ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Xin Khước Từ Chuyện Nhân Gian - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 43. Ôm cây

changan9602

Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, hai vị đạo sĩ một trước một sau đi tới trước phủ Hoài Thanh hầu.

“Sư phụ, là nơi này!” Ngộ Hòe chống gậy gỗ, khập khiễng đi đến trước hai bước, chỉ vào trong phủ Hoài Thanh hầu, “Bên trong thực sự có yêu quái! Nhưng hầu gia lại không tin, còn sai người đánh què đồ nhi!”

Đạo sĩ đi sau đội nón cói, lúc này cởi nón cói xuống, hoá ra là một thiếu nữ còn thanh xuân, tuổi tác ước chừng khoảng mười tám, nhưng đã là người theo đạo tu hành trăm năm, chính là đại trưởng lão Huyền Doãn của Huyền Ninh Tông.

Bộ đạo bào màu đen của nàng phất phới trong gió, chỉ thấy nàng đi thẳng đến cổng lớn hầu phủ. Giữa đường vệ sĩ muốn ngăn cản, còn chưa chạm vào nàng, đã bị một luồng kình lực đẩy lui ba bước.

“Kẻ tự tiện xông vào hầu phủ, giết ngay tại chỗ!” Vệ sĩ cảnh cáo, đã rút bội kiếm ra sẵn.

Huyền Doãn nhàn nhạt nói: “Nơi đây có yêu nghiệt, ta diệt xong sẽ rời đi, tuyệt đối không quấy nhiễu người khác.” Khi nói chuyện, chẳng màng nơi này là phủ đệ nhân gian, chỉ nhẹ nhàng vung tay áo, cổng lớn hầu phủ đóng chặt liền ầm ầm mở rộng.

Ngộ Hòe không dám lưu lại, sợ bị đám vệ sĩ đánh mềm như quả hồng, cho nên cố hết sức chống gậy đuổi theo. Ỷ vào khí kình hộ thể của Huyền Doãn, những vệ sĩ này căn bản không đến gần được, cho dù là tên bay loạn xạ, cũng không bắn thủng được lớp khí kình hộ thể.

Động tĩnh trước cổng hầu phủ làm Hoài Thanh hầu tỉnh ngủ, ba vị công tử đều bị hắn an bài ra ngoài, chờ nhận được tiền đồ xán lạn, sau khi nghe thấy động tĩnh, hắn cho rằng hung đồ muốn đột nhập vào hầu phủ, liền rút kiếm xông ra ngoài.

“Làm càn!” Hoài Thanh hầu lớn tiếng quát.

Huyền Doãn dừng chân, con ngươi không chút gợn sóng nhìn về phía hắn, nghiêm mặt nói: “Hầu gia đừng tức giận, nếu không muốn sau này gia trạch không yên ổn, thì đừng làm những việc cản trở vô ích này.”

Hoài Thanh hầu tức giận nói: “Ngươi có ý gì!”

“Chờ yêu nghiệt này tu thành, trên dưới hầu phủ các ngươi, không một ai có thể sống.” Ngữ khí của Huyền Doãn lạnh nhạt, nhưng chính cái ngữ khí này càng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Hoài Thanh hầu thấy đạo cô không có ý phản kích, đao thương của vệ sĩ khó đến gần, không bằng thừa dịp nàng ta chưa trở mặt, làm không khí hòa hoãn một chút trước.

“Dừng tay.” Hoài Thanh hầu giơ tay ra hiệu nhóm vệ sĩ dừng lại.

Đám vệ sĩ nghe lệnh, đồng loạt lui đến bên cạnh Hoài Thanh hầu, cầm khiên bảo vệ chủ tử.

Huyền Doãn cũng không muốn dây dưa thêm với bọn họ, sau khi gật đầu cảm tạ, lần theo ngọn nguồn của yêu khí, đi đến hậu viện của nữ quyến.

“Hầu gia đừng trách, sư phụ ta là người ngoài thế tục, nhiều năm rồi không gặp người khác.” Ngộ Hòe vội vàng giải thích một câu, rồi lại đuổi theo Huyền Doãn.

Hoài Thanh hầu không nhận ra đạo cô kia, nhưng nhận ra tiểu đạo sĩ này, đúng là gã thuật sĩ giang hồ một tháng trước bị hắn hạ lệnh đánh gãy chân đuổi ra ngoài. Không nghĩ tới người này vậy mà còn dám trở về, thậm chí còn mang theo một kẻ lợi hại giúp đỡ!

Nếu có thể bắt lấy Huyền Doãn, Hoài Thanh hầu quyết không nhịn cơn giận này, nhưng bản lĩnh của đạo cô kia đã vượt qua phạm vi bọn họ có thể kiểm soát, có cái gọi là việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, lúc này nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, bớt sinh chuyện thì tốt hơn.

“Theo sau, đừng để bọn họ làm phụ nhân bị thương.” Hoài Thanh hầu hạ lệnh cho vệ sĩ, “Nếu có tình huống, lập tức tới báo!”

Vệ sĩ nhận lệnh, đi theo Huyền Doãn.
Huyền Doãn không thích ở gần người khác, lúc này chỉ cần đám vệ sĩ đến gần nàng trong vòng ba bước, liền bị khí kình hộ thể đánh lui mấy bước.

Mỗi tên vệ sĩ đều kinh hãi, đây nào phải là người, nếu không phải là yêu ma, thì chính là thượng tiên thật sự.

“Đạo trưởng, đó là viện của tam thiếu phu nhân nhà chúng ta!” Vệ sĩ thấy đầu ngón tay Huyền Doãn sáng lên một ngọn lửa, cho rằng nàng muốn phóng hỏa đốt viện, vội vàng khuyên nhủ, “Mấy ngày nay thân thể tam thiếu phu nhân không khoẻ, nếu đạo trưởng thật sự muốn phóng hỏa, xin cho chúng ta đỡ tam thiếu phu nhân ra ngoài.”

“Thân thể nàng ta mà khoẻ thì mới là chuyện kỳ quái.” Huyền Doãn căn bản không nghe vệ sĩ khuyên can, lúc đẩy cửa viện ra, đầu ngón tay mang theo ngọn lửa chỉ lên trời, thoáng chốc tia lửa bắn khắp nơi, thiêu sạch yêu khí còn sót lại trong viện.

Đám vệ sĩ nhìn đến ngây người, không nghĩ tới trong viện tam thiếu phu nhân lại có yêu khí nồng nặc như vậy.

“Chân cẳng của ngươi không tiện, ở lại nơi này.” Huyền Doãn phân phó Ngộ Hòe.

Ngộ Hòe sợ bị đám vệ sĩ đối phó, lắc đầu nói: “Ta muốn đi theo sư phụ!”

“Bọn họ không dám làm gì ngươi đâu.” Tuy Huyền Doãn nói cho Ngộ Hòe nghe, ánh mắt lại như dao nhỏ quét ngang đám vệ sĩ đi theo phía sau một cái, “Hôm nay kẻ nào còn dám động vào ngươi một chút, ta nhất định sẽ không bỏ qua!”

Ngộ Hòe nghe được cảm động, nói: “Ôi, đa tạ sư phụ.”

“Không ai được tiến vào, tránh cho yêu nghiệt kia làm các ngươi bị thương.” Huyền Doãn để lại những lời này, liền một mình đi vào tiểu viện.

Tiểu Dung nghe thấy động tĩnh chỉ dám mở ra nửa cánh cửa, thấy một vị đạo cô mặc đạo bào đen đi về phía này, theo bản năng đóng chặt cửa phòng, dùng lưng chặn cánh cửa, thầm nghĩ: “Không ổn! Yêu quái kia mới đi nửa ngày, sao đạo cô đã tới rồi, chẳng may nhầm đại tiểu thư là yêu quái, chém một đao, vậy mọi chuyện thật sự kết thúc rồi!”

Linh quang trên mi tâm Huyền Doãn loé lên, nàng mở thiên linh mục nhìn thấu tất cả sau cánh cửa.

Yêu nghiệt không có bên trong, lại để lại một phàm nhân hơi thở thoi thóp. Nàng cẩn thận xem kỹ Thẩm Yến Uyển, nhìn thấy vỏ trứng bao lấy nàng ấy, liền biết yêu nghiệt kia đã dùng yêu thuật bẩm sinh.

“Thì ra là tước yêu.” Huyền Doãn hiểu rõ, cũng không có mạnh mẽ xông vào, chỉ xoay người nhìn sắc trời bên ngoài, bấm tay tính toán.

Tiểu Dung nghe thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, nhịn không được hé cửa ra một chút, nhìn lén gian ngoài —— đạo cô với y phục đen tuyền, dáng người mảnh khảnh, đặc biệt là hình Thái Cực Bát Quái trên lưng nàng ấy, lúc này trong mắt Tiểu Dung hình như nó đang chậm rãi xoay tròn.

Huyền Doãn đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn bắt được Tiểu Dung, Tiểu Sung sợ tới mức lại lần nữa đóng sầm cửa phòng.

“Nô tỳ cái gì cũng không biết!”

“Tính mạng của tiểu thư nhà ngươi đang dần tắt, ngươi còn không nói thật.” Huyền Doãn lạnh giọng nhắc nhở, “Tiểu thư nhà ngươi vốn không nên chịu kiếp nạn này, vô duyên vô cớ thiệt hại dương thọ, rốt cuộc là ai hại tiểu thư nhà ngươi, bần đạo tin tưởng ngươi rõ ràng hơn ta.”

Nghe thấy những lời này, Tiểu Dung sao còn gắng gượng được, lập tức mở cửa ra ngoài, bùm một cái quỳ gối trước mặt Huyền Doãn, dập đầu nói: “Cầu xin đạo trưởng cứu đại tiểu thư nhà ta!”

Huyền Doãn không đi vào, nhàn nhạt nói: “Dương thọ của nàng đã tổn hại, bần đạo cũng không bù đắp được.”

Tiểu Dung hoàn toàn luống cuống, bất lực hỏi: “Vậy đại tiểu thư nhà ta phải làm sao bây giờ!”

“Tước yêu kia dùng yêu thuật bẩm sinh che chở hồn phách cùng nguyên khí cho đại tiểu thư nhà ngươi, không chết ngay được.” Huyền Doãn bình tĩnh nói, “Ngươi chỉ cần nói cho ta, tước yêu kia đã đi nơi nào?” Nàng vì trừ yêu mà đến, đêm nay nhất định phải đánh chết yêu nghiệt này trước mặt Hoài Thanh hầu, chứng minh thanh danh của Huyền Ninh Tông. Còn về phần Thẩm Yến Uyển có thể sống hay không, nàng không quản được nhiều như vậy.

Tiểu Dung nghĩ nghĩ, chần chờ có nên nói hết cho đạo cô này không.

“Chuyện tới nước này, ngươi còn giúp yêu nghiệt kia?” Huyền Doãn nghiêm giọng chất vấn.

Tiểu Dung vội vàng giải thích: “Nô tỳ từ trước đến nay rất ghét yêu quái kia! Đạo trưởng đừng nói vậy! Chỉ là…… Chỉ là đại tiểu thư bệnh thành như vậy…… Yêu quái kia nói…… nói sẽ tìm được tiên thảo cứu sống đại tiểu thư……”

Ánh mắt Huyền Doãn hơi trầm xuống, cười lạnh: “Phàm nhân cũng khó có được tiên thảo, chỉ bằng một con tước yêu như nàng ta, cũng vọng tưởng hái tiên thảo! Chuyện ma quỷ lừa gạt như vậy, ngươi cũng tin?”

“Ta……”

“Nói, nàng ta đi bao lâu, đi hướng nào?”

Lòng Tiểu Dung đã rối ren, hoảng loạn đáp: “Nô tỳ cũng không biết…… Nàng…… Nàng nói xong liền biến mất……  Nói là…… Nói…… Trong vòng ba ngày nhất định trở về!”

“Ba ngày?” Huyền Doãn cảm thấy tiểu yêu này thật sự ngông cuồng, với năng lực của nàng ta, ba ngày chỉ sợ ngay cả tiên môn cũng không xông vào được.

Ngộ Hòe sau một lúc lâu không nghe thấy bên trong có động tĩnh, thăm dò nhìn vào trong viện, nhìn thấy sư phụ còn nói chuyện với nha hoàn kia, không khỏi giương giọng hỏi: “Sư phụ, yêu quái đâu?”

Ngộ Hòe thật ra đã nhắc nhở nàng, yêu quái không ở đây, hôm nay màn diễn này không thể diễn tiếp nữa. Nàng tính toán một chút, nghĩ thầm tước yêu kia nhất định để ý vị tam thiếu phu nhân này vạn phần, mới có thể dùng đến yêu thuật bẩm sinh. Nếu nàng ta nói ba ngày trở về, nếu không tìm được tiên thảo, cũng nên trở về gặp tam thiếu phu nhân một lần cuối cùng mới phải.

“Vô Lượng Thiên Tôn.” Huyền Doãn ra dáng niệm một tiếng, đi đến giữa đình viện, làm như thật mà đáp, “Yêu nghiệt kia tạm thời thoát được, nhưng bần đạo dự liệu nó nhất định sẽ trở về, canh chừng ở chỗ này, nhất định có thể bắt được nó.”

Ngộ Hòe đắc ý nói: “Sư phụ nói có lý!”

Đám vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, liền có người chạy tới báo cho Hoài Thanh hầu. Hoài Thanh hầu biết được tin tức, lập tức hạ lệnh, mệnh cung thủ vây quanh tiểu viện của Thẩm Yến Uyển.

Trong nhà có yêu nghiệt, hắn tuyệt không thể để con yêu nghiệt này chạy mất, nếu không hậu hoạ vô cùng!

Hầu phủ ôm cây đợi thỏ, Hủ Hủ bên kia cũng ở trong sinh tử.

Nàng chẳng qua chỉ là tiểu yêu đạo hạnh không tới trăm năm, làm sao là đối thủ của những tiên gia đó? Nếu không phải những người đó muốn bắt sống, chỉ sợ Hủ Hủ đã chết hơn trăm lần rồi.

Tuy nhiên, bọn họ không ra tay giết, thật ra là đã cho nàng một con đường sống.

Đầm nước ở Vân Mộng Trạch kéo dài trăm dặm, mặt trời chói chang chiếu rọi, hơi nước ngùn ngụt. Hủ Hủ chui vào sâu trong hơi nước, phân tán lông vũ hóa ra vô số chim tước, ẩn nấp ở giữa, nhờ có hơi nước mờ mịt, nhanh chóng vỗ cánh bay nhanh.

Nhìn thấy trận thế như vậy, nhóm linh vệ không lưu tình nữa, sát khí lập tức dâng trào, linh quang bùng lên chiếu sáng một nửa Vân Mộng Trạch. Đúng lúc này, một đạo kim quang rơi xuống từ giữa trời mây, chặt đứt những linh quang chém tới Hủ Hủ.

Sâu trong kim quang, ẩn có chữ Phạn bay múa, đây là linh quang của Bồ Tát.

Nhóm linh vệ kinh hãi, lại không dám nhiều lời, hành lễ với Bồ Tát trước.

Tiên lão phi đến trước linh vệ, hành lễ xong khó hiểu hỏi: “Bồ Tát đây là ý gì?”

“Kiếp trước nàng ấy hy sinh chính mình, cứu không ít người vô tội, nhánh tiên thảo kia xem như là thiện quả còn thiếu nàng ấy đi.” Bồ Tát trả lời.

Tiên lão không phục nói: “Thế gian có vô số người hy sinh chính mình, vì sao Bồ Tát cố tình trao thiện quả cho nàng ta?”

“Thiên Đạo là như thế, mạng nàng ấy không nên chấm dứt ở nơi này, bổn tọa cũng chỉ làm theo Thiên Đạo.” Bồ Tát nghiêm giọng nói, “Ngược lại là các ngươi, biết rõ số mệnh của nàng ấy cùng phàm nhân tương liên, lại động sát tâm, nếu như mới vừa rồi nàng ấy chết ở nơi này, các ngươi quấy nhiễu số trời nhất định bị khiển trách, ngươi có biết sai?”

Tiên lão không nghĩ tới tâm tư của hắn vậy mà lại bị Bồ Tát phát hiện, vội vàng cúi đầu nói: “Đệ tử nhất thời hồ đồ, xin Bồ Tát chớ trách.”

“Phạt ngươi lưu lại Vân Mộng, bế quan tu hành trăm năm, để chứng đạo tâm, ngươi phục hay không phục?”

“Đệ tử kính tuân pháp chỉ của Bồ Tát.”

Tuy trong lòng tiên lão vẫn còn tức giận, nhưng Bồ Tát đã hiện thân, lúc này không chịu thua, nếu bị tước tiên tịch, đó mới là thật sự mất nhiều hơn được.

Hủ Hủ cũng không quay đầu lại mà bay đi thật xa, cuối cùng mới dám quay đầu nhìn Vân Mộng Trạch, nhìn thấy linh quang tan đi, tưởng thủ thuật che mắt của chính mình có tác dụng, trong lòng mừng rỡ, chỉ nghĩ rằng Thẩm Yến Uyển được cứu rồi.

Nàng dùng sức vỗ cánh, chỉ kém một bước, chỉ cần nàng bay trở về Kim Lăng, Thẩm Yến Uyển liền có thể niết bàn trọng sinh, về sau sinh sống thật tốt.

“Không cần trở về!”

Nàng nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Yến Uyển trong mây, thầm nghĩ Kim Lăng nhất định đã xảy ra chuyện.

“Mặc kệ ta, cầu ngươi.”

“Nhưng ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết!”

“Hủ Hủ……”

“Ta chỉ muốn…… nàng sống tốt……”

Hủ Hủ rưng rưng nhìn ráng chiều phía chân trời, có lẽ hôm nay là hoàng hôn cuối cùng nàng được nhìn ngắm, nhưng chỉ cần có thể cứu Thẩm Yến Uyển, nàng chết thì đã sao?

Trời chiều vỡ vụn, đốt xuyên cả mây, cũng làm hốc mắt nàng đỏ bừng.

Lúc này nàng chỉ còn một tâm nguyện cuối cùng chưa thành, đó là gặp lại nàng ấy, chính miệng nói với nàng ấy một câu “Bảo trọng”.

_____

Chú giải

Kình lực: sức mạnh bộc phát từ bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store