ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] Từ Nhập Môn Đến Tinh Thông Khai Hoang Sinh Hoạt | Thái Dương Khẩn

Chương 110

minhthu4869


Khi Lý Thốn Tâm rời đi, trong lòng vẫn còn lầm bầm: 'Không có gì, không có gì, chỉ biết nói là không có gì!'

Cô quay lại vườn rau sau nhà, bắt sâu một lượt, rồi mang ống trúc đựng sâu đến cho Chu Hoán.

Trang trại chăn nuôi cách chuồng ngựa không xa. Lúc Lý Thốn Tâm đi về, cô đi vòng sang phía chuồng ngựa.

Thành viên cố định của đội thám hiểm đều có ngựa riêng. Lúc rảnh rỗi họ sẽ đến chăm sóc ngựa của mình, tiện thể học cách điều khiển thuần phục ngựa từ Nhan Bách Ngọc.

Phía trước chuồng ngựa có khoanh một bãi đất làm sân tập. Lúc đầu chỉ dọn đá, nhặt cành khô chứ chưa xử lý gì nhiều, nhưng qua thời gian các thành viên ngày ngày cưỡi ngựa, móng ngựa đã dẫm nát cỏ, tạo thành một đường đua rõ rệt.

Trên sân tập, Nhan Bách Ngọc đang thuần hóa ngựa. Phần lớn ngựa vẫn cần nàng huấn luyện, chỉ thị hành động: đi chậm, đi nhanh, chạy chậm, phi nước đại, ra khẩu lệnh, quỳ gối, lồng lên, tiến lui dừng lại.

Thiên phú của nàng nằm ở chỗ này, khiến những con ngựa hoang trở nên ngoan ngoãn, kỷ luật nghiêm minh như ngựa đua trên sân đấu.

Con ngựa chạy chậm lại. Nhan Bách Ngọc một tay cầm cương, eo thả lỏng, nhấp nhô theo nhịp chạy của ngựa như sóng nước.

So với các thành viên đội thám hiểm bên cạnh, tư thái của Nhan Bách Ngọc ung dung và tiêu sái hơn nhiều.

Nhan Bách Ngọc trên lưng ngựa tỏa sáng rực rỡ. Dù là tư thế kéo cương thả cho ngựa tự do dạo bước tùy ý, cũng giống như mặt trời chói chang trên cao.

Gió trên lưng ngựa thổi bay mái tóc dài bên mai nàng ra sau. Thời gian này nàng bị nắng làm đen đi một chút, lại càng làm nổi bật ngũ quan ưu tú.

Đôi mắt nhìn về phương xa như làn nước xuân mênh mông, lay động lòng người đến mức không thể dời mắt.

Lý Thốn Tâm đón lấy luồng gió thổi tung tóc Nhan Bách Ngọc, để nó xuyên qua cơ thể mình.

Các đội viên đứng ngoài sân tập nhìn Nhan Bách Ngọc trên lưng ngựa, cũng giống như Lý Thốn Tâm, ánh mắt không mấy bình tĩnh.

Có người kính nể, có người ngưỡng mộ. Đây là vấn đề thực tế, so với vẻ bề ngoài, năng lực bản thân có sức hấp dẫn lâu dài hơn. Nếu có cả hai thì đó là điều tuyệt vời nhất.

Nhan Bách Ngọc thuộc loại người này, nếu không thì nàng cũng sẽ không nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí chủ đạo dù gia nhập đội thám hiểm sau.

Người như Nhan Bách Ngọc thu hút ánh nhìn cũng chẳng có gì lạ.

Lý Thốn Tâm cảm thấy vinh dự lây, khẽ rũ mắt xuống. Nhưng khi dời ánh mắt đi, cô lại có cảm giác mất mát không nói rõ được cũng không tả rõ được.

"Da hú!"

Một tiếng hú vang lên từ phía sân tập.

Lý Thốn Tâm nhìn sang, thấy một thành viên đội thám hiểm cưỡi ngựa đen, tay giơ roi ngựa quá đầu, vượt qua Nhan Bách Ngọc từ phía sau, hào sảng nói: "Đội trưởng, chúng ta đua một trận xem sao, xem ai chạy đến cây liễu cổ thụ đằng trước rồi quay lại trước!"

Nhan Bách Ngọc mỉm cười: "Người thua hôm nay dọn chuồng ngựa."

Hắn chơi xấu, chưa kịp lên tiếng đã thúc ngựa chạy vọt đi. Nhan Bách Ngọc hai tay nắm dây cương, chân khẽ kẹp bụng ngựa, con ngựa liền lao đi như tên bắn.

Nửa người trên của nàng giữ thăng bằng vững vàng, tóc bung ra trong gió, tung bay như hình dáng của gió.

Các thành viên đội thám hiểm ngứa nghề, cũng lần lượt lên ngựa, chạy đua trên sân tập.

Ở đây cái gì cũng thiếu, chỉ có đất là nhiều. Sân tập cực kỳ rộng lớn, đủ để họ thỏa sức rong ruổi.

Họ như cơn gió hoang dã, tự do gào thét, hò reo.

Lý Thốn Tâm trong lòng có chút ghen tị. Cô đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, không qua chào hỏi, lặng lẽ rời đi.

Lý Thốn Tâm về tìm Hứa Ấn bàn bạc về vật tư, Tôn Nhĩ ở bên cạnh ghi chép.

Bàn bạc đến cuối cùng, dông dài mãi đến lúc Hứa Ấn sắp đi, Lý Thốn Tâm gọi hắn lại: "Chú Hứa, cháu muốn thương lượng với chú chuyện này."

Hứa Ấn hỏi: "Chuyện gì?" Hắn vừa rồi đã thấy Lý Thốn Tâm muốn nói lại thôi.

Lý Thốn Tâm do dự một lát, nhìn Hứa Ấn, nói: "Lần sau mọi người đi thôn Ba Đông, cháu muốn đi cùng."

Khuôn mặt cơ bắp cứng như đá của Hứa Ấn có sự thay đổi, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Hắn im lặng một lúc, không trực tiếp phủ định mà hỏi: "Sao cô đột nhiên có ý định này?"

Lý Thốn Tâm gãi tai, cười nói: "Thì là... ừm, thôn Ba Đông lần đầu tiên nguyện ý tặng không chúng ta số lượng lớn gia súc, lần thứ hai lại dốc sức phối hợp, tặng chúng ta rất nhiều dược liệu quý giá, biết chúng ta đang cần gấp.

Họ hào phóng lại có thành ý, cháu nghĩ chúng ta cũng phải thể hiện đủ thành ý, thể hiện sự coi trọng đối với người bạn này. Cho nên cháu muốn đích thân đi một chuyến, cảm ơn họ, cùng họ bàn bạc chuyện hợp tác phát triển, buôn bán qua lại giữa hai làng sau này."

Hứa Ấn nhìn Lý Thốn Tâm: "Chỉ vì cái này?"

Lý Thốn Tâm giả vờ hắng giọng, ho khan một tiếng: "Chỉ vì cái này."

Trên mặt Hứa Ấn lộ ra chút ý cười. Hiện tại Lý Thốn Tâm đã học được cách nói những lời xã giao, mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt Hứa Ấn quá tinh tường, vẫn nhìn thấu cô ngay.

Chỉ có điều hắn không vạch trần ngay lập tức, huống hồ lời Lý Thốn Tâm nói cũng có vài phần có lý. Hắn nói: "Đi chuyến này không phải một ngày hai ngày, cô đi rồi thì trong làng làm thế nào?"

Lý Thốn Tâm nói: "Có Bồng Lai, anh Dương bọn họ ở đây, còn có cả Tôn Nhĩ nữa."

Hứa Ấn trầm ngâm một lát: "Cô nói chuyện này với Bách Ngọc chưa?"

"Vẫn chưa."

"Cô đi bàn với cô ấy trước đi. Nếu cô ấy cũng nghĩ như vậy thì chú không có ý kiến gì."

"Vâng..."

Lý Thốn Tâm vốn định đợi Nhan Bách Ngọc về sẽ bàn với nàng, nhưng Nhan Bách Ngọc về muộn, đến giờ ăn cơm mới về.

Trên bàn cơm đông người ồn ào, không thích hợp bàn chuyện này, định đợi ăn xong cơm tiêu thực thì nói.

Trên bàn cô bắt chuyện với Nhan Bách Ngọc nhưng Nhan Bách Ngọc không hứng thú lắm, ít nói, chỉ nhàn nhạt đáp lời.

Nhan Bách Ngọc không nói chuyện, ăn cơm tự nhiên nhanh hơn Lý Thốn Tâm. Nàng thu dọn bát đũa của mình rồi đi xếp hàng múc nước rửa mặt.

Đợi Lý Thốn Tâm dọn dẹp tắm rửa xong, Nhan Bách Ngọc đã sớm nằm trên giường, quay mặt vào trong ngủ.

Lý Thốn Tâm: "..."

Đợi đến sáng hôm sau, chỗ bên cạnh đã trống không. Gặp lại nhau thì đã là giờ ăn sáng.

Lý Thốn Tâm im lặng gặm bánh ngô, mắt liếc nhìn Nhan Bách Ngọc.

Mặc dù bình thường cũng đa phần là cô nói, Nhan Bách Ngọc thỉnh thoảng đáp lại vài câu, nhưng hôm nay cô cứ cảm thấy Nhan Bách Ngọc lạnh nhạt hơn hẳn.

Hôm nay cái bánh ngô này sao mà nghẹn họng thế không biết.

"Bách Ngọc..."

"Tôi ăn xong rồi, phải đi cho ngựa ăn đây, đi trước nhé."

"À, ừ..." Lý Thốn Tâm nhìn theo bóng lưng người rời đi, bĩu môi lẩm bẩm, "Có bận thế không."

Ăn sáng xong, Lý Thốn Tâm và Dương Thái Nam dẫn người đi đến vị trí đã chọn để đào giếng.

Cây gỗ cũ đã được dời đi, mặt đất đánh dấu đào xuống một tầng, ròng rọc kéo đất đã được cố định xong.

Hai thôn dân dùng xẻng xúc đất ở giữa ra, lại dùng mũi khoan bướm khoan thẳng đứng xuống làm rỗng đất xung quanh.

Ở tầng ngoài còn có thể hai người cùng hỗ trợ, xuống sâu hơn thì chỉ một người xuống đào đất. Miệng giếng rộng hơn một mét, chỉ đủ một người xuống xoay sở.

Khi chỉ còn một người đào, tốc độ chậm lại. Càng sâu xuống, giỏ đất không đưa lên được nữa thì treo giỏ vào ròng rọc kéo lên.

Giếng nước trên bình nguyên dễ đào hơn chút vì dưới đất đa phần là tầng đất, nhưng cũng nguy hiểm hơn vì tầng đất dễ sạt lở.

Cho nên khi đào xuống phải gia cố khung đỡ, tốc độ càng chậm hơn. Ngày đầu tiên vẫn chưa đào ra nước.

Đợi đến ngày thứ hai đào tiếp, đào sâu đến bảy tám mét, đáy giếng bắt đầu ẩm ướt, có vệt nước.

Mọi người xây gạch lên thành giếng, lại đào một hố sâu đường kính nhỏ hơn ở đáy giếng, rải sỏi lọc nước.

Sau khi dùng ròng rọc kéo người lên, lúc này nước đáy giếng vẫn đục ngầu, mực nước chưa dâng lên, chưa dùng được, cần đậy giếng lại, đợi một thời gian.

Nhưng tóm lại, cái giếng này đã được đào an toàn.

Nghĩ đến việc người trong thôn sau này lấy nước thuận tiện hơn, nước giếng cũng sạch sẽ hơn, lúc Lý Thốn Tâm rời đi tâm trạng khá tốt.

Lúc này đã qua giờ cơm trưa, người trong thôn đa phần đang nghỉ trưa.

Đội đào giếng muốn thừa thắng xông lên nên lỡ bữa trưa. Lý Thốn Tâm bảo Vân Tú để phần cho một suất.

Đi đến trước nhà, Lý Thốn Tâm bị sân phơi lúa đối diện thu hút sự chú ý.

Cô nói với mọi người: "Mọi người đi ăn trước đi, lát nữa tôi về."

Mở hàng rào, bước vào sân phơi lúa. Ở rìa sân có hai cây dương già mọc gần nhau, thân thẳng tắp.

Giữa hai cây buộc một cái võng. Cái võng này là kiệt tác của Lý Thốn Tâm.

Lúc rảnh rỗi cô tháo một tấm lưới đánh cá hỏng ra, nhờ Tưởng Bối Bối vừa dạy vừa giúp, tết lại dây thành một cái võng.

Võng nằm ngay trong bóng cây, bên ngoài có gió, ngủ ở đây buổi trưa dễ chịu hơn trong nhà.

Cái võng này không chỉ Lý Thốn Tâm dùng, người trông coi phơi thóc đậu cũng thích nằm nghỉ ở đây một lát.

Lúc này, trên võng đang có một người nằm. Đôi xăng đan của người này xếp ngay ngắn dưới võng.

Một chân duỗi thẳng, một chân co lên, chân trần giẫm lên dây võng. Hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, tóc dài xõa sang một bên vai.

Lý Thốn Tâm đứng bên cạnh võng, lại đổ thêm một bóng râm trong bóng cây, gọi: "Bách Ngọc."

Nhan Bách Ngọc dù muốn giả vờ ngủ tiếp tục lờ cô đi, nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của Lý Thốn Tâm, nằm của người ta mềm lòng, bèn mở mắt.

Lý Thốn Tâm đạp giày, cũng muốn leo lên võng, nửa người đã lên rồi.

Nhan Bách Ngọc làm bộ muốn dậy: "Cô muốn nghỉ ở đây à?"

Lý Thốn Tâm kéo nàng lại, giữ chặt người không cho động, bản thân cũng mượn lực lật hẳn lên.

Cái võng lưới này rất ôm người, bọc trọn người nằm bên trong. Người nằm trong đó sẽ do kết cấu mà vô thức trũng xuống giữa.

Hai người miễn cưỡng nằm chung một cái võng, không thể kháng cự mà dính sát vào nhau.

"Không có, tôi chỉ nằm một lát, nói chuyện với cô chút thôi." Cuối cùng cô cũng nắm được cơ hội nói chuyện với Nhan Bách Ngọc về việc đi thôn Ba Đông.

Thực ra ngồi cũng nói chuyện được, nhưng cô sợ Nhan Bách Ngọc bỏ chạy nên cứ muốn dính sát thế này.

Nằm trong võng thế này thật an tâm, cái lưới bên ngoài siết chặt, giữ lấy, cứ như có thể cố định người ở đây vậy.

Lý Thốn Tâm cọ cọ cánh tay. Da trên cánh tay mát lạnh. Vạt áo Nhan Bách Ngọc trượt lên một chút, lộ ra một khoảng eo. Chạm vào cánh tay này, cả cõi lòng cô tê dại, vô cùng khó chịu.

Nhan Bách Ngọc cựa quậy sang bên cạnh. Nằm trong võng như con chim bị lưới bắt, bay không thoát, nhưng có lẽ bản thân cũng không muốn bay.

Lý Thốn Tâm chỉ dán vào nàng, không giữ chặt nàng nữa, nàng muốn xuống vẫn có thể, nhưng nàng chỉ nói miệng: "Cái võng này không chịu nổi sức nặng hai người chúng ta đâu."

Lý Thốn Tâm nói: "Tôi đan mà, tôi nắm chắc trong lòng, không sao đâu, hai chúng ta có vận động trên này cũng không hỏng được."

Nhan Bách Ngọc: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store