ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 35:Hạt giống Carlo đã chết

NhaQunh

Giọng nói của Cố Thu mang theo vẻ kinh hồn chưa định, lực ôm nàng rất lớn. Hai cơ thể mềm mại áp sát vào nhau, đầu đối phương vùi vào cổ nàng, có chút ngứa.

Lâm Căng Trúc không né tránh, mà là tránh đi những chỗ bị thương của Cố Thu, ôm lại thật chặt.

Ngay khoảnh khắc ôm lấy nhau, cả hai đều cảm nhận được sự yên bình trong lòng.

Như thể một loài chim cô đơn, bơ vơ, đã tìm được nơi nương tựa cho nhau.

"Cậu biết không, cậu đã ngủ ba ngày rồi." Lâm Căng Trúc nói.

Âm sắc của nàng rất trong trẻo, tự mang theo một chút lạnh lẽo, nhưng bây giờ ở gần, Cố Thu lại nghe ra được, giọng của Lâm Căng Trúc có chút nghẹn ngào, như thể đã rất lâu không uống nước.

"Phải không? Xin lỗi nhé, đã làm cậu lo lắng." Cố Thu cọ cọ đầu vào cổ nàng, giọng buồn bã hỏi.

"Đúng vậy." Lâm Căng Trúc trả lời. Tính cách nàng vốn kín đáo, bây giờ hiếm khi thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình như vậy, "Tớ thật sự rất lo cho cậu."

Cũng rất sợ hãi. Nàng sợ lỡ như Cố Thu sẽ không tỉnh lại thì phải làm sao? Dù bác sĩ đã nhiều lần đảm bảo với nàng, nàng vẫn còn sợ.

Sợ hãi đến mức chỉ cần nhắm mắt lại, chính là hình ảnh gương mặt tái nhợt, đầy máu của Cố Thu. Điều này làm nàng hoảng hốt, chỉ có canh giữ ở bên cạnh Cố Thu, cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của đối phương, nàng mới có thể thoáng yên tâm lại.

Nàng nguyện ý trả giá bất kỳ giá nào, chỉ cần Cố Thu có thể tỉnh lại.

Cố Thu hoàn toàn không biết được suy nghĩ trong lòng của Lâm Căng Trúc lúc này, cô chỉ là rất vui vẻ, vui vẻ vì Lâm Căng Trúc quan tâm đến mình.

Cô hỏi: "Lâm Căng Trúc, chúng ta bây giờ không phải đang giận dỗi, đã làm lành rồi, đúng không?"

Cô hôn mê sớm, cũng không biết sau khi nói xong câu đó, Lâm Căng Trúc đã trả lời như thế nào.

Chỉ nghe Lâm Căng Trúc nói: "Đúng vậy."

Cố Thu thỏa mãn. Cô với một thân băng vải, trong mắt lóe lên nụ cười lấp lánh, nói: "Tốt quá."

Cô và Lâm Căng Trúc đã làm lành, thật tốt.

Dừng lại một lúc, cô lại nói một câu không đầu không đuôi: "Lâm Căng Trúc, may mà lúc nhỏ tớ đã xuất hiện."

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, may mà cô đã xuất hiện.

Bằng không, Cố Thu bé nhỏ sẽ không ý thức được mình đã mất đi điều gì. Cô sẽ không quan tâm đến sự ra đi của Lâm Căng Trúc, bởi vì họ chỉ là người xa lạ.

Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này, trái tim Cố Thu đã cảm thấy ngạt thở.

Cô thật sự rất muốn, rất muốn, rất muốn Lâm Căng Trúc được bình an, khỏe mạnh cả đời. Niềm mong muốn này còn lớn hơn cả sự chú ý của cô đối với an nguy của chính mình.

Càng muốn, lực ôm Lâm Căng Trúc của Cố Thu lại càng chặt hơn.

"Lâm Căng Trúc, Lâm Căng Trúc, Lâm Căng Trúc."

Cô lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi mà gọi, như thể gọi thế nào cũng không đủ. Rất dính người, cũng có chút ngốc.

Vết thương trên người cô đã được xử lý cẩn thận, bây giờ đã đỡ hơn, nhưng vẫn không thể cử động mạnh.

Lâm Căng Trúc lo ngại vết thương của cô, liền hơi cúi người xuống, để Cố Thu nằm lại một chút, rồi đặt bàn tay lên sau đầu đối phương, ngăn cản những động tác lộn xộn của Cố Thu.

Năm ngón tay của Lâm Căng Trúc lún vào mái tóc mềm mại của Cố Thu, từng chút một giúp Cố Thu chải lại mái tóc dài có chút rối vì nằm lâu.

"Lâm Căng Trúc ~" Giọng nói ngọt ngào của Cố Thu vẫn tiếp tục gọi tên nàng, đầu cũng không rời khỏi cổ nàng.

Cố Thu trước đây đã rất thích gọi tên nàng. Sau khi hôn mê một giấc tỉnh dậy, hiện tượng này lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Đầu ngón tay của Lâm Căng Trúc còn quấn quanh mái tóc dài mềm mại. Gương mặt thanh tú, lạnh lùng cụp xuống, nhẹ giọng đáp: "Ừm, tớ đây."

...

Vết thương trên người Cố Thu tương đối nghiêm trọng, nhưng thể chất của một Alpha cấp 3S vốn đã tốt. Sau khi được kiểm tra cẩn thận bằng máy móc, bác sĩ nói sẽ không để lại di chứng gì, chỉ là trong khoảng thời gian này cần phải tĩnh dưỡng.

Không bao lâu sau khi cô tỉnh lại, rất nhiều nhân viên y tế đã cùng nhau ùa vào phòng bệnh, ghi lại trạng thái và các chỉ số cơ thể hiện tại của Cố Thu.

Tranh thủ chút thời gian này, Cố Thu sắp xếp lại tâm trạng của mình, bộ não bắt đầu hoạt động, sắp xếp lại những thông tin mà cô đã biết được trong lúc ý thức hôn mê.

Cô có thể khẳng định, giọng nói kỳ quái đó không phải là ảo giác của cô. Những điều khác thường trong thực tế, cũng đều là do đối phương gây ra.

Còn về mục đích làm những việc này, là muốn cô đi theo cái gọi là con đường định mệnh. Vì thế thậm chí còn muốn tạo ra một số tai nạn để giết chết Lâm Căng Trúc, chỉ vì Lâm Căng Trúc là "biến số".

Cố Thu ở một số thời điểm nhạy bén đến đáng sợ. Cô tự hỏi, tại sao giọng nói đó lại phải cố chấp bắt cô đi theo con đường định mệnh?

Chẳng lẽ nếu cô không đi theo những tình tiết đó, sẽ mang lại một số ảnh hưởng bất lợi cho chủ nhân của giọng nói đó?

Không gian tối tăm đó là ở đâu? Những sợi chỉ màu xanh lam đó lại là gì?

Những điều này Cố Thu tạm thời không thể biết rõ. Đủ loại nghi hoặc chồng chất thành một đống. Bây giờ số lượng tin tức tốt mà cô có thể biết được không nhiều,đại khái chính là Pheromone của cô dường như có thể ở một mức độ nào đó làm kinh sợ đối phương, và giọng nói đó nghe có vẻ có chút suy yếu. (Editor: Ta nói sợi dây mà được nối thì hai ẻm chỉ có thiếu mỗi giây mỗi khắc quấn quýt lấy nhau thôi)

Nhưng dù là như vậy, Cố Thu cũng không thể không đề phòng. Lỡ như đối phương lại muốn dùng thủ đoạn gì đó để đối phó với Lâm Căng Trúc thì sao?

Cố Thu càng nghĩ càng cảm thấy sẽ có khả năng này, tâm lại trở nên không bình tĩnh.

Không được, cô phải ở bên cạnh Lâm Căng Trúc mọi lúc mọi nơi mới có thể yên tâm!

Bên này, tranh thủ lúc Cố Thu đang làm kiểm tra, Lâm Căng Trúc tranh thủ trở về chỗ ở của mình.

Bệnh viện tư nhân mà họ đang ở trực thuộc Viện nghiên cứu Đế Đô, đa số bác sĩ ở đây đều nghe theo lệnh của mẹ nàng. Lợi ích là thiết bị y tế cực kỳ tiên tiến, ở nơi tấc đất tấc vàng như Đế Đô, vị trí cũng vô cùng tốt.

Căn hộ của Lâm Căng Trúc cách bệnh viện một khoảng ngắn. Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn canh giữ ở phòng bệnh, bây giờ cần phải trở về chăm sóc bản thân một chút.

Trong lúc rửa mặt, Lâm Căng Trúc nhìn chằm chằm vào gương vài giây. Omega trong gương có một gương mặt vô cùng xuất sắc, chỉ là bây giờ trên má lại có một miếng băng gạc nhỏ.

Nàng đưa đầu ngón tay ra, dừng lại ở miếng băng gạc đó. Rất lâu sau, mới đơn giản lau chùi vùng da bên ngoài vết thương, rồi thay một bộ quần áo phù hợp, sạch sẽ. Để trông có khí sắc hơn một chút, nàng tô lại son môi.

Khi sắp rời khỏi phòng ngủ, bước chân của Lâm Căng Trúc khựng lại. Nàng nhớ ra điều gì đó, lại quay người trở về, đi đến bên bàn nhỏ, trên đó đặt một chậu hoa nhỏ màu nâu.

Trong khoảng thời gian này nàng đều không quay về, người giúp việc chỉ dọn dẹp khu vực bên ngoài, không có sự cho phép của nàng sẽ không tự tiện vào phòng ngủ.

Nàng cụp mắt nhìn xuống mặt bàn, đất trong chậu hoa màu nâu vì lâu ngày không được tưới nước, đã khô cạn thành những khối cứng.

Hạt giống Carlo đã chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store