[BHTT][EDIT] Xuân Đình Tuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 112. Anh Hùng Yến
Nhóm quần hùng đồng loạt lùi lại, nhường ra một khoảng trống khoảng chừng mười bước ở giữa các bàn tiệc.
Theo lý, Giang Ninh dùng kiếm,Thẩm Y cũng nên dùng kim châm đối chiến. Ngón tay Thẩm Y vừa mới chạm vào túi, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng Dạ Ly Tước dùng kim châm tự sát ngày hôm đó. Đầu ngón tay nàng run rẩy, cuối cùng buông tay xuống, chọn cách tay không tỉ thí với Giang Ninh.
Lý Bá Lăng thấy bộ dạng kiêu căng của nàng thì trong lòng không vui, cười lạnh: “Đồ nhi này của đại ca thật đúng là to gan.”
Tát Châu mừng rỡ trong lòng, hắn chỉ mong Thẩm Y dùng cách này vả mặt Lý Bá Lăng thật mạnh, nhưng miệng lại nói: “Tiểu đồ trẻ tuổi kiêu ngạo, khó tránh khỏi thất lễ, Bá Lăng lão đệ chắc sẽ không chấp nhặt với nàng ấy chứ.”
Lý Bá Lăng vốn đã không vui, nghe Tát Châu nói vậy càng thêm bực bội, đưa mắt ra hiệu cho Giang Ninh. Chuyện tối nay phải làm được, mà thể diện tự nhiên cũng phải giành lấy.
Giang Ninh nhận được chỉ thị, vốn còn định hạ thủ lưu tình, nay vung trường kiếm, chiêu đầu tiên đã là sát chiêu không chút nể tình.
Lý Tuần suýt nữa không ngồi yên được, Lý Bá Lăng ấn tay hắn xuống, nghiêm giọng nói: “Uống rượu.”
Hắn chỉ đành nhẫn nhịn, theo kế hoạch đã định, nhấc bình rượu lên, lặng lẽ xoay chuyển cơ quan ẩn giấu trên quai bình, giải phóng bột thuốc giấu dưới đáy bình hòa vào trong rượu. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi hai người kia tỉ thí xong là có thể thuận lý thành chương mời Thẩm Y một chén. Dù chỉ là một ngụm nhỏ, Thẩm Y cũng sẽ là mỹ nhân sa lưới, không thể thoát khỏi đêm nay.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cuộc tỉ thí giữa Thẩm Y và Giang Ninh, không ai để ý rằng Lý Tuần lại dám làm hành vi tiểu nhân như vậy ngay trước mặt hai vị chưởng môn công tử.
Nhưng hắn lại bỏ sót Dạ Ly Tước lúc này đang đứng sau lưng Tạ công tử.
Nàng lăn lộn giang hồ nhiều năm, mưu mô quỷ quyệt gì chưa từng thấy qua? Hành động này của Lý Tuần trong mắt nàng chẳng khác nào trò đùa của đứa trẻ ba tuổi.
Thật là không để người ta yên lòng.
Dạ Ly Tước khẽ ho hai tiếng, nhắc nhở Tạ công tử chú ý. Tạ công tử quay đầu nhìn nàng.
Dạ Ly Tước hơi cúi người, ghé sát tai Tạ công tử nói nhỏ vài câu. Sắc mặt Tạ công tử trầm xuống, không nhịn được nhìn Lý Tuần một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Tát Châu chú ý tới hành động của Tạ công tử, cười hỏi: “Điện hạ có chuyện gì sao?”
Tạ công tử giả vờ áy náy đáp: “Vừa rồi thị tỳ của ta nhắc nhở, rượu hôm nay bị pha rượu tầm thường, xem ra quan viên phụ trách yến tiệc tối nay đã kiếm lời túi riêng rồi.”
Triều đình suy yếu nhiều năm, quan viên tham ô cũng không phải chuyện lạ. Chỉ là yến tiệc này tổ chức dưới danh nghĩa hoàng tử mà vẫn dám giở trò như vậy, thật sự không coi Vệ Tạ ra gì.
Tát Châu ra vẻ an ủi: “Chúng ta đều là người giang hồ, không nếm ra được rượu ngon dở, điện hạ không cần để tâm.”
“Chuyện này là đại sự, không thể không xử lý!” Tạ công tử bất ngờ vỗ bàn đứng dậy. Hai người đang tỉ thí giữa sân đã trao đổi hơn mười chiêu, đột nhiên nghe thấy động tĩnh lớn từ phía Tạ công tử, lập tức dừng lại, hướng mắt nhìn về phía hắn.
Tạ công tử cất cao giọng nói: “Hôm nay chư vị đại hiệp tề tựu tại đây, tại hạ hổ thẹn vì không thể dùng rượu tốt nhất đãi khách.” Nói đoạn, hắn nâng ly hướng về quần hùng: “Xin dùng chén rượu này bày tỏ sự hối lỗi.” Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn.
Quần hùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoàng tử đã mời rượu, họ sao có thể không uống? Thế là mọi người đều uống theo một chén.
Tạ công tử nói tiếp: “Người đâu, mang hết rượu tốt nhất trong châu phủ lên đây! Thu hết rượu trong tiệc xuống!”
Lý Tuần và Lý Bá Lăng nghe vậy, nụ cười lập tức cứng đờ trên mặt. Đặc biệt là Lý Tuần, không ngờ Tạ công tử lại nhảy ra phá hỏng chuyện tốt vào lúc này, đã hận lại càng thêm hận.
Chỉ là Tạ công tử là chủ, chủ nhân đã lên tiếng, khách nhân sao có thể phản đối? Thế là Lý Tuần chỉ có thể trơ mắt nhìn đám tỳ nữ đi lên, thu dọn từng bình rượu một.
Sau khi tỳ nữ đã thay hết rượu mới, Tạ công tử lại nâng ly uống cùng mọi người một chén, áy náy nói: “Làm gián đoạn cuộc tỉ thí của hai vị, là tại hạ vô lễ.”
Thẩm Y và Giang Ninh sao có thể so đo với Tạ công tử, liền gật đầu ra hiệu không sao.
“Để tỏ lòng tạ lỗi, ta có miếng ngọc bội Hoàng Long thượng hạng, hôm nay ai thắng, ta sẽ ban vật này cho người đó.” Tạ công tử tháo ngọc bội treo bên hông xuống, đặt lên bàn.
Ngọc bội Hoàng Long này là vật của hoàng gia, giá trị khôn kể. Thẩm Y không quan tâm, nhưng mắt Giang Ninh đã hiện lên tia máu. Miếng ngọc tốt như vậy, hắn nhất định phải có được!
Lý Tuần ho mạnh hai tiếng, người ngoài tưởng hắn đang nhắc nhở Giang Ninh chú ý chừng mực, nhưng Giang Ninh biết đó là thiếu bang chủ đang ra chỉ thị mới. Để đảm bảo đêm nay không xảy ra sơ suất, trong bình rượu có bí mật, mà dưới ống tay áo Giang Ninh cũng có huyền cơ. Nếu Thẩm Y từ chối rượu, thuốc bột giấu dưới tay áo chính là tầng bảo hiểm thứ hai.
Giang Ninh ném cho Lý Tuần một ánh mắt đã hiểu, hắn vung kiếm mở lại trận thế, cười với Thẩm Y: “Thẩm cô nương, đắc tội!”
“Mời.” Lúc nãy Thẩm Y giao chiêu với hắn luôn chỉ thủ không công, mục đích là để nhìn thấu bài bản của hắn. Sau mười mấy chiêu, nàng tự thấy đã nắm được bảy phần trọng điểm. Cuộc tỉ thí này nàng chỉ cầu kết thúc nhanh chóng, không muốn phô trương quá nhiều trước mặt mọi người.
Giang Ninh vung kiếm, một thức “Thương Long Xuất Hải” dời non lấp biển ập tới. Lúc bấy giờ chỉ thấy kiếm ảnh như sóng vỗ dập dềnh, lớp lớp không ngừng, chớp mắt đã bao trùm lấy Thẩm Y.
Ánh mắt Dạ Ly Tước trầm xuống, kiềm chế nỗi lo lắng, nàng nâng cao giọng giả vờ kinh ngạc: “Điện hạ, chiêu này lợi hại quá!” Nàng đã bàn trước với Tạ công tử, hôm nay nếu có tỉ thí, nàng sẽ đóng vai nghi vấn, Tạ công tử đóng vai giải đáp, nhất định phải nói nội dung quan trọng nàng ngộ được cho Thẩm Y nâng cao võ nghệ.
Tạ công tử cười nói: “Chiêu ‘Thương Long Xuất Hải’ này quả thực lợi hại, chỉ tiếc......” Nghe đến câu sau, không chỉ Tát Châu mà ngay cả Lý Bá Lăng cũng vểnh tai chờ đợi lời bình của Tạ công tử.
“Có chút hoa lệ.” Tạ công tử tìm một cách nói không quá chói tai, tiếp tục: “Đã sớm nghe danh bảy thức Thiết Mạch của Tát chưởng môn đại xảo bất công, dùng để phá chiêu này là tốt nhất.”
Tát Châu nghe mà đắc ý, ba chiêu hắn truyền cho Thẩm Y hôm nay chính là vì ý đồ này.
Lời Tạ công tử nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để hai người giữa sân nghe thấy. Thẩm Y di chuyển linh hoạt, nhắm đúng thời cơ, dùng tay làm kiếm, một thức “Băng Tự Quyết” đánh trúng mũi kiếm của Giang Ninh, cậy vào viêm tức thuần hậu trong người, trực tiếp chấn Giang Ninh lùi lại ba bước.
Tát Châu thầm tiếc nuối, Thẩm Y chưa ngộ ra được tinh túy của chiêu này, nếu không đã chấn rơi kiếm của Giang Ninh, thắng ván này rồi.
“A! Tiếc quá!” Dạ Ly Tước cố ý kêu lên kinh ngạc.
Tạ công tử thuận theo lời nàng gật đầu: “Quả thực đáng tiếc, nếu nội kình của Thẩm cô nương vừa rồi mang thế ‘Cách Sơn Đả Ngưu’, đánh trúng hổ khẩu của Giang thiếu hiệp thì kiếm đã rơi rồi.”
Dạ Ly Tước lầm bầm: “Nô tỳ tiếc cho Giang thiếu hiệp, sao điện hạ lại nói là Thẩm cô nương mất cơ hội tốt chứ.”
Sắc mặt Lý Bá Lăng và Lý Tuần trở nên cực kỳ khó coi. Tiểu nha hoàn này rõ ràng là người không hiểu võ, lời Tạ công tử nói không sai, đúng là Thẩm Y đã không nắm bắt được cơ hội.
Tát Châu thì lại khiếp sợ, không ngờ vị Tu La hoàng tử này lại là một thiên tài võ học, chỉ nhìn một chiêu đã ngộ ra tinh túy. Nếu người này không tàn phế đôi chân, hẳn là một hạt mầm luyện võ tốt, đáng tiếc.
Thẩm Y nghe lọt tai, lập tức thông suốt. Hóa ra chiêu “Băng Tự Quyết” có thể đánh trúng cổng viện mà không vỡ, lại làm nát tường viện bên cạnh, chính là dùng kình lực Cách Sơn Đả Ngưu. Nhìn thì đánh bên trái, nhưng uy lực lại ở bên phải.
Chỉ là, kỳ lạ.
Tuy Thẩm Y không thân thiết với Tạ công tử, nhưng cũng biết hắn bình thường không tập võ. Sao hắn lại có kiến giải như vậy, đến mức nói toạc ra tinh túy chỉ trong một câu?
Nhân lúc Giang Ninh bắt đầu lại thế kiếm, Thẩm Y lặng lẽ liếc về phía Tạ công tử. Tầm mắt nàng không dừng lại ở hắn, mà dừng lại ở nha hoàn Tiểu Lê phía sau.
Cảnh tượng này quen thuộc đến lạ, lúc nàng thi đấu tại môn phái, Dạ Ly Tước cũng từng đeo mặt nạ nữ nô, thao thao bất tuyệt trước mặt Tát Châu. Tuy lời lẽ càn rỡ, nhưng lại thực sự giúp nàng chiến thắng.
Một nha hoàn hầu hạ Từ Dương, vừa đến đã có thể hầu hạ thân cận bên Tạ công tử, thật là kỳ quái!
Nàng ấy có phải là yêu nữ kia dịch dung không?
Nghi vấn vừa nảy ra, chợt cảm thấy một luồng kiếm khí ập đến bên tai, nàng vội thu lại tâm thần tiếp tục ứng chiến. Kiếm này của Giang Ninh đâm cực nhanh, không còn theo bài bản gì nữa.
Thân pháp Thẩm Y lanh lẹ, vừa vặn lướt qua vai Giang Ninh. Vai nàng sượt qua ống tay áo dài của hắn, Thẩm Y kinh hãi ngửi thấy một mùi hương lạ xộc vào mũi.
Một đại đệ tử Tứ Hải Bang đường đường chính chính, sao trên người lại có mùi hương giống túi thơm của nữ tử?
Khác thường như vậy, nhất định có chỗ không ổn?
Thẩm Y theo bản năng nín thở, lòng bàn tay tụ lại bảy phần viêm tức, chỉ muốn kết thúc trận chiến thật nhanh.
Giang Ninh đâm hụt, liền lộn người trên không múa ra một hoa kiếm, rồi dùng một thức “Nghịch Lân Phá” chém về phía sau gáy Thẩm Y. Đây là thức có uy lực nhỏ nhất trong 《Hải Long Kiếm Pháp》, nhưng lại là thức nhanh nhất, chú trọng vào sự lôi đình bất ngờ khi rồng bị chạm vào vảy ngược.
Thẩm Y xoạc chân sát đất né tránh, sau đó xoay người đứng bật dậy, tiếp bằng một chiêu “Toái Mẫu Đơn”. Chưởng phong như mang theo luồng nhiệt của ngọn lửa hừng hực, dù đánh vào mũi kiếm cũng khiến nó kêu ong ong.
Giang Ninh né được chưởng thứ nhất, dùng mũi kiếm đỡ chưởng thứ hai, đến chưởng thứ ba đã không thể lùi thêm nữa. Thẩm Y thu lại sáu phần viêm tức, dùng một phần chưởng kình còn lại đánh trúng ngực Giang Ninh, chấn hắn lùi liên tiếp mấy bước. Nếu lưng không đập vào người sư đệ đồng môn, e là hắn đã ngã nhào ra đất, mất sạch mặt mũi.
“Đa tạ.” Thẩm Y cung kính chắp tay bái, tuyên bố kết thúc cuộc tỉ thí.
Dù Giang Ninh không cam lòng, cũng chỉ đành nén giận đáp lễ: “Võ công của Thẩm cô nương tinh diệu, ta thua.” Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “ta”, cốt là để giữ lại chút thể diện cho Tứ Hải Bang.
Lý Bá Lăng kịp thời cười nói: “Tát đại ca, ngươi đã bí mật truyền thụ võ nghệ cho Thẩm Y rồi sao?”
Tát Châu biết hắn đang tìm bậc thang để xuống, lập tức đáp: “Đạo học võ, không tiến ắt lùi. Nàng là Thánh Nữ Thiên Phật Môn chúng ta, tự nhiên phải rèn giũa nhiều hơn. Hôm nay thắng một chút không đáng khen ngợi. Ngày sau, Giang đại đệ tử của Bá Lăng lão đệ nhất định sẽ vượt xa đồ nhi bất tài nhà ta.”
Lý Bá Lăng có bậc thang, cười lớn: “Thiên Phật Môn và Tứ Hải Bang vốn là môn phái huynh đệ, cần gì phân biệt ngươi ta. Từ hôm nay, cứ theo thứ bậc mà gọi, ai là sư huynh, sư tỷ thì gọi sư huynh, sư tỷ cho đúng, nghe rõ chưa?”
“Rõ, chưởng môn công tử.” Đệ tử Tứ Hải Bang đồng thanh đáp.
Tát Châu gật đầu nói, “Các ngươi cũng nghe thấy được?”
Đệ tử Thiên Phật Môn cũng đồng thanh đáp lời.
“Thẩm sư muội, nếu có cơ hội, ta sẽ lại đến thỉnh giáo.” Giang Ninh hẹn ước trước.
Tuy Thẩm Y không muốn dây dưa vào những cuộc tỉ thí vô nghĩa này, nhưng cũng không tiện làm hắn mất mặt, liền đáp: “Giang sư huynh, ta sẽ chờ.” Nói xong, nàng lùi về cạnh sư muội Tề Tiểu Đường.
Tề Tiểu Đường không ngờ võ công sư tỷ dạo này lại tiến bộ thần tốc như vậy, đang định khen ngợi thì thấy sư tỷ mồ hôi đầm đìa, kéo kéo tay áo mình nói nhỏ: “Cùng ta rời khỏi nơi này.”
Mỗi lần vận chuyển viêm tức cơ thể đều nóng lên, vốn không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng vừa rồi vô tình ngửi thấy mùi hương lạ, Thẩm Y luôn sợ trong đó có bẫy. Vì vậy, nàng muốn kéo Tề Tiểu Đường rời tiệc trước, bên cạnh có sư muội cũng dễ bề chăm sóc.
Tề Tiểu Đường tưởng nàng bị nội thương nên không hỏi nhiều, cùng Thẩm Y lấy cớ không chịu được hơi rượu, rời khỏi tiệc.
Lý Tuần nhìn thấy cảnh đó, mừng thầm trong tim. Hắn lấy cớ đi vệ sinh để tạm rời tiệc, hớn hở đi về phía tiểu viện thường ngày của Thẩm Y. Lúc này trọng tâm của thị vệ đều đặt vào việc bảo vệ Tạ công tử, phòng bị bên phía tiểu viện tự nhiên không nghiêm ngặt như ngày thường. Người võ lâm trong tiệc đa phần hào sảng, rượu vào là tiếng nói cao vút. Mượn tiếng ồn ào từ tiệc rượu che đậy, Lý Tuần dễ dàng lẻn vào tiểu viện, đi đến cửa sổ sau của tòa lầu.
Thẩm Y về tới phòng, liền cảm thấy cơ thể nóng ran bất thường.
Dù nàng có mang theo Tỉnh Thần Ngọc bên người, nhưng ngọc này có tác dụng rất kém đối với loại thuốc thúc tình. Thẩm Y vội đi đến bên chậu, vốc nước lạnh hạ nhiệt, ban đầu còn có tác dụng, nhưng dược tính quá mạnh, đốt cháy cơ thể nàng càng lúc càng nóng bỏng.
Tề Tiểu Đường thấy gò má nàng đỏ rực bất thường, cuống quýt la lên: “Sư tỷ uống quá chén rồi, ta đi lấy canh giải rượu ngay, sư tỷ đợi ta nhé!”
“Tiểu Đường, đừng đi......” Ý thức của Thẩm Y hơi tán loạn, nàng muốn ngăn nhưng Tề Tiểu Đường tính tình hấp tấp, lúc này đã chạy ra khỏi cửa, đâu còn nghe thấy tiếng nàng nữa.
Thẩm Y vội vận viêm tức ép độc, hiềm nỗi viêm tức vốn nóng rực, ép độc này chẳng khác nào dùng dao cạo vào xương, đau đớn kịch liệt. Nàng đành phải từ bỏ ép độc, bước nhanh ra đóng chặt cửa phòng.
Giang Ninh dám làm vậy, sợ là không phải vì bản thân hắn. Ở Tứ Hải Bang, Giang Ninh chỉ nghe lệnh phụ tử Lý thị. Thẩm Y nghiến răng, phần lớn là do Lý Tuần làm.
Uổng cho bọn họ tự xưng danh môn chính phái, lại là hạng người hạ lưu như vậy! Nàng tuyệt đối không để hắn đạt được mục đích! Nàng gượng chút lý trí cuối cùng nhào đến bên cửa sổ, định đóng cửa sổ còn sót lại để một mình chịu đựng thuốc tan.
Nào ngờ vừa đến bên cửa sổ, nàng đã thấy Lý Tuần.
Trong mắt Lý Tuần bùng lên ngọn lửa tình mãnh liệt, hắn đã cởi thắt lưng, nghiêm túc nói: “A Y, đừng sợ! Ta thực lòng thích nàng! Chỉ một đêm thôi! Ta nhất định sẽ cưới nàng! Nhất định!” Hắn càng nói càng cuồng nhiệt, lột phăng áo ngoài, định nhảy vào phòng thì bỗng bị thứ gì đó phía sau tóm lấy, kéo ngã ngồi bệt xuống đất.
“Bỉ! Ổi!” Thẩm Y chỉ kịp mắng một câu thì thấy eo bị một viên đá bắn trúng, lập tức tê rần ngã xuống đất.
Lý Tuần định mắng to thì bị người kia bổ trúng sau gáy, lập tức ngất xỉu.
Bóng dáng Tiểu Lê xuất hiện ở cửa sổ, nàng ra hiệu “suỵt” với Thẩm Y, vội vàng nói: “Chuyện này lộ ra, chỉ làm cho hắn có cớ để ép cưới ngươi. Cóc ghẻ to gan dám ăn thịt thiên nga là vì đã tính kỹ điểm này. Chuyện đêm nay thành công thì tốt, mặc dù không thành thì nữ nhi trọng danh tiết, ngươi cũng không thoát khỏi cảnh bị đính hôn.” Lời nàng nói đâm trúng điểm yếu, Thẩm Y chỉ đành nén ý định kêu cứu.
Dạ Ly Tước khẽ cười: “Yên tâm, ta sẽ thay ngươi trút giận.” Dù diện mạo hoàn toàn khác yêu nữ kia, nhưng ánh mắt thì y hệt.
Thẩm Y vốn đang trúng độc, lại nhớ nhung Dạ Ly Tước đã lâu, lúc này lý trí dưới sự thôi thúc của dược tính đã sắp tan biến, ánh mắt nhìn Dạ Ly Tước vừa nóng bỏng vừa dịu dàng, thậm chí mang theo nỗi nhớ thương da diết.
Dạ Ly Tước không dám nhìn Thẩm Y lâu, sợ mình cũng sẽ bị khơi dậy lửa lòng, làm hỏng đại sự. Nàng vội lùi ra, một tay xách cổ áo Lý Tuần, một tay nhặt y phục của hắn rơi dưới đất, nhanh chóng lộn qua tường, ném Lý Tuân xuống một cái giếng.
Lúc bấy giờ tuyết rơi lả tả, nước giếng tuy chưa đóng băng nhưng cũng lạnh thấu xương, cái lạnh nhanh chóng làm Lý Tuần bừng tỉnh.
Hắn há miệng kêu: “Cứu mạng! Người đâu!”
Tiếc thay, đây là hậu viện, lại thêm ở tiền sảnh mọi người đang uống say sưa, có ai chú ý tới hắn rơi ở chỗ này. Nước giếng không sâu, chỉ đến ngực hắn, nhưng vách giếng hai bên trơn tuột, hắn hoàn toàn không có cách nào bám vào để leo lên. Lý Tuần nhanh chóng nhận ra nguy hiểm, càng gào thét khản cổ.
Nếu không vì cần bọn người này kiềm chế sự chú ý của Đông Phương Ly, Dạ Ly Tước tuyệt đối không tha mạng cho hắn. Dĩ nhiên, bài học hôm nay không thể chỉ là để hắn chịu lạnh một hồi là xong.
Dạ Ly Tước đẩy nắp đá trên miệng, che đi hơn nửa miệng giếng, khiến tiếng kêu cứu của hắn bị dập tắt phần lớn. Để hắn lạnh cóng nửa đêm, chỉ là trừng phạt nhẹ để cảnh cáo.
Lòng bàn tay Dạ Ly Tước đặt trên gạch đá miệng giếng, vận hàn tức men theo gạch đá đi xuống. Người luyện võ chịu lạnh nửa đêm, nhất là hạng thiếu niên này, tất nhiên không để lại di chứng gì nặng. Nhưng nếu thêm hàn tức thấu xương từ 《Âm Thực Quyết》 của nàng, e là Lý Tuần không tàn tật thì cũng chẳng khá hơn.
Dám đụng vào nữ nhân của nàng, dù không chết, cũng phải lột một lớp da.
Hàn tức lan xuống nước giếng, ngay lập tức đông nước giếng thành băng, cái lạnh thấu xương ập đến khiến Lý Tuần đau đớn gào lên như heo rừng bị đâm.
Dạ Ly Tước nghe mà sảng khoái, đột ngột vận hàn tức khiến băng vỡ tung. Băng từ phần thân dưới của hắn vỡ ra, mảnh vỡ găm vào người như dao, lẽ ra phải máu chảy đầm đìa ngay lập tức nhưng vì cực lạnh nên máu tạm thời không chảy ra được, Lý Tuần muốn chết cũng không xong.
Dù vậy, cơn đau thấu trời cũng khiến Lý Tuần nhanh chóng hôn mê.
Dạ Ly Tước không muốn ở lại lâu, liền lộn qua tường trở lại chỗ Thẩm Y. Từ lúc nàng vào đã dùng lệnh của Tạ công tử rút hết thị vệ ở tiểu viện. Tề Tiểu Đường ra ngoài chắc chắn sẽ bị người của Lý Tuần tìm cách ngăn cản.
Hiếm khi có cơ hội hai người ở riêng, Dạ Ly Tước tự nhiên phải tranh thủ thời gian cứu chữa cho Thẩm Y.
Thẩm Y lúc này thần trí đã mê muội, khi bàn tay mang hơi lạnh của Dạ Ly Tước chạm vào người, nàng giống như người sắp chết khát giữa sa mạc tìm thấy nguồn nước, bất chấp tất cả dán tới, ôm chặt Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước không còn bóp giọng nói nữa, nhíu mày: “Giang hồ hiểm ác, nơi nào cũng phải đề phòng, nhất là hạng người chính đạo. Nàng thế này, làm sao ta yên tâm được.” Nói thì vậy, nhưng Dạ Ly Tước thực sự càng đau lòng nhiều hơn.
Nàng bế Thẩm Y lên giường, lúc đặt xuống, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Mái tóc Thẩm Y đã bị mồ hôi nóng làm ướt, vài sợi dính trên gò má, đặc biệt là đôi mắt mơ màng mất tiêu điểm kia, lúc này tràn ngập vẻ xuân tình, đâu còn là Thánh Nữ Thiên Phật lạnh lùng khó gần thường ngày.
Y Y như thế này, thực sự khiến lòng người ta rung động.
Dạ Ly Tước vốn thích nàng ấy, thấy nàng ấy như vậy mà nói không động lòng chút nào, thì đều là giả. Nàng cố nén ngọn lửa tình, nhanh chóng cởi y phục nàng ấy ra, mở sang hai bên để tản nhiệt.
Nàng cởi bỏ chiếc quần ướt sũng, lòng bàn tay áp vào đan điền của Thẩm Y. Hàn tức nhập thể, từ từ làm dịu ngọn lửa nóng đang cuồng loạn trong người Thẩm Y.
Để tập trung tinh thần ép độc, Dạ Ly Tước quay mặt đi. Dù hàn tức của 《Âm Thực Quyết》 khiến người nàng luôn lạnh, nhưng lúc này đây, nàng cũng cảm nhận được gò má mình nóng bừng.
Hàn tức men theo kỳ kinh bát mạch của Thẩm Y, từng chút một ép dịch độc ra ngoài theo mồ hôi.
Đôi mắt Thẩm Y bắt đầu có tiêu điểm, xem ra sắp hồi phục thần trí. Dạ Ly Tước đang lúc ép độc then chốt nhất, tạm thời không để ý đến nàng ấy. Nếu khóa huyệt rồi mới ép độc sẽ khiến độc đọng lại ở chỗ khóa. Dạ Ly Tước nghĩ Thẩm Y sẽ không tỉnh nhanh vậy, nhưng nội công Thẩm Y hiện giờ sung mãn, tốc độ tỉnh lại đã vượt xa tầm kiểm soát của nàng.
Khi giọt độc cuối cùng được ép ra khỏi cơ thể, Thẩm Y nằm dưới bỗng nhiên lật người, ôm lấy Dạ Ly Tước ép nàng xuống. Thẩm Y vừa thẹn vừa giận, nhìn khuôn mặt của Tiểu Lê, gặng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Dạ Ly Tước không ngờ khoảnh khắc này đến nhanh vậy, vốn định cưỡng ép thu hồi hàn tức, thoát ra khỏi người Thẩm Y rồi bỏ trốn. Nào ngờ Thẩm Y lại dùng viêm tức làm dẫn, kéo hàn tức không ngừng vận chuyển chu thiên trong cơ thể. Lúc này nếu cưỡng ép thu hồi hàn tức sẽ khiến cả hai cùng trọng thương.
Thẩm Y đánh cược vào sự không nỡ của nàng, vì không nỡ, đáp án kia liền rõ ràng.
“Nô tỳ không biết......” Dạ Ly Tước mạnh miệng.
Mắt Thẩm Y nhanh chóng ướt đẫm, nàng không nể tình vạch trần: “Không biết? 《Âm Thực Quyết》 trong người ngươi là ai dạy? Ngươi từng nói, một khi song tu kết khế, đổi người không dễ, ngươi dám nói ngươi không phải Dạ Ly Tước!” Trong lúc nói, nước mắt nàng cuối cùng cũng trào ra, rơi trên mặt Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời quên cả phản bác.
Thẩm Y mạnh bạo xé mở cổ áo người kia, khi nhìn thấy vết kim châm ở ngực trái, nàng đã khẳng định được suy đoán của mình: “Ngươi còn định giả chết đến bao giờ? Ngươi rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì?” Thấy bàn tay Dạ Ly Tước chạm lên mặt mình, Thẩm Y gạt phắt ra, nức nở chất vấn: “Đừng chạm vào ta!”
“Y Y.” Tiếng gọi dịu dàng quen thuộc xuyên thấu màng nhĩ, người Thẩm Y đột nhiên run lên.
Dạ Ly Tước cuối cùng cũng nâng lấy đôi má nàng: “Đều là...... ảo giác thôi......” Tiếng nàng ấy vừa dứt, Thẩm Y kinh hãi nhận ra điều không ổn, một luồng hàn tức của Dạ Ly Tước đánh trúng hôn huyệt sau tai nàng, nàng lập tức tối sầm hai mắt, ngã vào lòng Dạ Ly Tước.
Dạ Ly Tước siết chặt vòng tay, chậm rãi dừng việc vận chuyển hàn tức. Đợi nội tức trong người cả hai bình lặng lại, Dạ Ly Tước nhẹ nhàng cắn một cái vào vành tai Thẩm Y, bất lực nói: “Vẫn không chịu nhớ kỹ.” Nàng lật người ép Thẩm Y xuống, âu yếm vuốt ve tóc mai nàng ấy, không nhịn được hôn mạnh một cái.
Dạ Ly Tước cuối cùng cũng kiềm chế đứng dậy, dùng khăn lau sạch mồ hôi trên người Thẩm Y, lấy xiêm y sạch thay cho nàng, bế nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận.
Đêm nay làm nàng kinh động, thực sự là bất đắc dĩ.
Y Y xác thật trưởng thành không ít, nhưng nói về chuyện giấu giếm, vẫn còn cần rèn luyện thêm một thời gian nữa. Nếu để Y Y biết Liên Trang chính là a tỷ, không biết nàng sẽ tự trách đến mức nào. Sắp tới họ phải đại chiến với Thương Minh Giáo, nếu Đông Phương Ly mang Liên Trang ra làm to chuyện, Y Y sẽ có điểm yếu rơi vào tay nàng ta. Cảm giác bị người ta bài bố không hề dễ chịu, ít nhất trước khi cứu được Liên tỷ tỷ, Dạ Ly Tước tuyệt đối không thể nhận.
Mở cửa rời đi, Dạ Ly Tước không đi xa, chỉ lặng lẽ canh giữ trong bóng tối.
Hôn huyệt nửa canh giờ sau tự giải, đợi Thẩm Y thực sự tỉnh lại, nàng mới có thể thực sự yên tâm rời đi.
Tuyết bay như bông trên hiên nhà, cuộn tròn rơi xuống sân trống. Ánh đèn hắt lên lưng Dạ Ly Tước, nàng lặng lẽ nhìn bóng nến trong phòng Y Y, chỉ mong ngày nàng và nàng ấy nhận nhau có thể đến sớm hơn một chút.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Y uể oải tỉnh lại, làm gì còn bóng dáng Dạ Ly Tước nào nữa? Nàng tung chăn, lấy chiếc áo choàng khoác lên người, vội vã đuổi ra ngoài phòng.
Hoa tuyết bay lượn, xào xạc rơi.
Nàng nén lại ý định gọi tên yêu nữ kia, cái lạnh hiện hữu khắp nơi, nàng mờ mịt ôm gối ngồi thụp xuống, một tay chống đầu nhớ lại tất cả chuyện xảy ra đêm nay.
Thực sự...... chỉ là ảo giác do thuốc tạo ra sao?
Rõ ràng có người giúp nàng thay xiêm y sạch, rõ ràng có người giúp nàng điều hòa viêm tức hỗn loạn, rõ ràng mọi thứ đều tuyên cáo dấu vết yêu nữ kia từng tới, rõ ràng......
Nàng chạm lên môi mình, hơi thở quen thuộc như ẩn như hiện.
“Dạ Ly Tước.” Nàng nghiến răng khẽ gọi tên nàng ấy, thầm hạ quyết tâm, lần sau nàng ấy còn dám xuất hiện, nàng nhất định khiến nàng ấy không thể chạy đi đâu được nữa!
Dạ Ly Tước thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười quay người lặng lẽ rời đi.
Câu “hẹn gặp lại” mà không ai nói ra lời, vô tình trở thành một chấp niệm trong tim đối phương.
_____
Chú giải
Đại xảo bất công: sự khéo léo tột bậc lại trông giống như vụng về, thô kệch.
Cách sơn đả ngưu: đánh trúng vật thể phía sau dù cách một vật chắn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store