ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn

Chương 118

minhthu4869


Thôn dân đã bắt đầu ăn sáng. Ăn sáng xong, đội thám hiểm cũng sắp lên đường.

Lý Thốn Tâm co ro trong phòng ngủ của Vân Tú và Hạ Tình, ôm chăn ngẩn người trên giường.

Vô số lần ý thức thôi thúc cô muốn mở cửa lao ra gặp Nhan Bách Ngọc, nhưng đến thời khắc mấu chốt, như có vô số bàn tay nắm lấy cơ thể cô, giam cầm cô tại chỗ.

Gặp nàng thì nói gì đây? Đồng ý với nàng? Từ chối nàng?

Trong đầu cô vẫn là một mớ hỗn độn, còn chưa hiểu rõ đây là chuyện gì nữa.

Tiếng bàn ghế di chuyển, bát đũa va chạm, tiếng trò chuyện bên ngoài phòng không biết biến mất từ lúc nào.

Khi Lý Thốn Tâm hoàn hồn lại, nhà chính bên kia rất yên tĩnh. Cô ý thức được giờ ăn sáng đã qua, mọi người ăn xong bắt đầu đi làm việc rồi.

Lý Thốn Tâm bật dậy. Vân Tú gõ cửa phòng một cái, nói bên ngoài: "Trưởng thôn, Bách Ngọc và chú Hứa bọn họ xuất phát rồi, cô không đi tiễn à?"

Lý Thốn Tâm nhảy xuống giường, không thấy giày mình bên giường, đi chân trần một vòng, tìm thấy giày rơm ở phía bên kia xỏ vào, chạy ra cửa, giật cửa ra hỏi: "Họ đi rồi à?!"

Vân Tú cười tủm tỉm: "Giờ chắc còn đang tập hợp, nhưng cũng sắp đi rồi."

Tim Lý Thốn Tâm thả lỏng, oán trách Vân Tú dùng từ không đủ chính xác.

Tuy nhiên sự hù dọa nho nhỏ này cũng khiến cô hạ quyết tâm đi gặp Nhan Bách Ngọc. Cô hỏi: "Vẫn là đầu thôn Đông à?"

"Ừ."

"Tôi qua xem chút."

"Bữa sáng còn nóng trong nồi, về nhớ ăn nhé."

"Biết rồi."

Trên bãi đất trống trước rừng du đầu thôn Đông tụ tập một đội nhân mã lớn.

Lần này không phải đi tìm hạt giống, dò đường mà là đi đào mỏ, cho nên đội xuất hành lần này không chỉ có nhân viên ban đầu của đội thám hiểm mà còn có đội đào mỏ.

Mười sáu con ngựa khỏe, sáu con lừa, tám chiếc xe hàng, cộng thêm hơn ba mươi thành viên. Đây là lần xuất hành quy mô lớn nhất của đội thám hiểm bọn họ.

Đội đào mỏ lần đầu tiên hợp tác với người của đội thám hiểm, cũng là lần đầu tiên đi xa, lần đầu tiên mang theo nhiều xe ngựa như vậy, ai nấy đều phấn khích, cứ như đây không phải một chuyến đi làm việc chân tay mà là đi dã ngoại đạp thanh.

Lúc Lý Thốn Tâm chạy đến, đội ngũ đã tập hợp xong, đang chuẩn bị xuất phát.

Lý Thốn Tâm đi tới từ con đường phía xa. So với đội ngũ đông đảo, cô lẻ loi một mình trông càng nổi bật.

Nhan Bách Ngọc liếc mắt là thấy cô, thực sự khó mà không chú ý đến. Ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn về hướng làng.

Tay nàng nắm dây cương vô thức siết chặt. Cách khoảng hơn mười mét, ánh mắt chạm nhau với Lý Thốn Tâm, nàng liền biết cô đến tìm nàng.

"Trưởng thôn, cô dậy muộn thế, chúng tôi sắp đi rồi cô mới đến." Lữ Nghị Vĩ tán gẫu.

Tất cả sự chú ý của Lý Thốn Tâm đều dồn vào chuyện tối qua, không có dư thừa tinh lực để ứng phó chuyện khác, chỉ nói ngắn gọn nghiêm túc: "Đi đường chú ý an toàn."

Hứa Ấn gật đầu. Người dẫn đầu kẹp bụng lừa đi về phía trước, đội xe theo sát phía sau, Hứa Ấn dắt ngựa đi bên cạnh trông coi.

Đợi đến khi tất cả mọi người lên đường, Hứa Ấn nhìn sang Nhan Bách Ngọc bên cạnh.

Nhan Bách Ngọc nói: "Chú trước đi, tôi nói với cô ấy mấy câu, lát nữa đuổi theo sau."

Hứa Ấn không nói nhiều, ừ một tiếng: "Được." Rồi lên ngựa đi theo đội ngũ.

Trước rừng cây chỉ còn lại Nhan Bách Ngọc và Lý Thốn Tâm.

Mặt trời tươi sáng, phơi tan hết lớp tuyết mỏng hôm qua. Gió thổi cây du. Hai người vẫn cách nhau mười mấy bước chân như vậy.

Lý Thốn Tâm vẫn đứng tại chỗ, không tiến lên bước nào nữa, tay chân cũng không biết để thế nào: "Tôi... hôm qua tôi nghỉ ở chỗ Vân Tú và Hạ Tình."

Nhan Bách Ngọc nói: "Tôi biết."

"Cô..."

Lời nói thành một luồng khí nghẹn ở cổ họng, cô cố mãi chẳng nói được gì, chỉ nghĩ ra được câu nhạt nhẽo: "Đi đường chú ý an toàn."

Nhan Bách Ngọc không trả lời cô. Việc Lý Thốn Tâm tránh không nói đến chuyện tối qua khiến nàng khẽ rũ mắt xuống, không nhìn thẳng vào đôi mắt kia nữa.

Nàng nói: "Đêm qua có lẽ tôi làm cô sợ rồi. Tôi vốn có thể uyển chuyển một chút, nhưng lại lo lắng lời nói quá mức mập mờ không thể khiến cô hiểu rõ tình cảm của tôi. Thốn Tâm, cô đối với loại tình cảm này... rất bài xích à?"

Trong đáy lòng nàng vẫn không muốn dùng từ "ghét". Phản ứng chạy trốn này của Lý Thốn Tâm không quá bất ngờ với nàng, chỉ là nằm trong dự tính xấu.

"Không có. Ý tôi là, có người thích cải trắng, có người thích củ cải, có thể hiểu được, có thể hiểu được. Hôm qua tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Chúng ta sống chung bao nhiêu năm, tôi tưởng cô coi tôi là em gái, là học trò, là bạn bè, cô đột nhiên... Xin lỗi nhé, lúc đó người tôi hơi mụ mị, có thể là người bị lửa trại hun đến mơ hồ là tôi, không nói tiếng nào đã chạy mất. Tôi không phải... cũng không phải có ý kiến gì với cô."

Lúc đi tới Lý Thốn Tâm đã nghĩ như vậy. Dù chuyện khác chưa rõ ràng cũng nhất định phải đến giải thích rõ chuyện bỏ chạy tối qua, xin lỗi nàng.

Cô chính là sợ Nhan Bách Ngọc hiểu lầm cô sợ, sợ Nhan Bách Ngọc tưởng cô tránh nàng như tránh rắn rết nên mới vội vàng hấp tấp chạy đi.

Sợ thì đúng là có hơi sợ, nhưng rất nhỏ, hơn nữa cô cũng không ghét nàng, cô làm sao có thể ghét nàng được.

Chuyện của Nhan Bách Ngọc, cho dù cô tạm thời không thể hiểu được, chỉ cần nàng không làm tổn thương mình, không làm tổn thương người khác, cô đều có thể chấp nhận, bởi vì cô tán đồng con người Nhan Bách Ngọc từ căn bản.

Cho nên dù cô còn chưa làm rõ suy nghĩ của mình, cô cũng đến, đến để giải thích nguyên nhân chạy trốn tối qua, xin lỗi nàng.

Bởi vì cô biết loại chuyện này cũng giống như hiểu lầm, nếu lúc đó không cởi bỏ, không lật sang trang, đợi cách một thời gian dài, nó sẽ kết thành một cái vướng mắc nhỏ.

Cho dù sau này hiểu lầm được giải thích rõ, cái vướng mắc đó cũng sẽ khiến sự giao tiếp giữa hai bên không còn suôn sẻ như trước.

Những lời này có thể thốt ra từ miệng người này, vượt quá dự liệu của Nhan Bách Ngọc, nhưng dường như lại hợp tình hợp lý.

Cơ thể nàng thả lỏng, khuôn mặt mệt mỏi vì ý cười trong mắt mà trông có tinh thần hơn chút.

Chỉ cần Lý Thốn Tâm không bài xích xu hướng tính dục này là được.

Lý Thốn Tâm từ chối lời tỏ tình của nàng đối với nàng không tính là thất bại.

Lý Thốn Tâm bài xích, kháng cự, thậm chí là chán ghét đồng tính luyến ái mới có thể khiến nàng cảm thấy thất vọng.

Nhưng giờ quay đầu nhìn lại, rốt cuộc là quan tâm tắc loạn, bản thân lo bò trắng răng.

Người có lòng bao dung mạnh, khả năng phân tích lớn, khả năng đồng cảm cao như Lý Thốn Tâm, cho dù bản thân không hiểu cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của người khác.

Là do bản thân quá mức lo được lo mất mới không nhịn được tưởng tượng kết quả xấu nhất, một đêm khó ngủ.

"Nhưng mà..." Lý Thốn Tâm dùng hết sức lực vào chữ "nhưng mà" này, sau đó hai tay căng thẳng nắm chặt vạt áo, ngón cái ngón trỏ véo thịt bên hông, kìm nén xúc động muốn quay người bỏ chạy.

Nhưng điều này cũng không ngăn được cô lắp bắp, "Tôi, tôi cảm thấy, chuyện người yêu này, phải... phải thận trọng."

Máu dồn từ cổ lên đầu Lý Thốn Tâm, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Nhan Bách Ngọc nhìn cô như vậy, mắt hơi chứa ý cười. Dưới vẻ ngoài coi như bình tĩnh là sự xúc động ập tới như mưa to gió lớn, như núi kêu biển gầm.

Ý đồ kia của bản thân không thể tĩnh lặng được nữa. Nàng kéo dài giọng, có vẻ lười biếng: "Cô cảm thấy những lời hôm qua tôi nói là nhất thời xúc động, không phải hành vi sau khi cân nhắc thận trọng?"

Lý Thốn Tâm lui bớt vẻ xấu hổ, trầm mặc lại. Dáng vẻ hơi nhíu mày, nghiêm túc đó phối hợp với sắc mặt đỏ bừng của cô một cách quỷ dị, đạt đến trạng thái hài hòa mê người: "Cô rất tốt, Bách Ngọc. Tôi không phải chỉ nói con người cô, mà là nói tất cả về cô, tính cách của cô, sự tu dưỡng của cô, năng lực của cô, ngoại hình thậm chí là thứ không đáng nhắc tới nhất của cô.

Nói thật, trước đây tôi nghĩ thế nào cũng không ra dáng vẻ cô kết hôn với ai. Không phải nói tôi biết cô thích phụ nữ, mà là... là tôi cảm thấy trong làng chúng ta hình như không có ai xứng với cô.

Ở thế giới cũ, vòng xã giao của tôi và cô cả đời cũng sẽ không trùng lặp. Người ở đẳng cấp như cô không phải là người tôi thường tiếp xúc.

Cho dù có chút duyên phận, có thể quen biết, đại khái cũng là gặp một lần trong đời, cả đời là người qua đường."

Nhan Bách Ngọc hơi bất ngờ, nhưng gần như là vô thức ôn nhu kiên định đáp lại: "Nhưng quỹ đạo của chúng ta đã trùng nhau. Giờ khắc này, ngay tại đây, tôi đã quen biết cô, không chỉ quen biết cô."

Lý Thốn Tâm nói: "Chúng ta đến thế giới này, tài sản địa vị sẽ biến mất, quan hệ gia đình quan hệ xã hội bị bóc tách, nhưng kiến thức nhận thức của bản thân là không đổi.

Thôn của chúng ta rất ít người, đặc biệt ít, so với người ở thế giới cũ chỉ là giọt nước trong biển cả. Cô vốn có rất nhiều lựa chọn, nhưng ở đây, lựa chọn sẽ bị hạ cấp. Tôi, tôi..."

Nhan Bách Ngọc nghe hiểu lời chưa nói ra của Lý Thốn Tâm. Cô cảm thấy cô là sự hạ cấp trong lựa chọn của nàng, là sự lựa chọn tối ưu trong số hiện có ở cái xã hội thu nhỏ cực độ này.

Cô cảm thấy nàng gu cao, tiêu chuẩn cao, nhưng ở đây không có nhiều lựa chọn hơn nên mới hạ thấp tiêu chuẩn chọn cô.

Nếu ở xã hội ban đầu, trong tình huống có nhiều lựa chọn hơn thì đó sẽ là một kết quả khác.

Nhan Bách Ngọc cảm nhận được sự buồn bực khi tình cảm bị nghi ngờ, nhưng nghĩ lại, nàng lại thấy vui mừng.

Ít nhất Lý Thốn Tâm đang nghiêm túc đối đãi chuyện này. Một trong những đặc điểm nàng yêu trên người cô chính là sự nghiêm túc khi đối nhân xử thế này. Huống chi lo lắng của Lý Thốn Tâm có đạo lý.

Ngay lúc đó, trong lòng nàng cũng được thắp lên một tia lửa. Nếu Lý Thốn Tâm hoàn toàn không có tâm tư với nàng thì cần gì phải "tính toán" thế này.

Nhan Bách Ngọc cười nói: "Tình cảm đâu phải mua bán mà còn phải so sánh ba nhà. Tôi cũng không phải người hữu tình uống nước no, nhất định phải có tình yêu mới được.

Nếu không gặp được, tôi có thể sống một mình cả đời. Thốn Tâm, nơi này là xã hội sau khi hạ cấp, nhưng cô không phải là lựa chọn sau khi hạ cấp của tôi."

"..."

Nhan Bách Ngọc nghiêng người, nhẹ nhàng vuốt ve con tuấn mã, ánh mắt nghiêng nghiêng nhìn sang Lý Thốn Tâm: "Ngay từ lúc mới gặp cô, tôi đã động lòng rồi. Vẫn luôn không nói với cô, chỉ là sợ làm cô sợ."

Nhưng lúc này chắc chắn là làm cô sợ rồi.

Lý Thốn Tâm trợn tròn mắt.

'Cái gì?'

'Ngay lúc mới gặp á?!'

'Khoan đã, lúc nào?'

'Lúc ở nhà gạch mộc cũ?'

'Là trước khi bốn người Văn Mật đến, hay lúc Liễu Thác Kim đến, hay lúc Vân Tú và Hạ Tình?'

'Cho nên rốt cuộc là lúc nào?!!!'

"Xin lỗi, tôi không thể không giấu giếm cô. Khi đó ngôi làng không cho phép tôi thẳng thắn tất cả, cái giá phải trả cho sự thẳng thắn quá cao. Tài nguyên chúng ta có hạn, buộc phải chen chúc dưới một mái nhà.

Nếu cô và người trong thôn có tâm lý bài xích quá lớn đối với xu hướng tính dục của tôi, tôi thẳng thắn tất cả không phải là chuyện tốt cho sự ổn định nội bộ, sẽ chỉ làm tình cảnh đôi bên xấu hổ. Thậm chí nếu cô sợ hãi, có lẽ tôi không có cách nào tiếp tục ở lại trong thôn."

"Tôi không có, tôi có thể hiểu được..."

Nhan Bách Ngọc mỉm cười: "Tôi biết, tôi biết cô không phải người như vậy, cho nên tôi mới nói tâm sự của tôi cho cô. Cho dù cô từ chối tôi, cô thấy tôi không tự nhiên, sau khi trở về tôi cũng có thể thương lượng với Vân Tú Hạ Tình, đổi nhà ở."

Lý Thốn Tâm há miệng, nói một câu rất nhỏ: "Không cần đổi."

Cô vẫn không có sức lực. Nếu từ chối Nhan Bách Ngọc, cho dù cô không xấu hổ, chẳng lẽ Nhan Bách Ngọc thấy cô thì không xấu hổ sao.

Lý Thốn Tâm bỗng cảm thấy vô cùng lo âu. Cảm giác mối quan hệ ổn định, cuộc sống ổn định xảy ra biến cố, con đường phía trước biến ảo khôn lường giống như một miếng cao dán dán sau lưng cô, vừa cay vừa nóng vừa đau.

Nhan Bách Ngọc nắm dây cương, chân đạp bàn đạp, lộn người một cái nhảy lên lưng ngựa.

Nàng nói: "Cô không cần trả lời tôi ngay bây giờ, nhưng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ."

Nhan Bách Ngọc giật dây cương, quay đầu ngựa, khẽ hô một tiếng, con ngựa liền chạy chậm về hướng đội ngũ rời đi.

Lý Thốn Tâm mê mang nhìn theo bóng dáng nàng, cho đến khi bóng dáng ấy mờ đi trong con đường trắng xóa.

Lý Thốn Tâm quay người về nhà. Cửa phòng ngủ của cô và Nhan Bách Ngọc mở toang, chăn đệm trên giường chỉnh tề, ga giường không một nếp nhăn, phảng phất như đêm qua Nhan Bách Ngọc chưa từng ngủ ở trên đó.

Lý Thốn Tâm đi mấy bước lao đến ngã vật xuống giường, lăn từ đầu giường đến cuối giường, ôm đầu rên rỉ.

'Thích tôi? Sao cô ấy có thể nói ra những lời này với vẻ mặt bình tĩnh thế chứ!'

"A a a a a a!!!"

'Rõ ràng bình thường biểu hiện của cô ấy cũng chẳng có gì kỳ lạ, có gì khác biệt với tôi đâu?'

'Tôi cũng thích cô ấy, chẳng lẽ đối với cô ấy cũng là sự yêu thích kiểu người yêu?'

'Không đúng không đúng.'

'Lại nói phụ nữ thích phụ nữ thì có gì khác với đàn ông thích phụ nữ?'

Lý Thốn Tâm bò dậy quỳ ngồi, xỏ giày rơm lại ra khỏi phòng, đi ra cổng lớn. Vân Tú gọi từ bên bếp: "Trưởng thôn, lại ăn sáng đi!"

"Biết rồi, lát nữa ăn."

Lý Thốn Tâm chạy biến đi như làn khói, đi thẳng đến trước cửa phòng bệnh, dừng bước, đi lên hai bước, quay người, lại đi về, lại quay người, nhích lại gần phòng bệnh chút nữa, lại dừng lại.

"Trưởng thôn?"

Tiếng gọi sau lưng làm Lý Thốn Tâm giật mình thon thót, suýt nhảy dựng lên.

Quay đầu lại thấy La Quất cười tít mắt nhìn cô: "Cô làm gì ở đây thế, tìm bác sĩ Tiền à, sao không vào?"

"Tôi đang nghĩ chút chuyện, thất thần một lát." Lý Thốn Tâm hắng giọng, cùng La Quất đi về phía phòng bệnh, "Tôi đang định vào đây, ha ha."

Hôm nay thời tiết tốt, La Liễu đang rất bận rộn, mang mấy cái mẹt tròn đựng dược liệu ra giá bên ngoài phơi.

Lý Thốn Tâm vào phòng bệnh, Tiền Du đang bận nghiền thuốc, vội vàng liếc nhìn hai người, chỉ vào cái giá bên cạnh, nói với La Quất: "Cô về đúng lúc lắm, giúp La Liễu một tay, hai người Tiểu Mã đi ra ngoài rồi."

La Quất đáp một tiếng, đi qua giúp đỡ.

Tiền Du cũng không ngẩng đầu lên, hỏi Lý Thốn Tâm: "Cô thấy khó chịu ở đâu à, hay là trong làng có chuyện gì?"

Lý Thốn Tâm cười mất tự nhiên: "Tôi không sao, đến xem chỗ cô có cần giúp gì không."

Lý Thốn Tâm ngồi xổm xuống: "Đưa tôi đi."

Tiền Du cũng không khách sáo với cô, đưa con lăn thuốc trong tay cho cô, đứng dậy nhường ghế đẩu.

Lý Thốn Tâm kéo ghế đẩu ra sau mình, ngồi lên ghế, bắt đầu dùng con lăn nghiền tam thất trong thuyền tán.

Tiền Du đi sang một bên, vươn vai thả lỏng gân cốt, bưng đĩa nhỏ đựng mực, một tay cầm bút lông, đứng trước tủ thuốc, viết lên một ô tủ chữ "Tam thất phiến".

Tủ thuốc này có khoảng hai mươi ngăn, sau khi làm xong bên ngoài không có ký hiệu, bên trong đựng dược liệu gì đều phải dựa vào Tiền Du viết, đã có rất nhiều ngăn viết tên thuốc.

Chữ bút lông của Tiền Du không tệ, sau khi viết tên thuốc lên ngăn, cái tủ thuốc Bắc này trông rất ra dáng.

Tiền Du vừa viết vừa lơ đãng hỏi: "Cô đến đây thật sự không có việc gì à?"

"Hả? Không có." Lý Thốn Tâm cười gượng hai tiếng, "Tôi chỉ đi dạo thôi."

Lý Thốn Tâm nghiền một lúc, tam thất trong thuyền tán đều biến thành vụn nhỏ, cô mới ấp úng nói: "Bác sĩ Tiền, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề."

Tiền Du quay đầu liếc cô một cái.

Lời đến khóe miệng Lý Thốn Tâm lại không biết nói thế nào, lúc sắp xếp ngôn từ suy nghĩ, tay vô thức chống lên miệng.

Tiền Du thấy thế, bệnh nghề nghiệp tái phát: "Tay sờ mó lung tung xong đừng chạm vào miệng, bệnh từ miệng vào đấy."

Tay Lý Thốn Tâm ngượng ngùng buông xuống, cả người nhất thời như bị trói tay chân, ngôn ngữ lộn xộn, nói lung tung: "Chẳng phải mấy hôm trước vừa chuyển một nhóm cư dân mới sang nhà ở đã làm xong sao, nhân sự phải điều chỉnh lại.

Lúc trước Vương Nhiên đã bàn với tôi, bảo là khi chia nhà lại, anh ấy muốn ở cùng Tưởng Bối Bối. Hai người họ đến làng rất sớm, tình cảm hai người vẫn luôn rất tốt, lại là chuyện tình nguyện, tôi đồng ý rồi. Hai người tiếp theo chắc chắn có dự định kết hôn sinh con.

Tôi liền nghĩ có phải cũng nên chú ý đến tình trạng tình cảm của những thôn dân khác không. À, à, dù sao bây giờ cũng được ăn no rồi mà.

Sau đó tôi liền nghĩ đến, ừm... liệu có một số, thôn chúng ta liệu có một số nhóm người thiểu số không, chính là cái đó, sở thích hơi khác biệt, à, thích cùng giới tính với mình ấy, khụ."

Giọng Lý Thốn Tâm càng nói càng nhỏ, càng nói ánh mắt càng không dám liếc về phía Tiền Du.

Tiền Du từ đầu đến cuối sắc mặt bình tĩnh, thậm chí là ghét bỏ cô dài dòng, thở dài: "Cô đúng là đi vòng một vòng lớn thật đấy. Cho nên, cô muốn hỏi cái gì?"

Lý Thốn Tâm bị sự thẳng thắn của Tiền Du làm cho xấu hổ, ho khan một tiếng: "Thân là Trưởng thôn, tôi nhất định phải hiểu rõ các loại tình huống, làm tốt công tác chuẩn bị hướng dẫn sau này."

Tiền Du bỗng nhiên hơi cúi đầu cười khẽ một tiếng: 'Che giấu vụng về thật.'

Tiền Du nói: "Cô muốn tìm hiểu về nhóm người đồng tính luyến ái này? Cô là muốn biết tại sao lại có nhóm người này, hay là muốn tìm hiểu họ chung sống thế nào, thân mật thế nào? Nếu là vế sau, ừm..."

Tiền Du đi đến bên tường ngắm nghía hai bức tranh huyệt vị cơ thể người treo trên đó, nói: "Hai bức này không đủ cụ thể, tôi nghĩ với kiến thức giới tính của cô, tôi có thể phải vẽ lại một bức tranh cấu tạo cơ thể người để giải thích cho cô đồng tính an ủi nhau thế nào."

"Không cần, không cần!" Lý Thốn Tâm đỏ mặt, chém đinh chặt sắt, "Tôi muốn hỏi vấn đề trước."

Tiền Du đi trở lại, nói: "Tại sao con người lại thích người cùng giới tính với mình? Về mặt khoa học mà nói, có nghiên cứu cho rằng xu hướng tính dục này đến từ di truyền, đến từ gen, có người trời sinh chỉ thích đồng tính.

Tuy nhiên đây không phải chuyên môn của tôi, tôi không biết giả thuyết này có thật hay không, có căn cứ thực nghiệm hay không.

Nhưng có thể khẳng định là, trong giới tự nhiên cũng có rất nhiều động vật đồng tính luyến ái tồn tại, con người cũng không phải ngoại lệ.

Còn xét trên góc độ tình cảm mà nói, khả năng này sẽ rộng hơn. Con người hấp dẫn lẫn nhau là sự phù hợp và tiếng gọi của linh hồn, linh hồn thì không có giới tính.

Cô bị những điểm sáng nào của người đó hấp dẫn lấy đó làm cơ hội để yêu người đó? Lương thiện? Chân thành? Dũng cảm hay là xinh đẹp?

Những đặc điểm này ở đàn ông có, ở phụ nữ càng nhiều, cho nên về mặt tình cảm sẽ yêu người cùng giới tính với mình dường như cũng không khó hiểu lắm."

Lý Thốn Tâm ngơ ngác nhìn cô, gật đầu.

Tiền Du hỏi: "Có ai tỏ tình với cô à?"

"Hả?" Lý Thốn Tâm phản ứng lại, đầu lắc như trống bỏi, "Không có, không phải, tôi muốn tìm hiểu thêm chút kiến thức để chuẩn bị cho đời sống tình cảm sau này của thôn dân thôi."

Tiền Du căn bản không nghe cái cớ vụng về của cô, nhàn nhạt nói: "Là khác giới cũng được, là đồng tính cũng được, tình cảm có chân thành hay không, tôi nghĩ tự cô có thể phán đoán. Tình cảm chân thành không phân biệt cao thấp sang hèn.

Cho dù cô không thể hiểu được cũng không thể coi thường tình cảm của người khác. Chấp nhận hay từ chối, phải cân nhắc nghiêm túc, đáp lại đối phương tử tế."

"..."

Lý Thốn Tâm từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn gật đầu, ậm ừ: "Ừm."

Lý Thốn Tâm lẳng lặng trở về nhà mình. Trên bàn nhà chính đặt một bát cháo, một cái bánh bao, một đĩa dưa muối, hiển nhiên là Vân Tú mang tới.

Cô chạy chuyến này, nghe Tiền Du nói nhiều như vậy, dường như chỉ nhận được một kết luận. Phụ nữ thích phụ nữ, với đàn ông thích phụ nữ, về mặt tình cảm mà nói, không có gì khác nhau.

Cô như biết gì đó, lại như chẳng biết gì cả.

Cô nhìn bữa sáng trên bàn, nhai nuốt máy móc. Muốn nói chăm sóc, Vân Tú cũng rất chăm sóc cô, rất ỷ lại cô, còn thân hơn người nhà, gần hơn bạn bè, cũng cùng cô trải qua sinh tử.

Lý Thốn Tâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Vân Tú đang lau bàn bên cạnh: "Vân Tú, cô thích tôi không, kiểu người yêu ấy?"

Trên mặt Vân Tú lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết, đi đến bên cạnh Lý Thốn Tâm, hung hăng cốc đầu cô một cái rõ đau: "Đầu óc cô sốt đến hồ đồ rồi à!"

"Ui da." Lý Thốn Tâm ôm trán, cảm thấy bị cốc sưng một cục u, lầm bầm, "Không thích thì không thích, đánh người làm gì."

"Để xem Bách Ngọc về tôi có bảo cô ấy xử lý cô không!"

Nhắc đến Bách Ngọc, sắc mặt Lý Thốn Tâm lại nhăn nhó. Bách Ngọc giống như Vân Tú, giống như bạn thân, vô cùng thân thiết.

Nhưng Bách Ngọc thích cô, Vân Tú lại không thích. Bạn thân và người yêu, ranh giới tình cảm này phải xác định thế nào?

Mặc dù nói Bách Ngọc ở bên cô lâu hơn Vân Tú, Bách Ngọc dạy cô nhiều thứ hơn, cả hai đều rất dung túng cô.

Nhưng Bách Ngọc sẽ ôm cô, sẽ an ủi cô, ngay cả tính khí nhỏ nhen cũng chẳng mấy khi phát tác. Nàng cười lên như gió ngày hè, đôi mắt như nước hồ mùa xuân.

Mặc dù bản thân cô càng thích không khí khi có Nhan Bách Ngọc ở bên, có rất nhiều chuyện chỉ muốn nói với Nhan Bách Ngọc, có chuyện vui nghĩ đến nàng, có chuyện không vui cũng nghĩ đến nàng.

Nhưng cô xem, bạn thân cũng có phân chia thân sơ mà. Ranh giới tình cảm này vẫn là một món nợ rối rắm, Lý Thốn Tâm không làm rõ được.

Lý Thốn Tâm ăn sáng xong, dọn bát đũa sang một bên, bưng chén trà ngồi tại chỗ súc miệng. Đầu óc vẫn trống rỗng, không chú ý đến người phía sau.

"Trưởng thôn." Một tiếng gọi rất nhẹ nhàng.

Lý Thốn Tâm như người trong mộng mới tỉnh, quay đầu lại. La Quất đi từ cửa vào: "Hả? La Quất, sao cô lại tới đây?"

La Quất đi đến bên cạnh cô, dáng vẻ tâm sự nặng nề. Cô nói: "Xin lỗi, Trưởng thôn, những lời cô vừa nói với bác sĩ Tiền, tôi đều nghe thấy rồi."

Cô cũng không phải cố ý muốn nghe, mà là thân là người trong giới, cô đặc biệt nhạy cảm với một số từ ngữ nào đó.

Khi bắt được thông tin mấu chốt, chú ý đến rồi thì tinh thần sẽ không tự chủ được mà đi nghe lén.

Cơ thể Lý Thốn Tâm cứng đờ, nhận ra La Quất đang ám chỉ chuyện cô nghe ngóng về đồng tính luyến ái: "Ha ha, ha ha, nghe thấy thì nghe thấy thôi, cũng đâu phải bí mật gì không thể cho ai biết."

"Cô đặc biệt đến xin lỗi tôi à?" Lý Thốn Tâm cười cười, xua tay ra hiệu cô không cần để trong lòng.

La Quất lắc đầu: "Tôi đến là có chuyện muốn nói với cô."

Lý Thốn Tâm uống nước: Hả? Cái mở đầu này?

"Thực ra lúc lửa trại dạ tiệc hôm qua tôi đã định chọn thời gian nói với cô, nhưng cô bị chị Bách Ngọc đưa đi rồi tôi không tìm được cô nữa."

Đôi mắt La Quất sáng lấp lánh, nhìn Lý Thốn Tâm không chớp mắt, "Trưởng thôn, tôi thích cô..."

"Khụ..." Lý Thốn Tâm vừa uống một ngụm nước phun hết ra bàn. Cô bị sặc ho sù sụ không ngừng, vừa dùng khăn lau nước trên bàn, vừa hoảng hốt nhìn La Quất, "Khụ, cô, khụ khụ, nói cái gì?"

"Tôi thích cô, cô có thể làm bạn gái tôi không?"

Dọa đến mức Lý Thốn Tâm nghẹn luôn cơn ho.

Hả? Sao thế? Sao lại thích tôi?

Nội tâm Lý Thốn Tâm gió lớn thổi vù vù, thổi tan tành căn nhà gỗ rách nát trong lòng cô.

Nhưng trong đầu cô vang lên lời Tiền Du nói, ý thức được phản ứng quá kịch liệt sẽ làm tổn thương người ta. Cô cố nén để bản thân bình tĩnh lại.

Một lát sau, cô tìm lại được giọng điệu bình tĩnh của mình, cố gắng nhu hòa nói với La Quất: "Xin lỗi, tôi... tôi không thể. Cô là thôn dân của tôi, cũng có thể là bạn bè của tôi, người thân của tôi, nhưng tôi không có cách nào coi cô là người yêu để đối đãi. Cô là cô gái rất tốt, chỉ là tôi đối với cô không có loại tình cảm đó."

La Quất tuy có chút dự cảm nhưng vẫn không nhịn được mất mát. Cô lấy lại tinh thần, cười nói: "Là vì chị Bách Ngọc sao?"

Có lẽ là một loại cảm ứng giữa đồng loại, cô biết Nhan Bách Ngọc cũng vậy. Cho nên khi nghe Tiền Du và Lý Thốn Tâm nói chuyện, biết được Lý Thốn Tâm không ghét loại tình cảm này mới không kịp chờ đợi đến tỏ tình, nhưng hình như vẫn chậm một bước.

Lý Thốn Tâm oán thầm: 'Sao lại hỏi Bách Ngọc, sao ai cũng hỏi Bách Ngọc, trên mặt cô viết chữ à!'

Lý Thốn Tâm lắc đầu: "Không liên quan gì đến cô ấy."

Lý Thốn Tâm hít một hơi. Sao lúc đối mặt với La Quất, cô lại có thể biết rõ ràng mình không có ý gì với cô ấy, còn lúc đối mặt với Nhan Bách Ngọc thì lại như mớ chỉ gai của Tưởng Bối Bối, gỡ mãi không ra thế này.

Lý Thốn Tâm tò mò hỏi La Quất: "La Quất, tôi hỏi cô một câu nhé. Ừm, cô bảo cô thích tôi, đó là cảm giác gì? Tôi không phải trêu chọc cô đâu, tôi là... hơi tò mò, thật đấy..."

La Quất nhìn cô hau háu: "Lúc đến gần cô tim đập sẽ rất nhanh, giống như vừa trải qua một cuộc chạy đường dài. Nhìn thấy cô rồi thì rất vui, lúc không nhìn thấy cô sẽ thường xuyên nhớ đến cô, nghĩ đến cô là thấy rất thỏa mãn..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Lý Thốn Tâm che mặt ửng hồng, không che được đôi tai đỏ bừng.

Sến quá đi mất.

La Quất đi rồi, Lý Thốn Tâm rất lâu mới hoàn hồn. Nhận thức của cô trong thời gian ngắn ngủi xảy ra thay đổi long trời lở đất, trong một buổi sáng đã vượt qua những hành động tình yêu chưa từng có.

Cô không biết phải làm sao, cũng không biết đi thổ lộ với ai.

Trên giường uốn éo như con sâu đo nửa ngày, thở dài một tiếng, bật dậy, vác cuốc, xuống ruộng.

Chẳng có gì bằng làm ruộng lúc này. Hoa màu giống như phương trình, thiếu đạm lân kali hoa màu sẽ xuất hiện triệu chứng tương ứng.

Nhưng tình cảm lại không giống thế, bên trong ngoắt ngoéo lòng vòng, giả tạo quá nhiều, khiến cô không thể phân biệt.

Nhưng cô đã hứa với Nhan Bách Ngọc sẽ suy nghĩ kỹ, cũng biết Tiền Du nói rất đúng, tình cảm nghiêm túc cần được đối đãi nghiêm túc.

Cho nên cô phải phân tích rõ ràng tâm ý của mình mới có thể đưa ra câu trả lời cho Nhan Bách Ngọc, là chịu trách nhiệm với nàng, cũng là chịu trách nhiệm với bản thân.

Cô không tin cái kiểu "cứ thử tìm hiểu xem sao, hợp thì yêu, không hợp thì chia tay". Cô tin vào câu danh ngôn của Mao Chủ tịch: "Yêu đương không nhằm mục đích kết hôn đều là giở trò lưu manh".

Cô cảm thấy tình cảm là thuần khiết, không muốn mơ hồ đi về phía trước. Muốn yêu đương tự nhiên là phải cân nhắc kỹ, cân nhắc tình cảm của bản thân đối với nàng có phải là tình cảm muốn sống bên nhau trọn đời hay không.

Cô phải nghĩ cho rõ. Chỉ là không biết nhóm Nhan Bách Ngọc bao giờ về. Lúc nàng về, liệu cô có thể nghĩ thông suốt không.

Lý Thốn Tâm nhìn bầu trời sáng ngời phía Đông, núi xanh như nét mày.

Không biết đội thám hiểm đã đi đến đâu rồi. Đường đã quen, chuyến đi lần này của họ chắc sẽ thuận lợi hơn nhỉ, có thể về sớm hơn không?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store