Bhtt Editing Mang Theo He Thong Ho Do Theo Duoi Vai Ac Dai Ham Mieu
Tống Kỳ bước đi thật nhẹ, không ngờ phòng của Ôn Vãn Tịch truyền ra tiếng cãi vã, không kịch liệt, nhưng nghe giọng người kia không được tốt lắm.Âm thanh không lớn, nhưng thính lực của người tập võ khá tốt, Tống Kỳ vẫn nghe rõ mồn một."Ngươi rốt cuộc có ý gì với Tống Kỳ?"Tim Tống Kỳ nhảy bình bịch một cái, không ngờ hóng chuyện mà cũng hóng trúng chuyện liên quan đến mình. Nghe giọng chắc là Ninh Vân Mộng, giờ này nàng ấy thế mà lại không ngủ?Ban đầu Tống Kỳ định rời đi, nhưng "drama" này liên quan đến mình, cô bèn vô thức dừng chân, đứng ngay đầu cầu thang, cũng thu lại mùi và hơi thở.Ôn Vãn Tịch có ý gì với mình nhỉ? Tống Kỳ cũng rất tò mò, đồng thời cũng rất bất an."Chuyện này liên quan gì đến ngươi?"Trong phòng, Ôn Vãn Tịch bất mãn nhìn Ninh Vân Mộng mùi rượu đầy người, cho Ninh Vân Mộng vào phòng đã là một ngoại lệ, không ngờ Ninh Vân Mộng lại còn chất vấn mình."Thì không liên quan, nhưng ta không đành lòng nhìn một cô gái tốt cứ vậy mà bị ngươi hủy hoại. Ta mới biết được những việc gần đây nàng đã làm vì ngươi, Tống Kỳ thật lòng đối xử tốt với ngươi đó."Ninh Vân Mộng uống chút rượu, nhưng vẫn chưa gọi là say, ngược lại còn to gan hơn."Bị ta hủy hoại?"Ôn Vãn Tịch nhướng mày, không tỏ rõ ý kiến với câu nói này, tức đến bật cười: "Vì sao ta phải hủy hoại nàng?""Vậy ngươi nói xem ngươi có ý gì với Tống Kỳ?"Ninh Vân Mộng hiểu rõ Ôn Vãn Tịch, Ninh Vân Mộng biết từ sau khi người này giết Vũ Dã giành được Vũ thành, đã biến thành người không từ thủ đoạn. Tống Kỳ là một cô gái tốt, nếu Ôn Vãn Tịch không thích Tống Kỳ, Ninh Vân Mộng còn có thể khuyên nhủ Ôn Vãn Tịch, buông tha cho Tống Kỳ.Có ý gì với Tống Kỳ?Ôn Vãn Tịch im lặng, nhất thời lại không cách nào mở miệng, không thể lí giải cảm giác này là gì."Ngươi đang lợi dụng nàng có đúng không?"Ninh Vân Mộng biết thủ đoạn của Ôn Vãn Tịch, trước đây chính Ôn Vãn Tịch từng nói, nếu muốn khống chế được Tống Kỳ, thì phải tìm cách khác."Phải thì sao?"Ôn Vãn Tịch cười nhạt, nói: "Ninh Vân Mộng, ngươi để tâm tới Tống Kỳ như vậy làm gì?"Nàng đứng dậy, bước lại gần Ninh Vân Mộng một bước, nói: "Ta có lợi dụng nàng thì sao? Cũng không phải chuyện của ngươi!"Trong giọng nói Ôn Vãn Tịch rõ ràng đã có vẻ tức giận, nhưng Ninh Vân Mộng đã uống rượu cũng không chịu yếu thế, ngẩng đầu nhìn Ôn Vãn Tịch: "Cô bé đó rất ngốc, nhưng lại đối xử với ngươi thật lòng, nếu ngươi không thích nàng, thì đừng cho nàng hy vọng hão huyền." "Đừng lợi dụng nàng nữa."Có lẽ do say rượu, Ninh Vân Mộng lại tiếp tục: "Cứ mập mờ như vậy, chẳng lẽ ngươi không mệt sao?""Mệt thì sao, không mệt thì thế nào, nàng vẫn còn có ích với ta."Ôn Vãn Tịch vừa dứt lời, trái tim lại vô thức co thắt, đau nhói, cơ thể này dường như không còn đồng bộ với nàng nữa."Ta nói đến đây thôi, đừng làm tổn thương một người thật lòng với ngươi."Ninh Vân Mộng cũng không nói gì thêm, tràn đầy tức giận mở cửa, nhưng lại ngẩn ra ngay tại chỗ. Nhân vật chính của trận cãi vã vừa rồi, đứng ngay cách cửa phòng không xa, đôi mắt đỏ hoe nhìn Ninh Vân Mộng."Tống..."Ninh Vân Mộng bối rối, nụ cười giả lả bình thường nàng giỏi nhất có làm thế nào cũng không nặn ra được. Tống Kỳ đã nghe thấy, với thính lực của người tập võ, làm sao Tống Kỳ có thể không nghe thấy chứ?Người trong phòng có vẻ đã nhận ra được sự khác thường, cũng bước đến cửa. Khi nhìn thấy người đã mất tích nhiều ngày xuất hiện trước mắt mình, Ôn Vãn Tịch bỗng thấy choáng váng một trận.Cớ sao lại đúng lúc này..."Ta xuống trước đây."Ninh Vân Mộng không cảm thấy việc chất vấn của mình có gì sai, để Tống Kỳ biết được cũng tốt. Đau lòng chỉ là nhất thời, nếu dây dưa lâu hơn nữa, thì tổn thương sẽ càng sâu hơn."Tống Kỳ..."Ôn Vãn Tịch không biết phải nói gì, nhưng khi người ấy từng bước tiến về phía mình với đôi mắt đỏ hoe, trong lòng nàng như bị dao cắt, đau đến mức ngay cả hơi thở nàng cũng loạn cả lên.Tống Kỳ đã nghe hết trận cãi vã của hai người không thiếu một chữ, cô đã sớm biết Ôn Vãn Tịch có ý lợi dụng mình, bản thân cũng bằng lòng để nàng lợi dụng, nhưng cô vẫn muốn bắt lấy một chút hy vọng, hy vọng rằng Ôn Vãn Tịch cũng thật lòng với mình.Nhưng hôm nay, cô đã biết được đáp án.Suy cho cùng vẫn là do bản thân tham lam.Cô lấy chiếc hộp gấm xinh đẹp kia ra, bên trong đựng viên Chu Tước Đan mà cô đã dùng 80 điểm giá trị may mắn để mua: "Cho ngươi này."Tay Tống Kỳ rất lạnh, lúc chạm vào tay Ôn Vãn Tịch, mới phát hiện hóa ra tay mình còn lạnh hơn cả tay nàng."Trong đó có hướng dẫn sử dụng."Tay Tống Kỳ có vài vết thương, là do mấy ngày qua để lại, còn gầy đi rất nhiều, trông cả người chẳng ra làm sao.Đôi mắt đỏ hoe của Tống Kỳ, thậm chí còn vừa nhếch nhác vừa đáng thương.Tống Kỳ hít sâu một hơi, tự nhủ không được khóc, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào trong vô thức. Cô thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào Ôn Vãn Tịch, cứ cảm giác người đang đứng trước mặt mình đây, chỉ là một giấc mộng của bản thân.Ôn Vãn Tịch muốn giải thích gì đó, trong lòng cuống cuồng khôn xiết, nhưng lời nói do chính nàng nói ra, còn có thể giải thích được gì đây?Đối với Tống Kỳ, chẳng lẽ nàng không hề có chút nào là lợi dụng sao? Mà trong đó có bao nhiêu phần là thật lòng?Đầu óc Ôn Vãn Tịch trong nháy mắt trở nên trống rỗng."Những điều đã hứa với ngươi, ta sẽ làm được."Tống Kỳ nói xong, quay đầu rời đi, như thể đang trốn chạy, chạy khỏi một giấc mộng mà cô không muốn tỉnh lại.Ôn Vãn Tịch đuổi theo vài bước, cuối cùng dừng lại ở đầu cầu thang. Nàng siết chặt chiếc hộp gấm trong tay, nhìn bóng lưng người kia, trước mắt bỗng nhiên liền mờ đi.Hình như nàng hiểu ra quá muộn rồi.Ôn Vãn Tịch nhìn chiếc hộp gấm trong tay, mở ra, bên trong có một viên đan dược, còn có một tờ giấy. Sau khi Ôn Vãn Tịch đọc kỹ nội dung tờ giấy, bỗng nhiên bật cười, nhưng trước mắt lại càng lúc càng mơ hồ, dường như không nhìn rõ được gì nữa."Đồ ngốc."Một giọt nước mắt trượt xuống, đó dường như là thứ duy nhất nàng cảm thấy ấm áp.**Ninh Vân Mộng không trở về phòng, đến lúc Tống Kỳ xuống lầu, nàng vốn định gọi người lại, nhưng Tống Kỳ đi quá mau, hoàn toàn không giữ lại được.Ninh Vân Mộng suy nghĩ một lúc, cảm thấy kì lạ, lại quay lại lầu ba, vốn còn định mắng Ôn Vãn Tịch một trận. Nhưng lúc Ninh Vân Mộng lên lầu, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch thất thần đi từng bước về phòng mình, không còn chút sức sống nào như ngày thường, như thể bị rút cạn sức lực.Ninh Vân Mộng sững người tại chỗ, đến khi người kia đóng cửa lại mới bừng tỉnh.Ôn Vãn Tịch rung động rồi.Lần này Ninh Vân Mộng xem như đã nhìn rõ, lời nói ra vô tình vô nghĩa, sau lưng lại tổn thương trong âm thầm.Ôn Vãn Tịch, ngươi có phải đáng đời lắm không?**Sau khi Tống Kỳ lao ra khỏi lầu Vân Mộng, trời vẫn chưa sáng. Có lẽ ông trời cũng đang trừng phạt sự tham lam của cô, gió lạnh thổi qua mang theo từng hạt mưa phùn, rồi mỗi lúc một nặng hạt...Tống Kỳ không quay về nhà trọ, mà đi một mạch ra khỏi Thiên Thủy thành, không có mục đích, cũng chẳng biết bản thân đang làm gì. Cơn mưa này dường như cũng không thể dội lạnh trái tim từ lâu đã rung động của cô.Nếu như có thể nguội lạnh đi thì tốt biết bao, nhưng cố ý chính là thế này, không buông được, không nỡ, mới khiến con người ta đau khổ hơn.Cô rời khỏi Thiên Thủy thành, sau đó có vẻ đã mệt mỏi, tựa vào tảng đá lớn khắc ba chữ "Thiên Thủy thành" ngồi xuống.Hồ Đồ: [...Cô không sao chứ?]Hồ Đồ không hiểu được cảm xúc của loài người, nhưng lúc này dữ liệu cảm xúc của Tống Kỳ hỗn loạn, giá trị đau buồn đã chạm ngưỡng giới hạn. Theo như nhận thức của Hồ Đồ, bây giờ Tống Kỳ nên khóc mới đúng, nếu không khóc, thì giá trị đau buồn sẽ không giảm xuống.Sẽ khiến bản thân nghẹn chết mất.Hồ Đồ: [Cô muốn khóc thì khóc đi, đâu có ai thấy đâu.]Tống Kỳ vẫn im lặng, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, nhưng Hồ Đồ biết trong lòng cô vẫn nghĩ đến Ôn Vãn Tịch.Hồ Đồ: [Cô như thế này, Ôn Vãn Tịch cũng đâu có thấy được.]Tống Kỳ: [Đừng nhắc tới nàng, tạm thời thôi cũng được, đừng nhắc tới nàng.]Tống Kỳ cuối cùng cũng cho Hồ Đồ chút phản ứng, nhưng Hồ Đồ kiểm tra lại giá trị đau buồn, vẫn đang ở ngưỡng giới hạn.Hồ Đồ: [Cô mà còn không khóc, sẽ chết nghẹn đấy.]Chết?Cô sống trên đời này hình như là vì Ôn Vãn Tịch, nếu Ôn Vãn Tịch chết rồi, cô cũng chẳng sống nổi.Sao cô lại nghĩ đến nàng nữa rồi?Mưa rơi không ngớt, Tống Kỳ cũng chẳng trốn tránh, toàn thân ướt sũng, lạnh đến mức cả người đều run rẩy, nhưng cô dường như chẳng hề hay biết.Đúng vào lúc này, trong tầm mắt Tống Kỳ xuất hiện một đôi chân. Người kia che ô, cũng che cả cô lại, ngăn trở cơn mưa lạnh buốt."Sao ngươi lại ở đây?"Là nàng ấy... Sao lại là nàng ấy?Tống Kỳ ngước mắt nhìn về phía chiếc mặt nạ ngọc màu trắng, không thấy được nét mặt, cũng chẳng thấy được độ ấm. Cô thất vọng cúi đầu xuống, không để ý đến công chúa Hồng Liên nữa.Lặng im hồi lâu, lúc này công chúa Hồng Liên mới lên tiếng."Ngươi gầy đi một chút rồi."Vốn dĩ cô vẫn có thể chịu đựng được, nhưng nghe được câu này xong, sợi dây kéo căng trong Tống Kỳ bỗng chốc đứt đoạn. Cảm xúc cũng không khống chế được nữa mà vỡ òa, chẳng mấy chốc đã khóc đến đau xé ruột gan.Ngươi gầy đi một chút rồi.Người đó cũng từng nói như vậy, nàng từng nói như vậy, nhưng đều là giả dối, đều là giả dối hết!Tống Kỳ che mặt mình, đã không rõ thứ trên tay mình là nước mắt hay là nước mưa, dưới cơn mưa lớn, vẫn có thể nghe được tiếng khóc khiến người ta đau lòng của cô.Công chúa Hồng Liên ngẩn người ra tại chỗ, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ che ô cho người kia, dù cho vạt váy và giày nàng ấy đã bị nước mưa làm ướt sũng.Vừa rồi trong thành, công chúa Hồng Liên đã trông thấy Tống Kỳ hồn bay phách lạc đi trên đường. Cô nàng quay về tìm một chiếc ô giấy, nhưng đã chẳng còn thấy tung tích người kia đâu.Lần theo con đường mà Tống Kỳ vừa đi qua, công chúa Hồng Liên mất một lúc lâu mới tìm thấy người.Vì đâu mà người này lại đau lòng đến thế?Rõ ràng bình thường tính khí luôn ngốc nghếch tùy tiện, sao đột nhiên lại thành thế này? Sau khoảng thời gian bằng hai chén trà, mưa rơi nhỏ dần, công chúa Hồng Liên chậm rãi ngồi xổm xuống: "Về thôi, ở đây lạnh lắm."Đã vào thu, người này lại dầm mưa, nội công có sâu dày đến đâu cũng khó mà chống đỡ nổi.Tống Kỳ khóc đến mức toàn thân co rút, mũi và mắt đều đỏ hoe. Cô ngước mắt nhìn về phía công chúa Hồng Liên, không ngờ lần gặp lại này, bản thân lại thảm hại đến như vậy."Hôm nay, cảm ơn ngươi."Tống Kỳ định đứng dậy, công chúa Hồng Liên liền đỡ lấy cô, cùng đứng lên."Ta đi đây."Tống Kỳ lao ra khỏi phạm vi che của chiếc ô giấy, rồi chạy một mạch như bay vào rừng. Công chúa Hồng Liên đuổi theo mấy bước rồi từ bỏ, khinh công người kia siêu việt, mình không đuổi kịp.Tống Kỳ vì chuyện gì mà khóc? Vì ai mà khóc?Công chúa Hồng Liên tò mò, nhưng từ đầu đến cuối không có được lời giải đáp.**Tống Kỳ băng qua rừng, chạy đến một thị trấn gần đó, mua thật nhiều, thật nhiều lương khô, nước và vật dụng hằng ngày.Tống Kỳ: [Hồ Đồ, tìm một nơi, không ai tìm ra được.] Hồ Đồ: [Để tôi tìm xem, cô cứ đi thẳng về hướng Bắc, ở đó có một khu rừng, rất hiếm người lui tới, còn có một hang động rất kín đáo, dữ liệu cho thấy, khả năng bị phát hiện là 2%.]Tống Kỳ: [Được, chính chỗ đó.]Hồ Đồ: [Cô định bế quan à?]Thấy Tống Kỳ mua nhiều nước và lương thực như thế, xem chừng là muốn bế quan.Tống Kỳ: [Phải sớm luyện Thiên Hỏa Liệt Diễm Công đến tầng thứ tư.]Sớm tiêu hao hết giá trị lợi dụng của bản thân, thì Ôn Vãn Tịch cũng sẽ khỏi phải giả vờ mệt mỏi như vậy nữa.Tống Kỳ đi theo chỉ dẫn của Hồ Đồ, dùng khinh công của mình rút ngắn quãng đường, chưa đến nửa ngày cô đã tìm được hang động kia.Hang rất kín đáo, Tống Kỳ đẩy đám cỏ dại ra đi vào, bên trong tối om, chẳng nhìn rõ được toàn bộ. Tống Kỳ châm ống đánh lửa, thắp đèn dầu mang theo, cuối cùng cô đã thấy rõ được hang động này.Không tính là rộng rãi, nhưng một người ở thì vẫn còn được chán. Xung quanh có không ít mạng nhện, sạch sẽ thì cũng không thể xem là sạch sẽ, Tống Kỳ chỉ đành phải bắt tay vào dọn dẹp một phen.Dọn dẹp xong, cô cởi bỏ bộ quần áo đã ướt sũng, cứ khỏa thân ngồi trong hang như vậy, ngẩn người ra.Cô không thấy lạnh lắm, có lẽ là nhờ Thiên Hỏa Liệt Diễm Công, trời thu có dầm mưa cũng không đến mức bị cảm sốt.Tống Kỳ: [Hồ Đồ.]Hồ Đồ: [Gì thế?]Thấy Tống Kỳ đã mất đi vẻ đầy sức sống như mọi ngày, Hồ Đồ cũng thôi không ồn ào nữa.Tống Kỳ: [Trước kia nàng hay bảo tao ngốc, giờ tao mới biết, thì ra là tao ngốc thật.]Hồ Đồ: [...]Chỉ một chữ "tình" thôi mà hại người đến như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store