Bhtt Editing Mang Theo He Thong Ho Do Theo Duoi Vai Ac Dai Ham Mieu
Thiên Hỏa Liệt Diễm Công quả thực cũng ra gì phết, hơn nữa Túy Tâm Quyết cũng đã tu luyện đến tầng thứ sáu, hiện giờ Tống Kỳ cũng xem như là thuộc hàng ngũ cao thủ hàng đầu rồi.Mọi người vốn đang hò hét im lặng lại, là người tập võ, ai nấy đương nhiên đều hiểu rõ thực lực giữa hai người sau một đòn vừa rồi chênh lệch lớn đến mức nào."Đánh tiếp!"Giản Tử Thư có một sự kiên cường và không chịu thua tận trong xương tủy, sau khi nhận ra khoảng cách giữa đôi bên, hắn không hề nhụt chí mà còn hồ hởi tiến lên.Bộ kiếm pháp của Giản Tử Thư là tự sáng tạo, gọi là Thư Mặc Kiếm Pháp, do hắn lĩnh ngộ từ thư pháp mà thành. Thế kiếm khi thì tao nhã, khi thì quyết liệt, giống như mỗi thể thư pháp khác nhau sẽ có hình thái khác nhau, là một bộ kiếm pháp tốt.Kiếm Trường Hồng của Tống Kỳ vẫn chưa ra khỏi vỏ, thế kiếm của Giản Tử Thư càng lúc càng dữ dội, cô đỡ đòn đã thấy có hơi trầy trật. Cô nở nụ cười mãn nguyện, rút kiếm Trường Hồng ra, thi triển "Ý của Túy Ông không phải ở rượu", sau khi ra đòn giả vài chiêu lừa Giản Tử Thư tung sát chiêu, thì bất ngờ kề mũi kiếm ngay cổ họng Giản Tử Thư.Gần thêm một phân nữa, có lẽ sẽ xuyên thủng da thịt ngay.Giản Tử Thư cười khổ, không ngờ ngay cả một đòn của Tống Kỳ bản thân cũng không đỡ nổi."Ngươi thua rồi."Tống Kỳ thu kiếm về, Giản Tử Thư cũng tra kiếm Lưu Quang vào vỏ, chắp tay thi lễ về phía Tống Kỳ: "Võ nghệ của Tống cô nương tốt quá."Tống Kỳ đáp lễ lại, ngay lúc cô chuẩn bị bước xuống đài, một giọng nữ lành lạnh truyền đến khiến cô lạnh sống lưng."Để ta so tài với nàng một lần, thế nào?"Tống Kỳ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ôn Vãn Tịch chẳng biết xuất hiện ở lầu hai từ lúc nào, đang hứng thú nhìn cô, nóng lòng muốn thử."Nàng..."Sức khỏe nàng chịu nổi sao? Tống Kỳ không hỏi ra miệng, không muốn làm mất mặt Ôn Vãn Tịch trước mặt bao người.Tống Kỳ không nói gì, mà chỉ phóng lên lầu hai, thấp giọng hỏi: "Sức khỏe nàng chịu được chứ?"Tiêu Sanh không đứng gần Ôn Vãn Tịch lắm, không nghe được hai người nói gì, nhưng nhìn như Tống Kỳ đang lo lắng."Không yếu đến vậy, với lại chẳng phải còn có nàng sao?"Ôn Vãn Tịch đẩy nhẹ Tống Kỳ một cái, nhón mũi chân cái một, lật người xuống dưới, chuyển động nhanh như chớp đáp xuống đài. Khinh công này chỉ có hơn chứ không kém so với Tống Kỳ ban nãy.Tống Kỳ thở dài, không từ chối, cũng lật người lên đài.Cô quả thực chưa từng đánh nhau với Ôn Vãn Tịch, người có võ công đứng đầu nguyên tác, cũng không biết mạnh đến mức nào.Nhưng cô lại thực sự muốn thử xem.Hồ Đồ: [Ôn tỷ mạnh lắm đó nha, cô tự cẩn thận nhé.]Tống Kỳ: [Biết rồi.]Ai mà chẳng biết Ôn Vãn Tịch mạnh chứ?Ôn Vãn Tịch rút kiếm Thất Sát của mình ra, cười nói: "Nàng tấn công trước đi."Tống Kỳ cũng không phí lời nữa, rút kiếm Trường Hồng ra rồi đánh tới. Lần này cô không dùng Tửu Tiên Thất Thức, mà là Túy Mộng Thập Tam Thức.Trong thời gian bế quan, cô đắm chìm vào việc nghiên cứu võ học, bộ Túy Mộng Thập Tam Thức này cũng đã có tiến bộ rất lớn, ít nhất cô đã lĩnh hội được yếu lĩnh của nó.Đó chính là "Vô chiêu."Thế kiếm của Túy Mộng Thập Tam Thức mù mịt bất định, chiêu nào cũng vô nghĩa, nhưng thực ra chiêu nào cũng có nghĩa, chỉ cần không cứng nhắc trong từng chiêu từng thức, vô chiêu càng hơn hẳn hữu chiêu.Không ngờ "vô chiêu thắng hữu chiêu" mà cụ Kim Dung nghĩ ra, lại trở thành lĩnh hội quan trọng giúp cô đột phá cảnh giới võ học.Ôn Vãn Tịch chưa từng thấy những chiêu thức này của Tống Kỳ, nhưng xưa nay nàng ứng biến cực nhanh, không vội tấn công, mà kiên nhẫn, cẩn thận hóa giải những đòn tấn công của Tống Kỳ, muốn xem cô có bài vở gì.Tống Kỳ cũng không ngốc, mũi chân nhón một cái, bỗng kéo giãn khoảng cách với Ôn Vãn Tịch.Phòng ngự của Ôn Vãn Tịch không chê vào đâu được, chuyển động linh hoạt, có thể nói là dù có dốc hết toàn lực cũng rất khó tìm được sơ hở trên người nàng.Song, ai cũng sẽ có sơ hở, chỉ cần phá vỡ tư duy chiến đấu và tiết tấu tấn công của đối phương, thì sơ hở sẽ lộ ra ngay.Ví dụ như lúc này, Ôn Vãn Tịch tưởng rằng mình sẽ liên tục tấn công dữ dội, nàng chắc chắn không ngờ mình sẽ đột nhiên lùi lại, kéo giãn khoảng cách.Ngay khoảnh khắc Ôn Vãn Tịch phân tâm, Tống Kỳ tìm đúng thời cơ, lại đâm ra một kiếm. Ôn Vãn Tịch không ngờ tới, cuối cùng cũng xuất thủ, sử dụng bộ kiếm pháp do nàng sáng tạo, Vụ Trung Hoa.Đinh—Hai thanh kiếm đan vào nhau, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau đó hai người đồng thời nghiêng người, giải phóng lực trường kiếm, vậy mà cùng lúc đâm về cổ họng đối phương.Qua chục chiêu với Ôn Vãn Tịch, vậy mà có thể ngang tài ngang sức với nàng sao?Tống Kỳ còn chưa kịp phấn khích, khóe môi Ôn Vãn Tịch hơi cong lên, chỉ thấy thanh kiếm đang hướng về cổ họng Tống Kỳ vậy mà bỗng nhiên đánh mạnh vào thanh kiếm của Tống Kỳ.Đinh—Kiếm của Tống Kỳ lệch khỏi quỹ đạo tấn công, song chỉ trong nháy mắt, kiếm của Ôn Vãn Tịch đã rơi xuống cổ Tống Kỳ."Nàng thua rồi."Ôn Vãn Tịch thu kiếm lại, lại nói: "Cuối cùng nàng cũng lơ đãng rồi."Quả là, chỉ phân tâm nghĩ xíu xem liệu có phải mình sắp ngang tài ngang sức với Ôn Vãn Tịch không, thì chính phút chốc ấy đã định sẵn thế thua.Nếu đây là cuộc chiến sống còn, e rằng đầu mình đã chuyển nhà rồi.Tống Kỳ có chút thất vọng, đúng là võ nghệ của cô có tiến bộ, nhưng lúc so chiêu vẫn phần nào lộ vẻ non nớt, ít nhất là khi đối mặt với cao thủ như Ôn Vãn Tịch, hơi phân tâm một cái cũng là chí mạng.Ôn Vãn Tịch thấy Tống Kỳ chán nản, lúc này không nói gì, chỉ bảo: "Xong việc thì đến thư phòng tìm ta."Nói xong, Ôn Vãn Tịch liền rời đi, đến cũng vội mà đi cũng vội, như thể nàng đến đây chỉ để đấu một trận với mình.Tống Kỳ điều chỉnh tâm trạng xong, kéo Giản Tử Thư sang một bên, nói: "Lâu rồi không gặp, Giản công tử.""Đúng vậy nhỉ, võ nghệ của Tống cô nương thật cao cường."Có thể trao đổi nhiều chiêu như vậy với Ôn Vãn Tịch, trong giang hồ cũng chẳng có mấy người."Không dám nhận không dám nhận, Giản công tử có dự định gì sắp tới không?"Nghe xong, sắc mặt Giản Tử Thư hơi mất tự nhiên, nhưng hắn suy cho cùng là một con cáo già, đương nhiên không dễ gì lộ ra cảm xúc thật như thế: "Tiếp theo sẽ bế quan tu luyện, nâng cao võ nghệ.""Được, vậy ta về đây."Hai người thực ra cũng không quen thân lắm, nói vài câu xong là Tống Kỳ về ngay. Trên đường đi, Tiêu Sanh không nhịn được mà hỏi cô: "Nội lực của ngươi hình như hùng hậu hơn rất nhiều.""Ừ, nhận được một bộ tâm pháp nội công, nên đã bế quan tu luyện.""Thì ra là vậy."Tiêu Sanh sẽ không ghen tị, hắn nghĩ rằng Tống Kỳ có thể giỏi như thế mà vẫn có thể làm việc cho Ôn Vãn Tịch, thì tất nhiên là chuyện tốt."Ta đi tìm Ôn thành chủ trước.""Ừ."Nhìn Tống Kỳ đi trước một bước, Tiêu Sanh bèn có chút nghi hoặc.Hắn luôn cảm thấy giữa Ôn Vãn Tịch và Tống Kỳ có gì đó hơi kì quái, không thể nói rõ được là gì, nhưng quả tình là quá kì quái...**Tống Kỳ lại đến thư phòng của Ôn Vãn Tịch, người kia không ngồi ở trước bàn mà đứng giữa thư phòng đợi cô."Sao thế?"Tống Kỳ không biết vì sao Ôn Vãn Tịch gọi cô đến."Ban nãy nàng không vui à?"Ôn Vãn Tịch chậm rãi bước về phía Tống Kỳ, đến trước mặt cô, ngón tay khẽ chạm vào chuôi kiếm Trường Hồng của Tống Kỳ."...Đâu có."Đúng là có chút thất vọng, cảm thấy thực lực của mình vẫn kém Ôn Vãn Tịch quá xa, rõ ràng cô phải kiên trì được lâu hơn mới đúng."Đừng giả vờ nữa."Bàn tay hơi lạnh của Ôn Vãn Tịch dừng trên mặt Tống Kỳ, nói: "Ta nhìn ra hết rồi.""Vậy nàng định dỗ ta à?"Nghe câu này, Ôn Vãn Tịch không nhịn được bật cười, lại nói: "Ta không biết dỗ người khác."Giết người thì dễ dàng, chứ dỗ người thì Ôn Vãn Tịch quả thực không có chút kinh nghiệm nào.Ôn Vãn Tịch nhanh chóng rút kiếm Trường Hồng của Tống Kỳ ra, lùi lại vài bước, chĩa kiếm vào Tống Kỳ: "Ban nãy, nàng đã lơ đãng ở chỗ này, nàng đã nghĩ gì thế?""Ta đã nghĩ, ta vậy mà có thể bất phân thắng bại với nàng."Nhưng suy cho cùng là bản thân vui mừng quá sớm, cô chưa đánh hết sức mình, Ôn Vãn Tịch cũng vậy."Đừng suy nghĩ những thứ này trong lúc đối đầu, cao thủ trao đổi chiêu thức, chỉ cần hơi sơ ý một chút đều sẽ chết."Ôn Vãn Tịch cầm kiếm Trường Hồng đâm tới, lại nói: "Ban nãy ta đánh bay kiếm của nàng, nàng đã có thể kịp thời tung chân ngăn cản ta."Nói xong, Ôn Vãn Tịch giơ chân dài đá lên, kiếm Trường Hồng trong tay nàng rời khỏi tay và bay lên, Tống Kỳ tiện tay bắt lấy, cười nói: "Thì ra Ôn thành chủ đang chỉ bảo cho ta."Ôn Vãn Tịch có thể chỉ bảo cho mình, Tống Kỳ liền bỗng thấy vui vẻ. Ôn Vãn Tịch quả thực không biết dỗ dành người khác, nhưng dường như nàng làm gì, bản thân cũng thấy dễ chịu.Đúng là chẳng có chút tiền đồ nào.Hồ Đồ: [Cô cũng biết đó hả!]Tống Kỳ: [Câm miệng!] Hồ Đồ: [Tôi không thể câm miệng đâu, cơ chế trừng phạt đã thiết lập lại xong rồi, lát nữa tôi phải nói cho cô biết.]Tống Kỳ: [...Được thôi.]Nghĩ đến việc bản thân phải từ bỏ thế giới nguyên bản, trong lòng luôn cảm thấy có chút trống rỗng, giống như những chuyện từng xảy ra trước đây ở thế giới nguyên bản đều là một giấc mơ."Ai bảo nàng có một thân võ nghệ giỏi cũng như không."Ôn Vãn Tịch khẽ lắc đầu, lại nói: "Nếu gặp phải đối thủ xảo quyệt hơn, sợ rằng nàng sẽ chịu không ít thiệt thòi.""Nàng còn chưa tính là xảo quyệt sao?""Ta mà xảo quyệt ư?"Ôn Vãn Tịch thừa nhận bản thân rất xảo quyệt, nhưng hôm nay giao đấu với Tống Kỳ, nàng thực sự không dùng lấy nửa phần mánh khóe nào, đã đủ nể mặt Tống Kỳ rồi."Khụ khụ, không, không có."Ánh mắt Ôn Vãn Tịch mang theo sự dò xét và nguy hiểm, Tống Kỳ nào dám nói bừa."Từ từ, vừa nãy nàng nói cao thủ trao đổi chiêu thức, nàng công nhận ta là cao thủ rồi ư?"Tống Kỳ có chút vui mừng, được Ôn Vãn Tịch công nhận còn vui hơn được 1000 điểm giá trị may mắn.Hồ Đồ: [Vậy sau này không cho cô giá trị may mắn nữa nhé?]Tống Kỳ: [Mày dám?]Hồ Đồ: [...]"Đã là cao thủ rồi."Lần này Ôn Vãn Tịch cũng không vòng vo: "Ít nhất thì đám người như Dụ Minh Thuận và Băng Kỳ cũng không phải là đối thủ của nàng."Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như thế, Ôn Vãn Tịch thấy hồi đó quả thực bản thân không nhìn lầm, Tống Kỳ quả là một bảo bối.Mà còn là bảo bối chỉ thuộc về riêng mình nàng.Tống Kỳ cười ngây ngốc, có hơi ngượng ngùng, song lại cảm thấy bản thân cũng khá giỏi, có thể được Ôn tỷ công nhận cũng không dễ đâu đó!"Đúng rồi, tối nay nàng có muốn ra ngoài một chuyến với ta không?"Ôn Vãn Tịch chủ động mời, Tống Kỳ suýt nữa nóng đầu lên cái một đồng ý ngay, may mà coi như cô vẫn còn tỉnh táo: "Đi đâu?""Thần Kiếm môn."Ánh mắt Ôn Vãn Tịch lạnh đi không ít, ngay cả nét cười cũng trở nên lạnh lùng, khiến Tống Kỳ lạnh sống lưng.Cô biết, chuyến đi này đến Thần Kiếm môn chắc chắn là vì Dụ Minh Thuận, nhưng cô cũng muốn biết Dụ Minh Thuận sẽ nói gì."Được chứ."**Tống Kỳ rời đi không lâu, Ninh Vân Mộng đã đến. Vừa bước vào cửa, Ninh Vân Mộng đã nhịn không được mà phàn nàn: "Trời lạnh như thế này, sao ngươi lại tự nhiên gọi ta đến thế?"Ninh Vân Mộng nghĩ, nếu Ôn Vãn Tịch không có chuyện gì quan trọng, Ninh Vân Mộng nhất định sẽ chửi."Đương nhiên là có chuyện quan trọng."Ôn Vãn Tịch ngước mắt lên khỏi cuộn giấy, còn chưa nói chuyện, Ninh Vân Mộng đã hỏi: "Sao sắc mặt của ngươi tốt lên nhiều vậy?"Bình thường vào mùa đông, sắc mặt Ôn Vãn Tịch trắng bệch như người chết, sao giờ lại hồng hào thế này?"Không phải sức khỏe ngươi có vấn đề gì đó chứ?"Ninh Vân Mộng chỉ sợ Ôn Vãn Tịch lại hành hạ sức khỏe mình thế nào đó, nên mới có sắc hồng kì quái này."Tống Kỳ về rồi, nàng đã trị thương cho ta."Nghe vậy, Ninh Vân Mộng đầu tiên là hít sâu vài hơi, suy nghĩ ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Hai người làm lành rồi?""Ừm."Khi Ôn Vãn Tịch trả lời, khóe môi còn treo theo một nụ cười ngọt ngào. Ninh Vân Mộng nhìn thấy, không khỏi thấy có chút chua xót, chỉ có đồ ngốc như Tống Kỳ mới có thể quay về tìm ngươi, với tính khí của ngươi, người khác chịu không nổi đâu."Lần này gọi ngươi đến, là để ngươi làm hộ vệ cho công chúa Hồng Liên một tháng."Ninh Vân Mộng nghe xong, ngũ quan xinh đẹp nhăn nhó hết cả lên."Cái gì cơ?"Đường đường là trưởng lão của Vũ Thành, vậy mà lại phải đi làm hộ vệ?
------------------
Tác giả có lời muốn nói:Ninh mỹ nhân: Ta đường đường là trưởng lão của Vũ thành, vậy mà lại phải đi làm hộ vệ!?Hồng Liên: Ừ?Ninh mỹ nhân: Được được được, không thành vấn đề!
------------------
Tác giả có lời muốn nói:Ninh mỹ nhân: Ta đường đường là trưởng lão của Vũ thành, vậy mà lại phải đi làm hộ vệ!?Hồng Liên: Ừ?Ninh mỹ nhân: Được được được, không thành vấn đề!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store