Bhtt Edit Xuyen Thanh Tan Tat Dai Lao Vai Ac Tra The Ly Tu Nac
Đột nhiên trong gác mái tĩnh lặng vang lên âm thanh ồn ào náo nhiệt.Trình Tinh lần theo âm thanh nhìn sang, phát hiện ngay trên bức tường đối diện đầu nàng, vừa ngay hướng Khương Từ Nghi đang ngồi, có gắn một chiếc màn hình lớn 80 inch đang phát cảnh tượng dưới lầu.Mặc dù cô đã sắp xếp để quản gia Chu tiễn khách, nhưng vẫn còn không ít người cố tình nán lại.Một nhóm cô gái trẻ xinh đẹp đứng trong phòng khách cùng quản gia Chu, vừa cười đùa vừa cố ý nhắc đến mối quan hệ mập mờ giữa họ và Trình Tinh với giọng điệu ám muội. Quản gia Chu vẫn giữ thái độ lạnh lùng yêu cầu mọi người rời đi.Một lát sau, phòng khách mới dần yên tĩnh, ánh đèn sáng rọi chiếu khắp không gian. Khi những ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy biến mất, toàn bộ cấu trúc đại sảnh mới hiện rõ.Trên nền gạch men loang lổ đầy bơ và dải lụa sặc sỡ, Trình Tinh bỗng vụt lên một cảnh tượng kỳ lạ trong đầu.Khẽ lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trên tay, một cô gái đang tuổi thanh xuân nép trong vòng tay ai đó liền ngửa cổ uống cạn một hơi. Chiếc bánh kem màu trắng được đem tới, có người cố tình bôi kem lên mặt cô rồi lại dùng nó để đùa giỡn, đưa lưỡi ra để liếm nhẹ lớp bơ ngọt kia, trên gương mặt cô lại hiện rõ vẻ hưởng thụ trò đùa này.Không, đó không phải cô.Trình Tinh biết rõ bản thân chưa từng đặt chân vào hộp đêm.
Cô cũng chẳng thể nào như cánh bướm lả lướt trong vườn hoa, thành thạo vui chơi ở nơi như vậy.Đó là nguyên chủ.Tiếp đó, nguyên chủ càng chơi càng hăng, mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, uống cạn hết một chai rượu lớn lại còn thô lỗ rót đầy ly cho cô gái bên cạnh, hành vi rõ ràng là thô lỗ vậy mà tất cả mọi người lại đồng loạt vỗ tay khen ngợi.Trong tiếng hò reo tán thưởng của đám đông, nguyên chủ càng đắm chìm trong sự tự mãi, cười ngả ngớn cầm micro:
"Các người biết Đại học Giang Cảng chứ ?"Có người hùa theo:
"Làm gì có ai ở đây không biết? Đó chẳng phải ngôi trường danh tiếng nhất Giang Cảng sao?"Lại có kẻ chen vào:
"Khoa Pháp y của trường đó có một đại mỹ nhân. Trước đây tôi còn cố tình đến xem qua, đúng là tuyệt sắc!""Chẳng lẽ chị Trình định vào học ở Giang Cảng à? Chúc mừng nha~"Nguyên chủ đã bắt đầu say, cười đến ánh mắt mơ màng, lại hết sức phấn khích cất giọng Quảng Đông chính gốc để khoe khoang:
"Mỹ nhân ấy... là của tôi."Cả đám xôn xao, cười ầm lên.Nguyên chủ cười cợt đến hăng say, lột phăng áo thun trên người, để lộ chiếc áo lót đen cùng hình xăm dây leo đỏ rực nơi cánh tay, hành động ấy khiến cô càng trở nên phóng đãng:
"Đáng tiếc thay, chân nàng ta đã tàn phế rồi. Chơi cũng chẳng thú vị nữa.""Chị Trình, để bọn em làm chị sung sướng!" Có người hùa theo:
"Đúng đó, đảm bảo chị sảng khoái vô cùng!"Đám người này chay mặn chẳng chút kiêng kỵ, chơi đùa thì chẳng hề e dè dù vẫn còn rất nhiều người xung quanh. Có người vội vàng cởi quần áo, chỉ còn lại nội y.Nguyên chủ lại cất giọng chế nhạo:
"Nhưng các người đâu xinh đẹp bằng nàng. Nàng ta mới là hoa khôi khóa 17 của Giang Cảng. Chờ lát nữa tôi sẽ dắt xuống cho mọi người nhìn xem thế nào gọi là 'mỹ nhân tàn tật'." "Cho cô ta một cái lồng sắt, bỏ chút cơm thừa, nàng bị tôi nhốt trên gác mái nuôi như chó vậy."Cả hội trường rộ lên tiếng cười vang....Ký ức đột nhiên dừng lại.Cơ thể Trình Tinh vẫn khô nóng như cũ, nhưng trái tim nàng như bị dội thẳng một gáo nước lạnh giữa trời đông, lạnh thấu tận xương.
Cái màn hình đã phát những cảnh tượng ô nhục ấy đã nhắc nhở cho cô — Khương Từ Nghi đã thấy hết.Địa ngục... bắt đầu từ khoảnh khắc đó.—Trình Tinh cũng không còn để ý được quá nhiều, cô vội vàng nhắm mắt, lưng dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, cố gắng giữ cho mình chút sức lực. Nhẹ nhàng cất lời giải thích với Khương Từ Nghi:
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi..."Nhưng thân thể lại bất ổn cực độ khiến cô chẳng nói trọn vẹn được một câu.Trình Tinh hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài cách thức phòng thân, nhưng mới nghĩ đến cách thứ hai thì nghe được tiếng "Ầm ầm" chói tai.Chiếc xe lăn bằng bạc va chạm mạnh với sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề, khiến cả người cô giật mình.Ngẩng đầu nhìn qua, Trình Tinh thấy được người phụ nữ mặc chiếc áo màu nhạt ngã trên đất, gương mặt trắng nõn khẽ ửng hồng, trong không khí còn phảng phất hương sơn chi xao động lòng người."Tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, trong mắt nàng sự lạnh lẽo vẫn không vơi bớt, xen lẫn vài phần kiên cường sắc bén.Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Trình Tinh đã chết mấy trăm lần.Nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù cho thân thể kiệt quệ, cô vẫn cố gắng bò tới, định đỡ Khương Từ Nghi dậy.Chỉ là càng đến gần, liền càng bị mùi hương trên người nàng hấp dẫn.Cơ thể Trình Tinh trở nên khó chịu, trong người như bị thôi thúc bởi một ngọn lửa ngầm, không ngừng muốn phá vỡ xiềng xích rào cản của lý trí. Càng tới gần Khương Từ Nghi, lại càng khó khống chế chính mình.Giọng nói run rẩy như bị đốt cháy, Trình Tinh chẳng kịp để ý bản thân có bao nhiêu chật vật, đưa tay yếu ớt lên định đỡ Khương Từ Nghi, nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào cánh tay nàng thì trước mắt bỗng lóe lên một ánh sáng bạc.Cổ tay cô lập tức cảm nhận được một vật sắc lạnh, nhọn hoắt đang tiến đến. Âm thanh như hoa nở xé da thịt, rồi lại giống như chỉ là ảo giác của Trình Tinh.Nhưng ở cổ tay cô, đã rơi xuống một giọt máu. Một giọt máu đỏ rơi xuống, loang lổ giữa khoảng không tĩnh mịch."Bang—"Âm thanh vang vọng trong gác mái tĩnh lặng, hòa lẫn với tiếng thở dốc bất ổn của Khương Từ Nghi, như thể nhuốm máu mà trở nên diễm lệ.Trình Tinh nhíu mày, thấp giọng giải thích:
"Tôi chỉ muốn—""Cút." Khương Từ Nghi đem lưỡi dao sắc bén lại ấn sâu thêm vài phần. Trong lòng Trình Tinh có thể cảm giác đó là một vết thương sâu, nhưng tác dụng của thuốc kích tình lại khiến cô gần như không cảm thấy đau đớn.Biểu tình Khương Từ Nghi vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập phòng bị, nhưng thân thể của nàng lại rất khô nóng.Thứ nước mà Trình Tinh cho nàng uống đã hạ thuốc, tất cả chỉ để đêm nay trong buổi tiệc Party kia thưởng thức cảnh nàng chật vật, nhục nhã.Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng Khương Từ Nghi vẫn dính phải. Giờ phút này, toàn thân nàng gào thét đòi hỏi sự hoan lạc thân thể, mà người duy nhất có thể hợp pháp làm chuyện đó với nàng, lại đang ở ngay trước mắt.Nhưng Khương Từ Nghi chán ghét cô.Lúc trước, khi nàng còn chưa gặp tai nạn, lần đầu chạm mặt Trình Tinh, đối phương ngông cuồng ra vào đồn cảnh sát, ngày nào cũng ôm một bó hoa hồng đỏ đứng trước cổng chờ nàng. Dù nàng tăng ca đến khuya, Trình Tinh cũng bám riết không tha, mời đi ăn đêm, rồi đưa nàng về nhà.Cũng có bạn bè từng khuyên nàng, dạng tiểu thư ăn chơi lêu lổng như vậy, suốt ngày bay lượn khắp chốn trụy lạc, sao có thể là người nghiêm túc để gắn bó cả đời?Khương Từ Nghi đã chuẩn bị sẵn, dự định từ chối tình cảm ấy.Lại không ngờ rằng, tai họa bất ngờ ập xuống, làm hai chân nàng tàn tật, mất tư cách được Nhà nước cử đi Kinh Thị, ngày tháng dưỡng thương cũng không còn năng lực giải phẫu thi thể, cứ như vậy thành một người tàn phế.Chỉ có Trình Tinh ngày đêm không rời, bên cạnh chăm sóc nàng. Ngay cả tang lễ của bà ngoại nàng, cũng là Trình Tinh một tay lo liệu.Cuối cùng Khương Từ Nghi mềm lòng, quyết định gả cho Trình Tinh. Không ngờ vừa mới thành hôn đối phương đã lộ nguyên hình.Cô khinh bỉ sự tàn tật của Khương Từ Nghi, còn đem nàng biến thành trò cười như một món đồ chơi.Bị nhốt trên gác mái mười ngày, mỗi ngày trôi qua lòng Khương Từ Nghi ngày càng nguội lạnh.Nếu như trước kia, nàng chỉ muốn ly hôn, cắt đứt mọi liên quan với Trình Tinh.Nhưng đêm nay, nàng bị nhốt trong gác mái lạnh lẽo, nhìn buổi tiệc đang phát sóng trên màn hình, Khương Từ Nghi tận mắt thấy Trình Tinh mỉm cười vẫy tay, nói sẽ đem nàng ra như một con chó bị nhốt trên gác mái, ném cho mọi người lăng nhục, chế giễu.
Cô cũng chẳng thể nào như cánh bướm lả lướt trong vườn hoa, thành thạo vui chơi ở nơi như vậy.Đó là nguyên chủ.Tiếp đó, nguyên chủ càng chơi càng hăng, mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, uống cạn hết một chai rượu lớn lại còn thô lỗ rót đầy ly cho cô gái bên cạnh, hành vi rõ ràng là thô lỗ vậy mà tất cả mọi người lại đồng loạt vỗ tay khen ngợi.Trong tiếng hò reo tán thưởng của đám đông, nguyên chủ càng đắm chìm trong sự tự mãi, cười ngả ngớn cầm micro:
"Các người biết Đại học Giang Cảng chứ ?"Có người hùa theo:
"Làm gì có ai ở đây không biết? Đó chẳng phải ngôi trường danh tiếng nhất Giang Cảng sao?"Lại có kẻ chen vào:
"Khoa Pháp y của trường đó có một đại mỹ nhân. Trước đây tôi còn cố tình đến xem qua, đúng là tuyệt sắc!""Chẳng lẽ chị Trình định vào học ở Giang Cảng à? Chúc mừng nha~"Nguyên chủ đã bắt đầu say, cười đến ánh mắt mơ màng, lại hết sức phấn khích cất giọng Quảng Đông chính gốc để khoe khoang:
"Mỹ nhân ấy... là của tôi."Cả đám xôn xao, cười ầm lên.Nguyên chủ cười cợt đến hăng say, lột phăng áo thun trên người, để lộ chiếc áo lót đen cùng hình xăm dây leo đỏ rực nơi cánh tay, hành động ấy khiến cô càng trở nên phóng đãng:
"Đáng tiếc thay, chân nàng ta đã tàn phế rồi. Chơi cũng chẳng thú vị nữa.""Chị Trình, để bọn em làm chị sung sướng!" Có người hùa theo:
"Đúng đó, đảm bảo chị sảng khoái vô cùng!"Đám người này chay mặn chẳng chút kiêng kỵ, chơi đùa thì chẳng hề e dè dù vẫn còn rất nhiều người xung quanh. Có người vội vàng cởi quần áo, chỉ còn lại nội y.Nguyên chủ lại cất giọng chế nhạo:
"Nhưng các người đâu xinh đẹp bằng nàng. Nàng ta mới là hoa khôi khóa 17 của Giang Cảng. Chờ lát nữa tôi sẽ dắt xuống cho mọi người nhìn xem thế nào gọi là 'mỹ nhân tàn tật'." "Cho cô ta một cái lồng sắt, bỏ chút cơm thừa, nàng bị tôi nhốt trên gác mái nuôi như chó vậy."Cả hội trường rộ lên tiếng cười vang....Ký ức đột nhiên dừng lại.Cơ thể Trình Tinh vẫn khô nóng như cũ, nhưng trái tim nàng như bị dội thẳng một gáo nước lạnh giữa trời đông, lạnh thấu tận xương.
Cái màn hình đã phát những cảnh tượng ô nhục ấy đã nhắc nhở cho cô — Khương Từ Nghi đã thấy hết.Địa ngục... bắt đầu từ khoảnh khắc đó.—Trình Tinh cũng không còn để ý được quá nhiều, cô vội vàng nhắm mắt, lưng dựa vào cửa chậm rãi ngồi xuống, cố gắng giữ cho mình chút sức lực. Nhẹ nhàng cất lời giải thích với Khương Từ Nghi:
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi..."Nhưng thân thể lại bất ổn cực độ khiến cô chẳng nói trọn vẹn được một câu.Trình Tinh hít sâu một hơi, trong đầu nhanh chóng lướt qua vài cách thức phòng thân, nhưng mới nghĩ đến cách thứ hai thì nghe được tiếng "Ầm ầm" chói tai.Chiếc xe lăn bằng bạc va chạm mạnh với sàn nhà phát ra âm thanh nặng nề, khiến cả người cô giật mình.Ngẩng đầu nhìn qua, Trình Tinh thấy được người phụ nữ mặc chiếc áo màu nhạt ngã trên đất, gương mặt trắng nõn khẽ ửng hồng, trong không khí còn phảng phất hương sơn chi xao động lòng người."Tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, trong mắt nàng sự lạnh lẽo vẫn không vơi bớt, xen lẫn vài phần kiên cường sắc bén.Nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại Trình Tinh đã chết mấy trăm lần.Nhưng sự giáo dục từ nhỏ đến lớn khiến cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Dù cho thân thể kiệt quệ, cô vẫn cố gắng bò tới, định đỡ Khương Từ Nghi dậy.Chỉ là càng đến gần, liền càng bị mùi hương trên người nàng hấp dẫn.Cơ thể Trình Tinh trở nên khó chịu, trong người như bị thôi thúc bởi một ngọn lửa ngầm, không ngừng muốn phá vỡ xiềng xích rào cản của lý trí. Càng tới gần Khương Từ Nghi, lại càng khó khống chế chính mình.Giọng nói run rẩy như bị đốt cháy, Trình Tinh chẳng kịp để ý bản thân có bao nhiêu chật vật, đưa tay yếu ớt lên định đỡ Khương Từ Nghi, nhưng ngay khi ngón tay vừa chạm vào cánh tay nàng thì trước mắt bỗng lóe lên một ánh sáng bạc.Cổ tay cô lập tức cảm nhận được một vật sắc lạnh, nhọn hoắt đang tiến đến. Âm thanh như hoa nở xé da thịt, rồi lại giống như chỉ là ảo giác của Trình Tinh.Nhưng ở cổ tay cô, đã rơi xuống một giọt máu. Một giọt máu đỏ rơi xuống, loang lổ giữa khoảng không tĩnh mịch."Bang—"Âm thanh vang vọng trong gác mái tĩnh lặng, hòa lẫn với tiếng thở dốc bất ổn của Khương Từ Nghi, như thể nhuốm máu mà trở nên diễm lệ.Trình Tinh nhíu mày, thấp giọng giải thích:
"Tôi chỉ muốn—""Cút." Khương Từ Nghi đem lưỡi dao sắc bén lại ấn sâu thêm vài phần. Trong lòng Trình Tinh có thể cảm giác đó là một vết thương sâu, nhưng tác dụng của thuốc kích tình lại khiến cô gần như không cảm thấy đau đớn.Biểu tình Khương Từ Nghi vô cùng lạnh lùng, ánh mắt tràn ngập phòng bị, nhưng thân thể của nàng lại rất khô nóng.Thứ nước mà Trình Tinh cho nàng uống đã hạ thuốc, tất cả chỉ để đêm nay trong buổi tiệc Party kia thưởng thức cảnh nàng chật vật, nhục nhã.Ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng Khương Từ Nghi vẫn dính phải. Giờ phút này, toàn thân nàng gào thét đòi hỏi sự hoan lạc thân thể, mà người duy nhất có thể hợp pháp làm chuyện đó với nàng, lại đang ở ngay trước mắt.Nhưng Khương Từ Nghi chán ghét cô.Lúc trước, khi nàng còn chưa gặp tai nạn, lần đầu chạm mặt Trình Tinh, đối phương ngông cuồng ra vào đồn cảnh sát, ngày nào cũng ôm một bó hoa hồng đỏ đứng trước cổng chờ nàng. Dù nàng tăng ca đến khuya, Trình Tinh cũng bám riết không tha, mời đi ăn đêm, rồi đưa nàng về nhà.Cũng có bạn bè từng khuyên nàng, dạng tiểu thư ăn chơi lêu lổng như vậy, suốt ngày bay lượn khắp chốn trụy lạc, sao có thể là người nghiêm túc để gắn bó cả đời?Khương Từ Nghi đã chuẩn bị sẵn, dự định từ chối tình cảm ấy.Lại không ngờ rằng, tai họa bất ngờ ập xuống, làm hai chân nàng tàn tật, mất tư cách được Nhà nước cử đi Kinh Thị, ngày tháng dưỡng thương cũng không còn năng lực giải phẫu thi thể, cứ như vậy thành một người tàn phế.Chỉ có Trình Tinh ngày đêm không rời, bên cạnh chăm sóc nàng. Ngay cả tang lễ của bà ngoại nàng, cũng là Trình Tinh một tay lo liệu.Cuối cùng Khương Từ Nghi mềm lòng, quyết định gả cho Trình Tinh. Không ngờ vừa mới thành hôn đối phương đã lộ nguyên hình.Cô khinh bỉ sự tàn tật của Khương Từ Nghi, còn đem nàng biến thành trò cười như một món đồ chơi.Bị nhốt trên gác mái mười ngày, mỗi ngày trôi qua lòng Khương Từ Nghi ngày càng nguội lạnh.Nếu như trước kia, nàng chỉ muốn ly hôn, cắt đứt mọi liên quan với Trình Tinh.Nhưng đêm nay, nàng bị nhốt trong gác mái lạnh lẽo, nhìn buổi tiệc đang phát sóng trên màn hình, Khương Từ Nghi tận mắt thấy Trình Tinh mỉm cười vẫy tay, nói sẽ đem nàng ra như một con chó bị nhốt trên gác mái, ném cho mọi người lăng nhục, chế giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store