[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A
Chương 50: Nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Căng Trúc yếu đuối, khổ sở
Cố Thu không có cách nào hình dung được tâm trạng lúc này.
Hứa Văn Duyệt trông có vẻ trạng thái bình thường, chỉ là trên mặt không trang điểm, sắc mặt có vẻ có chút tái nhợt, đó là do lâu ngày buồn rầu trong phòng không ra khỏi cửa gây ra.
Cố Thu nói: "Nghe bảo mẫu nói cậu mấy ngày nay vẫn luôn ở trong phòng, trông rất u ám."
Hứa Văn Duyệt dường như cười cười, độ cong rất nhạt. Dung mạo của cô và Cố Thu diễm lệ đến mức có sức công kích, trương dương không giống nhau, bình thường cho người ta cảm giác sẽ chỉ là thanh nhã, ôn hòa.
Giờ phút này chính là như vậy, khí chất của Hứa Văn Duyệt vô cùng bình thản, nói: "Không có khoa trương như vậy đâu."
Cô liếc nhìn vị bảo mẫu kia một cái, bảo mẫu lập tức rất có mắt nhìn mà đi chuẩn bị trà. Hứa Văn Duyệt tiếp tục nói: "Trong khoảng thời gian này tớ chỉ là có chút mệt, cho nên ở phòng nghỉ ngơi cho tốt."
Cố Thu: "Tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì."
Hứa Văn Duyệt nói: "Không có."
"Cậu cũng xin nghỉ ở Tư Duy Nhĩ à?"
Hứa Văn Duyệt: "Đúng vậy."
Cố Thu "ồ" một tiếng: "Vậy thì thật là lạ, trước đây cậu gần như không xin nghỉ dài như vậy."
Cô như vô tình nói, cũng không thấy ngoại, trực tiếp mang theo Lâm Căng Trúc cùng nhau ngồi xuống ghế sofa.
Hứa Văn Duyệt chỉ cười cười, liếc nhìn Lâm Căng Trúc vẫn luôn im lặng bên cạnh, hai giây sau, thu lại ánh mắt, không để ý: "Căng Trúc không phải cũng xin nghỉ sao, cũng rất lạ."
Lâm Căng Trúc đa số thời gian đều không có thói quen chủ động trò chuyện, kể cả lần này, sau khi Hứa Văn Duyệt nói xong câu đó, Lâm Căng Trúc không đáp lại, không khí rơi vào một sự đình trệ kỳ quái nào đó.
Trước đây tính cách của Lâm Căng Trúc tuy lạnh lùng, nhưng cũng sẽ không đối xử với Hứa Văn Duyệt như vậy.
Đầu ngón tay của Cố Thu khẽ động, nhìn vào gương mặt nghiêng của Lâm Căng Trúc, bắt đầu suy nghĩ đối phương có phải cũng đã nhận ra điều gì đó.
Hứa Văn Duyệt vẫn còn nhìn về phía này, Cố Thu liền dứt khoát dùng tay chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Lâm Căng Trúc là vì ở bên tớ đấy."
Hứa Văn Duyệt gật đầu: "Cũng đúng, dù sao thì cậu là vì Căng Trúc mới bị thương."
"Nói đến thương..." Cố Thu nói: "Văn Duyệt, cậu không hỏi xem vết thương của tớ thế nào sao?"
Rõ ràng trước khi hôn mê, câu "Mau đi cứu người" của Hứa Văn Duyệt là như vậy cấp bách và hoảng loạn.
Không khí im lặng trong giây lát, Hứa Văn Duyệt không nói gì.
Cố Thu lúc này lại làm ra vẻ mặt đau lòng và ủy khuất, khoa trương nói: "Trước đây cậu sẽ hỏi câu này đầu tiên, bây giờ không quan tâm tớ nữa sao? Cậu như vậy tớ sẽ đau lòng đấy."
Cô hơi mang vẻ lên án mà nói ra những lời này: "Cậu có nhìn thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu không?"
Hứa Văn Duyệt dừng lại một chút, chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: "Xin lỗi, quang não của tớ mấy ngày nay đều tắt máy."
Thần sắc của Hứa Văn Duyệt mang theo vẻ áy náy, đôi mắt kia thần sắc ôn nhuận, dịu dàng, như nhau bộ dạng quen thuộc của Cố Thu trước đây.
Họ và Hứa Văn Duyệt từ nhỏ đã quen biết nhau, bây giờ đã kết giao được gần tám năm. Hứa Văn Duyệt... vẫn luôn là một người bạn rất tốt.
Nhưng bây giờ, người bạn tốt của cô đã bắt đầu trở nên làm cho họ không quen biết.
Cố Thu đột nhiên thở dài một tiếng, trong lòng vô cớ có chút khổ sở, cô thấp giọng nói một câu: "Không có gì phải nói ngại ngùng cả, Văn Duyệt... chúng tớ chỉ là có chút lo lắng cho cậu."
Mấy ngày nay cậu có khỏe không? Tại sao vẫn luôn không ra khỏi cửa? Liên lạc không được với cậu, tớ và Lâm Căng Trúc rất lo cho cậu.
Những lời này cô đều không nói ra.
Bên kia, ý thức của Hứa Văn Duyệt hoảng hốt trong giây lát. Nhưng rất nhanh, cảm giác hoảng hốt này đã bị cô đè xuống đáy lòng.
Cô từ trên ghế sofa đứng dậy, nói: "Mấy ngày nay không mấy khi sửa soạn, tớ lên lầu thay bộ quần áo khác trước, các cậu ở đây đợi tớ một chút nhé."
"Được."
Hứa Văn Duyệt lên lầu.
Trong sảnh lớn rộng rãi này, chỉ còn lại Cố Thu và Lâm Căng Trúc.
Cả hai đều không nói chuyện, chỉ là tay đều chống lên ghế sofa, ngón út như gần như xa mà dựa vào nhau.
Bảo mẫu lúc này đến pha trà cho họ. Hương trà đậm đà cùng với làn sương trắng, lơ lửng trong không trung.
Cố Thu bưng chiếc cốc lên, không uống, chỉ dùng lòng bàn tay vuốt ve một chút tay cầm của cốc, sau đó nói: "Văn Duyệt khoảng thời gian trước buồn rầu trong phòng, hôm nay lại ra ngoài."
Bảo mẫu cười cười, nói: "Đúng vậy, có thể là nhìn thấy cô và cô Lâm đến."
"Khoảng thời gian trước, tiểu thư buồn rầu trong phòng, xin nghỉ liên tiếp vài ngày, như đang lo lắng và tránh né chuyện gì đó. Tôi đã hỏi nguyên nhân, tiểu thư không nói, nhưng may mà bây giờ, tiểu thư lại chịu ra ngoài."
"Phải không..."
Cố Thu chỉ cảm thấy trong lòng cảm giác nặng nề càng nặng hơn.
Hứa Văn Duyệt rất nhanh đã xuống lầu, bên trong bật máy sưởi, cô không mặc áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu trắng gạo, càng làm nổi bật gương mặt ôn nhã.
Khi cô xuống cầu thang, ánh mắt lướt qua hai ngón út chạm vào nhau trên ghế sofa, động tác dừng lại trong giây lát, nói: "Các cậu đổi quang não mới à?"
Lâm Căng Trúc lần này lên tiếng: "Ừm."
Hứa Văn Duyệt cười cười: "Lại là cùng một kiểu dáng à, nhưng khá xinh đẹp."
Cô ngồi xuống ghế sofa, cũng bưng lên một chén trà nóng.
Cô nói: "Các cậu dính nhau như vậy, sau này khi mỗi người tìm bạn đời thì phải làm sao đây. Cái gì cũng dùng cùng một kiểu, sau này bạn đời sẽ ghen đấy."
Cô nói với giọng điệu đùa cợt, khi nói những lời này thậm chí trong mắt còn mang theo nụ cười.
Cố Thu không thích bàn luận về chủ đề này, mấy ngày nay cô luôn cố gắng không suy nghĩ đến những chuyện liên quan. Nếu là trước đây, cô sẽ chắc chắn mà nói ra câu "tớ và Lâm Căng Trúc sau này sẽ không tìm đối tượng đánh dấu, hai chúng tớ như thế này là rất tốt rồi".
Nhưng bây giờ, Cố Thu không chắc chắn.
Cô không thể lúc nào cũng ích kỷ và tự đại như vậy, cứ tự mình quyết định những chuyện này cho Lâm Căng Trúc.
Lâm Căng Trúc trước đó trong buổi giao lưu đã nói rồi, đợi đến khi nàng gặp được Alpha vừa ý, nàng sẽ chủ động.
Lâm Căng Trúc bây giờ đã sớm thành niên rồi, kỳ phát tình của Omega, rất đau...
Cảm giác đau này có thể truyền qua tưởng tượng sao? Cố Thu cảm thấy lồng ngực mình cũng bắt đầu có chút đau.
Cô lần đầu tiên dùng giọng điệu mang theo sự trốn tránh trả lời: "Đến lúc đó rồi nói."
Đợi đến khi Lâm Căng Trúc tìm được Alpha vừa ý, rồi nói...
Chút không chắc chắn này, lọt vào tai của hai người khác ở đây, lại có ý nghĩa khác nhau.
Ánh mắt của Lâm Căng Trúc tối sầm xuống.
Hứa Văn Duyệt hứng thú nói: "Cố Thu, cậu hình như dao động rồi, trước đây thái độ của cậu rất kiên định."
Hứa Văn Duyệt liếc nhìn cổ của Cố Thu, nói: "Khi cậu vào, tớ đã chú ý đến miếng dán cách ly sau cổ của cậu, kỳ mẫn cảm của cậu sắp đến rồi sao? Cậu là Alpha cấp 3S, trước đây thường sẽ không dán cái này."
"Tháng này phản ứng kỳ mẫn cảm của cậu rất lớn, là vì sao vậy?"
Còn chưa đợi Cố Thu trả lời, cô lại đột nhiên nói: "Cậu dao động, là vì Lương Tuế Tuế sao?"
Tên này vừa ra, thần sắc của những người ở đây đều khác nhau.
Hứa Văn Duyệt mang theo vẻ tìm tòi, Lâm Căng Trúc bên kia năm ngón tay bỗng nhiên siết chặt lại, Cố Thu...
Cố Thu mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hả???
Vốn dĩ Cố Thu đã cảm thấy bầu không khí bây giờ rất áp lực và nặng nề, nhưng bây giờ... cô cảm thấy có chút buồn cười và không thể hiểu được.
Cái quái gì vậy? Là cô nghe nhầm à? Lương Tuế Tuế? Liên quan gì đến Lương Tuế Tuế? Lương Tuế Tuế lại là cái thá gì?
Nhưng Hứa Văn Duyệt lại không cảm thấy như vậy, cô cứ tự mình nói: "Cố Thu, cậu có nhận ra không, cậu đối với Lương Tuế Tuế rất đặc biệt."
Cố Thu: "...Có sao?"
Đặc biệt chán ghét tính sao?
Hứa Văn Duyệt nhìn chằm chằm vào cô: "Đúng vậy, có."
"Chỉ là cậu không phát hiện ra thôi. Cậu không phát hiện ra sao? Cậu rất chú ý đến Lương Tuế Tuế."
"Lương Tuế Tuế đối với cậu mà nói, là đặc biệt, Cố Thu." (Editor: huhu khứa này đang bị tẩy não, đổi trắng thay đen)
"Cô ấy đối với cậu mà nói, là đặc biệt."
Hứa Văn Duyệt lặp lại nói, nhấn mạnh với Cố Thu, dường như là muốn nhồi nhét quan niệm này vào đầu của đối phương.
Nhưng Cố Thu lại vô cùng chắc chắn nói: "Không, không phải."
Lương Tuế Tuế ở chỗ cô, không phải là sự tồn tại đặc biệt đó. Bây giờ không phải, sau này cũng không phải.
Hứa Văn Duyệt thấy vậy, giọng điệu trở nên nóng nảy một chút: "Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao? Kể từ khi Lương Tuế Tuế xuất hiện, cậu đã không còn giống như trước nữa."
"Cậu rất ít khi tức giận với Omega, cũng rất ít khi chú ý đến Omega nào khác ngoài Lâm Căng Trúc. Lương Tuế Tuế rất thú vị, cũng rất độc đáo, không phải sao?"
Không, không thú vị, cũng hoàn toàn không độc đáo, cảm ơn.
Thái dương của Cố Thu hơi nhảy, trong lòng mặt không biểu cảm phản bác. Cô trước đây không ngờ, cô sẽ từ miệng của Hứa Văn Duyệt vốn luôn lý trí nghe được những lời thiếu logic, hoàn toàn dựa vào chủ quan như thế này.
Nhìn gương mặt của Hứa Văn Duyệt, nghe những lời này, Cố Thu cũng có một cảm giác mâu thuẫn.
Đối phương vẫn tiếp tục: "Cố Thu, cậu có nghĩ đến không, cậu cảm thấy chính mình chán ghét Lương Tuế Tuế, nhưng thực ra cảm xúc chán ghét này, là do tiềm thức của cậu đã mở ra chế độ tự bảo vệ, cậu mâu thuẫn với cảm giác này."
"Cậu có xét nghiệm độ tương thích Pheromone với Lương Tuế Tuế chưa?"
"Tớ luôn có một cảm giác, duyên phận của cậu và Lương Tuế Tuế rất sâu đậm, như thể là định mệnh vậy."
Ở một bên, sắc mặt của Lâm Căng Trúc đã sớm ngày càng trầm xuống. Hứa Văn Duyệt mỗi khi nói thêm một câu, đầu ngón tay nàng lại càng dùng sức, cho đến khi gần như lún vào da thịt.
"Đừng nói nữa." Lâm Căng Trúc đột nhiên cắt ngang.
Đừng nói nữa, nàng không muốn nghe nữa, rất chói tai.
Thật sự rất chói tai.
Khi từ nhà họ Hứa trở về, bầu không khí trong xe có vẻ có chút áp lực.
Cuộc nói chuyện lần này thực ra không tính là vui vẻ. Nội dung cuộc nói chuyện của Hứa Văn Duyệt, luôn không rời khỏi Lương Tuế Tuế. Đặc biệt là mỗi khi nhắc đến ba chữ này, ánh mắt của đối phương liền phải nhìn chằm chằm vào cô, phảng phất như muốn ghi nhớ kỹ phản ứng của cô.
Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, khí chất vẫn không thay đổi, nhưng tầm mắt lại dính nhớp như rắn.
Cố Thu cảm thấy rất mệt mỏi. Cô ấn ấn vào tuyến thể của mình, vùng đó lại bắt đầu có chút không thoải mái, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Cô nhìn về phía bên cạnh mình.
So với lúc đến, xe lúc về có vẻ quá mức yên tĩnh.
Rõ ràng cách đây không lâu, cô và Lâm Căng Trúc còn ở cùng một chiếc xe, ở cùng một vị trí dựa sát vào nhau.
Nhưng bây giờ, giữa họ ít nhất cách nhau một khoảng rộng bằng nửa thân người.
Cảm giác chênh lệch này, làm cho trong lòng Cố Thu có chút trống rỗng, theo bản năng muốn đến gần Lâm Căng Trúc để dán vào đối phương.
"Lâm Căng Trúc ~"
Lâm Căng Trúc không trả lời, cũng không biết có nghe thấy không, vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Từ góc độ này, Cố Thu không nhìn thấy được biểu cảm của đối phương, chỉ có thể thấy được đường nét gương mặt đẹp đẽ của đối phương, và vành tai lộ ra ngoài tóc.
Khi Lâm Căng Trúc không nói gì, ngay cả mái tóc cũng mang theo một vẻ xa cách, người sống chớ lại gần.
Lâm Căng Trúc vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ rốt cuộc có gì đẹp?
Cô muốn hỏi, nhưng còn chưa kịp hỏi, chiếc xe đột nhiên đi vào một nơi tối tăm. Ánh sáng đột ngột thay đổi, làm cho thế giới bên ngoài lập tức trở nên mơ hồ, làm cho thế giới bên trong xe trở nên rõ ràng. Xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy bóng hình của Lâm Căng Trúc chiếu lên trên đó.
Ra là Lâm Căng Trúc không xem gì cả, nàng chỉ là đang ngẩn người.
Cô cũng cuối cùng đã nhìn thấy được biểu cảm trên mặt của Lâm Căng Trúc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Lâm Căng Trúc như vậy.
Như vậy... mang theo vẻ yếu đuối, khổ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store