ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Xuyên Thành Tra Công Hoả Táng Tràng - Như Ngô

Chương 45

horizonY_

"Tôi tự mình làm." Hạ Hàm Ảnh khách khí nói một câu cảm ơn, nhưng vẫn nhận lấy.

"Không uổng công." Mục Sanh Sanh nói, thấy Hạ Hàm Ảnh uống xong canh, lại múc cho cô một chén cơm, thuận tiện còn gắp cho không ít thức ăn, "Em ăn nhiều một chút."

Thấy cô ngoan ngoãn ăn cơm, Mục Sanh Sanh cũng ăn một miếng, sau đó lại ăn thêm một miếng, hơi hơi nhíu mày.

"Làm sao vậy?" Hạ Hàm Ảnh lập tức chú ý.

"Không có gì," Mục Sanh Sanh cười, lại nếm thêm một miếng đồ ăn, dường như có chút nghi hoặc, "Chỉ là cảm thấy món cá kho này không quá giống với món dì Trần thường làm."

"Món này là tôi làm." Hạ Hàm Ảnh bình tĩnh trả lời.

"Em không phải đang đi học sao?" Mục Sanh Sanh thấy kỳ lạ, nàng chỉ nghĩ dì Trần làm xong rồi giao cho Hạ Hàm Ảnh mang đến, xem ra không phải vậy.

"Không ăn được sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.

"Không có..." Mục Sanh Sanh vội vàng lắc đầu, "Rất ngon, ăn rất ngon."

"Vậy là tốt rồi." Hạ Hàm Ảnh nhẹ nhõm, "Tôi đã lâu không có nấu."

"Món này..." Mục Sanh Sanh hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận hỏi, "Có phải rất tốn thời gian không?"

"Có vấn đề gì sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.

"Không có..." Mục Sanh Sanh lại lắc đầu, chỉ là cảm thấy làm mất thời gian của Hạ Hàm Ảnh.

Mục Sanh Sanh lại quên mất một chuyện, đó là từ tiểu khu đi biệt thự Mục gia rồi qua đây, dù có bắt xe cũng mất hơn một giờ, mà hiện tại là mười một giờ rưỡi, hơn nữa còn phải có thời gian làm món cá kho này, Hạ Hàm Ảnh hiển nhiên không thể nào về nhà nấu.

"Cho nên chị không ăn thêm chút sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi, Mục Sanh Sanh lại cúi đầu, trong chén đã có thêm một miếng cá.

"Có lý." Nấu cũng đã nấu rồi, điều phải làm bây giờ là không phụ mỹ thực, "Rất ngon..."

Mục Sanh Sanh giơ ngón tay cái với cô, "Tôi cảm thấy tài nghệ nấu nướng của em hoàn toàn có thể mở quán cơm nhỏ."

"Nào có khoa trương như vậy!" Thấy nàng ăn ngon miệng, Hạ Hàm Ảnh nhẹ nhàng cười, còn nhắc nhở, "Ăn chậm một chút, cẩn thận mắc nghẹn."

"Ừm ừm." Mục Sanh Sanh trong miệng đầy cơm, ú ớ đáp lại.

"Tôi thật sự cảm thấy có thể đấy." Một lát sau Mục Sanh Sanh lại nói, "Em và Trần Thục, hai người thật sự rất thần kỳ!"

"Đều là học Đại học Thanh Thành, đều có thể nấu ăn ngon như vậy, hai người các em thật sự là ở đâu cũng có thể tự nuôi sống mình."

Hạ Hàm Ảnh dừng tay lại một chút, hơi nhíu mày, Mục Sanh Sanh mải ăn nên không chú ý, "Chị thường xuyên ăn cơm Trần Thục nấu sao?"

Mục Sanh Sanh lắc đầu, "Tôi với người ta không thân, nào dám suốt ngày đi ăn chực, chỉ có một lần thôi, em cũng có ở đó."

Tựa hồ được lời nói của nàng làm cho vui vẻ, Hạ Hàm Ảnh cười nói, "Là tôi quên mất, xác thật không nên quấy rầy người ta quá nhiều!"

"Đúng vậy..." Mục Sanh Sanh tán đồng, "Tôi cũng cảm thấy không thích hợp lắm, lần trước làm phiền người ta, tôi đã thấy ngại rồi."

"Chị có thể mua chút đồ mang qua." Hạ Hàm Ảnh đề nghị.

"Tôi mua rồi..." Mục Sanh Sanh vừa ăn vừa nói, "Nhưng vẫn cảm thấy mời người ta đến nhà chúng ta chơi thì tốt hơn."

Có điều, nếu dựa vào tay nghề của nàng, e rằng cuối cùng vẫn phải để Trần Thục tự tay nấu, cho nên nàng cũng không dám xông pha.

"Lần trước tôi nấu canh..." Mục Sanh Sanh nghĩ tới vẫn thấy đáng tiếc, tuy chuyện đã qua lâu rồi, "Nhưng không có cô ấy ở đó, em cũng không ..."

Hạ Hàm Ảnh biết nàng nói đến hôm nào, ngày đó cô cùng giáo sư đi thành phố bên cạnh, không kịp trở về, hơn nữa đi vội nên cũng không kịp nói trước.

"Là tôi thiệt thòi rồi." Hạ Hàm Ảnh cũng thấy hơi đáng tiếc, "Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Không cần nghiêm trọng thế đâu." Cô lại làm vẻ mặt như vậy, Mục Sanh Sanh ngược lại có chút xấu hổ. Khi đó nàng hầm một nồi canh xương sườn, hương vị thơm nức, uống càng thấy ngon.

Đáng tiếc không ai cùng chia sẻ, Mục Sanh Sanh múc một bát lớn, đậy nắp lại, gõ cửa phòng bên cạnh, không có ai đáp, quay đầu nhắn tin cho Hạ Hàm Ảnh cũng không thấy trả lời.

Thế là nàng tự mình uống bát đó, Hạ Hàm Ảnh cũng không có ở nhà, đương nhiên không thể lãng phí, thế là nàng một bát rồi lại một bát, đến tối ngay cả cơm chiều cũng không ăn. Vuốt cái bụng nhỏ tròn trịa, Mục Sanh Sanh lau khóe miệng, nằm dài xuống sô pha.

Chuyện xấu hổ như vậy, nàng tất nhiên sẽ không kể hết cho Hạ Hàm Ảnh nghe.

"Tôi liền một mình uống vài bát." Mục Sanh Sanh cúi đầu nói.

"Ừm..." Hạ Hàm Ảnh có thể tưởng tượng được dáng vẻ chờ đợi của Mục Sanh Sanh khi đó, cười nói, "Cũng tốt, Sanh Sanh của chúng ta một chút cũng không lãng phí."

"Đương nhiên rồi." Mục Sanh Sanh nghe được ba chữ "của chúng ta" từ Hạ Hàm Ảnh,  liền đắc ý mà nói, "Tôi chính là không thể lãng phí."

Hạ Hàm Ảnh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, nghĩ đến chuyện nàng vừa kể, "Không sao, lần sau có thời gian mời cô ấy đến nhà, chị rửa rau, tôi nấu cơm."

"Được á!" Mục Sanh Sanh vui vẻ nói, nhưng vui được vài giây lại ỉu xìu, còn có ba ngày nữa là đến hạn, cũng không biết Hạ Hàm Ảnh tính sao, còn nguyện ý tiếp tục giữ mối quan hệ bạn cùng phòng này hay không.

"Làm sao vậy?" Hạ Hàm Ảnh hỏi, Mục Sanh Sanh lắc đầu, sống chết không chịu nói, Hạ Hàm Ảnh không hỏi nữa, cơm lúc này cũng đã ăn gần xong.

"Nơi này xem cảnh đêm khá tốt." Mục Sanh Sanh thấy Hạ Hàm Ảnh đi đến bên cửa sổ bèn nói, "Buổi tối con phố phía trước kia..." Mục Sanh Sanh hưng phấn chỉ cho cô xem, "Rất náo nhiệt, người rất đông!"

"Chị từng đi qua sao?" Hạ Hàm Ảnh hỏi.

"Không có." Nàng hễ tan tầm là về nhà ngay, ngẫu nhiên một hai lần ở lại tăng ca mới thấy.

Cũng đúng, Hạ Hàm Ảnh tính thời gian, Mục Sanh Sanh trừ thời gian đi làm thì phần lớn đều ở cùng mình. Nói xong chuyện này, Mục Sanh Sanh lại kể cho cô nghe đại khái tình hình xung quanh đây.

Hạ Hàm Ảnh lặng lẽ nghe, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, đây là tầng 22, cái gì cũng không thấy rõ, người đi phía dưới đều thành những chấm nhỏ, nhưng Hạ Hàm Ảnh lại có thể tưởng tượng ra hình dáng họ.

Lúc này, quán cà phê đối diện và khung cảnh ấm áp trên lầu hình thành sự đối lập rõ ràng.

Hạ Lạc Vi đã uống xong hai ly cà phê, ngồi hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa thấy bóng dáng ai kia.

"Tiểu thư, xin hỏi ngài có cần giúp đỡ gì không?" Đúng 12 giờ trưa, một nhân viên vừa ăn xong cơm đến thay ca, thấy vị tiểu thư bên cửa sổ vẫn là người buổi sáng, không khỏi bước đến hỏi.

"Không cần." Hạ Lạc Vi mất kiên nhẫn phẩy tay, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sang đối diện.

Mục Sanh Sanh tan tầm lúc 11 giờ rưỡi, chuyện này cô biết rõ, nhưng đã đợi nửa tiếng, mắt không chớp một giây nào, nhìn người đến người đi lâu như vậy, vẫn không thấy Mục Sanh Sanh xuất hiện.

Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm? Nhìn đồng hồ, Hạ Lạc Vi cũng bắt đầu nghi ngờ.

Đáng giận, Mục Sanh Sanh, nếu chị còn không xuất hiện, tôi sẽ đi thật đó!

Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Hạ Lạc Vi vẫn không nhúc nhích, chưa từ bỏ ý định mà nhìn thêm vài lần, người trước cổng công ty đều đã đi hết, giờ này ngoài bảo vệ thì không còn ai ra vào.

Mục Sanh Sanh chẳng lẽ không ra ngoài sao? Ở nhà ăn công ty ăn cơm? Nhưng vừa nghĩ tới, Hạ Lạc Vi liền phủ định khả năng đó.

Còn một khả năng nữa: lão yêu bà Trần Minh Ngọc mang cơm đến cho nàng! Nhưng mình cũng không thấy, chẳng lẽ vừa rồi không chú ý?

Hạ Lạc Vi đang do dự có nên ra quầy hỏi không, nhưng nhớ lại người ở quầy trước đó lạnh nhạt trả lời, trong lòng lại ngần ngại.

Giờ có việc cầu người, nếu lại bị đối phương nói "Bận, không có thời gian" rồi đuổi đi thì sao?

"Về thôi..." Mục Sanh Sanh cầm chìa khóa, "Em ở trường chỉ có thể ngủ trên bàn cứng ngắc, vẫn là về nhà ngủ thoải mái hơn."

Rõ ràng tiểu khu rất gần, ngày thường nàng buổi trưa không thể về, Hạ Hàm Ảnh cũng không về, Mục Sanh Sanh khuyên mãi không được nên đành chịu. Hôm nay thì không giống vậy.

"Còn chị?" Hạ Hàm Ảnh hỏi lại.

"Tôi thì khác..." Mục Sanh Sanh chỉ vào gian trong, "Tôi có giường ở đây."

Nghe nàng nói vậy, Hạ Hàm Ảnh tựa hồ có hứng thú, "Tôi có thể vào xem không?"

"Đương nhiên có thể." Mục Sanh Sanh nói, "Cứ tự nhiên."

Hạ Hàm Ảnh bước vào, phòng không nhỏ, giường cũng rộng, ngủ hai người vẫn còn dư, ngoài ra còn có một bàn nhỏ và tủ quần áo.

Khi ánh mắt Hạ Hàm Ảnh lướt qua giường, Mục Sanh Sanh cũng nghĩ tới, "Hạ Hàm Ảnh, hay là em nghỉ trưa ở đây, sau khi ngủ dậy tôi đưa em đến trường?"

Hạ Hàm Ảnh đồng ý ngay, nhưng lại lo lắng, "Thế còn chị ngủ đâu?"

"Tôi?" Mục Sanh Sanh cười, "Phòng còn mấy cái sô pha mà, em lo tôi phải ngủ dưới sàn sao?"

"Không được." Hạ Hàm Ảnh lập tức lắc đầu, "Tôi ngủ sô pha."

"Không cần..."

Mục Sanh Sanh còn chưa nói hết câu, Hạ Hàm Ảnh lại lặp lại một lần nữa, thấy cô kiên trì, Mục Sanh Sanh thử hỏi, "Hay là... cả hai chúng ta cùng ngủ trên giường?"

Nàng cũng không trông mong Hạ Hàm Ảnh sẽ đồng ý, thậm chí đã chuẩn bị sẵn câu tiếp theo: "Vậy tôi chỉ có thể ngủ sô pha rồi."

Nhưng nàng không ngờ là Hạ Hàm Ảnh lập tức đồng ý, không hề do dự, "Có thể."

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Mục Sanh Sanh sửng sốt, sợ bản nghe nhầm hỏi lại thêm lần nữa.

"Có thể." Hạ Hàm Ảnh không phiền mà lặp lại.

"Vậy được rồi." Mục Sanh Sanh cũng thuận theo.

"Vừa ăn xong, tôi ngồi thêm lát rồi ngủ." Mục Sanh Sanh tìm một lý do hợp lý, che giấu nội tâm lúng túng.

"Cũng được." Hạ Hàm Ảnh đi theo phía sau.

"Tôi xử lý ít tài liệu trước." Hai người vừa đối diện, Mục Sanh Sanh bất giác khẩn trương thêm vài phần.

"Chị cứ làm việc đi." Hạ Hàm Ảnh nói, "Tôi cũng có tin nhắn phải trả lời."

Mở điện thoại ra liền thấy tin nhắn của Bành Tân Vũ, liên tiếp đã hơn mười mấy cái.

"Em cứ bận đi." Mục Sanh Sanh nói, trong phòng rất nhanh vang lên tiếng gõ bàn phím.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store