Bạch là trưởng nữ do Vương hậu sinh ra, mà hắn chỉ là hài tử của một cung nữ. Tự cổ chí kim, vương gia xem trọng huyết thống. Mẫu phi của hắn địa vị quá thấp, chẳng trách được ai."Tề vương." Ta đáp lễ."Vương Quân sao lại đi một mình ở đây?" Hắn lễ độ hỏi thăm ta."À — Bản quân không thích có người đi theo." Ta cười trả lời. "Tề Vương tiến cung là để gặp Bệ hạ sao?"Hắn gật đầu: "Có chút việc quan trọng cần tìm vương muội.""Vậy ngươi cứ bận việc của mình." Ta khách khí nói."Cũng tốt, Vương Quân đi thong thả.""Ừm, được......"Sau khi tạm biệt Tề Vương, ta bước về phía Trường Sinh Điện. Không biết vì sao, Tề Vương này thế nào cũng cứ khiến ta cảm thấy có chút kì quái, nhưng kì quái ở đâu ta lại nói không được...... Nghĩ tới nghĩ lui, có thể chỉ là do ta nghĩ nhiều thôi!Về đến Trường Sinh điện, sau khi ăn trưa xong, Mộ Dung Bạch vẫn bận rộn chính sự ở ngự thư phòng. Xem ra nàng muốn bận cả ngày hôm nay rồi. Ta ngồi không cũng nhàm chán, liền nhớ đến Lý Nghị, nhiều ngày như vậy ta chưa gặp hắn, cũng bắt đầu hơi nhớ rồi. Nhân tiện ra cũng cần xuất cung thăm dò tình hình cho biến pháp, liền viết một phong thư nhờ người mang đến cho hắn, hẹn gặp ở quán trà ngoài cung. Sau đó, ta nhàn nhã tắm rửa, ngủ trưa một giấc, rồi mới thong thả xuất cung.Ra khỏi cung, khi đến nơi hẹn, Lý Nghị thì không thấy đâu, ngược lại lại gặp phải lão thất phu không biết xấu hổ Lý Vũ."Lý Nghị đâu?" Ta bưng chén trà, có chút mơ hồ. Ta chẳng phải hẹn với Lý Nghị sao??? Chẳng lẽ hạ nhân chuyển nhầm thư???Lý Vũ thả người ngồi xuống đối diện ta, vừa nhấm nháp hạt dưa vừa uể oải nói:"Ngươi không biết à? Hắn đi tiếp cái gì mà Sở Quốc Trưởng công chúa gì đó rồi, mất mấy ngày nữa mới về được. Có chuyện gì cứ tìm ta là được — Mà này......" Hắn nhìn ta từ đầu đến chân vài lần, kỳ quái hỏi. "Ngươi làm sao lại xuất cung rồi? Không bồi Vương Thượng sao?""Ta là trượng phu của nàng, chứ không phải phạm nhân." Ta khinh bỉ đáp. "Xuất cung một cái thì lạ lắm sao?""Không lạ." Lý Vũ không chấp nhận mà nói. "Chỉ là ta tưởng ngươi phải ở lại trong cung để sinh hài tử chứ."Ta: "............"Quả nhiên là lão lưu manh, nói chuyện ba câu không rời nổi chuyện dung tục."Ta như thế này trông giống........." Ta khó xử nửa ngày cũng không nói được ra từ kia, Lý Vũ lại phủ nhận nói ngay. "Ái chà, có gì mà phải ngại? Không phải chỉ là bị đè sao? Hiện giờ nữ tử nhiều người cũng có sở thích này. Dáng vẻ ẻo lả của ngươi, chắc là hợp khẩu vị Vương Thượng lắm.""Tốt lắm." Ta cười nhạt đáp lại. "Ta sẽ chuyển lời nguyên văn đến Vương Thượng nhà ngươi.""......Ngươi tàn nhẫn! Tiểu nhân!" Lý Vũ nghiến răng. "Nói mau, hôm nay có chuyện gì?!""Ở vương đô này, thanh lâu nào tốt nhất?""Ngươi cứ đi nói với Vương Thượng ta gièm pha sau lưng nàng còn hơn!" Lý Vũ ngửa cổ lên, thập phần cốt khí nói.Ta chậc lưỡi hai tiếng:"Ngươi nói xem, cần phải làm quá vậy sao? Chỉ là đi thanh lâu thôi mà, làm như ta giết ngươi không bằng.""Ngươi giết ta luôn đi còn hơn." Lý Vũ nói. "Nếu để Vương Thượng biết ta dẫn tân hôn phu quân của nàng đi chơi thanh lâu...... Ta sẽ còn khó coi hơn cả chết!""Sợ gì chứ? Ta đâu phải đi tìm cô nương, chỉ là đi bàn bạc chút việc thôi. Yên tâm, yên tâm, nàng sẽ không trách ngươi......""Ngươi chắc chưa?" Lý Vũ nhìn ta với vẻ mặt đầy ngờ vực."Ngươi có thể giống nam nhân một chút không?" Ta khinh bỉ đáp. "Còn chưa xong nữa à?""Đi!" Lý Vũ nghiến răng nói. "Ta đi! Kiếp trước chắc ta nợ Quỷ Cốc Sơn các ngươi rồi!"
[Hết chương 27]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store