[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn
Chương 128
Đúng như Lý Thốn Tâm nói, ngày hôm sau, cô vẫn đi làm việc như thường lệ.
Không phải cô bình thản chấp nhận mà thực sự là người này không chịu ngồi yên, không ở trong phòng được.
Ngôi làng của họ hiện tại giống như dòng nước bùn vừa được khơi thông, đường đi thông thoáng rồi thì nước càng chảy càng nhanh. Cô còn rất nhiều việc phải làm.
Hạt vừng mới tìm được phải tìm chỗ trồng. Cư dân mới mang đến mấy loại rau củ, lúc rảnh cô cũng muốn trồng thử, mở rộng chủng loại thực phẩm cho thôn. Lại sắp đến mùa gặt hái bận rộn, phải sắp xếp đội ngũ gặt lúa và cấy mạ sớm.
Chuyện liên quan đến lương thực của cả làng tuyệt đối không thể sơ suất. Trong làng đã bắt đầu xới đất dẫn nước, chỉ đợi Lý Thốn Tâm tính thời gian xuống ruộng.
Lý Thốn Tâm ra lệnh một tiếng, người trong thôn liền đội mũ rơm, cầm liềm, đẩy xe ba gác, kéo xe bò.
Trên xe đặt ấm nước bát trà, đặt bao tải. Từng đội sáu người, ba người khiêng thùng đập lúa bằng đòn tre, rầm rập đi ra ruộng.
Vụ thu hoạch bắt đầu.
Trời nóng như đổ lửa, ánh nắng chiếu xuống như thiêu như đốt, da thịt đau rát, mồ hôi như mưa.
Tránh thời điểm nắng gắt nhất vào giữa trưa cũng chỉ để người ta không bị cảm nắng, chứ từ bảy tám giờ sáng đến tận năm giờ chiều, mặt trời đều cực kỳ gay gắt.
Việc này không phải ai cũng chịu được, nhưng vì lương thực lại không thể không chịu đựng.
Những người mới bắt đầu xuống ruộng ai mà chẳng từng rơi vài giọt nước mắt ở đầu bờ. Nếu là trước kia, họ nào dám nghĩ mình có thể chịu đựng được công việc này.
Văn Diệu bước ra khỏi bóng râm dưới mái hiên. Chân trần giẫm lên mặt đất bị mặt trời nung nóng như than hồng, nóng rát khiến cô ấy co ngón chân lại.
Gió mùa hè thổi tới cũng nóng hầm hập. Khi lá dương xào xạc, tiếng ve kêu không dứt, Văn Diệu nhìn các thôn dân lưng áo ướt đẫm mồ hôi, phe phẩy mũ rơm quạt mát, tốp năm tốp ba trở về từ đồng ruộng, trong lòng bùi ngùi xúc động, miệng lẩm bẩm.
"Văn Diệu, cô lẩm bẩm gì thế?" Lý Thốn Tâm đến chỗ Thẩm Hổ lấy giấy, thấy Văn Diệu đứng ngẩn ngơ ngoài cửa lầm bầm gì đó, không khỏi đi tới hỏi.
Văn Diệu hoàn hồn, có chút ngượng ngùng: "Tôi thấy thôn dân đội nắng gắt xuống ruộng làm việc, còn tôi vì chép sách mà được miễn xuống ruộng, nhất thời hơi xúc động, nhớ tới một bài thơ học hồi cấp ba."
Lý Thốn Tâm hỏi: "Thơ gì?" Qua thời gian tiếp xúc này, cô đã biết Văn Diệu là người đa sầu đa cảm.
Chỉ cần không để cơ thể cô ấy bận rộn thì suy nghĩ của cô ấy sẽ bay bổng lung tung. Cho nên cô ấy có cảm khái này cô cũng không thấy lạ.
"Chân chưng thử thổ khí, bối chước viêm thiên quang.
Lực tẫn bất tri nhiệt, đãn tích hạ nhật trường...
Kim ngã hà công đức, tằng bất sự nông tang.
Lại lộc tam bách thạch, tuế yến hữu dư lương.
Niệm thử tư tự quý, tận nhật bất năng vương."
Văn Diệu cười, "Bạch Cư Dị, bài 'Quan ngải mạch', bài học hồi cấp ba."
*Tạm dịch: Chân hầm hơi đất nóng, lưng bỏng nắng trời chang.
Sức kiệt không biết nóng, chỉ tiếc ngày hạ dài...
Nay ta có công đức gì, chẳng làm việc nông tang.
Lộc hưởng ba trăm thạch, cuối năm vẫn dư lương.
Nghĩ vậy thấy hổ thẹn, cả ngày chẳng thể quên.
"Xem gặt lúa mì" - Bạch Cư Dị.
Lý Thốn Tâm nhớ lại, có bài này à?
"Đọc nhiều sách, đọc sách có ích thật." Văn Diệu dở khóc dở cười, "Không ngờ câu vàng ngọc này đến nơi thế này cũng ứng nghiệm."
Dù Lý Thốn Tâm không nhớ ra bài thơ kia nhưng không ngăn cản cô đồng ý với lời Văn Diệu nói: "Chẳng phải sao! Kiến thức ấy mà, đừng chê nhiều, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Văn Diệu tháo kính xuống, không có khăn lau kính đành cúi đầu dùng vạt áo lau.
Cô ấy rất thích nói chuyện với vị Trưởng thôn này. Bất kể người khác nói gì, vị Trưởng thôn này đều sẽ nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ và đưa ra phản hồi.
Cô ấy đột nhiên tò mò. Nghe nói thôn này ban đầu chỉ có một mình Trưởng thôn.
Con người ta thật sự có thể sống trong sự cô độc lâu dài mà không phát điên, lại còn giữ được tính cách ôn hòa thế này sao?
Tiếng kẻng cơm tối vang lên. Văn Diệu nghĩ, để lần sau hỏi vậy.
Năm nay diện tích ruộng trồng giảm đi một nửa, cường độ gặt hái không mạnh như năm ngoái, lại có kinh nghiệm từ năm ngoái nên năm nay việc gặt hái suôn sẻ hơn, giữa chừng không xảy ra sự cố gì.
Người từ ruộng về lại phân tán đến các nơi xây nhà, dệt vải, ép dầu, nung gạch ngói.
Trên bảng thông báo trước nhà Trưởng thôn lại dán bố cáo mới: Đội thám hiểm tuyển thành viên mới, ai có ý định thì đến chuồng ngựa tìm Nhan Bách Ngọc đăng ký.
Quy mô đội thám hiểm đã không theo kịp nhu cầu của thôn. Nhan Bách Ngọc và Hứa Ấn hiểu rõ điều đó nên khi Lý Thốn Tâm đề xuất mở rộng đội thám hiểm, hai người liền đồng ý.
Thành viên cũ là thê đội thứ nhất, phụ trách thám hiểm những con đường chưa biết. Người mới là thê đội thứ hai, làm đội viên dự bị và phụ trách khai thác tài nguyên ở những khu vực đã biết.
Cưỡi ngựa, mạo hiểm, thám hiểm, cuộc sống của đội thám hiểm trong tưởng tượng của các thôn dân đủ sức hấp dẫn không ít người. Rất nhiều người đến chuồng ngựa tìm Nhan Bách Ngọc đăng ký.
Nhan Bách Ngọc nhận hết, định lần này đi mỏ sắt lộ thiên sẽ mang tất cả những người này theo, để họ trải nghiệm cuộc sống thực sự của đội thám hiểm.
Chỉ có trong thực tiễn mới bộc lộ được tố chất mọi mặt của đội viên, mới dễ dàng tuyển chọn thành viên chính thức.
Đội thám hiểm lần này không đợi thời tiết lạnh hơn mới xuất phát, bởi vì muối ăn trong bếp sắp cạn kiệt, họ cần phải đi lấy muối mỏ.
Lần này đội ngũ vẫn rầm rộ ba bốn mươi người, chỉ có điều hơn một nửa là người mới muốn gia nhập đội thám hiểm.
Đội ngũ mang theo xe ngựa lương khô trang bị vẫn không ít, vì nhân lực đông, lại có gói thuốc nổ, có thể nhân cơ hội vận chuyển thêm chút khoáng sản về.
Lý Thốn Tâm không ra ngoài tiễn đội ngũ, chỉ ở trong nhà nói lời tạm biệt với Nhan Bách Ngọc.
Cô nâng mặt Nhan Bách Ngọc, hôn nàng một cái: "Đi đường cẩn thận."
Ở trong thôn chưa được mấy tháng lại phải chia xa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Mặc dù giường có vẻ rộng rãi hơn nhưng cô so với lần trước vẫn không thể quen được.
Nửa đêm lăn qua lộn lại trên giường, chăn quấn quanh người như cái kén. Người khó ngủ ngồi dậy, thở dài một tiếng.
Sao lại cảm thấy cô đơn thế này?!
Nhớ nhung người đi xa, đáng tiếc cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, việc trong thôn vẫn phải quản.
Nhà ở của cư dân mới đã hoàn thành toàn bộ. Trong làng lại nhộn nhịp một đợt chuyển nhà. Lần chuyển nhà này còn tỉ mỉ hơn lần trước.
Vẫn là ở hỗn hợp, dựa theo quê quán của mọi người chia đại khái thành mấy khu vực Hoa Trung, Hoa Nam, Hoa Tây, Hoa Bắc.
Đầu kia thôn dân chuyển nhà, đầu này Lý Thốn Tâm bận rộn dẫn thợ mộc đi đóng biển chỉ đường. Một con đường nhỏ đi vài bước là hết cũng có tên đường.
Yên Ngọc nghiêng đầu nhìn Lý Thốn Tâm gõ gõ đập đập bên ngoài, kỳ quái nói: "Trưởng thôn, cô đang gõ gì thế?"
Lý Thốn Tâm nói: "Biển số nhà các cô đấy."
Yên Ngọc đi tới xem, lập tức vui vẻ: "Đường Tang Tử Bắc số 16."
"Chỗ chúng ta không có chuyển phát nhanh, không có ship hàng, không có bưu kiện, không có thư từ, cô đóng cái biển số nhà này có tác dụng gì chứ."
Miệng thì nói vậy nhưng Yên Ngọc nhìn cái biển số nhà này lại càng nhìn càng thích.
"Sao lại vô dụng, sau này làm đăng ký nhân khẩu thuận tiện biết bao. Hơn nữa, ai bảo không có thư từ không có chuyển phát nhanh. Sau này thôn Ba Đông qua lại với chúng ta, còn cả cái làng bên bờ biển kia nữa, người ta đến, hoặc là các cô đi sang đó, kết bạn với ai trong thôn họ, không có điều kiện thường xuyên qua lại thì có thể viết thư, tặng quà, cái biển số nhà này chẳng phải dùng đến sao."
Yên Ngọc bật cười: "Cũng đúng."
Chỗ ở của thôn dân được phân bố lại, triệt để thoát khỏi tình trạng một gian phòng chen chúc bảy tám người.
Mỗi ngôi nhà hiện tại đều ở từ hai đến bốn người. Lý Thốn Tâm treo biển số nhà lên cửa, Tôn Nhĩ đăng ký chủ hộ vào sổ.
Trong khoảng thời gian chung sống này, thôn dân cũ và mới đã dần dần chấp nhận nhau.
Cư dân mới có nhà riêng của mình, chút cảm giác bất an ăn nhờ ở đậu cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Đợi đến khi hộ tịch và biển số nhà của ngôi làng này ra đời, sự quyến luyến khó tả đó khiến họ triệt để cắm rễ vào ngôi làng này, không còn phân biệt cũ mới nữa.
Lễ chúc mừng vào ở nhà mới tổ chức chưa được hai ngày thì gió thu đã thổi lúa mì chín vàng.
Hũ muối đã hoàn toàn cạn đáy. Không có muối, tay nghề nấu nướng có cao siêu đến mấy thì món ăn cũng khiến người ta không có khẩu vị.
Nhà bếp hết cách, chỉ có thể làm nước chấm cho mọi người. Đáng tiếc có người không ăn được cay, mấy ngày tiếp theo không ít thôn dân bị nhiệt miệng, thuốc của bác sĩ Tiền cung không đủ cầu.
Thường Nguyệt cứu nguy, đến nói với Vân Tú và Lý Thốn Tâm rằng vại tương phơi hơn nửa năm kia có thể dùng được rồi.
Hai người thực sự mừng rỡ, được một phen bất ngờ lớn, không kịp chờ đợi đi theo cô ấy xem vại tương trước nhà.
Cái nón đậy vại được mở ra, để lộ phôi tương bên trong. Đậu nành ngâm trong nước muối đã phơi khô hết nước, biến thành thứ bột nhão màu đen sì.
Lý Thốn Tâm nhíu mày nheo mắt. Cái này không giống xì dầu trong ký ức của cô: "Ăn thế nào?"
Thường Nguyệt múc một thùng nước giếng từ vại nước trong nhà: "Còn phải lọc tương nữa."
Thứ bột nhão đen sì như sô cô la kia được Thường Nguyệt múc lên, đập tơi đổ vào hai cái vại khác, đổ nước giếng vào, dùng gậy tre khuấy đều.
Cầm gáo múc chất lỏng tầng trên lên, đã là màu nâu đậm, chỉ là do chất lỏng quá nhiều tụ lại một chỗ nên nhìn giống màu đen.
Ba người đã ngửi thấy mùi tương quen thuộc xa xăm kia, cực kỳ nồng đậm.
Thường Nguyệt dùng gậy tre khuấy đều phôi tương và nước giếng trong hai vại, lại đậy cái nắp như cái nón lên, nói: "Xì dầu này còn phải ủ lại một đêm, ngày mai là có thể múc ra dùng."
Hai người trở về, dọc đường đi vẫn còn nhớ thương vị xì dầu này.
Sáng hôm sau vừa ăn xong bữa sáng đã đến chỗ Thường Nguyệt, giúp cô ấy dùng rây lọc lấy xì dầu trong vại.
Chất lỏng màu đậm trông cực kỳ kích thích sự thèm ăn. Qua rây lọc, chảy xuống chậu, lại được xách từng thùng về bếp đun sôi khử trùng.
Trong lán bếp hấp một bát trứng gà. Đây là chút phúc lợi của đội hậu cần, các loại nguyên liệu tươi ngon luôn được nếm thử đầu tiên.
Trứng gà thêm nước hấp lên vừa mềm vừa mịn, không có chút bọt khí nào, giống bát pudding.
Vân Tú rưới xì dầu đã đun sôi lên trứng gà. Mọi người trong lán bếp mỗi người được ăn một thìa nhỏ.
Xì dầu tươi mặn thuần hậu khiến người ta dư vị vô cùng, cảm giác còn tươi ngon hơn cả xì dầu trong ký ức.
Xì dầu đun xong được đóng vào bình, xếp lên kệ để đồ trong lán bếp, còn chiết ra chút bình nhỏ đặt lên bàn ăn dùng dần.
Ngày Lý Thốn Tâm dẫn thôn dân xuống ruộng gặt lúa mì, nhà bếp luộc một nồi thịt ba chỉ, dùng hành gừng tỏi khử mùi tanh, không cho gia vị gì cả, luộc chín vớt ra, dùng dao thái thành những lát mỏng như giấy, kèm một đĩa xì dầu.
Hương vị thịt luộc chấm xì dầu này, ăn xong cơm xuống ruộng làm việc, các thôn dân vẫn còn chép miệng nhớ mãi.
Lúa mì trong ruộng từng hàng ngả đầu về phía trước. Chỗ lúa mì lay động ngả đầu về phía trước màu sắc có vẻ đậm hơn, chỗ lúa mì vẫn đứng thẳng màu sắc nhạt hơn một chút, giống như sóng gợn lăn tăn. Đó là dấu vết gió lướt qua. Gió thu thổi mãi đến tận bờ ruộng.
Thổi qua vó ngựa, ngựa đen phun hơi phì phì, bị chủ nhân ghìm cương dừng bước.
Nhan Bách Ngọc ngồi trên lưng ngựa nhìn ruộng đồng. Lúa mì rất cao, che khuất bóng dáng các thôn dân đang cúi người gặt lúa, nàng nhất thời không nhìn thấy người ở đâu.
Cũng có lẽ hôm nay cô ấy không xuống ruộng. Nàng đang nghĩ như vậy thì người trong ruộng nhìn thấy Nhan Bách Ngọc trên bờ, cười vẫy tay chào nàng.
Thẩm Hổ gọi Lý Thốn Tâm cách đó không xa: "Trưởng thôn, chị Nhan về rồi!"
Nhan Bách Ngọc nhìn thấy sau bụi lúa mì kia, cái đầu của Lý Thốn Tâm bỗng nhô lên.
Cái mũ rơm đeo trên cổ người đó. Sau khi ánh mắt tập trung vào người nàng, đôi mắt dưới ánh nắng chan hòa tràn đầy vẻ sáng ngời, trên mặt nở nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ, giống như những đóa hướng dương trong vườn sau nhà các cô.
"Bách Ngọc! Bách Ngọc!"
Nhan Bách Ngọc thấy Lý Thốn Tâm bỏ dở việc trong tay, bước nhanh về phía bờ, đi chưa được mấy bước, chân bị cái gì đó ngáng, cả người ngã nhào vào trong ruộng lúa mì mất hút.
Nhan Bách Ngọc hoảng hốt xuống ngựa, đi vào trong ruộng hai bước. Người kia lại từ trong ruộng lúa mì xông ra, chạy về phía nàng.
Lý Thốn Tâm chạy đến trước gót chân nàng mới dừng lại: "Trên đường có thuận lợi không? Có xảy ra sự cố gì không? Chị vẫn ổn chứ?"
Cô nhìn nàng chằm chằm từ trên xuống dưới một lượt, thấy nàng "lành lặn không sứt mẻ" mới yên tâm.
Nhan Bách Ngọc cười gỡ cọng rơm trên tóc Lý Thốn Tâm xuống: "Dọc đường cũng thuận lợi, muối mỏ và quặng sắt đều mang về không ít."
Lý Thốn Tâm chú ý thấy chỉ có một mình Nhan Bách Ngọc tới liền biết đội ngũ đã về làng.
Nàng không thấy cô trong thôn mới một mình đến tìm cô. Nhìn Nhan Bách Ngọc mỗi lần đi xa về đều có vẻ mệt mỏi.
Lý Thốn Tâm quay đầu nhìn trong ruộng, các thôn dân đều đang bận rộn gặt lúa mì.
Cô sán lại gần, hôn một cái lên má Nhan Bách Ngọc: "Chị về nghỉ ngơi trước đi, em gặt xong mấy luống lúa này sẽ về ngay."
Nhan Bách Ngọc cười thỏa mãn, ngoan ngoãn gật đầu, lúc đi nói: "Chị mang quà về cho em đấy."
Mang quà?
Lý Thốn Tâm có thể nghĩ đến quà của thế giới này chẳng qua là mấy hòn đá đẹp, bông hoa xinh, tốt hơn chút thì là hạt giống cây trồng nào đó.
Nhưng bất kể là quà gì cũng không khiến cô vui bằng việc Nhan Bách Ngọc về nhà, cho nên cô chỉ để chuyện này lướt qua trong lòng, không quá để ý.
Cho đến khi cô gặt xong lúa mì, không kịp chờ đợi về nhà, cô nhìn thấy trước nhà mình vây quanh không ít người, hưng phấn tò mò vây xem vật gì đó, bàn tán cái gì đó.
Cô nhận ra có gì đó không ổn, đứng ngây ra tại chỗ. Thực ra cô không khó biết tại sao những người này vây quanh ở đó, thật sự là vì vật ở giữa quá cao lớn, cao hơn đám đông một đoạn, liếc mắt là thấy ngay.
Vu Mộc Dương chạy tới, trên mặt hắn vẫn còn vẻ kinh hãi chưa tan, hắn nói: "Trời ơi, Trưởng thôn, chị Nhan bắt cho cô một con nai sừng tấm Bắc Mỹ về kìa!"
----
Lời tác giả:
"Điền gia thiểu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang.
Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phú lũng hoàng.
Phụ cô hạ đan tự, đồng trĩ huề hồ tương, tương tùy hướng lương điền, đinh tráng tại nam cương.
Túc chưng thử thổ khí, bối chước viêm thiên quang, lực tẫn bất tri nhiệt, đãn tích hạ nhật trường.
Phục hữu bần phụ nhân, bão tử tại kỳ bàng, hữu thủ bỉnh di tuệ, tả tí huyền tệ khuông.
Thính kỳ tương cố ngôn, văn giả vi bi thương.
Gia điền thâu thuế tận, thập thử sung cơ tràng.
Kim ngã hà công đức, tằng bất sự nông tang.
Lại lộc tam bách thạch, tuế yến hữu dư lương.
Niệm thử tư tự quý, tận nhật bất năng vương."
--《Quan Ngải Mạch》 Bạch Cư Dị.
*Tạm dịch:
Nhà nông ít tháng nhàn, tháng năm người bận rộn gấp bội.
Đêm qua gió nam nổi, lúa mì phủ vàng luống.
Vợ con gánh cơm nước, trẻ thơ xách ấm nước, theo nhau ra ruộng tốt, trai tráng ở gò nam.
Chân hầm hơi đất nóng, lưng bỏng nắng trời chang, sức kiệt không biết nóng, chỉ tiếc ngày hạ dài.
Lại có người đàn bà nghèo, bồng con bên cạnh, tay phải nhặt bông lúa sót, tay trái đeo giỏ rách.
Nghe lời họ than thở, người nghe cũng đau lòng.
Ruộng nhà nộp thuế hết, nhặt cái này đỡ đói lòng.
Nay ta có công đức gì, chẳng làm việc nông tang.
Lộc hưởng ba trăm thạch, cuối năm vẫn dư lương.
Nghĩ vậy thấy hổ thẹn, cả ngày chẳng thể quên.
--《Xem Gặt Lúa Mì》 Bạch Cư Dị.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store