ZingTruyen.Store

Bhtt Editing Loc Menh Nhat Thien Bat Boi Thuy

Linh Chỉ Trai giống như một căn phòng trống chưa được trang trí, vách tường và sàn nhà gồ ghề thô ráp, phía dưới có một hồ nước, nước trong hồ sạch sẽ nhưng lại khiến nơi này lạnh lẽo và ẩm ướt.

Tám tấm gương vuông được đặt bên bờ hồ, ánh nước tĩnh lặng phản chiếu trong gương, hồ sâu hơn 1 mét, có thể đứng đến ngang ngực. Có lẽ bởi vì ánh đèn ở đây ảm đạm, trong hồ lại không lát gạch men nên mặt nước đen kịt.

Từ khi xây dựng đến nay, Tụy Hồn Bát Bảo Lâu đã đổi chủ vài lần. Chủ nhân hiện tại họ Kỳ, tên là Kỳ Vũ Phi, được coi là một người kỳ quặc. Bởi vì cô ấy là con của chủ nhân cũ với người vợ sau, lại là con gái cho nên dựa theo thông tục kế thừa trước đây, lẽ ra cô ấy không thể kế thừa Tụy Hồn Bát Bảo Lâu.

Nhưng Kỳ Vũ Phi dùng thủ đoạn lợi hại, to gan lớn mật nuôi một con quỷ nước mấy trăm năm tuổi, còn dẫn dụ nó nhập vào người mình, dùng chung một thân xác, từ đó nhận được không ít lợi ích từ nó.

Bản thân mang quỷ khí nên ít nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến những người bên cạnh, tên anh trai ăn chơi của cô ấy trong lúc đang phong lưu bên ngoài lại bị thượng mã phong* chết đột ngột, vụ bê bối này sao có thể công khai được. Không bao lâu, ông chủ cũ cũng lâm bệnh nặng, đành phải giao gia nghiệp vào tay Kỳ Vũ Phi.

(*Thượng mã phong là tình trạng đột quỵ xảy ra trong quá trình qhtd, chủ yếu xảy ra với nam giới.)

Khi Ổ Dẫn Ngọc mới quen biết Kỳ Vũ Phi, đúng lúc Kỳ Vũ Phi đang bị phản phệ, toàn thân cô ấy như được vớt lên từ dưới nước, làn da nửa trắng nửa đen, trông giống tang thi. Nếu không nhờ Ổ Dẫn Ngọc ra tay cứu giúp, e là hồn phách của cô ấy đã bị quỷ nước ăn sạch, làm sao còn có thể giành lại thân xác được.

Bước vào nơi này, Ổ Dẫn Ngọc nhớ lại nhiều chuyện cũ, bao gồm cả việc nàng đã làm thế nào để tiễn con quỷ nước ấy đi. Nàng bận rộn cả nửa ngày, nào ngờ Kỳ Vũ Phi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lại còn muốn nuôi một con khác, cho nên mới xây dựng Linh Chỉ Trai ở dưới Tụy Hồn này.

Đến khi Linh Chỉ Trai được hoàn thành, nàng vẫn không hề hay biết, bởi vì Tụy Hồn Bát Bảo Lâu âm khí nặng nề nên đã che giấu cho Kỳ Vũ Phi rất nhiều.

Ngày hôm ấy, nàng đến xem bán đấu giá như mọi lần. Đang ngồi trên lầu thưởng thức một ly trà, nàng bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy. Giữa buổi trưa nắng gắt, chắc chắn không thể là tiếng mưa rơi, hỏi nữ phục vụ thì được biết đường ống nước trong lâu vẫn rất tốt, vậy cũng không phải do rò rỉ nước.

Ổ Dẫn Ngọc bèn đi tìm theo tiếng nước, nàng dừng lại trước cửa phòng vệ sinh, nhận thấy tiếng nước rõ ràng phát ra từ dưới nền đất. Nàng lập tức gọi điện cho Kỳ Vũ Phi, báo tin tức giả, nói rằng món đồ đang bán đấu giá có một con lệ quỷ hàng trăm năm tuổi nhập vào, đợi Kỳ Vũ Phi vừa đi ra ngoài, nàng liền lẻn vào đường hầm, nhìn thấy con quỷ nước đang "ngâm" trong hồ.

Đương nhiên việc làm của Kỳ Vũ Phi không thể thành công, nhưng Linh Chỉ Trai vẫn được giữ lại. Về sau cô ấy đam mê tu hành, vô cùng tin tưởng trên bầu trời có tiên cung và thần tiên, mong đến một ngày chính mình cũng có thể hóa thành thần tiên.

Linh Chỉ Trai, Ổ Dẫn Ngọc khoanh chân ngồi trên ghế bành dựa vào tường, gọi điện thoại cho Kỳ Vũ Phi.

Kỳ Vũ Phi đang ở nơi khác, không biết bận rộn việc gì mà đến cuộc gọi thứ ba mới bắt máy.

"Alo."

Ổ Dẫn Ngọc không hàn huyên với cô ấy, trực tiếp hỏi: "Lúc cô dùng Linh Chỉ Trai để tu hành, là ý tưởng bất chợt sao?"

Bên Kỳ Vũ Phi tiếng gió rất lớn, cô ấy không nghe rõ: "Sao? Sao tự dưng hỏi chuyện này?"

"Tôi thấy dạo gần đây Tụy Hồn không được an bình, có lẽ bị Linh Chỉ Trai ảnh hưởng, tôi vốn định khuyên cô lấp nơi này lại nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện này nên đến hỏi cô một chút." Ổ Dẫn Ngọc thản nhiên nói dối, mặt không đỏ tim không đập.

Kỳ Vũ Phi trầm mặc một lúc mới đáp: "Cũng coi như là ý tưởng bất chợt." Giọng nói có vẻ hơi yếu.

"Lấy linh cảm từ đâu?" Ổ Dẫn Ngọc cười hỏi.

Không ngờ Kỳ Vũ Phi trả lời: "Chuyện nhà cô đó, cô không biết sao."

Nụ cười trên môi Ổ Dẫn Ngọc cứng đờ, khóe miệng từ từ hạ xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

"Tôi chỉ nghe tin đồn thôi, chuyện này tôi không dám nói ra, sợ gặp tai họa." Không đợi Ổ Dẫn Ngọc phản ứng, Kỳ Vũ Phi đã cúp điện thoại.

Ổ Dẫn Ngọc đã đến Linh Chỉ Trai này vài lần, nhưng mỗi lần nàng xuống đây, Kỳ Vũ Phi đều nhìn chằm chằm nàng như sợ bị phát hiện chuyện gì.

Ổ Dẫn Ngọc đi một vòng quanh hồ, rồi cầm đèn lên xem xét "đồ cất giữ" của Kỳ Vũ Phi, đa số đều là những vật trừ tà, có thứ trông niên đại rất xa xưa.

Nàng kéo từng ngăn tủ gỗ ra, cẩn thận lật xem đồ đạc bên trong. Khi kéo tới ngăn cuối cùng, nàng chợt suy nghĩ gì đó, đưa tay dò xuống phía dưới gầm tủ.

Dưới gầm tủ có khoảng trống, nàng vừa thò tay vào thì bất ngờ chạm phải một vật.

Là một hộp gỗ.

Ổ Dẫn Ngọc lấy hộp gỗ ra, trên hộp gỗ có khóa, còn là loại khóa đồng kiểu cũ. Nàng lật xem hai bên hộp, định rút cây trâm cài tóc xuống, vừa đưa tay lên mới nhớ lúc ra ngoài nàng không búi tóc.

May mắn trên giá ở Linh Chỉ Trai có cây kim bạc, nàng lấy một cây, dễ dàng mở được ổ khóa đồng ra.

Trong hộp gỗ đặt vài mảnh giấy bị cắt ra từ tờ báo và một bức ảnh cũ kỹ. Bức ảnh có vẻ được chụp vào thời dân quốc, hình ảnh rất mờ, không có màu sắc, ảnh chụp ba người phụ nữ và hai người đàn ông đứng ở giữa.

Ổ Dẫn Ngọc lật mặt sau bức ảnh, nhìn thấy hai chữ —"Ngũ Môn".

Bài báo đăng tin về dịch bệnh năm đó, dịch bệnh xảy ra ở một ngôi làng gần núi Thảo Mãng Sơn. Lúc ấy toàn bộ ngôi làng đều phát bệnh, không bao lâu sau nơi đó trở thành một ngôi làng quỷ.

Một đoạn báo khác đăng tin về một người phụ nữ bí ẩn bỏ tiền xây dựng đàn tế trong núi Thảo Mãng Sơn.

Ngoài ra còn có tin liên quan đến vụ mất tích của một người phụ nữ, nghe nói người này sau khi vào núi Thảo Mãng Sơn thì không trở ra nữa, tên cô ta là......

Ổ Hiềm.

Ổ Dẫn Ngọc lập tức nhớ lại lần xuống đất trước đây, nghe phán quan nói Nha Tường Than sẽ xảy ra đại họa, thương vong vô số.

Nha Tường Than cách núi Thảo Mãng Sơn chưa đến mười phút đi xe.

Người phụ nữ tu ác đạo trong giấc mộng kia là Ổ Hiềm sao? Ác căn mà cô ta đã gieo chắc chắn là tai họa ở Nha Tường Than.

Ổ Dẫn Ngọc thở ra một hơi, nàng lấy một con dao gỗ từ trên kệ, lấy thêm vài lá bùa trống, dùng dao gỗ rạch ngón tay, sau đó bôi máu vẽ bùa.

Vẽ bùa kỳ thật là nghề của Phong gia, Ổ gia hiếm khi tiếp xúc với những thứ này, nhưng Ổ Dẫn Ngọc có thiên phú hơn người, chỉ cần nhìn người khác vẽ bùa một lần là dường như đều hiểu hết.

Việc này đương nhiên nàng không cho Ổ Kỳ Ngộ và Tống Hữu Trĩ biết, từ nhỏ nàng đã bị Ổ Kỳ Ngộ lén thử một số thuật trừ tà lên người. Ổ Kỳ Ngộ không muốn để nàng phát hiện nên rất ít khi cho nàng đi theo học những thứ này cùng Ổ Vãn Nghênh.

Đáng tiếc, Ổ Vãn Nghênh còn chưa học được mà nàng đã biết gần hết rồi.

Bùa được vẽ xong phải dán lên mặt gương, đến lúc đó hồn của nàng sẽ phản chiếu vào trong gương, nàng là yêu hay quỷ đều rõ như ban ngày.

Ổ Dẫn Ngọc xoa ngón tay bị rạch đau, nàng đá văng đôi giày, xả nước cũ trong hồ đi rồi xả đầy nước mới vào, sau đó vén làn váy bước vào trong hồ.

Nước trong hồ lạnh ngắt khiến nàng co rúm lại, đầu óc càng thêm choáng váng.

Đứng trong hồ, Ổ Dẫn Ngọc kéo sợi tơ hồng được cột từ tám mặt gương tới quấn lên eo của mình.

Nàng liếc mắt nhìn vào gương, sắc mặt của người trong gương trắng bệch hơn cả quỷ quái.

Giữa sự hỗn độn, tấm gương vuông trước mặt như biến thành tòa tháp cao ngàn tầng, sợi dây đỏ quấn trên eo không phải tơ hồng mà là xiềng xích khóa hồn thô to.

Đột nhiên ầm một tiếng, trên đỉnh đầu tựa hồ có sấm chớp cuồn cuộn sắp giáng xuống, tiếng chất vấn lại vang lên bên tai.

Đầu Ổ Dẫn Ngọc bỗng dưng trở nên nặng nề, tầm mắt bị hạ xuống, nàng mơ hồ nhìn thấy một góc váy rộng và các mảnh ngọc vỡ đầy đất.

Người kia nói: "Đến lúc đó Tiên Thần Hộp sẽ xóa bỏ tên họ của ngươi, từ đây trở đi, thiên linh địa chi không còn nghe ngươi sai khiến, sông núi thần tiên ma quái đều không vì ngươi sử dụng, ngươi không thể tiến vào Bạch Ngọc Kinh một bước."

"Còn nàng thì sao?" Ổ Dẫn Ngọc chỉ cảm thấy bản thân mình thật không biết xấu hổ.

Đối phương dường như không hài lòng với thái độ thờ ơ của nàng, gọi: "Minh Đang."

Ổ Dẫn Ngọc chợt hiểu ra, Minh Đang hẳn là tên của nàng ở trong giấc mộng.

Nàng không để ý, nói: "Với nàng thì sao, với trái tim nàng thì sao, cũng không cho ta đến gần một bước ư."

"Ngươi đang bị vấn tội."

Ổ Dẫn Ngọc lập tức chậc một tiếng, chậm rãi nói: "Liên Thăng, ta đang nói đùa với nàng thôi. Ta thích sự mạnh bạo của nàng khi cắn vào vai ta, bây giờ nàng nghiêm túc quá, không dễ coi chút nào."

......

Ổ Dẫn Ngọc chợt bừng tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân vừa nóng vừa lạnh, hai chân giống như thật sự bị sấm chớp đánh cho tê rần. Nàng tránh né theo bản năng, vì sợi tơ hồng quấn trên eo nối với tấm gương nên suýt chút nữa kéo tấm gương rơi xuống.

Nàng thở phào một hơi, lấy con dao gỗ nhét giữa nút cài áo ra, cởi bỏ vài nút áo trên cổ áo, rồi rạch một đường lên ngực.

"Bát phương uy thần, chứng linh phù dĩ phược tà, phụng thiên địa linh sắc, chiếu quỷ mị dĩ hiện chân thân, tế vạn quỷ sử phục tàng."

Ngay khi đọc xong, trên đỉnh đầu Ổ Dẫn Ngọc đột nhiên bị ướt, tựa hồ có thứ gì từ trên trời rơi xuống, như đổ mưa trong nhà không rõ nguyên do.

Không đúng.

Ổ Dẫn Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, thấy một luồng mực khí lao về phía nàng, nàng vội vàng nhắm mắt lại, thân thể run rẩy...luồng mực khí kia đã chui vào thân thể nàng.

Im lặng ba giây, nàng mở mắt quay đầu lại, trông thấy một bóng người toàn thân trắng toát phản chiếu trong gương.

Không chỉ trang phục màu trắng, mà khuôn mặt và cánh tay cũng đều trắng đến kỳ lạ. Toàn thân "cô ấy" không có ánh hào quang, không phải là kiểu sắc mặt trắng bệch mà giống như một trang giấy vẽ.

Đó là...nàng? Là nàng khi ở Bạch Ngọc Kinh sao?

Ổ Dẫn Ngọc ướt sũng bước ra khỏi hồ, nàng ngồi trên ghế gọi điện thoại cho Ngư Trạch Chi.

Ngư Trạch Chi bắt máy rất nhanh, hỏi: "Bác sĩ khám xong rồi à?"

"Ừm." Ổ Dẫn Ngọc thản nhiên trả lời, "Có thể làm phiền sếp Ngư mang một bộ quần áo đến đây cho tôi được không, tôi ở Tụy Hồn Bát Bảo Lâu."

"Không đi bệnh viện?"

"Đi rồi, truyền nước xong mới đến Tụy Hồn." Ổ Dẫn Ngọc nói.

"Quần áo làm sao vậy?"

Ổ Dẫn Ngọc kéo làn váy ướt đẫm lên, vải dính vào da thật khó chịu, nói: "Bị ướt rồi."

Ngư Trạch Chi không hỏi thêm, đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.

Khi Ổ Dẫn Ngọc rời khỏi Linh Chỉ Trai, Chu Khác Nhiên muốn đi vào kiểm tra nhưng không dám, bởi vì từ trước đến nay Kỳ Vũ Phi không cho phép người khác bước vào Linh Chỉ Trai này.

Ổ Dẫn Ngọc đi chân trần, ngón tay xách theo đôi giày, lững thững bước ra ngoài. Nàng liếc nhìn Chu Khác Nhiên, nói: "Khóa cửa lại, tôi không lấy đồ của Kỳ Vũ Phi đâu, cứ thoải mái đi."

Chu Khác Nhiên không phải lo Ổ Dẫn Ngọc lấy đồ, dù sao đây cũng là người đứng đầu Ngũ Môn, thiên kim của Ổ gia, làm sao thiếu đồ được. Hắn chỉ sợ bên trong bị làm cho rối tung lên, nếu Kỳ Vũ Phi hỏi đến thì chắc chắn hắn sẽ bị mất việc!

Lại thấy nửa người Ổ Dẫn Ngọc ướt đẫm, không biết bên trong có phải bị ngập nước hay không.

Ổ Dẫn Ngọc buông làn váy ra, giơ tay ấn lên vai Chu Khác Nhiên, nói: "Nếu Kỳ Vũ Phi hỏi thì anh cứ khai ra tôi là được, cô ấy sẽ không làm gì tôi đâu."

Chu Khác Nhiên chính là đang chờ đợi câu nói này, lập tức gượng cười: "Cảm ơn Ổ tiểu thư!"

Ổ Dẫn Ngọc ngồi trong lâu một lúc, nghe thấy tiếng gõ cửa mới đi tới mở cửa.

Ngư Trạch Chi đứng bên ngoài, đưa túi giấy trong tay về phía trước, hơi lộ vẻ kiềm chế mà quan sát Ổ Dẫn Ngọc, hỏi: "Ngâm mình trong hồ?"

Đôi khi Ổ Dẫn Ngọc cảm thấy người này như bò ra từ trong lòng của nàng, nếu không sao cái gì cũng biết hết vậy. Nàng nhận lấy túi giấy xoay người lại, nhướng mày trả lời: "Ừm, không đứng vững nên ngã xuống hồ. Tôi đi thay quần áo, sếp Ngư vào trong lâu chờ một chút không."

Ngư Trạch Chi đương nhiên sẽ đi vào trong, muốn cô ấy chờ ở ngoài cửa khẳng định là không thể.

Chu Khác Nhiên đâu ngờ hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ, thế mà không chỉ Ổ Dẫn Ngọc đến, bây giờ cả gia chủ Ngư gia cũng đến. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng rót trà cho Ngư Trạch Chi.

Ngư Trạch Chi ngồi trong đại sảnh dưới lầu, nàng bưng trà lên uống một ngụm, ánh mắt bình tĩnh nhìn theo bóng lưng Ổ Dẫn Ngọc, cho đến khi bóng dáng kia biến mất sau cánh cửa mới chầm chậm dời mắt đi.

Chu Khác Nhiên nhìn thấy khối ngọc đeo trên eo Ngư Trạch Chi, bắt đầu kiếm chuyện nói: "Ổ tiểu thư không đòi lấy khối ngọc này của sếp Ngư sao?"

"Tôi đã liên hệ chủ nhân cũ và mua lại từ họ." Ngư Trạch Chi liếc nhìn cánh cửa đóng chặt ở phía xa, lãnh đạm nói: "Sau khi bán cho Ổ tiểu thư, cô ấy tặng lại cho tôi như món quà."

Loanh quanh lòng vòng, Chu Khác Nhiên nghe mà thấy đau đầu, ấp úng nói: "Vậy là một đi một về, Ổ tiểu thư không muốn nó nữa sao?"

"Ừm." Ngư Trạch Chi trả lời không cảm xúc.

Chu Khác Nhiên thấy đối phương có vẻ không hứng thú trò chuyện, đành phải im lặng rót trà.

Một lát sau, Ổ Dẫn Ngọc thay quần áo xong đi ra. Vẫn là một bộ sườn xám, nhưng bộ lần này được làm bằng vải gấm màu xanh lục đậm, khiến làn da của nàng trông càng thêm trắng.

Nàng mang đôi giày cầm trên tay lúc nãy vào, hơi nâng cằm, giọng khàn khàn nói: "Đi thôi sếp Ngư."

"Tài xế của cô đâu?" Ngư Trạch Chi hỏi.

Ổ Dẫn Ngọc chớp mắt, trước khi vào Tụy Hồn, nàng cũng không biết khi nào mình mới có thể trở ra nên đã để tài xế trở về trước. Nàng vuốt vuốt mái tóc xoăn của mình, hỏi: "Sếp Ngư không tiện đưa tôi một đoạn đường sao?"

"Vậy tôi đưa cô về Ổ gia." Ngư Trạch Chi đứng lên, "Tôi còn có chút việc phải xử lý."

"Làm phiền." Ổ Dẫn Ngọc bị bệnh đến đuôi mắt ửng đỏ, nàng không khách sáo ngồi vào xe đối phương.

Gu âm nhạc của Ổ Dẫn Ngọc khác với Ngư Trạch Chi, tuy Ổ Dẫn Ngọc thích mặc sườn xám và yêu quý đồ cổ, nhưng lại nghe thể loại nhạc sôi động ầm ĩ, còn Ngư Trạch Chi lại không nghe nhạc, trên xe chỉ bật một kênh sách nói nào đó.

Ổ Dẫn Ngọc không ngạc nhiên, bởi vì trông Ngư Trạch Chi cũng giống kiểu người như vậy.

Ngư Trạch Chi đột nhiên hỏi: "Cô đến Tụy Hồn làm gì vậy?"

"Đến tìm vài món đồ." Ổ Dẫn Ngọc nghiêng người, trong lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, nàng nhanh tay cởi khuy cổ áo ra, đệ lộ một mảng ngực trắng bóc.

Hành động bất ngờ cởi khuy cổ áo của nàng quá mức tùy ý, Ngư Trạch Chi nhíu mày, hơi nghiêng đầu liếc nhìn qua khóe mắt, thấy trên ngực Ổ Dẫn Ngọc có một vệt đỏ.

Một vệt khá dài như bị vật cùn cứa vào.

Khi tự mình ra tay ở Linh Chỉ Trai, Ổ Dẫn Ngọc không rên một tiếng, bây giờ mở khuy cổ áo lại hít nhẹ một tiếng.

Ngư Trạch Chi lập tức dời ánh mắt, nhìn con đường phía trước hỏi: "Bị ở đâu vậy?"

Ổ Dẫn Ngọc duỗi ngón tay đến trước mặt Ngư Trạch Chi, trên đầu ngón tay cũng có vết cắt rõ ràng. Sau khi Ngư Trạch Chi nhìn thoáng qua, nàng lập tức rút tay về, nói: "Tôi nghi ngờ trên người mình có tà ám, nên đã mượn Linh Chỉ Trai ở dưới hầm Tụy Hồn Bát Bảo Lâu."

Nàng tạm dừng, hỏi: "Cô biết Linh Chỉ Trai không?"

Người bình thường sẽ không biết dưới tầng hầm của Tụy Hồn có càn khôn khác, chỉ có Ngũ Môn hoặc người trong nghề mới nghe nói đến.

"Thảo nào." Ngư Trạch Chi thản nhiên đáp, nhíu mày không quá tán thành, "Nếu thật sự có thì cô định làm thế nào."

"Trấn áp nó, giết nó, xé nát nó." Ổ Dẫn Ngọc cười rất vô tội, "Nếu không thì tôi còn có thể làm gì."

Ngư Trạch Chi không thể phản bác.

Ổ Dẫn Ngọc thấy vẻ mặt của đối phương không thay đổi nhiều, quyết định nói thêm: "Nhưng tôi không dẫn được thứ gì ra cả."

"Nếu dẫn ra được, cô không thể dễ dàng rời khỏi Linh Chỉ Trai như vậy đâu." Ngư Trạch Chi nhàn nhạt nói.

Ổ Dẫn Ngọc mân mê ngón tay của mình, khuôn mặt đỏ bừng, mi mắt rũ xuống trông có vẻ uể oải, nàng nói đùa: "Vậy tôi nhất định sẽ gọi điện thoại cho ngài, ngài sẽ đến cứu tôi chứ?"

"Sẽ." Ngư Trạch Chi nhanh chóng lái xe đến Ổ gia.

Xuống xe, Ổ Dẫn Ngọc ngạc nhiên khi thấy một chiếc xe quen thuộc đậu trong sân.

Ngư Trạch Chi hạ cửa sổ xe xuống nói: "Tôi đi đây."

"Sếp Ngư đi thong thả." Ổ Dẫn Ngọc chậm rãi cài khuy cổ áo lại, xoay người đặt tay trên cửa xe, hỏi: "Lúc sếp Ngư đi ra ngoài có gặp mẹ tôi không?"

Chiếc xe đó là của Tống Hữu Trĩ, đối với nhà cũ Ổ gia mà nói, Tống Hữu Trĩ đã có thể coi là "khách hiếm".

Ngư Trạch Chi lắc đầu: "Không gặp."

"Nếu không phải sếp Ngư có việc bận thì tôi phải giữ ngài ở lại để vào nhà chào hỏi một tiếng." Ổ Dẫn Ngọc thu tay lại, "Lần sau gặp nha, sếp Ngư."

Ngư Trạch Chi khẽ gật đầu, nâng cửa sổ xe lên dưới ánh nhìn của Ổ Dẫn Ngọc, rồi quay đầu xe rời khỏi Ổ gia.

Ổ Dẫn Ngọc đi vào nhà, không khó đoán được lý do Tống Hữu Trĩ trở về, chắc chắn là có liên quan đến nàng nhưng nàng không thể thoải mái được. Lần trước lúc nàng rời khỏi Phỉ Viên, trạng thái của Tống Hữu Trĩ không được tốt lắm.

Mở cửa ra không nhìn thấy Tống Hữu Trĩ, nàng lại suýt nữa bị sợi tơ hồng giăng dưới đất làm vấp ngã.

Trong phòng khách chỉ có Ổ Vãn Nghênh đang ngồi, thấy nàng vào nhà, Ổ Vãn Nghênh nhìn sang với vẻ mặt kỳ lạ.

Ổ Dẫn Ngọc bước qua tơ hồng, đi vài bước liền chú ý thấy mấy đồng tiền đặt ở trong góc. Nàng lơ đãng ngẩng đầu lên, trên trần nhà cũng có không ít đồ vật.

Những sợi tơ hồng đan xen vào nhau treo giữa không trung như muốn đan ra hình thù gì đó, trên tơ hồng còn xâu rất nhiều giấy vàng vẽ đầy bùa chú.

Ổ Dẫn Ngọc khom lưng đổi giày, động tác thoáng dừng lại, nhìn về phía Ổ Vãn Nghênh hỏi: "Đây là ý của Lữ lão và Phong lão?"

Ổ Vãn Nghênh đứng lên, trên gương mặt mệt mỏi lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy, anh trầm giọng đáp: "Là ý của mẹ."

Ổ Dẫn Ngọc nhìn lên lầu hai, dùng ánh mắt ra hiệu.

"Mẹ ở trên lầu." Ổ Vãn Nghênh trả lời.

Ổ Dẫn Ngọc không lên lầu, nàng đi qua ngồi xuống sô pha, đột nhiên bị cộm một chút, lúc này mới phát hiện trên sô pha rải đầy gạo nếp.

Nàng nhất thời rất muốn cười, nhưng lại cảm thấy vừa quen thuộc vừa bất đắc dĩ, việc như vậy thật sự đã từng trải qua.

Khi còn nhỏ, nàng cũng từng bị Ổ Kỳ Ngộ và Tống Hữu Trĩ coi thành quỷ quái, nhưng lúc đó Ổ Kỳ Ngộ và Tống Hữu Trĩ không làm trắng trợn lộ liễu thế này, mà là lén lút che giấu, giống như sợ bị nàng biết, còn nói dối là có tà ám vào nhà.

Ổ Dẫn Ngọc rót ly nước, dựa vào sô pha ngẩng đầu nhìn Ổ Vãn Nghênh, nàng uống một ngụm nước làm ẩm giọng mới nói: "Anh cũng cảm thấy em kỳ quái sao?"

Ổ Vãn Nghênh nhìn nàng hồi lâu, thế mà lại thành thật gật đầu.

Ổ Dẫn Ngọc rũ mắt, thờ ơ mỉm cười. Lát sau, nàng cúi người rút tờ giấy bùa bị đè dưới hộp thuốc lá sợi ra.

"Mẹ đặt đấy." Ổ Vãn Nghênh nói.

"Em biết." Ổ Dẫn Ngọc kẹp lá bùa bằng hai ngón tay, quơ quơ nó và nhìn Ổ Vãn Nghênh, nàng trực tiếp nhét lá bùa vào trong miệng dưới ánh mắt chăm chú của anh, còn không cảm xúc mà nhai vài cái.

"Em..." Ổ Vãn Nghênh nhíu mày.

Dù sao đây cũng là giấy, không phải thứ có thể ăn nên sao có thể nhai nuốt được.

Ổ Dẫn Ngọc kéo sọt rác ở trên bàn đến, cúi đầu nhả lá bùa vào trong, sau đó ngậm nước súc miệng.

Ổ Vãn Nghênh càng thêm mệt mỏi, giải thích: "Mẹ gọi anh đến Phỉ Viên một chuyến, mẹ đã nói rất nhiều chuyện với anh."

"Như chuyện em không phải là con ruột của mẹ?" Ổ Dẫn Ngọc gấp tờ khăn giấy, ấn nhẹ lên môi một cái.

Ổ Vãn Nghênh trả lời "Đúng vậy", anh ngẩng đầu nhìn lên lầu mới nói tiếp: "Còn đề cập đến người phụ nữ ở nhờ 23 năm trước."

Ổ Dẫn Ngọc hoàn toàn mất hết hứng thú, nàng nói: "Em biết, em chấp nhận tất cả nghi ngờ, nhưng cũng có thể nói rõ với anh là trên người em không có tà ám quỷ quái gì cả."

"Anh biết." Ổ Vãn Nghênh ngồi bên kia sô pha, lọn tóc mái được chải lên rũ xuống.

"Anh biết? Còn rất nhiều việc lạ chưa thể giải thích được thì sao." Ổ Dẫn Ngọc khoanh tay.

Ổ Vãn Nghênh nghiêng đầu nhìn nàng, bình tĩnh nói: "Em không có lý do gì để làm như vậy."

Hồi lâu sau, Tống Hữu Trĩ mới từ trên lầu đi xuống, bà ấy không mất bình tĩnh nhưng cũng không nhìn thẳng vào Ổ Dẫn Ngọc, chỉ đứng từ xa nói: "Chờ một chút, Lữ lão và Phong lão sẽ đến đây kiểm tra phòng cấm, đây cũng là lý do mẹ trở về lần này."

Ổ Dẫn Ngọc sửng sốt, nàng hoàn toàn không biết Ổ gia có phòng cấm. Nàng theo bản năng nhìn qua Ổ Vãn Nghênh, thấy Ổ Vãn Nghênh cũng lộ vẻ hoang mang, rõ ràng là cũng chẳng hề hay biết.

Tống Hữu Trĩ luôn duy trì một khoảng cách nhất định, nếu nghe kỹ thì có thể nghe ra giọng của bà ấy hơi run rẩy. Bà ấy nói: "Đây là ý của Kỳ Ngộ lúc sinh thời."

Bà ấy lảo đảo một chút, tư thế giơ tay lên che trán giống như đang tránh né ánh mắt của Ổ Dẫn Ngọc.

Ổ Vãn Nghênh lập tức bước đến, đứng bên cạnh giúp Tống Hữu Trĩ che tầm mắt.

"Phòng cấm dùng để làm gì?" Ổ Dẫn Ngọc dứt khoát không nhìn sang bên đó nữa, "Vì sao Lữ lão và phong lão biết được?"

"Nơi đó đặt gia phả của Ngũ Môn, chìa khóa nằm trong tay Ổ gia." Giọng nói của Tống Hữu Trĩ càng lúc càng run hơn.

Nửa tiếng sau, Lữ Đông Thanh và Phong Bằng Khởi quả nhiên đến đây, biểu hiện của Phong Bằng Khởi có vẻ suy sụp tinh thần, vậy là Phong Vũ Yến đã thật sự biến mất.

Lữ Đông Thanh đến không thấy Ngư Trạch Chi, còn đặc biệt hỏi một câu.

Ổ Dẫn Ngọc giải thích giúp Ngư Trạch Chi: "Sếp Ngư có việc nên về trước rồi ạ."

"Vậy chúng ta đi thôi, làm phiền Hữu Trĩ mở cửa." Lữ Đông Thanh nói.

Bàn tay buông bên hông của Tống Hữu Trĩ nắm chặt, rõ ràng đã cầm sẵn chìa khóa.

Đúng như suy nghĩ của Ổ Dẫn Ngọc, phòng cấm nằm dưới lòng đất ở thần đường, bởi vì cả tòa nhà cũ chỉ có nơi đó là chưa được tu sửa.

Cánh cửa bí mật ở phía sau bàn thờ, muốn đi vào phải đẩy bàn thờ ra, lúc đẩy bàn thờ ra tất cả bài vị đều rung lắc không ngừng.

Cánh cửa tối đen phía sau hé mở một nửa, bên dưới là cầu thang tầng tầng cấp cấp, mỗi bậc đều vừa hẹp vừa thấp, không tiện đi xuống.

Đến bên dưới, Tống Hữu Trĩ thắp ngọn đèn trên tường lên, một bệ cao rộng hơn cả bàn thờ đặt bài vị được chiếu sáng rực rỡ.

Mặt bệ không quá sạch sẽ, một nửa mặt bệ được rải tro bếp để mê loạn mắt quỷ. Bên trên bày đầy đồ cúng, lư hương không dùng để cắm hương mà dùng để đặt tiền đồng.

Giống như những gia tộc bình thường khác, Ngũ Môn cũng treo gia phả trên tường, chỉ là gia phả của Ngũ Môn rộng cả một bức tường. Gia phả nối ngang dọc trên dưới với nhau đầy đủ, có năm tòa lầu được vẽ bằng thuốc nhuộm màu tươi sáng, năm tòa lầu thuộc về Ngũ Môn.

Từ trên xuống dưới là tên của từng thế hệ Ngũ Môn, tên người nào được viết bằng bút đỏ là vẫn còn sống, còn bị tô đen là đã qua đời.

Ổ Dẫn Ngọc nhìn thấy Ổ gia, tìm xuống thế hệ của nàng, quả nhiên chỉ thấy tên của Ổ Vãn Nghênh.

Lữ Đông Thanh và Phong Bằng Khởi cũng thấy, hai người đồng thời quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store