[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 70: Ở đó có vài vết hôn
Rèm cửa của phòng ngủ được kéo lại, chỉ chừa ra một khe hở rất nhỏ. Ánh sáng bên ngoài lọt vào một ít, có thể thấy được bây giờ không phải là buổi tối.
Đèn đầu giường không tắt, sáng cả đêm. Lâm Căng Trúc lúc này đang nằm bên cạnh cô, hai mắt nhắm lại vẫn còn đang trong giấc ngủ say.
Hai người ở rất gần nhau, Lâm Căng Trúc quay mặt về phía cô ngủ.
Cố Thu vừa quay đầu lại, hai người liền gần như chóp mũi dán chóp mũi. Khoảng cách này, đủ để làm cho Cố Thu cảm nhận được hơi thở thanh nhẹ của Lâm Căng Trúc.
Nhìn vào gương mặt kia của Lâm Căng Trúc, Cố Thu chớp chớp mắt, có chút ngây người. Đầu óc cô bây giờ còn có chút trống rỗng, mơ màng, đối với tình hình hiện tại không thể kịp thời làm ra phản ứng.
Gương mặt đang ngủ của Lâm Căng Trúc rất yên tĩnh, lông mi cong vút theo hơi thở hơi rung động. Gương mặt vốn trắng lạnh như ngọc nhiễm một lớp hồng nhạt, giống như được phủ một lớp má hồng nhàn nhạt. Môi rất đỏ, hoàn toàn không giống với màu hồng nhạt thường ngày, nhưng rất hút hồn, cũng đủ quyến rũ.
Vì cánh tay bị đầu của Lâm Căng Trúc đè lên, cảm giác tê mỏi từ cánh tay không ngừng truyền vào thần kinh của đại não. Tay bị đè của Cố Thu theo bản năng khẽ rung một chút.
Trong nháy mắt, cảm giác đau nhói càng mãnh liệt hơn ùa lên.
"Hừ..." Cố Thu phát ra một tiếng động rất nhỏ.
Lông mày của Lâm Căng Trúc giật giật.
Cơ thể của Cố Thu tức thì cứng lại, không dám làm thêm động tác gì nữa. Cô không muốn đánh thức Lâm Căng Trúc, dù sao thì Lâm Căng Trúc bây giờ trông rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Cô nín thở, đợi đến khi Lâm Căng Trúc một lần nữa ngủ say, mới dám thở ra một chút.
Nhưng một lúc sau, cô lại cẩn thận chuyển động cơ thể, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng. Chiếc giường này chất lượng cực tốt, người nằm trên đó chỉ cảm thấy mềm mại. Động tác của cô cũng đủ cẩn thận, động tĩnh nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Lâm Căng Trúc không bị đánh thức. Vì thế, cô thành công đối mặt với Lâm Căng Trúc, chẳng qua một bên tỉnh, một bên là ngủ.
Cảm giác đau nhói ở cánh tay Cố Thu cũng không để ý, cô mở to mắt, chỉ muốn nhìn vào gương mặt đang ngủ của Lâm Căng Trúc.
Cô nhớ rõ mình vẫn còn đang trong kỳ mẫn cảm, sau đó Lương Tuế Tuế đã đến, muốn cô đánh dấu cô ta. Nhưng sau đó bị Pheromone của cô va chạm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Cô liền dùng dây thừng trói đối phương lại.
Sau khi trói lại thì sao?
Cố Thu cẩn thận hồi tưởng lại, sau khi trói lại, cô đã chạy đến phòng của Lâm Căng Trúc, đợi Lâm Căng Trúc rất lâu, rất lâu.
Cô sợ hãi Lâm Căng Trúc sẽ xảy ra chuyện, cho nên muốn đi tìm nàng, nhưng cuối cùng, Lâm Căng Trúc tự mình đã trở về...
Ký ức đến đây liền gián đoạn, Cố Thu không nhớ ra được sau đó còn xảy ra chuyện gì.
Cố Thu nghĩ, Lương Tuế Tuế đi đâu rồi, không lẽ còn ở trong phòng cho khách?
Cô và Lâm Căng Trúc sao lại nằm bên nhau, đêm qua là Lâm Căng Trúc đã đỡ cô về giường sao?
Cơ thể hình như không nóng nữa, tuyến thể cũng không căng trướng, kỳ mẫn cảm của cô kết thúc rồi?
Tư duy của Cố Thu không ngừng nhảy vọt, không có bất kỳ điểm tựa nào. Cuối cùng nhảy đi nhảy lại, lại nhảy về trên người của Lâm Căng Trúc.
Lâm Căng Trúc ngủ ngon quá, vẫn chưa tỉnh. Bộ dạng ngủ có chút ngoan ngoãn. Lông mi của Lâm Căng Trúc dù xem bao nhiêu lần cũng dài như vậy. Môi của Lâm Căng Trúc cũng vậy, sao có thể đẹp như vậy chứ, nhưng trông có vẻ hơi sưng...
Cố Thu thất thần thầm nghĩ, đầu cũng không kìm được mà càng đến gần hơn.
Ngũ quan của Lâm Căng Trúc phóng đại trước mặt cô. Cố Thu cũng cảm thấy đầu mình sắp biến thành một mớ hỗn độn. Khi sắp đến gần, đột nhiên, một tiếng rung thường xuyên đã làm gián đoạn nhịp điệu của cô.
"Vù vù vù—"
Quang não đeo trên cổ tay lúc này rung lên không ngừng, hiển thị có người gửi đến thông tin.
Cố Thu bị dọa sợ, đầu lùi lại, kéo ra khoảng cách với Lâm Căng Trúc. Hai đôi môi sắp chạm vào nhau cứ thế bị vội vàng tách ra.
Cô không kịp xem người đó là ai, sợ động tĩnh này sẽ đánh thức Lâm Căng Trúc. Vì thế lập tức luống cuống tay chân từ chối.
Nhớ lại động tác vừa rồi của mình, tai của Cố Thu có chút đỏ. Cô nhìn về phía Lâm Căng Trúc. Mắt của Lâm Căng Trúc vẫn nhắm, không có phản ứng gì. Chưa đợi cô thở phào nhẹ nhõm, quang não lần thứ hai lại rung động lên.
Cố Thu vội vàng ngắt máy, sợ người này lại gọi đến, trước tiên đã tắt tiếng quang não. Sau đó do dự một lúc, vẫn là động tác cẩn thận rút tay của mình từ chỗ Lâm Căng Trúc ra. Cảm giác tê mỏi tức thì lan tràn toàn thân, bị cô cứng rắn kìm nén.
Ngay khoảnh khắc toàn bộ tay rút ra, lông mi của Lâm Căng Trúc rung động rất lớn, nhưng vẫn không tỉnh.
May quá, may quá.
Cô rất cẩn thận vén chăn lên. Khi nhìn rõ quần áo trên người mình, động tác xuất hiện một lúc tạm dừng.
Quần áo của cô hình như đã được thay, đổi thành một bộ váy ngủ đã giặt khác.
Cố Thu đương nhiên biết, khi cô trong kỳ mẫn cảm chắc chắn ý thức không tỉnh táo. Người thay quần áo cho cô là ai, không cần nhiều lời. Tưởng tượng đến đây, tai cô có chút nóng lên.
Do dự một lúc, cô vén quần áo của mình lên, liếc nhìn vào trong một cái, may mà quần áo bên trong không đổi.
Cố Thu từ từ thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngay cả quần áo bên trong cũng để Lâm Căng Trúc giúp cô thay, thì siêu cấp mất mặt.
Sau khi Cố Thu xuống giường, đắp chăn lại cho người trên giường. Khi quay người lại, thoáng nhìn thấy áo khoác của Lâm Căng Trúc rơi trên tấm thảm gần đầu giường, trông có chút nhăn nheo.
Trong đầu có vài đoạn ký ức hiện lên, Cố Thu mơ hồ nhớ rằng, chiếc áo khoác này hình như là do chính mình ném ra?
Nhưng cô ném áo khoác của Lâm Căng Trúc làm gì.
Cố Thu nghi hoặc mà thuận tay cúi người nhặt áo khoác lên. Còn chưa đứng dậy, liền lại nhìn thấy cách đó không xa, trên thảm tốt nhất giống như có một ống thuốc thử nhỏ.
Cố Thu chưa từng thấy thứ này, cô theo bản năng tiến lên nhặt ống thuốc thử đó lên.
Đây là một sản phẩm bằng thủy tinh, trên đó có một vết nứt nhỏ, là do bị va đập. Bên trong không có bất kỳ chất lỏng nào còn sót lại.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Cố Thu thấy trên đó có khắc chữ—K7.
Thuốc thử K7... sao nhà của Lâm Căng Trúc lại có thuốc thử K7?
Chưa đợi cô suy nghĩ cẩn thận, quang não trên cổ tay sáng lên. Vì đã bật chế độ im lặng, nên không phát ra âm thanh gì.
Cố Thu lần này không vội vàng ngắt máy. Cô nhìn vào đồ vật trong tay, trước tiên đã dùng giấy bao bọc ống thuốc thử K7 lại.
Sau khi bọc xong, cô mới động tác rất nhẹ đi ra khỏi phòng ngủ chính. Sau khi đảm bảo sẽ không làm ồn đến Lâm Căng Trúc, cô nhìn về phía quang não của mình.
Khi nhìn rõ ghi chú của ba lần yêu cầu liên lạc này, cô có thể thấy rõ sự bất đắc dĩ.
Vì là mẫu thân của cô, Cố Văn Tiêu, đã gọi video.
Cô không do dự, lựa chọn bắt máy.
"Cuối cùng cũng chịu bắt máy, ta sắp báo cảnh sát rồi." Thông tin sáng ngời, một quang bình nhỏ lơ lửng giữa không trung, gương mặt của Cố Văn Tiêu tức thì xuất hiện trước màn hình.
Xem bối cảnh, bà chắc đang ở nhà, phía sau còn có thể thấy bóng hình của người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh. Góc độ của quang bình hơi ngước lên, đối diện với chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trong sảnh lớn. Ánh sáng đó đối với Cố Thu vừa mới tỉnh lại mà nói quả thực có chút chói mắt, cô ấn một chút vào mắt.
Cố Văn Tiêu có thể là đã nhận ra, điều chỉnh góc độ của quang bình xuống một chút. Bà đánh giá một chút Cố Thu ở bên kia video, một lúc sau, vui mừng nói: "Trông sắc mặt cũng không tệ lắm, ta vốn còn lo lắng con sẽ ngất đi."
Cấp bậc Pheromone của Cố Thu quá cao, kỳ mẫn cảm chịu đựng đau khổ xa so với người khác nhiều. Lần này lại là kỳ mẫn cảm đến sớm, Cố Văn Tiêu không thể nào không lo lắng.
Nhưng bây giờ bà nhìn Cố Thu trong video, tâm trạng từ từ thả xuống. Cố Thu trông không có chút nào khó chịu, ngược lại gương mặt lộ ra vẻ hồng hào khỏe mạnh, một chút cũng không giống như đang trải qua kỳ mẫn cảm.
Mà Cố Thu sau khi nghe xong lời nói có chút lo lắng của mẹ mình, trong lòng rất ấm áp. Trên mặt lại nói: "Có khoa trương như vậy không?"
Vị tổng giám đốc có uy tín sâu đậm được công nhân kính yêu ở công ty, vừa về đến nhà đã như thể dỡ bỏ gánh nặng, còn nói một câu đùa nhỏ: "Phải, không khoa trương đâu. Con hai lần từ chối điện thoại, ta chỉ hận không thể mọc cánh bay qua đó."
Cố Thu không kìm được mà cười một chút.
Cố Văn Tiêu lại thuận miệng hỏi: "Vừa mới làm gì vậy?"
Cố Thu vốn đang đi về phía ghế sofa trong sảnh lớn, nghe thấy câu nói này, lại nghĩ đến chuyện vừa rồi trên giường, trong mắt nhỏ đến không thể phát hiện mà xẹt qua một tia không tự nhiên. Cô ho nhẹ một tiếng: "Mới tỉnh."
Cố Văn Tiêu không nhìn ra sự khác thường của cô, chỉ là sắc mặt phức tạp nhìn thời gian: "Giờ đã gần trưa rồi, con vừa mới tỉnh? Vậy còn Căng Trúc thì sao?"
Cố Thu càng không tự nhiên hơn, cô nói: "...Còn đang ngủ."
"Hả?" Cố Văn Tiêu cảm thấy lạ lùng, Cố Thu thì thôi đi, Lâm Căng Trúc đứa trẻ đó luôn rất tự giác, bây giờ lại còn chưa tỉnh, "Hai đứa tối qua làm gì vậy? Sao đứa nào cũng ngủ đến muộn như vậy."
"Không làm gì cả." Khi Cố Thu nói những lời này, không nhìn vào quang bình, sợ bị mẹ cô nhìn ra được gì đó.
Cô vừa nói, một bên đã đi đến giữa sảnh lớn. Cô ngồi xuống ghế sofa, dựa vào lưng ghế mềm mại.
Khi dựa vào, sợi tóc vốn rủ trước ngực dán vào da thịt càng chặt hơn. Cổ áo của bộ váy ngủ này lớn, tóc lọt vào trong có chút ngứa. Cố Thu tùy tay dùng ngón tay vén tóc ra, trong lúc đó để lộ ra một vùng da ở chỗ xương quai xanh.
Cố Văn Tiêu còn đang nói ở bên đó.
"Hai đứa bình thường ít thức khuya một chút, đặc biệt là con, Cố Thu, đừng có lôi kéo Căng Trúc..."
"Đợi đã, cái đó là gì vậy." Cố Văn Tiêu nói nói, tầm mắt trong lúc lơ đãng liếc nhìn, đột nhiên như thể dừng lại ở một nơi nào đó.
Sau đó thần sắc cô kích động lên: "Cố Thu, có phải con đã giấu chúng ta chuyện gì không."
"Hả? Cái gì?" Cố Thu có chút mờ mịt.
Bên kia, Cố Văn Tiêu đã như phát hiện ra bí mật mà gọi lên. Cô rướn người, gọi: "Vợ ơi, cô mau xem cổ của con gái chúng ta này."
Cổ làm sao vậy?
Cố Thu không biết tại sao mẹ cô lại đột nhiên kích động như vậy. Cô điều chỉnh hình ảnh của mình trên quang bình lớn nhất, sau đó vén tóc lên, liếc nhìn cổ của mình.
Rất nhanh, cô đã biết nguyên nhân mẹ cô kích động.
Vì ở đó, có vài vết hôn.
"!" Cố Thu như bị bỏng mà thả tóc xuống, mặt đều sắp bốc khói. Tóc lại lọt vào cổ áo rộng, vẫn còn có chút ngứa, nhưng lần này cô không lấy tóc ra nữa.
Ở bên kia video, sau khi Cố Văn Tiêu gọi không bao lâu, trong hình ảnh của màn hình, một bóng hình khác xuất hiện.
Gương mặt tinh xảo của Khâu Tư Ý chiếm một phần hai màn hình. Bà mấy ngày trước đã kết thúc lịch trình, bây giờ đang trong thời gian nghỉ ngơi. Nghe xong lời của Cố Văn Tiêu, bà tò mò nhìn qua: "Cổ của cưng làm sao vậy?"
"Cố Thu rất không ổn, ta nghi ngờ con bé có chuyện gì đó." Cố Văn Tiêu nói. Bà nhìn Cố Thu, "Con có phải đã có đối tượng đánh dấu tạm thời rồi không?"
Tuy là câu hỏi, nhưng trong giọng điệu của Cố Văn Tiêu lại tràn đầy sự chắc chắn. Bà rất vui mừng, vô cùng vui mừng: "Khó trách lần này kỳ mẫn cảm sắc mặt tốt như vậy, chắc là đã hoàn thành việc đánh dấu tạm thời rồi nhỉ." Con gái cuối cùng cũng biết tìm Omega, cuối cùng không còn suốt ngày chỉ biết dính lấy Lâm Căng Trúc nữa.
Còn về Cố Thu, trong mắt cô hiện lên một tia mê man, cảm thấy mình như thể đã bỏ qua điều gì đó.
Cố Văn Tiêu vẫn còn đang hỏi: "Là Omega nào vậy? Là người có độ tương thích một trăm phần trăm với con à?"
"Không đúng, con bây giờ không phải là đang ở nhà của Căng Trúc sao?"
Thần sắc của Cố Văn Tiêu cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, mặt đầy vẻ không dám tin.
"Cho nên... con mang Omega khác đến nhà của Căng Trúc???" (Editor: Khó vậy mà mẹ cũng nghĩ được, có xem con là con gái ruột không vậy)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store