[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 76: 'Có muốn làm chút chuyện quá đáng hơn không?'
Chiếc khăn tắm chỉ vừa vặn che khuất từ ngực đến đùi trên, phần da thịt còn lại đều lộ ra ngoài. (Editor: cổ dụ thụ, cổ chiếm hữu, cổ phúc hắc, cổ gia trưởng, còn cái gì mà cổ không có)
Làn da như ngọc còn có một cảm giác hơi ẩm của hơi nước. Cảm giác mạnh mẽ của cấp 3S làm cho Cố Thu có thể thấy rõ ràng, ở vị trí một lòng bàn tay dưới xương quai xanh của Lâm Căng Trúc, ngay phía trên đường ranh giới của làn da, có một dấu ấn màu đỏ, rất nhỏ, trông ái muội. Trên làn da trắng không tì vết, giống như một đóa hoa mai điểm trên tuyết.
Đây có vẻ như là một vết hôn.
Ý thức được điểm này, Cố Thu đứng trước bàn đặt chậu hoa, tiếng tim đập dồn dập, cảm giác say còn sót lại trong cơ thể từ từ quét qua đại não, như muốn thiêu đốt cơ thể cô.
Mà Lâm Căng Trúc đang đi về phía này. Dù chỉ quấn một chiếc khăn tắm quá ngắn, thần sắc trên mặt vẫn đạm nhiên tự nhiên.
Cô đến gần Cố Thu, hơi nước còn sót lại trên người mang theo một chút ấm áp, tất cả đều rơi trên người Cố Thu, như thể muốn bao bọc lấy toàn bộ Alpha.
"Cậu vừa mới nói gì?" Âm cuối của Lâm Căng Trúc có chút nhẹ, trong một môi trường như vậy, nghe có chút lưu luyến. Chiều cao của cô so với Cố Thu thấp hơn một chút, khi nói câu này, cằm là khẽ nâng, da thịt cổ theo đó căng lên, hình dạng của xương cổ hiện ra, có một vẻ đẹp kinh người.
Cố Thu bắt đầu cảm thấy hàm răng có chút ngứa. Cô cưỡng chế kìm nén cảm giác rung động trong lòng, đưa ánh mắt lệch đi một chút, nhìn về phía bàn, lại một lần nữa nói với Lâm Căng Trúc: "Hạt giống Carlo, đã nảy mầm."
"Phải không?" Lâm Căng Trúc nghe được lời của Cố Thu, cong người xuống, nửa người trên dựa về phía Cố Thu.
Một tay của Cố Thu còn chống trên mặt bàn, vị trí của chậu hoa vừa vặn ở phía trước một chút. Khi Lâm Căng Trúc dựa lại đây, một giọt nước trên đuôi tóc, không lệch đi đâu được, nhỏ giọt xuống mu bàn tay của Cố Thu.
Đầu ngón tay của Cố Thu động đậy một chút. Rõ ràng giọt nước đó là lạnh, nhưng cô lại có một cảm giác như bị bỏng.
Giọng điệu của Lâm Căng Trúc như có lỗi, nói: "Hình như đã làm ướt tay cậu rồi."
Cô nói, cũng đặt tay lên bàn, trực tiếp dùng lòng bàn tay của ngón cái, đi lau lau một chút giọt nước trên mu bàn tay của Cố Thu.
Toàn bộ quá trình rất chậm, vài giây, bất quá mới di chuyển được một tấc. Giọt nước đã sớm làm ướt da thịt chạm vào nhau của hai người, để lại một vệt nước nhỏ.
Giọt nước đã được lau, nhưng tay của Lâm Căng Trúc lại không dời đi. Cô đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay của Cố Thu, duy trì tư thế này, đi xem chậu hoa trên bàn.
Chồi non trong chậu hoa rất nhỏ, trong đất nâu thẫm, xuất hiện một vệt màu xanh non. Hai chiếc lá non đè lên thân cây mảnh khảnh, có một cảm giác sức sống yếu ớt.
Lâm Căng Trúc yên lặng nhìn vài giây, sau đó mới đưa một tay khác ra, dùng móng tay cái nhẹ nhàng chạm vào một chiếc lá non trong số đó, nói: "Thật sự đã nảy mầm."
Cố Thu có thể cảm nhận được, khi nói những lời này, lòng bàn tay của Lâm Căng Trúc giật giật.
"Carlo mà tớ trồng, thật sự đã nảy mầm." Lâm Căng Trúc ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thu. Cơ thể của cô còn duy trì tư thế dựa sát, chiếc khăn tắm quá ngắn làm cho một số nơi nửa che nửa lộ, chút dấu hôn đó thật sự là quá kiều diễm.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, cảm giác say dần dần dày lên. Giây phút này, Cố Thu muốn hôn một cái lên vết tích đó.
Đầu cô từ từ rũ xuống.
Trong lúc đó Lâm Căng Trúc vẫn không động đậy, nhưng ngay khi môi sắp chạm vào, Lâm Căng Trúc đột nhiên kéo ra khoảng cách. Cô đứng thẳng người, nói: "Khi vào quên mang áo ngủ, tớ bây giờ đi thay bộ quần áo trước."
Nói xong, cô thu lại bàn tay đang dán vào Cố Thu, trực tiếp quay người, đi vào mép giường, cầm lấy áo ngủ đặt trên đó, nghiêng mặt, hỏi: "Tớ có thể ở đây thay bộ quần áo không?"
Trong lòng Cố Thu còn sót lại một cảm giác trống rỗng không thể nói thành lời. Nghe được lời của Lâm Căng Trúc, cô theo bản năng nói một câu: "Có thể."
Khi ý thức được mình đã trả lời cái gì, đã không còn kịp nữa. Chiếc khăn tắm như một con bướm màu trắng, từ từ rơi xuống thảm phòng. Lâm Căng Trúc quay lưng lại với cô, trông không hề đề phòng. (Editor: cổ còn thiếu nước làm đến bước cuối cùng thôi chứ đề phòng gì tầm này)
"Cọ—" đầu óc gần như sắp nổ tung, mặt của Cố Thu và cả vùng tai đó đỏ bừng. Cô vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Sao cô có thể... sao cô có thể...
Điều này một chút cũng không tôn trọng Lâm Căng Trúc!
Trong lòng hoảng loạn cô không nhìn thấy, Omega vốn đã quay người đi cơ thể nghiêng lại một chút, nhìn vào vành tai có thể chảy máu của cô, khóe môi hơi cong lên trong giây lát.
Đợi thêm một lúc lâu, Cố Thu cảm thấy Lâm Căng Trúc chắc đã thay xong quần áo, mới quay người lại.
Lâm Căng Trúc mặc áo ngủ, đang ngồi trên mép giường, chiếc khăn tắm còn trên mặt đất.
Khí chất xung quanh Omega lạnh lùng, nói: "Cố Thu, mặt cậu rất đỏ." (Editor: biết rõ còn cố hỏi, hứ)
"Ở đây có chút ngột ngạt." Trong lòng Cố Thu hoảng loạn, cô lảng sang chuyện khác, nói, "Tớ đi tắm trước."
Nói xong lấy áo ngủ của mình ra, hoảng loạn đi vào phòng rửa mặt. Khi đi ngang qua Lâm Căng Trúc, còn không quên thuận đường nhặt chiếc khăn tắm trên mặt đất lên.
Trong phòng rửa mặt, hơi nước còn chưa hoàn toàn tan đi, nhiệt độ ẩm ướt làm cho Cố Thu thở dốc dồn dập vài tiếng. Cô nắm lấy chiếc khăn tắm của Lâm Căng Trúc, trong đầu không kiểm soát được mà hiện ra cảnh tượng vừa mới nhìn thấy.
Pheromone vốn được kiểm soát rất tốt lại không tự giác bắt đầu ra bên ngoài tỏa ra. Cố Thu nắm chiếc khăn tắm tay ngày càng gấp.
Khi hoàn hồn lại, chóp mũi của cô cũng đã đặt lên trên chiếc khăn tắm, gần gũi ngửi một chút.
Cô đương nhiên không thể ngửi được mùi hương gì cả, nhưng hành vi này đã đủ để làm cho Cố Thu cảm thấy xấu hổ.
Cô với gương mặt ửng đỏ, tinh tế gấp chiếc khăn tắm lại, sau đó bỏ vào sọt đồ dơ.
Sau khi tắm rửa xong, cơ thể ngược lại càng nóng hơn, dường như là chút men say còn sót lại trong cơ thể đã bị hơi nước kích thích ra, trở nên nồng đậm hơn một chút.
Khi Cố Thu từ phòng rửa mặt ra, Lâm Căng Trúc đã dựa vào đầu giường đợi cô.
Màn hình quang não sáng lên, cũng không cài đặt chế độ riêng tư. Xem biểu cảm của Lâm Căng Trúc, chắc là còn đang xử lý văn kiện.
Cố Thu đứng cách đó vài bước, một bên sấy khô đuôi tóc hơi ướt, một bên nhìn về phía Lâm Căng Trúc xuất thần. Tóc của Lâm Căng Trúc đã sớm được thả xuống, bây giờ một phần khoác trên vai, tóc mái còn đang nhỏ nước trước đây bây giờ vẫn còn ướt.
Cô nghĩ, Lâm Căng Trúc luôn rất mệt mỏi, cũng hoàn toàn không biết nên chăm sóc bản thân mình như thế nào.
Cô cầm một chiếc khăn mặt khô, đi lên phía trước, cúi người lau khô một chút tóc ướt cho Lâm Căng Trúc, còn không quên dùng máy sấy thổi thổi.
Đợi đến khi chút tóc mai đó một lần nữa trở nên khô ráo, cô mới hài lòng thu tay lại.
Lâm Căng Trúc chắc cũng đã xem xong văn kiện, thu quang bình lại. Cô ngẩng đầu, nói: "Cố Thu, cậu trông có vẻ hơi say."
Cố Thu chớp chớp mắt, nói: "Tớ không biết, hình như không có cảm giác gì."
Ngoài việc đầu có chút choáng váng.
Lâm Căng Trúc sờ sờ má cô, nói: "Rượu này tác dụng chậm rất lớn, lúc đó không nên để cậu uống nhiều như vậy."
Tửu lượng của Cố Thu cũng không tốt lắm, bình thường ở các bữa tiệc chọn cũng đều là một số loại rượu vang đỏ có độ cồn tương đối thấp. Lâm Căng Trúc trước đây cũng không ngờ tác dụng chậm của rượu này lại lớn như vậy.
Đầu của Cố Thu theo bản năng cọ cọ tay cô. Sợi tóc lướt trên cổ tay của Lâm Căng Trúc, mang đến từng cơn ngứa ngáy, thẳng đến đáy lòng.
Ánh mắt của Lâm Căng Trúc tối lại, cô nói: "Lên giường ngủ đi."
"Được." Cố Thu đáp một tiếng.
Đèn lớn bị tắt, trước sau như một chỉ còn lại một chiếc đèn đầu giường.
Hai người nằm trên giường, ngủ ở hai bên, ban đầu cũng không kề sát vào nhau.
Cơ thể của Cố Thu có chút nóng, có chút không ngủ được. Cô lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, lại nghĩ đến hạt giống Carlo đó.
Có một vấn đề thực ra cô đã tò mò rất lâu. Mượn cảm giác say, cô không khỏi hỏi: "Lâm Căng Trúc, tại sao cậu lại muốn trồng hoa? Lại tại sao lại cố tình là Carlo?" Nhận thức nhiều năm như vậy, cô biết, rõ ràng Lâm Căng Trúc đối với hoa không có hứng thú.
Trồng Carlo, là vì cô sao?
Câu cuối cùng Cố Thu không dám nói ra, vì luôn có một cảm giác mình rất tự luyến.
Nhưng giây tiếp theo, cô liền nghe thấy Lâm Căng Trúc nói: "Tớ cho rằng điều này đã rất rõ ràng rồi."
Cơ thể của Lâm Căng Trúc dường như giật giật, lại đến gần đây một chút. Vì thế giọng nói cũng càng thêm rõ ràng, âm sắc lạnh lùng nói ra lời nói, lại làm cho trái tim của Cố Thu nóng lên.
Lâm Căng Trúc nói: "Bởi vì Pheromone của cậu là Carlo." (Editor: xờii còn nói gì nữa)
Bởi vì Pheromone của cậu là Carlo, cho nên loại hoa cũng là Carlo.
Bởi vì tớ không ngửi được Pheromone của cậu, cho nên muốn mượn cách này, đi đến gần cậu hơn một bước.
Dù không ngửi được Pheromone, tớ đời này, dù dùng hết thủ đoạn gì, cũng muốn làm cho hai chúng ta ở bên nhau.
Rất nhiều, rất nhiều lời nói, Lâm Căng Trúc đều không nói ra.
Mặt âm u của nàng, ham muốn chiếm hữu bệnh hoạn của nàng, từ đầu đến cuối đều ở trước mặt Cố Thu che giấu rất tốt. Cố Thu một người ấm áp như vậy, nàng sợ sẽ làm cho Cố Thu sợ hãi.
Bên kia giường, Cố Thu tuy không biết những lời chưa nói hết đó, nhưng chỉ một câu này, đã đủ để bậc lửa sự xao động trong cảm nhận của cô.
Cô không khỏi quay người lại, dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn vào hình dáng của Lâm Căng Trúc, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người có chút xa.
Cô không kìm được: "Lâm Căng Trúc, tớ có thể ôm cậu một cái không?"
Sau đó, cô cảm nhận được Lâm Căng Trúc trở mình.
Từ nằm thẳng, biến thành cùng Cố Thu mặt đối mặt.
Hai người cách một tay khoảng cách, Lâm Căng Trúc không nói gì, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm dưới ánh đèn, thấm đượm thêm một ít ôn hòa.
Tuy không nhận được hồi âm, nhưng Cố Thu đã biết được câu trả lời của Lâm Căng Trúc.
Cô đưa tay ra, cơ thể của Lâm Căng Trúc giật giật, chủ động dựa về phía này. Cố Thu cũng di chuyển cơ thể của mình.
Khoảng cách một tay cứ thế biến mất, hai người dựa vào nhau. Cố Thu một tay đặt ở bên eo của Lâm Căng Trúc, tay còn lại thì dắt bàn tay của Lâm Căng Trúc đặt ở một bên. Với một động tác ngây ngô mà vô cùng cẩn thận, cô ôm lấy đối phương.
Trong lúc cơ thể tương dán, Cố Thu thỏa mãn mà vùi đầu vào cổ quen thuộc của mình, cọ vài lần.
Cổ áo của áo ngủ của Lâm Căng Trúc rộng thùng thình, bị cô cọ một cái như vậy, một mảng da thịt lớn lộ ra.
Chút dấu vết rất nhỏ lại một lần nữa in vào tầm mắt của Cố Thu.
Là vết hôn mà mình đã để lại trước đây.
Cố Thu nhìn chằm chằm vào nơi đó vài giây, từ từ cúi đầu hôn lên.
Lần này, cô đã thành công hôn được rồi.
Da thịt dưới môi có xúc cảm mềm mại. Cố Thu dán một lúc sau, không kìm nén được, dùng môi nhẹ nhàng mút một chút.
Cô có thể cảm nhận được, động tác này rơi xuống, cơ thể của Lâm Căng Trúc liền rất rõ ràng mà run rẩy một chút.
Cố Thu khựng lại một chút, lập tức định ngừng lại. Nhưng cô nghe thấy giọng nói của Lâm Căng Trúc từ trên đỉnh đầu của mình truyền đến.
"Chỉ vậy thôi sao? Có muốn làm chút chuyện quá đáng hơn không?" (Editor: giờ cổ cái gì cũng dám thoại)
Chuyện quá đáng hơn?
Cố Thu nghĩ câu này, rất nhanh, cô liền biết được ý nghĩa của nó.
Vì Lâm Căng Trúc bao trùm lên mu bàn tay của cô, mang theo ngón tay cô, một chút di chuyển xuống. (Editor: đọc truyện này xong chức tui hoá thú)
Cho đến khi chạm vào một nơi nào đó, hơi thở của cả hai đều rối loạn tiết tấu, như thể những sợi dây đàn bị đánh rối loạn.
Cố Thu cảm nhận được xúc cảm dưới tay, đầu ngón tay giật giật. Lâm Căng Trúc ôm chặt lấy cô, trong mắt thần sắc lạnh lùng thường ngày dần dần vỡ vụn, biến thành một mảng nước. (Editor: 🫣)
"Dấu ấn biến mất, vậy thì đánh dấu lại một lần nữa đi." Nàng nghe thấy Lâm Căng Trúc nói, "Được không."
Cố Thu không nói gì, dùng hành động thay thế cho câu trả lời của mình. Môi cô đặt lên chỗ tuyến thể của nàng, lại một lần nữa cắn xuống.
Cùng lúc đó, đầu ngón tay cũng sâu hơn một chút. (Editor: làm gì khó coi dậyyyy)
Một tiếng rên rỉ cùng với cảm giác điện giật mãnh liệt truyền đến, Lâm Căng Trúc bị đẩy lên cao điểm nhất.
Trong nháy mắt khi Pheromone được truyền vào, Pheromone xung quanh kích động. Cố Thu lúc này có thể cảm nhận được, Pheromone Carlo của cô tất cả đều dán lên người của Lâm Căng Trúc.
Hơn nữa, cô dường như... có thể hơi chút cảm nhận được sự tồn tại của Pheromone của Lâm Căng Trúc?
Trong không khí, Pheromone của cô dường như dán vào một luồng vật chất khác, quấn quýt vào nhau.
Sau khi chỉ số Pheromone tăng lên, cô dường như đối với sự tồn tại của Pheromone cũng trở nên nhạy bén hơn.
Cô nghĩ đến câu hỏi mà Lâm Mạn đã hỏi cô, chỉ số Pheromone của cô tại sao lại tăng lên?
Trong đầu Cố Thu hiện lên một vài hình ảnh, đó là một không gian tối tăm.
Một dự cảm mãnh liệt ùa lên.
Đúng, cô nghĩ ra rồi. Không gian đó, và cả... sợi chỉ màu xanh lam bị cô dùng Pheromone cắt đứt một nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store