ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Tong Tai Nang Luon La Khoc Chit Chit

Thẩm Ninh Hinh rốt cuộc vẫn cầm ly rượu đi qua chỗ Khâu Diệc Bạch.

Người bên bộ phận buôn bán không ít, ngồi đầy một bàn lớn, cô là người mới cho nên ngồi ở vị trí ngoài cùng.

Ngồi cách Khâu Diệc Bạch rất xa.

Bầu không khí trong phòng đang lên cao, mời rượu cũng được mấy vòng rồi, mọi người đều đang dùng bữa nói chuyện phiếm, cho nên mọi người sẽ tò mò nhìn qua cô.

Ngoại trừ mấy đồng nghiệp vừa rồi thì còn có thêm hổ giấy Khâu Diệc Bạch nhìn chằm chằm vào cô.

Toàn bộ quá trình bước đi của Thẩm Ninh Hinh đều bị cô ấy nhìn chằm chằm, cô có cảm giác bản thân còn chưa uống rượu mà bước chân đã bắt đầu mềm nhũn rồi.

"Khâu tổng."

Cô đi đến đứng yên trước mặt Khâu Diệc Bạch, đôi mắt tròn tròn nhìn sang rất ngoan ngoãn cười rộ lên, "Tôi mời chị một ly."

Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch đột nhiên nâng ly rượu cạng vào ly của cô.

Dùng sức rất lớn, rượu trong ly của Thẩm Ninh Hinh đều bị cô ấy làm đổ gần một nửa.

Thật sự tức giận rồi sao?

Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, sợ trong lòng cô ấy không thoải mái, vội vàng mở miệng muốn xin lỗi: "Thật xin lỗi Khâu tổng, tôi không phải cố ý..."

Lời còn chưa nói xong, liền thấy Khâu Diệc Bạch đột nhiên trầm mặc không lên tiếng mà ghé sát vào người cô một chút.

Như thì thầm, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được.

"Thẩm Ninh Hinh cô không hiểu về chuyện mời rượu phải không?"

"Cho nên mới không tới mời tôi?"

Giọng nói rất nhỏ, câu cuối còn mang theo ý trêu chọc, câu người.

Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, rất nhanh đã đối diện với tầm mắt của cô ấy.

Đôi đồng tử bởi vì say rượu mà trở nên mông lung, lại mang thep ánh sáng nhàn nhạt, đẹp đến mức làm người ta thấy khó thở.

Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lát, muốn nói điều gì đó nhưng chưa kịp nói ra được một câu nào thì Khâu Diệc Bạch đã nhanh hơn một bước nói trước, ngồi yên tại chỗ hình như rất không vui mà giáo dục cô: "Không hiểu cũng phải tới mời tôi một ly chứ, nếu không sẽ bị mọi người đánh giá cô không tốt, tôi cũng sẽ tức giận."

"Nhưng mà tôi nhớ tửu lượng của cô không cao." Sau một lúc lâu, cô ấy bỗng nhiên lại nói.

"Nếu lần sau cô còn tới mời rượu nữa thì chúng ta có thể lại dùng cách này nữa."

Đây là đang giải vây giúp cô.

Thời điểm ý thức được việc này, gương mặt Thẩm Ninh Hinh không khỏi có chút nóng lên.

"Chị cũng uống ít thôi." Cô dừng một chút, hạ giọng muốn khuyên Khâu Diệc Bạch một câu, "Tôi thấy chị hình như say rồi..."

Lời vừa mới nói ra, Khâu Diệc Bạch lập tức liền có chút không vui.

"Cô mới say." Cô ấy lắc đầu, cực kỳ bất mãn nói ra một câu, " Dù tất cả mọi người ở đây đều say thì tôi cũng sẽ không say."

"Cô quá coi thường tôi rồi đó." Cô ấy xua tay, không đợi Thẩm Ninh Hinh trả lời liền đẩy cô đi ra chỗ khác.

Ngay sau đó liền tự rót cho mình một ly rượu, ăn một miếng uống một ngụm, ăn một miếng uống một ngụm.

"..."

Vả mặt cũng nhanh thật đó.

Bữa cơm kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, khi tiệc tàn mọi người đều có chút say.

Nhưng Khâu Diệc Bạch là người say nhất.

Thẩm Ninh Hinh đưa mắt nhìn, thấy cô ấy đang dùng tay đỡ đầu ngồi tại chỗ thất thần không biết đang nghĩ gì, thân người lâu lâu lại khẽ lay động một chút.

"Tôi đi gọi lái xe thuê cho Khâu tổng." Trợ lý Hàn thấy vậy liền thở dài, vừa lấy điện thoại vừa ngẩng đầu nói với mọi người, "Mọi người cũng nhanh tìm lái xe thuê đi, hoặc liên hệ người nhà đến đón cũng được."

"Được rồi."

Mọi người gật đầu, mơ mơ hồ hồ cúi đầu cầm điện thoại gọi đi.

Trợ lý Hàn gọi điện xong liền đứng lên đi đến đứng trước mặt Khâu Diệc Bạch, "Khâu tổng cô tự mình đi được không?"

"Đương nhiên." Khâu Diệc Bạch theo tiếng nhíu mày, mơ mơ màng màng đáp lại.

"Có thể tự đi được là tốt rồi." Trợ lý Hàn gật đầu mở miệng dặn dò, "Một lát nữa người lái xe thuê sẽ đến, cô đợi một chút."

"Có khả năng tôi sẽ không thể đi cùng cô được. Trong nhà có chút việc đột xuất."

Hôm nay Khâu Diệc Bạch thật sự rất say.

Trợ lý Hàn dặn dò xong nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng, ngay sau đó liền ngẩng đầu muốn hỏi xem có đồng nghiệp nào tiện đường có thể đi về cùng một đoạn với Khâu Diệc Bạch hay không.

Còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Ninh Hinh đột nhiên đã lên tiếng.

"Trợ lý Hàn." Cô nói, khóe miệng cong cong, "Có vài lần tôi tình cờ gặp Khâu tổng ở gần nhà, hẳn là cô ấy ở cách nhà tôi không xa."

"Nếu thuận tiện, tôi sẽ cùng Khâu tổng về."

---------------------

Thật sự là bất đắc dĩ.

Trên mặt Thẩm Ninh Hinh mang theo nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm hoảng loạn không ra bộ dáng gì.

Lúc buổi tiệc sắp kết thúc, ngay lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc, Khương Duyệt lại liên tục nhắn tin bảo cô vào vote.

Lúc này vừa lúc cô không có việc gì làm, liền tiện tay nhấp vào vote, sau đó liền thấy Khâu Diệc Bạch không biết lúc nào đã đăng thêm trạng thái mới lên Weibo.

Nội dung rất đơn giản, chỉ có một câu ——

Tửu lượng của tôi hình như đi xuống rồi, tức quá.

Sau dòng trạng thái còn có thêm QAQ.

Mồ hôi lạnh trên đầu Thẩm Ninh Hinh bắt đầu chảy ra.

Cô sợ Khâu Diệc Bạch bởi vì uống say mà bắt đầu khóc lóc trước mặt mọi người. Lúc nghe trợ lý Hàn nói cô liền vội vàng chủ động xin đưa Khâu Diệc Bạch về nhà.

"Có thể thì có thể." Trợ lý Hàn nói, "Chỉ là sợ phiền cô."

"Không có gì." Thẩm Ninh Hinh cười cười, "Tiện đường thôi tôi không thấy phiền gì cả."

"Vậy thì được." Hàn trợ lý gật gật đầu.

Từ sau lần gặp gỡ ở quán bar, ấn tượng của trợ lý Hàn đối với Thẩm Ninh Hinh vẫn luôn rất tốt, cảm thấy cô là một đứa nhỏ hiểu chuyện lễ phép lại có tầm nhìn.

Bây giờ nghe được Thẩm Ninh Hinh muốn đưa Khâu Diệc Bạch về cho nên cũng yên tâm đem sếp cho cô.

Còn thuận miệng khách sáo nói vài câu, trợ lý Hàn vừa rời đi thì người lái xe thuê liền đến.

Thẩm Ninh Hinh cùng các đồng nghiệp nói lời tạm biệt, đỡ Khâu Diệc Bạch đứng dậy đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa liền nghe thấy âm thanh khục khịt phát ra từ Khâu Diệc Bạch.

Trong lòng cô thất kinh, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện biểu cảm trên mặt Khâu Diệc Bạch có chút không đúng.

Môi khẽ nhếch, lẩm bẩm không biết muốn nói gì.

Muốn làm mặt xấu sao?

Thẩm Ninh Hinh sắp bị hù chết, vội vàng duỗi tay che miệng cô ấy lại.

Thậm chí còn làm như đang dỗ dành trẻ em mà ôn nhu nói: "Ngoan nha, ngoan nha..."

Vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, sau một lúc lâu Khâu Diệc Bạch thật sự không còn động tĩnh gì nữa.

Thẩm Ninh Hinh thở phào một hơi, vội vàng đưa cô ấy ngồi lên xe.

----------------------

Người lái xe thuê là một người phụ nữ trẻ, kỹ thuật lái xe rất tốt, cũng không nhiều lời, chỉ một lát đã đưa hai người về đến nhà.

Trợ lý Hàn đã trả tiền trước, cùng người phụ nữ nói cảm ơn, Thẩm Ninh Hinh dựa theo địa chỉ mà trợ lý Hàn đưa cho đỡ Khâu Diệc Bạch đi lên lầu.

Tuy nói người này đã say mềm, nhưng Thẩm Ninh Hinh phát hiện hình như cô ấy vẫn nhận thức được nhà mình, vừa mới đỡ cô ấy đến đến cửa tiểu khu thì Khâu Diệc Bạch rất nhanh liền vùng vằng tránh khỏi đôi tay của cô, cũng không quay đầu nhìn lại mà đi nhanh về phía trước.

Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể chạy đuổi theo, rồi cuối cùng là đuổi đến cửa nhà của cô.

Khâu Diệc Bạch quay đầu nhìn cô ấy một cái, một lát sau lại cúi đầu, nhập mật khẩu cửa.

Còn rất có ý thức phòng trộm nha...

Thẩm Ninh Hinh thật sự không nói nên lời.

Cửa rất nhanh đã mở ra, căn nhà được trang trí vô cùng sang trọng đập vào tầm mắt.

Thẩm Ninh Hinh giương mắt nhìn nhìn, còn chưa kịp tỏ ra cảm thán thì đã nhìn thấy Khâu Diệc Bạch bước nhanh trở về phòng ngủ.

"..."

Sợ cô ấy bởi vì uống quá nhiều rượu mà cảm thấy không thoải mái, Thẩm Ninh Hinh đứng ở cửa trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đi vào, muốn nấu canh giải rượu cho cô ấy.

Vừa mới tìm được nhà bếp, còn chưa kịp xem thử nguyên liệu nấu ăn được đặt ở đâu, đã thấy Khâu Diệc Bạch cầm theo quần áo đi vào toilet.

Âm thanh nước chảy kéo dài hơn mười phút, lúc sau cửa mở ra, Khâu Diệc Bạch lại đi nhanh về phía phòng ngủ.

Chờ đến lúc Thẩm Ninh Hinh nấu xong canh giải rượu, bước đến đã thấy người kia yên ổn nằm trong ổ chăn.

Thấy cảnh này thật sự làm Thẩm Ninh Hinh muốn khóc.

Cô lớn đến như vậy rồi nhưng chưa bao giờ chăm sóc qua bất kỳ người nào, chứ đừng nói đến một Khâu Diệc Bạch có hành động khó đoán như bây giờ, trong lúc nhất thời choáng váng, đứng ngốc tại chỗ không biết nên gì.

Mãi cho đến khi phản ứng lại được thì mới thử hỏi một câu: "Khâu tổng, hiện tại có mặc quần áo chưa đó?"

Hai người như đang bắt đầu một màn giao dịch một chiều.

Câu nói vừa dứt, Khâu Diệc Bạch chớp chớp mắt trong chốc lát, cuối cùng vươn tay ra từ trong ổ chăn.

Thật may, có tay áo.

Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngay sau đó liền bước nhanh lên trước mang canh giải rượu đến.

"Tự mình uống được không?" Cô hỏi như vậy, trong giọng nói còn mang theo chút mềm mại khó nhận ra.

Khâu Diệc Bạch gật đầu, ngồi dậy bưng canh giải rượu thổi thổi, ùng ục ùng ục uống.

Uống say mà còn tự lập như vậy, hơn nữa cũng không khóc không nháo.

Thẩm Ninh Hinh có chút bội phục, tiểu khóc bao này rất được nha.

Nhìn người kia một lần nữa ngoan ngoãn nằm trở lại ổ chăn, Thẩm Ninh Hinh giúp cô ấy sửa lại chăn, ngay sau đó liền chuẩn bị đứng lên rời đi.

"Khâu tổng cô ngủ đi." Cô nói, nhẹ giọng cùng Khâu Diệc Bạch nói lời tạm biệt, "Tôi về đây."

Vừa mới dứt lời, Khâu Diệc Bạch người vừa rồi còn nằm ngoan ngoãn trong ổ chăn đã đột nhiên ngồi bật dậy, hình như bởi vì nghe không rõ mà đưa tay kéo cô lại.

Ngón tay thon dài mềm mại cầm gọn lấy cổ tay của cô, sống chết cũng không buông ra.

Thẩm Ninh Hinh không biết tại sao lại như thế, chỉ có thể một lần nữa lặp lại lời vừa rồi, nhưng đổi lấy chính là cái ép sát cùng dây dưa của Khâu Diệc Bạch.

Thậm chí bộ dạng độc lập vừa rồi rất nhanh đã biến mất không còn chút tăm hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt.

Từng giọt từng giọt, làm như gặp phải chuyện gì ủy khuất lắm vậy.

"...?!"

Chuyện gì đây trời!


Thẩm Ninh Hinh sợ tới mức không dám động đậy, cảnh tượng trước mắt thật sự làm cô cũng muốn khóc theo.

"Khâu tổng chị đừng khóc!" Cô vội tìm giấy khăn giúp cô ấy lau nước mắt, tay chân luống cuống mà vỗ về sau lưng cô ấy an ủi.

Giọng điệu cũng dần mang theo ý vị thỏa hiệp: "Tôi không đi nữa được không, cô đừng khóc nữa..."

Khâu Diệc Bạch nghe vậy liền nhíu mày.

Thật sự không đi?

"Không đi nữa không đi nữa." Thẩm Ninh Hinh vội vàng nói.

Khâu Diệc Bạch yên tâm, lau lau nước mắt rất nhanh đã ngừng khóc thút thít, sau đó liền dịch người sang bên kia giường, chừa ra một chỗ trống cho Thẩm Ninh Hinh.

Rồi tự mình sờ soạng tìm điện thoại, mở Weibo ra gõ gõ trong đó.

Say thành như thế còn đăng Weibo.

Thẩm Ninh Hinh thở dài, vừa mới thò đầu lại gần muốn xem trộm thì Khâu Diệc Bạch đã đề phòng mà quay màn hình sang hướng khác.

Cũng giấu điện thoại đi mất, không để cho cô xem.

Chị cho rằng chị không cho tôi xem thì tôi sẽ không nhìn thấy sao Khâu tổng...

Thẩm Ninh Hinh trầm mặc một lúc, đợi Khâu Diệc Bạch nằm ngoan ngoãn trở lại thì mới mở Weibo bấm vào trang chủ của cô ấy.

Lần này lại không còn nhìn thấy ký tự QAQ quen thuộc nữa mà lại là một gương mặt tươi cười.

Sau đó còn ghi thêm một câu ——

Lần đầu tiên mang bạn về nhà ngủ cùng.

Có chút vui.

Bây giờ là xưng hô bạn bè.

Thẩm Ninh Hinh đưa mắt, đối diện với ánh mắt của Khâu Diệc Bạch, cuối cùng cũng không nhìn ra được rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì.

Chỉ thấy đôi mắt cô ấy dường như sáng lên, sau đó duỗi tay vỗ vỗ khoảng trống bên cạnh hai cái.

Hình như đang muốn nói với cô, mau mau nằm xuống ngủ thôi!

--------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Ninh Hinh: Chờ ngày mai chị tỉnh lại, tốt nhất là đừng nhớ ra chuyện xảy ra tối này... Nếu không chị sẽ lại khóc nữa đấy.

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

22/06/2023

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store