ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 62: 'Cậu có muốn thử cùng tớ hôn không?'

NhaQunh

Chỉ một câu, đã dễ dàng làm cho trái tim của Cố Thu loạn nhịp.

Trong đêm tối quá tĩnh, thấy Cố Thu vẫn duy trì tư thế đưa khăn ướt đứng ngây ra đó, Lâm Căng Trúc thân hình lại nghiêng về phía trước một chút.

Chiếc áo khoác mà nàng mặc ban đầu đã sớm được cởi ra trước khi đi ngủ, bây giờ cũng chỉ mặc một chiếc áo trong. Vải của chiếc áo này mềm mại, bây giờ theo động tác của nàng, cổ áo trễ xuống.

Lần này lộ ra không chỉ là xương quai xanh, mà còn sâu hơn một chút.

Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt chinh lăng của Cố Thu, mím môi, kéo tay của Cố Thu, mang theo chiếc khăn ướt đó, từ từ đặt lên người mình.

Sự lạnh lẽo của chiếc khăn ướt tức thì quét qua vùng xương quai xanh, tay của Lâm Căng Trúc siết chặt lại, sau đó nói: "Cậu giúp tớ lau, tớ không nhìn thấy." (Editor: đúm đúm, từ khi cậu xuất hiện thì mắt không thấy, tay chân bủn rủn không làm được gì)

"Ồ... ồ ồ."

Ra là không nhìn thấy mới nhờ mình giúp sao?

Đầu óc của Cố Thu có chút mơ hồ, hoàn toàn không thể nghĩ đến việc Lâm Căng Trúc hoàn toàn có thể đến chiếc gương trong phòng ngủ chính để tự lau.

Cô theo bản năng ngón tay liền động đậy, tay của Lâm Căng Trúc lại không hề hạ xuống, theo động tác lau của cô, từng chút một lướt trên vùng xương quai xanh.

Bộ dạng này trông... như đang kéo tay cô sờ mó mình vậy. (Editor: cái gì vậy haiii)

Ý nghĩ này xẹt qua, tai của Cố Thu nóng lên, cảm thấy mình muốn càng thêm mơ hồ.

Tầm mắt cô không thể tránh khỏi mà dừng lại trên người của Lâm Căng Trúc.

Xương quai xanh của Lâm Căng Trúc thật xinh đẹp, làn da trắng lạnh cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Độ cong của xương tinh xảo, tuyệt đẹp, kéo dài từ cổ, nơi nhô lên giống như ngọc.

Cố Thu xoa xoa, có chút hoài nghi hiệu quả của ba liều thuốc ức chế có phải đã qua rồi không. Bằng không sao lại giải thích được tại sao trên người cô bây giờ lại nóng như vậy?

Vết son trên xương quai xanh một chút được lau khô, một lần nữa trở lại bộ dạng sạch sẽ.

Tay của Lâm Căng Trúc cuối cùng cũng buông lỏng ra. Cố Thu trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời, lại có chút mất mát.

Nhưng lại không biết mình đang mất mát điều gì.

Lâm Căng Trúc tạm thời đi vào phòng rửa mặt của phòng ngủ chính. Sau khi không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Cố Thu mới hậu tri hậu giác.

Lâm Căng Trúc rõ ràng định đi vào phòng rửa mặt, tại sao lại còn muốn cô giúp lau chứ?

Cô lý không thông, trong lòng loạn xạ, theo bản năng mở quang não để dời đi sự chú ý.

Chỉ mới một lát thôi, đã có rất nhiều tin nhắn mới ùa vào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cơ bản đều là về chuyện độ tương thích Pheromone của cô và Lương Tuế Tuế. Tin nhắn của ai cũng có.

: Chị Cố, nghe nói độ tương thích Pheromone của chị và một học sinh đặc cách là một trăm phần trăm đấy! Giá trị cao như vậy!

: Oa, tớ nghe được tin tức đó rồi, chỉ có thể nói không hổ là cậu. Cố Thu, Pheromone là cấp 3S thì thôi đi, bây giờ ngay cả độ tương thích với Omega cũng là một trăm phần trăm, thật là người so với người càng tức chết người.

: Chị gái Cố Thu, có phải chị sắp có Omega của riêng mình rồi không?

: Cưng ơi, gần đây thế nào rồi?

Tin nhắn cuối cùng là do mụ mụ của cô gửi đến, thời gian gửi là hai giờ trước.

Đây là một tin nhắn hiếm hoi không phải là hỏi về Pheromone. Vì thế, cô trả lời lại một biểu cảm cho mẹ mình.

: [nằm liệt.JPG]

Biểu cảm gần như là bắn ra ngoài, trên khung vuông liền hiển thị "đang nhập...", không bao lâu, tin nhắn mới của đối diện nhảy ra.

: Chà, không trả lời tin nhắn của ta bị ta bắt được rồi nhé.

Cố Thu mím môi, giọng điệu này vừa nhìn đã biết không phải là mụ mụ của cô, mà là mẫu thân của cô, Cố Văn Tiêu.

: Mẹ bây giờ đang ở cùng mụ mụ à?

Đối diện trả lời: Đương nhiên rồi, bà ấy hai ngày nay được nghỉ. Còn con thì sao? Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?

Đối mặt với giọng điệu trêu chọc này, Cố Thu gõ chữ hỏi: Sao mẹ lại biết con trước đó đang ngủ?

: Đương nhiên là hỏi Căng Trúc rồi. Con dọn vào sau cũng không biết gửi tin nhắn cho ta, nhưng may mà có Căng Trúc thỉnh thoảng nói cho ta biết tình hình gần đây của con.

Bà lúc này cuối cùng cũng nhớ ra quan tâm con gái: À đúng rồi, Căng Trúc nói với ta, nghe nói kỳ mẫn cảm của con đến sớm?

Cố Thu: Ừm.

Cố Văn Tiêu lại gửi: Là vì Omega có độ tương thích một trăm phần trăm với con à?

Cố Thu: ...

Cố Văn Tiêu: Gõ ba chấm làm gì? Ta nghe nói Omega đó là một học sinh đặc cách, tuy gia cảnh có bình thường một chút, nhưng nếu con thích, cũng không sao cả. Ta và mụ mụ của con lại không phải là những bậc phụ huynh xấu.

Lông mày của Cố Thu nhăn càng chặt hơn: Con không thích cô ta.

Cố Văn Tiêu hiển nhiên không coi là chuyện gì: Được được được, bây giờ con nói không thích, sau này đừng có bị vả mặt đấy.

: Còn nữa, kỳ mẫn cảm của con ăn vạ ở nhà Căng Trúc không tốt lắm. Con lúc nào cũng dính lấy Căng Trúc, lâu rồi người ta cũng sẽ phiền.

: Bình thường đã dính người như vậy rồi, lúc kỳ mẫn cảm chắc không phải là ngay cả ngủ cũng muốn cùng nhau chứ. (Editor: không hổ là mẹ của con)

Khi Cố Văn Tiêu nói những lời này chỉ là đùa giỡn, lại một chút cũng không biết lời đùa giỡn này của bà lại là sự thật.

Cố Thu nhìn những lời này, bất giác có chút chột dạ.

Cô dính người thật sự quá mức sao?

Bài đăng đó cũng có người nói như vậy, giữa bạn bè cần phải có không gian riêng.

Khi cô tỉnh dậy cũng đã ở trên giường của Lâm Căng Trúc, vậy khi ý thức mơ hồ cô chắc không có làm những chuyện quá mức khác... nhỉ?

Cô nghĩ chuyện này nghĩ đến chính nhập tâm, hướng phòng rửa mặt lại truyền đến một ít động tĩnh.

Cố Thu ngẩng đầu, phát hiện là Lâm Căng Trúc đã ra ngoài.

Cô buột miệng thốt ra: "Lâm Căng Trúc, lúc kỳ mẫn cảm tớ có làm chuyện gì quá mức không?"

Lâm Căng Trúc chắc đã rửa mặt trong phòng rửa mặt, tóc mái rơi xuống trán còn đang nhỏ nước.

Nghe được lời này, bước chân nàng dừng lại một chút, sau đó nhìn lại đây: "Cậu không nhớ à?"

Cố Thu nghi hoặc hỏi: "Không nhớ cái gì?"

Lâm Căng Trúc cách vài bước chân, lặng lẽ quan sát thần sắc trên mặt của Cố Thu. Khi nhìn thấy sự nghi hoặc rõ ràng trong mắt Cố Thu, trong lòng nàng không rõ là mất mát hay là cảm xúc gì khác.

Cố Thu thật sự không nhớ, không nhớ nụ hôn lướt qua đó. Nàng vẫn luôn cho rằng Cố Thu là đang giả vờ bình tĩnh, không biết nên đối mặt thế nào, cho nên cố tình không đề cập đến. Cho nên nàng thuận theo ý nghĩ của Cố Thu.

Nhưng không ngờ, Cố Thu là thật sự không nhớ...

Thời gian im lặng của Lâm Căng Trúc quá lâu, trong lòng Cố Thu vốn đã bất an, bây giờ lại càng không ngồi yên được.

Cô thử hỏi: "Tớ làm thế nào mà đến được phòng ngủ chính vậy?"

Lâm Căng Trúc ngước mắt lên, ánh mắt rất lạnh, nói: "Là tự cậu đi vào."

Quả nhiên...

Cố Thu chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, quả nhiên là cô đã nhân lúc kỳ mẫn cảm, mặt dày mày dạn chạy đến phòng ngủ của Lâm Căng Trúc.

Nghe giọng điệu của Lâm Căng Trúc, chắc chắn là đã giận rồi!

Cô lí nhí nói một câu: "Xin lỗi, tớ không cố ý đi vào phòng cậu, cũng có thể là ý thức không tỉnh táo, đi nhầm."

Sau đó, cô liền phát hiện, sau khi cô nói xong câu đó, sắc mặt của Lâm Căng Trúc càng lạnh hơn.

Lâm Căng Trúc nhìn người này: "Còn trực tiếp ngủ trên giường của tớ." (Editor: cậu cậu còn làm chuyện đó với tớ 🥺)

"Tớ..."

Lâm Căng Trúc: "Cậu muốn ngã, tớ kéo cậu lại, sau đó cậu đè tớ xuống dưới thân."

Lâm Căng Trúc như vậy, thật sự là có chút ý tứ hưng sư vấn tội.

"Xin lỗi..." Cố Thu sau khi nghe xong những điều này, bây giờ chỉ cảm thấy mình rất tuyệt vọng. Cô không ngờ kỳ mẫn cảm của mình lại có thể làm ra chuyện như vậy!

Giọng điệu của Lâm Căng Trúc đã như vậy rồi, chắc chắn là rất tức giận.

Cô trong đầu nghĩ cách làm cho Lâm Căng Trúc nguôi giận, lại nghe được Lâm Căng Trúc nói một câu: "Cậu còn hôn tớ." (Editor: dữữữữữ)

Cố Thu không phản ứng lại được, lại theo phản xạ mà nói: "Đúng—"

Đợi đã, đợi đã?

Lâm Căng Trúc nói gì?

Mắt của Cố Thu trừng lớn hơn một chút.

Cô hôn Lâm Căng Trúc?

Tầm mắt của Cố Thu không tự chủ được mà nhìn về phía vị trí môi của Lâm Căng Trúc. Không biết tại sao, môi đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, tê tê, gương mặt nóng lên đến lợi hại.

Lâm Căng Trúc nói: "Những điều này, cậu đều không nhớ."

Cố Thu lúng túng xin lỗi: "Xin, xin lỗi."

"Cậu không cần xin lỗi." Lâm Căng Trúc nói.

Sau đó đột nhiên nhắc đến một chủ đề khác.

"Cậu bây giờ cơ thể còn khó chịu không?"

Tư duy của Cố Thu còn dừng lại ở chuyện cô và Lâm Căng Trúc hôn nhau, chủ đề đột nhiên dời đi làm cô ngẩn người vài giây. Vừa định mở miệng, liền lại nghe thấy Lâm Căng Trúc nói: "Phải nói thật, nếu không tớ sẽ giận."

Vì thế, những lời định nói của cô lại nuốt trở vào, sau đó thành thật trả lời: "Vẫn còn có chút khó chịu, nhưng so với trước đây tốt hơn rất nhiều."

Ba liều thuốc ức chế không phải là tiêm vô ích, ít nhất bây giờ cơ thể không còn nóng đến mức như sắp tan chảy, cảm giác sưng to của tuyến thể cũng biến mất không ít.

Cô rũ đầu xuống, không hiểu tại sao Lâm Căng Trúc lại hỏi câu hỏi này.

Khóe mắt, cô thấy Lâm Căng Trúc đến gần đây, sau đó dừng lại trước mặt cô.

"Cố Thu, ngẩng đầu nhìn tớ đi."

Cố Thu do dự trong giây lát, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.

Không biết có phải là ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy tầm mắt của Lâm Căng Trúc đang như có như không mà nhìn vào môi cô.

Lâm Căng Trúc đưa tay ra, đầu ngón tay lướt qua má cô, sau đó qua tóc mai, cuối cùng dừng lại ở vị trí tuyến thể của Cố Thu.

"Sau khi tiêm thuốc ức chế, tuyến thể của cậu vẫn còn có chút nóng. Kỳ mẫn cảm của Alpha đều như vậy sao?" Lâm Căng Trúc nói, "Nghe nói sự khó chịu của kỳ mẫn cảm sẽ kéo dài rất lâu, cậu sẽ tìm một Omega phù hợp để đánh dấu tạm thời không?"

Cố Thu lắc đầu nói: "Sẽ không."

Ánh mắt của Lâm Căng Trúc nặng nề, nhìn Alpha trước mặt, nói: "Cậu thật sự không nhớ đã hôn tớ, đúng không?"

Cố Thu "ừm" một tiếng.

Lâm Căng Trúc nói: "Vậy cậu có muốn hồi tưởng lại một lần nữa không?"

Trong lúc không để ý, đầu ngón tay của nàng cũng đã dừng lại trên môi của Cố Thu. Lòng bàn tay bên dưới, là xúc cảm mềm mại của môi dưới của Alpha.

"Cậu có muốn thử không?"

"Tớ... tớ không biết."

Lâm Căng Trúc nhìn vào mắt: "Cậu không thể nói không biết."

"Cậu phải nói, muốn." (Editor: trời ơiii, cổ gia trưởng, tui mờ ê mê)

Nói xong, nàng từng chút một tiến lại gần Cố Thu. Quá trình này rất chậm, nàng đã cho Cố Thu đủ thời gian để né tránh.

Nhưng Cố Thu không trốn.

Vì thế, nàng thuận theo tâm ý của mình, hôn lên. (Editor: editor hoá thú gâu gâu)

— dưới tình huống cả hai bên đều tỉnh táo. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store