ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] Tôi mới không phải tra A

Chương 33: Được cứu vớt

NhaQunh

Trong bóng tối, vành tai của Liễu Căng Trúc lặng lẽ ửng đỏ, nàng nhỏ giọng nói: "Thật sự rất ấu trĩ."

Miệng nói vậy, nhưng cơ thể lại vẫn không động đậy, mặc cho luồng khí nhỏ bé kia thổi lướt qua trán mình.

Hai đứa trẻ cứ thế nằm bên nhau, quần áo ướt sũng dính chặt vào da thịt. Tuy đã tốt hơn so với lúc ở trong nước, nhưng vẫn lạnh thấu xương.

Không bao lâu sau, Cố Thu co ro người lại, lại đến gần phía đối phương hơn rất nhiều. Cô nói: "Cái đó, tớ lạnh quá, tớ có thể dán sát vào cậu được không?"

Vài giây sau, cô mới nghe được một tiếng "được" có chút do dự.

Mắt Cố Thu tức thì cười cong lên: "Tốt quá rồi, cảm ơn cậu, cậu tốt thật."

Cô áp sát toàn bộ cơ thể vào người Liễu Căng Trúc, đầu cũng mò mẫm tìm được cổ của đối phương, sau đó rúc vào đó.

Sau khi áp sát vào, cô mới biết được, thực ra trên người Liễu Căng Trúc đã rất lạnh, chỉ là đối phương vẫn luôn không nói mà thôi.

"Trên người cậu cũng lạnh buốt." Cố Thu nói xong, còn cọ cọ.

Liễu Căng Trúc chưa bao giờ thân mật với người khác như vậy. Bị cọ sau trong lòng rất không tự nhiên, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Nhưng Cố Thu lúc này lại nói: "Nhiệt độ của cậu cũng thấp quá. Chúng ta ôm lấy nhau như thế này, sẽ không lạnh nữa đâu."

Nói có lý.

Vì thế Liễu Căng Trúc lại bất động.

Trong căn phòng tối tăm, yên tĩnh, hai đứa trẻ cứ thế song song nằm trên mặt đất, sưởi ấm cho nhau...

Khi người của nhà họ Cố đến đây, cơ thể họ đã lạnh đến mức không còn cảm giác. Chỉ sợ muộn thêm một chút nữa, họ thật sự sẽ bị lạnh đến có vấn đề.

Bên ngoài là tiếng nói vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ của hai tên bắt cóc.

"Các người làm thế nào mà tìm được đến đây! Tao không phải đã bật máy phá sóng tín hiệu rồi sao!"

"Anh, làm sao bây giờ, bây giờ phải làm sao đây!"

"Mày cái đồ vô dụng, mặt mày đưa đám làm gì. Còn các người, các người là ai! Liễu Nguyên Vu đâu, Liễu Nguyên Vu ở đâu! Tao muốn nói chuyện với bà ta, mau thả tao ra!"

Tiếng chửi bới ngày càng xa dần, hiển nhiên họ đã bị áp đi rồi.

Ngay sau đó, cánh cửa cũ nát được mở ra, vô số ánh sáng ùa vào, hoàn toàn chiếu sáng lên căn phòng hẹp này.

Liễu Căng Trúc có chút khó khăn mở mắt ra. Nhìn sang, bên ngoài vào rất nhiều người, hai người lớn đi đầu có vẻ mặt nôn nóng, nhưng nàng đều không quen biết, chắc là người nhà của Cố Thu.

Nàng cụp mắt xuống, che đi sự mất mát nơi đáy mắt.

Mụ mụ của nàng vẫn chưa đến.

Bên cạnh, Cố Thu dường như đã nhận ra cảm xúc của nàng, đỉnh đầu tóc xù lại cọ cọ vào cổ nàng, mang theo sự an ủi.

Họ được hai người lớn đó ôm lên, cùng nhau đưa lên xe cứu thương.

Trong suốt quá trình, Cố Thu vẫn luôn nắm chặt tay nàng, hai bàn tay không hề tách ra.

Trong cơn hoảng hốt, cách mười mấy năm thời gian, cảnh tượng lúc nhỏ từ từ lại trùng khớp với hiện tại.

Chỉ là bây giờ đổi thành nàng nắm lấy tay Cố Thu.

Giống như là số phận đã có định số, vòng đi vòng lại, vận mệnh của họ quấn quýt vào nhau, đã sớm dây dưa không rõ.

Vết thương trên lưng của Cố Thu trông rất nghiêm trọng, biểu cảm trên mặt của Lâm Căng Trúc có chút ngây ngô. Tuy không để lộ ra sự dao động cảm xúc dữ dội, nhưng nước mắt nơi khóe mắt vẫn luôn không ngừng rơi.

Cứ như vậy, cơ thể chỉ sợ sẽ mất nước. Để ổn định cảm xúc của nàng, nhân viên y tế đã tiêm cho nàng một liều thuốc. Đầu óc của Lâm Căng Trúc không kiểm soát được mà trở nên choáng váng.

Trong lúc ý thức mơ hồ, nàng như nghe thấy rất nhiều giọng nói.

Có giọng nói bình tĩnh của nhân viên y tế.

"Pheromone của hai bệnh nhân nghiêm trọng không ổn định, kiểm tra đo lường được nồng độ Pheromone trong không khí tăng cao, mỗi người tiêm thêm một liều thuốc an thần."

"Phải làm cho Pheromone trong không khí nhanh chóng tan đi, nếu không bệnh nhân sẽ sinh ra phản ứng đào thải lẫn nhau, tình hình sẽ trở nên càng thêm tồi tệ." (Editor: huhu, lúc trước mình còn nghĩ có phải vụ bị nhốt này mà độ tương thích 5% không)

Có tiếng nói chuyện của mụ mụ và người khác trong ký ức sâu thẳm.

Lúc đó nàng đã trốn sau cửa nghe lén.

Người nói chuyện có giọng nói nghe rất già nua. Nàng nhớ đó là một vị trưởng bối có tư lịch rất lớn của nhà họ Liễu. Nền tảng của gia tộc họ Liễu đã có từ hàng ngàn năm, tồn tại từ trước cả khi loài người sơ khai phân hóa.

Vị trưởng bối này cũng giống như gia tộc này, trải qua bao thăng trầm, ngày thường ru rú trong nhà, cho người ta cảm giác rất thần bí. Lâm Căng Trúc chỉ có thể nhìn thấy bà vào mỗi năm khi gia tộc làm lễ hiến tế.

"Liễu Căng Trúc mệnh có kiếp, quẻ tượng cho thấy sau này cô bé sẽ không được thế gian dung thứ. Từ nay về sau tên gọi bên ngoài không cần họ Liễu nữa, đổi một họ khác đi."

Chỉ một câu, đã khiến nàng từ Liễu Căng Trúc biến thành Lâm Căng Trúc.

Cũng có một giọng nói khác mơ hồ mà lại quái dị.

"Biến số... biến số..."

Biến số là gì?

Những hình ảnh trong đầu lặp đi lặp lại. Một lúc là ký ức trước đây, một lúc là hình ảnh hiện tại, đủ loại giọng nói tràn ngập, chiếm cứ bên tai nàng.

Dưới ý thức hỗn loạn, Lâm Căng Trúc siết chặt lấy tay Cố Thu, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

............

Bên kia, Cố Thu đang lơ lửng trong một khoảng tối tăm, nơi này phảng phất không có thời gian trôi đi, trống trải mà lại hư vô.

Cơn đau sau lưng đã biến mất, tai nạn trước khi hôn mê như một ảo giác.

Đây là đâu? Lâm Căng Trúc đâu rồi?

Cố Thu có chút lo lắng. Cô không biết đã ở đây bao lâu, đã đi bao lâu, nơi tối tăm này như thể xa xa không có điểm cuối.

Nơi này quá yên tĩnh, nhưng từ từ, cô nghe thấy một giọng nói như có như không.

"Biến số... biến số..."

"Loại bỏ... biến số."

Giọng nói này rất quen tai. Cố Thu nhớ nó đã xuất hiện trong mơ của cô, ngay cả khi cô chạy về phía Lâm Căng Trúc, giọng nói này cũng đã vang lên bên tai cô.

Nhưng bây giờ giọng nói này nghe có vẻ yếu hơn so với trước một chút.

Bước chân của Cố Thu dừng lại, tìm kiếm nguồn phát ra tiếng nói, hỏi: "Ngươi là ai?"

"Biến số... biến—"

Giọng nói lẩm bẩm đột nhiên dừng lại, như bị ai đó bóp cổ, cứng rắn cắt ngang những lời còn chưa nói xong.

Giọng nói này rất lâu không trả lời, không khí một lần nữa rơi vào sự im lặng như ngạt thở.

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"

Giọng nói không trả lời, nhưng trong đầu Cố Thu lại đột nhiên hiện ra vài hình ảnh.

Những hình ảnh trong đầu này trông rất tốt đẹp. Cô và Lương Tuế Tuế, một học sinh đặc cách, quen nhau ở cổng trường. Từ lúc đầu là đối thủ cãi nhau, sau này lại trở thành bạn đời yêu thương.

Xung quanh là lời chúc phúc của bạn bè, người thân. Hứa Văn Duyệt đứng cách đó không xa, vẻ mặt buồn bã và thanh thản nhìn họ. Còn cô và Omega có tướng mạo thanh tú, đáng yêu ngọt ngào nhìn nhau cười.

Nhưng nhìn những hình ảnh này, trong lòng Cố Thu lại dâng lên một luồng khí lạnh.

Cô gần như sợ hãi phát hiện ra một sự thật.

Lâm Căng Trúc đâu, tại sao những hình ảnh này đều không có Lâm Căng Trúc.

Giọng nói đó lại một lần nữa đột ngột vang lên, những lời nói ra làm người ta sởn gai ốc.

"Ngươi có biết không, biến số, có một biến số."

"Có một người nào đó, cô ấy đã sớm nên chết đi."

"Cô ấy mười mấy năm trước đã nên chết rồi, chứ không phải là sống đến bây giờ."

Người đó vốn nên chết vào một đêm rét lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store