Bhtt Freenbecky Mua Hoa Tulip No
*****
Mookda vốn là Minh Vương điện hạ - người đứng đầu của cả Minh giới, nàng nắm quyền sinh sát của phàm nhân trong tay, nàng từ nhỏ đã không biết thế nào là hỉ nộ ái ố, nhưng vì một lần vô tình ham vui mà dạo chơi ở chốn nhân gian, nàng đã phải lòng vị Nữ Vương phàm nhân...
Nàng bỏ ngoài tai những lời nói của mẹ mình, nàng vi phạm qui tắc của Minh giới, nàng bỏ đi sự kiêu ngạo của một Minh Vương, tất cả mọi chuyện nàng làm chỉ vì một người con gái tên Treenut...Nàng yêu đến chấp nhất.Nàng yêu mà không chiếm đoạt.Nàng yêu và có thể nhịn xuống cơn đau khi chấp nhận sự trừng phạt từ mẹ mình.Minh Vương Mookda yêu Nữ Vương Treenut, người có thể khiến nàng từ một người tàn độc trở nên bao dung và chấp nhận tất cả.Cả Minh giới đều cảm thán rằng phải đi đâu, phải làm thế nào để gặp được một người chung thủy giống như Minh Vương điện hạ của bọn họ?Treenut ở gần ngay bên cạnh... nhưng Mookda lại không thể chạm đến, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể gặp gỡ. Có một lần Monthok hỏi, vì sao Mookda lại phải khổ như vậy? Mookda vốn đã thoát khỏi vòng luân hồi, không lão, không bệnh, cũng không tử, tại sao lại hết lần này đến lần khác vì một phàm nhân mà tự chuốc lấy khổ, làm trái ý mẹ mình, thậm chí là suýt chút nữa thì tan biến.Lúc ấy Minh Vương điện hạ chỉ vui vẻ mà trả lời:"Một người có thể khiến bản thân vui vẻ khi nghĩ đến, miệng không nhịn được mà luôn cười thật tươi, ý nghĩ về người đó khiến bản thân cảm thấy an ổn."Minh Vương Mookda vốn là một người vô tâm vô phế không có cảm nhận nhưng lại chỉ vì an nguy của Treenut mà lo được lo mất. "Người tốt như vậy, dù không thể chạm đến, cũng đáng để cả đời yêu thương, đúng không?""Phải. Ngài ấy là người tốt như vậy tại sao lại bỏ lỡ? Tại sao lại không can đảm một lần?"Nhưng có can đảm đến đâu thì cũng bị phu nhân phát hiện, bà ấy hết lần này đến lần khác nhẫn tâm mà chia rẻ uyên ương, khiến Treenut phải chết thảm, Mookda lúc đó cũng lén lên nhân gian xen vào luân hồi của Treenut, cái kết nhận lại chỉ là càng lúc càng khiến cho Nữ Vương thê thảm hơn, có lúc Mookda đánh cược cùng mẹ mình sẽ hạnh phúc bên ái nhân của mình, tuy ngoài miệng là bà đã đồng ý nhưng cũng không để hai người hạnh phúc bên nhau, mỗi lần Mookda chết đi và quay lại Minh giới đều nhớ rõ những ký ức của kiếp trước, còn Treenut... ngay cả Mookda là ai, ngài ấy cũng không nhớ... Mookda mỗi lần như vậy luôn tìm kiếm thân ảnh của Treenut ở Minh giới lại không thu được gì, nàng cư nhiên bị mẹ mình giam lỏng suốt năm trăm năm đến khi nàng bị ép phải thành hôn cùng người khác, nàng thà chọn cách ngu ngốc nhất là tự hủy hoại chính bản thân mình cũng không đồng ý hôn lễ, mẹ nàng cũng đành bất lực mà không ép nàng lấy người khác nữa...Bởi vì nàng không gặp được một người ưu tú và yêu thương nàng như Treenut... Ngoài vị Nữ Vương ấy ra, nàng... không chấp nhận thêm một ai khác nữa.Monthok nghĩ lại những chuyện này cũng cảm thấy đau lòng cho Minh Vương Mookda."Tương lai nếu không gặp được ngài ấy thì sao, Minh Vương điện hạ?""Ta vẫn yêu ngài ấy như thuở ban đầu... Tình này, không sai. Tình này, dẫu thế gian cười cợt, ta cũng không màng. Tình này, một đời đã định chỉ dành riêng cho ngài ấy...""Mookda, rượu này ta say trước, kính cô một ly.""Say rồi, gặp ngài trong mộng, hỏi ngài một câu, vẫn khỏe chứ, Treenut?"
*****
"Khúc ca mà ngài đã hát, có câu từ nào nhắc đến ta không?Câu chuyện mà ngài từng kể, có hình bóng ta ở chi tiết nào chưa?
Món ăn mà ngài từng làm, có lần nào vì ta mà tự tay chuẩn bị?
Cuộc sống của ngài, ta đã thực sự tồn tại ở đó chứ?""Không có. Nàng chưa từng, trong trái tim ta... nàng chưa từng ở đó.""Thì ra, tất cả ký ức đều là tự ta tưởng tượng.""Xin lỗi... Mookda...""Không, đừng xin lỗi ta. Không phải do ngài. Ngài không thích ta, ta hiểu, ta không giống người đó, ta không phải người đó. Ta không trách ngài, vậy nên, ngài cũng đừng trách bản thân mình. Từ đầu đến cuối, đều là ta nguyện ý. Không hối hận. Không oán trách."
Câu chuyện này, tự nàng viết, tự nàng kể, tự nàng đắm chìm không chịu dứt ra. Người ấy, là diễn biến chính. Là diễn biến một chiều. Nàng yêu người ấy, chấp nhận người ấy, có được người ấy. Người ấy lợi dụng nàng, dày vò nàng, nàng vẫn yêu thích người ấy.
Nàng lại tự nhận là khách nhân bên đường, viết một đoạn tình ái đó, không hiểu sao lại thành cả một câu chuyện, nàng vẫn là khách.
Thì ra, ngay cả câu chuyện nàng viết, nàng vẫn không thuộc về người ấy. Thì ra, nàng đã luôn nhẫn tâm với chính mình ngay từ đầu, và ưu ái người ấy.Vì sao chứ?Yêu người ấy.Nhưng đau đến thế sao?Đến cả hy vọng cũng không cho bản thân. Viễn cảnh tuyệt vọng cũng đã vẽ sẵn, chỉ chờ nàng đắm mình vào.Minh Vương điện hạ thì sao, nàng vẫn kiên nhẫn ở đây để chờ đợi ái nhân của mình đến, nhưng đã gần một ngàn năm... Người ấy vẫn không xuất hiện... Hoặc là người ấy vẫn còn hận nàng... hận nàng không đi tìm người ấy... Trà đã lạnh, nhưng dù có ấm lên, cũng không thể nào xua tan được sự lạnh giá từ sâu trong trái tim của nàng....Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store