ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 5: 'Sao cậu có thể tốt như vậy, Lâm Căng Trúc'

NhaQunh

Cố Thu và Lâm Căng Trúc đến muộn, gần như là sát giờ vào lớp. Không bao lâu sau, chuông reo.

Học phí mỗi năm của Học viện Tư Duy Nhĩ đều rất đắt đỏ, tương xứng với đó, đội ngũ giáo viên cũng đều là những nhân tài được nhà trường trả lương cao mời về.

Tiết học này là tiết "Kiểm soát tố chất", tên đầy đủ là "Lý thuyết và thực hành kiểm soát Pheromone". Giảng viên phụ trách họ Giản, tên là Giản Ý, là một nhà nghiên cứu có thẩm quyền đã nghỉ hưu từ Viện nghiên cứu Đế Đô, từng công bố nhiều bài báo nghiên cứu về Pheromone.

Có lẽ vì thời trẻ làm quá nhiều nghiên cứu, nên bà cho người ta cảm giác nghiêm nghị, ít khi nói cười. Nếp nhăn nơi khóe mắt càng tôn lên vẻ nghiêm khắc, sắc sảo.

"Cô Giản Ý lại đến rồi."

"Phải công nhận, tuy biết cô Giản Ý chỉ là một Beta, nhưng mỗi lần đối diện với cô ấy, tim tớ lại run lên một cái, khí chất mạnh quá." Người nói câu này còn phối hợp rùng vai một cái.

Đối với cậu ta, sợ giáo viên là một loại bản năng, đặc biệt là những giáo viên có khí chất mạnh mẽ như cô Giản Ý.

Người bên cạnh thiện ý trêu chọc: "Cậu làm quá rồi đấy, nhìn cái vẻ nhát gan của cậu kìa."

Trong lúc họ trò chuyện, bên ngoài phòng học, tiếng giày cao gót gõ trên nền đất vang lên. Ngay sau đó, ở cửa xuất hiện một bóng người cao gầy mặc áo len đen, mái tóc buộc gọn gàng.

Đúng là giáo viên mà họ đang bàn tán, Giản Ý.

Học sinh của Học viện Tư Duy Nhĩ không giàu thì cũng sang, có lẽ một số giáo viên không dám đụng đến học sinh, nhưng Giản Ý lại không hề có chút kiêng dè nào. Bà bước vào phòng học, vẻ mặt nghiêm nghị đi lên bục giảng, mở quang bình, không thèm ngẩng đầu lên, nói ngắn gọn: "Bắt đầu vào lớp."

Nửa đầu buổi học là phần giới thiệu lý thuyết. Quang bình lơ lửng giữa không trung, nội dung thay đổi theo thao tác của Giản Ý. Giọng nói trầm ổn của bà truyền vào tai mỗi học sinh, không một lời thừa thãi.

"Theo sự biến đổi của môi trường, cơ thể của loài người sơ khai đã có những thay đổi nhất định. Trải qua hàng ngàn năm biến đổi, cơ thể bắt đầu tiết ra một loại hormone đặc biệt, chính là cái mà ngày nay chúng ta gọi là Pheromone."

"Mỗi Alpha và Omega đều có Pheromone của riêng mình, trong khi Beta thì không có tuyến thể, cấu tạo cơ thể gần giống với loài người sơ khai hơn."

"Theo kết quả nghiên cứu của thế hệ viện nghiên cứu đầu tiên, cấp bậc càng cao, khả năng kiểm soát Pheromone càng chính xác, năng lực cảm nhận cũng sẽ càng mạnh."

"Nhưng—" Giản Ý quét mắt một vòng quanh phòng học. Khi nhìn thấy Lâm Căng Trúc, bà khẽ gật đầu một cái gần như không thể nhận ra, rồi mới nói tiếp.

"Để duy trì sự ổn định của xã hội, bất kể cấp bậc của công dân là bao nhiêu, đều phải học cách kiểm soát Pheromone một cách chính xác. Đây là điều mà tất cả Alpha và Omega đều phải nắm vững."

"Đó cũng là mục đích ban đầu khi Học viện Tư Duy Nhĩ mở ra môn học này."

Bà nói: "Và phần thực hành của chúng ta hôm nay, là kiểm soát Pheromone ở bước đầu."

Nói xong, Giản Ý nhấn một nút trên quang bình. Giây tiếp theo, liền nghe thấy một tiếng "keng", mặt bàn màu trắng bạc trên bục giảng từ từ mở ra, một chiếc máy nhỏ gọn từ từ nâng lên từ bên trong, hiện ra trước mặt mọi người.

Giản Ý nói: "Đây là thành quả mới nhất của viện nghiên cứu, máy kiểm soát Pheromone do viện sĩ Lâm Mạn dẫn đầu nghiên cứu và phát triển."

Viện sĩ Lâm Mạn?

Nghe thấy cái tên này, phần lớn ánh mắt trong phòng không kiểm soát được mà hướng về phía Lâm Căng Trúc.

Viện sĩ Lâm Mạn, là mẹ của Lâm Căng Trúc, nhà nghiên cứu cấp cao nhất của Viện nghiên cứu Đế Đô. Những sản phẩm do bà nghiên cứu và phát triển được ứng dụng rộng rãi trong ngành y tế Pheromone.

Ảnh hưởng vô cùng to lớn, hoàn toàn là một nhân vật có thể được ghi vào sách giáo khoa lịch sử của thế hệ sau, có tiếng nói cực kỳ trọng lượng trong giới y học toàn Đế Đô.

Trên ghế ngồi, sắc mặt Lâm Căng Trúc vẫn bình thản, dù nghe thấy tên mẹ mình, vẻ mặt cũng không có nhiều biến động.

Một Omega tò mò nhìn chiếc máy, giơ tay hỏi: "Thưa cô, vậy xin hỏi chiếc máy này sử dụng như thế nào ạ?"

Trên bục giảng, Giản Ý liếc nhìn Omega vừa đặt câu hỏi, trả lời: "Đây là một câu hỏi rất hay. Vì vậy, tôi muốn mời bạn Cố Thu lên đây, làm mẫu cho mọi người trước."

Trong mắt Cố Thu thoáng qua một tia ngạc nhiên, nhưng vẫn phối hợp đứng dậy. Dưới ánh mắt của mọi người, Alpha có vóc dáng cao gầy, thẳng tắp bước lên bục giảng.

"Vâng, thưa cô."

Sau khi Cố Thu đứng ngay ngắn, Giản Ý ra hiệu: "Cố Thu, em hãy truyền Pheromone vào chiếc máy này, và thử kiểm soát nồng độ Pheromone ở mức 50%."

Cố Thu làm theo lời, đặt tay lên chiếc máy, truyền Pheromone vào trong.

Bộ phận chứa Pheromone của máy có dạng bán trong suốt. Dưới tác dụng của một chất liệu đặc biệt, có thể thấy Pheromone vốn không màu bên trong dần dần biến thành màu đỏ nồng đậm.

Khi nhận được Pheromone, chiếc máy cũng phát ra một luồng sáng màu đỏ cỡ ngón tay cái.

Trong phòng học, có Omega nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà thì thầm với bạn bên cạnh.

"Màu đỏ này đẹp thật đấy."

"Bên trong chắc là thuốc thử K7 mới nhất của viện nghiên cứu nhỉ. Nghe nói loại thuốc thử này chỉ cần bay hơi thành dạng khí, trộn lẫn với Pheromone là có thể tạo ra phản ứng, từ đó nhìn thấy được màu sắc đại diện cho Pheromone của người đó."

"Pheromone của Cố Thu là hoa hồng Carlo, một loại hoa hồng đỉnh cấp, không biết mùi hương sẽ thế nào nhỉ."

"Chắc chắn sẽ rất thơm, dù sao Cố Thu cũng là Alpha cấp 3S mà."

"Thật ghen tị với Omega sau này của cậu ấy. Chưa nói đến Pheromone, chỉ cần nhìn đôi tay kia của Cố Thu thôi là biết, cậu ấy nhất định..." Những lời tiếp theo, Omega này không tiện nói tiếp, nhưng vành tai ửng hồng đã đủ để người khác đoán ra ý tứ chưa nói hết của cô. (Editor: Truyện này nó người lớn mà nó trừu tượng dữ vậy)

Omega đỉnh cấp có giác quan nhạy bén, những lời này không thể tránh khỏi mà lọt vào tai Lâm Căng Trúc. Sắc mặt nàng lặng lẽ trầm xuống, ngón tay hơi siết lại, cơn đau nơi lòng bàn tay giúp nàng miễn cưỡng kìm nén được cảm xúc u ám trong lòng. (Editor: Là của chị, đều là của chị)

"Tít—tít—tít—"

Trên bục giảng, máy kiểm soát Pheromone vang lên vài tiếng, là lúc Cố Thu đã truyền xong Pheromone.

Cùng lúc Cố Thu buông tay ra, trên mặt chiếc máy nhỏ cũng từ từ hiện ra một con số. Những điểm sáng màu trắng huỳnh quang tụ lại, dừng ở mức 50%, không sai một li.

"Trời ơi! Lợi hại thật!" Không ít người kinh ngạc thốt lên.

"50%! Không lệch một chút nào! Chuẩn quá đi mất!"

Tương tự, thấy cảnh này, trên mặt Giản Ý cũng lộ vẻ hài lòng, thần sắc dường như cũng dịu đi không ít.

Không hổ là Alpha cấp 3S, khả năng kiểm soát Pheromone quả thực mạnh đến kinh người.

Bà quay mặt, một lần nữa nhìn xuống các học sinh bên dưới, nói: "Bạn Cố Thu đã làm mẫu rất tốt."

"Tiếp theo, có bạn nào muốn thử có thể lên bục giảng. Yêu cầu tương tự là nồng độ 50%, chỉ cần sai số trong vòng 10% là có thể được cộng điểm."

Lời này vừa dứt, bên dưới lập tức ồn ào hẳn lên. Có người hăm hở muốn thử, có người thì bắt đầu than thở.

"Trời ạ, vừa mới bắt đầu đã yêu cầu cao như vậy rồi."

"Khó quá, kiểm soát Pheromone đâu phải ai cũng làm được chính xác như vậy. Những người làm được đều đã luyện tập rất lâu, mà chúng ta mới nhập học được một năm thôi."

"Cô nói thì dễ quá, ai mà không biết Cố Thu là cấp 3S, đương nhiên là làm được dễ dàng, lấy cậu ấy so với chúng ta làm gì chứ." Người nói câu này là một Alpha nam ngồi ở hàng thứ sáu, tóc húi cua, trong giọng nói mang theo vẻ oán giận và châm biếm ngầm, "Cấp 3S đúng là khác biệt thật."

Giọng cậu ta không lớn, lẽ ra chỉ có hai ba người xung quanh nghe thấy, nhưng ở hàng thứ ba, Lâm Căng Trúc lại đúng lúc này quay đầu lại, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc, như kẹp theo cả băng tuyết.

Nàng nhìn chằm chằm người nọ, lạnh lùng nói: "Từ rất lâu trước đây đã có kết quả nghiên cứu chỉ ra rằng, việc kiểm soát Pheromone, dù là Alpha cấp bậc cao đến đâu, cũng cần phải trải qua quá trình học hỏi và rèn luyện sau này, đây không phải là kỹ năng bẩm sinh."

"Và cũng chỉ có kẻ bất tài, mới đổ lỗi cho thành công của người khác là do đẳng cấp, một bên thì không cố gắng, một bên thì ghen ăn tức ở mà tìm cớ cho sự vô dụng của mình."

Đoạn nói này của Lâm Căng Trúc không hề hạ thấp giọng, dù trong phòng học lúc này đang ồn ào, cũng đủ để một nửa số người nghe thấy.

Dưới ánh nhìn của hai ba mươi cặp mắt, sắc mặt của Alpha kia thoáng chốc trở nên tái mét: "Cô... Cô!"

Nhưng nhìn vào gương mặt lạnh như băng sương của Lâm Căng Trúc, cậu ta lại không dám cãi lại, cuối cùng chỉ đành lúng túng siết chặt nắm đấm, không nói một lời.

Gia tộc đứng sau Lâm Căng Trúc, cậu ta không đắc tội nổi.

Sự xáo trộn bên dưới đều lọt vào mắt Giản Ý. Bà là người từng trải, chỉ cần nghe lời của Lâm Căng Trúc là có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Giản Ý nói: "Tôi hy vọng các em đừng tự coi thường mình. Kiểm soát Pheromone là kỹ năng học được sau này, cấp bậc đúng là sẽ cung cấp sự thuận lợi, nhưng trong đó tuyệt đối không thể thiếu sự ngộ tính và nỗ lực của cá nhân."

"Những hiểu biết của chúng ta về Pheromone hiện nay, nói thật, cũng không hoàn toàn và tuyệt đối."

"Nhưng, loài người đã phát triển và tiến hóa cho đến bây giờ, sự tìm tòi của viện nghiên cứu về Pheromone chưa bao giờ dừng lại. Có lẽ những phát hiện và đột phá mới, rất có thể sẽ đến vào một ngày không xa."

"Đương nhiên, bây giờ nói những điều này, đều là chuyện ngoài lề."

Giản Ý gật đầu với Cố Thu đang đứng bên cạnh: "Bạn Cố Thu cũng xin mời về chỗ đi."

Cố Thu bình tĩnh gật đầu.

Từ đầu đến cuối, dù là được cô Giản Ý vốn nghiêm khắc khen ngợi, hay bị bạn học không phục, Cố Thu đứng trên bục giảng đều sắc mặt như thường, một dáng vẻ không màng hơn thua.

Điều này khiến Giản Ý trong lòng càng thêm hài lòng, xem ra đây là một đứa trẻ rất chững chạc.

Và Cố Thu cứ thế duy trì vẻ mặt vân đạm phong khinh, đi thẳng xuống bục giảng, rồi thong thả ngồi lại vào vị trí của mình.

Đợi đến khi Giản Ý nhìn đi chỗ khác, và sự chú ý của các bạn trong lớp quay trở lại bục giảng.

Cô mới lén lút, lén lút dịch lại gần bên Lâm Căng Trúc, đôi mắt sáng lấp lánh, là sự đắc ý và kiêu ngạo nho nhỏ không thể che giấu.

Đuôi tóc cô phất trên mu bàn tay Lâm Căng Trúc, mang theo cảm giác ngưa ngứa. Ngón tay Lâm Căng Trúc vốn siết chặt cứ thế dễ dàng mà lặng lẽ buông lỏng. Bên tai, giọng nói của Cố Thu rất thấp, như đang nói một bí mật nhỏ chỉ có hai người mới biết.

"Lâm Căng Trúc, vừa rồi cô Giản Ý khen tớ đấy. Cô ấy hiếm khi khen ai lắm, tớ có phải rất lợi hại không?"

"Đứng trên bục giảng tầm nhìn rộng lắm, lúc nhìn xuống dưới, tớ lúc nào cũng có thể nhìn thấy cậu ngay lập tức."

"Tớ nghe thấy cậu bênh vực tớ, tớ vui lắm."

Giọng cô ngọt ngào: "Sao cậu có thể tốt với tớ như vậy, Lâm Căng Trúc."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store