(BHTT-EDIT) Xuyên thành vai ác sư tôn của nữ chủ
Chương 40 : Nàng lại khóc rồi
Đứa nhỏ này tính tình làm sao biến thành như vậy...
Sở Thính Vũ ở trong đám người yên lặng lau lau mồ hôi trên trán.
Trước kia ngoan ngoãn biết bao nhiêu a, hiện tại làm sao mà chưa nói được vài câu liền phải động thủ rồi?
"Ơ, Khước sư tỷ?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Sở Thính Vũ vẫn còn có chút chưa phản ứng kịp, mãi cho đến khi một bàn tay vỗ vào trên vai nàng, nàng mới kinh ngạc quay đầu lại: "Ngô Tuyền? Ngươi không phải đã xuống núi rồi sao?"
Ngô Tuyền cười cười: "Ta đưa các sư đệ sư muội xuống núi xong liền quay trở lại ngay, vừa mới vào cửa liền nghe tin Ma tộc tới phạm, thế là liền vội vàng chạy nhanh qua đây."
Không phải chứ, vì cái gì mà mỗi người các ngươi trông có vẻ đều không sợ hãi chút nào vậy? Chẳng lẽ đối với các ngươi mà nói, việc Đường Mộ Tri tới đây đã là chuyện thường như cơm bữa rồi sao?
"Khước sư tỷ, tỷ bôi nhiều tro lư hương lên mặt như vậy để làm cái gì thế?" Ngô Tuyền kỳ quái hỏi, thuận tiện từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho Sở Thính Vũ: "Lau đi này."
"... Đa tạ." Sở Thính Vũ xấu hổ đón lấy, tiếp tục nhìn về phía trước.
Lúc này, Ngô Tuyền nhìn thấy người ở phía trước, thở dài một hơi: "Lại là nàng ta."
"Làm sao vậy?" Sở Thính Vũ nhíu mày.
"Khước sư tỷ không biết sao?" Ngô Tuyền nói: "Nàng ta tên là Đường Mộ Tri, là tân nhậm Ma Quân của Ma giới, trước kia còn từng là đệ tử của Bắc Thanh Sơn đấy."
"Bốn năm trước Ma giới hỗn loạn, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng Đường Mộ Tri đã khống chế Ma giới. Nhưng mà, nàng ta ba ngày hai bữa chỉ chạy tới hướng Bắc Thanh Sơn, chưa bao giờ đi các môn tông khác."
Ngô Tuyền nhìn thấy cái ghế trước mặt Tần Kỳ trưởng lão lại nát vụn, mà Tần Kỳ trưởng lão ngay cả trốn cũng không trốn một chút nào, hắn tiếp tục nói: "Nàng ta tới cũng không đả thương người, càng không giết người, cứ tức giận lên là liền đem bàn ghế đập nát. Mấy năm nay Bắc Thanh Sơn đã hỏng không ít đồ vật rồi, đều đang chất đống ở sau núi đấy."
Sở Thính Vũ: "..."
Ngô Tuyền nói: "Nói đến cũng kỳ quái, Đường Mộ Tri mỗi lần tới đều là vì cùng một mục đích, chính là tìm vị sư tôn Chu Họa Môn đã qua đời kia, nàng ta cứ khăng khăng nói là Bắc Thanh Sơn đã đem người giấu đi rồi."
Lúc này, Triệu Lan mở chiếc quạt xếp ra, chậm rãi nói: "Quả thật chúng ta đã từng đi xuống đáy thác nước tìm kiếm Sở Thính Vũ, chuyện này không giả, nhưng mà chúng ta căn bản không có tìm được."
"Bổn tọa vừa mở mắt ra liền không nhìn thấy sư tôn, chẳng lẽ không phải do các ngươi đã đem người mang đi?" Trong đôi mắt đen nhánh của Đường Mộ Tri sóng ngầm mãnh liệt, "Hay là nói sư tôn của bổn tọa sẽ tự dưng bốc hơi biến mất?"
Cái này... xác thật đúng là tự dưng bốc hơi biến mất.
Sở Thính Vũ sờ sờ cằm, bởi vì Khước Tiêu Dao đã đem nàng kéo vào một cái không gian tùy ý.
Tần Kỳ mở miệng: "Đường Mộ Tri, Sở Thính Vũ nói như thế nào cũng là người của Bắc Thanh Sơn, cho dù nàng ấy thật sự đã chết, thì di thể quy về Bắc Thanh Sơn cũng là chuyện không có gì đáng trách."
Đôi mắt Đường Mộ Tri híp lại, giọng nói mang theo một luồng hàn ý: "Dựa vào cái gì."
Sở Thính Vũ yên lặng ở trong lòng thắp cho Tần Kỳ nén nhang, Đường Mộ Tri giai đoạn sau vui buồn thất thường, khuyên các ngươi vẫn là đừng nên thật sự chọc giận nàng ấy.
"Nếu đã vậy mà các ngươi vẫn khăng khăng không chịu giao người, kia bổn tọa cũng không còn cách nào khác." Quanh thân Đường Mộ Tri ma khí dày đặc, ý cười trên mặt càng sâu thêm: "Bổn tọa bây giờ liền đi Linh An tuyền thủy, xem là các ngươi cầm cự được, hay là bổn tọa cầm cự được."
"Làm càn." Tạ Đường vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng mở miệng: "Linh An tuyền thủy là nơi ở cũ của Thính Vũ, ngươi tuyệt đối không thể phá hoại nơi đó."
"Trưởng lão, ngươi cảm thấy việc này là do ai định đoạt?" Đường Mộ Tri ném xuống câu nói này, liền đầu cũng không quay lại mà bay thẳng ra phía ngoài.
Triệu Lan đưa mắt ra hiệu đối với Tạ Đường: "Mau, ngăn lại nàng."
Vở kịch này làm Sở Thính Vũ nhìn đến ngẩn người, một đám đệ tử ồn ào chạy theo Tạ Đường ra ngoài. Sở Thính Vũ tuy rằng hoang mang, nhưng cũng chỉ có thể đuổi kịp bước chân của đám đông. Ngô Tuyền ở bên cạnh nàng hỏi: "Sư tỷ, tỷ đã từng tới Linh An tuyền thủy chưa?"
Đâu chỉ là từng tới, ta còn ở ngay tại đó...
Ngoài mặt Sở Thính Vũ lắc đầu: "Chưa từng tới đó bao giờ."
"Cũng phải, chúng ta không có mấy người có thể tới Linh An tuyền thủy, ngoại trừ Đoạn Linh sư tỷ."
Sở Thính Vũ hỏi: "Làm sao vậy, Linh An tuyền thủy không cho người vào sao?"
"Không phải, là chưởng môn không cho chúng ta tới nơi đó, ngài ấy nói muốn chờ Sở trưởng lão trở về."
Triệu Lan cũng thật đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mà.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Mộ Tri đã đến Linh An tuyền thủy, nàng vừa bước một bước, Tạ Đường liền phi thân tới chắn trước mặt nàng, trong tay cầm Tư Nhu Kiếm, nàng thanh lãnh nói: "Ngươi không thể tiến Linh An tuyền thủy."
Thân kiếm sáng loáng kia ngăn ở ngay trước mặt mình, nhưng Đường Mộ Tri lại không hề lùi bước chút nào, nàng nói: "Bổn tọa từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, vì sao tiến không được?"
"Không thể tiến chính là không thể tiến."
"Trưởng lão tốt nhất đừng chắn đường, nếu không bổn tọa liền không khách khí."
Sở Thính Vũ ở sau lưng nàng thầm nghĩ, ngươi đứa nhỏ này làm sao lại vô lễ với trưởng lão như vậy.
Tạ Đường không tránh ra.
Đường Mộ Tri nâng lên năm ngón tay trắng bệch, một đoàn ma khí màu đen nhảy nhót ở trong lòng bàn tay nàng, Đường Mộ Tri lần nữa cảnh cáo nói: "Tránh ra."
Đám đệ tử phía sau nhìn thấy Tạ Đường bị uy hiếp, lập tức liền nhịn không được: "Ngươi cái ma đầu này, không được phép làm tổn thương Tạ Đường trưởng lão!"
Đường Mộ Tri đối với Tạ Đường vẫn còn chút tình cảm, nhưng đối với đống đệ tử phía sau này thì rõ ràng là thái độ không kiên nhẫn. Nàng vung tay lên, ma khí cuộn trào mà ra, trong nháy mắt đem đám đệ tử lo chuyện bao đồng kia chấn lui mười mấy mét.
Sở Thính Vũ niệm một cái quyết phòng thân, ma khí này không làm thương tổn được đến nàng, hơn nữa Đường Mộ Tri vốn dĩ liền không dùng bao nhiêu lực.
"Như vậy đi, trưởng lão, chỉ cần ngươi và Triệu Lan hảo hảo thương lượng một chút, đem sư tôn của bổn tọa giao ra đây, bổn tọa tự nhiên sẽ rời đi Linh An tuyền thủy." Ngón tay Đường Mộ Tri hơi hơi động một chút, ánh mắt cực kỳ long lanh, "Cho dù là thi thể, bổn tọa cũng muốn mang đi."
Sở Thính Vũ ở phía sau rùng mình một cái, nghe tới làm sao mà khủng bố như vậy chứ. Bắc Thanh Sơn nào có khả năng tìm tới thi thể cho Đường Mộ Tri, Sở Thính Vũ nàng hiện tại liền đang đứng êm đẹp ở trong đội ngũ đây này.
Nói xong, Đường Mộ Tri liền bỗng dưng dùng lực đem Tạ Đường đẩy ra. Trước mắt Tạ Đường tối sầm lại, lảo đảo vài bước. Ma khí thuần đen tức khắc trào ra từ đầu ngón tay trắng nõn của Đường Mộ Tri, Linh An tuyền thủy đã xuất hiện một cái kết giới độc nhất của Ma giới.
"Đường Mộ Tri, ngươi..." Tạ Đường nhìn tầng màng kết giới màu đen kia chậm rãi bao bọc lấy Linh An tuyền thủy, chỉ đem một mình Đường Mộ Tri bao phủ ở bên trong, tất cả những người còn lại đều bị ngăn ở bên ngoài.
Đường Mộ Tri lộ ra ánh mắt giảo hoạt: "Trưởng lão, phiền toái ngươi đi thương lượng cùng Triệu Lan, hoặc là giao ra sư tôn của bổn tọa, hoặc là bổn tọa liền ở lì tại Linh An tuyền thủy không đi nữa."
Nói xong, Đường Mộ Tri liền xoay người rời đi, đi thẳng tới căn phòng.
Sở Thính Vũ: ...
"Trưởng lão, ma đầu này ở lại tại Bắc Thanh Sơn rồi!"
"Đúng vậy a, chúng ta phải làm sao bây giờ..."
"Làm sao có thể mặc kệ cho người Ma giới hủy hoại nơi ở cũ của Sở trưởng lão!"
"Chính là như vậy, ma đầu quả thực đáng giận!"
Các đệ tử bắt đầu mồm năm miệng mười nghị luận, giống như là muốn đòi một lời giải thích.
Sở Thính Vũ chạm chạm vào cánh tay Ngô Tuyền, hỏi: "... Đây là lần đầu tiên Đường Mộ Tri trở về Linh An tuyền thủy sao?"
Ngô Tuyền không chú ý tới Sở Thính Vũ dùng chữ "trở về" này, hắn chỉ là hơi hơi gật đầu, thở dài một hơi: "Hôm nay là lần đầu tiên, trước kia Tạ Đường trưởng lão vẫn luôn ngăn cản, lần này thì ngăn không được rồi."
Trong lòng Sở Thính Vũ không biết là cảm giác gì, nàng nhìn nhìn cái kết giới này.
Đối với nàng mà nói, cởi bỏ cái kết giới này không phải là việc khó.
Nhưng là... giải hay là không giải, đây mới là vấn đề.
Ban đêm, trời vẫn như cũ rơi tuyết nhỏ.
Sở Thính Vũ dặn Đoạn Linh tạm thời trước đừng đem chuyện nàng trở về nói cho người khác biết, hiện tại Đường Mộ Tri đang ở ngay tại Bắc Thanh Sơn, nếu hai người chạm mặt thì không biết sẽ chọc ra cái loạn gì.
Đoạn Linh nghe lời đáp ứng rồi.
Nghe Ngô Tuyền nói, chuyện Đường Mộ Tri ở lại tại Bắc Thanh Sơn này, ý tứ của chưởng môn là trước tiên đừng quản, dù sao qua vài ngày Đường Mộ Tri liền sẽ đi, sau đó lại đến, lặp đi lặp lại thành một vòng tuần hoàn, bọn họ đã quen rồi.
"Sư tôn, người ngủ giường của ta đi, ta đêm nay đi ngủ cùng Lâm sư muội là được rồi." Đoạn Linh ôm một tấm chăn mới đi tới.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Sở Thính Vũ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện hôm nay, nàng trông thấy Đoạn Linh giúp nàng trải chăn, liền nói: "Linh Nhi đừng bận rộn nữa, một lát nữa vi sư tự mình làm là được."
Đoạn Linh nói: "Sư tôn thật vất vả mới trở về, con giúp sư tôn làm chút việc là chuyện nên làm mà."
Sở Thính Vũ mỉm cười sờ sờ tóc Đoạn Linh: "Sư tôn đã trở lại rồi vậy thì phải nghe lời, đừng bận rộn nữa, mau đi ngủ đi."
Đoạn Linh cũng đi theo cười cười: "Vậy được rồi, con nghe lời sư tôn."
Sở Thính Vũ trông thấy ý cười ấm áp của Đoạn Linh, mạc danh kỳ diệu lại nhớ tới Đường Mộ Tri đang cô độc một mình ở Linh An tuyền thủy.
Nàng và Đoạn Linh ở chỗ này, còn Đường Mộ Tri lại cô độc có một người.
Lần trước là ba năm, lần này nàng trực tiếp là bốn năm không trở về, không biết Đường Mộ Tri trong bốn năm này đã vượt qua như thế nào.
Sở Thính Vũ tương đối đau đầu.
Khước Tiêu Dao quá không đáng tin cậy rồi, đem nàng đưa về sớm một chút cũng được a, cư nhiên lại để khoảng cách từ lúc ở thác Quỷ Liễu trôi qua tròn bốn năm.
Đoạn Linh nói chúc ngủ ngon với nàng xong, liền đi tìm Lâm Điềm Nhi của Bạch Xuyên Môn để ngủ.
Sở Thính Vũ nhìn tuyết nhỏ rơi ngoài cửa sổ, dưới mái ngói trắng xóa có hơi ẩm lờ mờ.
Nếu không thì... đi xem thử một chút?
Sở Thính Vũ đi đi lại lại ở trong phòng, tự hỏi thật lâu, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, khoác lên người áo bào dày, chuẩn bị đi Linh An tuyền thủy.
Chỉ đứng ở ngoài cửa sổ nhìn một cái thôi, rồi liền trở về.
Sở Thính Vũ tự nói với chính mình ở trong lòng.
Tuy rằng cốt truyện rối tinh rối mù, nữ chủ mạc danh kỳ diệu hắc hóa nhập ma, nhưng này đều là hậu quả do nàng loạn đi cốt truyện mà ra, nàng chỉ có thể chịu trách nhiệm đến cùng.
Kết giới ở Linh An tuyền thủy không tính là khó, Sở Thính Vũ lặng lẽ đem nó cởi bỏ, rồi lại rất nhàn rỗi đem nó bổ sung hoàn toàn lại.
Động tác này sau khi kết thúc, Sở Thính Vũ vẻ mặt đầy hắc tuyến.
Chính mình đối với chuyện tu bổ kết giới này cũng thật là nhiệt tình quá đi.
Mặt tuyết phản chiếu ánh trăng, Sở Thính Vũ chậm rãi tới gần cửa sổ phòng ở, không biết vì cái gì, nàng càng đến gần phòng ở, tim đập liền càng nhanh.
Sở Thính Vũ rũ rũ tuyết vụn trên áo bào, lặng lẽ ghé sát đến bên cửa sổ, lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia chỉ ánh ra quang ảnh lờ mờ màu cam vàng. Sở Thính Vũ đứng yên ở đó trong chốc lát.
Giống như... không có động tĩnh gì cả.
Sở Thính Vũ ghé sát vào tiếp tục nghe ngóng.
Ân, chính là không có động tĩnh gì, hẳn là đã ngủ rồi.
Ngủ rồi thì tốt, trước kia đứa nhỏ này thích làm nũng, luôn là muốn chính mình dỗ dành mới có thể ngủ được.
Trái tim Sở Thính Vũ buông lỏng xuống, nàng vừa muốn nhấc chân rời đi, bỗng nhiên nghe thấy từ bên trong truyền đến một tiếng nức nở trầm buồn không thể kìm nén.
Thanh âm kia cực nhỏ, nhưng là Sở Thính Vũ đã bắt được, nàng cau mày xoay người lại.
Nàng ấy... đang khóc sao?
Sở Thính Vũ vừa nghe được thanh âm này, liền biết có chỗ không ổn, nàng chậm bước chân lại, một lần nữa đi đến trước cửa sổ, rõ ràng nghe được từ bên trong truyền đến từng tiếng nức nở, tiếng sau thấp hơn tiếng trước.
Sở Thính Vũ nắm chặt khung cửa sổ, tim không biết vì cái gì lại bị nhéo lên rồi.
Lại đang khóc a.
Nàng ấy lại đang khóc.
Sở Thính Vũ phảng phất như đang đặt mình trong thác Quỷ Liễu ngày đó, thời gian chảy ngược, hư ảnh tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau. Nàng nhớ lại trong từng sợi mưa ngày đó, nàng ngồi dưới đất lau nước mắt cho Đường Mộ Tri, ôn tồn an ủi: "Không khóc."
Lông mi thon dài của Đường Mộ Tri run rẩy, trên mặt hòa lẫn cả nước mưa và nước mắt, một thân y bào bẩn thỉu lộn xộn không chịu nổi, vạt áo còn dính đầy tro bụi.
Nàng nghẹn ngào nói: "Con không sao, sư tôn..."
"Vậy thì không khóc nữa." Sở Thính Vũ ngày đó đau lòng muốn chết. Lúc ấy ánh sáng ảm đạm kéo theo vô số sợi mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, nện ở trên người hai người, nhưng Sở Thính Vũ lại giống như không có cảm giác gì, nàng chỉ sờ mặt Đường Mộ Tri, dỗ dành nói: "Ngoan, không khóc."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store