ZingTruyen.Store

[BHTT - EDITING] Khí Tiên - Mộc Phong Khinh Niên

Chương 30

LocAmKhe_

Khuyết Thanh Vân ôm Ngọc Liễm Tâm bước vào bóng đêm mờ ảo dưới những bóng cây, Khúc Diễn Ma quân đứng tại chỗ cung tiễn.

Chốc lát sau, rừng sâu trở về yên tĩnh, Ma quân quay đầu nhìn xa về hướng kẻ đêm khuya tập kích bỏ chạy, thần sắc quái dị nheo mắt lại, rồi phất tay áo xoay người, đi về một hướng khác của thung lũng.

Mây tan trăng hiện, trong viện Ngọc Thanh Cư trải đầy ánh trăng tựa một màn sương bạc, Khuyết Thanh Vân đi thẳng qua sân viện trở về phòng, nhẹ nhàng đặt Ngọc Liễm Tâm nằm lên giường.

Môi Ngọc Liễm Tâm trắng bệch, hai bên má thiếu đi huyết sắc, trán lấm tấm đầy mồ hôi hột, rõ ràng là bộ dạng bị kinh hãi.

Tuy rằng ý thức đã rơi vào hôn mê, nhưng sâu trong thần hồn vẫn theo bản năng mà sợ hãi vì những gì bản thân vừa chứng kiến.

Khuyết Thanh Vân ngồi bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bên má Ngọc Liễm Tâm, từng luồng nội lực ôn hòa theo đầu ngón tay rót vào mi tâm nàng, rồi men theo kinh mạch trong cơ thể mà chậm rãi vận hành, cuối cùng tụ lại nơi lồng ngực, bình ổn nhịp tim đang rối loạn.

Chỉ mấy tức sau, trạng thái của Ngọc Liễm Tâm đã ổn định lại, nét lo âu trên mặt tan biến, đôi mày nhíu lại cũng tự nhiên giãn ra, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc ngủ bình yên.

"Ngủ ngoan một giấc, đợi nàng tỉnh lại, vi sư sẽ về." Khuyết Thanh Vân cúi đầu in một nụ hôn lên trán Ngọc Liễm Tâm, nhẹ nhàng như làn gió thoảng khó dò khó bắt trong sân viện.

Nàng lặng lẽ ngồi bên giường với Ngọc Liễm Tâm hồi lâu, cho đến khi chân trời ló rạng ánh bình minh, mới khẽ thở dài, một lời hai ý mà nói:

"Nhưng vi sư hi vọng nàng đừng tỉnh lại quá sớm, dù muộn một ngày, cũng tốt."

Nếu nàng không phải nàng, vậy thì chẳng còn gì cả.

Chấp niệm của nàng, với nhân thế lạnh lùng này, cuối cùng cũng chỉ là hư không.

. . .

Khuyết Thanh Vân bước xuống thềm đá, rời khỏi tiểu viện, Khúc Diễn Ma quân đã chờ sẵn ngoài sân.

"Sáng nay người của Liên minh Tiên Tông đã đến Thính Lan Tông, hẳn là muốn nhúng ta vào việc Kính Hư Môn bị mất trộm." Ma quân vừa nhận được thư, đã ngay lập tức đến đây báo tin.

Song nhìn bộ dạng này, xem ra Khuyết Thanh Vân đã sớm dự liệu trước được tình thế hiện tại.

"Chuyện này sẽ được xử lý." Khuyết Thanh Vân thong thả bước ra khỏi Ngọc Thanh Cư, bạch y tinh khôi khẽ lay động theo bước chân của nàng.

Đến trước cửa viện, nàng dừng bước, nói thêm: "Mạch Diễn Sơn trang gần đây cũng không yên bình, mấy ngày ta đi vắng, các ngươi làm việc cẩn tắc vô ưu."

Ma quân cung kính cúi đầu: "Tuân lệnh Thánh chủ đại nhân."

. . .

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi biến cố Kính Hư Môn của Thính Lan Tông xảy ra và lão Tông chủ tọa hóa, Tần Kiếm Phong vì bận rộn xử lý hậu sự cho các trưởng lão và đệ tử tử nạn trong biến cố ấy mà chân không chạm đất.

Tu sĩ độc hành vô thân vô cố thì dễ xử lý, nhưng phiền phức là những tu sĩ còn duyên trần chưa dứt, nhân thân bạn bè vẫn còn tại thế.

Thính Lan Tông phải gửi cáo phó đến nơi nhân thân của họ ở, có một số kẻ nhân cơ hội gây rối, cố ý vạch lá tìm sâu, thừa dịp nguyên khí Thính Lan Tông tổn thất lớn để trục lợi.

Vô số loại rắc rối, nhiều không kể xiết.

Bận bịu một thời gian, cuối cùng mọi chuyện vặt vãnh này cũng dần ổn thỏa, văn thư gửi Liên minh Tiên tông trước đó cũng nhận được hồi đáp.

Hôm đó trời vừa sáng, Tần Kiếm Phong đã dẫn các trưởng lão tâm phúc đến chờ trước sơn môn Thính Lan Tông, đợi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy phía chân trời lóe lên hai đạo kiếm quang lạnh lẽo.

Linh áp hùng hậu quét qua Thính Lan Tông, các trưởng lão sắc mặt ngưng trọng.

Liên minh Tiên tông cử đến hai vị Thượng tiên, một vị Hợp Đạo cảnh, một vị Phân Thần cảnh, hai người vừa hiện thân đã khiến chúng nhân Thính Lan Tông cảm nhận một cỗ áp lực khổng lồ.

Tần Kiếm Phong tuy có tu vi Nguyên Anh, nhưng vẫn kém xa so với cảnh giới Phân Thần.

Bởi vì biến cố Kính Hư Môn ngày trước, cao thủ trong Thính Lan Tông không chết cũng bị thương, vị lão Tông chủ Hợp Đạo cảnh duy nhất cũng cưỡi hạc quy thiên, hai hậu bối tiềm năng nhất phản bội tông môn, ngay cả bí cảnh Kính Hư Môn cũng không giữ nổi, để rơi vào tay phản tặc.

Tường đổ người xô, địa vị Thính Lan Tông đột ngột sa sút ngàn trượng, không chỉ có thông cáo truy bắt Khuyết Thanh Vân và Ngọc Liễm Tâm phát ra không gây được tiếng vang, mà ngay cả thư hồi âm của Liên minh Tiên tông cũng muộn hơn thường lệ cả tháng.

Chỉ vài ngày, Tần Kiếm Phong tóc mai điểm bạc, tâm lực tiều tụy, nhưng tông vụ bận rộn cần phải có người xử lý, hắn đành đè nén nỗi đau mất đi sư tôn, cố gắng gượng dậy dẫn dắt Thính Lan Tông vượt cảnh khốn cùng.

Nay, cuối cùng cũng đón được cơ hội xoay chuyển.

Hai đạo lưu quang xẹt ngang bầu trời, hai vị Thượng tiên đạo bào xanh lần lượt hiện thân.

"Tại hạ Tần Kiếm Phong, cung nghênh Xích Văn, Huyền Dịch hai vị Thượng tiên." Tần Kiếm Phong chắp tay, cúi đầu khom lưng hành lễ.

"Không cần đa lễ." Xích Văn Tôn giả Hợp Đạo cảnh phất tay, miễn khách sáo, vào thẳng vấn đề, "Sự việc nghiêm trọng, vừa đi vừa nói."

"Vâng." Tần Kiếm Phong đi trước dẫn đường, "Thượng tiên, mời theo tại hạ."

"Lần này Thính Lan Tông đột nhiên gặp đại họa, thương vong nặng nề, ngay cả sư tôn tại hạ cũng quy thiên, Tần mỗ thực sự không còn cách nào, đành gửi văn thư cầu viện Liên minh Tiên tông, có phần thất lễ, kính mong Thượng tiên lượng thứ."

Tần Kiếm Phong thở dài một hơi, dẫn hai vị tiên giả vào thư phòng, phân phó các vị trưởng lão ở ngoài canh, lúc này mới khép cửa lại.

Vừa quay người lại, đối diện với hai vị Tiên tôn, đột nhiên, 'phịch' một tiếng, hắn quỳ rạp xuống đất, dập đầu khẩn cầu: "Thính Lan Tông hôm nay có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, trông cậy vào hai vị Thượng tiên!"

Hai người Xích Văn, Huyền Dịch kinh ngạc, nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

Huyền Dịch Tiên tôn tiến lên hai bước, đỡ cánh tay Tần Kiếm Phong: "Tần Tông chủ quá lời rồi, mau đứng dậy!"

"Tần Tông chủ có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp."

Xích Văn Tiên tôn chắp tay sau lưng, thong thả nói, "Hai người bọn ta đến đây hôm nay, vốn là để bình ổn biến cố Thính Lan Tông, giúp Thính Lan Tông lấy lại Kính Hư Môn, mong Tần Tông chủ kể rõ chi tiết, chớ giấu giếm."

Tần Kiếm Phong liên tục tạ ơn, đứng dậy mời hai vị tiền bối ngồi xuống, sau đó kể hết mọi chuyện xảy ra hai tháng trước cho họ nghe.

"Bí cảnh Kính Hư Môn vốn là do sư tôn của vãn bối -- Tông chủ tiền nhiệm của Thính Lan Tông Quý Bá Tông quản lý, về phần liên quan đến bí mật thượng cổ, sư tôn vẫn chưa truyền hết bí mật trong tông môn, cho nên vãn bối biết rất ít về chi tiết bí cảnh."

"Dù vậy, vãn bối cũng biết sự việc lần này liên lụy rất rộng, không thể để người ngoài biết, vì thế trước hôm nay, vãn bối chưa từng lén nghị sự những chuyện này cho bất kỳ trưởng lão nào, đồng thời lập tức phong tỏa tin tức, đè ép những tiếng nghi ngờ xuống."

Cũng may hôm ấy những người tham chiến đã chết sạch toàn bộ, không còn một ai sống sót, nên cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên lấy lời Tần Kiếm Phong làm chuẩn.

Đến hiện tại, đông đảo trưởng lão và đệ tử Thính Lan Tông vẫn còn tưởng biến cố Kính Hư Môn lần này tương tự như biến cố ba mươi năm trước, ngoại trừ Liên minh Tiên Tông và cao tầng có liên quan, không ai biết được chân tướng.

Nghe Tần Kiếm Phong nói xong lời này, Xích Văn Tiên tôn gật đầu liên tục, tán thưởng nói: "Ngươi làm rất khá."

Tần Kiếm Phong tiếp tục nói: "Ngày Kính Hư Môn xảy ra biến cố, Khuyết Thanh Vân đục nước béo cò, nhân lúc sư tôn trấn áp hồn hài Kính Hư Môn, lưỡng bại câu thương, phát động tập kích, không chỉ giết nhiều trưởng lão tham chiến, mà còn cướp cả hồn hài Kính Hư Môn đi mất..."

"Chờ đã." Huyền Dịch Tiên tôn ngắt lời Tần Kiếm Phong, nghi ngờ nói, "Ý của ngươi, là Khuyết Thanh Vân giết Quý Bá Tông, sau đó cướp lấy hồn hài? Nhưng từ xưa đến nay, chỉ có cấm chú chi linh mới kết hợp được với hồn hài, linh tự của Kính Hư Môn, chẳng phải là Ngọc Liễm Tâm sao?"

"Nguyên nhân trong đó, vãn bối không rõ." Tần Kiếm Phong lộ vẻ khó xử, "Nhưng Kính Hư Môn tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài!"

Ánh mắt Xích Văn ngưng trọng, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, đáp: "Quả thật là vậy, việc cấp bách bây giờ là lấy lại Kính Hư Môn, dù cho Khuyết Thanh Vân có thân phận thế nào, đều đáng ngờ, phải bắt về thẩm vấn."

"Thượng tiên nói chí phải!" Tần Kiếm Phong phẫn nộ vung tay áo.

Hắn tiến lên hai bước, chắp tay với hai vị Tiên tôn, nói: "Tần mỗ nghĩ, hiện có hai cách cứu vãn, một là nhờ hai vị Thượng tiên ra tay, đến Mạch Diễn Sơn trang bắt Khuyết Thanh Vân, Thính Lan Tông chắc chắn sẽ toàn lực hỗ trợ, đoạt lại Kính Hư Môn từ tay ả!"

Hai vị Tôn giả lộ vẻ trầm ngâm, không đáp ngay mà hỏi lại: "Vậy cách thứ hai?"

"Cách thứ hai..."

Tần Kiếm Phong cắn răng, trong mắt lóe lên hàn quang: "Thượng tiên có điều không biết, Ngọc Liễm Tâm là đồ đệ được Khuyết Thanh Vân yêu chiều, nói là thịt ở đầu quả tim cũng không quá đáng."

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, sau đó lạnh giọng nói to: "Nếu chúng ta bày kế bắt giữ Ngọc Liễm Tâm, Khuyết Thanh Vân vì cứu đồ đệ, chắc chắn sẽ tự mình đến cửa!"

Nếu Khuyết Thanh Vân đến, chính là tự chui đầu vào rọ, chờ đợi nàng sẽ là thiên la địa võng mà Thính Lan Tông bố trí, đến lúc đó, nàng có cánh cũng khó mà bay.

Biện pháp này, có thể nói là độc ác, cũng không phải tác phong chính đạo.

Hai người Xích Văn, Huyền Dịch đồng loạt nhíu mày.

Trong thư phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, Tần Kiếm Phong nắm chặt hai tay, căng thẳng đến độ đầu đầy mồ hôi.

Đang lúc hai vị Thượng tiên còn cân nhắc hai phương án kia có ổn thỏa hay không thì cửa thư phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra.

Khuyết Thanh Vân một thân bạch y, khí chất xuất trần, ung dung không vội mà bước vào tầm mắt Tần Kiếm Phong và hai vị Thượng tiên, cùng lúc đó, ngữ khí lạnh lẽo nhàn nhạt cũng vang lên:

"Nhưng Thanh Vân lại cho rằng, vẫn còn một cách thứ ba."

Lời nói bình thản không chút dao động này vang lên như tiếng sấm rền, Tần Kiếm Phong tỉnh thần đầu tiên, mặt lúc xanh lúc đỏ tiến lên một bước, giận dữ nói: "Khuyết Thanh Vân! Ngươi còn dám quay về?! Ngươi vào bằng cách nào?!"

Ngoài cửa có bao nhiêu trưởng lão canh gác, sao ả có thể ung dung xuất hiện mà không người báo động?

Ánh mắt Khuyết Thanh Vân hờ hững liếc nhìn hắn, không để ý đến lời chất vấn kia, bình thản nói: "Khuyết mỗ sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, tất nhiên là vì tiền đồ của Thính Lan Tông mà hết lòng lo lắng, đâu như Tần Tông chủ, từ trước đến giờ chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân."

Tần Kiếm Phong trợn trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn Khuyết Thanh Vân, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn quát lớn: "Ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn!"

"Đừng cãi nữa." Đạo nhân ngồi ghế chủ tọa lên tiếng, ngắt lời Tần Kiếm Phong, ngược lại, quay sang nhìn Khuyết Thanh Vân, "Ngươi tới đây làm gì? Tự chui đầu vào lưới sao?"

Sắc mặt Tần Kiếm Phong trắng bệch như tờ giấy, nhưng Thượng tiên lên tiếng, hắn chỉ có thể im lặng đứng nghe.

Khuyết Thanh Vân cong môi, thần thái tự nhiên tùy ý: "Liên minh Tiên tông quản lý trật tự thập đại Tiên tông, trong đó khâu quan trọng nhất chính là quyền sở hữu bí cảnh."

"Nếu đã không thể để bí cảnh rơi vào tay người ngoài..."

Đôi mắt xinh đẹp kia chậm rãi lướt qua từng khuôn mặt của những người trong phòng, khẽ cười nói: "Vậy chi bằng để Thanh Vân làm Tông chủ Thính Lan Tông này đi."

Tần Kiếm Phong kinh hãi đến biến sắc, ngay cả hai vị Thượng tiên cũng thay đổi sắc mặt.

Nhưng quái lạ thay, họ lại không lập tức phản bác.

Khuyết Thanh Vân, một thân một mình đoạt lấy Kính Hư Môn, hiển nhiên quan trọng với Liên minh Tiên Tông hơn rất nhiều so với Tần Kiếm Phong - một Tông chủ tầm thường của Thính Lan Tông.

Khuyết Thanh Vân chẳng màng đến phản ứng của bọn họ, đối với cục diện hiện tại đã nắm chắc trong tay, nàng lại bình thản tiếp tục: "Như vậy, Kính Hư Môn vẫn thuộc quản hạt của Thính Lan Tông, hai vị tiền bối cùng Thính Lan Tông cũng tránh được một trận tai họa, không biết ý chư vị thế nào?"

Mấy câu này, nói là thương lượng lại chẳng bằng nói là ỷ mạnh hiếp yếu, uy hiếp trắng trợn.

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tôn chính là kẻ ngông cuồng nhất _(:з" ∠)_ ha ha ha ha ha

Lăn lộn cầu bình luận! Đa tạ chư vị!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store