ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn

Chương 12

minhthu4869


Người đàn ông trông khá tri thức, tên là Triệu Bồng Lai, đến thế giới này được hơn một năm.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, anh ta đến đúng bữa cơm.

Trò chuyện vài câu rồi tất cả cùng ngồi vào bàn ăn.

So với tình cảnh đói rét khi Hứa Ấn và những người khác mới đến, Triệu Bồng Lai có vẻ tươm tất hơn nhiều.

Thấy cơm trắng, anh ta chỉ hơi ngạc nhiên: "Trước kia tôi cũng từng thấy lúa mọc hoang ngoài tự nhiên, trong lòng đã nghĩ biết đâu những người có thiên phú Làm nông đã bắt đầu trồng trọt lương thực ở thế giới này rồi."

Nhan Bách Ngọc hỏi: "Sao anh tìm được đến đây?"

Triệu Bồng Lai có khí chất khá giống Nhan Bách Ngọc, nói năng ngắn gọn súc tích.

Dù ngồi bên bàn ăn đơn sơ cũng toát ra bầu không khí nghiêm túc như đang họp văn phòng. Vì vậy, ánh mắt Triệu Bồng Lai nhìn Nhan Bách Ngọc lộ ra tia tán thưởng: "Nhờ khói bếp."

Mọi người vỡ lẽ. Hóa ra là lúc nấu cơm, khói đen từ củi đốt bay qua ống khói lên trời cao, xuyên qua đám cỏ dại bụi rậm và những cây gỗ lớn che khuất, bay lên bầu trời trắng sáng như dải lụa đen, phát tín hiệu cho người lữ khách lạc đường.

Triệu Bồng Lai kể: "Khi tôi đến thế giới này, tôi xuất hiện bên một hồ nước, đó cũng là nơi tôi đang sống hiện tại. Bên đó nguồn thủy sản phong phú, chim chóc nhiều vô kể, có thể nói đã giải thoát tôi khỏi cảnh khốn cùng thiếu lương thực. Vì lúc tôi đến là mùa đông, trên người mặc đủ dày nên cũng không phải lo vấn đề chống rét."

Vân Tú và Hạ Tình ngưỡng mộ nhìn bộ đồ bảo hộ dày cộp trên người Triệu Bồng Lai, từ cổ áo còn thấy được lớp lót lông.

Nhan Bách Ngọc và Triệu Bồng Lai khi xuyên đến đều mặc đồ mùa đông, đủ ấm áp, không như các cô mặc toàn đồ thu, suýt thì chết cóng trong tuyết.

Sự tụ tập của mọi người trong căn phòng này tỏa ra một hơi thở đặc biệt khiến lỗ chân lông Triệu Bồng Lai giãn ra, cảm thấy vô cùng thư thái, trong mắt anh ta nhảy nhót ánh sáng.

Triệu Bồng Lai nói tiếp: "Dù vậy, lúc đó tôi cũng hoang mang một hồi lâu. Chờ sau khi ổn định, tôi bắt đầu thám hiểm xung quanh. Tôi hiểu nơi này không phải thế giới cũ của chúng ta, e là cũng không còn cách nào quay về nữa. Nhưng những thiên phú từng hiện lên trong đầu cho tôi lựa chọn, tôi nhớ chủng loại của chúng rất nhiều.

Căn cứ vào điểm đó, tôi phán đoán, hay nói đúng hơn là tôi linh cảm, người đến thế giới này không chỉ có mình tôi. Từ đó về sau, cứ tích trữ được ít lương khô là tôi lại đi thám hiểm xung quanh. Mùa thu năm nay tôi đã nhìn thấy khói bếp bên này từ trên sườn núi phía Nam."

Vân Tú tò mò: "Anh phát hiện khói bếp từ mùa thu, sao giờ mới tìm tới?"

Triệu Bồng Lai than thở: "Tôi lo đi quá xa sẽ lạc đường, không tìm thấy đường về doanh trại. Tôi phải làm quen với môi trường xung quanh xong mới dám thám hiểm xa hơn một chút, đã thế còn phải đánh dấu trên đường để phòng hờ.

Hơn nữa xuân hạ thu thú dữ hoạt động mạnh, đường đi không an toàn, tôi dò đường cũng không dám quá lộ liễu, không dám cắm trại bên ngoài. Mùa đông đa số động vật ngủ đông tôi mới dám đi xa hơn chút, đi đi về về nên tiến độ chậm hơn nhiều."

Lý Thốn Tâm nói: "Thực ra có khói bếp cũng không dễ tìm, chúng tôi chỉ nấu cơm một lúc ấy thôi, khói tan rất nhanh. Không có khói đen chỉ đường, bên này tuy là bình nguyên nhưng cây cỏ che khuất tầm nhìn quá nhiều, tầm nhìn của mắt người thấp, cho dù tìm đến gần cũng rất dễ bỏ qua căn nhà gạch mộc này."

"Đúng vậy, tôi đã bỏ lỡ nhiều lần, hôm nay quả thực là vô cùng may mắn." Triệu Bồng Lai cảm thấy hai chân ngứa ngáy một cảm giác vui sướng từ tận xương tủy, khiến anh ta ngồi không yên chỉ muốn đứng dậy, "Tôi biết mà, tôi biết ngay nơi này trừ tôi ra chắc chắn còn có người khác!"

Hạ Tình hứng thú hơn với cái hồ nước nhiều thủy sản trong lời Triệu Bồng Lai, mắt sáng rực: "Anh nói hồ nước đó ở đâu? Đến đây mất bao lâu?" Nói xong nhìn những người đang ngồi, thấy họ cũng có vẻ hứng thú.

Triệu Bồng Lai cũng không úp mở, nói: "Tôi tìm đến đây là đi đường vòng. Nếu không đi đường vòng, đi bộ chắc khoảng nửa ngày là tới."

Vân Tú kinh ngạc: "Gần thế á?"

Triệu Bồng Lai cười khổ: "Đúng vậy."

Trong lòng mọi người bỗng dâng lên cảm giác khó chịu thẫn thờ. Dù chỉ cách nhau hai ba mươi dặm, dù có chủ động đi tìm, muốn gặp được nhau cũng phải mất cả năm trời, thậm chí có thể cả đời lỡ hẹn.

Không có biển chỉ đường, không có phương tiện liên lạc, địa hình địa vật là muôn vàn trắc trở.

Con người quá nhỏ bé giữa đại địa mênh mông, muốn gặp nhau chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Bọn họ có thể tụ tập ở đây, quá nửa là dựa vào hai chữ "duyên phận".

Bữa cơm này vừa ăn vừa nói, khi dọn bát đũa thì trời đã tối. Triệu Bồng Lai không thể về doanh trại, đành phải ngủ lại đây một đêm.

Lúc này Lý Thốn Tâm mới nhận ra, căn phòng rộng rãi quạnh quẽ trước kia bỗng nhiên như cỏ cây héo úa mùa đông bước sang mùa xuân, lá xanh phủ đầy cành, quá chen chúc, quá náo nhiệt.

Nhà chính không có chỗ cho Triệu Bồng Lai ngủ, cũng không tiện bảo anh ta ra lều cỏ ngủ chung với lừa đen và trâu nước, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể bảo anh ta vào nhà kho ngủ tạm với Hứa Ấn một đêm.

Cũng may Hạ Tình đã đóng xong cái giường của Hứa Ấn, tuy không rộng lắm nhưng được cái chắc chắn.

Chỉ là Hứa Ấn thân hình to lớn, một mình hắn đã chiếm hết giường, hai người ngủ chung chỉ có thể nằm nghiêng đầy ủy khuất.

Sau khi thổi nến, nhà kho tối om như mực, giơ tay không thấy năm ngón.

Gỗ tỏa ra mùi thơm, mùi cỏ khô và bông vải hòa cùng mùi đất ẩm lạnh lẽo. Triệu Bồng Lai hưng phấn không ngủ được: "Anh Hứa."

Triệu Bồng Lai kéo tay Hứa Ấn nằm bên cạnh: "Anh Hứa."

Hứa Ấn giọng mũi nồng đậm đáp lại: "Hử?"

"Anh đến đây bao lâu rồi?"

Hứa Ấn nói bừa một khoảng thời gian: "Chắc một năm." Không có lịch, lại không phải đi làm đi học nên không nhạy cảm với thời gian, rất khó nói rõ đã qua bao nhiêu ngày.

"Anh cũng đi tìm người, tự tìm đến gặp các cô ấy à?"

"Không phải." Hứa Ấn nói, "Coi như không đánh không quen biết, vô tình gặp thôi."

Triệu Bồng Lai hỏi: "Vậy còn các cô ấy?"

Trong bóng tối, Hứa Ấn mở mắt, lạnh lùng liếc về phía sau: "Không rõ, sao thế?"

Triệu Bồng Lai nói: "Tôi đang nghĩ, đến thế giới này chắc chắn không chỉ có mấy người chúng ta. Hơn nữa nhìn vào thâm niên đến thế giới này của chúng ta không đồng nhất, biết đâu hôm nay, tương lai sẽ còn có người tới nữa. Chúng ta có thể tập hợp mọi người lại, tái thiết xã hội chứ."

Đôi mày rậm của Hứa Ấn nhíu chặt: "Tái thiết xã hội?"

Đúng, tái thiết xã hội!

Triệu Bồng Lai tính toán cả đêm, chí khí hừng hực. Sau khi trời sáng, anh ta gọi mọi người tập trung tại nhà chính, nói hết suy nghĩ của mình ra.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài, thần sắc mỗi người một khác.

Triệu Bồng Lai nói: "Mọi người xem, một người sống, tất nhiên là sống được, nhưng gian khổ vất vả, hơn nữa mãi mãi dậm chân tại chỗ. Bây giờ mưa thuận gió hòa, không bệnh không tai thì thôi, nhỡ gặp trắc trở thì sao?

Một cây làm chẳng nên non, gió thổi là ngã, đúng không? Chúng ta ở thế giới này đều cô đơn lẻ bóng, không nơi nương tựa. Gặp được đồng bạn thì chúng ta nên đoàn kết lại, con người dù sao cũng là động vật quần cư."

Nhan Bách Ngọc nhàn nhạt nói: "Anh nói nhiều như vậy, ý là muốn sống chung với chúng tôi?"

Triệu Bồng Lai cười cười: "Tôi đúng là có ý nghĩ đó, nhưng quan trọng nhất là lời tiếp theo đây. Tôi thấy chúng ta đã đến thế giới này rồi, nhập gia tùy tục, nhưng không thể an phận với hiện tại.

Chúng ta không chỉ phải sống sót, mà còn phải sống tốt, sống ngày càng tốt hơn, phải tiến bộ, không thể để bản thân mãi mắc kẹt trong cuộc sống nguyên thủy này, làm mài mòn ý chí của mình!"

Hạ Tình gật gật đầu, cười nói với Lý Thốn Tâm: "Đừng nói nữa, anh ta nói chuyện tuy nồng nặc mùi lãnh đạo họp hành, nhưng lời nói ra quả thực có mấy phần đạo lý."

Triệu Bồng Lai ưỡn ngực nói: "Bước đầu tiên của chúng ta là cần chọn địa điểm doanh trại, sau đó lập mục tiêu phát triển, có phương hướng có mục đích phấn đấu. Mà trước khi làm những việc này, tôi thấy việc đầu tiên chúng ta cần làm là chọn ra một người đứng đầu.

Bầy cừu không thể không có cừu đầu đàn. Chọn ra người này không chỉ để đưa ra quyết sách mà còn là dựng một cây Cột trụ tinh thần trong lòng chúng ta, để chúng ta yên tâm."

Hứa Ấn nói: "Có lý."

Triệu Bồng Lai thấy Hứa Ấn kiệm lời rốt cuộc cũng chịu mở miệng ủng hộ, càng thêm phấn chấn.

Lý Thốn Tâm, Vân Tú, Hạ Tình đều gật đầu. Nhan Bách Ngọc hơi nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ "nhìn thấu tâm can đen tối của anh".

"Thế này nhé, đã mọi người đều tán thành cách nói của tôi, vả lại quan điểm này cũng do tôi đề xuất, tôi xin tự ứng cử. Thiên phú của tôi là Kiến trúc hạ tầng, bản thân tôi cũng làm công tác quản lý mảng này, có kinh nghiệm lãnh đạo nhân sự. Không dám mặt dày nói là xuất sắc, nhưng làm việc có trật tự, biết quy hoạch, hơn nữa giỏi lắng nghe ý kiến."

Mọi người trầm mặc nhất thời không đáp lại. Nhan Bách Ngọc khoanh tay, chậm rãi nói: "Tôi thấy anh vừa nói một câu rất hay."

Mắt Triệu Bồng Lai sáng lên, cười nhìn Nhan Bách Ngọc.

"Anh nói người lãnh đạo là cây Cột trụ tinh thần, là chỗ dựa tinh thần cho mọi người. Tôi thấy rất có lý. Cho nên tôi cho rằng người lãnh đạo này phải do mọi người chọn ra, được mọi người thực lòng công nhận. Thế này đi, lấy thiểu số phục tùng đa số, bỏ phiếu chọn ra người lãnh đạo này thế nào?"

Không đợi Triệu Bồng Lai nói tiếp, Nhan Bách Ngọc nhẹ nhàng nói: "Tôi bầu cho Thốn Tâm một phiếu."

Lý Thốn Tâm ngơ ngác: "Hả? Tôi á?"

Vân Tú và Hạ Tình nhanh chóng hiểu ra, cũng vội vàng nói: "Chúng tôi cũng bầu cho Thốn Tâm một phiếu."

Như vậy, Lý Thốn Tâm chiếm ba phiếu. Cho dù những người còn lại đều bỏ phiếu cho Triệu Bồng Lai thì cũng là ba đều, mà Lý Thốn Tâm đời nào lại bầu cho anh ta.

Vai Triệu Bồng Lai xụ xuống, có chút nhụt chí. Anh ta nhìn Nhan Bách Ngọc, ánh mắt nàng không kiêng dè nghênh tiếp anh ta.

Hai người này làm việc đều theo phong cách mạnh mẽ, khí thế mười phần, chỉ là Nhan Bách Ngọc giỏi che giấu, bình thường không lộ rõ tài năng.

Triệu Bồng Lai nhìn về phía Hứa Ấn, gửi gắm kỳ vọng vào việc cùng là đàn ông, Hứa Ấn sẽ ủng hộ mình.

Ngón cái của Hứa Ấn chìa ra khỏi nắm đấm to như bao cát, cổ tay xoay một cái, ngón cái chỉ về phía Lý Thốn Tâm, tích chữ như vàng: "Cô ấy."

Đến đây, Lý Thốn Tâm chiếm bốn phiếu. Cho dù bản thân Lý Thốn Tâm bầu cho Triệu Bồng Lai thì Triệu Bồng Lai cũng thua.

Lý Thốn Tâm đứng ngồi không yên, cuống đến đỏ bừng mặt: "Tôi, tôi, tôi không được đâu, quyết sách lãnh đạo gì đó tôi không biết, tôi đi học còn chưa xong, tôi chỉ biết trồng trọt thôi."

Lý Thốn Tâm nhìn Vân Tú, Hạ Tình cầu cứu, nhìn khuôn mặt hung dữ của Hứa Ấn, cuối cùng chớp mắt nhìn Nhan Bách Ngọc đầy tội nghiệp: "Mọi người đổi người khác đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store