ZingTruyen.Store

[BHTT][Edit] Xin Lỗi, Mở Nhầm Cửa Rồi! - Đồ Sinh

Chương 1: Thợ khóa

Zyy___

*Lưu ý: Đơn vị tính trong truyện là tiền tệ

----------

Chắc hẳn mọi người đều biết tôi không có công việc, ở nhà rất lâu rồi, còn lâu đến mức nào? Hiện tại bà Vương lầu dưới dạy cháu trai hai tuổi của mình sẽ tổng kết lại tôi, "Nếu con không nghe lời, sau này tính tình sẽ giống mắt kính ở lầu bốn đó — chơi bời lêu lổng! Không biết phát triển!"

Đúng, mắt kính là biệt danh bên ngoài của tôi.

Lần đầu tiên đứng ở bậc thang nghe bác gái nói vậy, tôi tức giận ba ngày không xuống lầu, nhưng sau đó tôi vẫn thỏa hiệp, không còn cách nào, người không có công việc như tôi đã lâu không có thu nhập, nếu không xuống lầu kiếm thêm thu nhập có thể tôi sẽ chết đói trên lầu mất.

Mặc dù tôi không muốn nói, nhưng thật ra tôi là người có kỹ thuật, không phải kỹ thuật kia, mà là kỹ thuật mở khóa.

Chắc mọi người đã nghe qua Lam Tường* nhỉ? Tôi chính là tốt nghiệp ở đó, đúng vậy, học lái máy xúc. Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc, quảng cáo trên tivi không phải nói những người tốt nghiệp ở Lam Tường sẽ có công việc sao? Tại sao tôi lại thất nghiệp?

*Một trường cao đẳng nghề và kỹ thuật ở Sơn Đông, Trung Quốc

Tôi đây không gọi là thất nghiệp, là tôi chủ động từ chức.

Bởi vì trên công trường có một nhân viên thi công nhân lúc tôi đi vệ sinh lén chụp ảnh tôi, bị tôi bắt được, mọi người khuyên tôi bỏ đi, quản đốc cũng khuyên tôi bỏ đi, dù sao đó cũng là nhân viên thi công, trực tiếp quyết định công việc của chúng tôi có được thông qua hay không. Nhưng không một ai trong họ không nghĩ một cô gái như tôi bị chụp lén thì ủy khuất biết chừng nào.

"Sao cô có thể đối nghịch với nhân viên thi công chứ? Hơn nữa, chỉ chụp vài tấm hình của cô thôi mà? Có mất miếng thịt nào đâu, bỏ đi." Nhân viên thi công nói.

Tôi nhìn nhân viên thi công cười đắc ý, bình tĩnh.

Quả thực nên bỏ đi.

Thế là tôi khởi động máy xúc đào ký túc xá của nhân viên thi công, dọa đến hắn quỳ gối trên đất cầu xin tha thứ, sướng thì có sướng, nhưng cũng vì vậy mà tôi bồi thường hơn hai triệu (≈7,392,215,068) — chỉ có một cái lán ký túc xá thôi, vậy mà mắc hơn cả máy xúc.

Tôi từ chức, cũng không có công trường nào muốn tôi nữa.

Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chủ yếu là hai triệu đó còn chưa trả xong, tôi thoáng bình tĩnh, thế là quyết định làm lại việc cũ: mở khóa.

Nói ra chắc mọi người không tin, ông nội của ông nội tôi là thợ khóa, đến thế hệ này của tôi, thế nào cũng tính là nghề gia truyền ấy chứ?

Vì tôi đánh chiêu này ra, in hai trăm tờ quảng cáo, phố lớn ngõ nhỏ ở nhà đều dán lên, qua hai mươi bốn ngày... tôi vẫn chưa khai trương.

Tôi hỏi cha làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bây giờ không có ai bị mất chìa khóa à?

"Thật ra bây giờ ấy, rất nhiều nhà dùng khóa thông minh, không dùng chìa nữa."

Tôi: "..."

Internet hại chết người mà!!!

Ngày thứ ba mươi bảy cuối cùng cũng sống rồi, người gọi điện là nam, nói khóa nhà anh ta không mở được, tôi nghe giọng nói liền đoán đó là một soái ca, lập tức thu dọn đồ đạc cưỡi con xe máy điện của mình qua đó.

Chỗ đó cũng rất gần, ở ngay khu dân cư nhỏ cao cấp cách chỗ tôi thuê sáu cây.

Khu dân cư nhỏ cao cấp cũng là cao cấp, trong phòng dài hơn một đoạn, thất thất bát bát, cong cong quẹo quẹo, đầu muốn choáng, tôi đi một vòng lớn mới tới được chỗ kim chủ của mình.

Vừa gặp mặt quả nhiên là một đại soái ca, lịch sự, mặc âu phục, chân dài thẳng tắp.

Soái ca nói anh ta không mở cửa nhà ra được, tôi kiểm tra căn cước của anh ta một lúc, căn cước rất đẹp trai, "Theo quy củ phải đưa giấy tờ bất động sản."

Soái ca ngơ ngác, "Nhưng giấy tờ bất động sản đều ở trong nhà, căn nhà này tôi vừa sửa sang không lâu liền đi công tác, cái này đi đâu tìm cho cô bây giờ."

Tôi suy nghĩ một chút, soái ca đẹp trai, lại có tiền, không gạt mình đâu, dù sao sau khi mở cửa mình cũng giám sát, không đưa giấy tờ bất động sản mình liền báo cảnh sát.

Thế là tôi đồng ý.

Soái ca liên tục cảm ơn tôi, tôi đỏ mặt, phất tay, "Chuyện nhỏ!"

Thuần thục lấy đồ nghề ra, "Tổng cộng hết 360 tệ, Wexin* hay Zhifubao*?"

*Cả hai đều là ứng dụng thanh toán ở Trung Quốc

Soái ca còn chưa kịp trả lời tôi, bỗng nhiên phía sau có vài bảo vệ 'a' một tiếng bổ nhào tới.

Tôi: "??????"

Soái ca: "??????"

Sau đó hai chúng tôi vào cục cảnh sát.

Tôi: "??????"

Soái ca: "??????"

Cảnh sát nói hai chúng tôi đột nhập trộm cắp, cộng thêm cạy khóa cửa, phải phạt.

Tôi ngơ người, "Nhưng tôi là thợ khóa mà, tôi không trộm đồ."

Soái ca cũng ngơ ra, "Tôi tìm người mở khóa nhà mình sao cũng phạm tội vậy?"

Cảnh sát hỏi nhà anh ta tòa nào căn nào.

Soái ca: "Tòa 27 nhà số 2."

Cảnh sát lạnh lùng nói, "Anh mở tòa 22 nhà số 2."

Lần này soái ca càng ngơ ngác hơn.

Tôi có nỗi khổ không nói được, một lòng muốn tự vẫn.

Ngây người ở cục cảnh sát hai tiếng, ngay lúc tôi cho rằng mình ngồi chắc trong cục thì có người tới cứu tôi.

Là chủ tòa nhà 22 nhà số 2, một người phụ nữ mặc đồ tây cấm dục giả làm bá đạo tổng tài, bá đạo thì bá đạo, nhưng tiếc là quá thấp, đi giày cao gót cũng không cao hơn tôi, đoán chừng cao lắm cũng 1m55.

Nữ tổng tài thật sự là tổng tài, cô ấy không chỉ đến một mình, còn có người bên bất động sản, xác nhận soái ca thật sự là chủ của khu dân cư, nhưng tiếc là nhớ sai số nhà — cho nên anh ta tuyệt đối không chỉ có một căn nhà này, tôi thầm nghĩ.

"Cô," ra khỏi cục cảnh sát, nữ tổng tài đứng ở cửa gọi tôi, "Xin lỗi tôi."

Trong lòng tôi nghĩ tôi làm gì mà phải xin lỗi cô, cô có bệnh hả, thói quen làm tổng tài hả?

"Không xin lỗi."

Nữ tổng tài tức giận, "Cửa nhà tôi hư rồi."

Nghe xong câu này tôi liền tức giận, "Cô lừa tôi đúng không?! Kỹ thuật mở cửa của tôi rất tốt! Nhiều năm như vậy chưa từng làm hư cửa bao giờ!"

Cô ấy cười lạnh: "Lúc trước không phải cô lái máy xúc sao?"

Tôi: "??????"

Tôi bối rối, cô ấy lại nói, "Công trường lúc trước cô làm việc, là nhà tôi."

Không nói còn đỡ, nói xong tôi liền lên cơn, mẹ nó, phá cái lán ký túc xá mà bắt tôi đền hai triệu, lừa tôi hả?!

"Có phải cô muốn trả tiền không?"

"Liên quan gì tới cô!" Tôi khó chịu.

"Tới nhà tôi làm bảo mẫu, một tháng ba mươi ngàn."

Con mẹ nó tôi là một thợ khóa, dù không phải thợ khóa cũng là sư phụ lái máy xúc, làm bảo mẫu? — Nằm mơ đi! 

Thế là bảy giờ rưỡi sáng hôm sau tôi xuất hiện ở cửa nhà cô ấy, vừa mở cửa ra, tôi nở nụ cười nói, "Chào tiểu thư, tôi là bảo mẫu mới đến."

Vì ba mươi ngàn này, tôi còn cố ý mua đồng phục của công nhân vệ sinh mặc vào — bảo mẫu không phải làm vệ sinh sao?

"Cô gọi ai là 'tiểu thư'*?" Cô ấy mặt lạnh hỏi tôi, "Cô mặc cái này tới đây quét đường hả?"

*Ở Trung Quốc từ 'tiểu thư' ngoài xưng hô các cô gái trẻ tuổi ra còn có nghĩa tiêu cực khác là gái ngành:))

Mười tổng tài thì tám người xấu, còn một người đặc biệt xấu, cô ấy chính là người đặc biệt xấu xa đó.

Xấu đến mức tôi mặc quần áo gì cũng quản tôi, nhưng cô ấy là kim chủ, thế là tôi thay đồ — đồ của cô ấy, vì là ngày đầu tiên đi làm, tôi làm gì có sẵn quần áo ở nhà cô ấy chứ.

"Cũng ra dáng người đó." Cô ấy nhìn tôi mặc đồ âu của cô ấy hài lòng nói.

Tôi không lộ vẻ gì, có lẽ thiết lập của tổng tài đều như vậy, trong tủ quần áo trừ âu phục toàn là sơ mi, tôi còn tưởng rằng mình có thể may mắn được mặc váy dạ hội xuyên thấu đăng ten* cơ.

*Dải ren dùng làm đường viền trang trí

"Em nằm mơ." Sau nửa năm làm bảo mẫu tại nhà chị ấy, quan hệ của chúng tôi đã tốt hơn nhiều. Nhắc lại suy nghĩ trong lòng của tôi lần đầu thay đồ tại nhà chị ấy, chị ấy đã phán tôi như vậy.

Tôi: "..."

Không thể mơ mộng sao!!!

Không thể, cho nên tôi chỉ có thể làm tốt việc của mình, làm một bảo mẫu thật tốt, nấu cơm, giặt đồ, quét dọn vệ sinh, hát cho chị ấy, cùng chị ấy vận động... tôi thấy chị ấy không coi tôi như bảo mẫu, chị ấy coi tôi như gia súc vậy.

"Đây là phúc khí của em." Nguyên đán ở nhà, chị ấy mời tôi ăn bít tết uống rượu vang, tất nhiên là gọi đồ ăn ở nhà hàng tây về, có tiền thật tốt.

"Ồ." Về sau tôi càng ngày càng giống chị ấy, ít lời nhưng sắc sảo.

"Rượu ngon không?" Chị ấy hỏi tôi.

"Ừm."

"Bít tết?"

"Ừm."

"Chị?"

"..." Tôi nhìn chị ấy, hừ lạnh, "Chủ nghĩa tư bản cực kì độc ác."

Chị ấy tức giận, thế là đêm đó rót rất nhiều rượu cho tôi, chuốc cho tôi say không biết trời trăng gì, đêm đó tôi còn mơ một giấc mơ hơi sắc màu.

Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại tôi phát hiện mình đang khỏa thân nằm trên giường, chị ấy cũng vậy.

"..."

Không cần hỏi, thủ đoạn nham hiểm của kẻ có tiền!

Tôi cho chị ấy một bạt tay, mắng chị ấy, "Chị tưởng có chút tiền bẩn đó thì ngon lắm sao!"

Chị ấy bị tôi đánh thức, đôi mắt lạnh như băng cầm điện thoại, mở khóa, cho tôi xem một đoạn video:

Trong video, mặt tôi ửng hồng, thoát y từ phòng khách đến phòng ngủ, vừa nhảy vừa hát, "Đến đây, vui vẻ đi."

Cực kỳ cay mắt.

... Chắc là tôi bị nhân cách phân liệt rồi.

Xem xong video, chị ấy khoanh tay ngồi trên giường lạnh lùng nhìn tôi, "Có chút tiền bẩn thì ngon?"

Tôi cúi đầu hối hận nói, "Ngon."

Chị ấy: "..."

Dừng một chút, chị ấy hỏi, "Ai ngon?"

Tôi thành tâm trả lời, "Chị ngon."

"..."

Chị ấy nửa ngày không nói chuyện, tôi hơi sợ, ngẩng đầu một cái liền thấy ánh mắt của chị ấy nhìn tôi không rời.

Tôi: "..."

"Em có gì muốn nói không?"

Tôi nhìn chị ấy khỏa thân, rồi lại nhìn bản thân đang khỏa thân, rồi nhìn điện thoại trên giường, nhớ tới bản thân vui vẻ trong đó, hồi lâu, tôi hỏi chị ấy, "Hay là... vui vẻ thêm lần nữa?"

Tôi còn cho rằng chị ấy sẽ mắng tôi không biết xấu hổ, kết quả không ngờ chị ấy vậy mà cười lạnh với tôi một tiếng, "Được thôi."

"..."




Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store