Bhtt Edit Tong Tai Nang Luon La Khoc Chit Chit
Thời gian bận rộn buổi chiều cứ thế trôi qua.Gần giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh cuối cùng cũng làm xong việc mà Triệu tỷ giao cho.Kiểm tra đối chiếu xong tất cả các hoá đơn số liệu xong, báo cho bộ phận chứng từ làm chứng từ sản xuất, cũng xem qua tiến trình của xe chở hàng...Tuy nói không có gì phức tạp, nhưng bắt buộc phải nhìn kỹ không bỏ sót chi tiết nào, rất tốn thời gian và cũng phải cực kỳ kiên nhẫn, một chút chút thả lỏng cũng không được.Công việc như thế này thật sự vô cùng thích hợp với tay mơ mới ra trường như cô.Triệu tỷ có thể nói là sắp xếp giao việc cho cô rất rõ ràng.Thẩm Ninh Hinh thở dài, cuối cùng cũng xong việc, tức khắc cô cảm giác như trút được toàn bộ gánh nặng."Ăn chocolate không?" Thấy cô ngừng làm việc, Bùi Thanh ngồi phía sau nhàn nhã cả ngày hôm nay lập tức chòm người tới phía trước, cầm chocolate nhét vào trong tay Thẩm Ninh Hinh, không khỏi vì cô mà nói một câu: "Làm việc lâu như vậy rồi nghỉ ngơi chút đi.""Cảm ơn chị." Thấy cô một mực đem quà nhét cho mình, Thẩm Ninh Hinh cũng không cự tuyệt mà gật gật đầu tiếp nhận."Rất mệt đúng chứ." Bùi Thanh cười nhạt nhìn cô, "Em nói coi Triệu tỷ cũng thật là, rõ ràng đã biết chắc hôm nay không đến công ty làm việc, tại sao hôm qua không xử lý việc của mình cho xong đi rồi về, tại sao lại đem việc giao hết cho em chứ.""Có chức có quyền, có bối cảnh sau lưng đúng thật là không kiêng nể gì nha..."Giọng nói tuy nhỏ nhưng thái độ và biểu cảm lại vô cùng rõ ràng.Đây là đang nói xấu sau lưng người khác nha.Thậm chí... còn đang chờ cô tiếp lời.Thẩm Ninh Hinh đưa mắt qua quả nhiên từ trong đáy mắt Bùi Thanh cô nhìn thấy được sự chờ mong, hình như đang chờ cô hỏi 'bối cảnh sau lưng' đó là sao.Cái tình huống gì thế này hả trời.Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, đem miếng chocolate trong tay nhét hết vào trong miệng, rồi nhẹ nhàng cười cười."Em thấy cũng không có gì cả." Cô nói, "Em là người mới mà cũng nên học hỏi nhiều hơn."Hình như là không nghĩ được cô sẽ trả lời như vậy, Bùi Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó có chút xấu hổ cười cười: "Cũng đúng.""Bất quá thì em nên chú ý một chút, đừng để bị mệt quá, nếu không lại không có chỗ để khóc đâu."Lại là cái giọng điệu châm chọc mỉa mai như trước.Thẩm Ninh Hinh mặc kệ cô ta, chỉ nhẹ giọng vâng dạ, ngay sau đó lại nói: "Cảm ơn chocolate của chị."Lần này không đợi Bùi Thanh nói thêm câu nào, cô đã xoay người trở lại.Không bao lâu, phía sau truyền giọng nói nhỏ trả lời: "Hừm."Như bị giẫm phải đinh, mắt Bùi Thanh trợn trắng, rất nhanh đã quay đầu đi tiếp tục cùng người khác nói chuyện phiếm.Thẩm Ninh Hinh nghe lỗ tai này lọt qua tai kia, thấy cô ta hình như đang nói xấu người bên bộ phận nội mậu, không khỏi có chút bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.Hiện giờ còn hơn mười phút nữa là đến giờ tan tầm, Thẩm Ninh Hinh đã hoàn thành xong tất cả công việc, vì thế liền tìm một tư thế thoải mái, tựa lưng vào ghế ngồi chơi điện thoại, muốn xem thử tối nay đám người Mạnh Dao có kế hoạch gì không.Không giống như cô mấy vị khuê mật này đều là phú nhị đại, công việc chính mỗi ngày đều là ngủ rồi đi du lịch ăn, chơi.Gần đây hình như lại có thêm thú vui mới, là truy tiểu tỷ tỷ.Thẩm Ninh Hinh mới vừa vào nhóm chat đã thấy Khương Duyệt gửi qua một loạt dấu chấm than, cuối cùng là gửi mấy tấm ảnh hướng dẫn cách vote, bảo mọi người vào vote cho thần tượng của mình.Thẩm Ninh Hinh rất nhanh gửi qua tin nhắn oke, hứa sau khi tan làm sẽ xem kỹ mấy tầm ảnh hướng dẫn rồi sẽ bỏ phiếu.Khương Duyệt trả lời bằng meme 'oke', rồi ngay lập tức nhắc tên đám người Mạnh Dao, ồn ào nhốn nháo bảo họ vote.Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm nhóm chat một lát, cười rộ lên rồi thoát ra mở về giao diện chính của Wechat, muốn xem thử còn có tin nhắn nào khác không.Lướt qua liền nhìn thấy tên của Khâu Diệc Bạch.Buổi trưa sau khi Khâu Diệc Bạch gửi cho cô mấy tin nhắn kỳ lạ kia, cô liền tiện tay tên ghi chú của cô ấy. Lúc ấy cô cảm thấy không có gì, giờ bỗng nhiên lại không biết sao tim dường như đột nhiên đập chậm lại một chút.Tay theo bản năng ấn vào tên của Khâu Diệc Bạch, nhìn chằm chằm WeChat của cô ấy một lúc lâu.Này hẳn là số di động của Khâu Diệc Bạch.Cô trầm mặc một lát, cuối cùng yên lặng ấn mở danh bạ, đem dãy số kia lưu vào, sau đó lại ghi chú tên của cô ấy.Lần nữa nhấc mắt lên cũng vừa đến giờ tan tầm.."Về thôi về thôi!" Văn phòng như đã khôi phục được sức sống, mọi người nhanh chóng xách túi đứng lên đi ra thang máy, một loạt thao tát đều nhanh như chớp.Thẩm Ninh Hinh vẫn chậm hơn một bước, thời điểm cô bước ra đến cửa thang máy, đã có một đợt người đi xuống lầu rồi.Văn phòng cô làm việc ở tầng giữa của toà nhà, đi thang bộ cũng không mất nhiều thời gian, nhưng hôm nay Thẩm Ninh Hinh thật sự rất mệt, cho nên cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi bộ xuống.Cùng đồng nghiệp đứng chờ bên cạnh nói chuyện phiếm, thời gian rất nhanh trôi qua, cửa thang máy lần nữa mở ra.Cửa vừa mở ra duy nhất chỉ có một người đứng bên trong.Bộ tây trang quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, mùi hương thoang thoảng quen thuộc.Lại là Khâu Diệc Bạch!Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa đã ngừng thở.Thang máy lại lần nữa trở thành nơi giao nhau của hai người.Trong tay Khâu Diệc Bạch lúc này là mấy sấp văn kiện, nhìn dáng vẻ này hẳn là mới xong việc ở ngoài, giờ quay về công ty tăng ca.Sau mấy lần bị giao huấn trước, lúc này Thẩm Ninh Hinh lập tức giữ chặt đồng nghiệp bên cạnh cùng nhau chào, "Chào Khâu tổng!""Ừ." Khâu Diệc Bạch gật đầu, tầm mắt lướt qua khuôn mặt Thẩm Ninh Hinh, rất nhanh nói thêm một câu: "Thẩm Ninh Hinh."Đột nhiên bị cô ấy điểm mặt gọi tên, Thẩm Ninh Hinh tức khắc sửng sốt, rồi liền bắt đầu nghĩ xem mình có phải lại làm gì sai chọc tới cô ấy hay không.Cũng may, Khâu Diệc Bạch không phải có ý trách móc cô, nhẹ nhàng hỏi : "Sau khi tan làm cô có bận gì không?"Không phải muốn giữ cô lại cùng tăng ca đó chứ.Thẩm Ninh Hinh ho nhẹ một tiếng, vốn định từ chối, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cô liền nghe Khâu Diệc Bạch nói thêm một câu: "Làm phiền cô ở lại thêm vài phút, giúp tôi sắp xếp lại văn kiện một chút."Đã nói đến mức này rồi.Thẩm Ninh Hinh không có mặt mũi nào mà nói lời từ chối, ngẩng đầu, đưa tầm mắt nhìn mặt Khâu Diệc Bạch, chậm rãi gật đầu.Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy Khâu Diệc Bạch như có vài phần nhu hòa, môi mím thành một đường thẳng tắp cũng chậm rãi thả lỏng."..."----------Khâu Diệc Bạch quả thật là không chiếm dụng bao nhiêu thời gian của cô.Thậm chí ngay cả giao tiếp dư thừa cũng không có, chỉ hướng dẫn cho cô cách sửa sang lại văn kiện như thế nào rồi liền đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại.Lúc này trời vừa vào hạ, ngày không quá dài, ánh sáng mặt trời treo trên ngọn cây đã nhạt đần, để lại chút dư quang nơi cửa sổ.Ánh sáng vừa lúc bao bọc lấy thân người Khâu Diệc Bạch, bóng người mảnh khảnh kéo dài xuống nền nhà.Mạc danh mang lại cảm giác cô độc.Thẩm Ninh Hinh thu thập xong văn kiện, thấy cô ấy còn chưa nói chuyện điện thoại xong, cũng dứt khoát không nhúc nhích, chỉ ngồi yên tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ấy mà phát ngốc.Đến lúc này cô mới phát hiện ra Khâu Diệc Bạch không chỉ lớn lên xinh đẹp, mà ngay cả giọng nói cũng cực kỳ dễ nghe, như tiếng suối trong, chỉ cần yên lặng lắng nghe liền cảm thấy yên tâm.Thẩm Ninh Hinh nghe một hồi, không tự chủ được mà có chút mệt rã rời, vì thế liền ngủ gật.Đến khi mở mắt ra lần nữa, Khâu Diệc Bạch đã nói chuyện điện thoại xong đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào cô."..."Đôi mắt cô ấy trời sinh vốn đã đẹp, chỉ là thường ngày ngồi trong văn phòng lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng, cho nên mới làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.Nhưng lúc này lại hoàn toàn không giống vậy, không còn vẻ mặt lạnh lùng, một lần nữa cô lại nhìn thấy sự ôn nhu trong ánh mắt đó.Làm cho cô không tự giác mà nhớ lần gặp mặt trong siêu thị đêm đó.Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, buồn ngủ cũng bay đi đâu mất, gương mặt thoáng chút liền đỏ lên."Tôi thu thập xong văn kiện rồi." Cô nói, "Thấy chị còn đang gọi điện thoại, cho nên không tiện báo với chị.""Ừ." Khâu Diệc Bạch gật đầu, không nói gì nữa, tùy tay lấy những văn kiện cô đã sửa xong lật xem vài lần, một lát sau nói, "Cũng không tệ lắm."Là đang khen mình sao?Thẩm Ninh Hinh trừng lớn mắt, thiếu chút nữa cho rằngmình còn đang mơ.Không phát hiện biểu cảm của cô biến hoá, Khâu Diệc Bạch xem xong, lần nữa trở ngồi trở lại bàn làm việc, không liếc nhìn cô lấy một cái, nói: "Không còn việc gì nữa, cô về đi.""Vâng." Thẩm Ninh Hinh gật đầu, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, "Khâu tổng hẹn gặp lại..."Chữ 'sau' còn chưa kịp nói ra, đã thấy Khâu Diệc Bạch đột nhiên nhớ tới cái gì, vẫy vẫy tay ngoắc cô.Lại làm gì nữa đây.Thẩm Ninh Hinh chỉ có thể thành thành thật thật một lần nữa quay trở về, đứng trước bàn làm việc đưa mắt trông mong nhìn chằm chằm vào cô ấy."Đối với rượu cô có cảm thấy hứng thú không?" Khâu Diệc Bạch đột nhiên hỏi.Hả?Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, suy nghĩ bay đi tới đâu rồi, nhưng rất nhanh cô nhớ ra lúc giữa trưa Khâu Diệc Bạch gửi cho mình mấy tấm hình đồ ăn.Trên tấm hình ngẫu nhiên có cả tên cửa hàng rượu, tên là cư rượu. (Mình không rõ chỗ cái tên này lắm, nên để nguyên bản QT, xin lỗi mọi người.)Thẩm Ninh Hinh có chút không nói nên lời.Rõ ràng là do chị chủ động gửi cho tôi, tại sao bây giờ lại trở thành tôi hứng thú cơ chứ.Nhưng cô chỉ dám giấu suy nghĩ này trong lòng thôi, ngoài mặt không dám biểu hiện ra một chút, chỉ gật gật đầu đáp lại câu nói của Khâu Diệc Bạch.Lời vừa dứt, liền thấy Khâu Diệc Bạch lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo đặt lên trên bàn."Đây quà kỷ niệm khách đưa cho tôi, tôi có giữ lại cũng không dùng đến, đưa cho cô." Cô ấy vô cùng nghiêm túc mà nói.Lời vừa nói xong, thì nắp hộp cũng được mở ra theo, đồ bên trong dần dần xuất hiện trong mắt cô.Là một... con ốc biển to đen bóng.-------------Giờ cao điểm, người trên xe buýt rất nhiều.Thẩm Ninh Hinh bước lên xe, chen qua đám người đi ra phía sau tìm được một chỗ trống ngồi xuống, lúc này mới thở hắc ra một hơi.Cô kéo túi xách đặt lên đùi, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất, sau đó lấy ốc biển từ trong hộp ra quan sát.Thật là xấu.Cô thở dài, lật tới lật lui nhìn đi nhìn lại, nhìn thế nào như cũng không tin được đây là quà kỷ niệm khách tặng.Không phải Khâu Diệc Bạch nướng ốc biển ăn xong còn vỏ không vứt đi mà mang về đưa cho cô để trêu chọc đó chứ?Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cô rất nhanh đã phủ định suy đoán này của mình.Người ta đường đường là Khâu tổng, rảnh đâu mà dành thời gian đi trêu đùa cô chứ.Chẳng lẽ thực sự có chuyện thần bí gì sao...Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể đem con ốc biển kia lăn qua lộn lại nhìn thêm mấy lần nữa, rốt cuộc vẫn không nhìn ra chút xinh đẹp nào.Đang muốn cất con ốc vào lại, suy nghĩ đột nhiên xoay chuyển, hình như đã ý thức được gì.Cô hít sâu một hơi, rồi cẩn thận mở tấm lót đáy hộp ra, quả nhiên bên dưới cô phát hiện một chai rượu có gắn thẻ vip.Có một cảm giác không dám tin tưởng hiện ra trong lòng, Thẩm Ninh Hinh mở WeChat, muốn hỏi Khâu Diệc Bạch có phải đưa nhầm chai rượu này cho cô hay không.Sau đó, rất nhanh cô đã có được kết quả --【 Tôi thấy kỳ thật không ngon lắm, nếu cô cảm thấy hứng thú, vậy đưa cho cô. 】【 Giúp tôi xử lý chai rượu đó đi. 】Cho nên... thật sự tặng cho cô, nhưng tại sao lại phải dùng cách thức này cơ chứ.Thẩm Ninh Hinh rất nhanh gửi lời cảm ơn qua, sau đó tắt điện thoại ngồi yên ở trên ghế nhìn chằm chằm vỏ ốc biển phát ngốc.Khâu tổng của bọn họ, thì ra là một người biệt nữu như vậy sao?(Biệt nữu: hiểu nôm na là người thích nghĩ một đằng nói một nẻo, che giấu suy nghĩ thật của bản thân.)----------------------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:Khâu tổng mỹ tư tư.jpg: Để Thẩm Ninh Hinh cũng trải nghiệm một chút vui sướng của ta.Bản chất Khâu tổng là một người không quá am hiểu cách tiếp xúc với người khác, là một tiểu khóc bao, hung hung đều là giả vờ QwQ========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!11/06/2023
Tác giả có lời muốn nói:Khâu tổng mỹ tư tư.jpg: Để Thẩm Ninh Hinh cũng trải nghiệm một chút vui sướng của ta.Bản chất Khâu tổng là một người không quá am hiểu cách tiếp xúc với người khác, là một tiểu khóc bao, hung hung đều là giả vờ QwQ========================Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!11/06/2023
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store