[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 53: Cố Thu thích khoảnh khắc như vậy
Lương Tuế Tuế và Hứa Văn Duyệt đang đứng cùng nhau?
Có người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Thật hay giả?"
"Đúng vậy, tôi nói dối có lợi gì chứ?" Cô nhỏ giọng nói, "Hơn nữa cử chỉ còn rất thân mật, cả quãng đường cũng không hề tách ra. Bây giờ chắc sắp đến tòa nhà thực nghiệm rồi."
"À? Tôi nhớ Hứa Văn Duyệt không phải là tình nguyện viên của tòa nhà thực nghiệm mà."
"Không rõ lắm, có thể là đi cùng Lương Tuế Tuế đến đây."
Thế là người đó thở dài nói: "Nói thật, tôi còn tưởng Hứa Văn Duyệt sẽ không để ý đến người này nữa."
"Tôi cũng cho là vậy, dù sao thì lúc đó ở buổi giao lưu đã xảy ra chuyện. Nếu không phải Lương Tuế Tuế kéo Lâm Căng Trúc lại một chút, chiếc đèn chùm trên đầu cũng sẽ không vừa vặn rơi trúng người."
"Hứa Văn Duyệt và các cô Lâm Căng Trúc đều đã quen biết nhiều năm, nhìn thấy Lương Tuế Tuế trong lòng sẽ không có chút oán trách sao?"
"Chuyện này... thực ra nếu muốn nói, cũng không trách cô ta được. Lương Tuế Tuế chắc cũng không ngờ sẽ như vậy."
Những tiếng nói chuyện này ít nhiều đã lan ra ngoài. Người bàn tán nhiều, người ở trong một góc cũng có thể nghe thấy.
Có lẽ là đã bắt được cái tên mấu chốt này, Alpha bên cạnh Kỷ Gia Lan lúc này lại mở miệng.
Hắn dùng một giọng điệu vừa kỳ quái lại vừa ghen tị mà nói với Kỷ Gia Lan: "Cậu không biết Cố Thu và Lâm Căng Trúc, vậy cậu có biết Lương Tuế Tuế không?"
"..."
Kỷ Gia Lan không có phản ứng gì, một lần nữa trở lại bộ dạng ít nói. Cô rũ đầu, mái tóc quá dài che đi hơn một nửa đôi mắt, làm người nhìn vào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, luôn cảm thấy những sợi tóc đó sớm muộn gì cũng sẽ đâm vào đồng tử.
Thấy cô như vậy, Alpha âm thầm khinh bỉ một tiếng, từ đáy lòng xem thường người này, nhưng đồng thời lại không thể tránh khỏi mà tìm thấy một cảm giác ưu việt nào đó trên người đối phương.
Hắn lại bắt đầu dào dạt đắc ý mà phổ cập khoa học cho Kỷ Gia Lan.
"Được rồi, xem bộ dạng này của cậu, chắc chắn không biết. Hôm nay cậu cũng là may mắn, gặp được tôi."
Tuy hắn và Kỷ Gia Lan một chút cũng không thân, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn nói không ngừng.
"Lương Tuế Tuế này là lứa đầu tiên vào trước chúng ta, cũng chính là lứa học sinh đặc cách đầu tiên, gia cảnh cũng không khác gì chúng ta. Nhưng nhập học không bao lâu, đã thân thiết với Hứa Văn Duyệt rồi."
"Đó là nhà họ Hứa đấy, nhà họ Hứa, cậu hiểu không."
"Hơn nữa nghe nói còn có tiếp xúc với hai người Cố Thu, Lâm Căng Trúc, diễn đàn của Tư Duy Nhĩ có một thời gian thảo luận rất cao."
Nhưng những chuyện này, đều là xảy ra trước khi hắn nhập học.
Trong mắt Alpha mang theo vẻ ngưỡng mộ: "Có thể bám được vào người của nhà họ Hứa, thật tốt."
Đáng tiếc, sự cảm khái này của hắn cũng không nhận được sự đáp lại, Kỷ Gia Lan vẫn trầm mặc, không có phát biểu bất kỳ ý kiến nào.
Tính cách như cái hũ nút này làm cho Alpha đó cảm thấy không thú vị. Hắn bĩu môi, thầm nghĩ, khó trách người này ở trong trường học không có bạn bè nào, cứ như người chết vậy.
Vì thế, hắn cũng không nói nữa.
Vị trí này tương đối hẻo lánh, cơ bản không có người nào, nếu quan sát kỹ, có thể phát hiện, các học sinh đặc cách chuyển đến cơ bản đều ở những vị trí không bắt mắt.
Cố Thu và Lâm Căng Trúc được mọi người vây quanh, cùng với nơi này là hai thái cực.
Đợi đến khi không ai chú ý đến mình, Kỷ Gia Lan mới lặng lẽ ngước mắt lên, lại nhìn hai người đó.
Họ thật lóa mắt.
Tòa nhà kiến trúc châu Âu của Tư Duy Nhĩ cao chót vót, dưới thời tiết âm u phản chiếu ánh sáng xám nhạt, như thể được bao bọc bởi một lớp áo giáp tối màu. Tòa nhà thực nghiệm chiếm diện tích lớn, các thiết bị thu thập còn chưa được chuyển ra, từng học sinh một đến đây.
Nơi này gần như toàn là Alpha và Omega, dù sao thì Beta cũng không cần thu thập Pheromone. Tỷ lệ Beta của Đế Đô không nhiều, vào thời điểm này, chủ yếu là phụ trách một số công việc tình nguyện.
Môi trường có phần ồn ào này, lại ở một khoảnh khắc nào đó, đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều. Đại bộ phận tiếng nói chuyện đột ngột im bặt, như thể bị một đôi bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng.
Chỉ thấy ở cổng lớn lại có thêm vài người đi vào.
Beta đi đầu có bộ dạng thanh tú, cho người ta cảm giác bình thản, dịu dàng, nhưng sự dịu dàng này, lại không làm cho bất kỳ ai coi thường cô.
Bên cạnh cô là một Omega có bộ dạng đáng yêu, buộc một búi tóc củ tỏi nhỏ.
Đúng là Hứa Văn Duyệt và Lương Tuế Tuế.
Lương Tuế Tuế hơi tụt lại phía sau Hứa Văn Duyệt nửa bước, trông tinh thần trạng thái không được tốt lắm. Trong khoảng thời gian này cô ta gầy đi một chút, bộ đồng phục của Tư Duy Nhĩ vốn vừa vặn mặc lên người, lại có vẻ có chút không vừa, sắc mặt cũng lộ ra vẻ tái nhợt.
Đối mặt với những ánh mắt đánh giá như có như không xung quanh, sắc mặt Hứa Văn Duyệt không thay đổi, chỉ cụp mắt xuống, dịu dàng hỏi: "Tuế Tuế, bây giờ cơ thể thế nào rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Lương Tuế Tuế với gương mặt tái nhợt, lắc đầu: "Chị Văn Duyệt, em không sao, đã đỡ hơn nhiều rồi."
Hứa Văn Duyệt nhíu mày khẽ giãn ra, trong mắt mang theo vẻ thương tiếc: "Em bây giờ cơ thể không tốt, trong lòng đừng nghĩ quá nhiều."
Lương Tuế Tuế cắn môi: "Nhưng nếu không phải vì em, sẽ không có người bị thương. Là em đã hại Lâm Căng Trúc. Mấy ngày nay, em vẫn luôn rất áy náy, ăn không ngon ngủ không yên, luôn muốn đến xin lỗi."
Hứa Văn Duyệt không đồng tình nói: "Sao có thể trách em được chứ."
Lương Tuế Tuế tay nắm chặt góc áo, mặt đầy vẻ kiên định, giống như một cây cỏ nhỏ kiên cường, bất khuất: "Chị Văn Duyệt, em biết rất nhiều người đều cảm thấy đây là lỗi của em, em cũng nên đi xin lỗi."
Khi cô ta nói những lời này, đã nâng cao âm lượng, còn không quên dùng khóe mắt liếc về phía vị trí trung tâm nhất của đám đông.
Đó là vị trí Cố Thu đang đứng.
Sau đó, cô ta liền thấy, người mà cô ta muốn thu hút sự chú ý, tầm mắt một chút cũng không đặt ở đây.
Làm cho màn trình diễn của cô ta giống như một vai hề.
Lương Tuế Tuế âm thầm cắn môi, trong lòng tự cổ vũ mình, rồi đi về phía đó.
Trong mắt người khác, chính là Lương Tuế Tuế đang đi xin lỗi.
Thân hình của Lương Tuế Tuế khá nhỏ nhắn, nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng một số người ở đây đột nhiên dâng lên một cảm giác thương tiếc.
Đây là một người cứng cỏi đến mức nào, Lương Tuế Tuế dường như không giống với các Omega khác...
Bên này, Cố Thu còn đang quấn lấy Lâm Căng Trúc nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến động tĩnh ở cổng lớn.
"Lâm Căng Trúc, đợi làm xong chuyện này, chúng ta đi đến con đường rừng phong nhặt lá rụng nhé." Tay cô đặt trên vai đối phương, eo hơi nghiêng, đầu hờ hững tựa vào người đối phương, "Chúng ta đã lâu không đi ra ngoài chơi rồi."
Kể từ sau khi bị thương, đa số thời gian cô đều buồn rầu trong nhà. Giai đoạn đầu ở bệnh viện, tất cả mọi người đều không cho cô tùy tiện động đậy. Giai đoạn sau khó khăn lắm mới dọn đến chỗ Lâm Căng Trúc, lại có Lâm Căng Trúc quản.
Tính thời gian, cô đã rất lâu không cùng Lâm Căng Trúc đi ra ngoài giải sầu, thậm chí lần đi xa nhà gần nhất, đều vẫn là nửa năm trước.
Khi đó cô và Lâm Căng Trúc đã lợi dụng kỳ nghỉ, cùng nhau đi leo núi, chỉ có hai người họ.
Ngọn núi cao nhất của đế quốc, cách thủ đô vài ngàn mét. Đỉnh núi thẳng tận trời cao, cho nên đến tối, những vì sao sẽ đặc biệt sáng.
Cô và Lâm Căng Trúc đã leo lên đỉnh núi, cùng nhau nằm trong lều, xuyên qua cửa sổ trời trong suốt ngắm sao.
Đêm đó những vì sao rất đẹp, Lâm Căng Trúc đang nằm ngay bên cạnh cô, giơ tay là có thể chạm tới.
Cố Thu thích khoảnh khắc như vậy.
Và bây giờ, cô nghĩ, dù vì an toàn mà không thể đi những nơi quá nguy hiểm, ít nhất cũng phải cùng Lâm Căng Trúc đi đây đi đó nhiều hơn.
"Cậu còn nhớ lần trước chúng ta đi ngắm sao không? Khi đó cậu hiếm khi có thời gian có thể đi ra ngoài chơi, đêm đó những vì sao đẹp quá." Cố Thu nói.
Lâm Căng Trúc đương nhiên nhớ, nàng liếc lại đây, nhàn nhạt liếc mắt một cái, bất giác có chút quyến rũ.
"Vậy cậu muốn đi chơi khi nào? Còn muốn đi những nơi xa hơn không?"
Mắt Cố Thu sáng lên, suy nghĩ một lúc, đang định trả lời, trước mặt liền đổ xuống một mảng bóng tối nhỏ.
Một người đứng trước mặt họ.
Cố Thu nhíu mày, cơ thể từ trên người Lâm Căng Trúc dời đi một chút, đôi mắt từ dưới mà lên ngước lên, nhìn thấy gương mặt kia của Lương Tuế Tuế.
Lương Tuế Tuế đứng trước mặt họ, bây giờ đang mở to đôi mắt, dùng một bộ dạng chịu nhục nhưng lại kiên cường nhìn mình.
Dù sao thì rất khó hiểu, bộ dạng này thật giống như ai đó đã bắt nạt cô ta vậy.
Trong lòng Cố Thu dâng lên một tia lệ khí. Nói cho cùng, Lương Tuế Tuế và thứ kỳ quái đó chắc chắn có một mối liên hệ nào đó.
Giọng nói trong mơ, dường như vô cùng kiên trì muốn cô đi theo cái gọi là con đường định mệnh.
Con đường định mệnh đó, Lương Tuế Tuế là nửa kia của cô.
A.
Rất buồn cười, Cố Thu thầm nghĩ.
Cô không muốn đi theo cốt truyện đó, và cũng không thích thế giới đó chút nào.
Một chút cũng không thích.
Ý cười trong mắt của Cố Thu đã sớm biến mất không thấy, đôi môi vốn luôn cong lên cũng hạ xuống, mặt không biểu cảm.
Cô cao hơn Lương Tuế Tuế, hơn nữa giày có chút cao, sau khi đứng thẳng người, trực tiếp cao hơn đối phương nửa cái đầu, đè nặng con ngươi, từ trên cao nhìn xuống.
Nhìn bộ dạng này của cô, trong lòng Lương Tuế Tuế có chút chột dạ, ngay cả giọng nói cũng có chút run.
"Kia... cái đó... Cố Thu..." Cô ta gọi.
Nhưng không ai trả lời cô ta.
Lương Tuế Tuế chần chừ nhìn về phía Cố Thu, đối diện với một đôi mắt hồ ly hung ác, ánh mắt đó như có thực chất, cổ của Lương Tuế Tuế thậm chí còn có chút lạnh cả người.
Cô ta bị dọa sợ.
Lần trước cô ta ném vỡ khuyên tai của Cố Thu, ánh mắt của Cố Thu cũng chưa đáng sợ như vậy.
Bây giờ rốt cuộc vì sao?
Chẳng lẽ chỉ vì sự kiện trong buổi giao lưu đó sao? Nhưng cô ta lại không cố ý, ai biết chiếc đèn chùm đó sẽ rơi xuống chứ, hơn nữa cô ta bây giờ cũng đã đến xin lỗi rồi.
Lương Tuế Tuế có chút ủy khuất, giọng nói trong mơ rõ ràng đã nói rồi, cô ta đã được thần vận mệnh lựa chọn, những gì muốn đều sẽ có được, nhưng sao Cố Thu vẫn không quan tâm đến cô ta chút nào.
Cô ta hít một hơi, tiếp tục nói, "Thực ra tôi đến để xin lỗi. Tôi biết các cô đều oán giận tôi, cảm thấy đều là lỗi của tôi, cốt khí của tôi cũng không cho phép tôi lùi bước."
"Cho nên, xin lỗi."
Sau khi nghe cô ta nói xong, Cố Thu hơi nghiêng đầu, không chút để ý mà vòng vòng mái tóc rủ trước ngực.
"Cô này cũng thật mâu thuẫn, miệng thì nói xin lỗi Lâm Căng Trúc, nhưng lại chỉ xin lỗi tôi, rốt cuộc ai mới là người mà cô cần xin lỗi chứ."
"Tôi... tôi..." Hốc mắt của Lương Tuế Tuế có chút đỏ, môi mím chặt, môi sắc càng thêm trắng.
"Đừng làm ra bộ dạng ủy khuất như vậy, là tự cô không hiểu được đột nhiên chạy đến xin lỗi đấy. Bộ dạng xin lỗi của cô miễn cưỡng như vậy, chẳng lẽ có ai ép buộc cô sao?"
"Cô nói cô rất có cốt khí, đúng không."
Lương Tuế Tuế duy trì bộ dạng bất khuất, chần chừ một chút, sau đó gật đầu.
Cố Thu liền nói: "Được, nếu cô thật sự có cốt khí như vậy, 50 vạn tiền Đế Đô của cô khi nào trả cho tôi đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store