ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Xuyên Vào Truyện Điều Tra Hình Sự Cứu Nữ Chính - Cửu Thần Thời

Chương 11. Bút đỏ 11

samlin_2104

Phần lớn khu vực văn phòng của Đội điều tra đặc biệt đều ở tầng hai, phòng pháp y và phòng kiểm nghiệm là hai bộ phận chiếm diện tích lớn nhất trong số đó. Văn phòng riêng của Thích Tuyết Tùng cũng ở tầng hai, bên cạnh là một phòng họp, là nơi đội thường dùng để phân tích tình hình vụ án.

Thích Tuyết Tùng dẫn Tần Thanh đến tầng hai, đi thẳng vào văn phòng của cô.

"Những suy đoán của cô về cơ bản đều trùng khớp với kết quả điều tra hiện tại, vụ án giết người hàng loạt hai mươi năm trước và vụ án 603 có rất nhiều điểm tương đồng, ngoài thủ đoạn gây án, địa điểm gây án ra, hung thủ sẽ nhét một cây bút bi màu đỏ vào hạ bộ của mỗi nạn nhân, hành động này là điểm mấu chốt để chúng tôi liên hệ hai vụ án lại với nhau."

Tần Thanh trầm ngâm nói: "Vì vụ án này liên quan đến một vụ án đã được phán quyết từ hai mươi năm trước, những bí mật ẩn sau đó càng nhiều hơn cho nên đã được chuyển giao cho Đội điều tra đặc biệt tiến hành điều tra. Nếu là hai hung thủ, vậy thì động cơ khiến hung thủ hiện tại phải bắt chước vụ án kia chính là điểm mấu chốt. Nếu là cùng một hung thủ, vậy thì chứng tỏ hai mươi năm trước là án oan..."

Thích Tuyết Tùng trầm mặt, nói: "Hiện tại xem ra, khả năng là án oan rất cao. Năm đó bên phụ trách điều tra vụ án này là Cục thành phố, người phụ trách đã được điều đến thành phố khác rồi. Bây giờ chúng ta không chỉ đơn thuần là phải phá vụ án hiện tại mà còn phải tìm ra chân tướng của vụ án năm xưa, tôi đã điều tra hồ sơ vụ án năm đó từ phòng lưu trữ của Cục thành phố, cô có muốn xem không?"

Cô ấy chủ động mở lời hỏi mình có muốn xem hồ sơ hay không, Tần Thanh đột nhiên có cảm giác được yêu thương mà lo sợ, vội vàng gật đầu: "Muốn muốn muốn!"

Thích Tuyết Tùng không để ý đến biểu cảm quá mức của cô ấy, đưa hồ sơ cho cô ấy: "Hung thủ năm đó rất cẩn thận, sau khi gây án không để lại bất kỳ chứng cứ nào như tinh dịch và dấu vân tay. Nhưng vụ án cuối cùng có một người sống sót, là chồng của nạn nhân thứ năm, sau khi thoát khỏi cơn nguy kịch, ông ta đã chỉ ra người hàng xóm Tân là hung thủ, nói rằng ông ta đã nhìn thấy mặt hung thủ, nhất định sẽ không nhận nhầm!"

Tần Thanh lật xem hồ sơ, nhíu mày hỏi: "Hung thủ gây ra tổng cộng năm vụ án, bốn vụ đầu giống với vụ hiện tại, địa điểm gây án đều là nhà vệ sinh công cộng vắng người, thời gian gây án đều là lúc đêm khuya thanh vắng. Nhưng tại sao vụ thứ năm lại khác? Hung thủ đã vào nhà của nạn nhân, hoàn thành toàn bộ quá trình gây án ở trong nhà, còn bị người nhà của nạn nhân nhìn thấy... Điểm đáng ngờ lớn như vậy, cảnh sát năm đó không truy hỏi sao?"

Thích Tuyết Tùng nhún vai, trong hồ sơ không viết, vậy chính là không có. Cô cũng luôn rất nghi hoặc, điểm đáng ngờ này rõ ràng như vậy, nếu là cô thì không làm rõ ràng sẽ không thể kết án. Nhưng trong hồ sơ không viết, chứng tỏ người xử lý vụ án năm đó không làm rõ chuyện này, mà hung thủ lại đã khai nhận.

Tần Thanh nhìn vào biên bản lời khai có chữ ký và dấu vân tay của hung thủ, lâm vào trầm tư.

Thích Tuyết Tùng đánh giá Tần Thanh, hỏi: "Xem xong lời khai rồi, cô có suy nghĩ gì không?"

Tần Thanh nhấc chân dài, ngồi lên bàn làm việc của Thích Tuyết Tùng, dáng vẻ lười biếng nói: "Trong lời khai có không ít chỗ mơ hồ. Ví dụ như về thủ đoạn gây án, tại sao lại nhét bút bi đỏ vào chỗ kín của nạn nhân, Tân đưa ra câu trả lời là 'bởi vì cô ta là giáo viên'. Thoạt nhìn thì là như vậy, nhưng chi tiết lại không nói, tại sao là giáo viên thì phải làm như vậy? Rốt cuộc cậu ta có chấp niệm gì với nghề giáo viên?"

"Hơn nữa, về việc thay đổi địa điểm gây án. Tại sao bốn vụ án trước đều gây án ở nhà vệ sinh công cộng, mà vụ cuối cùng lại là ở nhà của nạn nhân? Một người cẩn thận như vậy, bốn vụ trước đều chọn địa điểm và thời gian tốt nhất, tại sao vụ cuối cùng lại nhất định phải đến nhà? Rõ ràng biết nạn nhân không sống một mình, cho dù chồng cô ấy đi làm ban ngày nhưng cũng không phải là không có khả năng về nhà bất cứ lúc nào, tại sao còn phải làm như vậy?"

"Câu trả lời mà Tân đưa ra là 'bởi vì hôm đó vừa đúng lúc nhìn thấy nạn nhân ở nhà một mình, không kiềm chế được dục vọng và cảm xúc của mình, nảy sinh ý đồ xấu', nghe xem, có đáng tin không? Một hung thủ cẩn thận gây án bốn vụ trong một năm mà không bị bắt, lại nhìn thấy nạn nhân ở nhà một mình nên nảy sinh ý đồ xấu... Cô tin sao? Dù sao tôi không tin!"

Thích Tuyết Tùng nghe cô ấy chỉ ra vấn đề trong lời khai, ánh mắt nhìn xuống, nhìn cô ấy ngồi trên bàn làm việc của mình, hai chân tùy ý bắt chéo.

Cạn lời, người này thật sự không coi mình là người ngoài, coi đây là nhà của cô ta sao?

Thích Tuyết Tùng gõ gõ lên mặt bàn, lạnh mặt nói: "Xuống."

"À cái này." Tần Thanh bĩu môi xuống bàn, nhỏ giọng tố cáo: "Đồ keo kiệt!"

Thích Tuyết Tùng lười để ý đến cô ấy, kéo chủ đề trở lại vụ án: "Nói nhiều như vậy, hiện tại người chết không thể đối chứng, muốn tìm ra chân tướng từ những lời khai này về cơ bản là không thể. Hơn nữa cách nhau hai mươi năm, cho dù là thi thể hay hiện trường đều không còn dấu vết, muốn bắt tay lại thật sự rất khó."

Tần Thanh gật đầu, đồng ý với cách nói của Thích Tuyết Tùng: "Vậy chi bằng chúng ta tìm ra hung thủ của vụ án hiện tại này trước đã, nếu thật sự là cha của Tân, tìm hiểu từ chỗ ông ta hẳn là sẽ có thêm nhiều đột phá."

Đương nhiên đây cũng là phương hướng điều tra hiện tại của Đội điều tra đặc biệt, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được hắn.

Nhưng hiện tại có Tần Thanh, kết quả lại có sự thay đổi nhỏ.

Thích Tuyết Tùng nói: "Lát nữa tôi chuẩn bị kêu người đến Phú Tân Hối để đưa người về. Trước đây không tìm được hành tung của hắn, cũng may là có cô dựa vào mối liên hệ giữa mấy trường học và Phú Tân Hối để tìm ra địa điểm làm việc của hắn. Hơn nữa tối qua cũng đã giao đấu với hắn, biết được tướng mạo của hắn cũng như vết sẹo trên tay, hiện tại chúng ta hoàn toàn có lý do để bắt người!"

"Còn nữa, hai vụ án đầu tiên nạn nhân đều đã lên xe của hắn. Cho dù hắn có rửa xe sau khi gây án thì chúng ta vẫn có thể kiểm tra kỹ chiếc xe của hắn, chỉ cần trên xe có bất kỳ chứng cứ nào còn sót lại dù chỉ một chút, đó đều là chứng cứ tuyệt đối có lực!"

Thích Tuyết Tùng gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài, nói: "Bây giờ tôi đi nói với Dương Tử Tuấn, bảo anh ta lập tức dẫn người đến Phú Tân Hối, đưa người về cho tôi!"

Tần Thanh đi theo cô ấy, hỏi: "Dương Tử Tuấn là ai?"

"Là điều tra viên trong đội, vốn là cảnh sát đặc nhiệm, từng đạt được Huân chương xuất sắc, được sở trưởng Chu điều đến đây."

Tần Thanh "ồ" một tiếng, không mấy hứng thú: "Tôi muốn đi tìm người sống sót năm đó, có thể cho tôi biết thông tin hiện tại của ông ta không?"

Thích Tuyết Tùng: "Trùng hợp, tôi cũng muốn đi, đi cùng nhau đi."

"Được."

Hai người lái xe của Thích Tuyết Tùng đi.

Trên đường đi, Thích Tuyết Tùng vốn định giới thiệu cho Tần Thanh về tình hình hiện tại của người sống sót đó, kết quả là người này vừa ngồi lên ghế phụ đã bắt đầu ngủ. Thích Tuyết Tùng liếc nhìn cô ấy một cái, vô cùng cạn lời.

Suy nghĩ của Tần Thanh rất đơn thuần, nàng cảm thấy dù sao Thích Tuyết Tùng cũng không thích để ý đến người khác, hai người đều tỉnh táo mà không nói chuyện thì thật sự rất ngại ngùng, chi bằng đi ngủ.

Nửa tiếng sau xe dừng lại, Thích Tuyết Tùng quay đầu nhìn người nào đó đang dựa vào cửa sổ ngủ say như chết, hết nói nổi bèn đưa tay chọc cô ấy một cái.

"Dậy đi, chúng ta đến rồi."

Tần Thanh rầm rì một tiếng, chép miệng một cái, nhưng vẫn không mở mắt.

Thích Tuyết Tùng: "..."

Nắm đấm cứng lại rồi, rốt cuộc thì tại sao sở trưởng Chu lại nhét một người mới như vậy đến chứ!

Quen biết chưa đến nửa ngày, Thích Tuyết Tùng không nhớ mình đã muốn đấm người bao nhiêu lần rồi, tóm lại là Tần Thanh thật sự rất đáng ghét.

Bây giờ Thích Tuyết Tùng chỉ muốn bỏ Tần Thanh lại trong xe, một mình đi điều tra vụ án.

Nhưng lý trí nói cho cô biết phải nhịn, vẫn phải nhịn, hiện tại cho dù có muốn bỏ cô ấy lại bao nhiêu, có mệnh lệnh của sở trưởng Chu ở đó, với tư cách là cấp dưới cô vẫn phải tuân theo mệnh lệnh!

Được lắm, người lười biếng như vậy, có thể vượt qua thời gian thử việc mới lạ!

"Dậy đi, đừng ngủ nữa!" Thích Tuyết Tùng nhẫn nại vỗ vỗ vai Tần Thanh, lại nhẹ nhàng đẩy cô ấy một cái, cuối cùng cũng gọi được người này dậy.

Tần Thanh dụi dụi mắt, hỏi: "Đến rồi sao? Nhanh vậy! Tôi còn chưa ngủ đủ nữa."

Thích Tuyết Tùng: "..." Đồ heo.

Mặc kệ người nào đó, Thích Tuyết Tùng trực tiếp xuống xe.

Tần Thanh thấy cô ấy đi rồi, vội vàng tháo dây an toàn đẩy cửa xuống xe, chạy chậm hai bước đuổi theo.

"Cô đi nhanh như vậy làm gì, tôi còn chưa tỉnh táo mà! Tối qua nói chuyện với đội trưởng Đỗ và sở trưởng Chu đến tận nửa đêm, tôi buồn ngủ chết đi được!"

Buồn ngủ buồn ngủ buồn ngủ, chỉ biết ngủ, hết thời gian thử việc cô không được thông qua thì có đầy thì giờ mà ngủ! Trong lòng Thích Tuyết Tùng không ngừng mắng, mặt lại không chút biểu cảm, bước chân càng lúc càng lớn.

"Thích Tuyết Tùng!" Tần Thanh bất đắc dĩ cũng phải bước nhanh theo cô ấy, chiều cao hai người họ tương đương, chân dài cũng tương đương, Thích Tuyết Tùng đi nhanh cũng không thể kéo giãn khoảng cách.

Tần Thanh đuổi kịp Thích Tuyết Tùng, trách cô ấy: "Người phụ nữ này, thật sự là không biết thương hoa tiếc ngọc!"

Thích Tuyết Tùng: "Ha ha."

Tần Thanh ngẩng đầu nhìn tòa nhà văn phòng trước mắt, nói: "Bây giờ người đó làm việc ở đây sao?"

Thích Tuyết Tùng gật đầu: "Người sống sót năm đó tên là Lâm Nghĩa, năm nay 58 tuổi, còn hai năm nữa là về hưu. Sau vụ án năm đó ông ta đã chuyển nhà, cũng đổi công việc, hai mươi năm nay vẫn luôn làm việc ở công ty thiết kế thời trang này."

Tần Thanh cảm thán nói: "Vẫn là cảnh sát các cô giỏi, muốn tìm người nào cũng có thể tìm ra."

Thích Tuyết Tùng: "Tiền đề là bọn họ không đổi tên đổi họ."

Đi thang máy lên lầu vào công ty thiết kế, Thích Tuyết Tùng đưa giấy chứng nhận cho lễ tân: "Chào cô, chúng tôi là người của Đội điều tra hình sự thuộc Sở tỉnh, muốn tìm nhà thiết kế cao cấp Lâm Nghĩa ở chỗ các cô."

Lễ tân thấy là cảnh sát hình sự thì không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại nội bộ liên lạc với bộ phận thiết kế.

"Thầy Lâm đang ở văn phòng, hai vị đi theo tôi."

Lâm Nghĩa làm việc ở đây hai mươi năm, đãi ngộ khá tốt, có một văn phòng riêng.

Nghe nói cảnh sát đến tìm mình, hắn có chút kinh ngạc, sau khi mời người vào văn phòng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hai vị cảnh sát đến tìm tôi có chuyện gì?"

Kiếp trước Tần Thanh làm thám tử, thật sự chưa từng có ai gọi nàng là cảnh sát, vừa nghe thấy có chút mới mẻ thú vị, lập tức cười cong cả mắt.

Thích Tuyết Tùng vẫn nghiêm túc chỉnh tề như mọi khi, sau khi ngồi xuống đối diện Lâm Nghĩa, nói: "Về vụ án hai mươi năm trước, có một vài chi tiết muốn hỏi ông Lâm."

Nghe cô nhắc đến vụ án cũ, nụ cười trên mặt Lâm Nghĩa lập tức cứng đờ, vẻ mặt ảm đạm thấy rõ, giống như một lần nữa chìm vào cơn ác mộng mà hắn vĩnh viễn không thể nào quên.

Tần Thanh ngồi bên cạnh Thích Tuyết Tùng, không nói lời nào quan sát Lâm Nghĩa, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của ông ta.

***

Thất Thất: Ha, đồ heo

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store